Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thuần nữ thần công » Phần 21

Thuần nữ thần công


Update Phần 23

Phần 21

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã qua mười năm, trong thời gian này thiên hạ rất thái bình, không có cuộc chiến nào diễn ra, không có sự kiện nào đặc biệt gây chấn động thiên hạ.

Thái hậu Tần thị vẫn tiếp tục thống trị đế quốc, Ninh vương phi vẫn tiếp tục là người hỗ trợ thái hậu, hoàng đế vẫn chỉ là hoàng đế bù nhìn.

Không! Thực ra vẫn có một số thay đổi, thay đổi lớn nhất chính là đại nguyên soái Hoàng Nguyệt Ánh chính thức ủng hộ thái hậu, điều này khiến Khang vương càng ngày càng bị chèn ép, quyền lực của Khang vương đã suy yếu rất nhiều.

Trong mười năm qua giang hồ cũng không có nhiều biến hóa, một vài tin tức duy nhất chính là con trai của Nhược Tuyết tiên tử ra đời tên Lý Thiên Hùng.

Nghe nói đây là cái tên cao tầng của Ngọc Kiếm các lựa chọn, Lý Thần Phong có muốn hay không cũng không dám can thiệp.

Một vài tin tức nữa chính là thiếu chủ Vũ đế thành Vũ Trúc Hoa thành gia, đối tượng của hắn cũng là con gái của một môn phái nổi tiếng giang hồ.

Nhưng điều khiến người quan tâm nhiều hơn chính là thiếu chủ Thần Đao môn, Tiêu Hạo Nhiên mất tích, suốt mười năm qua không ai thấy hắn xuất hiện trên giang hồ, Thần Đao môn cũng tìm kiếm nhiều năm nhưng cũng không ai từng thấy hắn.

Những tin tức cuối cùng của Tiêu Hạo Nhiên chính là từ Vũ Trúc Hoa, việc này khiến quan hệ của hai môn phái xấu đi rất nhiều.

Cũng phải thôi, con trai ngươi mất tích, người đồng hành cùng con trai ngươi lại đang sống yên ổn thành gia lập thất, ngươi không nghi ngờ mới lạ.

Ngọc Kiếm các mười năm qua cũng không có chuyện gì quá đặc biệt, có chăng môn phái này xuất hiện một thành viên mới khiến tất cả mọi người phải đau đầu.

Lý Thần Phong đứng trên sân tập của một tòa đại viện.

Đây là nơi hắn cùng thê tử Nhược Tuyết tiên tử chuyển vào ở Ngọc Kiếm các.

Tòa đại viện này nằm ngay dưới chân Ngọc Kiếm Phong, giữ một vị trí rất quan trọng của Ngọc Kiếm các.

Người có thể ở trong tòa đại viện này đều là những người từng giữ vị trí quan trọng trong Ngọc Kiếm các.

Nhưng điều đó cũng không làm Lý Thần Phong hài lòng, hắn vốn cho rằng sau khi kết hôn với Nhược Tuyết hắn có thể chuyện vào Ngọc Kiếm phong ở, hoặc ít nhất cũng có thể tự do ra vào.

Bất quá hắn quá tự tin vào mình, ngoại trừ có thêm một chút quyền lực cùng tiếng nói với các đệ tử trong Ngọc Kiếm các hắn hoàn toàn không thể tiến thêm một bước.

Ngọc Kiếm Phong vẫn đóng chặt với hắn, các vị tiên tử cũng không dễ dàng sa lưới như hắn suy nghĩ.

Suốt mười năm qua hắn vẫn dậm chân tại chỗ không thể tiến thêm một bước.

“Ba ba…”

Tiếng trẻ con vang lên kéo Lý Thần Phong từ trong suy tư ra, hắn quay người lại nhìn về phía cửa ra vào.

Nơi đó một cậu nhóc trên dưới mười tuổi, trên tay cầm một thanh kiếm gỗ khuôn mặt đáng yêu đang nở nụ cười chạy về phía hắn.

Nhìn thấy cậu nhóc đôi mắt Lý Thần Phong hiện lên sự ghen ghét không hề che dấu, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi nở nụ cười rất tươi đi tới cúi người ôm cậu bé lên.

Môi hắn thơm vào má cậu bé thể hiện tình yêu dường như ánh mắt ghen ghét vừa rồi chưa hề xuất hiện.

Sau đó hắn lại đưa ánh mắt về phía sau cậu bé, nụ cười càng trở nên ấm áp.

“Ngươi về rồi.”

Nơi ánh mắt Lý Thần Phong nhìn tới Nhược Tuyết đang đứng ở đấy, nàng cũng nở nụ cười trả lời Lý Thần Phong.

“Ân! Về rồi.”

Dù cười nhưng trên khuôn mặt của nàng cũng rất cứng nhắc không biểu hiện bao nhiêu cảm xúc. Lý Thần Phong cũng quá quen với chuyện này hắn quay sang nhìn về phía cậu nhóc trong lòng.

“Sao? Hôm nay bà ngoại dạy ngươi cái gì.”

Cậu nhóc trong lòng Lý Thần Phong không ai khác chính là con trai của hắn với Nhược Tuyết, Lý Thiên Hùng.

Lý Thiên Hùng năm nay tính ra cũng đã mười tuổi, khuôn mặt cũng đã có sự sắc nét nói lên nhan sắc tương lai của hắn có thể khiến con tim thiếu nữ trong thiên hạ tan nát.

“Hôm nay bà ngoại dạy ta bích vân kiếm. Ta còn được Hồng Thiên bà ngoại khen là thiên tài đấy.”

Lý Thiên Hùng an vị trong lòng Lý Thần Phong, nhưng trên tay hắn thanh kiếm gỗ liên tục bị vung qua vung lại như đang biểu diễn, khuôn mặt hất lên đầy tự hào.

Lý Thần Phong nghe vậy cười lớn sờ đâu hắn khen ngợi liên tục.

Đối với Lý Thần Phong trong lòng hắn rất mâu thuẫn vì đứa con trai này.

Một mặt hắn rất vui vẻ vì nó có thể tự do ra vào Ngọc Kiếm Phong, còn được xem là một thiên tài luyện võ, một mặt khác chính vì nó có thể tự do ra vào Ngọc Kiếm Phong khiến trong lòng hắn nổi lên cảm giác ghen ghét.

Dựa vào cái gì, rốt cuộc dựa vào cái gì một thằng bé mười tuổi có thể tự do ra vào Ngọc Kiếm Phong mà hắn lại không thể. Dựa vào thắng bé là con của Nhược Tuyết ư? Hắn chính là chồng của Nhược Tuyết đấy, hắn cũng là một thiên tài luyện võ đấy.

