Cần Thơ.
– “Kỳ Thứ Trưởng… Xin lỗi đã phiền ông, theo thủ tục thôi, vì nạn nhân là Thư ký của ông nên chúng tôi có vài câu hỏi cần ông giúp làm sáng tỏ.”
Lẻ thường Thứ Trưởng tới thì cơ quan phải long trọng đón tiếp nhưng Trần Cao Kỳ không phải với tư cách lãnh đạo đến để chỉ đạo công tác mà là giúp việc điều tra nên Thu Hà bỏ qua những việc không cần thiết. Tuy nhiên không thể thất lể được vì vậy vừa nghe lảo đã tới nàng ra tận cửa chào đón.
– “Không cần phải câu nệ, tôi biết mà… Hy vọng Đại tá và các đồng chí sớm tìm ta hung thủ…” Thu Hà chưa kịp dứt lời, Cao Kỳ phát tay.
– “Vậy cảm ơn trước… Kỳ Thứ Trưởng, xin mời vào văn phòng nói chuyện…”
Cả hai sánh vai đi vào trong văn phòng, ngồi xuống. Đã có chuẩn bị trước, Nở… Thư Ký của Thu Hà đẩy xe nhỏ vào, nhìn trên xe cũng rất tươm tất có trà, nước lọc, nước cam, cà phê có cả dĩa bánh quy và sôcôla.
– “Ông dùng trà hay cà phê?”Thu Hà hỏi…
– “Cà phê đen không đường… Làm ơn…” Cao Kỳ mỉm cười.
– “Dạ được…”Nở rót cà phê cho khách, biết Thu Hà uống nước trà… Nở rót ly trà cho lãnh đạo của mình đặt lên bàn cùng với dỉa bánh quy, sô cô la… Xong rồi trở ra ngoài, đóng cửa.
– “Thứ Trưởng… Xin mời…” Thu Hà cầm ly trà của mình lên.
– “Được được…”Cao Kỳ cầm ly cà phê hớp 1 ngụm, để ly cà phê xuống, lắc đầu, bắt đầu câu chuyện.
– “Aiz… Không biết phải nói sao nửa, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Duy Mạnh làm Thư Ký cho tôi cũng gần chục rồi, tôi coi anh ta như người trong à không, phải nói là còn thân hơn người trong nhà… Đang có ý định năm tới điều anh ta xuống tuyến dưới để rèn luyện.”Cao Kỳ lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối.
– Ừm… Ông nghỉ Thư ký Duy Mạnh có kẻ thù hoặc là có mâu thuẫn với ai không?
– “Tôi không rỏ lắm, nhưng mà…” Cao Kỳ nhíu mày suy nghỉ ra vẻ đắn đo.
– “Thứ trưởng Kỳ, ông có thể an tâm, nếu không cần thiết, mọi chuyện riêng tư sẻ không truyền ra ngoài.”Trong thâm tâm, Thu Hà nghỉ người này đáng nghi nhất nhưng chưa có bằng chứng cụ thể thì không nên tỏ thái độ vì vậy mặt ngoài nàng rất tôn kính.
– “Ừm… Chắc Đại tá cũng biết, việc tuyển Thư ký rất quan trọng nhất là về tác phong. Gần 10 năm trước, tôi chọn Duy Mạnh là vì anh ta có tác phong rất tốt hơn nửa còn rất có trình độ. Tôi thật không nhìn lầm người, biểu hiện của Thư ký này rất xuất sắt chứng tỏ là 1 nhân tài cho tới khi… Aiz… Cho tới khi ly dị với vợ thì Duy Mạnh bắt đầu thay đổi…”Trần Cao Kỳ ngập ngừng 1 chút sau đó ra vẻ miển cưỡng cuối cùng nói ra đồng thời lắc đầu tiếc nuối.
– “Người vợ củ này tên gì, hiện tại đang ở đâu, ông có biết không?” Thu Hà dĩ nhiên nghe hắn nói nên biết Thanh Đại là vợ củ của Duy Mạnh và suýt bị gả giết chết nhưng nàng giả mù sa mưa.
– “Người này tên là Thanh Đại, cũng như Duy Mạnh, cả hai là người trong quân đội nhưng hai vợ chồng đều xuất ngủ. Tôi thấy cô ta một hai lần nên chỉ biết có vậy thôi, còn cô ta ở đâu thì tôi không biết chút nào, hoàn toàn mù tịt. Thật xin lỗi, chuyện này không giúp được” Cao Kỳ lắc đầu, ra vẻ lực bất tòng tâm.
– “Không sao, chúng tôi sẻ tìm ra, xin lỗi có chuyện này tôi không hiểu lắm, ông vừa mới nói “Thư ký Duy Mạnh rất xuất sắc cho tới khi ly dị với vợ”. Cụ thể ra sao ông có thể nói rỏ chút không?” Thu Hà mỉm cười, nhìn thì tưởng rằng là nụ cười thân thiện nhưng đó là nụ cười lạnh lẽo, nàng muốn nghe lảo sẻ dẫn dắt điều tra theo chiều hướng nào.
– Aiz, không biết phải nói sao đây, ừm… Cực chẳng đã Đại tá hỏi thì tôi phải nói ra, là như vầy, tôi nhận thấy sau khi ly dị với vợ, Duy Mạnh có chút không bình thường về mặt tâm lý, thường có quan hệ bất chính với các phụ nữ đã có gia đình.
– “Tôi hiểu rồi, ý ông muốn nói có thể vì ghen tương? Ừm, rất có thể lắm, đây cũng là phương hướng để chúng tôi điều tra…” cảm thấy được cung cấp thông tin quý báu. Thu Hà gật gù, hai mắt “sáng lên”.
– “Còn nửa, gần đây thường lui tới đi sòng bạc, nghe phong thanh có mượn nợ của bọn XHD một số tiền lớn… Tôi nghe vậy cũng kêu anh ta hỏi cặn kẻ nhưng anh ta một mực nói không. Có thể nào vì vậy mà…” Cao Kỳ bổ túc và nửa kín nửa hở gợi ý…
– “Thời buổi này bọn XHĐ chuyện gì cũng dám làm. Rất có thể lắm, đây cũng là 1 phương hướng. Tin tức của ông cung cấp, chúng tôi có thể thu hẹp phạm vi điều tra…” Thấy lảo “gãi đàn”… Thu Hà gõ nhịp…
– “Nếu không còn gì nửa, tôi xin phép…”Cao Kỳ nhìn đồng hồ.
– “Tạm thời không còn gì nửa, nếu cần chúng tôi sẻ liên lạc với ông.”
– “Được được, Tôi mong các vị sớm phá án, tối nay tôi đáp chuyến bay về Hà Nội, Đại tá cũng biết rồi, các vị lãnh đạo đã rời đi, tôi nấn ná nửa buổi cũng là vì có người nhà từ bên Canada về Việt Nam đầu tư… Họ không quen nước quen cái nên muốn hướng dẫn 1 chút nhưng không thể lâu hơn được… À, có gì thì gọi số di động này…”Cao Kỳ mỉm cười, cầm danh thiếp đưa tới.
– “Cảm ơn Thứ trưởng đã hợp tác… Tôi tiển ông…” Thu Hà tiếp nhận danh thiếp. Cũng như lúc lảo tới, nàng ra cửa đón bây giờ đưa lảo ra tận cửa. Lể nghi rất đầy đủ.
Tiển Trần Cao Kỳ xong, Thu Hà trở lại văn phòng ngồi suy nghỉ miên mang…
“Ai là người ra tay ám sát Duy Mạnh? Trần Cao Kỳ có thể là chủ mưu giết người diệt khẩu nhưng với thân phận là Thứ Trưởng quyền lực, khả năng lảo đich thân ra tay hầu như là con số “0”… Mướn sát thủ? Khả năng này cũng không cao, mướn sát thủ giết 1 người cần phải kế hoạch trước mọi chuyện, không thể nói hôm nay là ngày mai hoặc ngày mốt ra tay… Lảo và Duy Mạnh từ Hà Nội vào đây vì, Duy Mạnh là người ra mặt tiếp xúc với Thanh Đại trong chuyện buôn bán đầu đạn rõ ràng vì hư chuyện, muốn bịt tất cả đầu mối nên Duy Mạnh phải chết. Chuyện đột ngột nên không thể nào mướn sát thủ được.
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa…
– “Vô đi” Thu Hà ngẩn mặt, nói vọng ra.
– “Thủ Trưởng… Bên ngoài Thiếu Tá Phạm Ngọc Lân và Thiếu Tá Dương Trung Hiếu xin gặp nói có chuyện cần báo cáo…” Thư Ký của Thu Hà… Nở mở cửa, nói.
– Ừm… Mời hai người họ vào…
– Ngồi… Ngồi đi… Chị Nở, mau đem trà và cà phê…
– “Dạ không cần đâu Thủ Trưởng… Từ sáng giờ đã uống nhiều quá rồi”
Phạm Ngọc Lân và Dương Trung Hiếu khéo léo từ chối. Là thuộc hạ tới báo cáo công tác mà để Thư ký của lảnh đạo mang trà nước nhâm nhi ly cà phê trước mặt Thủ trưởng tuy không có gì là không đúng nhưng trong quan trường thì coi không được chút nào. Đây là quy luật bất thành văn.
– “Sao hả? Có tiến triển gì mới không?” Biết cả hai câu nệ, không muốn mất thời giờ, Thu Hà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– “Dạ, có chút đầu mối quan trọng tuy hung thủ rất khôn khéo, mặc cái áo thun có mủ trùm đầu và lúc nào cũng cúi đầu xuống để tránh bị thu hình. Điều này chứng tỏ rất có thể là sát thủ chuyên nghiệp nhưng sau khi xem đi xem lại nhiều lần đoạn video do Phòng An Ninh của khách sạn cung cấp, hắn đã lộ chút sơ hở…”
Phạm Ngọc Lân báo cáo… Lảo là Phó Tổ Trưởng của Tổ trọng án, Dương Trung Hiếu là chuyên viên đạn đạo. Cả hai biết Thu Hà là ai… Tuy là số “2” nhưng Tùng Giám đốc Sở không phải chỉ nể mặt 3 mà có tới 9 thậm chí 10 phần. Sau lưng của người này là cây cổ thụ ngàn năm hơn nửa khả năng lãnh đạo rất cao, nhậm chức chưa được lâu thì cả cơ quan đã đi vào khuông khổ.
Bởi vậy khi được giao vụ án của Duy Mạnh, cả hai tích cực làm việc không dám lơ là, có chút manh mối hay tiến triển liền tới báo cáo.
– “Tốt… Có còn hơn không… Nói ra nghe…” Thu Hà thúc giục.
– “Mời Thủ Trưởng xem đoạn clip này…”Đã có chuẩn bị sẵn, Phạm Ngọc Lân liền mở laptop, hướng màn hình đối diện với Thu Hà…
Trên màn hình hung thủ mặc áo thun trùm đầu lại cúi mặt nên không thấy được mặt mũi…
– “Thủ trưởng nhìn kỷ chỗ này…” đúng lúc hung thủ đưa tay khép mủ trùm để che kín gương mặt. Phạm Ngọc Lân ngưng clip và phóng lớn hình ảnh ngay cổ tay là cái đầu của con báo đen. Hình xâm có lẻ là nguyên con nhưng vì hung thủ mặc áo thung tay dài nên chỉ thấy cái đầu nhe răng sắc nhọn.
– “Thường thì hình xâm ở trên vai, ngực hoặc lưng, không có nhiều người xâm trên cổ và cườm tay cho nên vị trí của hình xâm này thật đặc biệt. Mình dựa vào đó để thu hẹp phạm vi truy tìm…” Phạm Ngọc Lâm thuyết minh ý nghỉ của mình.
– “Cũng là 1 đầu mối quan trọng nhưng không dễ đâu, thời buổi này không ít người xâm mình, tuy là phạm vi có thu hẹp vẫn là một biển người nhưng mà không thể nói là vô dụng, mình có thể dựa trên yếu tố này để 1 khi bắt được gả rồi sẻ kiểm chứng, à nè, còn 2 viên đạn thì thế nào, có kết quả chưa?” Thu Hà quay sang hỏi Dương Trung Hiếu.
– “Dạ… Thủ trưởng, đã tìm ra nhưng rất là kỳ lạ… 2 viên đạn thuộc về khẩu súng được dùng làm hung khí trong vụ đánh cướp cách đây gần 10 năm ngoài Nha Trang… Tôi chỉ biết được tới đó vì không có mật mả để truy cập ở tầng cao hơn…” Dương Trung Hiếu bức xúc vì chuyện dễ trở thành khó cho nên rất khó mà ăn nói với lãnh đạo.
– “Có chuyện này sao?” Thu Hà giật mình khi nghe nói cây súng sử dụng cách đây 10 năm là hung khí dùng ám sát Duy Mạnh. Hèn chi Cao Kỳ bình tĩnh như vậy nhưng đồng thời càng tin tưởng trong vụ đầu đạn, lảo không phải 1 mình mà phải có người tiếp tay và người này cũng có địa vị, ít ra là ngang hàng với Trần Cao Kỳ.
Trung Hiếu không đáp, chỉ cười gượng gạo. Lảo cũng muốn biết nhưng về cấp bậc, có những chuyện cần phải có mật mả đặc biệt mới có thể truy cập ở những tầng cao hơn nên lảo đành bó tay.
– “Thôi được… Nếu là như vậy thì việc đó để tôi… Hai đồng chí hãy phối họp với nhau cho người tiếp tục truy tìm nhân chứng, coi có ai thấy được gì khả nghi, không bỏ sót chi tiết nào cho dù là nhỏ nhặt”Biết không thể trách Dương Trung Hiếu được, Thu Hà chỉ đạo… Aiz, muốn để cho bọn Thu Tâm, Thục Linh nghỉ ngơi vài ngày nhưng xem ra không được rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Muốn tui về Mỷ? Anh Hầu à không, Uông giám đốc… Đây là ý của Chủ tịch Huy?” Nghe nói Trình Quốc Huy muốn mình trở về Mỷ… Micheal chưng hửng, oán giận nhìn vé máy bay và túi xách Uông Hầu đưa.
– “Ây… Tạm thời thôi, chờ tình hình lắng dịu Chủ tịch Huy sẻ kêu anh trở lại mà. Yên chí đi, nà, trong túi xách có 100 ngàn đô, cầm cái này về Mỷ thư giãn 1 hoặc tối đa là 2 năm… Tôi bảo đảm…” Biết Micheal đang nổi nóng. Uông Hầu vỗ vai trấn an xoa dịu.
– “100 Ngàn… Các người không đối với tui như vậy chứ? Coi tui là ăn mày à? Không kể những năm trước, chỉ nói năm nay thôi, cái vụ cát lậu, các người đã bỏ túi cả chục triệu đô…”
Micheal quả thật đang nổi lửa, gần 10 năm ở bên cạnh Trình Quốc Huy, không có công cũng có lao mà huống chi trong bóng tối, lảo đã đem lại cho bộ ba Huy Cảnh Hầu biết bao nhiêu lợi ích vậy mà bây giờ bị đá ra ngoài chỉ với 100 ngàn, thử hỏi lảo làm sao không tức giận cho được vì vậy hằn hộc.
– “Ê… Micheal, đừng quá đáng nha… 10 năm nay anh bỏ túi cũng không ít đâu, nếu tôi là anh, tôi lấy 100 ngàn này hơn nửa đã nói 1 hoặc 2 năm thôi mà…” Uông Hầu quát.
– “1 Hoặc 2 năm thôi? Gạt con nít thì được, mẹ bà, tui biết mà các người muốn vắt chanh bỏ chứ gì. Nếu đã như vậy thì được thôi, nà, 20 triệu… Đưa tui 20 triệu, 1 xu cũng không bớt… Anh về nói với Chủ tịch Huy như vậy…” Micheal phát tay, 1 khi đã trở mặt lảo cũng chẳng cần e dè nửa.
– “Nằm mơ à? 20 triệu? Sao không đi ăn cướp đi… Micheal… Anh đừng quên đang ở đâu và đang nói chuyện với ai…” Uông Hầu bĩu môi khinh thường.
– “Biết chứ, Giám đốc Sở Công An của An Giang đại danh đỉnh đỉnh Uông Hầu chứ gì… Ây ui… Tui sợ quá à… Uông Hầu, anh bị chứng si khờ người già rồi nên quên cái vụ Nguyển Thị Thanh hả… Hắc Hắc… Hắc… Anh mới là hung thủ thật sự, tiền dâm hậu sát… Tui biết hết á còn có bằng chứng nửa… Tưởng không bao giờ dùng tới nhưng các người đã bất nhân thì tui bất nghĩa…”Micheal cười đểu.
– “Đụ mẹ… mày có tin tao bắn bể sọ mày hong?” Hai mắt nổi sát khí, Uông Hầu rút súng chĩa ngay đầu Micheal.
– “Ây ui, sợ quá à, bắn đi, có giỏi thì bắn đi, bắn ngay trán tao nè… Tao đã liệu trước hết rồi. Tụi bây tưởng tao ngu hả tao nói cho mày biết, tao biết trước nên đã lo liệu hết rồi, chỉ cần tao có mệnh hệ nào thì toàn bộ sự thật bằng chứng sẻ được anh tao gửi cho Tòa đại sứ Mỷ. Tao chết thì tụi mày cũng không xong đâu… Tao là công dân của Mỷ đó mày…” Micheal không 1 chút sợ hãi, ngược lại còn hùng hổ thách thức.
– “Mày… mày…” Uông Hầu giận điên người nhưng lảo thật sự không dám nổ súng, tay run run, cơ mặt giật giật… Thằng Micheal này nói đúng, nó là dân Mỷ, nổ súng giết nó thì dễ nhưng hậu quả sẻ khó lường.
– “20 Triệu… 20 triệu thôi mà, đối với mấy người thì coi như ba bò chín trâu mất 1 vài cọng lông có phải không? Còn nửa nha, cái vụ Trình Quốc Cường, he he he… Nếu trúng kèo Jessica thì… he he… Chỉ cần tui nói rỏ cho cả làng nước biết thì he he, ông hiểu tui nói chứ gì? Ông về nói với Chủ tịch Huy đi ha… thương lượng cái nào lợi cái nào hại xong rồi nói cho tui biết. Tui chờ tin tốt của mày người. Thôi vậy đi… Bye. Nhớ đó 20 triệu, một cắc cũng không bớt nhưng chuyển khoản chớ không phải tiền mặt nha… Còn 100 ngàn này coi như cho tui qua Thailand chơi trong khi chờ đợi, từ từ đi không gấp… Hắc hắc hắc…” Micheal cười đểu quay lưng bước đi.
Cố nuốt giận… Uông Hầu nheo mắt nhìn theo, nhếch miệng cười âm hiểm, lấy di động ra bấm…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Nghe nói hiện giờ ở Rạch Giá hai bên nội ngoại nhà họ Lâm đang bị khũng hoảng chạy đôn chạy đáo tìm cửa. Ngoài biệt thự Lâm Chánh Hy có Công An canh giữ, tình hình căng lắm. Trong nhà Lâm Tú Quỳnh đóng cửa kín mít, gọi điện khắp nơi những chẳng có ma nào trả lời trả vốn…”
Không phải thân thiết gì với Lâm Tú Quỳnh mà Thanh Thúy tỏ vẻ quan tâm, cả hai đều là mệnh phụ phu nhân nhưng Tú Quỳnh thì trẻ đẹp còn Thanh Thúy sồn sồn thêm vào thân hình ú ì nên dĩ nhiên không vừa mắt Tú Quỳnh và ngược lại Tú Quỳnh thấy Thanh Thúy thô kệch. Tình cờ gặp thì gật đầu chào chứ ngồi nói chuyện thân thiết thì miển đi… Bởi vậy nghe Tú Quỳnh gặp nạn, trong bụng Thanh Thúy thầm hả hê, thoải mái nhưng ngoài miệng tỏ vẻ thương tiếc đồng thời cảm thấy lo lắng vì nhà họ Lâm so với họ Bùi của bà có rất nhiều điểm tương đồng. Bây giờ Lâm Chánh Hy ngả ngựa biết đâu mai này sẻ tới Trình Quốc Huy?
– “Bà muốn nói gì thì nói thẳng, đừng vòng vo tam quốc…” Đi guốc trong bụng Thanh Thúy… Trình Quốc Huy gằn giọng.
– Được, vậy tui nói thẳng nha… Phải… lúc trước ông sắp được đặt mông trên cái ghế Bí Thư thì bị con bé tuổi miệng còn hôi sửa đáng con phỏng tay trên, ông giận là đúng nhưng dằn được là vì hy vọng thằng Cường cưa đổ cô ta thì có thể làm sui với Hoàng Ngọc Hãi… Nhưng rồi thì mọi toan tính đều trớt quớt khiến ông giận mất khôn… Tui nói có đúng hong?
– “Tui giận mất khôn? Hừ… Lúc đó bà cũng phùng mang trợn má đòi ăn thua đủ với người ta mà sao bây giờ nói nghe ra hình như chỉ có mình tui hà…” Trình Quốc Huy trề môi.
– “Tui đâu có nói vậy chứ… Ý tui muốn nói là đến lúc mình nghỉ kỷ lại rồi, ông không mở mắt nhìn thì cũng vểnh tai mà nghe ngóng… Mẹ bà!!! Cả nhà con mụ Lý Tuyết Cầm từ lớn tới nhỏ con dâu con rể vợ chồng thằng cha Vủ văn Luyện cũng vậy, lảo Huỳnh Thanh Cảnh nửa. Đám người họ không biết móc nối được chỗ nào mà được mời lên chiếc du thuyền dự tiệc… Chưa hết đâu, con mụ Hương Giang và lảo Ngọc Đáng nửa… Ông hiểu tui muốn nói gì chứ?”
Tới đây, Thanh Thúy không nói nửa, liếc mắt thăm dò phản ứng của Trình Quốc Huy… Chuyện Lâm Chánh Hy bị bắt, thân tín, họ hàng như bầy ong vở tổ chạy đôn chạy đáo tìm cửa lánh nạn chỉ trong vòng nửa giờ với tốc độ chóng mặt đã lan truyền khắp nơi khiến Bùi Thanh Thúy nhìn người mà nghĩ đến mình. Quan trường mông đít ai có thể sạch sẽ chứ. Thường thì không có gì phải e dè nhưng nếu Trình Quốc Huy chọc giận người không nên đụng vào thì là chuyện khác, lảo có thể theo bước chân Lâm Chánh Hy bất cứ lúc nào. Càng nghỉ Thanh Thúy càng cảm thấy bất an, 1 thân 1 mình thì không sao hết, đằng này nếu Trình Quốc Huy ngả ngựa thì sẻ người gia tộc họ Bùi sẻ như cây đổ bầy khỉ tan, vì lẻ này mà bà muốn lảo quay đầu. Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt, thấy tảng đá to, cứng mà lao đầu vào thì còn gì ngu hơn?
– “Chuyện này cần bà nhắc nhở sao?” Trình Quốc Huy nhếch mép cười khẩy.
– Nghe ông nói vậy chắc là đã có chuẩn bị rồi… Vậy sao không nói sớm… Già mắc dịch, nói ra nghe thử coi, hai cái đầu đỡ hơn 1 cái, ông mà ngả xuống nhà họ Trình của ông cũng như người nhà của tui thôi đều cùng trên 1 chiếc thuyền.
– “Tui đã kêu Uông Hầu…” Trình Quốc Huy chưa kịp nói hết câu, chuông di động reo lên… Nhìn màn hình, lảo nhanh tay bắt máy.
– “Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ…”Nghe giọng điệu, đoán biết là ai, Bùi Thanh Thúy nhổm dậy lại gần ghé tai nghe ké.
– A lô… Sao hả?
– “Anh Huy… Mình nuôi ong tay áo rồi… Thằng Micheal làm phản… Đụ đỉ mẹ, nó đòi chuyển khoảng 20 triệu đô nếu không cá chết lưới rách… Nghe giọng điệu nó có vẻ liều mạng lắm, còn nói có đầy đủ bằng chứng từ trước tới giờ… 100 ngàn mình đưa nó giữ nói qua Thailand chơi chờ mình quyết định…”
Đường dây vừa thông để xả cơn tức giận, Uông Hầu nói 1 hơi.
– Micheal là người biết hưởng thụ, vậy cứ để nó qua Thái chơi 1 thời gian cũng tốt hết tiền mò về thôi.
– “Anh Huy… Anh…” Nghỉ Trình Quốc Huy sẻ nổi lửa như mình ai dè giọng rất như kẻ bàng quan khiến Uông Hầu sửng sốt, uất nghẹn.
– Nghe chuyện Lâm Chánh Hy bị bắt chưa?
– Có nghe, nhưng mà nhằm nhò gì tới mình?
– “Chuyện này từ từ gặp nhau rồi nói… Vậy đi ha…” Trình Quốc Huy cúp máy, mỉm cười âm hiểm…
– “Ông không định cho thằng Micheal 20 triệu chứ?” Bùi Thanh Thúy bức xúc, 20 triệu đô đó…
– Hắc hắc, nó không có mạng hưởng đâu, 20 triệu tiền vàng mả thì có.
– “Ông định cho người thủ tiêu nó?” Bùi Thanh Thúy kinh hãi.
– Bậy nà, vừa rồi Uông Hầu chính là muốn tui nói những lời như vậy để nó cho người ra tay để sau này đổ bể thì đổ thừa… he he, tui không ngu đâu.
– “Ý ông muốn nói là Uông Hầu… Ây, không nên, Micheal là người Mỷ, nghe nói nó có bà con làm trong lãnh sự quán, nó mà bị gì thì chuyện lớn lắm… Uông Hầu không ngu như vậy chứ?”Bùi Thanh Thúy lắc đầu.
– Bà biết một mà không biết hai, trong chuyện này người ngu nhất chính là thằng Micheal, nếu nó ở Việt Nam thì Uông Hầu sẻ cân nhắc tính toán hơn thiệt nhưng nó qua bên Thailand thì là chuyện khác…
– “Đúng ha… Nó ngủm bên Thái là chuyện không liên quan tới mình… Nhưng sao ông có vẻ như người bàng quan còn Uông Hầu thì… có cần phải làm như vậy không?”Bùi Thanh Thúy nghi hoặc.
– Bà bị chứng si khờ người già sao… Cái vụ Nguyển Thị Thanh…
– “Chẳng… chẳng lẽ Micheal uy hiếp Uông Hầu?” Bùi Thanh Thúy rúc cục đã hiểu…
– “Tuy không chắc được 10 phần nhưng cũng được 8… 2 phần còn lại thì chờ kết quả. Nhưng nếu là tui thì tui cũng sẻ làm như vậy, nhất định không để bị ai nắm thóp… Chờ coi đi… Thằng Micheal chết chắc rồi cho nên tui mới nói tiền vàng mả nó có thể xài… He he…”Trình Quốc Huy cười đắc ý.
– Vậy cũng tốt, chọc ai không chọc lại chọc Uông Hầu… Nhưng Micheal chết có lợi gì cho mình?
– “Suy nghỉ 1 chút đi… Lúc biết nó xảy ra sự cố mà về với ông bà, người ta sẻ thắc mắc. Tui sẻ giải thích vì hành vi của nó quá nhiều lỗi lầm nghiêm trọng nên quyết định cho nó tiền để nó về Mỷ, ai dè nó qua bên Thailand hưởng lạc rồi xảy ra sự cố…” Trình Quốc Huy cười đểu.
– “Phải ha… Thằng mẻo già này đắc tội với rất nhiều người, trước đây họ mắng ông bao che nên căm hận, bây giờ nghe ông đuổi cổ nó đi nên nó bị như vậy coi như trời trả báo… Hi hi… Họ sẻ khen ông hết lời.”Bùi Thanh Thúy gật đầu đưa ngón tay cái.
– “Đúng như vậy đó, còn nửa, thằng Micheal là cái gai trong mắt của 2 con Thanh Phượng, Phương Trang cho nên họ sẻ hài lòng mà họ hài lòng thì Bí Thư sẻ hài lòng, hiểu chưa…” Trình Quốc Huy khoan khoái.
– “Hay thiệt, nhưng còn thằng Uông Phú nửa… Ông tính sao? Nó không khác gì với Micheal… Tệ hơn nửa, nó dám xúc phạm Bí Thư. Phải làm chút gì đó để cô ta hài lòng chứ” Thanh Thúy nhắc nhở.
– “Ậy… không gấp, có những chuyện quan trọng hơn cần làm… Bây giờ ai cũng biết Jessica là con gái của tỷ phú Pháp, bà nói thằng Cường không được hấp tấp, phải khéo léo mới được, tốt nhất là đừng tiếp xúc quá nhiều với Jessica để tránh bị nghi ngờ nó có ý đồ…”Trình Quốc Huy trầm giọng.
– “Chuyện này ông không cần lo… Nó là người thông minh, biết làm sao mà. Nhưng nghỉ cũng lạ, chuyện bí mật của Jessica sao bỗng nhiên bị bể vậy? Có khi nào Trần cao Kỳ nghi mình không?” Thanh Thúy bức xúc.
– Dĩ nhiên rồi, nếu là bà thì bà cũng nghi mà. Jessica rất mẩn cảm trong vụ này cho nên cháu của Trần Cao Kỳ, thằng Steven chắc chắn sẻ không có cơ hội nửa. Lảo sẻ nghi mình muốn tiện nghi cho thằng Cường do đó sẻ sinh lòng thù mình vì đã phá chuyện tốt của lảo. Chính vì vậy tui mới kêu thằng Cường bây giờ nên tránh né 1 chút.
Nói tới đây Trình Quốc Huy nhíu mày, hai mắt lóe lên, giọng nói trở nên cay cú, hằn hộc.
– Âm mưu thâm độc như vậy chỉ có thể là con mụ Hương Giang hoặc là cha con lảo Đáng cho nên tôi mới nói thằng Cường phải khéo léo mới được. Thôi, kêu nó trở ra ngoài Hà Tỉnh đi, tình hình này nấn ná ở đây không được tích sự gì mà vô cùng bất lợi.
Còn muốn nói thêm thì chuông di động trên bàn lại reo… Nhìn màn hình, thấy là Phạm Trí, Thư ký của mình. Trình Quốc Huy nhíu mày, bắt máy.
– Có chuyện gì?
– “Lãnh đạo, có tin Đồng chí Duy Mạnh Thư ký của Thứ Trưởng Kỳ bị bắn chết ở Cần Thơ…” Phạm Trí báo cáo…
– “Có chắc không? Anh nghe tin này từ đâu?” Trình Quốc Huy chấn kinh.
– “ĐTH Cần Thơ đang loan tin này…” Phạm Trí còn muốn nói thêm, Trình Quốc Huy đã cúp máy. Lảo lấy hộp điều khiển TV, bấm.
– “Chuyện gì vậy ông?” Thanh Thúy thắc mắc.
– Phạm Trí nói Thư Ký Duy Mạnh của Trần Cao Kỳ bị bắn chết ở Cần Thơ.
Cùng lúc, trên màn ảnh, Xướng ngôn viên của ĐTH Cần Thơ đang đọc tin kèm theo 1 vài hình ảnh tại hiện trường án mạng.
– “Sao lại như vậy?”Bùi Thanh Thúy sửng sốt…
Trình Quốc Huy không nói, lảo đứng bất động, nhíu mày nghỉ ngợi.
– Chuyện này lạ lắm… Duy Mạnh là người Hà Nội, sống và làm việc ngoài đó, thỉnh thoảng đi cùng Trần Cao Kỳ vào Nam công tác cho nên không thể nói là có kẻ thù sát hại… Nếu có thì ở ngoài đó thì hợp lý hơn… Hơn nửa tại sao là bây giờ?
– “Có thể nào bị đánh cướp?” Thanh Thúy buột miệng hỏi.
– “Tầm phào, bà không thấy sao, TV nói trong phòng không có dấu hiệu bị lục lọi, “bằng bằng”… Sau khi bắn hai phát hung thủ liền rời khỏi hiện trường cho nên nếu nói bị cướp thì càng không thể nào. Hơn nửa, Duy Mạnh đi công tác thử hỏi trên người có bao nhiêu tiền mà cướp? Chẳng lẽ cướp thẻ tín dụng? Cho nên tôi nghỉ rất có thể là…”Trình Quốc Huy không nói nửa.
– Có thể là gì?
– Thằng Duy Mạnh làm Thư ký là do Trần Cao Kỳ đặc biệt tuyển từ lúc lảo làm Bi Thư Thành phố Nha Trang, tính tới bây giờ cũng hơn 10 năm rồi, có thể nói gả không là cánh tay mặt thì cũng là cánh tay trái của Trần Cao Kỳ cho nên không thể loại trừ giả thuyết Duy Mạnh vì biết qua nhiều về Trần Cao Kỳ cũng như Micheal biết chuyện của Uông Hầu và mình vậy… – Nói tới đây, biết Bùi Thanh Thúy hiểu, Trình Quốc Huy không nói nửa… Duy Mạnh phải chết cũng như Micheal không thế sống.
– “Chắc… Chắc không phải đâu, ông nghỉ quá xa rồi…” Bùi Thanh Thúy run giọng.
– “Hy vọng là như bà nói nhưng mình không thể không có “plan B”. Trước tới giờ ai cũng biết Trần Cao Kỳ là chỗ dựa của mình, lảo mà có chuyện gì thì mình bị vạ lây. Đây là chuyện tôi lo nhất…”Mặt Trình Quốc Huy trở nên nghiêm trọng.
– “Đặt giả thuyết đúng như ông nói… Trần Cao Kỳ vì muốn giấu diếm gì đó nên loại trừ Duy Mạnh. Ông nghỉ lảo sẻ dễ dàng để bị điều tra tới à?” Nghỉ tới chuyện Micheal sẻ bị Uông Hầu “xóa ” bên Thailand. Bùi Thanh Thúy sực nhớ Trần Cao Kỳ cũng là cáo thành tinh chỉ ra miệng như Trình Quốc Huy nhưng kịp thời im miệng.
– Bà chỉ biết một mà không biết hai… Số “1”, số “2” của Sở Công An ở Cần Thơ hiện nay là thân tín của Trung tướng Nancy. Họ không tầm thường đâu nhất là Phó Giám đốc hiện nay… Người này rất nghiêm minh, cách thức làm việc rất khác người nên chưa được lâu đã khiến nhiều người nể sợ.
– Ông biết như vậy thì Trần Cao Kỳ có lẻ nào không biết? Đã biết mà còn làm… Xem ra là chuyện rất quan trọng ảnh hưởng rất lớn nên lảo không còn đường lựa chọn…
– “Tôi cũng nghỉ vậy cho nên mình phải có “plan B”…” Trình Quốc Huy gật đầu.
– Plan B?
– Ừm…”Hope for the best ready for the worst”… nãy giờ chỉ là giả thuyết nhưng mình phải chuẩn bị trước kế hoạch phủi sạch quan hệ với Trần Cao Kỳ nếu cần, một khi thấy lảo có chuyện gì không xong, bà hiểu chưa? Nhất định không để lảo kéo mình xuống nước cho nên tôi muốn bà đi Cần Thơ âm thầm theo dõi tình hình.
– Ừ… Tôi biết làm sao rồi nhưng có chuyện này tui thiệt thắc mắc. Tuy lời ông nói rất có lý nhưng tui nghỉ hoài phải có cái gì đó khiến ông nghi Trần Cao Kỳ chứ? Nói thiệt đi, đừng úp úp mở mở nửa…
– Mấy lần trước, lảo bay từ Hà Nội vô đây nói là công tác nhưng thật ra là trước là thăm chừng Jessica sau là cưởi ngựa xem hoa. Lúc nào cũng mang theo thằng Duy Mạnh… Bà cũng biết mà, thằng này có nhiệm vụ tìm đàn bà cho Trần Cao Kỳ giãi tỏa…
– Chuyện này tui biết… Còn nghe nói thằng Duy Mạnh cũng thừa nước đục thả câu, mấy con cán bộ coi được 1 chút đều bị cả hai thầy trò xơi tái…
– “Lần này thì khác… Mấy ngày lảo ở đây, hoàn toàn không có chuyện đó, hơn nửa có một lúc thằng Duy Mạnh đi mất tiêu, tôi có hỏi, lảo nói cho Duy Mạnh nghỉ phép… Có lúc tôi thấy hai người họ sắc mặt rất khẩn trương. Bây giờ thằng Duy Mạnh bị bắn chết cho nên tôi nghi. Đừng hỏi thêm nửa, bà bắn tin đi về Sài gòn có việc rồi âm thầm qua Cần Thơ dò xét… Đi đi… Càng sớm càng tốt.” Trình Quốc Huy phát tay…
– “Tôi đi liền đây” Bùi Thanh Thúy vừa dợm bước chợt nhớ gì đó liền quay lại.
– Còn chuyện từ thiện thì sao?
– Bà không nói suýt chút nữa quên. Gom được bao nhiêu rồi?
– “Hôm bữa tiệc, thằng Steven cháu của lảo Kỳ quyên 100 ngàn đô khiếm đám An Giang nóng mủi tranh nhau thể hiện cho nên chỉ trong tối hôm đó được 8 tỷ…”Nghe hỏi tới thành quả… Bùi Thanh Thúy cười hân hoan.
– “Giao cho con mụ vợ của Vủ Văn Luyện đi… Sao kê cho đàng hoàng, toàn bộ đưa hết, đừng có nhúng chàm nha…” Trình Quốc Huy cười âm hiểm.
– “Cái gì?? Giao cho con mụ Điệp? Ông mát dây à?” Ánh mắt nghi ngờ, Bùi Thanh Thúy bức xúc nhìn Trình Quốc Huy. Chuyện quyên góp vừa phát động chưa được mấy ngày đã gom được gần 10 tỷ đó là chưa kể sắp tới sẻ có nhiều buổi văn nghệ từ thiện, không chừng sẻ được 20 tỷ, thậm chí còn hơn. Dễ dàng “mát tay” thì bỏ túi 1 nửa cũng có thể nói là nhân đạo lắm rồi, bây giờ giao toàn bộ cho con mụ Ngọc Điệp? Có nghĩa là dọn cổ cho người khác xơi? Có thiệt không vậy? Cho dù muốn giao thì phải giao cho người mình chứ. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
– “Bà đó… Thường thì khá thông minh nhưng khi đụng tới chuyện tiền bạc thì đần độn. Bỗng nhiên vớ được miếng thịt béo bở, bà tưởng mụ Điệp sẻ không há miệng đớp sao? Tui chính là hy vọng như vậy… Có biết tại sao không?” Trình Quốc Huy nheo mắt, mỉm cười, nụ cười vô cùng gian trá.
– “Hi hi… Tui hiểu rồi… Khi giao cho con Điệp, nó sẻ há miệng đớp, chỉ cần con Lệ biết được, nó sẻ làm rùm lên… Ý, không đâu ông à, con Điệp có thể ngu nhưng Vủ Văn Luyện nhất định không khờ không để mụ Điệp cắn câu đâu à.” Bùi Thanh Thúy lắc đầu.
– “Không nhất thiết phải là mụ Điệp. Bà bây giờ lên Sài gòn “khám bệnh”, mai hay mốt Bí Thư về tôi sẻ nói với cô ta rồi gợi ý. Bí Thư nói lảo từ chối được sao, sẻ để vợ làm. Mụ Điệp cầm tiền trong tay dễ gì không động lòng… Mà cho dù lảo Luyện từ chối thì còn có lảo Minh, lảo Hải sẻ tranh nhau, mình coi như là quăng ra cục xương để chúng cắn xé châm chích lẩn nhau. Lúc đó sẻ có kịch hay để coi… Hiểu chưa? He he…”Trình Quốc Huy bật cười khoái trá.
– “Sau miếng mồi ngon là lưỡi câu, ông giỏi thiệt… Trần Cao Kỳ là hồ ly thì ông là cáo già… cả hai người đều thành tinh hết… Hi hi, tui đi đây…” Bùi Thanh Thúy đưa ngón tay cái quay, người lắc mông bước đi… Lấy điếu xì gà Cuba, châm lửa. Hít nhẹ một hơi… Trình Quốc Huy ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, thả khói lên trần nhà, lim dim hưởng thụ.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Phòng IT của chiếc du thuyền mấy ngày nay, ngày nào cũng náo nhiệt, không phải là tiệc tùng gì chỉ là từ khi trở về, bọn Kim Chi, Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Như, Thục Linh rất nhàn hạ, bởi vậy kéo hết lên đây “trực ban” đồng thời chỉ điểm cho 4 tân binh Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Oanh và Việt Hà…
Phòng IT nằm trên tầng cao nhất, được coi là cấm địa của đám thủy thủ đực rựa, không ai được lên ngoại trừ các cô người phi có nhiệm vụ quét dọn và mang trà nước bởi vậy nàng nào cũng ăn mặt rất “mát trời”… Quần cụt, áo camisol hở bụng khoe đôi chân dài, làn da trắng mịn, mông căng, cặp ngực vun đầy mời gọi làm cho người ta có cảm giác lạc vào phố đi bộ Bùi Viện của Sài Gòn hoa lệ hoặc phố Cowboy street của Bangkok, chỉ khác là các cô gái của hai phu khố kia thì không thể so sánh, đúng ra là không biết nói sao nửa. Có thể tóm tắt là như vầy, các cô gái ở hai khu phố kia đon đã chào mời khách còn ở đây trong khi các mỷ nữ này, đừng nhìn thấy họ mát trời như vậy mà tưởng bở, mỗi nàng là một vủ khí sống cực kỳ nguy hiểm, tới gần buông lời cợt nhả thì có thể ngả lăn ra giãy đành đạch chết không kịp ngáp.
Ngọc Như đang ngồi tự mình sơn móng tay, thỉnh thoảng đưa bàn tay lên ngắm nhìn. Phương Anh đang dủa móng chân, trên mặt Kim Chi phủ một lớp mõng để làm tươi da mặt chỉ chừa ra cặp mắt nhìn vào giống như quỷ dạ xoa. Thu Tâm tập yoga. Nói tóm lại nàng nào cũng bận rộn tu chỉnh nhan sắc hoặc giữ thân hình.
Gần đó, miệng Thục Linh mút kẹo mạch nha, bàn tay điêu luyện lướt trên bàn phím, Thu Hà, Ngọc Vân ngồi hai bên mắt chăm chú nhìn màn hình… 4 tân binh đứng phía sau quan sát, học nghề, cả 4 nàng không dám ăn mặt tươi mát như các đàn chị mặc dù muốn lắm nhưng trong giai đoạn “được quan sát” thì cần phải ngoan hiền mới được, một khi chính thức được gia nhập đội ngủ, lúc đó mới “loạn” cũng không sao.
Từ lúc được Thủ trưởng Mai Thảo đặc phái theo các đàn chị rèn luyện và học tập. Nguy hiểm thì có đấy nhưng như là cuộc sống của “007” cho nên nếu bây giờ bảo trở lại ngồi mài mông trong văn phòng hoặc lâu lâu đi ra ngoài tuần tra thì các nàng chẳng thà tự vận mà chết.
Vì vậy, trong khi các đàn chị tươi mát thì bộ tứ tân binh rất là quy củ, quần Jean, áo T – shirt. Chuyện so nhan sắc, thân hình với các sư tỷ thì không dám, ít ra trong giai đoạn hiện nay, chỉ sợ các đàn chị đánh giá thấp thì không vượt qua ãi.
– “Wow, bây giờ để ý mới thấy đó nha… Coi kìa, Ngọc Như “thả rông”… Hi hi…” Đang dủa móng chân, chợt nhận thấy Ngọc Như không mặc áo ngực, cặp vú ẩn hiện sau làn vãi, Phương Anh cười hi hi.
– “Vậy thoải mái hơn…” Ngọc Như nháy mắt.
– “Nhắc tới mới nhớ, trên xe có mấy cái áo ngực vung vãi chắc là của “má” Như rồi… Có phải thấy không thoải mái là cởi cho mát…”Thu Tâm lắc đầu “chỉ trích”.
– “Hi hi ha ha…” Kim Chi, Phương Anh bật cười…
– “Hong phải tại em đâu à, là tại ảnh thui. Nhiều lúc mới vừa mặc vô đàng hoàng, ảnh thọt tay vào xới tung lên cho nên, hi hi, bởi vậy mặc làm gì, cứ tiện nghi ảnh đi. Mấy chị đừng giả vờ không biết nha.”Ngọc Như vạch trần.
– “Ha ha… Hi hi…”Lại thêm 1 trận cười, ai cũng biết Ngọc Như nói gì… Trên xe buýt, hắn thường hay động tay động chân, không trên thì dưới, đúng là đồ “mắc dịch” mà.
– “Ê… Suỵt…”
Trừ Thục Linh đang tập trung gõ bàn phím. Ngọc Vân, Thu Hà cũng nhìn nhau, lắc đầu mỉm cười… Thu Hà đưa ngón tay lên miệng ra dấu “đừng ồn” nhưng mắc liếc 4 tiểu muội tân binh, ý muốn nói Ngọc Như Phương Anh phải giữ hình tượng… Trước các tiểu muội mà nói chuyện hắn sờ bóp mình thì còn ra thể thống gì nửa…
4 tân binh giả điếc nhưng nét mặt đỏ ửng. Cả 4 nàng không ngờ đàn chị nhìn thì rất là thục nữ nhưng bạo mồm bạo miệng hết biết. Chuyện như vậy mà cũng dám nói ra.
– “Chuyện gì chứ… Đan Thùy, Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh cũng sắp đám cưới rồi dễ gì không ăn cơm trước kẻn có phải không hả? Đừng nói không nha, thành thật đi. Chắc cũng rành 6 câu vọng cổ cái chuyện đó rồi có phải hong? Hay là nói ra nghe thử để trau đổi kinh nghiệm?” Ngọc Như nhìn 4 tiểu muội, trắng trợn hỏi.
– “Hi hi Ha ha…”Biết Ngọc Như đùa dai với các tiểu muội… Phương Anh, Thu Tâm, Kim Chi ôm bụng cười rũ rượi…
Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Oanh, Việt Hà mặt đỏ hơn trái cà, muốn tìm 1 lỗ chui xuống cho đỡ ngượng. Thời đại này, 1 cặp sắp cưới nhau thì chuyện ăn cơm trước kẻn là chuyện bình thường, chờ đợi tới đêm động phòng thì quá lạc hậu rồi nhưng không cần phải khoe ra miệng chứ. Bởi vậy khi nghe đàn chị hỏi, nếu lắc đầu nói “không” thì sẻ bị đánh giá đạo đức giả, không thành thật mà không thành thật là điều đại kỵ giữa các đồng đội, còn gật đầu thú nhận không chừng bị hỏi tới chi tiết. Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh thì còn đỡ chứ “má” Ngọc Như cái gì cũng dám làm và dám nói…
Còn đang ấp úng không biết phải nói sao thì ngay lúc này Thục Linh hò reo… Thu Hà, Ngọc Vân mỉm cười nhìn nhau lắc đầu.
– Đây rồi…
Đang chờ đợi kết quả, nghe Thục Linh reo… Thu Hà, Ngọc Vân tức thì nhìn trên màn hình… nãy giờ, tầm hơn gần nửa tiếng, ảnh không gian 3 chiều của viên đạn chậm rãi xoay đủ mọi góc cạnh và hàng chử không ngừng liên tục nhảy múa… Cuối cùng dừng lại, giữa màn hình xuất hiện khẩu Smith & Wesson súng lục ổ quay với hàng chử “Matched” nhấp nháy…
Từ viên đạn lấy ra trên người của Duy Mạnh… Chuyên gia đạn đạo chụp hình đo đạt nhưng vì mức độ truy cập ở tầng cao hơn bị giới hạn nên Thu Hà phải mang về nhờ tới Thánh “Hacker” Thục Linh để giãi quyết vấn đề…
Thục Linh không cần phải “hack”. Nàng và Thu Tâm, cùng Phương Anh là người của Trung tướng Nancy nên đều quyền truy cập đặc biệt để có thể vào tham khảo các hồ sơ tối mật ở các Bộ…
Lục lọi khá lâu trong hệ thống tàng trử dử liệu của Bộ Công An, cuối cùng tìm được khẩu súng bắn ra… Thục Linh reo lên nhưng liền sau 1 nốt nhạc, nàng trợn mắt há mồm dường như khó tin những gì mình thấy.
Wow… Ụa, sao kỳ vậy ta?
– “Kỳ? Cái gì kỳ?” Thu Hà hỏi dồn dập… Miệng hỏi nhưng mắt nàng dán lên màn hình, đọc những hàng chử tên đó… Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Như cũng ghé mắt đọc để rồi tất cả đều nhíu mày… 4 “tân binh” Đan Thùy, Việt Hà, Hoành Oanh, Diệu Hiền nhìn nhau, rồi nhìn Thu Tâm, chờ đàn chị “khai sáng”.
– “Ngày 20 – 6 – 2014 ở Nha Trang, sau 1 vụ nổ súng trong vụ đánh cướp ngân hàng một Đại Úy Công An bị bắn chết bởi khẩu súng này, hung thủ bị kết án tử hình. Vụ án kết thúc…” Thu Tâm đọc.
– “Chuyện xảy ra ở thành phố Nha Trang, theo quy định của pháp luật, khi vụ án kết thúc thì hung khí được tàng trử trong kho vật chứng của Sở Công An Tỉnh Khánh Hòa 1 thời gian muốn được xuất kho sử dụng thì phải có giấy phép ký bởi Bộ hay Thứ Trưởng của Bộ nhưng bây giờ chuyện này rất hiếm…”Thu Hà nhíu mày…
– “Như vậy có hai giả thuyết… Giả thuyết thứ nhất là từ 2014 cho tới ngày nay cũng xấp xỉ 10 năm… Nếu khẩu súng đã được ký giấy cho sử dụng thì không khó truy tìm người sử dụng đó là ai… Nhưng giả thuyết này có thể nói là khó thành lập…” Phương Anh nói.
– “Tại sao?” Đan Thùy thắc mắc…
– “Dễ hiểu thôi… Khẩu súng tôi đang sử dụng đều có giấy tờ, có số “sê ri”, nếu tôi dùng nó bắn chết cướp hoặc địch nhân thì được nhưng nếu là dân thường hay bất cứ ai khác, chuyên viên đạn đạo sớm muộn sẻ tìm tới. Cho nên người tiếp nhận khẩu súng này nhất định sẻ không dùng nó đi ám sát ngoại trừ đánh mất nhưng phải có giấy khai báo làm chứng từ…” Thục Linh giải thích với các tiểu muội”.
– “Nhưng Thư ký của Thứ Trưởng bị bắn từ khẩu súng này chứng tỏ khẩu súng đã xuất kho mà…” Diệu Hiền nghi hoặc.
– “Đây là khởi điểm của giả thuyết thứ hai… Khẩu súng xuất kho bất hợp pháp, nói 1 cách khác có người đã đánh cắp để sử dụng…”Phương Anh kết luận…
– “Đồng ý…” Ngọc Như gật đầu…
– “Việc này phải hỏi thủ kho của kho vật chứng ngoài Nha Trang mới biết được. Nói thì dễ nhưng làm thì khó, trong khoảng thời gian 10 năm, Đã qua mấy người thủ kho rồi và từ khi nào khẩu súng này đã bị đánh cắp?”Thu Hà cau mài.
– “Mỗi năm có kiểm kho mà, nếu mất thì biết liền…” Việt Hà dựa theo trình tự.
– “Lý thuyết là vậy, thực tế thì khác. Tuy rằng mỗi năm đều có kiểm kho nhưng thông thường chỉ nhìn nhản và số mả bên ngoài hộp rồi quẹt quẹt trên giấy coi như đã kiểm rồi, không mở ra coi cho nên bên trong trống rổng hoặc chỉ là cục đá hay cục sắt cũng không biết…”Thu Hà lắc đầu.
– “Ouf… Có manh mối, coi đi thì ra Trần Cao Kỳ là Bí Thư Huyện Vạn Ninh nhiệm kỳ 2010 – 2015…” Thục Linh một lần nửa, phấn khởi reo lên.
– “Vậy sao? Tiếp tục đào xới thời điểm đó coi có cái tên nào quen thuộc là thuộc hạ hay bạn bè thân của lảo hay không?” Thu Hà mừng rỡ, đây không phải là 1 sự trùng hợp, cho tới bây giờ Trần Cao Kỳ rất đáng nghi ngờ là nhân vật chủ chốt của vụ này nhưng chỉ là suy luận, không có bằng chứng cụ thể và vửng chắc nhưng với chi tiết này có thể thu hẹp phạm vi lần mò tới hung thủ.
– “Còn chờ chị nhắc sao?” Thục Linh lườm…
– “Con “quỷ” này”… Tao nói 1 chút thì trả treo, ảnh nói thì mi câm như hến, hiền như ma soeur í” Tình cảm giữa chị em vô cùng thân mật… Môt tay Thu Hà gõ đầu Thục Linh tay kia cầm di động bấm thầm nghỉ không biết tên mắc dịch kia “chết” ở nơi nào rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Á… Á… Á…”Người lõa lồ, hai tay vịn vào cột giữa nhà, Hà Vy khum người, chìa mông cho hắn dập, mắt nàng không ngừng nhìn vào 4 bức tường kiếng khi thì bên trái, khi thì bên phải, khi thì trước mặt. Đây là lần đầu tiên trong đời Hà Vy thấy mình trong kiếng khi đang trong tư thế “doggy”. Đồng thời hình ảnh sống động trong kiếng khiến Hà Vy có chút hổ thẹn chỉ vì người đang làm nàng “chết đi sống lại” nhỏ hơn Cao Thái Sơn, con trai nàng. Nhưng hổ thẹn thì hổ thẹn, Hà Vy liên tục khi thì sàn mông, khi thì đẩy ngược mông ra sau.
Phía sau, hai tay cầm hai bên hông Hà Vy, bình thường đã mạnh lắm rồi, lại có hơi men của Hennessy, Đức nắc bạo, nắc liên tu bất tận, thật là quá đã…
Trên xe,”lời qua tiếng lại”, tay Hà Vy cầm “vủ khí” nóng hổi cứng như thanh sắt sục lên sục xuống khiến cả hai cảm thấy nóng hừng hực nên khi vừa mở cửa bước vào, liền xáp lại vừa sờ soạng, vừa hôn hít vửa hối hả bỏ quần áo trên người. Nơi đó của nàng đã vô cùng lầy lội nên không cần phải dạo đầu, mà có muốn dạo đầu cũng không có thời giờ… Đức nhấc bổng Hà Vy lên, chấn lưng nàng vào cây cột giữa nhà, cầm cặc ấn vào đẩy tới, 1 phát lút cán.
– “Ahhh”… Hà Vy bậm môi rên rỉ… Cặc hắn vừa to vừa dài khiến nàng nửa thốn, nửa sướng rồi thì cảm giác sướng lan truyền khắp cơ thể. Theo phản xạ, hay tay nàng cặp cổ, đu trên người hắn, sàng mông qua lại phối họp… Bây giờ nàng mới hiểu vì sao mỗi lần chị họ kể lại là miệng không ngừng xuýt xoa, ánh mắt man dại. Thì ra là cảm giác này, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Đúng là “tiếng đồn không ngoa”, mặc cho nàng “đu” trên người nhún nhảy nhưng hắn không những vẩn bình chân như vại mà mỗi lúc mỗi hăng… Nàng đã mấy lần lên đỉnh và đã đổi nhiều tư thế từ lúc bước vào nhà, tư thế “doggy” này cũng là lần thứ hai rồi…
– “Sao lâu vậy… Ra đi… Chị sắp chịu hết nổi rồi…” Sàng qua, sàng lại, Hà Vy đem hết kỹ năng để hắn “bắn” như hắn vẩn trơ trơ chưa có dấu hiệu sắp xong khiến Hà Vy vừa kinh hãi vừa mừng thầm nghỉ đúng là đã gặp “bảo bối”.
– “Cái gì? Mới đây đã chịu không nổi? Hi hi… Chỉ là khởi đầu thôi đó, mở rộng tầm mắt chưa…” Miệng nói, Đức tiếp tục “bơm”…
– “Cậu có phải là người hong vậy?” Hà Vy nủng nịu…
– “Thôi được… Nà…” Đức rút ra, chìa cặc ngay miệng nàng.
Chỏng khu nãy giờ cho hắn doggy, nơi đó ê ẩm, hai chân mỏi nhừ. Thấy hắn đưa tới, Hà Vy ngồi xuống mở miệng cho hắn đút vào.
– “Wow…” Đức ngả người dựa lưng vào sofa, nhìn vào 4 bức tường kiếng thưởng thức cãnh Hà Vy đang lõa lồ ngồi giữa hai chân mình, gục gặt đầu tham lam bú liếm. Bấy lâu nay đã từng tiếp xúc với Hà Vy, hắn thấy mỷ phụ này rất đoan trang nhưng không ngờ rất phóng đãng ngoài sức tưởng tượng của mình khiến hắn phải buộc miệng tán thưởng đồng thời nghỉ tới mai này Hà Vy và Loan, Ngọc Trinh cùng lúc mình thì hi hi, sống không uổng kiếp người.
– “Thích vậy hả, so với chị họ thế nào?”Đang ngậm, mút, nghe hắn rên rỉ… Hà Vy đắc ý, nhả ra, tay cầm đầu khấc cạ cạ lên vú, ngẩng đầu lên, lẳng lơ mỉm cười hỏi.
– “Sao lại hỏi chuyện này làm gì…” Đức mỉm cười… Đàn bà thiệt kỳ ha, chuyện này cũng muốn hơn thua.
– “Hỏi cho biết thôi mà…” Đưa chiếc lưỡi thơm tho vờn quanh đầu cặc, mắt Hà Vy lườm.
– “Là chị hỏi đó nha… Ừm… Cũng không tệ nhưng so với chị Ngọc thì hi hi kém 1 chút…”Hắn không muốn nói dối nhưng nói thật thì sợ Hà Vy buồn lòng nên chỉ có thể nói như vậy.
– “Kém… Nói cho cậu biết nha, ông xả chị chưa chịu được 2 phút đó…”Hà Vy đem chuyện Cao Thái không trấn nổi 2 phút nói ra để chứng tỏ không phải tài nghệ thổi “saxo” của mình kém hơn chị họ mà hắn phải không phải là người bình thường.
– “Cái gì? Ông xả chị 2 phút thôi hả? Hi hi… Vậy thì nói cho chị biết nha, chị mõi miệng tê hàm nó cũng không “khóc” đâu…”Nghe Hà Vy đem chuyện 2 phút của Cao Thái nói ra khiến hắn cảm thấy thích thú. Nhớ lúc khi chơi Quyên trước tấm hình cưới của hai vợ chồng nàng đã mang lại cảm giác vô cùng kích thích, bây giờ tay Hà Vy đang cầm cặc mình, cạ vào vú, mút mút mà đem chuyện 2 phút của Cao Thái nói ra… cảm giác này quá đã, phê làm sao ấy chỉ vài ba câu khó mà diển tả.
– “Ừm… Ông xả của chị được tối đa là 2 phút thôi, vậy coi như là khá lắm rồi, ổng yếu lắm không được như cậu, có lúc vừa cầm tới thì đã xịt…” Miệng chê Cao Thái… tay Hà Vy cầm cặc hắn mơn trớn, mắt nhìn với cặp mắt si dại.
– “Tệ vậy à… Hihi, vậy hôm nay để cho chị mở rộng tầm mắt và phê tới bến nha… Nà, thấy sao hả, có mãn nhãn không? Trước giờ có thấy “cái” nào như vầy chưa? Coi nè…”Miệng nói, tay hắn cầm đầu của tiểu huynh đệ chà chà khắp mặt nàng rồi đưa tới ngay vành môi nàng.
– “Nói đi, chị Ngọc có điểm nào đặc biệt?”Chưa vội ngậm vào, tay vuốt ve, Hà Vy ngẩn mặt lên hỏi, nàng hiếu kỳ muốn biết…
– “Hi Hi… Muốn biết hả? Không phải là chị Ngọc thôi mà tất cả phụ nữ của Đức đều được Đức huấn luyện đặc biệt…”Đức cười dâm.
– “Hả? Đặc biệt gì?” Hà Vy nghi hoặc.
– “Mở miệng ra đi thì biết liền…”Đức dí đầu cặc ngay môi, Hà Vy há miệng để hắn đút vào…
– “Sâu vô, khi nào chị nuốt được trọn được nó thì coi như đủ điểm… Hi hi…”Hắn nhấn mạnh tới…
– “Khụ… Khụ… Khụ… Ngộp thở… Muốn giết người sao?” Hà Vy xô ra, miệng ho xù xụ… Ánh mắt kinh hãi, sao có thể chứ? Vừa rồi hắn đâm sâu vào cuốn họng khiến nàng bị nghẹt thở.
– “Hi hi, chị Ngọc lúc bắt đầu cũng như chị thôi còn tệ hơn nửa đó, nhưng vạn sự khởi đầu nan mà, từ từ sẻ quen thôi, làm lại nha…” Hắn lại chìa cặc tới miệng Hà Vy…
“Mình không thể nào thua chị họ được, có chết đâu mà sợ…” Nghỉ vậy nên Hà Vy há miệng ngậm vào, không đợi hắn đẩy tới, nàng tự động áp sát cổ họng để cặc hắn đâm sâu vào nhưng chưa được một nốt nhạc, nàng nhả ra, ho xù xụ.
– “Không cần gấp như vậy, từ từ nha…”Hắn chưa kịp dứt lời… Hà Vy đã chồm tới cầm lấy ngậm vào, nàng quyết không thể chịu thua chị họ…
– “Ờ, đúng rồi, như vậy đó… Từ từ đưa sâu vô…” Thấy Hà Vy kiên trì, Đức cũng hết cách… Thôi thì kệ đi, hai mắt lim dim hưởng thụ cảm giác âm ấm, ẩm ướt của cái miệng thơm tho đang bao phủ cặc mình, tay hắn nhồi bóp nhào nắn cặp vú nàng thành muôn hình vạn trạng.
“Cậu có nghỉ chị dâm đãng không hả?” Đang miệt mài, Hà Vy ngẩng đầu lên hỏi.
– Đâu có, ai lại nghỉ vậy chứ… Tôi hiểu được mà, thời đại 4. 0 Ông xả không được thì hi hi… Ai cũng có nhu cầu mà cho nên không thể nói là dâm đãng đâu à… Đừng nghỉ vậy nha.
– “Vậy là cậu nghỉ chị chắc cũng đã làm với người khác rồi có phải không?” Hà Vy ủy khuất.
– Hi hi… Sorry nha, tôi không phải là ý này.
– “Vậy là ý gì chớ, nói đi… Phải, trước kia cũng với hai người khác nhưng chỉ là bất đắc dỉ thôi nếu không thì họ kiếm chuyện với anh Thái, cậu cũng biết mà, trong quan trường không có người nào tốt, đều tham tài hiếu sắc… nhưng mà không phải như đối với cậu đâu, chị cứ nằm đó cho họ muốn làm gì thì làm…” Hà Vy thành thật phân bua.
– “Vậy à… Từ nay có gì khó khăn thì nói 1 tiếng Đức giãi quyết cho… Bây giờ đừng nói nửa tiếp tục đi, thời giờ là vàng bạc… Hi hi…” Đức nhấn nhẹ đầu Hà Vy.
– “Là cậu nói đó nha… Có câu này của cậu là chị yên tâm rồi…”Chưa mở miệng mà đã được hắn hứa hẹn che chở làm ô dù cho mình, Hà Vy mừng rỡ chồm người cầm cặc hắn kẹp giữa 2 vú mình trườn người lên xuống rồi vén tóc cúi đầu cố ngậm sâu vào.
– Có tiến bộ rồi đó… Coi như tàm tạm cần phải làm thường để quen… Hi hi…
– “Cậu muốn sao thì sao đi…” Hà Vy ởm ờ…
– Là chị nói đó nha… Hi hi, có cái này là Đức khoái nhất… Ừm… Thôi, đừng nói, chị như vậy là giỏi lắm rồi…
– “Nghe giọng điệu, bộ còn gì nửa hả? Nói ra nghe đi…” Hà Vy tò mò muốn biết chẳng lẽ còn có gì đặc sắc hơn nửa sao?
– “Là chị kêu tui nói đó nha… Hi hi… Nếu chị “swollow” được như chị Ngọc thì hết xẩy…”Đức từng bước dẫn dụ.
– “Swolllllow?” Hà Vy chưng hửng, không ngờ chị họ mình chịu “nuốt”… Cao Thái cũng đã từng muốn nàng làm như vậy nhưng Hà Vy chưa từng chìu chuộng lảo, bây giờ nghe hắn nói chị họ mình “nuổt” của hắn khiến Hà Vy cảm thấy muốn cạnh tranh với chị họ mình… Bởi vậy liền chồm người tới ngậm vào trổ hết tài năng để hắn bắn, khi hắn bắn nàng sẻ nuốt.
Ngay lúc này chuông di động reo, liếc nhìn màn hình thấy Thu Hà gọi tới, Đức chồm người bắt máy, đưa ngón tay lên miệng ý bảo Hà Vy đừng lên tiếng.
– A lô… Anh đang ở đâu vậy?
– Sắp về tới rồi… Có chuyện gì à.
– Về nhanh đi, Tụi em đã tìm được chút đầu mối. Còn nửa, Trần Cao Kỳ tối nay đáp chuyến bay trở về Hà Nội…
– Cẩn thận, đừng để bức mây động rừng…
– Ý anh là…
– Phải cần hai bàn tay khi vỗ mới tạo ra tiếng cho nên Trần Cao Kỳ không thể một mình… Anh suy nghỉ kỷ rồi, họ cho người thủ tiêu Duy Mạnh là muốn bịt tất cả đầu mối và nếu như anh suy nghỉ không lầm thì họ đang quan sát mình… Họ trong bóng tối mình thì ngoài sáng.
– “Nói rỏ chút đi, anh biết em không thông minh như anh đâu à…”Thu Hà có chút nũng nịu.
– “Không tiện nói, chờ anh về gặp ông cụ Lý và Nancy rồi mình cùng bàn… Vậy đi ha…”Hắn nói xong cúp máy… Nhìn thì thấy Trần Cao Kỳ là chủ mưu nhưng suy nghỉ lại có lẻ không đơn giản như vậy, đầu đạn nguyên tử là chuyện lớn, Duy Mạnh là ruồi muổi, Trần Cao Kỳ là cá lớn nhưng hắn không tin chỉ có một mình lảo cho nên hắn muốn cứ giã khờ làm như Duy Mạnh chết là kết thúc để từ từ trong bóng tối điều tra nhưng chuyện này hắn không thể tự mình quyết định mà phải bàn với Lý hoàng Chương và Nancy.
Phía dưới Hà Vy vừa hóng tai nghe vừa miệt mài bú liếm, nàng quyết làm cho hắn “bắn”…
– “Wow… Để Đức chơi miệng chị nha.” Hà Vy làm phê quá khiến Đức muốn chơi và bắn trong miệng nàng đồng thời muốn biết nàng sẵn sàng nuốt…
– “Ừm…”Đang ngậm, không muốn mở miệng. Hà Vy chỉ gật đầu…
Trong kiếng trên 4 bức tường là hình ảnh sống đông của Hà Vy ngồi bẹp xuống nền nhà, hắn đứng hơi khum người, hai tay tìm bầu vú xoa bóp, mông bắt đầu nhịp nhàng ra vô nhè nhẹ rồi tăng tốc độ…
Hà Vy vừa ngước mắt lên nhìn tay vừa xoa bìu dái hắn để kích thích hắn lên tới đỉnh điểm của khoái lạc. Cứ như vậy tầm 15 phút cho tới quai hàm nàng bắt đầu mỏi thì hắn gồng lên…
Hà Vy cảm thấy một giòng khí nóng tràn ngập miệng mình, nàng nuốt vào, hắn bắn bao nhiêu nàng nuốt bấy nhiêu nhưng vẩn có một chút trào ra hai bên mép… Chưa dừng ở đó, nàng lấy đầu lưỡi “lau” sạch đầu cặc…
“Wow… Hà Vy… Không ngờ quá đã…”Amm thầm đưa ngón tay cái với biểu hiện của Hà Vy. Đức ngồi xuống ghế sô fa, đưa ngón tay cái, quá tuyệt vời rồi, không còn muốn gì hơn nửa.
“Bộp”… Ngay lúc này có tiếng đồ vật rơi trên nền nhà. Cả hai giật mình quay nhìn ra cửa…
Thùy Dương không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, tiếng “bộp” vừa rồi là cái I phone trên tay của nàng làm rơi. Thì ra lúc cả hai vào trong nóng lòng xáp lại với nhau nên quên gài chốt cửa.
Bên ngoài, nãy giờ ngồi trong xe, Thùy Dương thấp thỏm chờ đợi trong lo âu, nàng không biết lát nửa khi mợ kêu vào thì nàng có dám hay không đây? Nhưng mãi cả giờ đồng hồ thấy bên trong im lìm, nàng chợt hiểu thì ra mợ đang “hy sinh” cho cậu, nàng khâm phục thầm nghỉ mợ là ai chứ mà còn dám vậy sao mình còn phân vân làm gì.
Rồi nàng thấy cánh cửa chỉ khép hờ, Thùy Dương liền tưởng là mợ và hắn chắc đang bàn chuyện thường gì đó thôi chứ không làm gì hết vì trước khi “làm” thì phải khóa cửa kỷ lưởng chứ. Sẵn muốn đi toilet vì vậy Thùy Dương muốn vào nhà, vừa đẩy nhẹ cửa bước vào thì thấy cảnh tượng trong kiếng trên tường đập vào mắt. Hình ảnh mợ trần truồng ngồi bẹp trên sàn nhà ngậm cái đó, hắn thì làm chuyện vợ chồng với cái miệng của mợ khiến Thùy Dương đứng như trời trồng, tim đập thình thịch, người như lên cơn sốt, muốn trở ra ngoài nhưng đôi chân không nghe lời, cuối cùng thất thố làm rơi di động trên tay.
– “Xin lỗi… Tôi… Tôi không cố ý…” Thùy Dương cúi người nhặt di động rồi quay người chạy như ma đuổi…
– “Chết rồi, là cháu của chị đó, chắc thấy hết rồi… Chị nói cô ta kín miệng nha, đừng làm bà Tám truyền ra ngoài…”Đức lấy quần áo mặc vào, Thùy Dương đã thấy hắn và Hà Vy thì chỉ còn cách căn dặn nàng bảo Thùy Dương kín miệng, đừng bép xép làm bà Tám.
– “Không sao đâu, đã nói với cậu rồi, yên tâm đi mà, tuy Thùy Dương là cháu của ông xả nhưng nó nghe lời chị lắm, hi hi, thấy Thùy Dương thế nào nếu cậu có hứng thú để chị sắp xếp cho… Nè, giúp dùm coi…” Tuy có thể làm 1 mình nhưng Hà Vy vẩn muốn hắn gài móc áo ngực nên quay người, đưa lưng, nhờ.
– “Sao lại như vậy, nghe chị nói cô ta đám cưới chưa được 1 năm mà…” Đức giúp Hà Vy gài móc áo ngực, miệng nói vậy nhưng bản tính thích làm gian phu nghe Hà Vy gợi ý liền động tâm. Là đàn bà mới đám cưới chưa được 1 năm đó nha, có nghĩa là ngon hết biết, không “ăn” thì trời phạt, bỏ qua 2 tiểu la lỵ đã là “không đúng ý trời” rồi, bây giờ Hà Vy dâng cháu gái, từ chối nửa thì ông trời sẻ nổi trận lôi đình.
– “Nói cho cậu biết nè… Thằng chồng nó làm trong cơ quan bị Trưởng phòng đì, có biết tại sao hong? Lảo Trưởng phòng mê con Thùy Dương nên muốn dở trò, chị thấy vậy nên muốn giới thiệu nó với cậu để nhờ cậu giúp đỡ. Suy nghỉ chút đi, có thể nói là coi như anh hùng cứu mỷ nhân, cậu không ra tay thì Thùy Dương sẻ bị lảo Trưởng phòng bụng phệ dùi hoa dập liểu…” Biết hắn không muốn như là giao dịch. Hà Vy giải thích…
– “Trưởng Phòng nào? Là tay chân của ai vậy? Chị cũng quen biết với Chánh văn phòng Giang mà, sao không nói với bà ta?” Đức nhíu mày. Không phải vì muốn ra tay giúp Thùy Dương mà là sẻ nhân cơ hội này để cài người mình vào.
– “Cũng như Uông Phú vậy, người này rất thân với Uông Giám đốc Sở nên không ai dám đụng chạm vì đụng tới là người này coi như đụng tới Uông Hầu. Hương Giang tuy là người của Hoàng Trọng nhưng bà ta khôn khéo lắm, lấy câu nước sông không chạm nước giếng làm nguyên tắc chỉ trừ trường hợp bất khả kháng, huống chi bây giờ Bí Thư Hoàng Trọng đã rời đi, Hương Giang cần phải giữ mình…” Hà Vy vừa giải thích vừa nhìn nét mặt hắn để thăm dò.
– “Vậy à…”Đức trầm ngâm, tuy Hà Vy nói vậy nhưng hắn không thể nghe nàng nói vài câu thì tin lời của 1 bên mà cần phải kiểm chứng.
– “Suy nghỉ chút đi, Thùy Dương cũng đẹp không thua các vị phu nhân của cậu mà… Cũng không cần làm gì đâu, chỉ cần cậu tới nhà của Thùy Dương ăn 1 bữa cơm là được…” Thùy Dương gợi ý…
– “Hả? Dễ vậy sao?” Đức mỉm cười khi thấy Hà Vy tưởng hắn sợ khó nên cân nhắc.
– Hi hi. Cậu không biết đó thôi, là cố vấn của Bí Thư có nghĩa là “người bên cạnh Hoàng thượng à không là nữ hoàng mới đúng” Hi hi… Thấy cậu tới nhà vợ chồng Thùy Dương ăn cơm… Lảo Trưởng phòng kia sẻ sinh lòng úy kỵ, đơn giản là như vậy đó…
– “Chờ chút…”Ngay lúc này chuông di động reo, nhìn màn hình là Trình Nhật Mai gọi tới… Đức vội bắt máy.
– A lô… Sao rảnh rổi vậy Trung Tướng…
– “Tôi nghe nói là Duy Mạnh đã chết?”Bên kia đầu máy, giọng Trình Nhật Mai sặc mùi thuốc nổ…
– Ờ, tôi cũng vừa biết được… Bị bắn 2 phát, cô quen biết người này à.
– Trần Đức, anh đừng tưởng Trình Nhật Mai này khờ nha… Anh làm chuyện gì tôi biết hết á, không qua mắt được người của TC2 đâu.
– “Cái gì qua mắt chứ… Không dám đâu chị hai à… Có chuyện gì thì nói đi đừng như con cóc hầm hơi vậy” Nghe Trình Nhật Mai nói. Trong chuyện đầu đạn, Đức dấu rất nhiều chuyện nhưng không biết nàng đã biết được chuyện nào, nhưng có tịch rục rịch, phải giả mù sa mưa.
– “Tôi biết Thanh Đại chưa chết, tôi còn biết anh dấu ả chỗ nào nửa đó. Tưởng là anh sẻ nói với tôi chuyện này nên kiên nhẫn chờ cho tới khi ĐTH loan tin ả chết kế đó là Duy Mạnh bị ám sát… Anh thì im re thật là quá đáng mà” Giọng của Trình Nhật Mai rất “hung hăng”.
– “Hihi Là chuyện này thôi hả? Còn gì nửa hong nói hết ra luôn đi…”
– Như vậy còn chưa đủ sao?
– Người của TC2 thì giỏi lắm sao, hi hi… Đừng tưởng tui không biết là cô cho Minh Hiền và Mai Vy theo dõi tui nha…
– “Anh biết? Xạo vừa thôi…” Trình Nhật Mai sửng sốt, bên cạnh nàng… Mai Vy, Minh Hiền chưng hửng, cả hai nhìn nhau thầm nghỉ mình đã cẩn thận lắm rồi, có lý nào bị lộ mà không biết?
– “Dĩ nhiên là biết rồi, xạo với các người làm gì… Tui biết nhưng phớt lờ coi mấy người có ý đồ gì thôi à… Cũng may các người chỉ theo dõi muốn biết… Aiz, tôi định nói với cô nhưng vì đang bận, chắc cô cũng biết rồi tôi vừa có thêm 4 đứa con hơn nửa tôi nghỉ cô cũng bận chuyện lên chức Trung tướng đó mà ai ngờ cô rảnh vậy cho người theo dõi tôi… Thật ra cô không gọi thì tui cũng gọi cô mà để tránh cô làm hư chuyện lớn…”
Thật ra đúng là Đức chỉ xạo thôi nhưng hắn xạo rất có căn cứ, Trình Nhật Mai biết Thanh Đại còn sống và đang ở nơi nào thì nhất định đã cho Mai Vy và Minh Hiền theo dõi nếu không thì ai trồng khoai đất này? Nghỉ vậy nên nhanh miệng nói ra với ngụ ý nói với Trình Nhật Mai các cô làm gì tui biết hết…
Nói về đầu óc mánh mun, miệng lưỡi lanh lẹ… Trình Nhật Mai nhất định không phải là đối thủ của hắn. Ngay cả Đức cũng tự phục không ngờ mình công phu miệng lưỡi càng ngày trơn tru có thể bẻ cong thành thẳng.
– Vậy được anh nói đi… Anh đang định làm gì.
– Có phải trong đầu cô bây giờ đang nghi ngờ Trần Cao Kỳ nghỉ lảo là con cá lớn cho nên muốn điều tra lảo chứ gì?
– “Còn không phải sao?” Mặc nhiên nhìn nhận, Trình Nhật Mai sẵn giọng.
– Phải, nhưng rất có thể nói lảo là1 trong các con cá lớn cho nên phải thả lưới để bắt cả đàn vì vậy không thể bức mây động rừng… Các người tuyệt đối đừng theo dõi để tránh bể chuyện. Như vầy đi, mình trống kèn rình rang tổ chức bữa tiệc mừng để người bên tôi và người bên cô ăn mừng lên chức. Cô hiểu ý tôi chứ gì?
– Tôi không ngu đâu, chỉ tại anh không bàn bạc trước… Thôi được, cứ làm theo ý anh đi nhưng để tránh trường hợp anh không có thời giờ, như vầy đi, tôi cho Mai Vy và Minh Hiền tạm thời ở bên anh, sao hả, không có vấn đề gì chứ?
– Hai “bà Tám” đó à? Không… Không có vấn đề gì…
– “Ê… Trần Đức. Anh đừng quá đáng nha, ai là “bà Tám “hả?” Mai Vy nghe hắn gọi mình là “Bà Tám”, không nhịn được quát.
– “Hi hi… Ouf… Tại quen miệng nói vậy thôi chứ không có ý so sánh như vậy đâu à… thật ra so với hai cô thì hoa hậu hoa tiên còn kém một chút… Thôi vậy đi ha, tôi bận…” Hắn nói xong cúp máy…
– “Là ai vậy?” Nãy giờ vểnh tai, nghe hắn đang nói chuyện với đàn bà… Hà Vy hiếu kỳ, hỏi.
– “Ậy… Đừng có “bà tám” mà… Tỉnh rượu rồi, tôi tự lái xe… Chị về đi… Mai mốt gặp lại ở Party…” Đức dợm bước nhưng chợt đưa tay kéo Hà Vy sát tới, đặt một nụ hôn lên môi nàng, thuận tay vén vạt áo đưa tay vào quần lót xoa bóp…
– “Ưm…” Hà Vy thích thú đón nhận, thầm nghỉ tên này có nhiều cái thật bất ngờ…
– “OK… Bye…”Được chừng 2 phút, hắn buông nàng ra quay lưng bước đi…
– “Nà… Chuyện Thùy Dương cưa nói xong mà…”Hà Vy nhắc…
– “Được rồi, để kiểm chứng lại, nếu đúng thì tôi sẻ xử lý dùm cho còn cái chuyện thì kia không cần đâu… Tôi đi trước, lát nửa chị khép cửa sẻ tự động đóng” Đức phát tay đi một mạch ra ngoài.
Đang ngồi trong xe của Hà Vy, thấy hắn, Thùy Dương cố gắng “quên” hết, làm như chưa từng thấy gì, nàng nhẹ gật đầu chào tuy nhiên mặt đỏ ửng tới mang tai. Lúc trưa, đã nghe hắn là Lao Ái, Thùy Dương bán tín bán nghi nhưng bây giờ không còn nghi ngờ gì nửa, cái đó của hắn quá khủng. Nhưng khủng nhất là hình ảnh của mợ mình ngậm trọn cái đó với vẻ mặt rất hưởng thụ…
Đức cũng thản nhiên gật đầu chào lại, trong đầu nhận xét Thùy Dương ngon “bá cháy” đó chứ nhưng không thể “ăn” được… Làm người phải có nguyên tắc, không thể thừa lúc người ta nhờ cậy mà bắt chẹt… cảm thấy thoải mái với quyết điinh của mình, Đức mở cửa đề máy, sang số đạp ga.
Tầm vài phút sau… Hà Vy đi ra, sắc mặt tươi rói đầy ý xuân, từ lúc lấy chồng và trong cuộc đời đã có 2 lần vì chuyện làm ăn của Cao Thái mà “giao dịch”. Chưa có lần nào nàng cảm thấy được rung động. Lần này thì khác, từng cú dập của hắn khiến nàng “phê” tận 9 tầng mây, hèn chi chị họ khen nức nở… Rồi nàng nghỉ có phải mình đang tiến tới giai đoạn hồi xuân nên đòi hỏi nhiều gặp được hắn thì cảm thấy như vậy? Ậy nhưng thôi kệ đi, miển là từ nay nhất định phải giao du với hắn cho thật nhiều mới được.
– “Mợ… Chuyện của cháu…” Thấy mợ suy nghỉ, ánh mắt mơ màng miệng cười mỉm chi… Hà Vy không nhịn được, hỏi.
– “Hả? Ờ… Bây giờ mình về LX… Chuyện của cháu coi như xong rồi… Mợ có nói với hắn…” Hà Vy mỉm cười…
– “Vậy… Vậy…” Thùy Dương muốn hỏi khi nào hắn muốn nhưng nàng ấp úng…
– “Mợ có nói chuyện của thằng Toàn, hắn hứa khi kiểm chứng xong nếu là đúng như mợ nói hắn sẻ giúp… Mợ bóng gió ám chỉ cháu sẵn sàng “cho” nhưng hắn nói không cần phải như vậy… Nói thiệt nha, mợ không ngờ hắn thật là có phong cách, gặp mấy thằng cán bộ dâm dê khác thì không cần mợ nói đâu à… Chúng sẻ tươm tướp, vồ lấy cháu… À nè, chuyện hôm nay nhớ kín miệng nhe hôn, không thể để ai biết mợ và hắn…” Hà Vy dặn dò.
– “Mợ yên tâm đi… Chuyện này sống để bụng chết mang theo… Hắn thật không… không muốn cháu hả mợ?” Thùy Dương nửa mừng nửa bức xúc, thầm nghỉ mình có điểm gì không bằng mợ chứ?
– “Chuyện này mợ không biết đâu à, hắn nói với mợ sao thì mợ nói với cháu như vậy nếu cháu thật sự muốn biết thì mai mốt này có việc làm thư ký cho hắn, cháu tìm hiểu coi sao… Ậy, Mợ mệt quá, nhắm mắt một chút nha…” Hà Vy không nói nửa, lúc nãy bị hắn dập tả tơi khiến nàng thấm mệt, ngả người vào ghế, mắt lim dim…
Nhìn nét mặt của mợ mình, rồi nhớ lại khi nãy nàng thấy mợ nàng… Thùy Dương không dám nghỉ tới nửa, nét mặt của mợ lúc đó không thể nói là vì cậu mà hy sinh nha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 53 |
Ngày cập nhật | 14/07/2025 08:39 (GMT+7) |