Giữa vùng núi hoang lạnh lẽo thuộc Tuyết Sương Lĩnh, một thân ảnh cô tịch lặng lẽ ngồi trên một phiến đá lớn phủ tuyết, gần như hòa vào cả vùng đất trắng tinh khiết xung quanh. Bệ đá đã bị lớp băng mỏng bám kín, nhưng người thiếu niên kia vẫn ngồi đó, lưng thẳng như tùng, tay đặt trên gối, hai mắt khép hờ, thần sắc bình thản không đổi.
Tuyết phủ lên tóc hắn, áo hắn, phủ dày cả bờ vai và lưng áo, như thể một pho tượng bị thời gian bỏ quên. Vậy mà trên mặt hắn, không có chút đau đớn hay lạnh giá nào.
Hắn tên là Cố Thường.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt.
Một làn khói trắng theo hơi thở phả ra giữa trời đông giá rét, hắn khẽ cụp mi nhìn xuống hai bàn tay đặt trên đầu gối, ánh mắt có chút hoang mang, có chút u uẩn… và cuối cùng là tĩnh lặng.
Một tuần trước… hắn xuyên đến nơi này.
Hắn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc linh hồn mình như bị ai đó kéo ra khỏi thế giới cũ, ép nhập vào một thân xác đang hấp hối trong băng giá. Cũng tại nơi này, dưới phiến đá này. Bảy ngày trôi qua, cơ thể xa lạ giờ đã trở thành quen thuộc.
“Một thân thể phàm nhân… không có linh căn rõ ràng. Mạch mỏng, huyết kém, căn cốt tầm thường.”
Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng trầm thấp, như thể nói với chính mình. Nhưng hắn biết, mình không đơn độc.
Trong ý thức hắn, một chiếc hộp cổ bằng đồng đen khẽ rung lên. Đó là thứ đi theo hắn từ kiếp trước – một dạng “bàn tay vàng” kỳ lạ, không rõ lai lịch, nhưng có linh trí mơ hồ, thường chỉ phản ứng khi hắn tĩnh tâm.
Chiếc hộp không mở, nhưng âm thanh vang vọng trong tâm trí hắn như tiếng người nói mơ giữa cơn mê:
[Phân tích hoàn tất. Cố Thường – Sinh hồn khớp hợp 92%.]
[Danh tính xác nhận: Cố Thường]
[Tuổi: 20]
[Tu vi: Bàn Huyết Cảnh (Chưa nhập môn giai đoạn)]
[Chế tạo hệ thống – trạng thái ngủ đông: 98%]
[Tạm thời mở khóa: Tạo trận đơn giản | Khôi lỗi sơ cấp]
Ánh mắt Cố Thường không hề dao động.
Thứ đó là hệ thống luyện chế và sáng tạo trận pháp, từng giúp hắn trong một tuần qua. Dù bây giờ hệ thống đang trong trạng thái “ngủ đông”, nhưng hắn biết, chỉ cần đủ nguyên liệu – nó sẽ thức tỉnh.
Mà hiện tại… nơi này – Tuyết Sương Lĩnh, lại chính là một kho báu ngủ yên.
Cố Thường khẽ đứng dậy, rũ tuyết trên người. Xa xa, nơi đường mòn dẫn đến Kinh Vân Trấn, có một cơn gió lạ cuốn qua, mang theo mùi tanh của máu.
“Bắt đầu rồi…” – hắn thì thầm.
Tuyết rơi lặng lẽ. Gió bắc thổi ào qua vạt áo choàng, khiến bóng người hắn trông càng cô độc giữa vùng Tuyết Sương Lĩnh giá rét.
Ánh mắt hắn vẫn thản nhiên như nước giếng cổ, cho đến khi xa xa vang lên tiếng vó ngựa, bánh xe nghiến lên băng tuyết lạnh toát, lẫn trong đó là vài tiếng rên rỉ khàn khàn của người bị đánh đập.
Một đoàn người đang tiến lại… xe gỗ ba chiếc, mỗi chiếc đều kéo theo lồng sắt. Trong đó là những người bị xiềng xích, phần lớn là nữ nhân, trẻ con, và vài người già. Họ mặc áo mỏng manh giữa mùa đông, răng va lập cập, ánh mắt vô hồn, chẳng còn một tia sinh khí nào.
Đi đầu là một tên đại hán to như gấu, hắn tên Hắc Hùng, một mắt đã bị mù, để lộ hốc mắt đen sì và đầy vết sẹo vắt ngang mặt. Áo lông thú hắn mặc không che hết được lớp thịt đầy mùi tanh nồng. Tay hắn cầm một cây đao lớn, đôi mắt quét qua Cố Thường như thú dữ đánh hơi con mồi.
“Mấy tên da thịt trắng trẻo đúng là chán ghét đến mức tởm lợm!”
Giọng hắn khàn đặc, xen chút cay nghiệt. Một tên đi phía sau cười hềnh hệch tiếp lời.
“Giữa cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà mặc áo bạch cẩm? Mẹ kiếp, chỉ có hai loại người… tu sĩ hoặc người ngốc có tiền.”
Hắc Hùng híp con mắt còn lại, như đang soi xét kỹ lưỡng… Bất chợt răng hắn cắn lại, thân thể hơi run rẩy nhìn về thiếu niên kia có chút quen thuộc.
Thuộc hạ của hắn kế bên thấy vậy liền thay hắn tới…
Hữu Khiết bước tới, dáng đi khệnh khạng, cười giả lả.
“Huynh đài, có phải lạc đường rồi không? Tuyết Sương Lĩnh này không dễ đi đâu, mà đi một mình thì… nguy hiểm lắm.”
Cố Thường không nhìn hắn, vẫn đứng lặng lẽ như tượng đá.
Hữu Khiết nhếch mép, rút phắt đao từ lưng ra, ánh thép lóe sáng dưới ánh tuyết.
“Không trả lời? Vậy thì chết đi, tên súc sinh!”
Soẹt!
Tiếng lưỡi đao xé gió chưa vang lên trọn vẹn, đầu Hữu Khiết đã bay vút, rơi xuống nền tuyết, máu phun thành vòi, bắn lên ống quần Cố Thường.
Tên một mắt đứng sững. Một đường kiếm. Không thấy người ra tay. Chỉ thấy dưới lớp tuyết vừa động đậy… một thanh đao lam nhạt, lấp lánh như nước, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.
“Thanh Loan đao ấy…”
Hắc Hùng bần thần kêu lên, hơi thở vừa đẩy ra xong xuôi, Thanh Loan Đao đã vút lên như tia chớp, lao thẳng vào ba tên lính gác khác đang rút vũ khí. Không kịp hét, không kịp phản ứng, tất cả bị xé toạc giữa không trung, thân thể gãy làm đôi, máu nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
Những nô lệ trong lồng gào lên. Một nữ hài khóc nức nở. Có lão già ôm đầu co rút lại vào góc xe, như thể sợ thần chết đang bước tới.
Tên Hắc Hùng một mắt tái mặt, hắn run bần bật quỳ xuống, nước mắt chảy ra ngoài, đầu hắn không dám ngẩng lên nhìn về phía thiếu niên quấn vải mà nhìn chăm chú vào thanh Loan Đao, nơi đó có khắc một chữ “Thường” rất nhỏ.
“C – c…” – Hắc Hùng lắp bắp, giống như có thứ gì mắc ở cổ họng, không nói nên lời.
Cố Thường vẫn im lặng.
Hắn nhìn thẳng vào thân hình của tên một mắt.
Không một lời. Không cần lời nào.
Thanh Loan Đao xoay một vòng, rồi lướt qua, nhẹ như gió tuyết.
Phập.
Thân thể Hắc Hùng nứt ra từ giữa, máu xối như mưa. Hai mảnh thịt nặng trịch đổ rạp trên mặt đất đóng băng.
Những xiềng xích rơi loảng xoảng. Những nô lệ bật dậy, hoảng loạn tháo chạy vào rừng, không thèm ngoái đầu lại, cũng không ai dám cảm tạ vị “ân nhân” ấy.
Cố Thường cũng chẳng để tâm. Hắn quay bước rời khỏi nơi nhuốm máu, định tìm chỗ khác tiếp tục việc của mình.
Nhưng rồi, hắn bỗng dừng lại.
Một ánh mắt.
Trong chiếc lồng xe cuối cùng, một thiếu nữ vẫn ngồi bất động, mái tóc dài phủ đầy tuyết, y phục rách rưới nhưng ánh nhìn lại tĩnh lặng khác thường. Không có sợ hãi. Không có nước mắt. Càng không có ý định chạy trốn.
Cố Thường bước lại gần, nhíu mày nhìn nàng.
Giọng hắn trầm, không lạnh cũng không ấm:
“Đã tự do rồi… sao ngươi không trốn?”
Cố Thường dừng bước, ánh mắt dõi vào thiếu nữ trong lồng sắt.
Tuyết phủ khắp mái tóc nàng, vạt áo nát bươm dính đầy máu khô và bùn đất. Đôi mắt nàng vô hồn, đục ngầu như thể đã mất đi khái niệm về thời gian. Nhưng điều khiến hắn dừng lại không phải vì vẻ thê lương ấy… mà là thứ gì đó trầm tĩnh, lặng câm như sắp rã mục trong ánh nhìn đó.
Nàng khẽ cử động, đầu ngẩng lên, giọng nói bật ra khản đặc nhưng rõ ràng từng chữ:
“Tâm đã chết rồi… cần gì phải trốn?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 17 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |