Hiện giờ, nơi này chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Mọi người đều có vẻ hơi im lặng, không biết phải nói gì.
Thấy bầu không khí ngượng ngùng, tôi hắng giọng nói:
“Cái đó, cái đó, nếu không thì chúng ta cùng tới gặp mấy vị đạo hữu của Tấn Tiệp Môn đi, được không? Mấy người chúng ta tập hợp thành một nhóm và thảo luận về kế hoạch tiếp theo nhé?”
Tôi ngập ngừng hỏi Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh một câu, Dương Tuyết gật gật đầu.
Từ Lâm Tĩnh cũng “Hừ” một tiếng: “Vậy đi thôi, tra nam họ Đinh…”
“Tôi…”
Tôi cạn lời, cũng biết biết phải nói gì thêm.
Trước kia cô nàng này đều gọi tôi là chú Đinh, giờ thì hay lắm, trực tiếp gọi tôi là tra nam họ Đinh.
Con mẹ nó, nỗi khổ này tôi biết kể cùng ai đây?
Sau đó, cả đám chúng tôi cũng nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Tôi cũng gọi cho Vương Thanh một cuộc điện thoại, hỏi xem anh ta đang ở đâu.
Kết quả Vương Thanh nói, bọn họ hiện đang gặp phải một rắc rối lớn.
Vừa nghe đến có rắc rối, tôi lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, vội hỏi có chuyện gì đang xảy ra.
Ở phía đầu dây bên kia, đầu Vương Thanh đã tràn đầy vạch đen rồi, anh ta nói:
“Anh Đinh, anh không biết đâu. Vừa rồi chúng tôi gặp được hẳn hai tên côn đồ. Kết quả, đối phương còn tìm được mấy tên đệ tử của phái Cản thi tới. Hiện tại, chúng tôi đang bị nhốt ở trong phòng không ra được, tôi còn đang chuẩn bị tìm các anh xin cứu giúp đây, thế mà anh lại gọi điện thoại cho tôi trước…”
Ở đầu dây bên kia, vẻ mặt Vương Thanh tràn đầy đau khổ mà kẻ lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe xong, tôi chỉ biết cười khổ.
Nhưng bạn bè gặp nạn, đương nhiên tôi phải giúp đỡ.
Nhất là khi đối tượng bị nhóm mấy người Vương Thanh đánh lại là bọn lưu manh.
Vì vậy, tôi nói vào điện thoại: “Vậy anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức dẫn người qua đó…”
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thi-quyen-5/
Vương Thanh gặp phải rắc rối, đương nhiên tôi không thể ngồi yêu mà nhìn được.
Lúc này, tôi bảo Vương Thanh nói vị trí cho mình, rồi tôi sẽ tới đó cứu ngay.
Vương Thanh cũng không rề rà, nhanh chóng nói ra vị trí của mình qua điện thoại cho tôi.
Đại khái là nhóm của Vương Thanh đang ở phía tây của thành Phượng Hoàng, trong một tòa nhà nhỏ vẫn chưa mở cửa cho công chúng tham quan.
Sau khi đã biết được vị trí của bọn họ, tôi lập tức ngắt điện thoại.
Sau đó quay lại nói với mọi người:
“Chuyện là, mọi người, mấy vị đạo hữu của Tấn Tiệp Môn gặp phải một chút vấn đề, cũng xảy ra chút tranh chấp với đệ tử của phái Cản Thi, chúng ta cần phải nhanh chóng tới đó!”
“Sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tử U mở miệng dò hỏi, tôi cũng không dám chậm trễ, vội vàng kể lại chuyện nhóm Vương Thanh gặp phải một lần cho mọi người nghe.
Mọi người nghe xong, đều không khỏi nhíu mày.
Đệ tử của phái Cản Thi thân là đệ tử của Đạo môn, nhưng nếu bọn họ ở chung với một đám lưu mạnh, vậy…
Nếu sự thật là như vậy, thì mấy tên đệ tử của phái Cản Thi kia có thể là đám suy đồi của Đạo môn.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đều không lên tiếng, chỉ có lão Phong đáp lại một câu:
“Vậy đừng trì hoãn nữa, chúng ta nhanh chóng chạy qua đó đi!”
Tôi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng nói cho mọi người vị trí của nhóm Vương Thanh, rồi trực tiếp chạy qua đó.
Vẫn còn rất nhiều người trên đường phố, cho nên tốc độ của chúng tôi đã bị hạn chế rất nhiều.
Khi chúng tôi tìm thấy tòa nhà nhỏ nơi Vương Thanh bị nhốt, đã là hơn hai mươi phút sau.
Đây là một địa điểm du lịch vẫn chưa được mở cửa cho khách du lịch thăm quan.
Du khách không được phép tiến vào nơi này, nhưng chúng tôi vẫn chạy vào trong lúc viên quản lý không hề chú ý.
Cách chúng tôi không xa, có một tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà nhỏ có ba tầng, hình dáng bên ngoài giống hệt như những gì Vương Thanh đã từng mô tả.
Hơn nữa, bên trong toà nhà nhỏ còn truyền ra những tiếng trào phúng.
“Ha ha ha, Tấn Tiệp Môn đúng không? Mẹ nó, chúng mày cũng không hỏi thăm thử xem, đây là chỗ nào?”
“Dám đánh em họ của tao, đúng là tìm chết rồi!”
“Tao chỉ hỏi chúng mày một câu, có phục hay không…”
“…”
Những âm thanh không ngừng vang lên, từ những lời nói ấy, có thể thấy được đám người Vương Thanh đã hoàn toàn bị áp chế.
Tôi cúi mặt xuống và đi thẳng về phía trước.
Khi tới cửa, tôi phát hiện bên trong phòng có hơn mười người.
Sáu kiệt Tấn Tiệp Môn đã bị đánh bò trên mặt đất.
Mặt mũi của tất cả bọn họ đều đã bị đánh cho bầm dập, kể cả Vương Phượng cũng bị đánh cho thành mắt gấu trúc.
Nhìn dáng vẻ này, chắc tất cả bọn họ đều đã bị phong ấn các huyệt đạo và đạo hạnh.
Hiện tại, họ đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Những ngược lại, những người xung quanh họ thì đều có vẻ độc đoán, trong lời nói của bọn chúng tràn đầy sự khinh thường và chế giễu.
Lúc này, tôi nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, trông dáng vẻ rất lưu manh, gã dùng một chân đạp lên đầu của Vương Thanh:
“Vừa rồi không phải thằng nhãi con nhà mày đã gọi người tới sao? Người mày gọi tới đâu rồi? Mẹ nó, cũng không hỏi thăm thử xem, thành Phượng Hoàng là địa bàn của ai, dám đánh ông đây…”
Mà Vương Thanh mở to hai mắt nhìn gã, hung tợn nhìn tên này chằm chằm:
“Bỏ cái chân hôi hám của mày ra…”
Tuy rằng Vương Thanh không thể động đậy, nhưng ngoài miệng cũng không chịu nhượng bộ.
“Ấy dô? Đến nước này rồi, mà con mẹ nhà mày còn chưa chịu phục đúng không? Ông đây không bắt mày phục thì không được, đúng không?”
Thằng nhãi tóc vàng kia vừa dứt lời, tôi đã nhấc chân đi vào trong phòng, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng.
Trong miệng tôi phát ra lời uy hiếp:
“Còn không bỏ chân ra, thì tao đánh gãy chân của mày!”
Nói xong, tôi dẫn theo lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Tử U cùng với Hồ Mỹ, trực tiếp rảo bước vào trong phòng.
Bên trong căn phòng không có đồ trang trí hay đồ đạc gì, khá là đơn sơ.
Giọng nói của tôi đã trực tiếp thu hút sự chú ý của hơn mười người trong phòng.
Cả đám người này đều quay đầu lại nhìn, trong đó có cả tên tóc vàng kia.
Tên tóc vàng nhìn thấy mấy người chúng tôi tiến vào trong phòng, sắc mặt trở nên rất khó coi, vô thức liếc nhìn mấy người Vương Thanh dưới chân mình.
Trong lúc nhất thời, mấy người Vương Thanh đều kích động hẳn lên:
“Đinh đạo hữu…”
“Anh Đinh, cứu chúng tôi…”
Tôi nhìn sáu người Tấn Tiệp Môn, không mở miệng ngay mà chỉ gật đầu nhẹ với họ.
Nhưng tên tóc vàng lại nở một nụ cười nhẹ:
“Nha nha, đây là người mà mày đã gọi tới đó sao? Mẹ nó, hai nam, bốn nữ, còn chẳng đủ nhìn đấy!”
Lời vừa nói ra, mấy tên đứng xung quanh đều bật cười thành tiếng “Ha ha ha” rất to.
Hiển nhiên, tên nhãi này đang chế giễu chúng tôi, không để mấy người chúng tôi vào mắt.
Sắc mặt tôi lạnh lại, tôi nói:
“Cho mày một cơ hội nữa, bỏ chân của mày ra và để cho bạn tao đi. Đồng thời xin lỗi họ, nếu không…”
“Nếu không thì sao hả? Chẳng lẽ còn mời tao làm chăm sóc sức khỏe hả?”
Tên nhãi tóc vàng kia vô cùng kiêu ngạo, trong miệng vẫn thốt ra những lời trào phúng.
Đám người đứng bên cạnh gã lại cười “ha ha ha” rất to.
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:
“Nếu không, tao sẽ để cho tất cả những tên có mặt ở đây, đều bị nâng ra ngoài…”
Giọng nói của tôi không lớn, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng.
Không đợi tên tóc vàng kia kịp trả lời, một thanh niên đứng ở phía bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng, rồi cất giọng:
“Thằng nhãi mày cũng kiêu ngạo lắm! Mày dám ngông cuồng như vậy trước mặt Mao Long tao sao?”
Tên này vừa dứt lời, Tử U đứng ngay bên cạnh tôi đã nói nhỏ vào tai tôi:
“Tôi đã từng nghe thấy tên của người này, gã là đệ tử của phái Cản thi, thực lực của gã rất mạnh, cũng rất có uy vọng trong thế hệ trẻ ở Tương Tây.”
Âm thanh của Tử U không lớn, nhưng Mao Long lại nghe thấy được.
Thân thể của Mao Long khẽ động, trong giọng nói của gã có chút kiêu ngạo:
“Nhìn dáng vẻ này, các người chắc đều là người tu hành. Nếu đã nghe tới danh tiếng của tao, vậy thì hãy trả tiền để giải quyết riêng đi! Nếu thực sự ép Mao Long tao phải ra tay, thì bọn chúng chính là kết cục của chúng mày.”
Đối phương có vẻ rất kiêu ngạo và hoàn toàn không coi trọng mấy người chúng tôi.
Đương nhiên, tên Mao Long này quả thực cũng có chút thực lực.
Trong số những người trẻ ở Tương Tây hiện nay, tên này cũng được coi như người đứng đầu.
Ngoại trừ một số ít người có thể trấn áp gã, những người trẻ tuổi còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của gã.
Bởi vậy, tên này mới dám hoành hành ngang ngược khắp Tương Tây như thế.
Nhưng tôi cũng mặc kệ tên Mao Long này là cái gì, đến cả cao thủ số một của phái Cản Thi là Lý Đông Lôi cũng đã bị ông đây đánh bại chỉ trong nháy mắt, Mao Long nhà mày thì tính là sợi lông mao gì…
Tôi chỉ bật cười “ha ha”:
“Bảo chúng tao trả tiền sao?”
“Không sai, chúng mày phải trả tiền. Tao nhìn em họ của tao thê thảm như vậy, lấy năm vạn đi! Năm vạn để giải quyết riêng.”
“Sư huynh, năm vạn có phải vẫn quá ít hay không? Tối nay chúng ta còn phải đến KTV Phượng Hoàng nữa đấy!”
“Sư huynh, em thấy túi hai đứa con gái kia đeo rồi, đều là LV và Chanel. Lại là loại hơn hai vạn đấy…”
Mao Long vừa nghe mấy tên sư đệ ở bên xúi giục, tiếp tục mở miệng:
“Không, vết thương của em họ tao rất nặng, lấy mười vạn đi!”
Tên này vừa dứt lời, mấy tên đệ tử của phái Cản Thi đều gật đầu liên tục.
Tên tóc vàng và mấy tên lưu manh khác càng vui vẻ vô cùng, tên tóc vàng kích động nói:
“Anh họ hùng mạnh.”
Nói xong, tên tóc vàng còn nói với tôi:
“Không sai, tao bị thương nặng lắm, dùng mười vạn để giải quyết riêng. Nếu không, anh họ của tao sẽ đập chúng mày đến tàn phế…”
Nhìn từng màn này, da mặt tôi không khỏi giật liên tục.
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ! Thế mà dám đòi tiền bồi thường từ chỗ chúng tôi.
Hơn nữa, tên lưu manh kia chỉ có mấy vết bầm tím trên mặt, còn sáu người Vương Thanh thì ngược lại, mặt mũi của tất cả bọn họ đều đã bầm dập, thế mà đám này dám há mồm ra đòi chúng tôi mười vạn tệ.
Đừng nói đến tôi, cho dù là mấy người Dương Tuyết cũng không thể nhịn được.
Lúc này, cô ấy trực tiếp nói với tôi:
“Tôi không nhìn được nữa rồi, mau ra tay đi!”
Nói xong, Dương Tuyết tức giận khoanh tay lại.
Nghe Dương Tuyết lên tiếng, tôi cũng chẳng chần chờ nữa.
Tôi lạnh lùng bước từng bước về phía trước…
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thi-quyen-5/
Tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa với những người này nữa. Những người này không chỉ kiêu ngạo, mà còn quá cuồng vọng.
Còn muốn chúng tôi phải bồi thường mười vạn, thật sự không biết sức của bản thân mình tới đâu.
Tên tóc vàng cùng với gã Mao Long kia thấy tôi bước về phía chúng, lông mày không khỏi nhíu lại.
Một tên đệ tử phái Cản Thi đứng bên cạnh Mao Long, vội vàng nói với Mao Long:
“Sư huynh, nhìn dáng vẻ này, thằng nhãi kia không muốn trả tiền rồi!”
Mao Long híp mắt, không nói chuyện.
Mà tên em họ đứng trước mặt gã, chính là tên nhãi tóc vàng kia, vô cùng kiêu ngạo mà chỉ thẳng tay vào mặt tôi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 90 |
Ngày cập nhật | 14/07/2025 02:22 (GMT+7) |