Tại sao thằng bé có thể ra vào Ngọc Kiếm Phong mà hắn lại không thể.

Cảm xúc ghen ghét tràn ngập trong suy nghĩ của Lý Thần Phong, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười đầy yêu thương ít nhất là trước mặt Nhược Tuyết.

Bạn đang đọc truyện Thuần nữ thần công tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thuan-nu-than-cong/

Trời đã vào đêm, mọi người cũng đều đã nghỉ ngơi.

Ngô Thiên Hùng cũng vậy, sau một ngày tập luyện vất vả cậu cũng đã mệt, hôm nay thậm chí không cần mẫu thân kể chuyện xưa cậu cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng là một đứa trẻ mới mười tuổi cơ thể cho dù có tập luyện chăm chỉ tới đâu vẫn có những phản ứng của một cơ thể mới lớn đó chính là buồn đái.

Không sai Ngô Thiên Hùng bị cơn mót tiểu đánh thức, cậu dùng tay dụi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình, lần mò trong bóng tối đi về phía cửa.

Hầu hết các tòa đại viện đều không có nhà vệ sinh, thông thường khi mọi người có nhu cầu đi vệ sinh họ sẽ đi vào một cái bô, sau đó người hầu sẽ xử lý những việc còn lại.

Ở đây cũng như vậy, có một cái bô để sẵn ngoài cửa phòng của Thiên Hùng, nhưng không biết tại sao hôm nay cậu bé không thể tìm thấy cái bô đấy.

Dưới ánh trăng lờ mờ cậu nỗ lực tìm kiếm cái bô của mình trong vô vọng, trong khi bàng quang đang gửi tín hiệu báo động liên tục tới đầu óc cậu.

Lý Thiên Hùng cuối cùng cũng bỏ cuộc, cậu rón ra rón rén mò tới một bụi cỏ phía sau hậu viện, cởi đại quần của mình xuống lộ ra con cặc mười lăm cm vượt trội hoàn toàn so với những người cùng tuổi, từ bên trong lỗ tiểu một dòng nước chảy ra.

Lý Thiên Hùng thoải mái “ah” một tiếng biểu đạt tiếng lòng của mình lúc này.

“Soạt”

Đột nhiên một tiếng dội nước không biết từ đâu tới thu hút sự chú ý của cậu, Lý Thiên Hùng hướng ánh mắt của mình về phía nơi phát ra tiếng động.

Nơi đó gần phòng của cha mẹ cậu, ở bên cạnh là một căn phòng sáng đèn, ánh nến le lói từ bên trong chiếu ra hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu.

Lý Thiên Hùng rất tò mò, giờ này rồi ai vẫn còn thức.

Cậu len lén đi về phía căn phòng sáng đèn kia, bước chân của cậu rất nhẹ, gần như không phát ra chút tiếng động nào như đang làm điều khuất tất vậy.

Lý Thiên Hùng không biết tại sao mình phải lén lút như vậy, rõ ràng đây là nhà của cậu, không có lý do gì cậu phải lén lút, nhưng cậu vẫn làm như vậy. Có lẽ do không gian tối đen xung quanh, hoặc có lẽ là một bản năng nào đấy thúc dục cậu làm như vậy.

Rất nhanh Lý Thiên Hùng đã tới trước cửa căn phòng, nhưng cậu không đi vào, mà chỉ mở hé của chính đưa ánh mắt tràn ngập tò mò của mình nhìn vào trong.

Căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến xung quanh, nhưng lại không có bất cứ ai bên trong.

Nhưng điều thu hút ánh mắt của Lý Thiên Hùng lại là một tấm bình phong lớn che đi một nửa phía sau căn phòng, tấm bình phong kia sẽ không có gì đặc biệt nếu một cơ thể người in bóng hình lên đó, hơn nữa từ phía sau còn vọng ra một tiếng hát du dương rất dễ nghe.

“Là mẫu thân.”

Lý Thiên Hùng nhân ra giọng này, đây chính là giọng của mẫu thân cậu, Lý Thiên Hùng đột nhiên tò mò mẫu thân làm gì vào đêm khuya như vậy?

Nhưng cậu lại sợ, bởi vì hiện tại cậu không ở trên giường ngủ, nếu mẫu thân biết chắc chắn sẽ mắng cậu.

Trong đầu Lý Thiên Hùng đột nhiên nhảy ra chủ ý, cậu nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, sau đó vòng một vòng ra phía sau căn phòng.

Quả nhiên đúng như cậu đoán nơi này có cửa sổ, hơn nữa của sổ còn không thể che dấu được ánh sáng phát ra từ căn phòng.

Lý Thiên Hùng đưa tay, muốn đẩy cửa sổ ra tạo thành một khe hở để cậu có thể ném ánh mắt vào bên trong.

Rất nhẹ nhàng một khe hẹp được tạo ra, cậu ngay lập tức đưa ánh mắt vào bên trong mà không hề để ý rằng tại sao cửa sổ lại không đóng.

Rất nhanh toàn bộ khung cảnh bên trong đã được thu vào mắt cậu, một căn phòng tràn ngập ánh sáng, một bồn tắm lớn đặt ngay giữa căn phòng và thứ đáng chú ý nhất chính là mẫu thần của cậu Nhược Tuyết tiên tử, người đang trần truồng không một mảnh vải che thân đứng cạnh bồn tắm.

Toàn bộ sự chú ý của Lý Thiên Hùng đều hướng về mẫu thân.

Đôi mắt cậu như si như say ngắm nhìn cơ thể của mẫu thân.

Lý Thiên Hùng vẫn còn rất nhỏ, cậu cũng không có kiến thức về tình dục, cậu không hiểu tại sao đôi mắt cậu lại chú ý hướng về phía mẫu thân, có lẽ do mẫu thân là người duy nhất trong căn phòng, hoặc cũng có lẽ cậu thấy mẫu thân đẹp. Mặc dù cậu cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Lý Thiên Hùng rất chăm chú, ánh mắt cậu lướt qua từng nơi trên cơ thể mẫu thân, từ cặp vú tròn trịa với đầu ti đỏ hồng đã cứng lên, cho tới giữa hai chân lấp lóe của mẫu thân.

Nhưng trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một dấu hỏi lớn, tại sao mẫu thân không có “chim”? Như vậy làm sao mẫu thân có thể đi đái?

Câu hỏi này liên tục hiện ra trong đầu cậu khiến ánh mắt của cậu càng tập trung hơn vào giữa hai háng mẫu thân hòng tìm cho được câu trả lời.

