Nếu Dương Soái không màng sống chết, khăng khăng muốn đánh chết Từ Trường Tĩnh, vậy tôi cũng sẽ dốc toàn lực để “tiếp” gã.
Bởi vì lý do khoảng cách, nên chắc chắn tôi sẽ không thể nào ngăn cản được Dương Soái.
Nhưng hậu quả của việc này là khi Từ Lâm Tĩnh chết, thì tên kia cũng sẽ chôn theo cùng.
Dương Soái nhíu mày, đương nhiên gã không muốn đồng quy vu tận với Từ Lâm Tĩnh.
(Đồng quy vu tận 同归于尽: Muốn chết cùng ai đó.)
Vì thế, gã đột nhiên xoay người, đồng thời đánh một quyền về phía tôi, muốn đối đầu trực diện với tôi.
Tôi không hề hoang mang, muốn dùng cứng đối cứng, chẳng lẽ tôi còn sợ gã sao?
Hai luồng đạo khí cấp Đạo Vương trong nháy mắt đã va chạm với nhau, lập tức bùng nổ.
Một tiếng “Phanh” vang lên, nắm đấm của tôi và gã trực tiếp va vào nhau.
Trong khoảnh khắc, đạo khí bùng nổ.
Đạo khí hóa thành từng gợn sóng khí, lan ra xung quanh…
Giờ phút này, tôi cảm thấy cánh tay mình tê dại.
Xét cho cùng, một quyền này tôi đã dốc toàn lực rồi, cho nên cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Dương Soái còn bị thương nghiêm trọng hơn cả tôi, tôi chỉ hơi mỏi tay mà thôi.
Còn gã, bởi vì chênh lệch sức mạnh, nên gã đã bị gãy một ngón tay.
“Đáng chết, không ngờ đạo hạnh của anh còn cao hơn cả tôi! Khụ khụ khụ…”
“Hừ! Thiên đường có lối mày lại không muốn đi, địa ngục không cửa nhưng mày lại cứ muốn xông vào. Chọc phải chúng tao, mày chắc chắn sẽ phải chết.”
Nói xong, tôi lại lao lên lần nữa.
Mà lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc tôi lao lên, hai người họ cũng nhanh chóng chạy lại hướng này.
Ba đối một, cho dù là xét về mặt nhân số, hay là xét về mặt đạo hạnh, chúng tôi đều hơn hẳn.
Vì thế, đương nhiên là tên yêu đạo này không có khả năng đánh thắng chúng tôi được.
Dưới tình huống như vậy, Dương Soái cũng chỉ có thể chống cự một cách khó khăn.
Cộng với việc thỉnh thoảng ho khan, sức chiến đấu của tên này cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Kết quả, chiến đấu còn chưa tới 5 phút, gã đã bị móng vuốt của Hồ Mỹ cào một đường.
Lão Phong cũng đánh về phía gã một chưởng, cuối cùng, tôi giơ chân lên đạp gã một cái. Cả người Dương Soái nện mạnh vào tường.
Nhưng chúng tôi chẳng hề cho gã cơ hội thở dốc, vội bắt lấy cơ hội này, lao lên muốn tiễn quỷ bệnh này về suối vàng.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết chết gã.
Bởi vậy, tôi nhảy lên cao, chuẩn bị đá thẳng một cước vào đan điền, phế đạo hạnh của gã.
Nhưng tôi còn chưa kịp tới gần, đã có chuyện bất ngờ xảy ra.
Một tay tên kia đột nhiên lôi ra thứ gì đó, tay còn lại nhanh chóng kết thủ ấn.
Chỉ nghe trong miệng gã gầm nhẹ một tiếng:
“Sắc!”
Sau một tiếng sắc này, thứ trong tay gã thình lình phóng ra một luồng sáng trắng.
Theo sau luồng trắng kia, một cơn gió lốc lạnh lẽo mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.
Nó dường như đã biến thành một lưỡi kiếm gió, không ngừng quét về phía chúng tôi.
Tất cả các đồ vật xung quanh như kính vỡ, gỗ vụn, dao nĩa… đều bị gió thổi bay lên.
Chỉ trong nháy mắt, mấy thứ linh tinh trong phòng đã bị gió lốc thổi bay, đâm thẳng về phía chúng tôi.
Mẹ kiếp, nếu bị mấy thứ kia đập trúng, chẳng phải là người chúng tôi sẽ thủng thành tổ ong vò vẽ à?
Sắc mặt của lão Phong, Hồ Mỹ đứng ngay phía sau tôi, cũng như Từ Lâm Tĩnh bị trói ngồi bên cạnh, đều đồng loạt thay đổi, họ hét lên hòng nhắc nhở tôi:
“Tránh ra!”
“Cẩn thận!”
Kỳ thật chẳng cần họ phải nhắc nhở, tôi cũng kịp phản ứng thôi.
Lúc này, tôi nhảy sang một bên và trốn sau ghế sofa.
Lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
Ngay sau đó, liền nghe thấy những tiếng “Phanh phanh phanh” vang lên.
Chỉ thấy tất cả số dao nĩa, kính vỡ, gỗ vụn… kia cắm thẳng lên tủ gỗ ở phía đối diện.
Đồng thời, có một thanh gỗ gãy đâm thẳng vào chiếc ghế sofa nơi tôi đang trốn, nó chỉ còn cách cổ tôi mấy phân nữa mà thôi.
Chỉ suýt chút nữa thôi là tôi đã bị thứ đó đâm thẳng vào cổ rồi.
Tim tôi không khỏi run lên, mẹ nó, yêu pháp quái quỷ gì thế này, có thể biến thái tới như vậy?
Dù bị kinh ngạc, nhưng sau khi xác định không còn nguy hiểm, tôi nhanh chóng đứng lên.
Nhưng giây phút vừa đứng thẳng người dậy, tôi đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bởi vì tôi phát hiện ra, Dương Soái trước đó còn là một anh chàng đẹp trai ngời ngời, giờ đã biến thành một lão già.
Cả người gã gầy teo lại, nước da vàng vọt như nến, đôi mắt trũng sâu thành cái hố.
Lúc này, dường như tay trái của gã đang cầm một thứ gì đó.
Trên thứ ấy còn tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt cùng với từng đợt khí lạnh.
Ngoài ra, ánh mắt gã nhìn chúng tôi càng thêm lạnh lẽo hơn.
Gã mở chiếc miệng đầy máu của mình ra, hung dữ lên tiếng, chất giọng lúc này như xé rách cả không gian:
“Là chúng mày ép tao! Bây giờ, tao sẽ giết từng người một trong lũ chúng mày, bổ sung dinh dưỡng cho tao…”
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thi-quyen-4/
Nhìn Dương Soái trước mắt, tôi hoàn toàn choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một giây trước gã còn là anh chàng cao ráo đẹp trai.
Tại sao bây giờ lại biến thành một người hốc hác, tiều tụy, da mặt vàng vọt như nến thế kia?
Trong lòng tôi kinh hãi, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Mà sau khi Dương Soái nói xong câu ấy, ánh mắt của gã nhanh chóng dính chặt lên người tôi.
Sau đó, gã nói:
“Mày khá đặc biệt đấy, hẳn là người mạnh nhất trong đám này rồi! Vậy thì bây giờ để tao đây làm thịt mày trước!”
Nghe đến đây, tôi nhanh chóng định thần lại, trở nên cảnh giác hơn.
Mà Dương Soái đột nhiên vươn tay trái ra, đồng thời mở lòng bàn tay.
Lập tức, một viên ngọc màu trắng lóng lánh thình lình hiện ra.
Sau khi luồng sáng trắng xuất hiện, tôi cảm nhận được không khí lạnh hẳn xuống.
Viên ngọc kia tỏa ra luồng khí tức lạnh đến thấu xương, cứ như là một một khối băng vạn năm vậy.
Tôi không biết thứ kia là gì, cũng chẳng biết tên nọ đang làm gì.
Nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là không thể để tên kia thực hiện hành động tiếp theo, nếu không chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, tôi không hề do dự.
Phóng ra một tia đạo khí, rồi nhanh chóng vọt về phía người tên Dương Soái kia.
Hồ Mỹ cùng lão Phong đang trốn ở phía bên kia cũng không nói hai lời, lần lượt đuổi theo tôi.
Con ngươi của Dương Soái giãn lớn, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ:
“Chết đi cho tao!”
Vừa nói, tên này vừa đánh một chưởng về phía tôi.
Hạt ngọc nhỏ kia dường như dính chặt trong lòng bàn tay gã, không hề rơi xuống dưới.
Một chưởng này phóng thẳng về phía tôi, chỉ trong nháy mắt, tôi chỉ cảm nhận được một áp lực cực kỳ lạnh lẽo đang giáng xuống.
Sự lạnh lẽo này khiến lòng tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi không dám trực diện chống cự như lần trước, mà nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Tôi vừa nghiêng người, một chưởng của đối phương đã trực tiếp đánh thẳng vào kệ gỗ để rượu.
Một tiếng “Phanh” trầm vang xuất hiện.
Chiếc kệ gỗ bị đập gãy, hai chai rượu vang đỏ bị gã đập vỡ ngay tại chỗ.
Nhưng điều đó chưa là gì cả.
Điều đáng sợ hơn nữa là, sau khi “lĩnh trọn” một chưởng vừa rồi, bên trên chiếc kệ gỗ kia lại kết sương giá.
Rượu vang bị chảy ra ngoài, vừa tiếp xúc với tay của Dương Soái đã nhanh chóng hóa thành băng lạnh.
Tôi nhìn thấy rõ cảnh tượng này, trong lòng kinh hãi tột cùng.
Cái quái gì vậy, đây là loại yêu pháp gì?
Huyền Minh Nhị Lão ư? Hay Hàn Băng chưởng?
Phải biết rằng nhiệt độ đóng băng của rượu còn thấp hơn nước rất nhiều, cho dù đó có là rượu vang đỏ có rất ít cồn.
Vì thế nó không thể dễ dàng đóng băng trong nháy mắt như thế kia được.
Vấn đề là, đối phương đã làm được điều đó.
Gã không chỉ có thể đóng băng được mọi thứ, mà còn có thể khiến rượu vang đỏ đóng băng chỉ trong tích tắc.
Tuy rằng tôi không biết đây là loại yêu pháp gì, thế nhưng tôi chắc chắn là không thể chống lại được độ lạnh khủng bố của băng đá.
Một khi bị tên kia chạm vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, nơi đó sẽ nhanh chóng đóng băng và hoại tử.
Nếu tên chết tiệt kia mà chạm vào tôi, vậy thì tôi xong đời thật rồi.
Trong lòng tôi cực kỳ hoảng sợ, vội vàng kéo dài khoảng cách với Dương Soái…
Sau đó nhanh chóng nhắc nhở mọi người:
“Nhất định không được chạm vào tay gã!”
Lão Phong cùng Hồ Mỹ cũng đã nhìn thấy được một màn này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
Lúc này, sau khi nghe tôi nhắc nhở, bọn họ đều gật đầu, sắc mặt càng nghiêm túc hơn.
Dương Soái vẫn hung dữ và hung hăng cất giọng nói:
“Bây giờ mày biết sợ rồi sao? Vậy thì chúng mày đều trở thành thuốc trị cảm, trở thành chất dinh dưỡng cho tao đi!”
Nói xong, tên khốn này lại giơ tay lên và tấn công tôi một cách dữ dội.
Sắc mặt tôi đã tối sầm lại, trở thành thuốc trị cảm, trở thành chất dinh dưỡng cho gã ư?
Con mẹ nó, mày cứ nằm mơ đi!
Tuy rằng tôi đã bị người này dọa cho choáng váng, trở tay không kịp.
Nhưng bây giờ, gã đã mất đi cơ hội tốt nhất để giết chúng tôi.
Tôi không muốn dây dưa dài dòng với đối phương, nên tính dùng hết sức lực, kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng.
Bởi vì nếu tính toán không kỹ, rất có thể tôi sẽ bị chính kế hoạch của mình đè chết.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc. Đối phương xông lên…
Tôi đột nhiên vận khí, nhanh chóng kích hoạt công pháp mạnh nhất của mình, Hoả Thiên Công.
Sau khi trải qua trận chiến đẫm máu ở thung lũng Hắc Ám, Hỏa Thiên Khí trong người tôi đã bị kích hoạt ngoài ý muốn.
Nồng độ đã từ 1%, đã tăng vọt lên 10%.
Sau đó, nó giảm đi rất nhiều và hiện duy trì ở nồng độ 5 tới 6%.
Trừ khi là gặp phải tình huống đặc biệt, chứ bình thường rất khó để tăng nồng độ của Hỏa Thiên Khí lên nữa.
Vì vậy, bây giờ tôi đang vận đạo khí, để Hoả Thiên Khí tăng lên không ngừng.
Nói cách khác, Hoả Thiên Công của tôi đã tăng lên một bậc rưỡi.
Lúc đầu, tu vi của tôi đang ở cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ.
Nhưng sau khi Hỏa Thiên Công được kích hoạt, tu vi của tôi đã vượt qua cả cảnh giới Đạo Vương trung kỳ, sắp đạt được tới cảnh giới Đạo Vương đỉnh phong.
Một sức mạnh đáng sợ như vậy không phải là thứ mà một tên yêu đạo như Dương Soái có thể tùy tiện ngăn cản được.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công…
Đạo khí và linh lực trên người tôi đã không ngừng thay đổi, hóa thành một luồng khí tức thô bạo màu đỏ đậm.
Hoả Thiên Công vừa xuất hiện, một làn chân khí màu đỏ sậm hư hư ảo ảo từ từ tỏa ra từ cơ thể tôi.
Sự xuất hiện của Hoả Thiên Công cùng sức trấn áp của Hoả Thiên Khí giống như những đợt sóng, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm lên Dương Soái.
Tất cả các loại khí tức tiêu cực bao trùm lấy gã, chẳng hạn như tuyệt vọng, cái chết, bạo lực, đau đớn, v. V, khiến cho gã cảm thấy vô cùng áp lực, dường như chẳng thể thở nổi.
Hơn nữa, sở dĩ Dương Soái biến thành dáng vẻ như thế này không phải vì gã thực sự là một ông già gầy gò.
Nguyên nhân là do viên ngọc màu trắng trên tay gã, chính thứ này đã biến gã thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ hiện nay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 375 |
Ngày cập nhật | 23/06/2025 02:22 (GMT+7) |