Tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Vương Trường Sinh.
Bầu trời vốn dĩ sáng sủa chợt hiện mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, cát đá không ngừng bay múa.
Một đoàn lôi vân thật lớn xuất hiện trên không một toà cự phong.
Lấy cự phong làm trung tâm, phạm vi vạn dăm xung quanh đều là gò đất. Chân núi lập một khối bia đá màu vàng cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ cái to màu bạc “Thanh Vân phong”.
Điệm thiểm lôi minh, từng con lôi xà thô to không ngừng ẩn hiện, thanh thế to lớn.
Lấy cự phong chọc trời làm trung tâm, một trăm lẻ tám đạo thanh quang phóng lên cao rồi hoá thành một đạo màn hình dày đặc màu xanh, che kín cả toà kình thiên cự phong. Đồng thời cây cỏ bên trong cự phong không ngừng điên cuồng sinh trưởng.
Vài đội tu sĩ bay lên từ mấy chục đỉnh núi gần đó, thấp nhất cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ, Trần Dương Minh ở bên trong.
“Mọi người không thể tới gần Thanh Vân phong ba ngàn dặm, kẻ vi phạm nghiêm trị không tha.”
Thanh âm Trần Dương Minh không lớn, truyền khắp phạm vi mười vạn dặm.
Vương Trường Sinh nhướng mày, hắn nhớ rõ Thanh Vân phong là chỗ ở của Trần Hạo Thiên. Trần Hạo Thiên là một thủ lãnh của Huyền Nguyệt sơn mạch, Luyện hư trung kỳ.
“Đại thiên kiếp!”
Hai mắt Vương Trường Sinh nhíu lại, tu sĩ từ Luyện hư trở lên không có thọ nguyên nhất định. Đại thiên kiếp chính là kẻ thù lớn nhất của bọn họ. Hoặc là tiến vào cảnh giới cao hơn, hoặc là chết dưới đại thiên kiếp.
Vương Trường Sinh đá sớm muốn chứng kiến uy lực của đại thiên kiếp. Có thể nhìn thấy Luyện hư tu sĩ độ đại thiên kiếp, đây là chuyện tốt. Nói không chừng có thể tham khảo một chút thủ đoạn độ kiếp của Trần Hạo Thiên.
Trong hư không chợt mạnh mẽ xuất hiện vô số sương mù màu trắng, che lấp Thanh Vân phong và phạm vi mấy chục vạn dặm xung quanh. Từng đạo tia chớp màu bạc hạ xuống xé rách biển mây. Nhưng vẫn như cũ không thể thấy được rõ ràng tình hình bên trong biển mây.
Vương Trường Sinh cũng không bất ngờ. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn cho người khác nhìn thấy quá trình độ kiếp của mình.
Nguyên Anh tu sĩ đánh sâu và Hoá thần kỳ sẽ đưa tới Ngũ cửu lôi kiếp, để nhục thân phát sinh biến đổi.
Sau nửa canh giờ, lôi vân chỉ còn lớn khoảng hơn trăm trượng.
Tiếng lôi minh oành đùng đùng vang vọng tận mây xanh. Lôi vân kịch liệt quay cuồng rồi chợt xuất hiện một con lôi mãng màu vàng, quanh thân nó được vô số hồ quang màu vàng bao bọc.
Lôi vân chợt biến thành màu vàng, kịch liệt quay cuồng. Hoá thành một con lôi mãng màu vàng khổng lồ dài hơn ngàn trượng, khí thế hùng dũng từ trên cao đập xuống.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sáng lên một đoàn lôi quang chói mắt, lượng lớn sương mù chợt tán loạn.
Bầu trời chậm rãi khôi phục trong xanh, lôi vân biến mất không thấy.
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra chút suy nghĩ. Dựa theo điển tịch ghi lại, Hoá thần tu sĩ khi đánh sâu vào Luyện hư kỳ sẽ đưa tới Lục cửu lôi kiếp. Tổng cộng có sáu vòng, mỗi vòng chín đạo, cả thảy năm mươi bốn đạo.
Đại thiên kiếp có bảy vòng, mỗi một vòng có mười hai đạo. Tổng cộng có tám mươi bốn đạo. Một đạo cuối cùng không phải lôi điện thông thường. Dựa theo điển tịch ghi lại, đây hẳn là đại thiên kiếp lần đầu tiên của Trần Hạo Thiên.
Bình thường mà nói, nếu là đại thiên kiếp lần thứ hai của Luyện hư tu sĩ, thì phải trải qua bảy vòng, mỗi một vòng mười lăm đạo. Tổng cộng là một trăm linh năm đạo. Nếu là lần thứ ba thì bảy vòng, mỗi vòng mười tám đạo, tổng cộng một trăm hai mươi sáu đạo. Số lần đại thiên kiếp càng lớn, tu vi của người độ kiếp càng cao, thì uy lực càng lớn.
Một ít chủng tộc đặc thù hoặc là một số tu sĩ cá biệt sẽ đưa tới đại thiên kiếp có số lượng lôi điện khác nhau.
Đây là đại thiên kiếp lần đầu của Trần Hạo Thiên, hẳn là không có trở ngại gì.
“Đi thôi! Chúng ta trở về thôi!”
Ba người Vương Trường Sinh hoá thành ba đạo độn quang, bay về hướng xa xa.
Không qua baoa lâu, ba người bọn họ xuất hiện trên không một sơn cốc ba mặt đều là núi, có thể nghe thấy tiếng đàn vui tai vang vọng.
Uông Như Yên ngồi bên trong một toà thạch đình màu xanh, chuyên tâm đàn tấu.
Thạch đình màu xanh năm tại trung ương một hồ nước lớn khoảng trăm mẫu, hồ nước cũng là màu xanh.
Tiếng đàn giống như dòng nước thản nhiên vang lên, khi thì róc rách như dòng suối, khi thì êm đềm như lời thì thầm nhỏ nhẹ, như khóc như tố. Một lát sau, tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, mặt hồ tạo nên một trận gợn sóng, nhấc lên từng đạo sóng nước cao hơn trăm trượng.
Một lát sau, tiếng đàn ngừng lại, sóng nước hạ xuống làm dậy khởi vô số hơi nước. Ba người Vương Trường Sinh lúc này mới đáp xuống, dừng bên trong thạch đình.
“Mẹ, khúc “Phi Vân độ” này của người thật dễ nghe.”
Vương Thanh Thành cười nói. “Phi Vân độ” là khúc Uông Như Yên tự mình sáng tạo. Lúc nàng và Vương Trường Sinh xuyên qua địa bàn của Phi Vân tộc, bị Phi Vân tộc đuổi giết thiếu chút thì thân tử đạo tiêu. Sau khi tránh được kiếp này, nàng liền viết một thủ khúc, gọi là “Phi Vân độ”.
Phi Vân tộc là một tiểu tộc, trong tộc chỉ có một Hợp thể tu sĩ.
“Thanh Phong, ngươi nói đi!”
Uông Như Yên nhìn về phía Vương Thanh Phong, cười hỏi.
Vương Thanh Phong gãi gãi đầu rồi nói: “Mẹ, ta không hiểu âm luật, không biết bình phẩm.”
Uông Như Yên gật gật đầu, Vương Thanh Thành và Vương Thanh Phong từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nhưng hai huynh đệ có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 480 |
Ngày cập nhật | 09/10/2025 03:36 (GMT+7) |