Thanh Nhả vừa được điều lên vị trí Chủ tịch Sa đéc, thuận đà Đồng Giao sẻ ngồi vào vị trí Bí Thư của Thanh Nhả để lại như vậy “thuận lý thành chương” nàng sẻ tiếp quản vị trí Chủ tịch huyện của Đồng Giao… Mặc dù bây giờ ở Hậu Giang này có thể nói là sân sau của hắn rồi nhưng bây giờ nếu cả 3 nàng đều vắng mặt, dù chỉ 2 tuần thôi vẩn coi không được cho lắm vì vậy Quyên ở lại “trông coi” mọi chuyện dọn sẵn con đường cho mình làm Chủ tịch của huyện Châu Thành.
Có Đồng Giao, Thanh Nhả, cuối tuần hắn không về Cần Thơ thì cả 3 cùng nhau dạo phố, tán gẫu, ăn uống, thư giãn. Bây giờ “1 mình” dĩ nhiên cảm thấy buồn vì vậy 2 tuần nay, cứ bắt đầu chiều cuối tuần, Quyên cùng chị dâu Thục Phấn khi thì ra ngoài khi thì đến “đóng đô” ăn uống vui chơi ở nhà Ngọc… Tiến, ông xả của Ngọc rất giỏi nấu nướng và làm việc nhà, chăm sóc hai đứa con nên không để vợ làm động móng tay… Vì vậy Ngọc tiếp bạn bè rất là thoải mái.
– “Ê… Hi hi… Nói thiệt đi… Chuyện mày bà hắn… Ông xả có biết hay không vậy?” Liếc nhìn Thục Phấn, Quyên hỏi nhỏ Ngọc, tuy là nhỏ giọng nhưng cố ý để chị dâu mình nghe… Chuyện anh hai mình muốn dâng vợ cho hắn… Thục Phấn đã tâm sự với nàng rồi. Biết anh mình là người có tham vọng, lần này không được sẻ có lần khác. Nói về đối tượng thì hắn là tốt nhất rồi hơn nửa Quyên nhận ra Thục Phấn hình như cũng có ý này nên nàng muốn thuận nước đẩy thuyền, giúp 1 tay.
– “Tao cũng không biết nửa… Thằng chả chỉ biết mê xe và thích tiền thôi hà… Nhiều khi tao tự hỏi thằng chả có phải là đàn ông không… Aiz… Nhưng mà như vậy cũng tốt, không có ai hạch hỏi khi tao đi ngang về tắc… Tự do tự tại, cũng như mày vậy…”Ngọc thản nhiên cười nói.
– “Cũng như? Tao thấy mày sướng hơn tao nhiều, ở nhà không làm động móng tay, ngồi tréo nguẩy có người nấu cơm nước rồi dâng lên… Hi hi… Sướng nhất là mày rồi đó…” Quyên “ghen tị”…
– “Chị Phấn… Chị thì sao?” Bất thình lình, Ngọc nhìn Phấn hỏi.
– “Tôi? Liên quan gì tới tôi chứ?” Mặt Phấn đỏ bừng…
– “Ậy… Chuyện của chị… Quyên đã nói với em hết rồi… Đàn ông phần lớn là vậy đó, có dịp là dâng vợ mình để kiếm lợi ích. Xếp Tùng đã như vậy thì chị còn ngại gì chứ, nói thiệt nha, hắn tuy nhỏ hơn mình nhưng mặt nào cũng tốt nhất là chuyện đó… hi hi, Quyên đã nói với chị chưa, em với nó công thêm con Ngân nửa cũng không là đối thủ của hắn… Riết ghiền luôn á…” Không 1 chút ngại miệng, nét mặt đầy xuân tình.
Ngọc cười nói, giọng điệu có chút lẳng lơ.
– “Nhìn mày kìa… Sắp nổi chứng ngựa rồi… Cũng may, hắn nay mai về tới nếu không mày chạy đi kiếm trai…”Quyên đùa.
– “Ây… Đừng nó bậy bạ mày… Tao chỉ dâm với hắn thôi… mày cũng đâu có hiền, con Ngân cũng vậy hai đứa bây nhìn bề ngoài tưởng là thục nữ nhưng lúc đó kêu lên như heo bị cắt tiết còn hơn tao nửa à…” Ngọc bĩu môi…
– “Các người… các người thật là bậy bạ mà…”Không phải lần đầu nghe cả hai kể chuyện hắn “đơn độc đấu quần Hồ” nhưng Phấn vẩn thấy ngượng, nàng chưa được thích ứng lắm mặc dù rất muốn nghe… Cũng như người sợ ma thì thích nghe kể chuyện ma vậy…
– “Hi hi… Chị Phấn à… Hay là nhập bọn với tụi em đi… Sao hả…”Biết Phấn trong lòng thì muốn lắm nhưng mặt ngoài còn ngượng ngùng… Ngọc tiếp tục trêu đùa.
Ngay lúc này chuông di động reo vang… Nhìn màn hình, nháy mắt với Quyên… Ngọc bắt máy.
– A lô… Hà Vy nữ đại gia… Hi hi… Cuối tuần không đi chơi đâu sao? Hay là qua Cần Thơ chơi đi… Từ đó qua đây đâu có xa…
– “Hi hi… Em và ông xả đang muốn tránh mặt 1 chút nên cũng đang muốn đi Thành phố, nghe chị họ nói như vậy thôi thì chạy qua Cần Thơ làm phiền chị họ…” Hà Vy rào trước đón sau…
– “Tránh mặt? Tránh mặt ai?” Ngọc sửng sốt…
– “Hi hi… Chuyện dài lắm nhưng không có gì nghiêm trọng… Lát nửa gặp em sẻ nói cho nghe…”Hà Vy nói xong cúp máy…
– “Nữ đại gia nào vậy?”Quyên tò mò…
– “Là Hà Vy, bà xả của Đại gia Cao Thái ở Long Xuyên như là Huỳnh Tuấn Anh của Cần Thơ mình… Cũng là em họ của tao, trước đây ỷ giàu nên cà chớn lắm… Hi hi… Bây giờ thu liểm lắm rồi… Ừa quên nửa, mấy lần nghe tao kể chuyện của hắn… Hình như là có hứng thú lắm… Hỏi tới hoài… Hình như có ý…” Ngọc cười hinh hích.
– “Oh… Hi hi… Nghe chưa chị dâu… Quyết định lẹ đi… Đồ tốt thì có nhiều người tới dành đó…”Quyên háy mắt với Thục Phấn.
Quyên này khờ thiệt… Chị Phấn không nói gì có nghĩa là OK rồi… Hi hi… Chị Phấn để em dàn xếp nha… Ở nhà mày nha Quyên… Quyết định như vậy đi nha chị Phấn… Đừng mắc cỡ nửa mà…
– “Tôi… Tôi… Ừm…” Phấn thu hết can đảm gật đầu… Nàng nghỉ bụng “chết thì chết” phải thử 1 lần cho biết hơn nửa thằng chồng của mình không phải đã có ý này hay sao?
– “Vậy mới phải chứ… Hi hi…”Gimme 5″…” Thấy Phấn gật đầu, Quyên, Ngọc hứng chí đánh bàn tay vào nhau nghe 1 tiếng “chát” vang dội…
Lúc này di động Ngọc 1 lần nửa reo lên, nhìn màn hình, thấy số lạ nhưng Ngọc vẩn bắt máy.
– A lô… Là ai vậy?
– “Trưởng phòng Ngọc… Tôi là Duy Mạnh… Thư Ký của Kỳ Phó Bộ, lần trước đã có gặp qua ở nhà hàng…” Tin thưởng Ngọc không nhớ… Duy Mạnh liền nhắc nhở…
– “À… Nhớ rồi… thì ra là Thư Ký Mạnh… Sao anh biết số của tôi? Có chuyện gì không vậy?” Ngọc bấm “speaker” để Quyên, Phấn cùng nghe đồng thời đóng cửa phòng, vừa nói vừa háy mắt với Quyên, Phấn… Gặp nhau, chào hỏi 1 lần bây giờ gọi tới thì 10 phần hết 9 là có ý dâm dê rồi…
– “À không, là như vầy… Lảnh đạo giao cho tôi chút chuyện có liên quan đến tình hình công tác của Sở Xây dựng Cần Thơ… Chị Ngọc là Trưởng Phòng Quản lý mà… Cho nên muốn nhờ chị Ngọc giúp đỡ… Có thể hay không mời chị ra ngoài ăn bữa cơm rồi nói chuyện.” Duy Mạnh ăn nói trơn tru, lưu loát… Quen rồi với kịch bản như vậy, trước là mời ăn cơm, nói chuyện sau là ân cần thăm hỏi có khó khăn gì trong công tác, có cần giúp đỡ? Rồi thì tán dương “chị” hay “em” là người có tiềm năng, cuối cùng là gả đưa người lên giường hành hạ dưới cặc… Chưa bao giờ thất bại bởi vậy gả tin tưởng Ngọc sẻ phấn khởi khi được Thư ký của Phó Bộ ân cần mời mọc…
Chọn Ngọc làm đối tượng, Duy Mạnh cũng đã cân nhắc trước sau… Chiều tối hôm đó, gã đã gặp qua 3 người, 1 người là vợ, 1 người là em gái của Giám Đốc Sở Công An và củng là Phó Chủ tịch Huyện… 2 người này gả không dám tòm tem mặc dù thèm rỏ dải nhưng Ngọc thì khác, không có “gốc”, chỉ là 1 Trưởng phòng thôi mà cho nên sẻ không có phiền phức vì vậy gả gọi nàng… Tưởng dễ như 1 cái búng tay nhưng ngược lại là gáo nước lạnh hất vào mặt.
– “Cái gì? Ăn cơm bàn chuyện? Không rảnh… thật là dở hơi mà… Biết hôm nay là thứ 6 không mà muốn hỏi chuyện công? Muốn gì thì tới văn phòng trong giờ làm việc… Vậy đi nha”… Ngọc nói 1 tràng rồi cúp cái “cụp”… Khiến ngay cả Quyên, Phấn đang vểnh tai nghe cũng chưng hửng…
– “Wow… Sao thô lỗ vậy mày…”Quyên “trợn mắt”.
– “Xê… ê… ê… Với thứ dân này cần gì lịch sự chứ… Hai người cũng nghe rồi đó, mời tao ra ngoài ăn cơm… rõ ràng có ý muốn tuột quần tao… Nó chưa đủ tư cách…” Ngọc trề môi.
– “Vậy ai mới đủ tư cách?” Phấn góp vui, đùa 1 câu.
– : Vậy chỉ nghỉ là ai hả? – Ngọc cắc cớ hỏi lại…
– “Hi hi Ha ha” Cả 3 bậc cười…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Con đượi này… Chờ coi đi… Ông sẻ bắt mày quỳ bú cặc ông suốt đêm…” Lần đầu tiên bị coi nhẹ, Duy Mạnh tức đỏ dái… Gả hầm hừ thề thốt quyết không bô qua…
Phú Quốc.
– “I”m here…”Baskoro bấm di động, bên kia đường dây vừa thông, lảo chỉ nói 1 câu rồi cúp máy… Ngần ngừ 1 vài giây rồi bước lại ngồi trên ghế sofa…
– “Hello sir… May I help you with something?” Làm việc từ lúc Corona mới mở cửa đón khách cho đến nay cũng khá lâu rồi nhờ siêng năng tận tụy, tiếng anh khá trôi chảy nên Dương Trung Hiếu được thăng làm Phó trong bộ phận tiếp đón khách… Công việc là không thể để khách cảm thấy lạc lõng cho nên Dương Trung Hiếu nhìn thấy Baskoro liền tiến lại gần… biết là không phải người việt nên mỉm cười chào ân cần hỏi han bằng tiếng anh.
– “Hi hi… cảm ơn nhiều anh bạn trẻ… Tôi đang chờ người quen… À kia… tới rồi… Budi…”Baskoro vẩy tay gọi…
– “Chú Baskoro…” Budi bước tới, hai người tay bắt mặt mừng… Budi quay người vẩy tay… Cả hai đi về hướng thang máy…
– “Thì ra là bạn của ông Budi…”Hiếu mỉm cười…
Budi cùng 3 người khách nửa… Họ là 2 cặp mới cưới nhau, từ Indonesia đến Phú Quốc để hưởng tuần trăng mật, vào khu nghỉ dưởng có sòng bài sang trọng Corona này gần được 1 tuần nay rồi. Cả hai cặp đều là trai thanh nữ tú, nói năng tao nhả lịch sự, nhìn cách ăn mặc trên người đều là loại hàng hiệu nổi tiếng nhưng điểm nổi bật nhất là mỗi lần họ cho tiền “boa”… Nhờ phục vụ chuyện nhỏ thôi, mang đến 1 ly nước cam hay ly whiskey chẳng hạn, vung tay 1 cái, ít nhất cũng là 1 tờ 20 đô… Vậy chưa thôi đâu, khi họ rời đi, trên bàn rất chỉnh tề sạch sẽ, ngăn nắp không bầy hầy như khách Trung quốc hoặc người việt và thường thì chẳng để lại “boa”… Còn 2 cặp này thì lúc nào cũng có vài tờ 50 hoặc 100 đô được dằn dưới ly nước uống dở dang… Bởi vậy đám phục vụ sướng mê tơi… Không thích sao được, làm nghề phục vụ ở nơi cao cấp như vầy tuy là có lương không tệ nhưng được khách cho tiền “boa” là niềm hạnh phúc nhất là may mắn gặp được khách xịn như hai cặp này là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Bởi vậy, phục vụ đối với 2 cặp du khách xịn này rất có cảm tình nếu không muốn nói là tôn sùng. Hiếu cũng không ngoại lệ…
Gả nào biết vừa rồi đã có dịp trò chuyện với Mohamed Moussa với tên giả Baskoro trên hộ chiếu… 1 trong những tên trùm sò khủng bố của phiến loạn Indonesia. Baskoro chính là Mohamed Moussa nhưng nếu ai biết Mohamed Moussa sẻ không nhận ra lảo cho dù đứng đối diện chỉ vì trong hai năm, với nhiều cuộc giãi phẩu chỉnh hình, Mohamed Moussa đã hoàn toàn thay đổi thành một người mới đó là Baskoro…
Budi, Baskoro ngoài hành lang, vào trong thang máy chuyện trò rất tương đắc nhưng khi vào trong phòng của Budi, cánh cửa vừa đóng… Nét mặt cả hai đều trở nên nghiêm túc.
– “Baskoro… Chào anh…” Đang chờ đợi, thấy Baskoro… Indah, Ritzky, Kartika lập tức đứng dậy…
– “Ừm… Tình hình thế nào rồi?” Baskoro không 1 chút màu mè, khách sáo trực tiếp hỏi công việc…
– “Đã liên lạc được… Chưa thấy hàng, nhưng đối phương đòi 100… Không chuyển khoảng mà muốn toàn bộ đều là “Cash”… Khi họ sắp xếp xong sẻ liên lạc với mình… Lúc đó sẻ ngả giá, mình chịu thì đi coi hàng, tiền trao cháo múc…”Ritzky đáp.
– “Ừm… Tốt lắm…”Baskoro gật đầu…
– “Baskoro… Anh có kế hoạch gì?”Karkita sốt ruột…
– “1 Tuần nửa tàu của mình sẻ cập cảng Phú Quốc, lúc đó chúng ta sẻ tiến hành giao dịch… Cho nên từ đây đến đó phải tìm cách câu giờ… Còn về giá cả thì… ừm… Nói nếu họ muốn tiền “cash” thì phải chịu giá 75 hay 80… Chủ yếu là phải làm cho họ tin mình có lòng mua. Hiểu chưa?” Nói tới đây Baskoro cười âm hiểm…
– “Baskoro… Ý của anh là…”Cụm từ “phải làm cho họ tin mình có lòng mua ” khiến Indah nghi hoặc…
– “Ừm… Cô hiểu không sai… 100t dùng để làm chuyện khác… Chúng ta cướp lấy… Đây là ý của tổ chức… Trước khi tôi tới đây chuyện này đã được bàn thảo kỷ lưởng rồi… Việc ra tay cướp lấy món này không khó…”Trước ánh mắt sửng sốt của 4 người Budi, Indah, Ritzky, Kartika… Baskoro gật đầu xác nhận.
– “Nếu là như vậy… Hay là anh có thể nói rỏ hơn để chúng ta cùng nghiên cứu…” Budi đề nghị…
– Dĩ nhiên rồi… Chúng ta cùng ngồi xuống…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Micheal… Nghỉ giao tình của mình bấy lâu nay… Lần này anh phải giúp tui mới được…” Lộc khẩn thiết nói, háy mắt nhìn vợ, ra hiệu…
– “Đúng đó… Micheal… Anh là cố vấn của Chủ tịch Huy chắc có cách mà… Giúp anh Lộc đi… Nà…” Liểu gấp miếng thịt bò nướng ngói bỏ vào chén Micheal, tay nàng lắc lắc tựa sát vào Micheal, ánh mắt lẳng lơ… Mặc dù Lộc ngồi đó nhưng nàng không có chút gì úy kỵ. Trên con đường làm quan của lảo, cũng không phải lần đầu và Micheal không phải là người đàn ông nàng hầu hạ trên giường.
– “Hắc hắc… Vậy hai người nghỉ hôm nay tôi tới đây để làm gì hả? Yên chí đi… Chỉ cần ông làm theo lời tôi nói là được…”Micheal gấp miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm rồi cầm lấy nửa ly Hennessy nốc cạn… Bàn tay còn lại len lén dưới gầm bàn mò mẫm giữa hai đùi Liểu… Rượu vào, hơi men làm máu dâm sôi sùng sục, gã muốn đè Liểu ra xử lý tại chỗ. Tuy Lộc đã đưa Liểu cho lảo chơi rồi nhưng nếu bây giờ chơi vợ lảo trước mặt lảo thì kỳ quá nên gả cố dằn.
– “Micheal thiệt có cách? Mau nói ra nghe…” Cầm chai Hennessy VSOP rót thêm cho đầy, mùi rượu thơm phức. Hai mắi Lộc bừng sáng.
Nước chảy xuống, người muốn trèo lên là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhưng Lộc thì khác lảo chỉ muốn được tiếp tục ngồi ì ở cái ghế Bí Thư Xả Mỷ Hòa Hưng thêm vài năm sau đó về hưu hưởng phước là được rồi bởi vậy mỗi lần có cuộc điều chỉnh cán bộ, thay vì chạy chọt để có được vị trí Phó Chủ tịch Huyện, lảo vận động để có thể tiếp tục ngồi ì 1 chỗ làm Bí Thư của Xả Mỷ Hòa Hưng.
Thoáng nghe thì thấy lạ tưởng lảo khùng nhưng suy nghỉ lại mới thấy lảo tuy ít học nhưng có lối suy nghỉ khôn bằng trời, nếu lên được vị trí Phó Chủ tịch huyện rồi sao chứ? Phó chủ tịch huyện có hai, ba người, mình là ma mới thì khả năng cả ngày chỉ biết ngênh đón, phất cờ hò reo theo người khác vậy trong tay còn có quyền lực gì và như vậy làm gì có chất béo cho nên lảo “thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng”.
Chạy chọt hết rồi nên cứ ỷ y mình ngồi yên được vài năm nửa, cho nên rất ung dung từ tốn chưa hề nghĩ đến chuyện chùi mông của mình sạch sẽ rồi cáo lảo quy điền, bay qua Úc hưởng thụ tuổi già… Nhưng người tính không bằng trời tính. Đùng 1 cái, biết mình có tên trong danh sách đợt 2 đến Trường Đãng Cần Thơ bồi dưởng học tập khiến lảo trở tay không kịp… Bồi dưởng cái gì chứ… Lảo biết lần này “1 đi không trở lại, 1 way ticket… Cũng được thôi, hốt cũng nhiều rồi nhưng lảo sợ người nào đến ngồi vào chỗ của mình, phe ta thì không nói, lở là ai khác. Nó muốn lấy điểm đem mình “ra” tố thì đại họa lâm đầu. Bởi vậy hai ngày gần đây Lộc đứng ngồi ăn ngủ không yên, lo sốt vó, tóc trên đầu bạc trắng ra vẩn chưa nghỉ được cách… Bây giờ nghe Micheal nói vậy, chẳng khác nào như người sắp chết đuối vớ được cái phao, vội vàng chụp lấy.
– “Nà… Chỉ cần ông làm như vầy tôi bảo đảm thằng Trần Đức sẻ biến khỏi Long Xuyên mình…” Tuy trong nhà chỉ có 3 người nhưng Micheal vẩn nói nhỏ…
– “Không thành vấn đề…”Hai mắt Lộc sáng lên.
– “Cần nhất là trong lúc hổn loạn, cho người bắn gãy giò vài người nhưng đừng để ai chết là được… Ông hiểu ý tôi chứ?” Micheal nhấn mạnh…
– “Tui hiểu mà… Yên chí đi… cảm ơn nha Micheal… À nè… Tui sực nhớ có chút việc cần làm… Em à… Coi tiếp đãi Micheal cho tốt…” Lộc hối hả đứng dậy đi ra ngoài… Lảo như được uống thuốc hồi sinh, cảm thấy trong người hăng hái, phấn chấn… Chuyện gì chứ vấn đề môi trường là tử huyệt của người dân…
– “Ậy… Không gấp mà…”Micheal màu mè nói vói theo nhưng Lộc đã đi ra ngoài rồi…
– “Bây giờ sao đây? Có ăn nửa không?” Liểu liếc mắt đưa tình…
– “Hắc hắc… Ăn cái gì nửa… Em giải quyết dùm đi… Khó chịu quá…”Micheal đưa tay chỉ đủng quần đang dựng lều của mình đồng thời kéo phẹc mơ tuya xuống cầm cặc dí tới miệng nàng…
– “Ây ui… Có mùi…”Liểu nhăn mặt tay bụm mủi.
– “Ouff… Hi hi… Sorry… Sáng tới giờ đi “pee” đâu có rửa. Chờ chút…”Micheal chồm lấy ly nước cam uống nửa chừng của Liểu, lảo cầm cặc nhúng vào ly quậy một hồi, rút ra… Đưa tới, hai tay vịn lấy đầu tóc nàng cười dâm.
– Bảo đảm sạch sẽ, có mùi vị của nước cam…”Orange taste”… Very good… He he…
– Vậy sao, để thử coi… Liểu cầm cặc vọt tới vọt lui lấy lưỡi liếm thử rồi ngậm vào… Mông Micheal nhè nhẹ nhấp nhô tới lui nhanh dần nhanh dần.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Thanh Hà cho xe chậm, ngừng lại, bấm nút, kiếng hạ xuống, không chờ người chiến sỷ CA hỏi han, nàng cầm thẻ của mình đưa vể phía trước, mỉm cười lịch sự.
– Bí Thư Tỉnh ủy An Giang đến đón người thân… Làm phiền đồng chí mở cửa.
– “Dạ được…” Đã được thông báo nên không 1 chậm trễ 1 giây. Gả chiến sỷ CA quay người vẩy tay ra hiệu, người đồng đội bên trong bấm nút… Cánh cửa rộng từ từ mở ra. Thanh Hà chầm chậm cho xe tiến vào. Gả chiến sỷ CA nhìn theo ngơ ngẩn, mới vừa lúc nãy thôi, xếp nói Bí Thư Tỉnh ủy An Giang hôm nay sẻ đến đón người thân, dặn dò gả thận trọng vì vậy thay vì ngồi bên trong, lấy di động ra lên mạng “phượt”, gả có chút khẩn trương, chịu khó bước ra ngoài đi tới đi lui cho ra vẻ 1 chút… Cho nên vừa thấy Thanh Hà ngừng xe, liền nhanh chân bước tới… Nhìn biển số, nhân ra là xe của An Giang… Trong đầu cứ tưởng Bí Thư Tỉnh ủy không ông bụng bự thì là bà sồn sồn, đầu tóc màu muối tiêu ai dè liếc mắt nhìn phía sau một cái khiến gả giật mình… Á đù… Có thiệt không vậy? Vị mỷ nữ này là Bí Thư Tỉnh ủy đây sao?
“Ting… Ting… Ting…” Còn đang bồi hồi cảm xúc chợt nghe tiếng kèn in ỏi phía sau… Gả chiến sỷ CA giật mình quay lại, 1 đoàn xe tầm 6 chiếc, dẫn đầu là chiếc Rolls Royce Cullinan, sau cùng là chiếc xe buýt giường nằm…
Chiếc Rolls Royce Cullinan ngừng lại, kiếng hạ xuống…
– “Thủ Trưởng…”Nhận ra Thu Hà, gả chiến sỷ CA đứng nghiêm chỉnh, giơ tay theo nghi thức chào lảnh đạo… cảm thấy hết hồn, Bí Thư Tỉnh ủy An Giang không biết mặt thì không sao nhưng người này là nhân vật số “2” của Sở Công An Thành Phố mình, địa vị cao vời vợi… Không thể nào nói không biết được mặc dù hôm nay vị lảnh đạo này không mặc quân phục.
– “Ừm… Đồng chí để đoàn xe đi vào…” Thu Hà ra lệnh, không đợi gả chiến sỷ ừ hử, nàng đạp nhẹ chân ga… Chiếc Rolls Royce Cullinan chầm chậm chạy trước… Kim Chi, Kim Tuệ, Ngọc Trinh, Quyên ở vị trí tay lái trên 4 chiếc xe khác nhau nối đuôi chạy theo, sau cùng là chiếc xe buýt giường nằm mà Thu Hà hợp đồng để đi rước “phái đoàn” từ Canada về.
Hết cách thôi, đầu đạn nguyên tử AKH 151 250 là chuyện tối quan trọng hàng đầu nên Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm, Thục Linh, Ngọc Như cùng 4 tân binh Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh tức tốc trưng dụng mọi phương tiện sẵn có bao gồm xe những chiếc xe xịn kể cả xe giường nằm ra ngoài Phú Quốc, bởi vậy chuyện đi rước phái đoàn về vừa thiếu xe vừa thiếu người lái nên Thu Hà đành phải “trưng dụng” chiếc Audi A7 55 TFSI của Gia Kỳ, chiếc BMW X6 của Thúy Ái, và luôn cả xe của nhà Tâm Đoan đồng thời hợp đồng thêm chiếc xe giường nằm với mục đích để chở hành lý… Nghe Ngọc Lan, Mỷ Kiều nói mà Thu Hà, Kim Chi hết hồn, lúc đi thì mỗi người 1 va li hành lý nhẹ, lúc về mỗi người có đến 3 va li nặng trỉu…
“Lái xe” như Tuệ, Ngọc Trinh, Quyên là tình nguyện đấy… Thu Hà “trưng dụng” lái xe thật là có lý lẻ… Tuệ là má của Thúy Ái mà, Ngọc Trinh là má của Tâm Đoan… Hai bà ngoại đi đón cháu ngoại và con gái là phải rồi còn Quyên thì đi đón “lảnh đạo”, có gì không đúng?
Thật ra Thu Hà không cần “trưng dụng”… Tuệ, Ngọc Trinh, Quyên cung tình nguyện mà… Bởi vậy khi Thu Hà vừa mở miệng, cả 3 liền phấn khởi hồ hởi gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Bí Thư… Hình như là họ cũng đi đón người…” Bải đậu cách đường băng tầm 400 mét… Ở đây có thể thấy rất gần toàn bộ quang cảnh máy bay đáp xuống… Khi hạ cánh xong, cuối cùng máy bay charter sẻ đến chỗ này… Đây là địa điểm lý tưởng để đón người… Bởi vậy Thanh Hà vừa đậu xe không lâu thì đoàn xe của Thu Hà cũng vào tới. Thấy chiếc Rolls Royce Cullinan đậu song song với xe của mình, nữ tài xể nhìn qua bên này mỉm cười. Đoán là người quen của lảnh đạo. Thanh Hà lên tiếng.
– “Ừm… Tôi biết… Phó Giám đốc Sở CA T/P Cần Thơ, là người quen…” Bích Trâm dợm người… Hiểu ý, Thanh Hà vội vàng bước xuống xe mở cửa cho lảnh đạo một cách rất chuyên nghiệp… Đoàn xe bên kia, Thu Hà, Kim Chi, Ngọc Trinh, Kim Tuệ, Quyên cũng lần lượt mở cửa bước xuống.
– “Nhìn thấy biển số, biết là xe của Bí Thư An Giang rồi, ụa, còn những người khác đâu?”Không thấy Thanh Phượng, Phương Trang bên cạnh… Thu Hà hỏi…
– “Họ bận việc… Thu Hà cũng biết đó mà… Các vị này là…”Thấy những gương mặt đứng cạnh Thu Hà. Bích Trâm ngạc nhiên.
– “À… Là như vầy… Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh có việc rất quan trọng cần làm… À, để tôi giới thiệu nha… Kim Chi thì Bí Thư cũng đã gặp qua không cần phải giới thiệu nửa… Tính ra thì đều là người quen mà, đây là Kim Tuệ, má của em Thúy Ái, đây là Ngọc Trinh má của em Tâm Đoan còn đây là Quyên, Phó Chủ tịch huyện Châu Thành Hậu Giang… À quên… Hi hi… Quyên là em gái của Thanh Tùng Giám đốc Sở CA Cần Thơ cũng là bạn của Đồng Giao và Thanh Nhả… Các vị… Đây là Bí Thư An Giang, Trước kia là Trung Tướng Cục C03…” Không biết Tâm Đoan, Thúy Ái đã có nói chưa quan hệ giữa Bích Trâm và hắn, với cụm từ “má của em”, lời giới thiệu của Thu Hà bóng bẩy và ẩn ý rất sâu xa ngầm ám thị cho Kim Tuệ, Ngọc Trinh biết Bí Thư này cũng là “chị em” của Thúy Ái, Tâm Đoan.
– “Thảo nào nhìn 2 vị thấy quen quen…” Bích Trâm mỉm cười thân thiết chào hỏi, bắt chuyện với Kim Tuệ, Ngọc Trinh, Quyên. Một vài phút đầu có chút xa lạ nên ngại ngùng nhưng có câu ba người đàn bà đủ họp thành 1 cái chợ huống chi bây giờ là cả 1 đám 6 đến 7 người cho nên chẳng bao lâu chuyện trò như bắp rang. Chỉ có khác biệt vì đây là chợ “cao cấp”. Ai cũng có thân phận nên không như “bà 8” xoi mói chuyện người khác mà bàn chuyện về mỷ phẩm và thời trang.
– “Dì mở tiệm thời trang?” Nghe Quyên và Thu Hà hỏi Ngọc Trinh tiệm thời trang khi nào khi nào khai trương… Bích Trâm hỏi tới…
– “Ừ… Sắp khai trương rồi, ngày khai trương nếu Bí Thư tới được thì thiệt hay quá…” Ngọc Trinh không bô lở cơ hội mời chào… Chủ Tịch Vân, Phó Chủ Tịch Thảo thì khỏi nói rồi, nhất định ngày khai trương sẻ có mặt nhưng những gương mặt VIP càng nhiều thì ngày khai trương sẻ càng hoành tráng.
– “Nhất định… nhất định… Không biết Dì kinh doanh loại hàng của thương hiệu nào?” Bích Trâm hứng thú.
– Hi hi… Channel, Versace. Prada, Louis Vutton mỗi thứ 1 ít nhưng chủ yếu là thương hiệu riêng và độc nhất của tôi…
– “Thương hiệu riêng và độc nhất…” Thu Hà bật thốt lên… Là phụ nữ, ai lại không thích ăn mặt đẹp để biểu lộ sự quý phái của mình chứ nhưng khi nghe cụm từ “Thương hiệu riêng và độc nhất ” khiến Thu Hà nhìn Kim Chi… Kim Chi nhìn Bích Trâm rồi thì mọi người nhìn nhau… Ánh mắt và nét mặt của người đối diện chứng tỏ không phải mình nghe lầm…
– “Hi hi… Tôi biết các vị nghỉ sao… Nà… Lấy Bí Thư và Ừm… Thu Hà, Kim Chi, Quyên làm ví dụ nha… Nhìn thoáng qua một cái thì biết y phục trên người của các vị đều thuộc hàng hiệu của các thương hiệu nổi tiếng… Bí Thư là của Hermes và của Thu Hà và Kim Chi là Gucci và Prada… Còn của Quyên là Chanel có phải không? Giá chót cũng vài chục triệu…” Ngọc Trinh mỉm cười, nói vanh vách.
– “Chị Trinh thật là người sành điệu…” Kim Chi khen… Liếc Thu Hà, cả hai có chút bẻn lẻn… Đúng là như vậy đó, hôm nay là thứ 7 cuối tuần là ngày đi đón máy bay mà cho nên không thể ăn mặc qua loa lèng xèng được… Hai nàng muốn cho má và bác của hắn ấn tượng tốt về mình nên ăn mặc vô cùng quý phái, so với Bích Trâm, Quyên thì là 8 lạng người nửa cân, quyết không để mình bị lép vế bởi vậy tối đêm qua kỷ lưởng chọn lựa thử lên thử xuống đến khuya…
Nghe Ngọc Trinh nói… Quyên âm thầm mừng đồng thời rất hãnh diện… So với Thu Hà, Kim Chi nàng không kém nhưng so với người như Bích Trâm, nàng đã kém nhiều về xuất thân và luôn cả địa vị nên không muốn thua sút về mặt nhan sắc…
Tội nghiệp nhất là Thanh Hà… Ở đây nàng là người thấp kém nhất mặc dù đã tỉ mỉ lựa chọn những bộ y phục để cân xứng với địa vị Thư ký của mình… Nhưng khi biết bộ y phục trên người Bí Thư và những người trước mặt tầm “mấy chục triệu” mà bộ đồ trên mình nàng tối đa chỉ 2 triệu thôi. Vì vậy nghe Ngọc Trinh nói… Nàng rơi vào trong tâm trạng “nhìn người sang tủi phận hèn”…
Thanh Hà không cô đơn… Bây giờ Tuệ đã hiểu vì sao Thúy Ái lúc nào cũng phải mua sắm mấy chục triệu 1 bộ quần áo mới chịu đồng thời Tuệ nhìn Ngọc Trinh rồi nhìn lại mình, Tuệ cảm thấy thua kém vì đã không nghe lời mặc đồ hàng hiệu như người ta, cứ mặc đồ “dõm”… Thúy Ái có khả năng mà, chồng nó vừa giàu vừa có quyền… Aiz, mình đúng là làm mất mặt con gái rồi.
– “Thật bái phục Dì Trinh… Kim Chi nói đúng đó… Dì rất sành điệu, nhìn thoáng qua thì biết hết rồi… À nè, nghe dì nói “Thương hiệu riêng và độc nhất “… Hi hi vậy là sao?” Bích Trâm hiếu kỳ…
– “Hi hi… Là như vầy, tôi sợ nhất là “đụng hàng” cho nên muốn lập ra thương hiệu độc nhất để người mặc đồ của mình mà không sợ trùng với người khác… Đồ của Versace, Louis Vutton hay Hermes hoặc thương hiệu khác, cho dù là gì đi nửa chắc chắn sẻ có lúc 2 người mặc đồ trùng nhau.”Ngọc Trinh giải thích… Hai má nàng ửng hồng… Lời này là lời của hắn nói với nàng trong lúc hai người lõa lồ bên nhau… Nàng muốn có cái gì đó để làm thay vì ăn không ngồi rồi suốt ngày thật nhàm chán, mở tiệm thời trang là do ý của hắn, nàng thấy có lý và đúng sở thích của mình nên làm theo thôi… Kiếm ra tiền hay không… Không quan trọng chút nào. Nàng có rất nhiều tiền, có lúc nàng hỏi hắn có cần tiền hay không, nàng sẻ đưa, 5 6 chục tỷ hay nhiều hơn nửa, đối với nàng chỉ là con số nhỏ nhưng hắn lắc đầu, chính vì vậy nàng yêu hắn da diết… cảm giác tội lỗi mình loạn luân với con rể đã tan biến theo thời gian…
– “Đúng đó…” Bích Trâm bật thốt lên…”Đụng hàng” là nổi ám ảnh của người thích thời trang các thương hiệu quốc tế cho nên các người đẹp nổi tiếng trong giới “Show – biz” lúc nào cũng có “Plan B” mang theo bộ khác để thay đổi. Nhưng muốn tránh được việc này thì hầu như không thể nào…
– “Vậy… Vậy chị tính làm sao để tránh đụng hàng… hi hi… Nếu được thì tốt quá… Em ủng hộ cả hai chân lẩn hai tay…” Miệng Thu Hà hỏi nhưng ánh mắt cùng Kim Chi trao đổi nhau, ngay cả Quyên cũng đầy nghi vấn… Ngọc Trinh này làm được sao? Trước đến giờ, Ngọc Trinh sống trong nhung lụa, chưa hề làm việc gì, gần đây dấn thân vào thời trang thôi mà, kinh nghiệm còn non mà nói như vậy, có nghĩa là nổ?
– “Khoan đã… Hi hi… Mình chưa nói hết… Là như vầy tiệm thời trang của mình sẻ có thiết kế sư riêng, dĩ nhiên là họ không có tên tuổi nhưng các vị muốn kiểu mẩu quần áo của mình ra sao thì trực tiếp nói với họ… Họ sẻ phát thảo bản vẻ cho tới khi các vị vừa lòng mới thôi, rồi thì chọn vãi sau đó chuyển qua cho thợ may cao cấp, thêm vào các loại thiết bị hiện đại cuối cùng quý vị sẻ có bộ y phục thời trang như mình muốn… Hihi như vậy không phải là độc nhất thì là gì? Chỉ cần chịu chi tiền là được… Có phải không?” Ngọc Trinh giải thích 1 hơi…
– “Có lý lắm… Giá cả không thành vấn đề…”Bích Trâm gật đầu…
– “Không mắc lắm đâu, giá cả tầm cỡ Prada, Gucci và các loại thương hiệu khác mà thôi nhưng được cái là độc nhất, “design” của các vị mà, không thể có phiên bản thứ 2 cho nên không sợ bị trùng hợp nhưng nếu các vị muốn mua đồ của các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới thì bổn tiệm cũng có đấy… Mai này, nếu các vị có thời gian xin ghé qua tham quan…”Ngọc Trinh càng nói càng hăng…
– “Hi hi… Nhất định. Nhất định…” Thu Hà, Kim Chi hăm hở…
– “Khi nào khánh thành tiệm, nhớ thông báo… Tôi sẻ tới ủng hộ và sẻ là 1 trong nhũng khách hàng đầu tiên…” Bích Trâm mỉm cười…
– Hi hi… Vậy thì tốt quá… cảm ơn Bí Thư trước…
– “Tụi này nửa…” Thu Hà, Kim Chi, Quyên đồng loạt nhao nhao…
– “Chị Trinh không được quên tui đó…” Trong đầu nghỉ mình lái chiếc BMW X6 mà quần áo trên người cộng lại chưa được tới 2 triệu, Tuệ thầm hổ thẹn, quyết không thể nhà quê được nửa nên Tuệ “xí phần”.
– “Bí Thư… Chuyến bay của Đức cố vấn sắp đáp rồi… Có lẻ là chiếc này…”nãy giờ theo dõi “Flight Radar”, Thanh Hà thấy trên màn ảnh, chuyến bay FC1747 đang từ hướng Nam tiến gần sân bay Cần Thơ… Miệng nói, Thanh Hà đưa tay chỉ…
Mọi người đồng loạt nhìn lên bầu trời theo hướng Thanh Hà chỉ… Một chấm đen lớn dần lên khi tiến về hướng sân bay đồng thời độ cao giãm dần sau cùng đáp xuống…
– “Đúng là chiếc này… FC1747…” Nhìn trên màn hình của Samsung Galaxy Z Fold 4, thấy “Scheduled 11 Revised 11 From Doha Flight 1747 Status Landed… Nhìn đồng hồ thấy đúng 11 giờ… Thu Hà gật đầu xác nhận.
Chiếc FC1747 giãm tốc độ rẻ đường băng đi 1 vòng sau cùng ngừng hẳn cách bãi đậu xe tầm 100 mét… 2 nhân viên sân bay bận rộn đẩy cầu thang tới, 2 nhân viên hải quan tiến đến đứng dưới cầu thang chờ đợi. Hết cách thôi, người khác thì đi vào trình giấy nhưng người trên chuyến bay này không phải người thường nên họ phải tới tận cầu thang làm thủ tục. Cho có lệ thôi mà… Cục Trưởng Cục A03 Trung tướng Nguyển Trần Uyển cũng là ái nữ độc nhất của TBT xuất ngoại trở về, có vấn đề gì chứ nhưng thủ tục là phải làm đấy…
Cửa máy bay mở… Đức Bí Tịch cùng Nancy đồng thời bước ra, tay hắn nắm bé Thu Sương, tay Nancy bồng bé Trần Thịnh… Cả hai như cặp vợ chồng “hoàng gia nước Anh”, trông thật oai phong… Nhìn thấy đám người Bích Trâm, Thu Hà, Kim Chi… Đức vẩy tay, cùng Nancy, bé Thu Sương chầm chậm bước xuống.
Mọi người có mặt ở đây ai cũng đã từng đi và đón máy bay rồi… Đừng nói tới “đi”… Đến tận cửa “đón” người nhà xuống từ máy bay riêng, ngay cả Bích Trâm, giàu có như Ngọc Trinh thì đây cũng là lần đầu… Nhất là Bích Trâm, trong lòng đang bức xúc vì nghỉ 3 chị em Mỷ Chi đã mua chiếc du thuyền rồi mà mình thì chưa có mua gì cho hắn hết, có vẻ thua kém quá đi… Ờ phải, Nancy cũng vậy mà, í… Nancy thì kệ Nancy chứ… Nhằm nhò gì tới mình.
– “Mammy…” Chân cừa chạm mặt đất, bé Thu Sương thấy Thu Hà liền chạy nhanh tới ôm chầm lấy nàng… 2 tuần đi chơi tuy là rất vui vẻ nhưng cũng rất nhớ mẹ đấy…
– “Từ từ… Coi chừng té… Coi con kìa… Daddy có tốt với con không” Thu Hà yêu thương ôm lấy con, mắt lườm hắn…
– “Là tiểu công chúa mà, trong đoàn,”lớn” nhất là bé Thu Sương đó… Em hỏi Nancy coi… Hi hi… Các em tới lâu chưa?” Đối diện với các nàng, quan trọng nhất là không được bỏ sót ai, nhất là sau 2 tuần xa vắng, bởi vậy lần lượt ôm hôn các nàng…
– “Tâm Đoan đâu… Đức…” Thấy Hồng Phượng, Tú Nhi, Thụy Vủ hầu hết các nàng khác đã xuống hết rồi nhưng vẩn chưa thấy Tâm Đoan… Ngọc Trinh buộc miệng hỏi.
– “Còn Thúy Ái nửa cũng không thấy” Kim Tuệ nhìn dáo dác…
– “Ouf… Chờ chút…” Đức quay người vội vã chạy ngược lên.
– “Ảnh đi đâu vậy?” Bích Trâm cau mày…
– “Lên dìu Tâm Đoan, Thúy Ái, Gia Kỳ cả 3 chị em Mỷ Chi và Kiều Nga, Kiều Chinh nửa… Nếu ảnh không lên dìu thì họ không xuống đâu…” Nancy lắc đầu, chuyện này nàng thiệt hết cách, chỉ còn tùy ở hắn thôi… Tuy không phải là “Thâm cung nội đấu” nhưng các nàng ngấm ngầm ganh đua nhau là có đấy.”Cớ sao anh dìu 3 chị em Mỷ Chi hoặc Kiều Nga hay Kiều Chinh chứ? Con em không phải là con của anh sao? Vâng vâng và vâng vâng… Nói tóm lại nàng biết hắn sẻ không được yên. Không phải 1 thân xẻ làm 3 hay làm 4 mà là 1 thân xẻ làm 10 hình như cũng chưa đủ, đó là bây giờ đấy nếu nhìn về tương lai chắc là phải tìm Tôn Ngộ Không bái sư học phép nhổ lông phân thân mới được.
– “Vậy mà ảnh chưa tởn đâu… Mới hôm qua thôi, bên kia có người đẹp nói “Je t”aime” với ảnh” Tú Nhi càu nhàu khi nhớ lại chuyện hôm qua Duyên đã hôn hắn.
– “Còn nửa nha… Em thấy Vero hình như có ý với ảnh đó… Em không nói oan cho ảnh đâu. Hỏi Nhả Thy coi. Ai cũng nghe và thấy đó mà…” Nhả Phương kể tội…
– “Còn nửa nha… Ảnh với Vero mắt đi mài lại…”Nhả Thy được dịp “bỏ đá uống giếng”…
– “Cứ tiếp tục như vậy không được đâu à… Nancy, chị phải kiềm ảnh mới được…”Tú Nhi gợi ý…
– “Chị đâu có khả năng này? Hi hi… Bích Trâm nghỉ sao?” Biết Tú Nhi muốn mình làm “người xấu”… Nancy mỉm cười,”đánh Thái cực”, chuyền qua cho Bích Trâm.
– “Nancy thật là biết nói chơi, mình làm sao có khả năng này chứ…” Bích Trâm tuy rất muốn triệt chuyện phong lưu của hắn nhưng bây giờ chưa phải là lúc… Ngoài song Kiều, Nancy còn có 3 chị em của Mỷ Chi, thêm vào và đám thuộc hạ cũng là chị em, rõ ràng người đông thế mạnh trong khi nàng chỉ một mình chờ lúc bành trướng lực lượng của mình rồi mới tính đi… Ít ra cũng phải cân bằng lực lượng với Tú Nhi chứ… Hãi Yến, Lan Anh nói Tú Nhi là “lãnh đạo” của nhóm Thụy Vủ, Tuyết Yến, Đồng Giao, Thanh Nhả…
Ây ui… Hiểu rồi… Bây giờ Tú Nhi là “lảnh đạo” của lực lượng thứ 2 nên muốn Nancy phong tỏa con đường phong lưu của ảnh với mục đích là ngăn mình bành trướng thế lực… thật là thâm mà… Không có cửa đâu. Xem ra phải mau nghỉ cách mới được…
– “Chuyện này để mai mốt nói… Má và Bác Hai của ảnh xuống tới kìa…” Nancy vừa nói vừa ẩm bé Thịnh bước tới cầu thang… Bích Trâm, Thu Hà, Kim Chi, Quyên khẩn trương nối gót…
Tuy có thể chầm chậm đi đứng nhưng Giang Ngọc Quế, Vủ Tuấn Phong chọn ngồi trên xe lăn để nhân viên của sân bay từ từ từng bậc đỡ xuống cầu thang. Mặc dù vượt 2 đoạn đường bay dài nhưng nét mặt của cả hai người rất tươi vui, rạng rở. Xe lăn vừa chạm mặt đất đã vội vã đứng dậy cho nên người mất thăng bằng, lảo đảo.
– “Ouf… Coi chừng…” Bích Trâm vội vã đỡ tay Ngọc Quế… Kim Chi cũng nhanh tay đỡ Tuấn Phong.
– “Cảm ơn… Các cô đây là…” mỉm cười… Ngọc Quế thấy Bích Trâm, Kim Chi, Thu Hà, Quyên… Trong đầu cũng đoán già đoán non được được các nàng này là ai rồi nhưng chưa biết tên mà thôi nếu không sao rảnh rang tới đón mình chứ vì vậy nhìn Nancy…
– “Hi hi… Để con giới thiệu… Má… Bác hai… Đây là Bích Trâm, Thu Hà, Kim Chi và Quyên… Các chị em khác thì đang bận việc quan trọng ngoài Phú quốc, má và bác hai sẻ gặp họ sau…” Lấy thân phận “chánh cung nương nương ” Nancy giới thiệu.
– “Thằng Đức thiệt có phước… Các con dâu của em ai cũng đẹp và phúc hậu và tài giỏi… Có phải không anh hai?” Ngọc Quế nắm lấy, vô cùng thân thiết vỗ lên bàn tay Bích Trâm, Thu Hà…
– “Hi hi… Phải đó… Nhưng mà, Ngọc Quế… Em đừng hỏi anh câu này có được không? Làm anh cảm thấy ghen tị với nó ahhh…” Vủ Tuấn Phong nửa đùa nửa thật khi nghỉ tới số phận hẩm hiu của mình… Lảo chỉ có 1 vợ và có 1 con nhưng mấy chục năm sau mới biết rằng mình bị cắm sừng và nuôi con của người khác. So với thằng cháu thì thua không phải là 10 vạn 8 ngàn dậm mà là mấy chục triệu dậm…
– “Ý… Bác Hai… Ảnh mà nghe Bác Hai khen như vậy ảnh sẻ làm tới đó…” Tú Nhi bức xúc… Đúng như Bích Trâm nghỉ… Hiện nay Nancy người đông thế mạnh đã là 1 sự thật, muốn đão ngược tình thế này xem ra còn khó hơn lên trời. Có Yến, Tuyết, Thụy Vủ, Đồng Giao, Thanh Nhả, Thúy Ái, Tâm Đoan và Hồng Phượng cho nên Tú Nhi biết lực lượng của mình là số “2”… Nàng biết lai lịch của Bích Trâm không kém Nancy, bên cạnh còn có 1 số mỷ nữ thân tín nên có ý đề phòng Bích Trâm gầy dựng đội ngủ rồi mạnh lên nên tìm cách ngăn lại nhưng Nancy phớt lờ và Bích Trâm không khờ.
Cũng không phải Tú Nhi muốn tranh giành quyền lực hay tiền bạc gì mà chỉ muốn tranh ngôi thứ, vai vế… Chị cả là Nancy nên nàng muốn làm “chị hai”.
– “Còn muốn nửa? Không chứ hả? Chưa đủ sao?” Ngọc Quế và Tuấn Phong sửng sốt…
– “Trong tự điển riêng của ảnh hình như không có chử “đủ”…”Tú Nhi xụ mặt…
– “Tú Nhi à… Chuyện này làm sao cản được chứ… hi hi… Thôi tùy duyên đi… Mắt nhắm mắt mở như Nancy thì được rồi…” Thấy Tú Nhi thất bại “ra chiêu” ngầm để cản mình, Bích Trâm đắc ý trêu.
– “Hi hi… Suông miệng thôi mà…” mỉm cười… Tú Nhi nhìn Tuyết, cả hai đang nghỉ xem ra đến lúc áp dụng đến “kế hoạch B” rồi, đã đến lúc chiêu mộ Hồng Ngọc, có được Hồng Ngọc thì hy vọng kéo theo Vệ Lan, Lam Điền… Còn nửa, mình đang nắm Đức Lập trong tay, người đẹp có ý với hắn thì mình thuận nước đẩy thuyền… Coi như có lợi cho hắn đi… Bích Trâm, là mi muốn đó nha…”
Tuy đang đắc ý nhưng đồng thời Bích Trâm cũng cảm thấy bức xúc… Nàng có Hải Yến và Lan Anh là người bên trong bên trong Đức Lập nên dĩ nhiên biết rất rỏ lực lượng của Tú Nhi vì vậy trong đầu cũng đang âm thầm trù tính phát triển “phe ta”… Vấn đề là cho dù có được Thanh Phượng, Phương Trang Hải Yến và Lan Anh thì vẩn còn rất yếu về số lượng… Muốn thắng thế thì phải kiếm thêm người cho phe mình, vậy thì có lợi cho hắn rồi? Thật là tức chết mà nhưng còn cách nào nửa chứ?
Vì muốn tranh giành ảnh hưởng mà Tú Nhi và Bích Trâm muốn nạp thêm người đẹp cho hắn, cả hai đều nghỉ hắn là người hưởng phước nên ấm ức trong bụng… Đức nào biết vậy, bây giờ tâm trạng hắn đang rối như tơ vò. Chuyện Hồng Phượng còn đang nghỉ cách uống ba tấc lưỡi ăn nói với thím ba thì bị 2 tiểu la lỵ tống tình. Làm sao giải thích với Ngọc Thy mình bị con gái của nàng tống tình chứ, Trần Đức mình bị 2 em tuổi xì tin tống tình? Á đù… Nói ra chỉ có quỷ mới tin thôi à nhưng đó là sự thật, oan âm thị kính một trăm phần trăm…
Vắng mặt hai tuần rồi, tuy là có họp trực tuyến để chỉ đạo công tác ở Lấp Vò, TTTM Cao Lảnh nhưng dù sao cũng nên đến tận nơi nhìn, nghe 1 chút mới được yên tâm. Ở Phú Quốc chuyện Lê Thành Lể bị giết… Chuyện đầu đạn nguyên tử… Sắp tới đây các đại lảo đến Cần Thơ… Á đù, thôi chết mẹ rồi…
Nói tóm lại cả 1 đống việc cần làm. Thời giờ thì không có nhiều, Đức ước mình có thể như “lảo Tôn”. Nhổ 1 cọng lông biến thành 3, 4 người… Vậy mà bây giờ còn phải dìu từng nàng chậm rãi bước xuống cầu thang… Trong bụng rầu thúi ruột vậy mà miệng phải cười nếu không là chuyện lớn… Aiz… Các cô tiếp viên hàng không của chuyến bay muốn giúp đỡ nhưng các nàng có chịu đâu, nhất định phải đích thân hắn nắm tay dìu mới được cho nên họ chỉ đành bụm miệng cười khúc khích…
– “Xong rồi… Xong rồi… Cẩn thận…”Gia Kỳ là người cuối cùng dìu xuống… Đức thở phào.
– “Nè… Uống nước đi…”Thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, Kim Chi đưa chai nước suối ướp lạnh.
– “Trời nắng nóng… Trong khi chờ đợi hải quan làm thủ tục… Tất cả lên xe ngồi đi… À nè… lát nửa mình về du thuyền hả?” Đức cầm chai nước lọc uống ừng ực, hỏi.
– “Dĩ nhiên rồi… Biệt thự không đủ phòng… Hơn nửa ai cũng muốn trải nghiệm cuộc sống trên du thuyền mà…” Mỷ Chi nhanh miệng đáp…
– “Đúng đó… Ngày mốt ông cụ Lý và Thím Tư của Gia Kỳ từ Nghệ Tỉnh bay vào Nam, cùng lúc Ông và bà nội của Thanh Tình và Phương Linh từ Cao Lảnh cũng sẻ tới Cần Thơ. Ở khách sạn thì bất tiện nên em đã an bày họ ở biệt thự. Ba em và Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hải cũng sẻ ở đó… Vấn đề an ninh đã có thông báo với lảnh đạo của Cần Thơ. Họ sẻ phái người phụ trách, việc này sẻ tiện hơn nhiều so với khách sạn” Nancy nói 1 hơi.
– Vậy thì lên xe, trời nóng quá… Má… Bác hai… Hi hi… Có thấy nóng kinh khủng không hả… Bích Trâm, Thu Hà, Kim Chi, Quyên nửa… Mau giúp má anh và Bác hai lên xe…
Thanh Hà lúng túng, là Thư ký, nhiệm vụ của nàng là làm thay lảnh đạo nhưng mà trong trường hợp như vầy nàng không biết làm sao cho phải… Hơn nửa nàng không tin được những gì mình đang nghe và thấy. Thì ra Đức cố vấn này khủng như vậy, có nhiều phụ nữ và lãnh đạo của mình chỉ là 1 trong… Quan trọng nhất là nàng nhận ra người mỷ phụ tên Nancy vì cách đây 2 năm đã có lần xuất hiện trên đài truyền hình bên cạnh TBT… Thanh Hà tưởng mình nhớ lầm hoặc người giống người nhưng nàng khẳng định mình nhớ không lầm, lúc đó người phụ nữ này là Thiếu tướng là ái nữ của TBT.
Nãy giờ đứng gần bên Bích Trâm để chờ được sai khiến nên Thanh Hà nghe được hết… Lúc đầu, nàng không để ý lắm đến cụm từ “ông cụ Lý và Thím Tư của Gia Kỳ từ Nghệ Tỉnh bay vào Nam, Ông bà nội của Thanh Tình và Phương Linh sẻ tới Cần Thơ”… Nhưng cụm từ “Ba em và Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hải” khiến Thanh Hà giật nảy người… Chủ Tịch Hoàng Ngọc Hải là ông thân sinh của lãnh đạo mình và “ba em” từ miệng của người này không phải ám chỉ TBT hay sao? Chứ còn gì nửa…” Vậy… Ông cụ Lý từ Nghệ Tỉnh bay vào có phải là cụ Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương? Ông và bà nội của Thanh Tình và Phương Linh từ Cao Lảnh? Phải chăng là nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài? Chắc là như vậy rồi vì nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài là người Cao Lảnh mà… vị Nancy này, lảnh đạo mình, Lý Gia Kỳ cùng Thanh Tình và Phương Linh kia…”Thanh Hà liên kết lại tất cả chi tiết mà mình nghe được rồi đứng sửng người ra…
– “Cô là…”Thấy Thanh Hà đứng ngớ ra, nhớ mang máng đã có gặp qua gương mặt này, Đức tiến gần hỏi.
– “Thanh Hà là Thư Ký mới tuyển của em đó… Anh đã gặp qua rồi… Không nhớ sao? Chưa già mà lú lẩn à…” Bích Trâm lườm…
– “Ahh… Nhớ rồi… Trong bộ y phục này cô đẹp lắm nên thấy lạ… Oufff… Hi hi… Suông miệng thôi, tôi nói bậy nửa rồi…” Hi hi… Sorry nha, Biết mình quen miệng nói những lời không thích hợp, hắn cười giả lả.
– “Không… Không có gì…” Thanh Hà ngượng ngùng, mặt có sắc hồng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Anh à… Ngọc Hân, Gia Hân và bé Trúc…” Hương hỏi, trong lòng vô cùng bức xúc. Tất cả đều đi đến du thuyền để thể hiện thân phận nhưng hai tiểu la lý nằng nặc đòi đi theo thật là không hợp lý chút nào hết hơn nửa bé Trúc muốn về gặp mẹ… Vì vậy nàng muốn hắn giãi quyết vấn đề.
– “Chuyện gì chứ, hai đứa em chỉ muốn lên coi du thuyền thôi mà…” Ngọc Hân chu môi tỏ ý bất mản, nét mặt Gia Hân ủy khuất.
– “Hai đứa nghe lời anh nha… Bây giờ về nghỉ ngơi, dịp khác anh sẻ đưa 2 em xuống du thuyền chơi…” Đức nháy mắt với Ngọc Lan, ý muốn nàng nói vài câu… Hai tuần bên Canada, 2 tiểu la lỵ này vâng lời nàng lắm mà.
– “Ậy… Anh thật là, hôm nay thứ 7 cuối tuần mà trời đẹp như vậy lên du thuyền chơi là nhất rồi, em còn thấy ham huống chi là hai em này… Hi hi… Ngọc Hân, Gia Hân phải không… Chị là Bích Trâm… Gọi chị là chị Trâm được rồi…” Thấy hai tiểu la lỵ tầm 17, 18 dóc váng “yêu nghiệt”, chưa biết quan hệ với hắn như thế nào, Bích Trâm muốn gieo chút cảm tình…
– “Đúng đó… Nếu Bé Trúc nhớ mẹ thì đưa bé Trúc về trước… Để Ngọc Hân, Gia Hân lên du thuyền chơi với mình…” Tú Nhi gật đầu, nàng cũng nhìn ra tiềm năng của hai tiểu la lỵ rất lớn nên không muốn Ngọc và Gia Hân bị Bích Trâm lôi kéo…
– “Anh nghe chưa? Chị Tú Nhi và Bí Thư à không Chị Trâm cũng nói như vậy đó…” Ngọc Hân, Gia Hân đều trừng mắt nhìn hắn.
– “Được được… Hi hi… Anh chỉ nói vậy thôi à… Lên xe đi… Hai em đi với các chị ha… Tú Nhi em chở Bé Trúc về trước rồi tới du thuyền sau…” Đức cười giả lả… Trong bụng xốn xang, không biết hai tiểu la lỵ này có dại dột đưa tấm hình kia ra không nửa… Phải tìm cách càng sớm càng tốt mới được…
– “Vậy mới được chứ… Gia Hân… Gimme “5”…” Ngọc Hân, Gia Hân hí hửng đánh tay vào nhau nghe 1 tiếng “chát”… Ánh mắt lém lỉnh nhìn hắn chu môi,”khinh thường”.
Mọi người lục tục lên xe trong khi nhân viên hãi quan kiểm hành lý, họ biết trên chuyến bay này là ai nên chỉ làm cho có lệ thôi.
Một lần nửa, Đức dìu các nàng lên xe buýt rồi dìu Tuấn Phong… Bích Trâm 1 bên, Tú Nhi 1 bên, cả hai dìu Ngọc Quế cùng lên xe buýt giường nằm, rộng rãi và thoải mái hơn nhiều so với các xe khác…
Đi được vài bước, Bích Trâm chợt quay lại dặn dò.
– “Thanh Hà, lát nửa em chạy xe theo sau xe buýt… Ừm… Sau đó… Nancy, Mỷ Chi… Có phòng để cho Thư Ký mình trải nghiệm chiếc du thuyền chứ?” Thấy Thanh Hà cuối tuần đi theo mình, chẳng lẽ để người ta chèo queo 1 mình trong khách sạn nên Bích Trâm muốn Thanh Hà được trải nghiệm “đời sống” trên chiếc du thuyền…
– “Không cần đâu… Em ở khách sạn được rồi…” Biết Lảnh đạo có lòng Thanh Hà cảm động nhưng xua tay khước từ tuy trong lòng cũng muốn lắm. Là du thuyền đó mà… Không phải ai cũng có được cơ hội này.
– “Đừng phụ lòng lảnh đạo của cô chứ… Thêm 1 người là thêm 1 phần náo nhiệt mà có phải không chị cả… Hi hi… Em cũng thấy nao nao…”Mỷ Chi mỉm cười…
– Đúng đó… Thêm 1 người là thêm 1 phần náo nhiệt… Thanh Hà đừng khách sáo…
– “Cám… cảm ơn…” Thanh Hà lí nhí… Nàng không ngờ các người ở đây, kể cả lảnh đạo của mình ai cũng bình dân, dễ gần không 1 chút hống hách mặc dù họ đủ tư cách đó.
– Em và Kim Chi đã chuẩn bị ” welcome home party” rồi, nhỏ thôi… Mai mốt chờ bọn Thu Tâm. Mai Thảo tụ hợp đầy đủ chúng ta sẻ tổ chức tiệc lớn để mừng tân gia à không “tân du thuyền” mới đúng… Hi hi.
– “Tân du thuyền?” Trước giờ mình đâu có cái du thuyền nào đâu mà gọi là “Tân du thuyền”?” Đức “trêu”…
– “Nói vậy mà cũng bắt bẻ… Vậy thì tiệc gì? Anh giỏi anh nói đi? Anh không mở miệng không ai nói anh câm đâu à…” Thu Hà “hung hăng” lườm…
– “Hi hi haha…” Thấy hắn bị “mắng”… Cả đám mỷ nữ khoái chí, cười vui vẻ…
– “Hải quan kiểm xong chưa? Sao lâu vậy?” Nancy nhíu mày…
– “Sắp xong rồi… Hi hi… Hành lý nhiều quá mà… Phải mất chút thời gian… Để anh đi coi…”Hắn nói xong dợm bước trở xuống, đúng lúc xe buýt bắt đầu lăn bánh, chiếc xe của Thu Hà dẫn đầu rồi thì cả đoàn xe nối đuôi.
Ngay lúc này di động của Nancy reo lên… Nhìn màn hình, nàng nhíu mày, tay bắt máy.
– A lô…
– “Sorry Nancy, biết Nancy vừa về tới nhưng có tình huống mới, sự việc vô cùng cấp bách”Giọng Trình Nhật Mai vô cùng khẩn trương.
– Không có gì, chuyện này quan hệ trọng đại nên tôi biết Nhật Mai rất nóng lòng… Yên chí đi, hiện giờ người của tôi đã có mặt ở Phú Quốc rồi, bất cứ chuyện gì có chút bất thường sẻ được quan sát kỷ lưởng.
– “Có mặt ở Phú Quốc rồi?” Nhật Mai sửng sốt… Bên cạnh nàng, Mai Vy, Minh Hiền nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc… Vừa mới cầu viện nhân lực hôm qua thôi, bây giờ đã rãi người khắp nơi? Không phải “dọa” người đó chứ? Có đánh chết cũng không tin.
– “Hay là như vầy đi, tối nay mấy chị em thân có tổ chức buổi tiệc vui tẩy trần, Nhật Mai tới chung vui nha… Còn nhớ Hoàng Bích Trâm chứ… Hi Hi Bích Trâm đang ngồi kế mình nè… Chiều tới nha, luôn tiện mình cũng có rất nhiều thắc mắc cần làm rỏ 1 tí…” Biết Nhật Mai nghỉ gì… Nancy cũng không muốn giải thích qua điện thoại hơn nửa có nhiều điểm nàng và hắn cần làm sáng tỏ vì vậy mời Nhật Mai đến gặp.
– “Bích Trâm? Đã lâu không gặp rồi… Nhưng mà sau chuyến bay dài… Chắc Nancy cũng đã mệt cần nghỉ ngơi… Mấy giờ tiện cho Nancy?” Trong lòng đang gấp rút muốn tức tốc tới nhưng Nhật Mai đành phải nhẫn nại.
– “Nghỉ ngơi gì chứ… Suốt hai chuyến bay từ Montreal qua Doha rồi từ Doha bay về đây mình và đám chị em nghe nhạc coi phim, ăn, ngủ không hà, có mệt gì đâu chứ… Nhật Mai muốn tới lúc nào lại không được… Ừm… Thôi như vầy đi, bây giờ là 11 giờ… Chiều mát một chút, tầm 5 giờ Nhật Mai tới bến Ninh Kiều rồi gọi… Mình cho người đón…” Nancy nói 1 hơi…
– “Vậy được… Chiều gặp…”Nhật Mai cúp máy… Trong lòng thầm mắng ” cô sợ người khác không biết mình đi máy bay riêng nên nổ làm điếc con ráy người khác…”
– “Vậy… Hoàng Dung.” Mai Vy ngập ngừng… Nàng nghỉ có nên mang Hoàng Dung đi cùng. Hai bên hợp tác vậy thì cũng cần cho bên kia biết rỏ nhưng nàng không biết ý của lảnh đạo mình.
– “Hai em nghỉ sao?” Nhật Mai trầm ngâm…
– “Em nghỉ cứ để Hoàng Dung gặp họ… Biết đâu họ có thể nhìn ra khía cạnh khác…”Minh Hiền đáp…
– “Ừm… Chiều nay chúng ta mang Hoàng Dung đi cùng…” Nhật Mai gật đầu… Tuy có chút đố kỵ với Nancy nhưng nàng vẩn để công tác quan trọng hàng đầu.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Là Trình Nhật Mai của TC2?” Nãy giờ lõm bõm nghe chuyện… Nancy vừa cúp máy… Bích Trâm liền hỏi.
– Ừm… Có chuyện rất quan trọng… Từ từ mình nói cho Trâm nghe… Anh à… Vụ kia có tình huống cấp bách nên em mời Trình Nhật Mai tối nay tới nói chuyện, anh chuẩn bị đi…
– “Được rồi… Để anh nói chuyện với bà ta…”Đức phát tay…
– “Cái gì “bà ta” chứ… Nhật Mai xấp xỉ tuổi em thôi, cũng rất đẹp…” mỉm cười… Nancy lườm…
– “Hả? Vậy sao… Nhằm nhò gì tới anh chứ…” Nụ cười và cái lườm của Nancy khiến Đức chột dạ đồng thời cười khổ. Hắn quả thật không còn lòng dạ nào nghĩ đến lòng hươu dạ vượn đến đàn bà nửa…
– “Có thiệt mới nói nha…”Ngọc Lan đang ngồi phía sau nghe hắn nói vậy liền chồm tới xen vào 1 câu.
– “Tin ảnh thì chẳng thà tin heo nái biết leo cây còn hơn…”Kiều Nga hung hăng trừng mắt…
– “Giang sơn dễ đổi nhưng tính “dê” khó chừa…” Vịnh Hà cũng thừa dịp “đay nghiến”.
– Anh… anh… oan quá mà…
– “Ha Ha Hi Hi…” Các nàng mỗi người hung hăng mỗi người 1 câu, nhìn thấy nét mặt “oan ức” của hắn, tất cả bật cười…
– “Ouf… Hi hi… Quên nói với anh chuyện này, tối nay ở nhà hàng “La Cigogne” của Thủy lung linh có buổi tiệc từ thiện quyên góp cứu trợ đồng bào miền Trung nhất là Nghệ Tỉnh…”Bích Trâm chợt nhớ Mỷ Thể nhờ nàng nói dùm 1 tiếng để hắn tham gia chương trình văn nghệ.
– Hả? Văn nghệ từ thiện? Thôi đi… Anh bận lắm… – Đức lắc đầu.
– “Chuyện gì? Em đã hứa với Mỷ Thể và Thủy Lung linh rồi…”Bích Trâm xụ mặt…
– “Hả? Hứa rồi… Vậy… Vậy được… Mà cái gì là “La Cigogne”, ai là “Thủy lung linh”? Sao nghe giống như nhân vật trong phim Trung Quốc vậy…” Mặt Đức “bư” ra…
– “Anh không biết “Thủy Lung Linh”? Đừng làm bộ “anh hiền như mon frere” nha…” Bích Trâm trề môi…
– “Đúng đó… Đừng làm bộ nha… mau khai báo đi…” Kiều Nga trợn mắt dò xét.
– “Anh không biết thiệt mà… Ừm… Ngọc Lan, Gia Kỳ… Nghệ Tỉnh bị bảo lụt nửa à? Sao không nghe hai em nói vậy?” Để tránh mủi dùi… Đức lái câu chuyện sang hướng khác.
– “Em không nghe nói chuyện này… Chị Điệp, Nhả Phương, Nhả Thy cũng không nói mà… Để tối nay em gọi điện hỏi Thím Tư” Gia Kỳ nhíu mày…
– “Không cần đâu, Thanh Phượng và Phương Trang đã gọi điện về nhà hỏi… Bình thường thôi… Năm nào miền Trung cũng có bảo lụt nên nhà nước đã lường trước.” Nhìn Nancy… Bích Trâm mỉm cười, phát tay.
– “Ai đứng ra tổ chức vậy…”Thấy Bích Trâm cười… Nancy chợt hiểu, nàng nhíu mày… Từ thiện là chuyện tốt nhưng thời buổi bây giờ rất nhiều người lợi dụng chuyện này với mục đích riêng.
– “Chắc là có liên quan đến Trình Quốc Cường… Anh nói không sai chứ?”Đức mỉm cười…
– “Thông minh!!!”Bích Trâm đưa ngón tay cái…
– Vậy có liên quan gì tới người tên Thủy Lung Linh? Cô ta là ai vậy?
– Thanh Phượng và Phương Trang nói lâu rồi ở Long Xuyên có tin đồn nói cô ta là người tình của Trình Quốc Huy nhưng tối hôm qua em cũng là lần đầu tiên gặp cô ta… Em thấy không phải…
– “Ý của ảnh muốn hỏi cô ta có đẹp không…” Kiều Chinh xen vào…
– Khụ… Khụ… Khụ… Bậy nà… Anh hỏi như vậy hồi nào chứ…
– “Anh không hỏi ra miệng nhưng trong đầu anh tò mò muốn biết… Có đúng không?” Kiều Nga trừng mắt…
– Anh… Anh…
– “Các người nhìn đi… Nói trúng tim đen nên ảnh cứng họng kìa…” Bích Hà “bỏ đá xuống giếng”…
– “Kiều Nga…” Thấy Kiều Nga ngang ngược, Bích Hà “hát bè”… Nancy mỉm cười, lắc đầu… Các nàng thấy thật “đáng đời”, khoái chí cúi mặt, vai run run, cố nhịn cười.
– “Không phải mà”… Mặt Đức bí xị… Ngồi im dựa lưng vào ghế làm như ra vẻ mỏi mệt… Hắn hiểu bây giờ mình mở miệng nói cái gì đi nửa thì cũng sẻ bị các nàng “dìm” chết… Thôi thì im miệng cho rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Má… Có người còn nhanh hơn mình…”Bích Chiêu nhướng mắt hướng về phía trước…
– “Hả… Ai?” Mỷ Hạnh ngước mắt nhìn, tức thì nét mặt sa sầm… Đổ Kim Anh này cũng giỏi thiệt…
Ăn cổ đi trước lội nước thì từ từ đi sau… Thấy người sang bắt quàng làm họ thấy kẻ hèn đạp thêm 1 đạp dìm cho nó chết. Hai câu này diển tả đúng bản tính của hai má con Mỷ Hạnh – Bích Chiêu – … Nửa tháng nay chạy đôn chạy đáo khi thì ở nhà hàng của Thu đại nương chuyện trò làm khách khi thì đến nhà thím ba hắn cùng Thủy “hàn huyên tâm sự” ôn lại chuyện xưa… Mục đich chỉ có một là muốn khi hắn về thì mình sẻ là người đầu tiên tiếp xúc. Tuy thím của hắn và Thu đại nương đã hứa khi hắn về sẻ mở tiệc để mọi người cùng nhau ngồi xuống trò chuyện nhưng chuyện này chẳng khác nào đi ăn cổ cho nên phải đi trước không thể chờ ai được. Con mụ “chị Sáu” kia, con nhỏ Cẩm Vân kia nửa, hừ… Cả hai coi bộ không phải thứ hiền, còn nửa, Đổ Kim Anh kia cũng như mình, là cô giáo củ… Nếu chờ tới lúc đó, nhiều người như vậy, cả nhà mình coi như đã đắc tội với nó, không biết thằng Đức có ghi thù mà lơ mình không đây… Aiz… Mỷ Hạnh bây giờ hối hận muốn chết, càng nghỉ thì càng ăn không ngon ngủ không yên… Bà không ngờ thằng học trò xưa lại vinh quang đến mức độ không thể tưởng tượng được…
Thu đại nương và thím ba của hắn đều nói hôm nay hắn về… Hai tuần nay Mỷ Hạnh đã suy tính rất kỷ “đi đón máy bay thì quá trơ trẻn cho nên phải làm ra vẻ tình cờ gặp mới được… Biết ở Cần Thơ hắn có nhiều “nhà” nhưng “nhà” chánh là căn biệt thự ở đường Thái Thị Hạnh, còn chiếc du thuyền là “nhà” mới. Hai má con đoán già đoán non hắn sẻ xuống du thuyền cho nên “canh me” ở Bến Ninh Kiều để ra vẻ “tình cờ” gặp. Sau đó thì dễ tính rồi… Ai dè gặp đám người Đổ Kim Anh khiến Mỷ Hạnh vô cùng khó chịu, kẹt cái là trong bụng tức run nhưng ngoài miệng phải nở nụ cười…
– Hihi… Sao đúng lúc vậy…
– “Dạ phải… Cô Hạnh, chị Chiêu… Sao đúng lúc vậy” Mặt Kim Anh đỏ rực vì xấu hổ, nàng không muốn tới đây “tình cờ” gặp lại học trò củ của mình nhưng cả nhà bên chồng rất khẩn trương nên nàng không còn lựa chọn nào khác… Nhìn hai má con người ta, việc “tình cờ” nghe có vẻ thuận tai trong khi nàng và hầu hết cả nhà bên chồng “đi dạo” bến Ninh Kiều nghe mà cảm thấy làm sao ấy, không hợp lý chút nào…
– “Kim Anh… 2 vị này là…” Tuyết Cầm nhìn hai má con Hạnh – Chiêu, gật đầu coi như chào hỏi…
– “À… Là cô Hạnh và chị Chiêu. Hôm trước mới quen khi con đến nhà thăm chị đồng nghiệp củ. Không ngờ hôm nay gặp nhau ở đây…” Biết mục đích hai má con Hạnh – Chiêu cũng như nhà mình… tránh nhắc 2 chử “Trần Đức”… Kim Anh khéo léo giới thiệu…
– “Vậy à… Chào chị… Chào cháu… Tôi là má của Lê Kim Phong, chồng của Kim Anh…” Tuyết Cầm mỉm cười… Nghe con và rể, dâu kể rỏ đồng thời nói hôm nay hắn về Tuyết Cầm liền quyết định qua Cần Thơ để tìm cách tạo quan hệ.
Cùng ý nghỉ với Mỷ Hạnh… Tuyết Cầm muốn “tình cờ” gặp Đức cố vấn ở Bến Ninh Kiều, chào hỏi 1 tiếng, kế đó thì con dâu Kim Anh bất ngờ nhận ra Đức cố vấn là học trò củ… Cô giáo và học trò củ sẻ có nhiều chuyện nói và thân càng thêm thân có thể coi như là người một nhà…”Kịch bản” không chê được. Mà đã là người 1 nhà thì Tuyết Cầm sẻ tiết lộ chuyện âm mưu phá rối của Micheal… Lảo ta đã dàn trận hết rồi, không cần biết công ty của Đức cố vấn làm cái gì nhưng sẻ làm ảnh hưởng rất tồi tệ với môi trường khiến dân nổi giận.
– “Chào chị… Cả nhà đi dạo à…” Mỷ Hạnh biết rồi nhưng vẩn muốn hỏi…
– “Ừ… Có thể nói như vậy…” Tuyết Cầm còn muốn nói thêm vài câu nhưng ngay lúc này có tiếng kêu mừng rỡ.
– Ý… Hi hi… Chánh văn phòng Cầm… là chị à… Chị tới Cần Thơ hồi nào vậy? Tôi tưởng hai vợ chồng cậu Phong đã về Long Xuyên rồi chứ ai dè gặp chị còn có hai vợ chồng cháu Điền nửa…
– “Là chị à… Sao rảnh rổi có hứng thú đi hóng gió vậy…”Thấy Ngọc Điệp cùng con trai, con dâu đang bước tới… Tuy không vui nhưng Tuyết Cầm vẩn thân thiết chào hỏi.
– “Ngược lại… Cháu tưởng hôm đó Dì Điệp gặp chuyện không vui nên cùng Văn Đạt và Minh Thúy đã về Long Xuyên rồi chứ…” mỉm cười, nhưng giọng Phong có chút mỉa mai. Trong lòng tức giận, nếu hôm đó không có vợ mình quen biết với thím của Đức cố vấn thì mụ này chắc sẻ nếm mùi trái đắng.
– “Chuyện không vui? Ạ… Cậu nói chuyện đó hả? Ậy… Đâu có gì mà không vui chứ chỉ là hiểu lầm thôi mà. Bây giờ thì hết chuyện rồi, mèn ơi, hi hi… Chiều hôm qua, tôi cùng chị Tuệ và mấy người bạn của chỉ ra ngoài ăn cơm rồi về đánh tứ sắc tới khuya… Hi hi Nếu sáng nay không vì đi đón con gái và cháu ngoại từ Canada về chắc là chúng tôi chơi tới sáng luôn rồi… Bây giờ còn thấy hơi mệt…” Biết Phong mỉa mình, phớt lờ… Ngọc Điệp nói 1 hơi rồi lấy che miệng “ngáp” nhưng vẻ mặt không có vẻ gì mệt mỏi, ngược lại nhìn rất phấn chấn.
– “Bả nổ thôi… Đừng để ý làm gì…” Nhớ hôm đó mụ này mặt tái mét nếu không có bà xả mình quen biết can thiệp nói vài câu nên mới thoát nạn bây giờ lên mặt làm phách khiến Phong ứa gan…
Ngay lúc này từ chiếc du thuyền giữa giòng sông Hậu, 2 chiếc ca nô rẻ nước chạy vào, cập bờ rồi 1 đoàn xe 6 chiếc chạy tới, lần lượt ngừng lại, từng chiếc de vào bãi đậu chỉ có chiếc xe buýt đậu hơi choáng mặt đường 1 chút. Thấy vậy, gả công An giao thông đang đứng gần đó định bước tới làm việc nhưng bất chợt thấy Thu Hà mở cửa xe bước xuống, gả đưa tay dụi mắt nhìn kỷ rồi xoay người 180 độ, bước đi.
– “Hi Hi… Chị Tuệ… Chị Tuệ… Tui nè…” Kim Tuệ vừa mở cửa xe bước xuống, Ngọc Điệp liền đon đả chạy tới miệng tươi cười, hai mắt híp lại, tay vẩy gọi vô cùng thân thiết, hoàn toàn quên mất cách đây mấy ngày mình trịch thượng kênh kiệu rồi mắng chửi đánh nhau với người ta.
– “Là chị à… Sao rảnh rổi vậy…” Liếc nhìn thấy có cả con trai con dâu của Ngọc Điệp. Biết họ muốn gặp BF của con gái mình, trong lòng rất hãnh diện nhưng Tuệ giả mù sa mưa, lấy giọng kẻ cả hỏi.
– “Hi hi…” Không ngờ Tuệ hỏi câu này, Điệp muốn nói tới đây hóng gió nhưng thấy kỳ quá. Trưa trời nóng như thế này, nằm trong khách sạn không sướng hay sao vì vậy hơi ú ớ nói không ra lời… Đúng lúc Thấy Kim Tuệ nói chuyên với người lạ… Thúy Ái ẩm Đức Anh bước tới…
– Má… Dì này là…
– “Hi hi… Minh Thúy… Con coi… Em bé thật dễ thương…”Mấy ngày nay bên cạnh, Tuệ khoe điếc con ráy nên Điệp nghe có mỷ phụ gọi Tuệ là “Má” liền biết đây là Thúy Ái, 1 trong hậu cung của hắn. Có người mẹ nào lại không thích người khác khen con mình dễ thương chứ vì vậy khéo léo nịnh 1 câu mà ngay cả Tuệ cũng thấy vui vẻ.
– Đúng đó… Là cháu ngoại đầu lòng của tôi… Tên nó là Đức Anh… Thúy Ái… Đây là Dì Điệp… Bạn của má…
– Ouff… Hihi… Là Thúy Ái đây sao… Con cháu thật dễ thương… Giống mẹ lắm đó nha… Có cái miệng của Đức cố vấn…
– “Cảm ơn… Dì biết ảnh à…”Thúy Ái bổng thấy Điệp vô cùng thuận mắt nào biết cách đây mấy ngày, má nàng và người này choảng nhau làm náo loạn Bến Ninh Kiều. Đừng nói chi nàng, ngay cả Tuệ cũng quên chuyện này rồi. Bởi vậy nghe con gái hỏi, được dịp Tuệ liền thể hiện để chứng tỏ mình có uy.
– Ừm… Dì Điệp là bạn của má… Chồng của Dì Điệp là Giám đốc Sở Nội Vụ An Giang… Mai này con nhớ nói với thằng Đức 1 tiếng…
– “Vậy à… Ừm được… Con sẻ nói với ảnh…” Không biết nhiều mánh khóe trong quan trường, nghỉ hắn có thêm 1 người quen thì làm việc cũng dễ dàng hơn vì vậy Thúy Ái không do dự gật đầu.
Ngay lúc này nghe Tuyết Cầm mừng rỡ kêu lên…
– Ý… Đức cố vấn Là cậu à… Sao đúng lúc vậy, Đức Cố vấn nhớ tui hôn? Hôm nhận chức của Bí Thư mình đã gặp qua… Phong, Kim Anh… hai đứa đến chào Đức cố vấn đi…
Lúc Ngọc Điệp vồn vả với Tuệ thì Minh Thúy muốn kiếm cái lỗ chui mặt vào cho đỡ xấu hổ, bây giờ Kim Anh thấy má chồng mình trơ trẻn tuy không phải là nhận bà nhận con nhưng có khác gì chứ vì vậy nàng ngượng chín người, mặt cúi gầm, không dám ngẩn lên. Nhưng nào dễ dàng như vậy… Tuyết Cầm né sang một bên để Đức có thể nhận ra cô giáo củ… Thấy con dâu cúi gầm mặt, Tuyết Cầm tức mình, liếc con trai ra hiệu…
– Đức cố vấn… Chào anh… Tôi là Kim Phong… Đây là bà xả tôi… Kim Anh… Đêm dạ vủ có thấy qua anh nhưng không có dịp đến chào hỏi.
– “Ờ… Chào anh… Chào chị… Chị là… Là Cô Anh?”Người ta vồn vả với mình lẻ nào mất lịch sự… Đức mỉm cười, nhìn Kim Anh… sực nhớ Thu có nói qua. Nếu Thu không nói, hắn chưa chắc nhìn ra.
– “Em… À không… Đức cố vấn còn nhớ mặt cô hả?” Kim Anh cả mừng, như vậy thì không cần nói “Đức à… cô nè có nhận ra cô hong… thật là xấu hổ.
– “Nhớ chứ, mặc dù cô khác nhiều lắm… Hi hi… Không ngờ gặp cô ở đây…”Đức mỉm cười vui vẻ.
– Ahh… Hi hi… Hóa ra cố vấn thật là học trò củ của Kim Anh hả… Thì ra là chỗ quen biết… Đêm dạ vủ mà Bí Tư nhậm chúc đó… Kim Anh về có nói sơ sơ nhưng tui và ông xả đâu có tin… Thì ra là thiệt… Hi hi.
– “Anh à…” Bích Trâm bước tới… Nhận ra Tuyết Cầm đang nói tía lia, nàng ngạc nhiên.
– “Ouf… Chào Bí Thư… Gặp được Bí Thư và Đức cố vấn thật là hay quá… Tôi… “Nói tới đây Tuyết Cầm nhìn quanh rồi nhỏ giọng “Bí Thư, Đức cố vấn… Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Bí Thư và cậu… Không nghỉ gặp được 2 người ở đây, thật là đúng lúc… Mấy ngày nay tôi thiệt lo.” Mặt nghiêm trọng, Tuyết Cầm lấy lá bài tẩy ra chơi cú lớn, còn do dự cái gì nửa, Trình Quốc Huy kia muốn đối chọi với Đức cố vấn thì đúng là châu chấu đá xe… Lảo muốn tự vận thì tự nhiên đi nhưng cả nhà bà còn rất yêu đời.
Bích Trâm, Đức nhìn nhau… Cả hai biết Tuyết Cầm gặp mình ở đây không phải là chuyện tình cờ. Bà ta đã nói như vậy thì chuyện chắc không tầm thường.
– “Đức… Đức… Em đó hả… Là cô đây… Không ngờ gặp em ở đây… Hi hi…” Thấy người khác xum xoe nhận bà nhận con với hắn… Mỷ Hạnh lẻ nào chịu thiệt thòi, vội vàng cùng Bích Chiêu xông tới lớn tiếng khoe quan hệ cô trò củ.
– “Là cô à… Sao đúng lúc vậy…”Đức mỉm cười… Hắn nhìn ra được đây không phải là chuyện “tình cờ”… Hai cô giáo củ Kim Anh và Mỷ Hạnh cố tình chờ mình ở đây… rõ ràng họ có ý muốn “nương nhờ”, thôi thì kệ đi… Một người xa lạ muốn dựa dẩm, mình còn mở rộng cánh cửa huống chi là người có chút quen biết.
– “Hi hi… Là cô đây… Nghe nói em qua Canada mà… Mới về hả?”Mỷ Hạnh giả mù sa mưa…
– Dạ phải… Cô còn ở đây sao… Chưa về Thành Phố à…
– “Không… Cô ở đây với vợ chồng Bích Chiêu…”Mỷ Hạnh mỉm cười thân thiết.
– “Anh à… Tụi em và má cùng Bác Hai đi trước nha…”Thấy hắn đang trò chuyện với ai đó… Nancy nói vọng tới…
– Ờ được… Các em đi trước đi… Anh và Bích Trâm đi sau… Lẹ lắm thôi…
– “Anh… Chiều tối mình có “party” mà hay là mời họ tới…” Bích Trâm kề tai hắn nói nhỏ, gợi ý… Nàng quan tâm nhất là chuyện Tuyết Cầm vừa nói nhưng chẳng lẽ chỉ mời bà ta mà phớt lờ người khác thì coi không được.
– Ừm… Được… Để anh nói với họ… A hèm A hèm… Cô Anh… Cô Hạnh… Hay là tối nay người nhà của Đức có buổi tiệc tẩy trần… Đức muốn mời hai cô và các cô chú anh chị đây xuống du thuyền cùng vui chơi sẵn đó mình nói chuyện… Không biết các vị có rảnh không?
– “Được… Được… Hi hi Sao lại không rảnh chứ” Tuyết Cầm, Hạnh đồng thanh đáp…
– “Anh à… Còn Dì Điệp là bạn của má em. Nửa…” Không nghe hắn mời bạn của má mình… Thúy Ái lên tiếng…
– Anh đâu có quên đâu chứ… Anh nói – các cô chú anh chị đó mà…
– “Đúng đúng… Dì nghe Đức có vấn có nói như vậy…”Điệp mỉm cười, trong lòng hớn hở.
– “Người này không phải là phu nhân của Giám đốc Sở Nội Vụ của An Giang mình sao?” Chợt hiểu mấy người này trăm phương ngàn kế là muốn bắt quan hệ với hắn để dựa vào mình… Bích Trâm mỉm cười vậy thì tốt rồi…
– “Anh à… Em vừa gọi về hỏi bé Trúc về tới chưa… Chị Thu nói nó về tới rồi, chỉ hỏi khi nào anh có thể tới ăn cơm để chỉ nói với chị Sáu và Hà Vy… Họ đang ở đó.” Hương tới gần, hỏi nhỏ bên tai.
– Phải ha… Sao quên chuyện này vậy… Ừm, Hương… Em nói với cô Thu là anh mời họ tối nay lên du thuyền chơi…
– “Chị Thu cũng đi?” Hương ngạc nhiên… Tuy quan hệ giữa hắn và Thu ai cũng tưởng tượng được nhưng muốn Thu xuống du thuyền thì hơi khó vì Thu còn rất ngại ngùng.
– “Ừ… Anh sẻ nói với Hồng Phượng nhờ chú thím ba cùng đi với cô mà, chắc không có vấn đề gì đâu…”Đức phát tay… Bạn bè và người của hắn ở Cần Thơ rất nhiều vậy thì sẵn dịp mời thầy Phan, cô Lan, Dì Hường, Trưởng Ban Mi và cao tầng của Cần Thơ… Còn ai nửa cà? Mời hết luôn vui 1 bửa.
– “Anh… Em muốn kêu Hồng Ngọc, Thu Lan, Vệ Lan, Lam Điền, Trang Đài tới…” Nghe được hắn mời nhiều người, Tú Nhi gợi ý.
– Khoan… Anh nghỉ qua rồi, tháng tới mình khánh thành TTTM mà… Lúc đó anh đưa má và Bác Hai xuống đó chơi thì mình tổ chức lần 2 để bạn bè ở Đồng tháp đến chung vui… Em thấy sao?
– “Còn làm bộ, không phải anh đã tính hết rồi sao?” Tú Nhi lườm…
– “Hi hi… Không ai hiểu anh bằng Tú Nhi…”Đức nịnh đầm.
– Có quỷ mới tin cái miệng của anh… Nè… Sáng mai 4 đứa em về cao Lảnh. Đi lâu quá rồi, cả đống việc cần xem xét.
– “Hả… Nhanh vậy à, cũng phải, vậy tối nay… Hi hi…” Mặt hắn ám muội.
– “Được thôi… Tụi em để cửa phòng chờ anh nhưng mà…”Tú Nhi liếc nhìn Bích Trâm… Lắc mông bước đi…
– Tụi em? Hắc hắc… Chuyện nhỏ thôi mà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 33 |
Ngày cập nhật | 04/07/2025 08:39 (GMT+7) |