Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, cơ thể vẫn còn đau nhức nhưng trong từng thớ cơ đã ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng. Cậu liếc nhìn thi thể tên Goblin nằm gục bên ngoài lồng sắt, một bằng chứng câm lặng cho khả năng của mình. Sau đó, ánh mắt cậu hướng về phía chiếc lồng ở góc xa, nơi Anya vẫn ngồi bất động như một bức tượng.
Leo di chuyển không một tiếng động, lách qua những cơ thể đang ngủ say, tiến thẳng đến chiếc lồng của Anya. Tiếng bước chân của cậu nhẹ đến mức không thể nghe thấy, một kỹ năng kiểm soát cơ thể mà Tôn Giả đã phải mất hàng thập kỷ để hoàn thiện, giờ đây được tái hiện một cách tự nhiên.
Anya lập tức cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt rực lửa căm hận ánh lên vẻ cảnh giác cực độ. Cô nhìn Leo, rồi nhìn xuống thi thể tên Goblin gần đó, sự kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt tiều tụy.
Leo không nói gì. Để có được sự chú ý và tin tưởng của cô, lời nói là không đủ. Cậu cần một bằng chứng không thể chối cãi. Ánh mắt của cậu và Anya gặp nhau. Cậu đưa tay, nắm lấy một trong những thanh sắt của chiếc lồng mình vừa bước ra.
Chỉ một chút thôi. Đủ để cô ta hiểu.
Cậu hít một hơi thật sâu, vận dụng chút Ma Nguyên Lực ít ỏi còn lại, dồn vào cánh tay. Các cơ bắp của cậu căng lên. Cậu từ từ dùng lực. Thanh sắt, vốn được rèn để giam cầm những người đàn ông khỏe mạnh, bắt đầu cong lại trong tay cậu. Một tiếng “két” nhỏ, chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng, đủ để Anya nghe thấy rõ ràng. Thanh sắt bị uốn cong một cách rõ rệt, một kỳ tích không thể xảy ra đối với một tù nhân đã bị bỏ đói nhiều ngày.
Anya sững sờ. Đôi mắt cô mở to, sự cảnh giác ban đầu nhanh chóng được thay thế bởi một tia kinh ngạc và một chút hy vọng le lói. Người thiếu niên gầy gò trước mặt cô không hề đơn giản.
Thấy mình đã có được sự chú ý tuyệt đối của cô, Leo buông tay ra. Cậu không vòng vo, không phí lời vào những câu an ủi vô nghĩa. Cậu đi thẳng vào vấn đề, giọng nói lạnh lẽo, không một chút cảm xúc.
“Tất cả chúng ta sẽ chết ở đây,” Leo nói, mỗi từ như một mảnh băng. “Cô biết điều đó. Tôi cũng vậy. Chết trong tuyệt vọng và nhục nhã, trở thành đồ chơi cho lũ súc sinh này cho đến khi chúng chán.”
Anya siết chặt nắm tay, nhưng cô không phản đối. Đó là sự thật tàn khốc mà cô đang phải đối mặt mỗi giây mỗi phút.
Leo tiếp tục, giọng nói vẫn đều đều. “Nhưng tôi đã tìm ra một cách. Một cách để biến chính sự đau khổ này thành sức mạnh. Nó đòi hỏi… sự kết hợp thể xác.”
Anya khựng lại, đôi mắt cô nheo lại, sự nghi ngờ và ghê tởm bắt đầu hiện lên. Kết hợp thể xác? Thằng nhóc này đang nói cái quái gì vậy? Chẳng lẽ nó cũng giống như lũ quái vật kia?
Như đọc được suy nghĩ của cô, Leo nói tiếp, giọng nói trở nên sắc bén hơn, đánh thẳng vào tâm lý của người phụ nữ đang bị nhấn chìm bởi hận thù. Cậu không nhìn vào cơ thể cô với sự ham muốn, mà như một nhà chiến lược đang đánh giá một vũ khí.
“Tôi không yêu cầu cô làm người tình của tôi. Tôi mời cô làm đối tác báo thù của tôi.”
Hai chữ “báo thù” như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa đen tối nhất trong tâm hồn Anya. Sự ghê tởm trong mắt cô dần được thay thế bởi một sự chú ý cao độ.
“Chúng ta sẽ lợi dụng lẫn nhau.” Leo nói thẳng. “Cơ thể của cô, với nguồn linh khí tiềm tàng mạnh mẽ, sẽ trở thành lò luyện cho sức mạnh của tôi. Thông qua một công pháp đặc biệt, tôi có thể hấp thụ và chuyển hóa nguồn năng lượng đó thành sức mạnh của riêng mình. Cô sẽ không nhận được chút sức mạnh nào cả. Cô chỉ là công cụ.”
Những lời nói tàn nhẫn và thẳng thừng đến mức khiến người ta phải phẫn nộ. Nhưng đối với một người đã mất tất cả, sự trung thực tàn khốc đó lại đáng tin hơn vạn lời hứa hẹn sáo rỗng.
Leo nhìn thẳng vào mắt Anya, trong ánh mắt cậu không có sự thương hại, chỉ có một lời cam kết sắt đá. Cậu giơ ba ngón tay lên, một nghi thức thề nguyện cổ xưa từ thế giới của Tôn Giả.
“Đổi lại,” giọng cậu vang lên, đanh thép và trang trọng, “Tôi thề trên linh hồn của gia đình tôi đã bị sát hại, và trên linh hồn của chồng con cô, rằng tôi sẽ dùng chính sức mạnh được tạo ra từ cơ thể cô để tàn sát toàn bộ lũ quái vật này. Tôi sẽ giết từng tên một. Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá cho mọi tội ác chúng đã gây ra. Tôi sẽ tự tay xé xác tên thủ lĩnh đã làm nhục cô và những người khác. Đó là lời thề của tôi.”
Không gian chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Anya. Lời đề nghị của Leo vừa ghê tởm, vừa hấp dẫn một cách ma quỷ. Bị lợi dụng thể xác, trở thành một công cụ, một lò luyện không hơn không kém. Cái giá đó là sự sỉ nhục tột cùng. Nhưng phần thưởng… phần thưởng là được chứng kiến kẻ thù của mình bị hủy diệt, được nghe tiếng gào thét của chúng, được thấy máu của chúng nhuộm đỏ hang động này.
Leo lùi lại một bước, cho cô không gian để suy nghĩ. Cậu đã đặt tất cả các lá bài lên bàn. Quyết định cuối cùng không nằm ở cậu.
“Lựa chọn là của cô,” cậu kết luận, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. “Chết trong nhục nhã, hoặc sống để chứng kiến chúng bị hủy diệt.”
Nói rồi, cậu quay lưng, trở về chiếc lồng của mình, để lại Anya một mình với lời đề nghị tàn khốc. Cậu đã gieo hạt giống. Giờ chỉ cần chờ xem liệu nó có nảy mầm trong mảnh đất khô cằn của sự hận thù hay không.
Anya ngồi bất động, lồng ngực phập phồng dữ dội. Lời nói của Leo cứ vang vọng trong đầu cô. Đối tác báo thù… Lò luyện… Tàn sát toàn bộ… cô nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay từng dịu dàng ôm ấp chồng con, giờ đây chỉ biết siết chặt trong bất lực. Cô nhìn về phía hang ổ của tên thủ lĩnh, nơi chồng và con trai cô đã bị giết, nơi những người phụ nữ khác đã bị chà đạp. Ngọn lửa hận thù trong lòng cô bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí, mọi sự do dự, mọi phẩm giá còn sót lại.
Chết trong nhục nhã? Hay… sống để báo thù?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Leo. Trong bóng tối, cô không thấy một cậu thiếu niên, mà thấy một ác thần vừa đưa ra một giao kèo với linh hồn của mình. Một giao kèo với địa ngục, nhưng lại hứa hẹn một thiên đường của sự trả thù.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Âm Dương Hóa Ma Quyết |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 11/08/2025 03:45 (GMT+7) |