Hôm nay là sinh nhật thứ 21 của Hưởng lảo đại… Bởi vậy bọn đàn em tề tụ đông đủ để chúc mừng… Mặt trời chưa lặn, đèn đuốc đã được bậc khiến cả 1 khu sáng như ban ngày. Ngoài sân, xe Dream Thái, Dream Nhật đậu mấy chục chiếc. Trong sân bọn đầu trâu mặt ngựa chén thù chén tạt, ăn tục nói phét, cười đùa hô hố.
Vì ngày sinh nhật trọng đại này mà Kim Huê, GF của Hưởng lảo đại đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết. Thay vì đãi ở nhà hàng thì quá tầm thường cho nên Huê tổ chức ngay tại nhà của cha mẹ mình. Căn nhà cấp 4 trước kia rất xoàng xỉnh nhưng gần đây được tân trang mái có mái nhật, sân trước sân sau lót gạch xịn nhìn vào thấy mê liền… Không mê sao được, căn nhà cấp 4 này trước đây giá tầm 100 triệu thôi nhưng gần đây được Kim Huê tân trang theo kiểu nhà cấp 4 hiện đại, mái nhật, dùng toàn vật liệu xịn, nhìn rất bá cháy đặc biệt là sang trọng… Nhà cấp 4 sang trọng khác giá tầm nửa tỷ là cùng nhưng căn nhà này hiện tại cho dù có ai trả giá 1 tỷ, Huê cũng sẻ không bán. Cho nên tiệc sinh nhật của BF mình, đồng thời cũng là tiệc tân gia mời hàng xóm tới chung vui luôn tiện tham quan nhà cho biết.
Toàn bộ bửa tiêc được nhà hàng 5 sao đãm trách từ “A” tới “Z”. Trên hơn mười mấy gần 20 bàn toàn là cao lương mỷ vị. Đám phục vụ chạy té khói lăng xăng đem rượu bia tới cho các “đại ca”…
Có dàn karaoke xịn vậy mà chẳng có “ma” nào muốn hát, trái lại dàn nhạc sống thì ghi tên xếp hàng chờ đến lượt mình “trình diển” nhưng tội nghiệp thay, bầu không khí vô cùng ồn ào có ai nghe được gì đâu…
Mỗi bàn 10 người… Bàn chủ vị chỉ có Hưởng đại ca, Kim Huê, Hưng hổ báo, Hòa và vài tên đàn em từ Cần Thơ tới Phú Quốc cùng Hưởng “đánh” giang sơn… Nước lên thì thuyền lên, bây giờ Hòa là “quân sư”, và vài tên từ Cần thơ tới bây giờ cũng là “đại ca” của 1 chục thằng ở đây rồi…
– “Hưởng ca… Em chúc Hưởng ca “Phước như đông hải thọ tỷ nam sơn”… Đông, gả đàn em mặt đỏ ké nâng ly nói câu chúc mừng Hưởng lảo đại…
– “Ha ha hi hi… Thằng Đông, mày coi phim tàu nhiều quá rồi…” Hòa bật cười hô hố, cả bàn cười theo… Không ngờ thằng Đông quê mùa như vậy, thời buổi này dám mở miệng nói câu “Phước như đông hải thọ tỷ nam sơn”.
– “Có gì không đúng sao Hòa ca?” Đông gãi đầu…
– “Ậy… Cũng là 1 câu thôi mà… nà… mình uống…” Hưởng phát tay, nâng ly… Đám đàn em đồng loạt nâng ly nốc cạn…
– “Thằng Hưng, chuyện tao giao… mày làm tới đâu rồi?” Hưởng đặt ly rượu Hennessy xuống, nhìn Hưng hổ báo, hỏi.
– “Chưa có tin tức gì hết… Yên tâm đi anh rể, khi nào có em sẻ báo cáo mà…”Hưng hổ báo liếc chị mình…
– “Ây da… Thắt cổ cũng phải cho thở chứ… Mấy ngày nay tụi nó săn lùng cực khổ, hôm nay sinh nhật của anh nên thả lỏng 1 bửa… Đừng có khẩn trương quá mà… Nà… miếng tôm hùm này tươi hết biết, ngon bá cháy luôn á…” Kim Huê để miếng tôm hùm vô chén Hưởng…
– “Chị dâu nói đúng đó Hưởng ca, hôm nay là sinh nhật của Hưởng ca mà… Vui chơi say sưa 1 ngày đâu có sao… Nà… Anh em… Mình nâng ly chúc Happy birthday to Hưởng ca.”Hòa đứng dậy nâng ly. Nói lớn… Bọn đàn em đồng loạt đứng lên… Kim Huê bước về hướng dàn nhạc cầm micro, phát tay… Tức thì tiếng nhạc trổi vang trời… Kim Huê cất tiếng “Happy birthday to you…”vừa hát vừa phát tay ra hiệu tức thì mấy chục đàn em hát theo…
– “Cảm ơn anh em nhiều… Nà uống…” Hưởng lại nâng ly… Âm thầm hãnh diện, nhớ trước đây mình chỉ là con tép riu. Ở Cần Thơ bửa đói bửa no bây giờ là lảo đại ở đây rồi, dưới tay có đến mấy chục đàn em, làm chủ được nhiều chỗ ăn chơi thu nhập ngày có khi lên đến cả tỷ đồng…
Ngay lúc này, ngoài cửa có chiếc xe ngừng, cửa mở, 4 mỷ nữ bước xuống. Tiếng ồn tào bổng im bặt… Đám đầu trâu mặt ngựa trợn mắt há mồm… Chị dâu Kim Hoa coi như là bá cháy rồi nhưng so với 4 “em” này thì còn kém xa lắm… Hưởng ca đúng là Hưởng ca mà… Á đù, coi bộ chị dâu Kim Huê lành ít dử nhiều rồi… Ậy… Mà không ngờ mấy em này gan thiệt a, dám tìm tới ổ, không biết chị dâu Kim Hoa đang ở đây sao?
– “Là ai tới vậy?” Kim Huê sa sầm nét mặt, hỏi trỏng…
– “Hả… Ai tới…” Đang ngà ngà hơi men, cùng Hòa cụng ly… Nghe Huê hỏi, Hưởng nhừa nhựa ngẩng đầu lên nhìn, tức thì đứng phắt dậy ba chân bốn cẳng đi ra nghênh đón… Hòa cũng kinh hãi, bước theo sát, không ngờ chị dâu bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này.
– “Chị dâu…” Hưởng khúm núm…
– “Ừm… Sao náo nhiệt vậy?”Thu Tâm nhìn quanh… Vừa nhận được message của Ngọc Lan… sẵn còn chút thời giờ nên nàng liền dẫn Ngọc Như, Đan Thùy, Diệu Hiền tới đây. Sự việc đã không đơn giản chỉ là vụ án của Lê Thanh Lể và độc phẩm “Meth” nửa cho nên nàng muốn đích thân tới xem xét chuyện nàng căn dặn Hưởng dò xét đã làm tới đâu rồi…
– “Chị dâu, hôm nay là sinh nhật của Hưởng ca nên anh em tụ tập cùng nhau vui chơi, uống vài ly…” Hòa xum xoe nghiêng mình, nói…
– “Đúng… Đúng… Chị dâu… thật là đúng lúc… xin mời vào trong uống ly rượu…” Hưởng đon đả mời… Liếc Đan Thùy, Diệu Hiền, Hưởng âm thầm thán phục không ngờ Đức ca lại có thêm 2 người mới rồi… Nhìn ánh mắt, biết mình bị hiểu lầm, Đan Thùy, Diệu Hiền có chút tức giận nhưng không tiện đính chánh, thôi kệ đi, không phải là được rồi.
– “Vậy à… Happy birthday nha… Ừm. Có chỗ nào bàn chuyện được không?” Thu Tâm nhìn đồng hồ, xấp xỉ tới giờ rồi…
– “Dạ chị dâu… Xin mời vào bên trong phòng khách…” Hưởng thấp người, đưa tay mời…
– “Ừm… Người không có phận sự miển vào”Thu Tâm không nhiều lời, đi về phía trước, Ngọc Như, Đan Thùy, Diệu Hiền nối gót…
– “Hòa… mày đem nước uống mỗi thứ 1 ít vào trong… Còn em ở ngoài, không được vào…” Nhìn Kim Huê, Hưởng nghiêm túc nói xong nhanh chân bước theo…
– Dạ… Đại ca…
– “Hòa… Mấy người này là ai vậy…” Huê chận Hòa hỏi.
– “Hả… Ùm… Chị dâu muốn biết thì hỏi Hưởng ca đi…” Hòa nói xong gấp chạy đi hối thúc phục vụ đem cho mình đủ loại nước mỗi thứ 1 ít để lên xe đẩy rồi đích thân đẩy vào phòng khách. Còn chưa hết, thằng Đông khờ khạo và 1 thằng nửa như hai hung thần, khoanh tay đứng hai bên giữ cửa.
Thấy Hưởng, Hòa khúm núm miệng gọi một “chị dâu” hai cũng “chị dâu” đối với mấy người kia mà coi nhẹ mình khiến mặt Kim Huê đen như đít nồi. Huê biết mấy “con” này là ai rồi, còn không hải là GF hay bà bé bà nhỏ của tên Trần Đức kia sao… Trong bụng Huê không phục, thầm nghỉ dù sao cũng là lảo đại, dưới tay có mấy chục đàn em, hơn nửa phía sau lưng còn có phu nhân của chủ tịch Thành phố Phú Quốc chống lưng vậy có gì mà phải ngán sợ tên Trần Đức kia chứ.
Cũng không phải lỗi của Kim Huê… Hưởng là người cẩn thận, biết chuyện gì nói và không nên nói, tuy Kim Huê là GF nhưng không vì vậy chuyện gì gả cũng nói với nàng nhất là chuyện liên quan tới Đức ca, bởi vậy Huê mù tịt mà càng mù tịt thì càng tức giận, thở phì phì…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– Chị dâu… Chuyện chị giao phó… – Hưởng chưa kịp nói hết thì ngay lúc này, di động reo… Thu Tâm nhanh tay bắt máy… Hưởng đành im lặng chờ đợi…
Buổi họp trực tuyến đã bắt đầu rồi… Thu Tâm liền khởi động “Zoom”, Ngọc Như bên cạnh mở laptop… Cùng lúc bên Cao Lảnh, Ngọc Vân, Phương Anh, Mai Thảo, Xuân Mai, Thục Linh, Việt Hà, Hoàng Oanh… Ở Cần Thơ thì Kim Chi, Mai Thảo lần lượt xuất hiện trên màn hình.
– “Xin lỗi nha… Chuyện cấp bách, chúng tôi phải họp… hai người ra ngoài đi… Lát nửa nói chuyện sau” Cuộc họp bắt đầu, đây là chuyện trọng đại, không thể để nhiều người biết được, thấy Hưởng, Hòa vẩn còn đứng xớ rớ ở đó… Ngọc Như liền phát tay.
– “Dạ…” Hiểu có chuyện trọng đại gì đó nên Hưởng, Hòa ngoan ngoãn quay lưng bước ra cửa, bất chợt kinh hãi, khi nghe Thu Tâm nói… Hèn chi bị đuổi ra ngoài là phải rồi.
– Chị cả… Mỷ Kiều, anh…
– “Ừm… Các em khỏe chứ… Có thông tin gì về code 250 chưa…” Tai vách mạch rừng, thông tin, điện đàm qua hệ thống của máy bay truyền đi, sợ bị nghe lén nên khi Mỷ Kiều “set up meeting”, nàng đã dùng cụm từ “code 250″ được dùng để thay thế cho ” AKH 151 250 kiloton warhead”…
Ai cũng hiểu nhưng 4 “tân binh “Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Oanh, Việt Hà không hiểu thậm chí chưa từng nghe đề cập đến đầu đạn nguyên tử nên không bận tâm lắm… Trước sau gì không Thu Tâm hoặc Phương Anh thì Thủ trưởng Mai Thảo cũng sẻ giải thích “code 250” là gì mà… Quan trọng là có mặt trong buổi meeting trực tuyến là được rồi, điều này chứng tỏ mọi nổ lực đã có kết quả khá tốt, chỉ cần có gắng thêm nửa thì sẻ là 1 thành viên chính thức…
– “Chưa… Nhưng rất có thể cái chết của LTL có liên quan đến vụ này…”Thu Tâm đáp không 1 chút đắn đo… Cũng rất dè dặt nên dùng “LTL” thay cho tên “Lê Thành Lể”.
– “Sao em lại nói vậy?”Nancy nhíu mày… Trình Nhật Mai không hề đề cập đến Lê Thành Lể…
– “Em có đến hiện trường và nhà quàng để xem xét, LTL bị viên đạn ngay trán mà tử vong, điều này chứng tỏ hung thủ là 1 trong thân tín nên mới có thể ra tay ở cự ly gần khiến ông ta không phòng bị. Hiện trường xảy ra bắn nhau có 6 xác nam… Dựa trên số giường và cùng quần áo, em khẳng định tổng cộng số người sinh hoạt ở đó khoảng 32 người, trong đó có 2 người là phụ nữ… Còn nửa…” Nói tới đây Thu Tâm dừng lại để mọi người có thể “tiêu hóa” những thông tin nàng vừa chia sẻ…
– Dựa theo những gì em nói rất có thể là người trong nội bộ của LTL có xung đột nên họ giết nhau? Đức nghi hoặc vì cớ gì? Tại sao ngay lúc này? Có liên quan gì đến chuyện đầu đạn nguyên tử hay chỉ là sự trùng hợp? 6 người chết… Số người còn lại đi đâu?
– “Không phải rất có thể mà là khẳng định, bọn người này có quy luật “you”re not with me so you die” cho nên không ngần ngại giết đối thủ… Chuyện này bàn sau, bây giờ cái chị muốn biết cái chết của LTL có thể nào liên quan đến code LTL… Hai em có phát hiện gì không?”
Nghe chị cả hỏi, Thu Tâm liếc nhìn, nàng để Ngọc Như trả lời câu hỏi này…
– Tụi em trở lại hiện trường hai lần, các phòng khác đồ vật rất nhiều nhưng có 1 phòng trống rổng không có gì hết ngoài chính giữa có 3 thanh gổ 4 phân vuông dùng để vật nặng… Lúc đó không biết là cái gì nhưng bây giờ suy nghỉ lại thì rất có thể à… không khẳng định căn phòng này là nơi cất giữ của code250.
– “Tại sao nói vậy?” Nancy nhíu mày.
– “Em phân tích dấu vết do vật nặng để lại trên 3 thanh gổ 4 phân vuông rồi kết hợp đối chiếu so sánh với hình ảnh của code250 mới có thể khẳng định như vậy…”Ngọc Như nói như đinh đóng cột.
– “Nếu nói như vậy code250 đã bị lấy đi sau cuộc xung đột nổ súng… Rất có thể code250 là đầu dây mối nhợ của vụ nội loạn khiến LTL tán mạng…”Nancy trầm ngâm.
– “Nhưng tại sao? Ăn chia không đều? Cũng không đúng… Chưa bán ra được mà. Thật là khó hiểu.”Mỷ Kiều nghi hoặc.
– “Không cần phải suy nhiều, tìm ra bọn người giết LTL thì sẻ biết chứ gì…” Kim Chi gợi ý.
– “Đành rằng vậy nhưng bắt đầu từ đâu… Trình Nhật Mai kia có nói thêm gì không chị cả?” Thu Hà nhíu mày. Các nàng nhao nhao, mỗi người 1 câu… Bên cạnh Nancy… Hai mắt hắn mông lung không biết đang nghỉ gì…
– “Anh có ý kiến gì không… Sao ngồi thừ ra vậy…” Nancy thúc chỏ vào eo hắn… Chuyện Lê Thành Lể bị giết và tổ chức sản xuất “Meth” là chuyện nhỏ như hột mè so với đầu đạn nguyên tử nhưng nếu hai chuyện có liên quan với nhau thì là chuyện khác… Đối với nàng đây là chuyện liên quan đến an ninh quốc gia, là chuyên tối quan trọng nên đặc biệt chú ý. Hơn nửa Nancy còn có dụng tâm khác.
Trẻ tuổi như hắn bây giờ đã là Bí tịch của 1 huyện coi như là “khủng” lắm rồi nhưng nàng vẩn chưa hài lòng. Tuy rằng hiện nay, nàng và Bích Trâm hợp lại “đưa” hắn lên 1 vị trí quan trọng của 1 thành phố nào đó thì cũng không có vấn đề gì nhưng coi không được. Nàng đã nghỉ qua nếu hắn có 1 công trạng khủng thì khác nhưng nói thì dễ… Vì vậy đã từ lâu nàng muốn nâng hắn lên 1 lĩnh vực mới nhưng không có cơ hội… Không ngờ đang buồn ngủ thì có người trải chăn nệm… Trình Nhật Mai tìm đến.
Đầu đạn nguyên tử AKH 151 250 kiloton warhead là sự kiện có tầm quan trọng quốc tế, chỉ cần hắn có công thêm vào 4 đại lảo chống lưng phía sau, thì chuyện vượt bực thăng tiến có ai dám dị nghị nói ra nói vào?
– Anh đang suy nghỉ… Đầu… à không code250 chắc là rất có giá cho nên nếu anh là họ… Ừm là những người làm phản anh cũng sẻ làm 1 cú xong rồi nghỉ, làm “Meth” hoài đi đêm thì có ngày gặp ma, một ngày xúi quẩy bị “tó” thì xong đời… Có phải không?
– Hi hi… ha ha… – Tuy đang họp nghiêm túc nhưng cách nói chuyện của hắn khiến các nàng phì cười…
– “Nhưng cũng không cần làm phản giết LTL mà…” Mai Thảo lắc đầu…
– “Cũng khó nói lắm… Trong tổ chức như vầy ví dụ nha, món đồ bán được 100 đồng thì dàn trên lấy bao nhiêu bỏ túi? Ít nhất cũng 70 thậm chí hơn… 30 còn lại thì chia xuống dưới mà người ở dưới thường thì đông cho nên chẳng còn lại bao nhiêu. LTL có thể là 1 chướng ngại lớn nên cần trừ đi là phải rồi… Nancy cũng vừa mới nói đó “you”re not with me so you die”…”Hắn chậm rãi từ tốn nói.
Các nàng im lặng, lời hắn nói rất hợp lý, giải thích được tại sao số đông phản thùng trừ khử LTL, một số ít bị giết.
– “Sao anh cà rề như ông già vậy… Nói tiếp đi…”Xuân Mai hối thúc.
– “Bậy nà, sao anh như ông già chứ, em cũng biết đó mà… Hi hi… Ouf…”Chợt nhớ có mặt của 4 “tân binh “Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Oanh, Việt Hà… Đức liền im bặt…
Bọn mỷ nữ cười rúc rích… 4 “tân binh” làm sao không hiểu lời bóng gió chuyện phòng the của hắn chứ nhưng tảng lờ giả ngây thơ, giả điếc, sắc mặt thoáng hồng.
– “Nói tiếp đi… Nghiêm túc 1 chút… Đừng cù nhầy nửa…”Nancy bên trái, Mỷ Kiều bên phải lườm rồi “cốc đầu” hắn.
– “Ừm… Có người bán thì có người mua… Người bán chỉ có 1 nhưng người mua chắc chắn không phải 1 và rất phức tạp. Khó là ở chỗ này… Tại sao Code 250 lại xuất hiện ở Phú Quốc”Nói tới đây hắn ngừng lại, trầm ngâm nghỉ ngợi…
Các nàng im lặng, không muốn cắt giòng tư tưởng của hắn…
– “Cái gì là code250 vậy?”Nghe hắn nói, không biết bên Cao Lảnh… Hoàng Oanh, Việt Hà ở Cao Lảnh có hiểu không nhưng Đan Thùy, Diệu Hiền bên cạnh Ngọc Như chẳng hiểu gì hết nên không nhịn được nửa, hỏi nhỏ.
– “Là đầu đạn nguyên tử AKH 151 250 kiloton warhead… Muốn biết thêm chi tiết thì sau khi tan họp mình sẻ nói rỏ” Ngọc Như nói nhỏ.
Không biết AKH 151 250 là cái gì nhưng cụm từ “đầu đạn nguyên tử” đủ khiến Đan Thùy, Diệu Hiền trợn mắt há mồm, cảm thấy choáng váng mặt mài, đổ mồ hôi lạnh… Trước kia làm những chuyện lông gà vỏ tỏi, gần đây được xông pha vào những nhiệm vụ đặc biệt nên vô cùng phấn khích tưởng là kinh thiên động địa lắm rồi ai dè bây giờ sắp dấn thân vào việc có liên quan đến đầu đạn nguyên tử… Đây là khái niệm gì chứ? Nghỉ tới đây bầu nhiệt huyết trong lòng bổng sôi trào… Mặt đỏ bừng như con gà chọi vì phấn khích.
– Hăm mấy gần ba chục người thêm vào code250, chiếc tàu sẻ khá lớn hoặc là 2 chiếc tầm trung nhưng dù sao đi nửa cũng khá chật chội cho sinh hoạt trên tàu… Số người nhiều như vậy, bổ sung lương thực nước uống là chuyện tất yếu… Wow, chỉ có 2 người phụ nữ thôi sao. Vậy sẻ loạn lên đó nha… Hi hi…
– “Đàng hoàng 1 chút đi… Anh lại nói tới đâu rồi…” Biết hắn sắp giở giọng cà rởn… Mai Thảo “mắng”…
– Thì anh đang đàng hoàng phân tích sự việc đó mà… Hi hi… Ý anh muốn nói là họ sẻ vô bờ bổ sung lương thực lúc này đàn ông trai tráng sẻ tìm ở mấy chỗ ăn chơi để giải sầu… Mọi người đồng ý không? Hợp lý chứ gì? Hi hi…
– “Suy bụng ta ra bụng người giỏi nhất là anh í…” Mỷ Kiều lại “cốc” lên đầu hắn…
– Thu Tâm, Ngọc Như… Hai em đang ở Phú Quốc phải không? Biết làm sao rồi chứ gì… Cần gì thì nói với Hưởng tắc kè và thằng Hòa…
– Biết rồi… Còn chờ anh nói sao?
– Chưa đủ đâu… Nói thằng Hưởng cho người đến khách sạn, chú ý đặc biệt đến những người râu ria trùm đầu…
– “Râu ria trùm đầu… Hi hi… Hiểu rồi…”Nghe hắn nói Nancy sửng sốt, sau đó bật cười.
– “Ảnh nói vậy là ý gì vậy chị cả?” Các nàng nhao nhao… Sau vài nốt nhạc, Mai Thảo, Thu Hà, Xuân Mai, Thu Tâm cũng bật cười, kề tai bỏ nhỏ với người bên cạnh…
– Đúng ha… Hi hi… Anh thật là…
– Hi… Là sự thật đó mà… Chứ còn gì nửa…
– “A hèm… A hèm… Đừng đùa nửa… Trở lại chuyện chánh đi…”Nancy đằng hắng nhắc nhở… Nếu đều là người trong nhà, vui đùa 1 chút để thả lỏng tinh thần thì không sao hết nhưng có mặt của 4 tân binh thì cũng nên tiết chế 1 chút.
– “Ừ… được… Tiếp tục nha… Không kể đến người trong nước, việt kiều, người nước ngoài đến Phú quốc du lịch đại đa số là khách đến từ Trung Quốc, Hàn, Nhật, Thái… Tây, Mỷ dĩ nhiên là có nhưng không nhiều đặc biệt là mấy anh râu ria trùm đầu thì rất ít cho nên sự hiện diện của họ rất dễ nhận ra nếu có… Hi hi… Cũng chưa chắc là họ nhưng xác xuất này rất là cao, mọi người cũng biết đó mà, xảy ra sự kiện khủng bố gì thì… Hi hi… Cho nên để ý nhiều 1 chút thôi…” Nói tới đây hắn ngừng lại một chút để các nàng tiêu hóa…
– Cho nên mình cho người trà trộn vào các khách sạn 5 sao, nhất là ở casino để quan sát, khi thấy loại đối tượng này thì tìm cách tới gần…
– “Có lộn không vậy, không được, nghe không ổn chút nào… Người của thằng Hưởng thằng nào thằng nấy mặt mày bặm trợn làm sao có thể tới gần được chứ họ được chứ?” Mai Thảo nhíu mày.
– Ậy… nghe nói hết trước đã… Người của thằng Hưởng 24/24 ở vòng ngoài, khi phát hiện loại đối tượng này thì báo về hi hi… lúc đó mình gửi người đẹp tới lân la trò chuyện… Thấy có khả năng lớn là đối tượng của mình đang tìm thì đào sâu ngược lại coi như không có gì hiểu chưa?
– “Mỷ nhân kế?” Thu Tâm buột miệng kêu lên.
– Hi hi… Đại khái là như vậy… Cho các cô này có trải nghiệm 1 chút…
“Các cô này?”Không phải muốn ám chỉ mình sao? Hắn muốn mình giả làm “gái”? Chứ còn gì nửa… Trong buổi họp ở đây ai nấy đều thuộc về harem của hắn mà…” Nghỉ vậy nên Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh tức giận muốn hôn mê bất tỉnh.
– “Thôi đi…” Như vậy có nghĩa là giả làm “gái” rồi, tuy chỉ là giả dạng thôi nhưng Mai Thảo bức xúc dùm cho “đệ tử” mình… Nhưng nghỉ lại hắn nói cũng đúng, chỉ là giả dạng thôi mà, đâu có nguy hiểm gì, coi như là rèn luyện vấn đề là không biết 4 “đệ tử” nghỉ thế nào…
– “Thủ trưởng… Tụi em được mà” Đan Thùy, Diệu Hiền ưỡn ngực “tình nguyện”… Bên Cao Lảnh Hoàng Oanh, Việt Hà cũng tỏ ý “xung phong”… Trong bụng thầm quyết không để tên mắc dịch này coi nhẹ, hơn nửa đây là lần đầu tiên trong buổi họp trực tuyến có mặt của Trung tướng Nguyển Trần Uyển, phải thể hiện năng lực và lòng quyết tâm như “Thép đã tôi thế đấy” (3) mới được.
– “Giả làm “chị em ta” đó…” Tuy rất hài lòng vể biểu hiện của thuộc hạ nhưng Mai Thảo vẩn lên tiếng nhắc nhở…
– “Thủ trưởng yên tâm đi… Tụi em hiểu, nhất định sẻ làm tốt nhiệm vụ của mình…” “4 tân binh ” cam kết… Không hẹn mà trong lòng thầm nhủ, 1 khi chuyện xong rồi sẻ nhắc lại chuyện hứa hẹn “thử sức”… Hừ, lúc đó “em trai” đừng có nuốt lời nha, chị sẻ cho “em trai” 1 trận nhừ tử…
Ai dè… Tiếp thép đó là một chử “Xê” kéo dài và Đức Bí tịch cười rất “khả ố” và cái mặt thì vô cùng đáng ghét.
– Xê… ê… ê… ê… ê… ê… ê… hắc hắc hắc… Ai kêu các cô phải giả dạng em út chứ mà cho dù như vậy các cô giả cũng không giống đâu à…
– “Anh… Anh…”Bị tên mắc dịch đùa giỡn quay mòng mòng… Đan Thùy… Việt Hà, Diệu Hiên Hoàng Oanh tức thở phì phì.
– “Ảnh là như vậy đó… Mấy người tỏ ra tức giận là trúng kế của ảnh… Cứ tỉnh bơ đi…” Ngọc Như nói nhỏ bên tai Diệu Hiền,”chia sẻ” kinh nghiệm.
– “Đừng đùa nửa… Có gì thì nói đi…”Nancy nhìn đồng hồ, sắp tới giờ cho bé Vượng bú sửa rồi.
– “Ừm được…”Nét mặt hắn trở nên nghiêm túc…
– Ừm… Tổng kết lại nha… Thu Tâm… Em nói thằng Hưởng an bày 1 số người, chia ra đi khắp các khu chợ búa gần các làng chài để ý có ai mua số lượng lương thực khá nhiều nhất là bia rượu… Còn nửa, ở các tụ điểm ăn chơi thì để ý nhóm ngư dân tới tìm gái hát hò karaoke… Thấy có gì nghi ngờ thì báo cáo về… Đó là cách mình truy tìm bọn người đang giữ code 250.
… Phương Anh… Ngày mai anh muốn em, Ngọc Như cùng các cô này đến làm con gái nhà giàu đi du lịch chia nhau đến ở các khách sạn 5 sao, khu nghỉ dưởng có casino… An bày người của thằng Hưởng ăn mặc sang một chút làm khách chơi bài, khi thấy người râu ria trùm đầu khả nghi thì len lén gửi hình về để Thục Linh, Ngọc Vân, Kim Chi phân tích, nếu thấy là đối tượng đáng nghi chừng đó các cô nhà giàu sẻ xuất hiện… Có thắc mắc hay vấn đề gì không?
– “Anh chắc là họ sẻ tới casino sao?”Nghe hắn sắp xếp kế hoạch rất hợp lý nhưng Diệu Hiền vẩn nghi hoặc.
– “Vậy cô có ý kiến gì cứ nói ra nghe thử?” Hắn cắc cớ hỏi lại…
– “Nếu có thì tôi hỏi làm gì chứ.”Diệu Hiền cộc lốc đáp…
– Không có gì chắc chắn hết nhưng cô nghỉ thử xem, nếu họ là người mua 1 vật như vậy thì họ lấy thân phận gì để không gây chú ý?
– Dư thừa… dĩ nhiên là du khách…
– Vậy thì đúng rồi nhưng mà là du khách không tầm thường xài tiền như nước. Mục đích là để cho người khác có cảm giác họ thuộc tầng lớp quý tộc thứ xịn tới Phú Quốc để vui chơi hưởng thụ. Cho nên khi thấy mỷ nữ sang trọng… Hi hi… họ sẻ tới gần lân la làm quen. Có ai thấy người như vậy nghỉ họ là thành phần khủng bố? No way… Tâm lý mà… Đây là lúc các cô làm việc… Hiểu chưa?
– “Hiểu nhưng mà có chỗ sơ hở… Thí dụ… Thí dụ thôi nha. Ngộ nhở là đàn bà thì sao?” Hoàng Oanh rào trước đón sau…
– Ờ há… Hi hi… Sao quên mất điểm này ha, vậy thì phải chờ tôi về… Hay là cô có nhân tuyển nào thích hợp không? Nói ra nghe thử… Chẳng hạn như là BF của cô?
– “Tôi… Tôi chỉ muốn nêu lên trường hợp đó thôi mà…”Hoàng Oanh lí nhí.
– “Hy vọng là anh nói đúng…” Thấy hắn trình bày mạch lạc, không bắt bẻ được. Đan Thùy tiu ngỉu.
– Vậy hiểu rồi chứ gì? Tốt… Ouf… chút nữa quên rồi… Nancy, giả phải giả y như thiệt, anh cần chiếc 3 Ferrari 488, Porsche 911 Carrera và chiếc Mercedes mui trần đem tới Phú Quốc, còn nửa, các em nghe nà, ai có túi xách hàng hiệu thì đưa ra anh cũng cần luôn… Hi hi, mai mốt anh mua lại… OK?
– “Là anh nói đó nha…”Nghe hắn nói vậy, chúng nữ vội vàng chụp lấy cơ hội tuy túi hàng hiệu cũng vừa mới mua không lâu nhưng nếu được dịp mua cái khác thì ngu gì nói không chứ.
– Có bao giờ thất hứa với các em chưa… Vậy đi nha… Nancy, em có gì nói nửa không? Anh hết chuyện nói rồi.
– Ngọc Vân, Kim Chi chuyện 3 chiếc xe giao cho 2 em… – Nancy dặn dò.
– “No prolem… Nhưng mà chị cả… Hi hi… Trình Nhật Mai biết được mình làm như vậy sẻ cam thấy khó chịu đó” Kim Chi cười đắc ý… Người ta vừa mới mở miệng mời giúp tay mà mình đã đi trước 1 bước lên kế hoạch vẹn toàn hết rồi.
– Rồi sao chứ… Thôi… Mình ngừng ở đây… Tới giờ cho bé Vượng ăn rồi… Mai về tới chị em mình nói chuyện nhiều hơn… Nhưng phải nhớ 1 điều, đừng coi nhẹ Trình Nhật Mai và người của TC2… Nancy nói xong cúp máy…
– “Xuân Mai… Mình phải lái đem chiếc xe buýt giường nằm tới Phú Quốc nửa, chỉ còn Kim Chi 1 mình không thể lái 3 chiếc xe… Cần Thơ không đủ người, có thể nào gửi người qua đây để lái 2 chiếc đi Phú Quốc không vậy?” Ngọc Vân hối hả điều động cầu viện nhân lực.
– Hoàng Oanh, Việt Hà… Hai em lập tức qua Cần Thơ cùng chị Kim Chi lái 3 chiếc xe đi Phú Quốc… – Xuân Mai lập tức căn dặn.
– “Dạ… Bây giờ tụi em ghé qua nhà lấy hành lý xong sẻ đi ngay…” Lần đầu tiên có hành động vô cùng trọng đại có liên quan đến “vủ khí nguyên tử, khủng bố… Vô cùng phấn khích nên chưa được 1 nốt nhạc, Hoàng Oanh, Việt Hà liền biến mất.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Đan Thùy… Nhờ em gọi hai người Hưởng, Hòa vô đây…”Buổi họp chấm dứt, ai lo việc nấy, đang ở Phú Quốc là tâm điểm, Thu Tâm cũng vội vàng sắp xếp mọi chuyện.
Bên ngoài, tiếng ồn ào, tiếng nhạc đều im re… Bọn đàn em vẩn còn ngồi đó nhưng uống thì ít, xù xì thì nhiều, không biết 4 người đẹp đang ở bên trong là thần thánh phương nào mà Hưởng ca rét như vậy…
Mặt Kim Huê đen như đít nồi, ở đây bọn đàn em rất tôn kính đều gọi nàng là chị dâu bây giờ “4 con kia” tự nhiên xuất hiện không chào chủ nhà 1 tiếng còn ngang nhiên chiếm lấy phòng khách của nhà nàng và coi như nhà của họ… Đã như vậy Hưởng, Hòa còn riu ríu như 2 chú cún con khiến Hoa cảm thấy vô cùng mất mặt trước đám đàm em nhưng nàng cũng là người khôn ngoan, tuy giận lắm nhưng chưa phát tác. Chờ hỏi coi “4 con kia” là thần thánh phương nào trước cái đã, rồi mới tính…
Đan Thùy không biết là Hưởng ai là Hòa hết, nàng mở cửa ra thì thấy hai người hồi nảy liền vẩy tay.
– Hưởng, Hòa phải không? Vô đây…
– “Tui đây… À được…” Tay vuốt tóc, chỉnh trang lại hình tượng như là trước khi “vào cung diện thánh” vậy… Hưởng, Hòa quả thiệt đang rét lắm, không biểt đã xảy ra đại sự gì mà nghe chị dâu Thu Tâm gọi “chị cả”… Cả hai đều đoán được người mà Thu Tâm gọi “chị cả” là ai… Họp cái gì không biết nhưng có “chị cả” tham dự thì nhất định là đại sự của đại sự rồi… Nghỉ vậy khiến cả hai nãy giờ đi tới đi lui bụng thấp thỏm đứng ngồi không yên. Cho nên Đan Thùy vừa bước ra đưa vẩy tay gọi, cả hai lập tức đi vô. Không chờ Thu Tâm hỏi, Hưởng liền trịnh trọng báo cáo việc nàng giao phó từ hai ngày nay…
– Chị dâu… Em đã huy động đám đàm em tản ra tứ phía, giăng thiên la địa võng chị yên tâm đi, không lâu hy vọng sẻ sớm có tin tức.
– “Ừm… Cậu làm khá lắm nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn nhiều nên chưa đủ… Bắt đầu từ ngày mai, cho người đến giả làm khách du lịch đến casino chơi nhưng mục đích là dò la, đặc biệt chú ý đến du khách râu ria trùm đầu.”
“Râu ria trùm đầu”…” Hưởng ngẩn ra.
– “Hưởng ca… Ý chị dâu muốn nói là…” Hòa bước tới nói nhỏ…
– “Dạ được chị dâu, em biết làm sao rồi…” Hưởng cung kính đáp…
– Còn nửa, cậu đặt chục phòng ở các khách sạn 5 sao khác nhau… Chậm lắm là sáng ngày mai sẻ có người tới đây…
– “Dạ được…” Hưởng muốn hỏi nhưng nhớ lời Thu Tâm vừa rồi nên kịp thời nuốt lời vào bụng… Mình là con tép riu tốt nhất đừng hỏi nhiều cứ thi hành là được rồi…
– “Còn nửa, bắt đầu từ bây giờ, giữ di động mở 24/24… Ngay cả ban đêm cũng không được tắt máy… Nhớ đó…”Bắt đầu làm việc đi… Chúng ta đi… Thu Tâm nói xong bước ra cửa… Ngọc Như, Đan Thùy, Diệu Hiền bước theo…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– Tụi bây nghe đây… bắt đầu từ hôm nay, 2 thằng 1 tổ, cứ chiều tối thì tới mấy tụ điểm ăn chơi thăm dò cho tao nhất là mấy chỗ như xóm chài. Mặt Hưởng tắc kè vô cùng nghiêm túc.
– “Anh à… làm như vậy tốn tiền lắm đó…” GF của Hưởng… Kim Huê vừa nghe nói liền kinh hãi, chỗ làm ăn của mình thì không có vấn đề gì nhưng tới mấy tụ điểm ăn chơi của người khác thăm dò chẳng lẽ ngồi đó đưa mặt mốc ra à… Phải làm bộ như là khách tới chơi, như vậy là phải ăn phải uống, gọi em út tới hầu hạ… Mấy thằng đầu trâu mặt ngựa này sẻ thừa nước đục thả câu… 1 thằng ít nhất 2 triệu… 2 thằng ăn xài xấp xỉ 5 triệu ngon ơ… Mấy chục thằng như vậy thì tiền đâu chịu cho kham? Là thủ quỷ cũng là GF, tiền của Hưởng tắc kè cũng là tiền của nàng, đồng tiền đi liền khúc ruột bởi vậy Huê nghe nói mà cảm thấy đau lòng con quốc quốc…(2)
– “Đúng đó Hưởng ca… Tốn kém lắm… Bọn đàn em nghe Hưởng giao nhiệm vụ “thơm”, trong bụng như mở cờ, thầm nghỉ phen này được ăn chơi xài sang như đỉ rồi ai dè bị Huê chặn lại… Chị dâu đã nói như vậy, Hưởng ca nào dám cãi chứ bởi vậy đang hớn hở thì tiu nghỉu như bong bóng xì hơi.
– “Em biết cái gì… Chị dâu đã có lệnh, cho dù có tốn kém cũng phải làm…” Hưởng nghiêm mặt, quát, tuy không biết vì cái gì nhưng bổn phận của mình là phải làm tốt xuất sắc nhiệm vụ… Đức ca “đặc phái” mình và thằng Hòa ra ngoài Phú Quốc chính là để có người trong những lúc như vầy…
– “Hưởng ca nói đúng đó chị dâu… Còn nửa, phải tuyển lựa kỷ càng mới được, đứa nào xâm mình, đeo bông tai thì miển, còn phải nói được lốp bốp vài câu à không vài chử tiếng mẻo hay tiếng tây mới được.”Hòa gật gù nói thêm… Bây giờ gả được coi là “quân sư quạt mo” cánh tay phải của Hưởng tắc kè, nên lời nói rất có trọng lượng…
– “Hòa ca… Có cần như vậy không hả?” Hưng hổ báo bức xúc, gả không những mặt mài bặm trợn tai đeo khuyên mà còn xâm hình hổ báo trên bắp tay. Hòa quân sư nói như vậy có nghĩa là gả bị ra rìa rồi. Có lý nào chứ, gả dù sao cũng được coi như là em vợ của Hưởng lảo đại mà.
– “Dĩ nhiên rồi phải như vậy mới được, còn nửa, phải ăn mặc cho tươm tất 1 chút, thỉnh thoảng bắn vài chử tiếng anh cho giống việt kiều để cho người địa phương ở đó tưởng mình là khách du lịch… có hiểu chưa? Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất định phải hoàn thành… Đức ca mà biết mình làm qua loa không coi trọng thì hậu quả sẻ rất khó lường…”Hòa lớn tiếng dõng dạc đem Đức ca ra…
Cả bọn im phăng phắt, ngay cả Kim Huê ngày thường rất ngang ngược với Hưởng tắc kè nhưng khi nghe đến hai từ “Đức ca” cũng cảm thấy chột dạ tuy là chưa bao giờ thấy mặt mũi của “hung thần” này ra sao… Chỉ tại bởi Hưởng và Hòa quân sư mỗi lần nhắc tới “Đức ca” thì nét mặt rất sùng bái.
– “Thằng Hòa nói không sai… Hòa, giao nhiệm vụ này cho mày, tuyển thằng nào nhìn đàng hoàng 1 chút, tiền bạc không thành vấn đề nhưng mà thằng nào quá đáng thừa nước đục thả câu ăn chơi đú đởn thì sẻ coi tao xử ra sao…” Hưởng quắc mắt nhìn quanh…
– “Hương ca yên chí đi… Tụi em sẻ rất chừng mực…” Bọn đàn em nhao nhao cam kết… Mặt Kim Huê và Hưng đen như đít nồi hưng không dám nói thêm nửa.
– “Hưởng ca, Hòa ca… Nói nãy giờ… Hi hi… Em thật không hiểu mình phải dò la cái gì…”Một gả đàn em gãi đầu, hỏi.
– “Hi hi… Giả việt kiều tất nhiên là để dò xét việt kiều rồi… Ngu vừa thôi chứ mậy…” 1 gả đàn em trêu chọc đồng bọn.
– “Ha ha hi hi… Phải phải… Thằng “Ngựa” ngu vừa thôi mày…”Có thằng được dịp liền bỏ đá xuống giếng khiến cả đám cười ồ lên…
– “Ê… Thằng Phùng… Đừng cà chớt nha… Tao hỏi mày hả mậy” Bị cười, gả bị chê ngu liền sừng sộ. Tên cúng cơm của gả là Đinh văn Mả… Nhưng “mả” là “ngựa” bởi vậy ai cũng gọi gả là “thằng Ngựa” cho nên riết rồi ai cũng gọi gả là “ngựa”.
– “Rầm”…”Ngưng… Ngưng… Tụi bây coi tao “chết” rồi hả?” Hưởng vỗ bàn, quắt mắt bộ dáng vô cùng hung dử khiến bọn đàn em im re…
– “Hòa… mày nói cho tụi nó biết đi…”Thấy mình vừa quát 1 tiếng, bọn đàn em im thinh thích, Hưởng sướng rên mé đìu hiu, đây là cảm giác của “lảo đại”.
– “Dạ Hưởng ca… A hèm… A hèm… Nà, nghe cho rỏ nha… Tụi bây tới các tụ điểm ăn chơi ở xóm chài dò xét coi có đám ngư dân nào ăn mặc lèn xèng mà tới nhậu nhẹt hát hò chơi gái thì lập tức báo cáo rồi tìm cách tới gần cẩn thận tìm hiểu nếu… Biết chưa?” Hòa dỏng dạc giải thích…
– Á đù… chỉ có vậy thôi à? Vậy thì quá dễ rồi… Có thiệt hong vậy? – Bọn đàn em sửng sốt, nhìn nhau.
– “Đã hiểu chưa?” Hòa quát…
– “Nô pờ rô lơm Hòa ca…(No problem)” “Ngựa” hãnh diện xổ tiếng mẻo…
– “Hả… Ừm… khá lắm, thằng Ngựa tiếng anh không tệ ha…”Nghe Ngựa xổ, Hưởng hiểu con mẹ gì đâu nhưng gật đầu khen dồi ra vẻ ta đây cũng rành…
– “Được rồi… Thằng nào có xâm hình hay đeo bông tai thì ở lại, tao có chuyện khác cho tụi bây làm. Mấy thằng khác về nhà kiếm bộ đồ số “1” mặc vô cho dễ nhìn 1 chút rồi 2 thằng 1 tổ đi làm như thằng Hòa căn dặn… Ừm… Huê, em đưa cho mỗi thằng 2 triệu…” Hưởng phát tay, ra lệnh.
– “Cái gì? Muốn như vậy phải nói trước chứ. Bất thình lình em đâu có nhiều tiền mặt như vậy…” Huê nhăn mặt.
– “Vậy còn không mau đi lấy…”Hưởng trợn mắt.
– “Ậy… Chị dâu nói cũng phải đó Hưởng ca, hay là như vầy đi, chị có bao nhiêu đưa bao nhiêu, thiếu thì tụi nó bù vô, để chị dâu có thời giờ rộng rãi đi ngân hàng lấy tiền ngày mai chị dâu trả lại tụi nó…” Hòa gợi ý.
– “Cũng là anh Hòa lanh trí… Sao hả tụi bây” Huê hỏi đàn em.
– “Được mà chị dâu… Cứ quyết định như vậy.” Bọn đàn em đồng loạt đáp.
– “Vậy sao còn đứng đó… Đi mau… Nhớ đem hóa đơn về trình cho chị dâu…” Hưởng quát…
Bọn đàn em “trúng tuyển” chỉ chờ có vậy, chưa đầy 1 phút lủi mất, chi còn lại khoảng chục thằng xâm mình đeo bông tai trong đó có Hưng hổ báo… Gả bức xúc nhìn Hưởng.
– Vậy tụi em làm gì đây anh rể?
– “Tụi mày mỗi nhóm 2 thằng sáng trưa chiều đi tới các chợ ven biển, chợ trong làng chài để ý coi có ai mua lương thực, nhất là bia rượu với số lượng lớn thì lập tức báo cáo. Nếu tổ nào tìm được đúng là bọn người mà chị dâu muốn tìm thì… ừm, tao sẻ cho tổ đó nửa tỷ qua Thái chơi gái… Đi đi…”Hưởng phát tay.
– “Nửa tỷ qua Thái chơi?” Bọn đàn em “xâm mình đeo bông tai” nghe vậy cả mừng, vội vàng lên xe rồ máy phóng đi… Không bận tâm hỏi đến “chi phí công tác 2 triệu 1 ngày “… Chuyện đó tính sau đi, có mất đâu mà sợ… Nổ lực tìm ra người mà “bề trên” muốn tìm trước mới là quan trọng.
– “Hưởng ca… Tui ra ngoài…” Thấy sắc mặt Hưởng âm trầm, liếc Kim Huê, Hòa thầm lắc đầu…
– “Chờ chút… Hòa… mày cũng nghe chị dâu nói rồi chứ gì… Mau đặt 1 chục phòng ở các khách sạn 5 sao khác nhau cho ngày mai… Đi làm đi…”Hưởng phát tay.
– “Ừ… Tui đi liền đây…”Hòa gật đầu quay lưng dợm bước…
– “Hòa… Khoan đã… Anh Hưởng, nếu họ muốn sao họ không trực tiếp đặt phòng mà kêu mình? Như vậy tốn kém lắm đó…” Kim Huê nhăn mặt, tỏ ý không hài lòng… Khi nảy nói tiền thưởng đã là quá đáng lắm rồi, bây giờ còn đặt cả chục phòng ở khách sạn 5 sao? Là tiền giấy à?
Không hề nghỉ GF của Hưởng lại dám mở miệng nói như vậy… Hòa sửng sốt nhìn Hưởng…
– “Đúng rồi… Huê… Em chuyển giao sổ sách cho thằng Hòa để nó giữ… Hòa, mày tạm thời giữ sổ sách…”Hưởng bỗng nhiên quyết định.
– “Anh… Anh… Huê kinh hãi, nàng không ngờ Hưởng hằng ngày ngoan ngoãn, nàng nói gì cũng nghe nhưng bây giờ nàng vừa nói mấy câu thôi đã muốn tước lấy vị trí “Thủ quỷ” của nàng… Chuyện gì đây?
– “Hưởng ca, chuyện kế toán tui không biết gì đâu à…” cảm thấy khó xử, Hòa khéo léo từ chối…
– “Tao biết, tao nói tạm thời thôi mà… mày lập tức nhờ người tìm kế toán làm việc cho mình, bảo đảm tối đa là vài ngày thôi sẻ có người tới xin việc… Như vậy đi.” Hưởng phát tay.
– “Anh… Anh làm vậy ý là sao?” Kim Huê bức xúc khi bất thình lình bị tước quyền.
– “Làm gì? Tui đã nói với em nhiều lần rồi vậy mà em cứ để ngoài tai, tui lập lại tiền và cơ sở làm ăn hiện nay là của chị dâu Tiên chuẩn bị cho Đức ca… Tui chỉ là quản lý cho nên việc của bất cứ chị dâu nào giao phó chính là việc của Đức ca… Nhất định phải huy động nhân lực tài lực để hoàn thành… Em cứ không hiểu, so đo từng đồng…”Mặt Hưởng lạnh như tiền… gã đã quyết định từ ngay bây giờ không để Kim Huê làm Thủ quỷ và không có quyền gì hết.
– “Em biết em sai rồi… Bây giờ em đi ngân hàng lấy tiền ngay…” Kim Huê hoảng sợ… Từ lúc vào làm kế toán, may mắn có chút nhan sắc nên lọt vào mắt của “Hưởng lảo đại” rồi thì lên làm chị dâu quán xuyến mọi việc… Tuy rất thường nghe Hưởng tôn sùng “Đức ca” mà ngay cả đám phụ nữ của Đức ca, Hưởng đều coi là “thần thánh” khiến Huê bất mản. Trong bụng thầm nghỉ sẻ từ từ khuyên Hưởng ly khai tự lập môn hộ cho nên nghe chuyện có liên quan đến chị dâu, Đức ca thì rất đố kỵ, bất mản, cố ý dùng dằng, Hôm nay cũng vậy, không ngờ phản ứng dử dội của Hưởng khiến Huê vô cùng hốt hoảng…
– “Không cần nói thêm nửa, mau giao ra sổ sách cho thằng Hòa… Anh làm vậy là tốt cho em thôi… Thằng Hòa, mày nghe tao nói rồi chứ gì?”Không đợi Hòa ừ hử… Hưởng vung tay bước ra ngoài, mở cửa xe, đề máy chạy đi…
– “Xin lỗi nha chị dâu… Tạm thời thôi, từ từ em sẻ nói với Hưởng ca để ảnh suy nghỉ lại… Người ngoài giữ sổ sách không bằng người nhà” Hòa áy náy… Tiếp quản sổ sách là chuyện bất đắc dỉ gả chỉ biết thừa lệnh mà làm.
– “Hu hu… Hòa… Tui thiệt không biết Đức ca sao lại quan trọng như vậy…” Huê khóc thúc thít.
– “Chị vẩn chưa hiểu sao? Như vầy nha, chị có thể tưởng tượng chỉ cần Đức ca à mà không cần đến Đức ca… Chỉ cần 1 trong các chị dâu nói 1 câu thì Hưởng ca sẻ bị đánh xuống 18 tầng địa ngục… Nói cho chị biết nha, tầm cỡ như Chủ tịch Tỉnh, Giám đốc Sở cũng vì Đức ca mà vạn kiếp bất phục… Hưởng ca so với các người này chỉ là con kiến so với con voi cho nên Chị tự suy nghỉ đi…”Hòa lắc đầu.
– “Hòa… Anh phải giúp tui mới được… Bây giờ tui phải làm sao đây?” Biết mình ngu xuẩn phạm lỗi tài trời, hối hận khôn xiết, bộ dáng sính cường hoàn toàn biết mất, Huê năn nỉ…
– “Cũng không phải là không có cách… Mai mốt khi gặp các chị dâu, chị nên nhún nhường 1 chút…” Hòa không nói nửa… Gả tin tưởng Kim Huê là người thông minh lanh lẹ thì phải biết làm gì.
– “Cảm ơn anh… Anh Hòa… Tui biết làm sao rồi… Bây giờ tui giao sổ sách cho anh nha…” Kim Huê mừng rỡ, nàng đã tỉnh ngộ, chỉ cần làm cho các chị dâu “thuận mắt” nhìn mình là được rồi… Kim Huê bây giờ mới biết mình thật là ngu xuẩn…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Cặp đùi thon dài, trắng muốt, bộ ngực sửa vút cao, cặp mông tròn trịa. Trên người chỉ áo ngực và quần lót, Hoàng Bích Trâm đứng uốn éo trước gương ướm thử hết quần này áo khác mà vẩn chưa chọn được bộ y phục vừa ý… Thật khó có thể tưởng tượng đây là nữ Bí Thư Tỉnh ủy của An Giang, nàng chỉ cần nhíu mày hắt hơi thôi cũng khiến nhiều người nơm nớp đứng ngồi không yên và dậm chân 1 cái cũng sẻ làm “đất” An Giang rung chuyển.
Thanh Phượng, Phương Trang nhìn nhau lắc đầu… Hai nàng đến đây để báo cáo công tác nhưng bỗng nhiên trở thành “nhân viên tư vấn thời trang” cho lảnh đạo… Đã hơn 1 giờ, bộ nào cũng đã thử qua, bộ nào mặc lên người cũng “perfect” không chỗ nào chê được vậy mà lảnh đạo cứ cau mài nhăn mặt… Khi thì nói mặc bộ này vào thấy già, khi thì nói áo đầm kia kiểu đẹp nhưng màu quá sáng… Vâng vâng và vâng vâng khiến cả hai không biết phải nói sao nửa… Đồng thời nhìn đống quần áo ngổn ngang trên giường mà ngao ngán.
– “Hi hi… Em thấy chị mặc bất cứ bộ nào, màu nào cũng rất đẹp, không cần phải lựa chọn đâu… Chẳng hạng như áo đầm này nè… Wow… Nhìn trẻ trung, sang nhưng không chảnh, quý phái nhưng không kiêu kỳ… Có phải không Phương Trang?” Miệng nói, tay cầm chiếc áo đầm màu xanh nhạt ướm lên người của Bích Trâm… Thanh Phượng nháy mắt với Phương Trang.
– “Phượng nói đúng đó, màu áo này rất hợp với màu của túi xách tay, đâu để em ướm thử cho chị coi nha…”Phương Trang lấy túi xách Hermes màu trắng để bên áo đầm rồi cầm cả hai ươm lên người của Bích Trâm…
– “Wow… Đẹp hết biết…”Thanh Phượng trầm trồ…
– “Thiệt sao… Thấy cũng tàm tạm thôi mà…”Bích Trâm do dự tuy nhìn trong gương thấy mình rất đẹp.
– “Sao tàm tạm được chứ, cả màu áo và màu túi xách rất hợp với màu của đôi giày của chị đó… Hợp luôn với màu miếng ngọc thạch của sợi dây chuyền… Hi hi… bảo đảm khi Đức Bí tịch à không Đức cố vấn thấy trước hết là chảy máu cam sau đó thì mù mắt luôn…” Phương Trang trêu đùa.
– “Nói bậy, nói bạ… Liên quan gì tới hắn chứ?” Ra vẻ bị hiểu lầm mình muốn chưng diện đẹp cho hắn ngắm… Bích Trâm nghiêm mặt “lườm” Phương Trang… Nhưng đúng là như vậy đó, chiều tối mai hắn về tới. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng nên Bích Trâm muốn mình đẹp để “ăn đứt” Nancy nếu không thì cũng là kẻ 8 lạng người nửa cân chứ quyết không thể bị kém trước ánh mắt của mẹ và bác hắn…
Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Bích Trâm vẩn canh cánh trong lòng… Nói về nhan sắc, gia thế, gốc gác nàng và Nancy ngang ngửa nhưng hiện tại cảm thấy đang ở vào thế “yếu”… Không những đối với Nancy, song Kiều, Gia Kỳ mà đối với Mỷ Chi, song Hà và vài người nửa. Bích Trâm thấy mình bị “thiệt thòi” nghiêm trọng chỉ vì người thì đã có con ẩm bồng, người thì sắp sanh… Còn nàng thì bụng vẩn phẳng lì… Gái độc không con không được đâu à, đây là điều đại kỵ.
Còn tệ hơn nửa là nàng thấy Nancy có tới 3 chị em, ngoài ra còn có những người khác bao quanh thần phục, người đông thế mạnh còn nàng thì chỉ có một mình, sau này có chuyện gì phải biểu quyết thì là thiểu số, thua là cái chắc rồi… Không được đâu à… Càng nghỉ Bích Trâm càng lo… Đây là vấn đề “tâm quyết” cần phải giải quyết mà muốn giãi quyết thì phải cân bằng lực lượng… Nghỉ tới đây, liếc nhìn Thanh Phượng, Phương Trang… Bích Trâm cười gian… Đúng ha… còn Hải Yến và Lan Anh nửa mà… Vậy mình có tới 4 chị em… Coi như có lợi cho hắn đi.
– “Vậy thì theo ý hai em…” Nghỉ vậy nên Bích Trâm đứng uốn éo trước gương mỉm cười, hài lòng…
– “Yeah… Gimme “5”…” Được “thoát nạn” Phương Trang, Thanh Phượng đánh bàn tay vào nhau một cái “chát” nghe vang dội.
– “Chuyện gì… Giúp chị chọn quần áo cực lắm sao?” Bích Trâm “nghiêm mặt”…
– “Hi hi… Từ xế trưa tới giờ đó… lảnh đạo chị coi kìa…” Phương Trang chỉ đống áo quần, xách tay trên giường… Đã mấy tiếng đồng hồ rồi a…
– “Hả… Wow… Hi hi… nhiều vậy sao… Hi hi… Sorry… Thôi được, tối nay đãi 2 em ăn 1 bửa coi như ủy lạo đã làm công tác “xuất sắc” Vậy được chưa ” Nhìn đống quần áo trên giường, Bích Trâm cười bẻn lẻn… rồi có ý đãi ăn để “đền bù”.
– “Lảnh đạo có lệnh dĩ nhiên là thuộc hạ có ai dám từ chối chứ… Hi hi có phải không Trang? Lảnh đạo ra tiền mình ra sức, nhất định phải chọn 1 nhà hàng 5 sao mới được…”Thanh Phượng mỉm cười đắc ý… Cùng nhau sát cánh công tác đã lâu trước mặt người khác thì Bích Trâm là lảnh đạo, 2 nàng là thuộc hạ thân tín… Khi không có ai thì vừa là chị em vừa là bạn bè, nói chuyện vô cùng thân mật.
– “Lúc này chị thấy hai em bắt đầu “chubby” rồi đó vậy mà không sợ à… Hi hi… Nếu không sợ ú ì thì được thôi… Hai em ăn cao lương mỷ vị gì tối nay chị đãi…” Bích Trâm phát tay…
– “Chubby?”Thanh Phượng hết hồn… Phương Trang chấn kinh, thầm nghỉ chẳng lẽ từ lúc ngồi văn phòng mình mập lên… Nhìn trong gương, cả hai thấy xốn xang, phải “diet” mới được nếu không sẻ tiêu đời…
– “Hi hi. Chị nói đùa thôi… Chuyện Uông Phú tới đâu rồi?” Đang đùa giỡn, Bích Trâm trở nên nghiêm túc.
– “Gả đang bị nhốt ở Cao Lảnh, cũng khá cứng đầu không chịu khai chắc nghỉ rằng Uông Hầu có thể cứu… Nhưng nhân chứng, vật chứng rất rõ ràng, trời cửu gả cũng không được huống chi là Uông Hầu…”Thanh Phượng cười lạnh.
– Có nhân chứng à?
– Dạ… Là bác sĩ Pháp y… Uông Phú đưa cho ông này 200 triệu muốn ông ta tiêu hủy mẩu ADN lấy từ tinh dịch ở cửa mình của Nguyên Thị Thanh. Ông bác sĩ này là người hiền lành, nhận tiền nhưng ngược lại giữ tiền bạc và moi thứ y nguyên… Lúc em hỏi thì tự nguyện đưa hết ra…
– “Tốt… Nhớ bảo vệ kỷ ông ta và người nhà… Không thể sơ xót… Uông Hầu rất quỷ quyệt… Không thể không đề phòng…” Bích Trâm dặn dò…
– Chị yên tâm đi… Ông ta và người nhà đã được đưa đến 1 nơi rất an toàn… Là 1 thế giới “5 không”… Không di động, không internet, không điện thoại, không thẻ tín dụng, không thẻ ATM… Coi như cách biệt với thế giới bên ngoài… Uông Hầu có ba đầu 6 tay cũng không tìm được cho tới lúc Uông Phú ra tòa…
– “Exellent!!! Ừm… Đã tìm ra được người cung cấp tài liệu về Nguyển Thị Thanh chưa?” Hoàng Bích Trâm không còn là cô gái nhí nhảnh ướm quần áo trước gương nửa, giờ phút này nàng không những đã trở về cương vị của 1 Bí thư Tỉnh ủy mà còn phản phất hình ảnh của Trung Tướng Cục C03 trước kia.
– “Hi hi… Em đã bí mật gắn camera rồi, chắc không lâu nửa mình sẻ biết người này là ai…”Thanh Phượng mỉm cười khẳng định.
– Tốt lắm… Phương Trang… miếng đất xây công xưởng có vấn đề gì không?
– Không có vấn đề gì… Nhưng thằng Ý già Micheal có ý đồ không tốt… Hồng Ngọc nói nó muốn gây ly gián giữa Đức tổng và nhân viên của Đức Lập.
– “Hồng Ngọc? Là ai vậy?” Bích Trâm nhíu mày… Tên này nghe quen quen nhưng nhất thời nàng không nhớ là ai.
– “Hải Yến và Lan Anh biết rất rỏ người này… Trước kia cô ta là người tình của Lại Đức Quang nên được lảo cho làm Tổng Giám đốc của Hồng Ngọc và 3 hay 4 công ty khác nửa… Nhưng sau đó thì giữa họ có mâu thuẫn rồi thì bây giờ cô ta là Phó Giám đốc của Đức Lập Đồng Tháp…”Phương Trang nói 1 hơi…
– “Ừm… Chị nhớ Hải Yến, Lan Anh nói cô này là mỷ nữ nên rất được Lại Đức Quang yêu thích…” Bích Trâm gật đầu…
– Không phải chỉ có Hồng Ngọc thôi mà còn có Thu Lan… Nói ra thì khó mà tin… Thu Lan này là nằm vùng của Lại Đức Quang đặt bên cạnh để theo dõi Hồng Ngọc. Không ngờ bây giờ cả hai cùng làm việc cho Đức Lập và hình như còn khá thân nhau như vậy mới kỳ… Hi hi… Lảo ý già nói với Hồng Ngọc ở Đức Lập chỉ làm 1 Phó Tổng Giám đốc nho nhỏ thì rất uổng, lảo nói Trình Quốc Huy rất coi trọng nhân tài…
– “Cô Hồng Ngọc nói đúng… Cái này không phải là chiêu mộ nhân tài mà là cố ý gây chia rẻ… Vậy người của Đức Lập có phản ứng gì…”Bích Trâm nhíu mày… Chuyện hắn đem đầu tư đến Long Xuyên 1 phần là muốn cho nàng và Phương Trang có chiến tích, người của Đức Lập vừa tới, tên ý già tỏ ý chiêu mộ rõ ràng là muốn phá rối…
– Hồng Ngọc nói Thu Lan rất trung thành với Đức tổng… Em nhìn ra cô ta cũng vậy… Những người khác thì em không biết…
– “Micheal là thân tín của Trình Quốc Huy…” Thanh Phượng nghi hoặc.
– “Không nên kết luận vội…”Hiểu ý Thanh Phượng… Bích Trâm phát tay.
“Cộc cộc cộc”… Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ… Thanh Phượng đi đến hé cửa, nhìn ra, là chị ô sin.
– Có chuyện gì?
– Dạ… Chánh văn phòng Hương Giang…
– “Nói Chánh văn phòng Giang là tôi xuống liền…”: Bích Trâm nghe được, nàng nói vọng ra.
– “Dạ…” Chị Ô sin quay người bước đi.
Hoàng Trọng rời đi, Hoàng Bích Trâm đến tiếp quản “ngai vàng”. Đám thuộc hạ phía dưới ai cũng nơm nớp âu lo quan tân nhiệm đốt vài đống lửa để lập uy bởi vậy ngày đêm nghe ngóng. Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột quan có đường quan, là cánh tay phải tay trái của Hoàng Trọng… Hương Giang cũng có con đường riêng của mình để biết tình hình. Hôm nay thâu lượm được chút tin tức quý báo, sẵn dịp có buổi tiệc từ thiện “Lá lành đùm lá rách”, Hương Giang liền chụp lấy cơ hội đến “báo cáo”…
– “Bí Thư… Í… Giám đốc Phương, Chủ Tịch Trang… Hai vị cũng ở đây à…” Đang suy nghỉ miên man, nghe tiếng bước chân, Hương Giang vội vàng đứng dậy cười thân thiết, chào…
– “Phải… Chúng tôi đến gặp Bí Thư báo cáo chút việc. Chánh văn Phòng Giang cũng vậy à?”Phương Trang mỉm cười.
– “Ngồi đi… Có chuyện gì quan trọng sao?” Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 6 giờ, quá giờ tan tầm mà Hương Giang tới gặp mình… Đoán chắc là có việc quan trọng nên Bích Trâm hỏi.
– “Dạ, là như vầy… Tối ngày mai có buổi tiệc từ thiện quyên góp ở nhà hàng của cô Jessica. Tuy không phải là Tỉnh ủy hay bên Ủy ban tổ chức nhưng vì buổi tiệc này, Phu Nhân của chủ tịch Huy rất bôn ba… Vậy không biết Bí Thư có chỉ thị gì không cho nên…”Hương Giang không nói nửa… Việc từ thiện này là phu nhân của chủ tịch Huy tổ chức riêng, không liên quan đến ủy ban nhưng là chuyện tốt vì vậy Bí thư tỉnh ủy, Bí Thư cũng nên làm 1 cái gì đó… Nhưng đây không phải là mục đích chính của Hương Giang… Nàng chỉ mượn chuyện này để “nhập đề”…
– “Quyên góp từ thiện là chuyện tốt mà nhưng sao đột xuất vậy?” Bích Trâm nhíu mày, nhìn Thanh Phượng, Phương Trang… Cả hai nhẹ lắc đầu vì chưa hề nghe qua.
– “Như vầy Bí thư… Đúng là có chút đột xuất nhưng cũng là vì Trình Phó Giám đốc tới Hà Tỉnh, thấy đồng bào miền Trung hứng chịu bảo lụt liên miên nên muốn làm chút việc để tỏ lòng tương thân tương ái… Còn nói là tình hình khẩn cấp lắm… Vì vậy phu nhân của Chủ tịch Huy nói cứu nguy như cứu hỏa càng nhanh càng tốt. Cô Jessica thấy vậy liền ra tay tương trợ, còn có cô Mỷ Thể và Hoàng Vân Anh nửa… Người đông mỗi người một tay chắc không có vấn đề gì…” Hương Giang nói 1 hơi để chuẩn bị nhập đề…
– “À… Cũng đúng… Cứu nguy như cứu hỏa… Sáng mai tôi đi Cần Thơ sẻ vắng mặt vài ngày… Chánh Văn Phòng Giang coi họ có cần gì thì hỗ trợ cho họ… Đây là chuyện tốt nên làm” Miệng dặn dò, trong lòng Bích Trâm lấy làm lạ… liếc nhìn Thanh Phượng, Phương Trang… Cả hai nàng cũng ngạc nhiên không kém… “Hà Tỉnh tình hình khẩn cấp lắm?” Sao hai nàng không biết vậy? Quê của hai nàng ở Nghệ An… Nghệ An và Hà Tỉnh hợp lại từ lâu gọi là Nghệ Tỉnh, hôm qua vừa gọi điện về thăm hỏi người nhà, đâu có nghe nói gì chứ… Không biết tên Trình Quốc Cường nghe tin này từ đâu?
– “Dạ được Bí Thư… Ouf… Hi hi… Thì ra người đầu tư mà Chủ tịch Huy giao cho Phó Chủ tịch Minh phụ trách là cháu của Phó bộ Trưởng Trần cao Kỳ… Hiện giờ đang được Phu nhân của Chủ tịch Minh và bác sĩ Hùng tiếp rước ở Cần thơ, ngày mai trong buổi tiệc từ thiện cũng sẻ có mặt… Tiếc là Bí Thư có việc phải vắng mặt…” Hương Giang “tiếc nuối”…
– “Ừm… Chúng tôi đang định đi ra ngoài ăn cơm… Hay là Chánh văn phòng Giang cùng đi chung?” Bích Trâm chìa cành ô liu… Nàng dĩ nhiên nhìn ra Hương Giang ngầm nhắc nhở với mình Trình Quốc Huy muốn lôi kéo Trần Thế Minh. Trong quan trường chuyện lôi kéo bè phái để đấu đá nhau là lẻ thường cho nên Trình Quốc Huy muốn lôi kéo ai, đối với nàng không quan trọng. Đem chuyện này nói với mình, Hương Giang không phải muốn dựa vào mình sao? Hơn nửa hiện nay người không dùng và hắn đã nói với nàng, không có ai “perfect”. Vì vậy muốn cho Hương Giang cơ hội.
– “Dạ được…” Hương Giang mừng run… Từ lúc Hoàng Trọng rời đi để lại đám thân tín cho nàng, áp lực vô cùng lớn nhất là gần đây có tin đồn và ngay cả chính nàng cũng cảm giác được hình như Bí thư đối với mình không thuận mắt vì vậy trong “đội ngủ” bắt đầu đối với nàng có hiện tượng bất phục… Bởi vậy nghe Bí Thư ngỏ ý mời mình cùng đi ăn cơm, còn có Thanh Phượng và Phương Trang, cả hai đều là thân tín của Bí Thư… Ý nghĩa vô cùng trọng đại… Sao có thể lắc đầu nói không chứ?
– “Có Chánh văn phòng Giang cùng đi thì tốt quá… À nè… Chị Giang là thổ địa ở đây, hi hi vậy biết nhà hàng nào ngon thì giới thiệu đi…”Phương Trang thân thiết cười nói… Từ “Chánh văn phòng Giang ” trở thành “chị Giang” khiến Hương Giang vô cùng cảm kích…
– “Hi hi… Biết thì biết rất nhiều nhưng không biết khẩu vị của các vị lảnh đạo… Hay là đến nhà hàng “La Cigogne” của cô Jessica thử đi… Đồ tây đồ ta đều có, rất là ngon miệng, tay nghế đầu bếp thuộc nhà hàng tiêu chuẩn 5 sao đó…” Nghe Phương Trang hỏi… Hương Giang như mở cờ trong bụng, hăng hái giới thiệu nhà hàng của Jessica…
Nàng cũng có lòng riêng… Nhà hàng của Jessica là nơi mà đám cán bộ lui tới rất thường nhất là hôm nay chiều thứ Sáu… Chỉ cần nàng cùng Bí thư Bích Trâm, Phó Giám Đốc Phượng, Trang Chủ tịch của Long Xuyên xuất hiện ở đó thì không cần chờ tới sáng mai, ngay đêm nay, cả An Giang sẻ biết Hương Giang là thân tín của Bí Thư rồi. Hơn nửa ở LX này, nhà hàng của Jessica đúng là 5 sao mà… Càng nghỉ Hương Giang càng hân hoan.
– “… Ừm… Quên nửa gọi Thanh Hà đi cùng… À thôi đi…” Định gọi nhưng nghỉ lại sáng mai Thanh Hà cùng mình đi Cần Thơ, vậy thì nên để chiều nay cô ta vui với gia đình mới phải… Bích Trâm liền bỏ qua ý định.
– “Cần đặt bàn trước hay không?” Thanh Phượng lo dùm cho lảnh đạo… Nhà hàng tầm cỡ như vậy không phải đi đến là có bàn riêng… Tuy lảnh đạo rất bình dân nhưng không thể ngồi chung đụng với người khác được.
– “Yên chí đi… Trước kia Bí Thư Trọng thỉnh thoảng tới đây. Lúc nào cũng có phòng Vip… Để tôi gọi điện để Jessica cho người chuẩn bị…” Biết Thanh Phượng nghỉ gì… Hương Giang lấy di động ra bấm.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Nhà hàng “La Cigogne” không những trang trí trong ngoài đẹp hết ý mà các món ở đây đều là món ngon trên đời “hiếm có”. Cho nên được đánh giá là nhà hàng thuộc tiêu chuẩn 5 sao… Nói nào ngay, cũng là do đám cán bộ công chức đánh giá vì vậy khó mà tin được tính cách khách quan…
Dế hiểu thôi, thứ nhất, Jessica, cô chủ của “La Cigogne” là việt kiều Pháp rất thân thiết với Chủ tịch Huy, là người trong thể chế có ai dại miệng chê bai chứ… Bộ khùng à? Thứ hai, Jessica có giòng máu lai cha việt mẹ pháp nên đẹp nảo nùng cho nên tâng bốc người đẹp 1 chút có hại gì chứ…
Nói về quan hệ giữa Jessica và Chủ tịch Huy Có thì lời đồn là Chủ tịch Huy “kim ốc tàng kiều” nhưng cũng có người nghi ngờ nói không phải cho nên quan hệ giữa 2 người vẫn là 1 bí mật… Chuyện này phải hay không phải thì chỉ có người trong cuộc mới biết được và có lẻ vì vậy mà không biết ai gán cho nàng thêm cái tên “Thủy Lung Linh”. Jessica cũng không đính chánh làm gì, nói nào ngay, lời đồn khiến đám rậm rực dâm dê né ra xa và nàng tránh được rất nhiều phiền phức.
Thứ Sáu, chiều cuối tuần, khắp nơi nhà hàng, quán nhậu, khách ngồi đông nghẹt,”La Cigogne” cũng không ngoại lệ đặc biệt là chiều hôm nay, khách đông hơn bình thường. Dĩ nhiên đại đa số là cán bộ công chức, họ ngồi tụm năm tụm ba xù xì bàn chuyện, chủ đề là buổi tiệc từ thiện “lá lành dùm lá rách” được tổ chức ngày mai.
Ngày mai đấy nhưng chiều nay, người đã ngồi chật kín, không phải để bóc phét mà là để bàn chuyện, đúng ra là hóng chuyện.
Trên lầu, cuối hành lang là văn phòng của Jessica… Nàng đang cùng Mỷ Thể, Vân Anh, Thanh Hiền, Diệp Chi tíu tít trù tính chuyện quyên góp… Không chịu để hôn thê đi 1 mình, Trường Giang lúc nào cũng bám sát, thỉnh thoảng góp ý vài câu, còn có Quang Hải… Gả năn nỉ lắm mới được Diệp Chi gật đầu cho đi theo tới đây cũng chỉ vì nể mặt Trường Giang… Lúc trưa gả gọi điện về tưởng cha mình là Chủ tịch Tỉnh nghe con bị mất mặt sẻ nổi trận lôi đình nhưng chưa kịp mở miệng “mét” thì bị mắng 1 trận khiến gả hoảng sợ nên lúc này đã biết thu liểm lắm rồi không còn nghêng ngang cao cao tại thượng nửa… Ngồi nghe, thỉnh thoảng mắt liếc trộm Jessica, Mỷ Thể, Vân Anh, Thanh Hiền mà ước ao, thầm nghỉ chẳng lẽ mình không cua được em nào?
– “À… Hiểu rồi… Thì ra có Phó Bộ Trưởng từ Hà Nội vào… Muốn cho ông ta tham dự cho nên mới gấp rút như vậy…” Diệp Chi gật gù…
– “Chẳng lẽ Phó Bộ Trưởng từ Hà Nội bay vô đây chỉ vì buổi quyên góp ngày mai?” Mỷ Thể nghi hoặc…
– “Đúng ha… Không có lý nào đâu… Phó Bộ trưởng đâu có rảnh rang như vậy chứ…”Vân Anh gật đầu đồng tình.
– “Khụ… Khụ… khụ…”Làm sao mình biết được chứ. Chủ tịch Huy nhờ thì mình làm thôi… Nà, đừng mất thời giờ nửa, hồi nảy chúng ta nói tới đâu rồi… Ừm, phải, buổi tiệc ngày mai là mở màn để các đại gia và nhà giàu của An Giang được dịp thể hiện… Sau đó chúng ta tổ chức hai đêm văn nghệ để quần chúng có thể vừa thưởng thức vừa góp phần… Làm sao tổ chức đây… Mỷ Thể, Diệp Chi hai người có ý kiến gì? Vân Anh, Thanh Hiền nửa…”Miệng nói, 10 ngón tay Jessica lướt trên bàn phiếm ghi lại nội dung… Ánh mắt tập trung trên màn hình máy laptop… Nàng cố ý khỏa lấp, không muốn cho ai biết Trần Cao Kỳ dẫn cháu ông ta tới đây với mục đích chánh là “làm mai”.
– “Nếu chỉ có đội văn nghệ của ĐTH An giang thì có vẻ quá thường, không đủ hấp dẫn để lôi cuốn quần chúng… Họ luôn muốn có cái gì đó mới mẻ và xôm trò 1 chút… Ừm… Em thấy hay là chúng ta mời ca sỷ từ thành phố xuống?” Hiền “đại tỷ” gợi ý.
– “Y… Thôi đừng nha… Đụng tới mấy “bà” ca sỷ là họ chém đẹp… Từ thiện hay không “từ thiện” mấy bả không cần biết… Mình dùng “cây nhà lá vườn” thì hơn…” Vân Anh phát tay…
– “Phải ha… Hi hi… Được dịp cho chị Mỷ Thể, chị Vân Anh trổ giọng oanh vàng rồi…” Hiền đại tỷ cười trêu.
– “Con nhỏ này… dám trêu chị?” Vân Anh “cốc” đầu Thanh Hiền.
– “Ý kiến của Vân Anh hay đó… dàn nhạc của ĐTH, thêm 3 đứa mình… Ờ… Hi hi, Diệp Chi và Jessica nửa… Quần chúng thích náo nhiệt, vui vẻ… 5 người mình không lẻ không được mà phải mời ca sỷ để họ chặt chém?” Mỷ Thể mỉm cười, hăng hái gật đầu.
– “Tôi… Thôi đi…” Jessica, Diệp Chi hai mắt trợn tròn xoe, đồng loạt kêu lên.
– “Ừ… Đúng rồi… Hi hi… Tập dợt hai ba hôm là được thôi, hai người đẹp như Jessica và Diệp Chi vừa bước ra sân khấu thì khán giả sẻ vỗ tay rần rần lên… Tin tôi đi… Đừng sợ mà… Ouf… Phải ha… Jessica thì không cần xin phép ai nhưng Diệp Chi thì anh Giang phải gật đầu mới được…” Mỷ Thể cười gian chơi trò “khích tướng”.
– “Nà… Đừng có khích tướng… Tưởng tôi không biết sao? Nếu Jessica chịu hát vài bài thì tôi cũng ráng…” Trường Giang chưa kịp nói gì, Diệp Chi “trừng mắt”…
– “Hi hi… Vậy thì tốt quá… Jessica “toi” không thể lắc đầu được đâu à… Tụi này chỉ giúp “toi” thôi đó…”Mỷ Thể quay qua Jessica… nhướng nhướng mắt, miệng cười cười…
– “Bây giờ “moi” mới thấm thía câu “bị đưa lên bàn thờ”…” Jessica “hung hăng” nhìn Diệp Chi.
– “Ha ha Hi hi…” Cả đám mỷ nữ bật cười vui vẻ…
– “Tôi cũng muốn góp chút sức… Tôi có thể hát vài bản nhạc Pháp…” Quang Hãi muốn thể hiện bản lảnh… Đồng thời muốn nhân cơ hôi này để gần gũi rồi “bắn sẻ”, nàng nào cũng bá cháy, chỉ cần vớt được 1 em thì không uổng kiếp người.
– “Dĩ nhiên rồi… Hi hi… Ouf… Bây giờ mình sực nhớ có 1 người, nhất định phải mời cho được” Chợt nhớ đêm dạ vủ, giọng hát, kỷ thuật đánh đàn và phong cách của hắn khiến rất nhiều người ngưởng mộ nếu hắn chịu giúp 1 tay thì không còn gì bằng… Mỷ Thể vừa nói vừa nhìn Vân Anh.
– “Chị nhìn em làm gì chứ? Em không thân với hắn lắm đâu…” Biết Mỷ Thể muốn nói tới ai và hiểu Mỷ Thể muốn nàng mời hắn tham gia… Vân Anh lắc đâu… Thật ra nàng cũng muốn lắm chứ nhưng sợ hắn từ chối thì bẻ mặt…
– “Wow… Hiếm thấy Mỷ Thể đề cao người khác đó nha… Hi hi… Là ai vậy? Có phải Hoàng tử Bạch mả trong lòng?” Jessica được dịp cười trêu.
– “Thiệt sao Mỷ Thể… Là ai vậy nói ra nghe coi… Có đẹp trai và phong độ bằng anh Giang không?” Diệp Chi đùa tới…
– “Hihi… Em thật là, nói bậy không hà.”Nghe vợ sắp cưới khen mình. Trường Giang sung sướng đến đỏ cả mặt. Kế bên, Quang Hải ngượng nghịu, gả đang cũng muốn biết người mà Mỷ Thể đề cao là thần thánh phương nào.
– “Ây… Đừng nói bậy nha… Người này là BF của Bí Thư đó… Hỏi Vân Anh hoặc Thanh Hiền đi… Vân Anh, chuyện của Đức cố vấn phải nhờ tới em rồi…”Mỷ Thể đính chánh đồng thời chĩa mủi dùi qua Vân Anh…
– “Thì ra là Đức Bí Tịch… À không, Đức cố vấn, người này mình đã nghe nói qua… Không ngờ lại thân với Vân Anh ha…” Ánh mắt có chút ranh mãnh. Nhìn Vân Anh… Diệp Chi mỉm cười. Hiện nay, người trong thể chế quan trường ở Rạch Giá, tên “Trần Đức” được xù xì bên tai… Nghe nói Lâm Chí Vinh được ngồi vào cái ghế Giám đốc Sở và hình như có nhiều chuyện gần đây xảy ra ở Kiên Giang đều có bóng dáng của hắn.
Cha nàng là trưởng ban Tuyên Giáo Lý Vọng không tiện nhưng con gái Diệp Chi là Biên tập viên của ĐTH Kiên Giang thì khác… Con nhà quan mà, Diệp Chi dĩ nhiên hiểu ý cha mình nên đã tìm tòi không ít về hắn nhưng càng đào sâu thì càng thể tin được những gì nàng có thể “thấy” cho nên vô cùng nghi hoặc.
Chuyện sáng nay ở ngoài đảo, Quang Hải vừa nói “Ba tôi là Nguyển Mạnh Trường”… Nguyển Mạnh Trường là cha chồng tương lai của nàng, là Chủ tịch Tỉnh vậy mà nữ Trung tá kia dửng dưng nhưng lại nể mặt Vân Anh… Là người lanh lẹ và linh hoạt, Diêp Chi liên kết mọi chuyện, nhằm lúc nghe Jessica nhờ vả Mỷ Thể chuyện quyên góp từ thiện, Diệp Chi liền tình nguyện giúp 1 tay. Mục đích là muốn nhân cơ hội cách từ từ hỏi chuyện Vân Anh để ghép nối những mảnh thông tin lượm lặt được với nhau.
– “Thân gì chứ… Em với anh ta quen sơ thôi cũng như Thanh Hiền vậy…” Vân Anh thanh minh thanh nga… Trong lòng thầm nghỉ nếu mình được như Thanh Tình, Phương Linh thì tốt quá rồi, nàng không sợ cùng người khác chia BF mà chỉ sợ BF của mình không giống ai thì độc quyền để làm gì…
– “Em đâu có quen chứ… Chỉ là… Chỉ là…”Thanh Hiền ấp úng không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ nói hắn mắng nàng vú lép đít ghẻ đòi lột truồng nàng ra đánh vào mông? Đối với các đàn chị thì không sao hết nhưng BF của chị Diệp Chi và em trai của gả đang vểnh tai hóng chuyện… No way!!!
Ngay lúc này, chuông di động của Jessica reo… Nhìn màn hình, ra dấu để mọi người bớt ồn… Jessica bắt máy.
– Chánh văn Phòng Giang… Hi hi… Sao rảnh rổi vậy… Chiều cuối tuần không cùng gia đình ra ngoài hưởng phước sao?
– “Hương Giang này dù sao cũng là người làm công thì làm sao bì được với cô chủ nhà hàng lúc nào cũng ung dung nhàn hạ chứ…”Hương Giang trêu đùa lại, giọng rất vui vẻ vì tâm tình đang rất phấn khởi… Cuối tuần cùng với Bí Thư, Thanh Phượng Phó Giám đốc và Chủ tịch Phương Trang của Long Xuyên ra ngoài ăn cơm là chuyện trọng đại trong lúc này cho nên không phấn khởi sao được.
– Hi hi… Chánh văn Phòng Giang thật là biết nói chơi… À nè… Em có thể giúp được gì đây…
– “Dĩ nhiên rồi… Còn phòng VIP không, nếu còn thì nhờ Jessica chuẩn bị dùm 1 phòng… Lát nửa mình sẻ cùng Bí Thư, cùng Thanh Phượng Phó Giám đốc và Chủ tịch Phương Trang ghé qua ăn bữa cơm…” Tuy biết là mặc dù không có phòng VIP, Jessica cũng sẻ “thu xếp” nhưng Hương Giang vẩn khách sáo…
– Dạ được… Để em cho người chuẩn bị…
– “Vậy được… Lát gặp” Hương Giang nói xong cúp máy…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Chánh văn Phòng Giang nói lát nửa sẻ cùng Bí Thư, Thanh Phượng Phó Giám đốc và Chủ tịch Phương tới ăn cơm… Sorry nha, mình ra ngoài căn dặn người chuẩn bị 1 chút… Trở lại liền…”Jessica nói xong quay người dợm bước…
– “Ừm… Khoan Jessica… Mình nghỉ mình và Vân Anh, Thanh Hiền lát nửa cùng Jessica xuống dưới lầu đón tiếp chào hỏi các vị lảnh đạo mới được. Nếu không thì thật là vô phép… Còn Diệp Chi và anh Giang thì…” Mỷ Thể gợi ý như vậy là vì đêm dạ vủ, Bí Thư đối với nàng cùng Vân Anh, Thanh Hiền rất thân thiết, cởi mở… Nay biết Bí Thư tới mà không chào hỏi thì thật là vô phép. Còn Diệp Chi, hai anh em Trường Giang, Quang Hải thì tùy, có thể ở lại trong phòng này.
– “Được dịp như vầy mình cũng muốn chào hỏi một tiếng nếu Mỷ Thể không ngại” Diệp Chi rào đón.
– “À phải… Mình và Quang Hải cũng nên chào hỏi với các vị lảnh đạo”Trường Giang cũng không muốn bỏ lở cơ hội… Không phải là Bí Thư Xả, Huyện mà là Bí Thư Tỉnh ủy… Con gái của Chủ tịch QH… Tương lai của nữ Bí thư này khó mà lường được… Nay có dịp mà không chào hỏi 1 hay vài câu thì uổng công lăn lộn trong quan trường.
– “Vậy được… Khi Bí Thư tới chúng ta cùng đón tiếp… Các người chờ chút, tôi xuống dưới dặn dò xong trở lên liền…”Jessica nói xong mở cửa đi ra ngoài…
– “Hi hi… Bí Thư tới thật là đúng lúc, chuyện mình mời Đức cố vấn chỉ cần Bí Thư nói 1 tiếng, Hi hi… Anh ta dám nói “không” sao? ” Mỷ Thể đắc ý…
– “Hi hi… Phải ha… Vậy mình không cần phải tốn công mời mọc… Chỉ cần Bí Thư ra lệnh là được rồi…” Vân Anh phụ họa.
– “Wow… Mình thấy 3 người ca tụng người này không tiếc lời… Anh ta hay lắm sao?” Diệp Chi nghi hoặc.
– “Hi hi… Thua anh Trường Giang của Diệp Chi… Vậy được chưa?” Mỷ Thể trêu chọc…
– “Câu này nghe được nè…”Diệp Chi gật đầu…
– “Ha ha hi hi…”Bọn mỷ nữ cười vang… Tuy biết đám mỷ nữ đùa cợt với nhau nhưng Trường Giang vẩn âm thầm hãnh diện…
Mặt ngoài Quang Hải cười cười nhưng trong bụng đang đầy oán khí… Là BF của nữ Bí Thư Tỉnh ủy đủ để gả ganh tỵ rồi nhưng gả còn nhìn ra tên “Đức cố vấn” kia còn rất được đám người đẹp này ái mộ… Á đù… Có để cho người khác “sống” không đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 33 |
Ngày cập nhật | 04/07/2025 08:39 (GMT+7) |