Đáng tiếc cậu không thể quan sát lâu hơn, bởi vì mẫu thân đã bước vào bồn tắm, nước hoàn toàn che đi nơi cậu muốn nhìn.

Nhưng điều đó vẫn không khiến Lý Thiên Hùng bỏ cuộc, cậu vẫn tiếp tục kiên trì quan sát dù sao phần cậu vẫn có thể nhìn thấy phần phía trên của mẫu thân.

Bất quá một cảm giác khó chịu từ dưới háng truyền tới khiến Lý Thiên Hùng phải thu hồi ánh mắt của mình, cậu cúi đầu nhìn xuống nơi háng của mình, ở đó quần áo của cậu đã phồng lên như một khối u vậy.

Lý Thiên Hùng thấy chim của mình sưng lên đau đớn rất khó chịu, cậu không nhịn được với tay vào trong đũng quần, một cảm giác ấm nóng truyền lên bàn tay, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được chim của mình đã trở nên cứng rắn.

Cậu cảm thấy sợ hãi, cậu không hiểu tại sao chim của mình lại sưng lên như vậy, cậu nghe nói dưới núi có rất nhiều người bị bệnh phải cắt chân cắt tay.

Cậu thấy sợ, cậu sợ mình cũng bị bệnh, sợ chim của mình phải bị cắt đi, như vậy sau này sẽ không đi tiểu được nữa. Nghĩ tới đó thôi da đầu cậu không tự chủ được lại run lên.

Sợ hãi khiến Lý Thiên Hùng muốn tìm cách để chim của mình xẹp xuống, bàn tay cậu dùng sức liên tục bóp nắn chim của mình, cố gắng bằng mọi cách có để chim mình xẹp xuống.

Một đứa trẻ còn chưa biết gì về người khác giới làm sao có thể hoạt động đúng cách, bị dùng sức dằng xé khiến chim của cầu truyền tới cảm giác đau đớn, hơi thở của cậu cũng trở nên gập hơn.

Lý Thiên Hùng đã không còn để ý tới mẫu thân ở trong phòng, tất cả những gì cậu muốn bây giờ là để cái thứ trong đũng quần này xẹp xuống.

Nhưng Lý Thiên Hùng không chú ý không có nghĩa người khác không chú ý, trong lúc cậu vẫn đang tìm cách để chim của mình xẹp xuống thì cửa sổ đột nhiên mở toang khiên cậu giật mình nhìn lại.

Cậu nhìn thấy mẫu thần của mình Nhược Tuyệt tiên tử đang trần truồng nửa người trên, cặp vú tròn trịa lộ ra trước mắt cậu.

Ánh mắt mẫu thân nhìn về phía Thiện Hùng rất kỳ lạ, cậu không hiểu cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu nhưng Thiên Hùng vẫn nhận ra điều đó.

Chỉ có điều Thiên Hùng vẫn thấy sợ, bản năng khiến cậu che dùng hết tay chân cố gắng che đi con chim đang cương cứng trong đũng quần, đôi mắt né tránh mẫu thân, lắp bắp không biết nói gì.

“Mẫu… mẫu thân.”

Nhưng cách che đậy trúc trắc này của cậu làm sao có thể qua mắt được Nhược Tuyết, đặc biệt biểu cảm tìm cách né tránh của cậu trong mắt người lớn là quá rõ ràng.

Nhược Tuyết nhìn con trai đứng bên ngoài, trong đôi mắt toát ra ánh sáng kỳ lạ, đặc biệt là khi mắt nàng quét qua nới háng Thiên Hùng, thấy con trai có vẻ sợ hãi, nàng đột nhiên tò mò.

“Hùng nhi, sao ngươi lại ở đây?”

“Không… không có gì, là hài nhi thất lễ xin mẫu thân thứ tội.”

Thiên Hùng lắp bắp trả lời, sau đó cậu định quay người rời đi.

“Đứng lại.”

Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, mẫu thân của cậu không để cậu làm việc đó, cả người cậu cứng lại không biết phải làm sao.

“Quay người lại đây.”

Nhược Tuyết hằng giọng, trong âm thanh ẩn chứa sự uy nghiêm ra lệnh cho con trai.

Nhưng Thiên Hùng lại vẫn cứ đứng ngây ra đấy không dám quay lại.

Nhược Tuyết thấy con trai không nghe lời mình, giọng càng trầm xuống bên trong còn ẩn ý đe dọa nói.

“Làm sao, lớn rồi không nghe lời mẫu thân.”

Thiên Hùng thật sự sợ hãi, không phải sợ hãi mẫu thân. Mẫu thân rất thương cậu, điều Thiên Hùng sợ là mẫu thân vì bệnh của cậu mà quyết định cắt đi chim của cậu.

Thiên Hùng không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng bản năng nói cho cậu biết chuyện này rất đáng sợ. Nhưng cậu cũng không dám cãi lời mẫu thân, cậu không muốn làm mẫu thân buồn.

Sau một lúc đấu tranh với nội tâm Thiên Hùng vẫn quyết định quay lại, đầu cậu cúi thấp, hai chân chà xát vào nhau hiển nhiên cậu đang sợ.

Ánh mắt Nhược Tuyết ngay lập tức bị thu hút bởi u cục giữa háng con trai, khóe miệng nàng nhếch lên một chút, hỏi.

“Tại sao lại muốn chạy?”

“Cái… cái… cái… này…”

“Trả lời đàng hoàng, ngươi sợ cái gì, mẫu thân cũng không làm gì ngươi.”

Nhược Tuyết thấy con trai lắp bắp sợ hãi, nàng cũng có chút tức giận, nàng thật sự đáng sợ đến thế sao?

Lời của Nhược Tuyết lại khiến Thiên Hùng hoảng sợ hơn, cậu ngước nhìn mẫu thân sau đó lại nhanh chóng cúi xuống, trong miệng vẫn không nhịn được run rẩy nói.

“Mẫu… mẫu thân… ta… ta sợ… sợ bị cắt mất…”

Lời của Thiên Hùng khiến ấn đường Nhược Tuyết nhíu lại “cắt mất” là ý gì?

“Cắt mất! Ai cắt của ngươi, cắt cái gì.”

Nhược Tuyết thật sự không hiểu được ý của con trai, nàng chỉ có thể tiếp tục kiên trì hỏi.

Thấy mẫu thân giọng dịu xuống, Thiên Hùng cũng đỡ sợ hãi hơn, cậu chỉ chỉ đũng quần của mình nói.

“Là… là cái này, ta sợ cái này bị cắt mất.”

Thấy con trai chỉ vào đũng quần Nhược Tuyết lại càng mộng bức, ý gì đây không lẽ nó sợ nàng cắt đi thứ đó.

Lần này khuôn mặt Nhược Tuyết đã thật sự tối sầm lại.

“Ý ngươi là gì? Ai lại cắt thứ đó đi của ngươi?”

“Ta… ta nghe nói dưới núi có những… người… người bị bệnh phải cắt… cắt đi tay chân mới… mới bảo vệ được tính mạng.”

Lời của con trai khiến Nhược Tuyết sửng sốt trong chốc lát, sau đó nàng đột nhiên bất cười, cười rất vui vẻ.

Thiên Hùng thấy mẫu thân cười cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập khó hiểu.

Tại sao mẫu thân lại cười? Không lẽ mẫu thân vui vì mình bị bệnh sao? Không lẽ mẫu thân thực sự muốn cắt mất của mình sao?

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Thiên Hùng khiến trong lòng cậu rất bối rối. Nhưng còn chưa kịp để cầu hoàn hồn mẫu thân đa tiếp tục hỏi.

“Hùng nhị, ngươi nghĩ chuyện này là bệnh.”

Nhược Tuyết lúc này đã tựa người lên cửa sổ, bộ ngực trần của nàng áp lên thành cửa sổ khiến nó đỉnh ra như đang hướng về phía Thiên hùng, nàng nở nụ cười trêu chọc.

“Không lẽ, không phải bệnh?”

Thiên Hùng tuy mới mười tuổi nhưng cũng rất thông minh, cậu ngay lập tức hiểu ra được ẩn ý trong lời của mẫu thân, khuôn mặt mang theo vẻ mong chờ nhìn nàng.

Thấy con trai như vậy Nhược Tuyết lại càng cười vui hơn, nàng đưa ngón trỏ ra đẩy vào tràn con trai một cái nói.

“Đồ ngốc, ai bảo ngươi đây là bệnh.”

“Vậy là chim của ta không bị cắt đi?”

Thiên Hùng không dấu được niềm vui khi nghe mẫu thân nói vậy, cậu không hề do dự tiếp tục hỏi, thậm chí không biết lời của mình rất khiếm nhã.

Lần này Nhược Tuyết nở nụ cười đầy ý vị nói.

“Ai lại nỡ cắt đi. Nếu ngươi bị cắt ta đây phải làm sao.”

Nhận được câu trả lời khẳng định từ mẫu thân Thiên Hùng vui sướng không thôi, cậu đang định hô lên lại bị một bàn tay chặn lại, mẫu thân ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu nói.

“Không được làm ôn, đã vào giờ đêm.”

Thiên Hùng ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng sau đó cậu lại nhìn về phía đũng quần mình rồi lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân hỏi.

“Nhưng mẫu thân, chim của ta vẫn sưng lên, rất khó chịu, ta phải làm sao?”

Lần này Nhược Tuyết nụ cười càng tươi hơn, nàng vương tay vòng qua nách Thiên Hùng xách cậu vào bên trong nói.

“Để mẫu thân giúp người.”

Lý Thiên Hùng hai chân chạm đất, nghe mẫu thân nói vậy cậu cũng vui vẻ đồng ý, tuy biết đây không phải là bệnh nhưng cậu cũng muốn nhanh chóng giải đi cảm giác khó chịu bên dưới.

Nhược Tuyết cả người trần truồng đứng trước mặt con trai nàng thậm chí không thể hiện chút cảm giác xấu hổ nào, ngược lại mặt nàng càng lúc càng đỏ, hơi thở cũng gấp gáp hơn rất nhiều.

“Cởi quần ra!”

Nhược Tuyết ra lệnh cho con trai, giọng rất nhẹ nhàng không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng hơi thở càng lúc càng gấp cộng với ánh mắt sáng ngời đầy mong chờ đã phản bội nàng.

Bất quá Lý Thiện Hùng lại không nhận ra thái độ của mẫu thân mình, cậu răm rắp nghe lời hai tay nhanh chóng gỡ dây quần ra.

Không còn dây quần cố định, quần của cậu dễ dàng tụt xuống hai gót chân để toàn bộ phần dưới của cơ thể cậu.

Lý Thiên Hùng ánh mắt mong chờ nhìn mẫu thân, sau đó lại nhìn xuống thứ đang cương cứng giữa háng mình cả người như bị chế trụ không biết phải làm sao.

Cậu cũng không xấu hổ vì mẫu thân nhìn thấy cơ thể mình, cũng không có quá nhiều cảm xúc khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của mẫu thần, dù sao trước kia mẫu thân cũng từng nhìn thấy cơ thể cậu bây giờ cậu nhìn lại cũng rất công bằng.

Chỉ có điều không hiểu sao mỗi lần ánh mắt cậu lướt qua cơ thể mẫu thân thằng em dưới háng cậu lại giật giật liên tục như đang gửi tín hiệu, dường như nguyên cớ nó thành ra như hôm này chính là do nhìn thấy cơ thể mẫu thân.

“Tốt lắm, đứng yên không được cử động.”

Nhược Tuyết nhìn thấy con cặc của con trai cả người nàng lại run lên, lỗ lồn dần có cảm giác ngứa ngáy, nàng chà xát hai chân cố làm với đi cảm giác ngứa ngáy trong lồn, sau đó quỳ hai chân xuống.

Vì chiều cao có hạn cho dù Nhược Tuyết đã quỳ xuống như con cặc kia cũng chỉ có thể chạm tới ngực nàng, đầu khấc của nó đã bắt đầu rỉ ra dịch nhờn.

Nhược Tuyết không hề do dự dùng hai bàn tay mềm mại của mình cầm lấy con cặc kia.

Cảm giác ấm nóng ngay lập tức truyền lên từng tấc trên làn da khiến nàng rất thỏa mãn.

Tuy thứ này vẫn chưa trở lại kích cỡ ban đầu của nó, nhưng như vậy cũng đủ rồi, đây là thứ nàng chờ đợi mười năm nay. Dù sao phục vụ một phân thân cũng không bằng phục vụ một chủ nhân chân chính.

Nàng âu yếm dùng bàn tay của mình từ từ triệt lên triệt xuống cậu bé kia, kỹ thuật của nàng đã đạt tới mức thượng thừa khiến cậu bé giật giật liên hồi.

Lý Thiên Hùng cũng cảm giác rất thoải mái, đây là lần đầu tiên câu có cảm giác kỳ lạ như vậy cậu không thể nhịn được theo bản năng vận động vòng eo của mình vài cái cố gắng đạt tới khoái cảm lớn hơn.

Bất quá rất nhanh một cảm giác buồn tiểu đã truyền tới thần kinh khiến cậu muốn rút anh bạn của mình ra, nhưng mẫu thân lại không để cậu như ý, nàng giữ chặt lấy đầu khấc của cậu không để nó rời đi bàn tay của mình.

“Ah… mẫu thân ta sắp tiểu, sắp tiểu rồi…”

Nỗ lực thất bại khiến Lý Thiên Hùng chịu thua, cậu chỉ có thể hướng về phía mẫu thân cầu xin.

Nhưng mẫu thân lại không để Lý Thiên Hùng như ý, nàng tiếp tục dùng đôi bàn tay điêu luyện của mình xoa bóp cho con cặc của cậu, nàng nhẹ giọng an ủi.

“Không sao, cứ tiểu đi, mẫu thân không để ý.”

Lý Thiên Hùng bị mẫu thân nói như vậy cùng với bàn tay vẫn không có dừng lại của nàng khiến cậu hoàn toàn đầu hàng.

“Tiểu, ta tiểu mất… ah… ah.”

Lý Thiên Hùng không thể giữ được nữa, đầu khấc mở ra một luồng dịch nhờn màu trắng phùn ra bắn thẳng lên ngực Nhược Tuyết.

Lý Thiên Hùng cảm giác toàn thân mệt rã rời ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển liên tục. Toàn bộ quá trình thậm chí còn chưa tới năm phút, cậu hoàn toàn thất thủ trước sự điêu luyện của mẫu thân, đương nhiên lúc này cậu không biết năm phút có nghĩa như thế nào.

Mà cũng phải thôi, một cơ thể non nớt chưa từng trải của một cậu bé mười tuổi làm sao có thể chịu đựng trước bàn tay điêu luyện của Nhược Tuyết, năm phút có lẽ đã là kỳ tích.

Nhược Tuyết nhìn đống dịch nhờn trên người mình, trong ánh mắt lộ ra quang mang kỳ lạ, cổ họng còn liên tục hoạt động, nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống đỡ con trai ngồi dậy nở nụ cười ân cần hỏi.

“Cảm giác thế nào? Có dễ chịu hơn không?”

Thiên Hùng thấy nụ cười ấm áp của mẫu thân, cậu cũng cười trả lời.

“Cảm tạ mẫu thân ta…”

Cậu còn chưa kịp nói hết câu, một cơn đau đầu đột nhiên ập tới, trong đầu cậu như hiện lên những hình ảnh kỳ lạ như ký ức của một người nào khác.

“Ah… mẫu thân… đầu… đầu ta đau quá, đầu ta đau quá ah…”

Thiên Hùng ôm đầu liên tục dãy dụa, nhưng cơn đau vẫn không ngừng mà càng tiếp tục tăng, cậu sợ hãi kêu lên cầu xin sự giúp đỡ của mẫu thân.

Trong suy nghĩ của cậu, mẫu thân hẳn sẽ có cách giúp cậu thoát khỏi cơn đau này, giống như cách mẫu thân giúp cậu thoát khỏi cơn khó chịu lúc nãy vậy.

Bất quá Thiên Hùng không được như ý bởi vì mẫu thân cậu lúc này không hề có biểu hiện lo lắng cho con trai mà trái lại là biểu hiện hưng phấn một cách kỳ lạ, hai tay nàng ôm lấy đầu cậu trên miệng nhẹ giọng an ủi.

“Không sao, không sao, rất nhanh sẽ không đau nữa, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

Những lời trấn an đấy thì có bao nhiêu tác dụng chứ, đầu cậu vẫn đau như búa bổ, cậu vẫn không ngừng dãy dụa mong sao cơn đau này sẽ giảm bớt.

Lý Thiên Hùng thậm chí còn đang dãy dụa muốn thoát ra khỏi đôi tay của mẫu thân, nhưng đôi bàn tay Nhược Tuyết vẫn dính chặt lấy thái dương con trai không để nó rời đi, trong ánh mắt của nàng cũng đã thể hiện ra sự lo lắng.

Dù nàng biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng đây cũng là lần đầu nàng tận mắt chứng kiến, lo lắng về điều không thể tránh khỏi.

Sau một lúc dãy dụa Lý Thiên Hùng cuối cùng cũng ngất đi trong đau đớn, hắn thật sự còn quá nhỏ không thể nào chịu được cơn đau như vậy.

Nhược Tuyết hai tay nhẹ nhàng đỡ đầu con trai, nàng muốn ôm hắn vào ngực muốn cho hắn một nơi ấm áp để nghỉ ngơi.

Nhưng khi nhìn thấy đống dịch nhờn trên cơ thể mình, nàng liền tự bỏ ý định.

Nhược Tuyết bế con trai theo kiểu bế công chúa, cố gắng không để dịch nhờn trên người dính lên hắn, nàng từ một bên cửa sổ nhảy ra hoàn toàn không quan tâm cơ thể không một mảnh vải của mình lộ ra bên ngoài.

Nhược Tuyết đặt con trai trở lại trên giường, nàng ngồi xuống một bên dùng bàn tay của mình lau đi mồ hôi lạnh trên trán con trai.

Nhưng khi Nhược Tuyết lướt xuống tới con cặc đang mềm nhũn dính không ít dịch nhờn kia cổ họng nàng lại động đậy, ánh mắt ấm áp của người mẹ đã biến mất hoàn toàn thay vào đó là một ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Cuối cùng nàng không còn nhịn được nữa, đầu nàng từ từ cúi xuống đầu lưỡi nhỏ lè ra nhẹ nhàng chạm vào đống dịch nhờn dính trên con cặc kia.

Vị mặn quen thuộc tràn vào lưỡi nàng, đôi mắt Nhược Tuyết nhắm lại cảm nhận hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Quen thuộc là vì nàng vừa hưởng thụ hương vị này hôm qua, xa lạ bởi vì cảm giác hưng phấn này nàng đã mười năm không được trải qua.

Nàng đê mê với những gì đã thưởng thức, cơ thể nàng run rẩy liên tục như cho người thấy nó đang hưng phấn như thế nào, hai chân nàng kẹp chặt lại như cố gắng ngăn cho đống dâm thủy đang không ngừng tuôn ra đã thấm ướt tới bắp đùi kia.

Nhược Tuyết đã không còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh, nàng đang hoàn toàn hành động theo bản năng, hành động theo những gì nàng được dạy dỗ nhiều năm qua.

Miệng nhỏ của nàng đã hoàn toàn bao bọc lại con cặc mềm nhũn của con trai, cảm giác ấm áp truyền tới từ trong miệng càng kích thích đầu lưỡi của nàng hoạt động nhiều hơn, nàng cố gắng mút lấy mút để như muốn hút cạn mọi thứ từ con trai.

Hai tay nàng đã đặt lên cặp vú trần của mình bắt đầu nắn bóp nó mặc cho phía trên đâng dính đầy một đống dịch nhờn, không chỉ như vậy hai tay của nàng còn di chuyển khắp toàn thân như muốn xoa toàn bộ đống dịch nhờn này lên cơ thể của mình.

“Kétttt”

Nhưng khi Nhược Tuyết đang đê mê trong cơn nứng tột độ, cửa phòng lại bị mở ra, từ bên ngoài một bóng người tiên vào đứng ngay sau lưng Nhược Tuyết.

Nàng cũng tỉnh lại từ trong cơn mê, giật mình ngoảnh đầu lại nhìn về phía bóng người kia.

Nhược Tuyết nhìn về phía sau, phản ứng của nàng rất nhanh trong mắt mang theo sự hoảng loạn.

Ánh mắt nàng chạm vào người phía sau, hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Nhược Tuyết mới thở dài một hơi cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng.

“Mẫu thân! Người không thể gõ cửa rồi mới vào sao, làm ta cứ nghĩ là Lý Thần Phong.”

Người tới chính là Diễm Kiếm tiên tử chứ không phải ai khác, nàng lúc này khoác trên mình một mảnh lụa mỏng miễn cưỡng che đi cơ thể quyến rũ của mình.

Dưới mảnh lụa mỏng đó còn thấy được những món đồ chơi tình dục đeo trên người nàng và cả tấm bài chứng minh thân phận nữa, trên miệng nàng vẫn còn dính không ít dịch nhờn chưa được làm sạch, hiển nhiên nàng tới đây khá vội vàng.

“Vừa rồi chúng ta đang phục vụ “chủ nhân” đột nhiên ngài có phản ứng rất lớn, dường như ngài rất đau đớn. Ta liền nghĩ tới nơi này.”

Diễm Kiếm không thể hiện hết ý tứ của mình, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để Nhược Tuyết hiểu ra ý trong lời mẫu thần.

Nhược Tuyết dùng tay quẹt đi số dịch nhờn đang dính trên khóe miệng mình rồi lại cho lại vào miệng, sau đó nhìn về phía mẫu thân.

“Người nhìn cũng biết rồi.”

Diễm Kiếm nhíu mày nhìn con gái, sau đó lại nhìn Thiên Hùng đang nằm trên giường, nàng thở dài một hơi nói.

“Ngươi không làm theo kế hoạch.”

Căn phòng liền lập tức rơi vào yên lặng, toàn bộ căn phòng chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của ba người, một lúc lâu sau Nhược Tuyết mới miễn cưỡng cười nói.

“Chuyện này chỉ là vô tình, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ.”

Lời của nàng giống như đang cố chống chế cho hành động của bản thân mình, đặc biệt là khi ánh mắt nàng còn cố ý né tránh Diễm Kiếm.

Diễm Kiếm nhìn ra được con gái đang có tật giật mình, ấn đường nàng nhíu lại quan sát con gái một lúc lâu mới nói.

“Nhược Tuyết a Nhược Tuyết, mẫu thân không biết ngươi đang nghĩ gì, cũng không muốn biết chuyện đó. Mẫu thân chỉ mong ngươi không phạm sai lầm, ngươi phải biết chủ nhân là người thế nào, hành động lần này của ngươi đã nghiêm trọng vi phạm kế hoạch chủ nhân đề ra, ngươi chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt.”

Nàng dừng một lúc tiếp tục cảnh cáo.

“Chủ nhân không phải người bình thường! Ngươi cũng biết điều đó, ngươi cũng phải hiểu không thứ gì có thể ngăn cản chủ nhân quay lai, ngươi không được, ta cũng không được. Mẫu thân mong ngươi hãy ghi nhớ thân phận của mình, ghi nhớ những gì chúng ta đã thề, ghi nhớ những nỗ lực nhiều năm qua của mọi người.”

“Ta chưa bao giờ có ý định ngăn cản chủ nhân.”

Nhược Tuyết nghe mẫu thân nói vậy liên lên tiếng phản bác, bất quá Diễm Kiếm cùng không nghe lời của nàng.

“Được rồi, có ý định hay không không quan trọng. Mẫu thân chỉ hy vọng ngươi sẽ lựa chọn đúng đắn.”

Lần này Diễm Kiếm không để Nhược Tuyết tiếp tục giải thích, nàng trực tiếp quay người đi ra khỏi phòng biết mất trong đêm tối.

Nhược Tuyết nhìn cửa phòng đóng lại, sau đó nàng lại nhìn con trai đang nằm ngủ trên giường trong ánh mắt toát lên vẻ bi thương.

Nàng nhìn con trai đang ngủ say, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn âu yếm không rời, trên đôi môi cũng nở một nụ cười ấm áp, tất cả những gì nàng thể hiện đều giống như một người mẹ, không còn một chút dục vọng nào toát ra trong hành động của nàng, khác hoàn toàn với hình tượng một dâm phụ chính hiệu mê say thưởng thức cặc con trai mình.

Nhược Tuyết làm sao không biết chuyện mình đang sẽ ảnh hưởng như thế nào.

Nàng chỉ muốn thử một chút, thử xem liệu con cách nào khác mà không cần phải hy sinh con trai mình hay không.

Nàng cũng không có ý định ngăn cản chủ nhân một lần nữa hiện thế ở nhân gian, rất nhiều người không cho phép điều đó, ngay cả trong thân tâm nàng cũng không cho phép mình hành động như vậy.

Nhưng Nhược Tuyết là một người mẹ, một người đã trải qua khoảng thời gian mang trong mình một sinh mệnh suốt hơn chín tháng, một người đã trải qua cơn đau thấu trời để đưa một sinh mệnh tới thế giới này.

Suốt thời gian đó nàng cảm nhận được liên hệ máu mủ chảy trong huyết mạch của sinh mệnh kia, suốt mười năm qua nàng đã nuôi dưỡng đứa bé như một người mẹ chân chính dành hết tình yêu thương cho con trai mình chứ không phải một bình chứa để chủ nhân của nàng trở lại thế gian.

Tâm trí Nhược Tuyết bây giờ đang bị dày xéo, nàng yêu chủ nhân của nàng, nhiều năm qua nàng luôn mong chờ một ngày chủ nhân thức giấc trở lại thế gian này, để nàng có thể sà vào lòng ngài làm nũng, để nàng có thể toàn tâm toàn ý phục vụ ngài.

Nhưng nàng cũng yêu con trai của nàng, đứa trẻ nàng mang nặng đẻ đau suốt hơn chín tháng, đứa trẻ mỗi đêm đều khóc khiến nàng phải thức giấc chăm sóc, đứa trẻ mỗi lần ngã đau hay ủy khuất đều tìm đến nàng kể khổ.

Nàng nhớ những lúc thằng bé dựa vào trong lòng mình khóc, lúc đó trái tim nàng cũng cảm thấy đau đớn không thôi, nàng nhớ những lúc thằng bé cười, những lúc thằng bé vui vẻ đều chạy đến khoe khoang với nàng, lúc đó nàng rất vui.

Nàng không biết tại sao mình vui, nàng chỉ biết mỗi khi con trai nở nụ cười trái tim của nàng lại trở nên vui vẻ.

Nhưng rồi nàng nghĩ tới ngày thằng bé biến mất trước mặt nàng, thay vào đó là một người khác hoàn toàn chiếm giữ lấy cơ thể thằng bé, nàng thật sự không chấp nhận được cho dù đó có là chủ nhân nàng chờ mong bấy lâu. Nàng không muốn hy sinh con trai của mình, nàng không muốn làm điều đó.

Nhược Tuyết thấy mình thật tham lam, muốn có tất cả nhưng lại không muốn mất đi điều gì, nhưng nàng không hối hận vì điều đó, nàng thật sự không muốn mất đi một ai cả.

Những giọt nước mắt của Nhược Tuyết bắt đầu rời, nàng khóc vì sự vô dụng của mình, nàng biết con trai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng nàng lại vô lực ngăn cản. Hoặc có lẽ nàng không muốn ngăn cản, Nhược Tuyết không biết phải làm sao, tâm trí nàng liên tục bị dày xéo bởi hai cảm xúc khác nhau, cuối cùng nàng mới đưa ra quyết định hành động như ngay hôm nay.

Nhưng nàng lại hối hận rồi, nàng nhìn thấy con trai khổ sở đầy đau đớn, bề ngoài lúc đó Nhược Tuyết rất bình tĩnh, nhưng trong thân tâm nàng rất lo lắng, thậm chí là sợ hãi.

Sợ hãi liệu hành động của mình có sai lầm, sợ hãi liệu cả hai có biến mất trước mắt mình.

Đôi mắt Nhược Tuyết đã ướt đẫm. Những giọt nước mắt đã lăn trên má nàng, chúng thậm chí đã rơi trên mặt Thiên Hùng.

Nhìn khuôn mặt chìm sâu vào giấc ngủ của con trai, nàng khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt rời trên mặt con trai, đôi môi nàng khẽ đặt lên trán cậu bé.

Dường như cảm nhận được sự ấm áp từ mẫu thân miệng cậu bé khẽ cười lên, đầu như theo bản năng nhích sát vào bàn tay mẫu thân mong muốn có được nhiều hơi ấm hơn.

Nhược Tuyết thấy vậy nụ cười trên môi càng đậm, nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn không ngừng rơi lệ.

Nàng ghé vào tai con trai khẽ nói.

“Mong rằng ngày mai mẫu thân có thể gặp lại con.”

Sau đó nàng đứng dậy, không quan tâm cơ thể mình đang trần truồng mà trực tiếp đẩy cửa đi ra.

Tại sao Nhược Tuyết lại nói như vậy? Bởi vì nàng không biết con trai có thể tỉnh dậy hay không, tất cả những chuyện vừa qua đều do nàng hành động lúc bốc đồng không suy nghĩ tới hậu quả, nàng chỉ có thể cầu nguyện mọi chuyện không quá xấu.

Tội nghiệp Hùng, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được kế hoạch của mình xuất hiện vấn đề lại nằm trong chính nội bộ, nằm trong chính bản lĩnh hắn luôn tự hào nhất.

Có lẽ hắn chưa bao giờ có con, hắn không hiểu được bản năng làm mẹ đã ngấm sâu vào trong máu của những người phụ nữ, nó đã tồn tại cùng với nhân loại kể từ khí bọn họ xuất hiện trên thế gian này.

Cho dù hắn có bản lĩnh tới đâu, cho dù hắn có từng là thiên đế, chó dù hắn đã từng chống lại cả thiên đạo hắn cũng không thể loại bỏ thứ này. Đó là thiên tính của mỗi người phụ nữ, thiên địa ban cho họ điều đó, không ai có quyền cướp đi điều đó từ trong tay bọn họ, thiên đạo không thể, Hùng cũng không thể.

Bất cứ kẻ nào muốn cướp đi điều đó đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Ngay cả Hùng cũng vậy, cái giá hắn phải trả sẽ đi theo hắn suốt phần đời còn lại cho dù hắn có trở thành siêu thoát, bởi vì hắn đã phạm phải tội ác ngay cả thiên địa cũng không tha thứ.

Đó chính là nhân quả, đó chính là cái giá phải trả khi ngươi muốn cướp đi con của một người mẹ, thứ quý giá nhất trong cuộc đời họ.

Sáng hôm sau.

Thiên Hùng tỉnh dậy, khi cậu còn chưa kịp mở mắt ra cơn đau đầu đã ập tới khiến cả khuôn mặt cậu nhăn lại.

Bản năng khiến cậu đưa tay lên che lại thái dương của mình như đang cố gắng làm dịu cơn đau.

Lúc này một bàn tay ấm áp đặt lên trán, như đang cố gắng làm dịu đi cơn đau của cậu.

Không biết có phải bàn tay này sở hữu phép thuật hay không mà cơn đau bắt đầu dịu đi sau một lát.

Thiên Hùng thở dài một hơi như trút được gánh nặng, mắt cậu từ từ mở ra, một thân ảnh bao phủ bởi ánh sáng hiện ra trong mắt cậu ngay lập tực đã phải nhíu lại vì ánh sáng mặt trời đã chiếu thẳng vào mắt cậu.

Phải mất một lúc đôi mắt Thiên Hùng mới dần thích nghi với ánh sáng, lần này cậu đã thấy được thân ảnh bị che lấp bởi ánh sáng kia không ai khác chính là mẫu thân của cậu.

Nhìn mặt trời đã lên cao bên ngoài Thiên Hùng có chút xấu hổ.

“Chào… chào buổi sáng mẫu thân.”

Nhược Tuyết ngồi một bên giường thấy con trai tỉnh lại trong lòng mừng như điên.

Cả đêm qua nàng không tài nào chợp mắt được, ngay khi tới giờ nàng đã vội vàng thức dậy đi thẳng tới phòng con trai.

Bình thường Thiên Hùng sẽ thức dậy vào giờ mão một khắc, hắn sẽ luyện võ trong một canh giờ, sau đó sẽ ăn sáng và bắt đầu học tập.

Nhưng hôm nay con trai lại không thức dậy, khi nàng bước vào Thiên Hùng vẫn nằm trên giường không hề có chút dấu hiệu nào chó thấy thằng bé sẽ tỉnh lại, lúc đó trái tim nàng như đóng băng lại.

Nhược Tuyết lúc đó quả thật rất sợ, nàng sợ thằng bé sẽ không tỉnh lại, nàng sợ thằng bé cứ nằm như vậy cho tới hết cuộc đời, thời gian cứ từ từ trôi qua, mỗi khắc trôi qua như vậy tâm Nhược Tuyết càng lạnh xuống, trái tim nàng dường như cũng ngừng đập, đầu óc nàng đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất.

Nhưng khi nàng bắt đầu lâm vào tuyệt vọng, ấn đường của con trai đột nhiên nhíu lại, sau đó bàn tay thằng bé hoạt động che đi đầu của mình như đang rất đau đớn.

Nhược Tuyết có thể cảm giác được lúc đó trái tim nàng đã đập trở lại, nàng không suy nghĩ gì mà vội vàng dùng bàn tay của mình che lên đầu con trai như muốn làm giảm đi nỗi đau của thằng bé.

Cho tới đôi mắt con trai mở ra chạm vào mắt nàng không hiểu sao nàng cảm giác lúc đó như có một ánh sáng ấm áp tràn vào tâm trí nàng sưởi ấm cho cơn lạnh giá nàng vừa trải qua.

Cảm giác đó thật khó tả, chỉ khi trải qua chuyện như vậy ngươi mới có thể hiểu được cảm giác của nàng lúc đó.

Nàng cũng không có ý định kể về chuyện này với ai, nàng sẽ dấu nó ở nơi sâu nhất của trái tim mình.

Thấy con trai khó xử nhìn mình, Nhược Tuyết không hiểu sao đột nhiên bật cười dùng ngón trỏ đẩy trán của hắn nói.

“Buổi sáng cái gì, đã tới giờ thìn ba khắc, ngươi còn nằm lỳ trên giường.”

Nghe vậy Thiên Hùng mới giật mình ngồi dậy, trên khuôn mặt có chút sợ hãi nói.

“Muôn… muộn như vậy rồi, phụ thân… phụ thân hắn… hắn…”

Trong lời nói của cậu không hề che dấu ý sợ hãi, phụ thận hắn là người rất nghiêm khắc, ngay cả thời gian thức giấc cũng được quy định rất rõ ràng, Thiên Hùng còn nhớ có lần hắn chỉ dậy muôn nửa khắc như đã bị phụ thân đánh một trận.

Nhược Tuyết thấy con trai sợ như vậy, bèn nhẹ giọng an ủi nói.

“Không sao, phụ thân ngươi hôm nay có việc phải đi sớm không để ý tới việc của ngươi đâu.”

Thiên Hùng nghe vậy thở dài một hơi, xem ra hôm nay không bị đánh.

Bất quá chưa kịp để cậu vui mừng mẫu thân đã ném cho cậu một quả tạ ngàn cân.

“Nhưng ngươi lại quên mất bà ngoại rồi sao, nàng có lẽ vẫn đang chờ ngươi đấy.”

Lần này Thiên Hùng cảm giác được một luồng khí lạnh bao phủ sống lưng cậu.

Thiên Hùng thật sự chưa bao giờ thấy bà ngoại tức giận, cũng chưa bao giờ bị bà ngoại dạy dỗ hay đánh đập, nhưng không vì thế mà cậu không sợ bà ngoài.

Ngược lại cậu càng sợ hãi bà ngoại hơn cả phụ thân, cậu từng thấy ánh mắt lạnh lẽo của bà ngoại nhìn về phía một người như thể tuyên bố sống chết của người đó, cậu từng nhìn thấy phụ thân sợ hãi quỳ trên đất đối mặt với bà ngoài.

Mỗi lần như vậy cậu đều cảm nhận được một luồng hàn khí phát ra từ người bà ngoại khiến người sợ hãi.

Nghĩ tới đây thôi cả người Thiên Hùng đã run lên, cậu vội vàng vén chăn xuống giường thậm chí còn không để ý phần dưới của mình đã trần truồng giữa thanh thiên bạch nhật.

Nhược Tuyết ở một bên cũng chú ý tới điều này, đôi mắt nàng lướt qua con cặc mềm nhũn đang treo lủng lẳng trên háng con trai, cổ họng liên tục động đậy nhưng rất nhanh nàng đã dời ánh mắt đi, chờ đợi con trai thu xếp xong.

Phải mất hơn một khắc Thiên Hùng mới hoàn thành vệ sinh buổi sáng, sau đó cậu không kịp chờ đợi chạy ra bên ngoài hướng về phía Ngọc Kiếm Phong.

Cậu đi rất vội thậm chí còn quên chào Nhược Tuyết, nhưng nàng cũng không tức giận. Thấy con trai hoạt bát như vậy khóe miệng nàng lại không nhịn được vểnh lên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Thuần nữ thần công
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Liếm tinh trùng, Người và thú (Sex thú), Truyện bú cặc, Truyện liếm chân
Tình trạng Update Phần 23
Ngày cập nhật 16/08/2025 05:55 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dã tâm của người cha - Tác giả Leysek
Tiếng pháo nổ giòn tan kết thúc là những chàng vỗ tay vang lên thật dài để chúc mừng vợ chồng Khánh khai trương showroom chuyên bán các đồ dùng và thiết bị cho nhà tắm, nhà bếp và nhà vệ sinh. Những lẵng hoa mừng của khách được xếp chật kín trước cửa hàng. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ vợ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình
Chuyện đời Thành
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, khi mà con trai bé nhỏ của tôi đã ở bên chỗ ông bà, hôm nay là ngày tôi sẽ gặp người nước ngoài mà chồng tôi dẫn về. Tôi không hề thích ý tưởng làm với ai khác ngoài chồng mình, tuy vậy, nhìn cái dáng vẻ đáng thương của anh làm tôi không thể từ chối...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex cuckold
Quyền – Sắc - Dịch giả Meode
Vâng, Biện phó chủ tịch huyện vì huyện Vân Sơn làm lụng vất vả hơn nửa đời người rồi, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng thân mình an độ lúc tuổi già! Không biết rõ động cơ Trịnh Phi Yến có ý gì, Chu Thông chỉ có thể trả lời vô thưởng vô phạt: Em cảm thấy là ai có khả năng nhất kế nhiệm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Làm tình với đồng nghiệp Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba