Đó không phải là sự mệt mỏi thông thường sau khi hoan ái. Mà là một cảm giác khô kiệt, rỗng tuếch từ sâu trong kinh mạch.
Khí huyết trong cơ thể gã, vốn dĩ luôn cuồn cuộn như một dòng sông lớn của một võ giả Bàn Huyết Cảnh, giờ đây tựa hồ bị rút đi một tầng, trở nên mỏng manh và uể oải.
“Hừ…” Lâm Lang khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu. Gã chỉ cho rằng đó là do trận chiến vừa rồi cộng thêm việc hoan ái quá độ, không hề để tâm.
Nhưng gã đã sai.
Vạn Hoa Thắm, người đang quỳ bất động, thân thể tưởng như đã hoàn toàn sụp đổ, bỗng nhiên có một sự thay đổi.
Đôi mắt vốn trống rỗng, vô hồn của nàng… bỗng nhiên lóe lên một tia kim quang nhàn nhạt. Tầng tinh dịch bạch sắc trên mặt nàng không những không chảy xuống, mà còn như bị một lực hút vô hình hấp thu, từ từ thẩm thấu qua làn da.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn là sự khuất nhục, mà là một sự băng lãnh đến rợn người. Nàng nhìn thẳng vào Lâm Lang, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười tàn khốc.
Rồi, trước ánh mắt kinh ngạc của gã, nàng vươn đầu lưỡi hồng nhạt, chậm rãi liếm sạch vệt bạch trọc còn vương bên mép. Hành động đó không còn là sự phục tùng, mà là sự hưởng thụ của một kẻ đi săn.
“Tinh hoa của ngươi… quả thật không tệ.”
Giọng nói của nàng không còn run rẩy yếu ớt, mà trong trẻo, lạnh lẽo như tiếng ngọc thạch va vào nhau.
Lâm Lang sững sờ, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn. “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Ta nói,” Vạn Hoa Thắm từ từ đứng dậy, thân thể trần trụi của nàng không còn vẻ yếu đuối, mà tỏa ra một luồng khí tức nóng bỏng, bá đạo.
Kim quang trong mắt nàng càng lúc càng thịnh. “Dương khí của một tên Bàn Huyết Cảnh – Ngưng Huyết kỳ, quả nhiên là một tế phẩm tuyệt vời.”
“Tế phẩm? Ngươi nói hươu nói vượn gì thế, con điếm!” Lâm Lang gầm lên, nhưng trong giọng nói đã mang theo một tia hoảng sợ. Gã cảm nhận được khí huyết của mình đang trôi đi nhanh hơn.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Vạn Hoa Thắm cười khẩy, nụ cười đó như nhát dao cứa vào lòng tự tôn của gã.
“Ngươi cho rằng ngươi đang lăng nhục ta? Sai rồi. Ngươi chỉ đang hiến tế chính bản thân ngươi mà thôi. Thải Dương Thần Công, bản chất của nó không phải là tu luyện, mà là thôn phệ! Thân thể nữ nhân tu luyện công pháp này, chính là một cái lò luyện sống, mà tinh dịch của nam nhân, đặc biệt là của cường giả như ngươi, chính là nhiên liệu tốt nhất!”
Mỗi một chữ nàng nói ra, sắc mặt Lâm Lang lại trắng thêm một phần. Gã cuối cùng cũng hiểu cảm giác khô kiệt đó từ đâu mà ra.
“Không… Không thể nào!”
Gã gầm lên một tiếng điên cuồng, vội vàng vận khởi Thiên Tàm Ti, muốn giết chết yêu nữ…
Trước mặt. Nhưng khi gã vừa thôi động chân khí, liền cảm thấy kinh mạch đau nhói, khí huyết trì trệ, lực lượng của sợi tơ so với lúc trước đã yếu đi ít nhất ba thành!
“Bây giờ mới nhận ra? Muộn rồi!”
Vừa dứt lời, Vạn Hoa Thắm hét lên một tiếng.
ẦM!
Kim quang chói lòa từ cơ thể nàng bạo phát, dương khí hừng hực như một vầng thái dương nhỏ, tỏa ra hơi nóng kinh người.
Tầng ô uế trên mặt nàng, trong nháy mắt bị chưng phát thành hư vô, trả lại một dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại lạnh lùng đến cực điểm.
“Thải Dương Thần Công – Kim Ô Phần Thiên”
Một tiếng quát khẽ, thân pháp Kim Ô Lược Ảnh được thi triển đến cực hạn, thân hình nàng hóa thành một vệt sáng vàng kim, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Lang.
Tấm lưới Thiên Tàm Ti yếu ớt của gã còn chưa kịp hình thành, đã bị chưởng phong nóng bỏng của nàng đánh cho tan tác.
Lâm Lang kinh hãi tột độ, vội vàng đưa hai tay lên đỡ.
RẦM!
Một chưởng của Vạn Hoa Thắm ẩn chứa kình lực nóng bỏng, hung hãn nện thẳng vào hai tay gã.
RẮC!
Tiếng xương cốt rạn nứt giòn tan vang lên. Cả hai cánh tay của Lâm Lang bị một lực lượng không thể chống đỡ đánh gãy, lồng ngực lõm vào một mảng lớn.
Gã bị đánh bay ngược ra sau như một con diều đứt dây, phun ra một ngụm máu tươi, rơi bịch xuống nền tuyết.
Sự đảo ngược tình thế diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Cố Thường đang nằm trên đất cũng phải sững sờ.
Lâm Lang nằm trên đất, ánh mắt tràn ngập kinh hãi và không thể tin nổi.
Gã cố gắng lết thân tàn đi, kéo theo một vệt máu dài trên tuyết trắng.
“Không thể nào? Không thể nào!” Gã lẩm bẩm như một kẻ điên. “Ta đã là Bàn Huyết Cảnh – Ngưng Huyết kỳ, làm sao khí huyết của ta lại bị thôn phệ rồi? Yêu pháp! Đây là yêu pháp!”
Vạn Hoa Thắm không cho gã cơ hội. Nàng bước từng bước chậm rãi tới, mỗi bước chân như đạp lên trái tim đang co rút của gã.
“Yêu pháp?” Nàng cười lạnh. “Đây là cái giá mà ngươi phải trả cho sự ngu xuẩn của mình.”
Thấy nàng áp sát, Lâm Lang gầm lên một tiếng cuối cùng, dồn hết tàn lực, điều khiển sợi tơ đỏ gốc của mình đâm thẳng vào tim Vạn Hoa Thắm.
Vạn Hoa Thắm chỉ khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh được. Đồng thời, bàn chân ngọc ngà của nàng giơ lên, hung hãn đạp xuống lồng ngực của gã.
BỐP!
Lại một tiếng xương sườn gãy vụn. Lâm Lang lại hộc ra một ngụm máu lớn, trong đó còn lẫn cả những mảnh nội tạng vỡ nát. Cả người gã bị đạp lún sâu xuống nền tuyết.
Trận chiến từng là một màn lăng nhục, giờ đây đã biến thành một cuộc đồ sát một chiều. Vạn Hoa Thắm với sức mạnh vừa hấp thu được, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Nàng như một nữ thần chiến tranh giáng thế, mỗi một quyền, mỗi một chưởng đánh ra đều khiến Lâm Lang thương tích nặng thêm.
Cuối cùng, nàng túm lấy cổ gã, nhấc bổng gã lên như nhấc một con gà.
“Nói cho ta biết, cảm giác trở thành tế phẩm, có thú vị không?”
Nói rồi, nàng vung tay, ném thẳng gã vào vách đá cứng rắn của sơn động.
ẦM!
Một tiếng động kinh thiên vang lên. Thân thể Lâm Lang va mạnh vào vách đá, khiến đá vụn bay tứ tung. Cả người gã mềm nhũn như một đống bùn, trượt dài xuống đất, máu tươi từ thất khiếu tuôn ra không ngừng, sống chết không rõ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |