Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hành trình nữ thần hóa điếm » Phần 68

Hành trình nữ thần hóa điếm - Tác giả Lituchi


Update Phần 69

Phần 68

Ngày thứ 12 từ khi Khánh đi công tác, Mai đến khách sạn nơi Khanh đang ở, cô thanh toán rồi đặt trước cho anh ta thêm một vài ngày. Cô đợi Khanh xuống đến nơi để thông báo tin mừng.

– Em tìm được mấy nơi tương đối khang trang cho anh chuyển ra ở rồi đấy, hôm nay anh đi xem thử xem ưng chỗ nào thì thuê luôn, chứ ở mãi khách sạn không tiện chút nào.
– Ừ, anh cũng cần một chỗ ổn định để nếu các thầy cô hay sinh viên đến thăm thì còn có chỗ tiếp đón. Nhưng em tìm cho anh chỗ nào bình dân, rẻ rẻ chút kinh tế của anh không dư dả gì. Đợi thêm một thời gian nữa anh xin đi làm cố vấn ở mấy công ty tài chính hoặc chứng khoán thì mới thoải mái được.
– Anh không phải lo chuyện đó đâu, cái đó anh để em giúp, mình thuê luôn ở mấy chỗ khang trang đỡ phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần. Tiền thì anh không lo, để em ứng trước, khi nào dư dả thì gửi lại em. Anh cầm tạm chỗ này để mua sắm thêm nội thất và chi tiêu nếu cần. Cô nhét vào tay hắn một cọc 500k chẳng biết bao nhiêu, còn mình thì quay lưng đi thẳng không để Khanh kịp từ chối. Khanh như có vẻ bối rối, khó xử nhưng đến khi gọi Mai lại thì nàng đã yên vị trên xe. Khanh đến xe em gõ cửa gọi.
– Em đừng đi xe ấy, đi một xe thôi sang “xe anh” ngồi đi.

Mai thấy hợp lý thì chuyển xe nhưng để Khanh cất xe sâu vào trong góc rồi phủ bạt, cô không hiểu mình lo ngại điều gì nhưng cứ muốn làm như vậy.

Cả buổi chiều lăn lộn, đi qua 3, 4 nơi, chỗ thì ngõ quá sâu, nơi thì an ninh không tốt, không có chỗ để xe, còn nơi thì chi phí cao quá. Đến khi trời tối Khanh mới quyết định được một căn trên một chung cư cách trường không quá xa, có điều nơi đây phải chờ 2, 3 ngày để vệ sinh lại toàn bộ, hai người thấy thế cũng rất hài lòng đồng ý.

– Em đói chưa, đi ăn cùng anh luôn nhé, coi như ăn mừng anh có nhà mới luôn.

Mai định từ chối vì muốn về ăn cơm cùng các con, thế nhưng khi nhìn đến nụ cười phấn khởi và ánh mắt mong chờ của Khanh thì cô lại không nỡ.

Khanh đưa cô một mạch sang tận bên kia sông, họ la cà rất nhiều hàng quán được review trên mạng. Có chỗ ngon chỗ dở nhưng với họ thì quan trọng gì, thứ họ đắm chìm là hoài niệm, là cảm giác gần gụi bình dị như xưa kia đã từng. Trời đã gần khuya họ mới lên đường đi về, khi đến chân cầu bỗng Khanh rẽ về một hướng khác rồi đỗ xe bước xuống, Mai thoáng ngần ngừ rồi cũng bước theo.

Gió từ sông hắt lên khiến Mai hơi co ro mà kéo áo khoác của mình kín hơn một chút. Cô bước đến cạnh Khanh đứng xóng vai rồi cùng anh ta nhìn theo một hướng. Khanh chỉ tay về cái dải đất lẻ loi nổi lên giữa dòng sông.

– Em biết không, đã có lúc anh trơ trọi hệt như cái gò đất kia, chẳng nơi nào bám víu, lạc loài, đơn côi. Anh quay quắt nghĩ về những tháng ngày đã mất, tự trách cùng chán nản đủ cả. Rồi cuối cùng anh chọn cách vượt qua bằng cách đi tìm hình bóng em trong cô gái khác. Anh cũng tìm được hay đúng hơn là tự thôi miên mình rằng hình bóng đấy là em. Anh lại hừng hực, lại yêu đời và nghĩ rằng mình lại được yêu trong tình yêu say đắm thủa nào.

Hắn dừng lại nhìn em, hắn thấy niềm cảm thông, một chút mong chờ và thấp thoáng vờn quanh sự nuối tiếc đan xen trong mắt cô. Hắn tiếp tục nói, cái giọng rù rì buồn thảm để câu kéo sự cảm thương của Mai.

– Rồi em biết không, đời có vay có trả, anh phũ phàng với em ra sao thì người kia cũng trả lại cho anh những điều tương tự. Họ bỏ anh đi không chút nào lưu luyến, họ tay trong tay cùng người khác rồi nhìn anh bằng ánh mắt coi thường khinh miệt.

Mai lúc này hơi rưng rưng, cô thấy anh ta giống mình cũng chênh vênh lạc lõng khi chia tay rồi tìm hình bóng anh ta ở nơi khác. Chẳng phải cô cũng đến với Khánh vì Khánh giống anh ta từ cái tên đến ngoại hình đó sao. Dù Khánh có ưu tú gấp nhiều lần thì xuất phát điểm ban đầu của Mai là thế.

Hơn ai hết lúc này Mai rất đồng cảm với anh ta, cô hiểu những thứ mà người bị bỏ lại đã trải qua. Cô rơi nước mắt, thật nhiều và không thể nào dừng lại, cô nức nở rồi gào lên.

– Vậy sao ngày xưa anh bỏ đi làm gì, anh mang thanh xuân, tình cảm cùng những tháng ngày tươi đẹp để đổi lấy bất hạnh u buồn cho cả hai sao. Anh biết em đã sống qua những ngày đó thế nào không, anh có biết em khóc đến cạn nước mắt đến nấc nghẹn trong nhà vệ sinh ngày anh lên máy bay không hả. Giờ anh còn về đây làm gì, xát muối vào vết thương cho thêm đau thêm xót hay sao… huhuhu… anh ác lắm.

Khanh đứng im chịu trận đến khi tay cô đấm thùm thụp lên ngực y thì y mới ôm em lại, hắn cũng đáp lại em bằng cái giọng nghẹn ngào như đang khóc.

– Anh sai là anh sai… trước sai giờ vẫn thế, xin em đừng khóc, đừng buồn, anh đau đớn lắm, xin em. Hãy để anh nhận lấy nỗi đau kia một mình vì anh đáng bị như thế xin em… uhm uhm…

Nói rồi hắn ghì lấy cô mà hôn, cô vùng vẫy kịch liệt, cô đánh, cô đẩy hắn ra nhưng dù đau đớn đến đâu hắn cũng chịu. Rồi cô xuôi dần chỉ còn túm tay vào vai áo anh ta.

Là cảm giác xưa kia, hương vị thanh xuân của mối tình đầu, hương vị quen thuộc của sự dịu dàng hơi trúc trắc. Rồi mùi đặc trưng của hắn ta, rồi cảm giác chạm da y hệt như khi anh ta chưa xa cách. Tâm trí Mai dần hỗn loạn đấu tranh giữa quá khứ mê say và dằn vặt đạo đức, rồi đạo đức dần bị lu mờ. Lời hứa trên lễ đường thành hôn, tình yêu của chồng cùng các con bị kỷ niệm năm xưa lấn át, cô vòng tay ôm hắn, mê mệt quấn vào môi lưỡi anh ta.

Rồi anh ta hôn lên những giọt nước mắt, thủ thỉ bên tai những lời thiết tha, êm dịu.

– Công chúa của anh, anh xin lỗi, anh lại làm em khóc rồi, nín đi, mọi đau buồn cứ để anh gánh hết.

Nụ hôn lần lần xuống cổ rồi bàn tay xốn xang luồn đi qua vạt váy, người Mai nóng hầm hập khi bàn tay từ đùi đi lên sắp tiến vào vùng cấm địa.

– Anh… không được… em…

Mai chưa nói hết câu hắn liền thu tay lại rồi làm ra vẻ giật mình xấu hổ, liên tục lắc đầu xua tay.

– Anh xin lỗi, là anh quá xúc động, là anh quá phấn khích không giữ được mình chút nữa đã vấy bẩn em. Tha lỗi cho anh, anh không cố ý.

Nói đúng hơn lúc này Mai mới là người được thức tỉnh, cô chỉ định nói “em sợ người ta nhìn thấy” chứ thể xác và đa phần tâm lý đã xuôi theo.

Khanh bước vội lên xe rồi đóng cửa, trong xe hắn liên tục lắc đầu, bụm mặt giống như một người đang xấu hổ và tự trách. Mai thì cố bình ổn lại tinh thần, vuốt phẳng phiu lại váy mình rồi mới lên theo. Không khí trên xe đầy gượng gạo, Mai không nói gì, nhưng nhìn cái cách cô lúng túng và nhịp thở dồn dập kia mấy ai không hiểu cô đang xúc động ghê gớm thế nào.

Mai về đến nhà khi các con còn chưa ngủ, vẫn như mọi lần chúng đòi mẹ đọc truyện cho nghe, nhưng lúc này Mai chẳng tâm trí đâu để làm mấy việc đó. Cô về phòng mình, đóng cửa lại rồi miên man với những hồi hộp còn sót lại. Cô nhắm mắt để cảm nhận sự râm ran trong lòng đang còn âm ỉ. Sự phấn khích, kích động vừa rồi đã bao lâu rồi Mai chưa được thể nghiệm, nó quá mỹ diệu, quá kích thích lấn át cả đi trách nhiệm và tình yêu gia đình trong cô.

– “Ôi mình sao thế này, đã gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn còn phấn khích, cảm giác bàn tay Khanh chạm trên da thịt vẫn còn y nguyên, mình muốn nó quá, muốn đến khó kìm lòng.”

Mai ngồi sụp dưới chân giường, tay cô vò trên tà váy ngay bên ngoài nơi mà Khanh mới chạm vào. Cô thở phì phò, bàn tay dùng lực hơi mạnh làm chiếc váy cô đang mặc bị vặn xoắn cho nát nhàu. Cô tuy có cắn rứt khi đã bước vào vòng xoáy tình cảm sai trái nhưng phần nhiều là tiếc nuối và lưu luyến cảm giác phấn khích mới rồi.

Để xua tan đi cái cảm giác mụ mị, thèm khát này cô để nguyên quần áo như vậy rồi đứng dưới vòi sen xả nước. Dòng nước lạnh căm làm cô run cầm cập nhưng tỉnh táo và nguôi đi cảm giác thèm khát đáng sợ vừa rồi.

Khi Mai bước ra ngoài, cô đã trở lại trạng thái bình thường, cô cầm điện thoại mình lên và thấy có tin nhắn chờ, cô mở ra.

– “Anh đã quá kích động mà không kìm nén được cảm xúc dẫn tới hành động mất kiểm soát, anh xin lỗi vì lại làm vấy bẩn em. Anh rất xấu hổ và tự trách, anh xin lỗi em rất nhiều.”

Mai đọc những dòng này mà lòng đầy bâng khuâng, cô trả lời anh ta bằng một tin xoa dịu bình thường rồi chờ đợi.

– Anh đã về đến nhà chưa, anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá, em hiểu mà. Hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé, mọi việc đều sẽ ổn cả thôi.

Cô chờ chưa được tin nhắn của Khanh thì chồng lại gọi về Facetime. Mai đành phải nhấc máy rồi niềm nở nói chuyện với anh. Khánh lại bắt đầu câu chuyện như thường ngày bằng niềm thương nhớ và mong muốn nhanh chóng trở về với vợ con.

Nhưng lúc này Mai chẳng để tâm mấy vào những lời chồng nói, cô đang còn băn khoăn xem vì sao Khanh không trả lời. Cô liên tục kiểm tra xem có tin nhắn đến không còn với chồng cô chỉ ậm ừ cho qua.

Nói chuyện với chồng 20p rồi mà tin nhắn của Khanh vẫn không thấy đâu, cô kiếm cớ rồi tắt máy, cô dịnh nhắn tin cho anh ta nhưng thấy như vậy không thích hợp nên chỉ đành tiếp tục chờ. Nhưng cả đêm đó đến sáng hôm sau đều không một tin nhắn nào gửi đến.

Buổi sáng chủ nhật, vừa ngồi ăn sáng Mai thỉnh thoảng lại nhìn màn hình, cô cố gắng tự nhủ rằng Khanh bận. Có lẽ anh ta đang loay hoay với căn hộ mới, hoặc bù đầu với công việc ở trường. Cô tự an ủi mình bằng những lý do hợp lý, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết đó chỉ là những lời biện minh yếu ớt. Đêm đến, nằm trên giường, Mai không ngủ được. Cô nhắm mắt, nhưng hình ảnh Khanh hiện lên rõ mồn một: Ánh mắt sâu thẳm đầy cảm xúc, giọng nói trầm buồn như rót mật vào tai, và cả hơi ấm từ bàn tay anh ta khi luồn qua vạt váy cô. Cảm giác râm ran ấy vẫn còn nguyên, khiến cô phải kéo chăn kín đầu để ngăn mình nghĩ tiếp.

Sang ngày thứ hai, nỗi nhớ bắt đầu trộn lẫn với sự bất an. Mai không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như mọi ngày. Cô đi qua đi lại trên hành lang công ty, tay cầm điện thoại, ngón cái lướt qua màn hình như muốn gõ một tin nhắn mới, nhưng rồi lại dừng lại.

– “Mình làm sao thế này? Sao lại để tâm trí bị cuốn theo anh ấy đến vậy?”

Cô tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời. Về đêm nhà các con đòi mẹ chơi cùng, nhưng cô chỉ đáp lại bằng những câu trả lời nhạt nhẽo, ánh mắt xa xăm. Khi chồng gọi về, giọng anh ấm áp kể về những ngày công tác, Mai cố gắng mỉm cười, gật gù, nhưng tâm trí cô đã trôi về bờ sông, về cái khoảnh khắc Khanh ghì chặt lấy cô, đôi môi anh ta nóng bỏng áp lên môi cô. Cô thấy mình thật đáng trách, nhưng càng trách, nỗi nhớ Khanh càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Đêm đó, cô lại mất ngủ. Cô ngồi co ro trên ghế sofa, ánh đèn mờ nhạt từ phòng khách hắt lên gương mặt đầy mệt mỏi.

Cô mở tin nhắn cũ của Khanh, đọc đi đọc lại những dòng chữ anh ta gửi trước đó.

– “Anh xin lỗi vì lại làm vấy bẩn em. Anh rất xấu hổ và tự trách, anh xin lỗi em rất nhiều”.

Cô tin lúc nhắn tin này anh ta đang đau khổ, rồi tự tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ngồi đâu đó, day dứt vì hành động của mình. Hình ảnh ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Mai, làm cô ôm đầu, thở hổn hển như cố xua tan đi cơn bão trong lòng.

Đến ngày thứ ba, nỗi nhớ đã biến thành một thứ gì đó mãnh liệt hơn, gần như là sự ám ảnh. Mai không còn kiểm soát được bản thân. Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy Khanh đứng trước mặt, đôi mắt anh ta nhìn cô đầy thiết tha, bàn tay anh ta chạm vào cô, và hơi thở anh ta phả lên cổ cô. Cô nhớ cái cách anh ta gọi cô là “công chúa”, nhớ giọng nói nghẹn ngào khi anh ta xin lỗi, nhớ cả mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh ta, thứ mùi mà cô từng yêu đến mê mẩn thời thanh xuân. Nỗi nhớ ấy không còn là một cảm giác mơ hồ, mà trở thành một cơn đói khát, một sự thèm muốn mãnh liệt khiến đôi lúc người cô đờ đẫn. Chồng cô gọi điện về, cô bắt máy nhưng kiếm cớ rồi tắt máy ngay.

Cô đứng trước gương, nhìn mình trong bộ váy ngủ mỏng manh, bàn tay vô thức chạm vào nơi mà Khanh từng đặt tay lên. Cô tưởng tượng anh ta đang ở đó, ngay sau lưng cô, thì thầm những lời ngọt ngào như đêm hôm ấy.

– “Mình điên rồi sao?”

Cô tự nhủ, nhưng rồi lại bật khóc. Những giọt nước mắt không phải vì đau khổ, mà vì cô nhận ra mình không thể chống lại được sức hút từ anh ta. Chiều ngày thứ ba, khi vừa tan ca Mai không chịu được nữa, cũng vừa hay người môi giới gọi điện tìm cô thanh toán hết tiền, vậy là cô có cớ để đi tìm anh ta.

Cô lái xe đến khách sạn nơi anh ta đang ở, cái nơi mà cô từng đến để thanh toán và đặt thêm phòng cho anh ta. Trên đường đi, lòng cô ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, vừa háo hức, vừa sợ hãi, vừa mong chờ, vừa lo lắng.

– “Nếu anh ấy không ở đó thì sao? Nếu anh ấy cố tình tránh mặt mình thì sao. Mong rằng gặp được anh, anh đang cần mình giúp đỡ, mình chỉ đang cố gắng giúp đỡ một người bạn mà thôi.”

Những câu hỏi, cùng những lời tự thôi miên của nàng cứ lởn vởn trong đầu. Dù vậy đôi tay cô vẫn nắm chặt vô lăng, đôi chân vẫn đạp ga dứt khoát như thể cả tình cảm và lý trí đều đã có chung quyết định lúc này.

Khi đến khách sạn, Mai bước vào với vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung. Cô nhìn thấy xe mình phủ bạt một bên và khi hỏi lễ tân về phòng của Khanh, và khi nghe họ xác nhận anh ta vẫn còn ở đó, cô gần như muốn hét lên vì nhẹ nhõm.

Cô bước lên cầu thang, từng bước chân nặng nề nhưng không thể dừng lại. Đứng trước cửa phòng anh ta, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy gõ cửa. Không có tiếng trả lời, cô gõ mạnh hơn, gọi tên anh ta.

– Khanh, anh có trong đó không? Là em đây.

Vẫn im lặng. Nhưng rồi, khi cô định quay đi, cánh cửa bật mở. Khanh đứng đó, tóc tai rối bù, mắt thâm quầng, áo sơ mi nhàu nhĩ như vừa trải qua những ngày không ngủ. Anh ta nhìn cô, ngạc nhiên xen lẫn bối rối.

– Mai. Em… em làm gì ở đây.

Giọng anh ta khàn khàn, yếu ớt. Cô không trả lời ngay, chỉ bước vào phòng và đóng cửa lại. Căn phòng nhỏ có lẽ đã từng rất khang trang sạch sẽ nhưng giờ mùi thuốc lá thoảng trong không khí, vài chai bia rỗng lăn lóc dưới sàn. Nhưng những thứ này chẳng mảy may làm Mai có chút nào ái ngại, thứ cô chú ý nhìn vào là những bức ảnh, những vật nhỏ chứa kỷ niệm của 2 người giăng kín căn phòng.

Kia là dải băng đô trước ngực ghi chữ “HOA KHÔI SINH VIÊN THANH LỊCH” cùng cả số báo danh của cô ngày đó, đây chính là cơ duyên đầu tiên anh và cô đến với nhau. Còn đây là tấm ảnh ngày cô tốt nghiệp, không còn là sinh viên của trường, cũng chính thức có thể nhận mình là bạn gái anh ta. Anh còn giữ hết sao, nguyên vẹn từng thứ, trái tim cô trật nhịp, tâm trí đầy ắp kỷ niệm và chan hòa yêu thương.

Mai buông chiếc túi trên vai mình rồi nhìn vào mắt Khanh khi anh cũng nhìn về cô say đắm. Họ lao vào nhau không gì cản được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Hành trình nữ thần hóa điếm
Tác giả Lituchi
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ cave, Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 69
Ngày cập nhật 15/05/2025 11:24 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Lituchi

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba