Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Vết cắt 2 » Phần 4

Vết cắt 2 - Tác giả Hiroshi D


Update Phần 6

Phần 4: “Trần trụi”

Choang! – Tiếng thủy tinh vỡ vang lên như tiếng chuông báo tử giữa đêm tĩnh mịch.

Duy choàng tỉnh, đầu đau như búa bổ. Ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống bàn ăn còn ngổn ngang – lon bia lăn lóc, chén đũa đổ vỡ, nồi lẩu nghiêng lệch, nước lèo đổ loang trên nền gạch như vết máu đông. Mùi rượu sâm, mùi thịt bò, mùi mồ hôi, tất cả hòa quyện lại, hôi hám và nghẹt thở.

Cậu cố nhúc nhích, nhưng không thể. Tay chân đều bị trói chặt bằng dây thừng, nhiều vòng xiết mạnh đến tê rần.

Miệng bị bịt kín. Không phải băng keo. Là… cái gì đó mềm mềm, hôi hôi, mùi xạ cơ thể… một cái quần lót cũ. Của ai thì Duy không dám đoán.

Cậu cố la lên, nhưng chỉ phát ra tiếng “ư ử” như heo bị trói trước lò mổ.

Phía đối diện, Trí cũng bị trói y hệt. Cậu ta ngồi bất động trên một cái ghế gỗ, đầu bê bết máu, có vài mảnh vụn thủy tinh dính trên tóc và trán. Một dòng máu chảy từ trán xuống mép, tạo thành một vệt đỏ sẫm, lẫn với nước bia tràn dưới chân.

Giữa đống đổ nát của bữa tiệc, ánh sáng đèn đung đưa, chiếu xuống cái thân hình đầy sát khí của Hoàng.

Anh đứng đó, tay cầm phần còn lại của một chai thủy tinh đã vỡ, đầu nhọn lởm chởm như những mảnh dao găm.

Ngay sau lưng Hoàng là chị My, khuôn mặt tái xanh, tay cầm một đồ chích điện cầm tay, ngón trỏ run rẩy bấm bấm vào nút, khiến tia điện xanh lè liên tục phát ra tiếng “xẹt xẹt” đáng sợ.

Hoàng quay đầu lại, mắt đỏ rực:

– “Chị, chị trói chặt thằng Duy chưa? Tụi nó uống ít quá, thuốc tan nhanh quá…”

My gật đầu lia lịa, cố giữ bình tĩnh:

– “Rồi… chị trói nó chặt lắm rồi… nhưng mà… cái này… đồ chích điện, thuốc… dây thừng… em lấy ở đâu ra vậy Hoàng…”

Cô vừa hỏi, vừa khóc nấc, ngón tay run rẩy vẫn bóp nút khiến tiếng “xẹt xẹt” vang lên không ngớt, ánh sáng xanh lóe lên trên nền gạch ướt rượu bia như linh hồn vất vưởng.

Hoàng nở nụ cười lạnh ngắt:

– “Thuốc… em vừa đặt chiều nay, trên chợ đen. Dây thì em lấy ở dưới kho nhà bếp. Còn cái này…” – anh chỉ vào cây chích điện – “… em mua từ sau cái đêm đó… sau cái đêm thằng HÙNG hại chị.”

Hoàng xoay người, đạp một phát vào ghế Trí khiến nó nghiêng ngả, rồi như con thú dữ, anh lao đến bóp cổ thằng Trí, mắt long sòng sọc:

– “MÀY LÀ AI?? SAO MÀY TỚI ĐÂY?? MÀY BIẾT BÌNH ĐÚNG KHÔNG?? MÀY TỪNG LÀM GÌ BÌNH?? MÀY MUỐN CHẾT HẢ?? MÀY MUỐN CÁI GÌ??”

Trí vùng vẫy, cổ bị siết chặt, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy. Tay chân giật giật vô thức. Máu từ đầu lại trào ra thêm, nhỏ tong tỏng vào nồi lẩu còn bốc khói bên cạnh.

My đứng đó, nước mắt lưng tròng, la lên thảm thiết:

– “Hoàng… Trí… THẰNG TRÍ… ĐÊM ĐÓ… HÙNG LÀM NHỤC CHỊ… CŨNG CÓ NÓ!!!”

Câu nói như tiếng sấm giữa lòng căn nhà, làm cả không gian như đóng băng.

My gục xuống, ôm mặt òa lên khóc nức nở, không thể đứng vững.

Duy nằm đó, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài, vẫn không hiểu cái quái gì đang diễn ra, chỉ ư ử trong tuyệt vọng, mồm vẫn bị cái quần lót nhét chặt như keo.

Hoàng hét lên, gằn giọng, siết mạnh hơn:

– “THẰNG CHÓ…”

Trí cố vùng vẫy, mặt tím tái, miệng cố mở, thốt ra từng tiếng đứt quãng:

– “Anh… chị… tha… tha em… em không biết gì hết… không phải do em… KHÔNG PHẢI DO EM!!”

Nhưng ánh mắt Hoàng… lúc này không còn là ánh mắt của người nữa. Đó là ánh mắt của một con mãnh thú, đang bảo vệ bầy đàn của nó, và chuẩn bị giết chết bất cứ kẻ nào dám chạm vào.

Hoàng buông cổ Trí ra một cách đột ngột, như ném bỏ một bịch rác đã vắt kiệt sức lực.

Trí gục xuống ghế, ho sặc sụa, máu từ họng bật ra, dính lên áo, bắn cả lên cái nồi lẩu nghiêng nghiêng đang cháy lẹt đẹt mấy mảnh rau muống.

Cậu ngước mắt lên, nhìn sang Duy, ánh mắt đỏ hoe như muốn nói: “Em xin lỗi… em chỉ muốn anh được yên thân…”

Hoàng cười lạnh, cúi xuống sát mặt Trí, hơi thở đầy sát khí:

– “Mày thương thằng Duy lắm đúng không… Giờ mày nói sự thật… HOẶC LÀ…”

Không nói hết câu, Hoàng đứng phắt dậy, quay qua nhìn My – lúc này tay cô vẫn run, đồ chích điện còn xẹt xẹt ánh sáng xanh ma quái.

– “Chị. Làm như em nói.”

My nuốt nước mắt, mím môi, nhắm mắt lại, tay run rẩy cầm đồ chích điện, như thể sắp tự đâm vào chính mình.

Nhưng không, cô lao thẳng tới Duy, đâm phập cây chích điện vào bụng cậu ta, ngay chỗ cơ bụng từng sáu múi, giờ thì sắp thành… thịt nướng.

Duy rú lên, tiếng rú xuyên thủng không gian, giật như con cá bị điện giật trên thớt, đầu nó dựng đứng, tóc cháy khét, mùi da thịt khét lẹt bốc lên hòa quyện cùng mùi lẩu, mùi bia, mùi nước tương đổ đầy bàn.

– “AAAAA!!!”

Mắt Duy trợn tròn, rồi trắng dã. Miệng phun nước dãi. Cái quần lót bịt miệng nó… bắn phọt ra như pháo nổ.

Hoàng gào lên:

– “ĐỦ RỒI!!”

Anh chộp lấy cây chích điện khỏi tay My. My ngồi bệt xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

Hoàng quay lại nhìn Trí, máu trên trán Trí giờ đã chảy thành dòng.

– “Giờ mày nói thật chưa?!”

Trí khóc òa, đầu gục xuống như chịu hết nổi:

– “Anh ơi… chị ơi… tha em… em xin… tha anh Duy, ảnh không liên quan đâu…”

Hoàng gằn giọng, mắt như thiêu đốt:

– “Chị, tiếp đi.”

My gào lên:

– “Không! Không… nó chịu hết nổi rồi…”

Nhưng Hoàng đã cúi xuống, nâng đầu Duy dậy như xác chết, còn thở phì phò.

– “Chị làm lẹ đi. Xong hết rồi chôn luôn, đỡ tốn công.”

My run rẩy, tay lại cầm cây chích điện. Không biết vì vô thức hay vì đã mất kiểm soát, cô thọc mạnh lần nữa – lần này… vô mông Duy.

Duy giật như bị phóng tên lửa, miệng há hốc, mắt trắng dã, rồi…

– “CHỊ MY ƠI… GIẾT EM ĐI… EM CHỈ CHO CHỊ NHÌN “CÁI ĐÓ” CỦA EM THÔI MÀ CHỊ NỠ NÀO…”

Nói xong, Duy lăn đùng ra xỉu, mồm méo xệch, hai chân dạng ra như con ếch hấp.

My hét lên:

– “DUY!!! Duy tỉnh dậy đi em!!!”

Cô vừa lay vừa khóc như điên dại. Mái tóc tomboy rối bời, lệ hòa mồ hôi ướt đẫm gương mặt trắng bệch.

Hoàng đứng thở hồng hộc, quệt máu trên tay, nói lạnh băng:

– “Không sao đâu. Lát chôn cả hai luôn, chôn chung cho tụi nó hạnh phúc…”

Rồi anh nháy mắt với My, như vừa kể một chuyện cười.

Trí gào lên như con thú bị dồn đến đường cùng:

– “EM NÓI!! EM NÓI!! ĐỪNG GIẾT ANH DUY!! EM NÓI HẾT!!!”

Trí ngước lên, mắt đầy nước, giọng nghẹn như tắc nơi cổ họng.

– “Em… em và Bình… đã quen nhau từ trước. Bình là người đầu tiên… khiến em biết yêu là gì…”

Trí gục xuống.

– “Nhưng đêm đó… cái đêm khốn nạn đó… chính là lần cuối em dám nhìn vào mắt cô ấy…”
– “Anh Hùng… hắn… đánh thuốc mê Bình… rồi lừa em tới chỗ đó…”
– “Em tưởng là sinh nhật một người bạn… không ngờ… chỉ có hắn… và Bình đang nằm bất động…”

My nghiến răng, ánh mắt như muốn phóng lửa. Hoàng im lặng, tay siết chặt con dao giấu sau hông.

Trí tiếp:

– “Em lao vào… em định đưa Bình đi… nhưng hắn lôi em lại, kề dao vào cổ em…”
– “Hắn nói… nếu mày dám cản… tao sẽ cho người tông chết mẹ mày, đốt nhà mày, bắt em gái mày đem bán… hắn đọc rõ tên, địa chỉ, cả trường con bé đang học…”
– “Em sợ… sợ đến phát điên… nhưng em cũng không làm được gì…”

Trí òa lên, máu từ đầu nhỏ xuống vết trói ướt nhẹp.

– “Rồi hắn… hắn làm nhục Bình… ngay trước mắt em…”
– “Hắn bắt em phải tham gia… hắn bảo, mày mà không làm… tao giết nó trước mặt mày, rồi mày sẽ là đứa kế tiếp…”
– “Em… đã quỳ xuống van xin hắn… em nói tao làm gì cũng được… đừng đụng tới cô ấy nữa…”

Trí nấc lên từng hồi.

– “Nhưng hắn không dừng… hắn cười… rồi ép em… ép em làm…”
– “Em… em biết… em không xứng đáng sống… Bình là người yêu em… là người em muốn cưới… mà em lại…”

Bình đứng núp trong phòng, lùi lại, hai tay ôm ngực, ánh mắt thất thần.

Trí nhìn sang:

– “Sau khi bắt em phải… phải làm cái chuyện đó… hắn quay sang, cười như điên dại…”
– “Hắn vẫy tay, gọi thêm ba thằng đàn em từ phòng bên bước vào… em nhận ra… đó là đàn em thân cận của hắn…”
– “Bọn nó… lao vào Bình… thay nhau làm nhục cô ấy… em la hét… em van xin… em vùng ra định cứu Bình thì bị hắn đạp ngã, kêu bọn kia khống chế em…”
– “Hắn ngồi đó… hút thuốc, nhả khói, nhìn cảnh em gái ruột mình bị… bị…”

Trí gào lên trong uất nghẹn:

– “LÀ EM GÁI HẮN! Hắn là ANH TRAI BÌNH! Mà hắn vẫn có thể làm vậy!”
– “Em không tin được… em tưởng mình điên… nhưng hắn nói rõ… “tao làm từ nhỏ rồi, giờ nó cũng quen rồi, có gì đâu”…”

My che miệng nôn thốc, nước mắt ràn rụa. Hoàng tái mặt, lưng run lên. Bình ngã quỵ xuống sàn.

Trí tiếp:

– “Em… em bị trói vào ghế… hắn quay lại nhìn em, rồi bảo: “Tới lượt mày, mày nghĩ mày khác sao?”
– “Rồi… bọn nó thay phiên nhau làm nhục em, hắn cũng vậy… hắn cưỡng hiếp em… tất cả đều được ghi hình…”
– “Sau đó hắn dọa… nếu em hé răng… hắn sẽ tung clip lên mạng, báo công an vu cho em hiếp dâm tập thể, còn có cả clip em với… với đàn ông…”
– “Em không còn gì để sống… em trốn chạy… em tránh mặt Bình… vì mỗi lần nhìn thấy em lại thấy máu, thấy nhục…”

Căn phòng im phăng phắc.

Chỉ còn tiếng nghẹn ngào, tiếng tim đập gấp, tiếng giông gió bắt đầu kéo về qua khe cửa.

Trí cúi gằm mặt, giọng khàn đặc, vừa khóc vừa lết gối đến gần chỗ My đang đứng.

– “Chị My… em xin chị… tha cho em… tha cho anh Duy…”
– “Đêm đó… là Hùng rủ em… hắn nói là sinh nhật, hắn muốn huynh đệ có mặt đông đủ… nói là xóa bỏ chuyện cũ… là muốn làm lại…”
– “Em không tin… em từ chối, em nói em không dính líu gì nữa…”

Trí nấc lên:

– “Nhưng hắn… hắn dọa tung đoạn clip năm xưa, cái đêm mà em… mà em phải làm chuyện đó với Bình…”
– “Hắn nói… Bình đã xem rồi… và… và Bình còn tỏ ra thích thú…”

Bình đang đi tới chỗ My bỗng như bị ai đó đạp thẳng vào tim. Cô ngã khuỵu xuống sàn, ánh mắt thất thần.

– “KHÔNG! Không… không thể nào…” – Bình gào lên, bàn tay run rẩy bấu vào tấm thảm.

My trân trối nhìn Trí, như cố giữ cho bản thân không vỡ vụn.

– “Nó nói dối… chị ơi… chính cái thằng anh khốn nạn của em… nó dựng chuyện hết! Em chưa từng… chưa từng biết gì về cái clip đó…”

Trí tiếp, giọng giờ như bị ai bóp nghẹt.

– “Em biết… em biết em đáng chết… nhưng em không ngờ… cái đêm hôm đó… người mà tụi em bịt mắt cưỡng hiếp… lại là chị…”
– “Hắn không nói là ai… chỉ bảo là “con nhỏ từng làm bẻ mặt tao”… “con đĩ dám làm nhục tao”…”
– “Trước khi mọi chuyện xảy ra… hắn ép tụi em chơi ma túy đá, nói “không phê không chơi được”…”
– “Lúc em phê… đầu óc em quay cuồng, không còn biết gì nữa… chỉ nhớ loáng thoáng là bị hắn dí vào… hắn bảo phải làm… nếu không… hắn sẽ giết cả nhà em…”
– “Em… em làm… hắn bắt em bú vú chị, đâm dương vật vào chị, em ra hai hay ba lần em không nhớ nữa, em tưởng chỉ là một cô gái nào đó hắn bắt cóc… đến hôm nay em mới biết… người đó là chị…”

Trí quỳ rạp xuống đất, lạy liên tục, trán đập xuống nền sàn đầy vết bia đổ và mảnh vụn ly vỡ.

– “Em sai rồi… em xin lỗi… em không còn gì để biện minh…”

Không khí trong căn nhà đặc quánh, như thể mọi tiếng động đều bị bóp nghẹt trong những cú nấc.

Một tiếng động nhẹ khẽ vang lên… là Duy.

Không ai rõ Duy tỉnh dậy từ lúc nào, chỉ biết giờ đây Duy đang ngồi dựa vào tường, ánh mắt trống rỗng, lặng câm như cái xác không hồn, môi khẽ run, nhưng không phát ra một lời nào.

My tiến tới, định đỡ Duy, nhưng chính cô cũng ngã quỵ.

Bình vẫn đứng đó, như hóa đá. Hoàng thì siết chặt nắm tay đến bật máu, ánh mắt không còn là ánh mắt người thường.

Trí cúi gằm mặt, máu khô loang lỗ từ trán xuống môi. Hắn lết đầu gối tới gần, ánh mắt đầy tuyệt vọng, giọng thì thào như một kẻ hấp hối:

– “Em không ngờ… không ngờ là gặp chị My… và… và Bình… ở căn nhà này…”
– “Sau tất cả… sau những gì em đã làm… em không còn tư cách để nói bất kỳ điều gì nữa…”
– “Chỉ xin mọi người… hãy tha cho anh Duy… ảnh hoàn toàn không biết gì… tất cả là lỗi của em…”

Trí run rẩy, khóc nấc lên như một đứa trẻ, rồi ngước nhìn Bình và My, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

– “Bình… anh xin lỗi em… vì… vì chuyện năm đó…”
– “Chị My… em xin lỗi chị… chuyện sau đó… là lỗi lầm mà em mang theo cả đời…”
– “Em không dám kể… không dám nhắc… nhưng em biết… hai người là những người cuối cùng em có thể cúi đầu xin tha thứ…”

Trí gục đầu xuống đất, hai tay chắp lại, run rẩy như thể đang chịu một bản án tử hình.

– “Sau tất cả… em biết hôm nay là ngày em phải trả nghiệp…”
– “Từ sau chuyện đó… em không dám đến gần ai… không dám đến gần thân xác phụ nữ… em tự thay đổi chính mình… không phải vì trốn tránh… mà vì sợ… sợ con người mình…”
– “Cha mẹ em cũng mất… em chỉ còn đứa em gái nhỏ… em đưa nó đi thật xa, sống lặng lẽ, trốn tránh… nhưng em không ngờ… số phận lại đưa em trở về đây…”
– “Dù mọi người muốn làm gì em cũng được… giết cũng được… em chấp nhận hết…”

Không khí nặng như chì. Duy đã tỉnh lại từ lúc nào, vẫn ngồi im trong góc, ánh mắt câm lặng, không nói một lời.

Hoàng không nói gì, mắt long lên sòng sọc. Bàn tay hắn đã rút ra một con dao giấu sau lưng. Ánh thép lấp loáng dưới ánh đèn.

My hoảng hốt hét lên:

– “Hoàng, đừng! Chết người đó! Đi tù đó!”

Bình nắm lấy tay Hoàng, giọng cô nghẹn lại:

– “Tha cho Trí đi… mọi chuyện với em… kết thúc ở đây rồi…”

Hoàng thở dốc, nhưng dao đã rơi xuống sàn. Âm thanh lạnh buốt như cắt không gian.

Bình bước lại gần Trí. Bốp! – Một cái tát như trời giáng khiến Trí ngã nghiêng, mặt ướt nước mắt lẫn máu.

Bình gào lên, vừa khóc vừa đấm vào ngực Trí thùm thụp:

– “Tại sao lúc đó không đứng lên! Sao không bảo vệ em! Sao lại để mọi chuyện xảy ra như vậy!”
– “Năm đó… Anh nói yêu em… mà như vậy sao?”

Trí không nói gì, chỉ nằm đó, hai dòng lệ lặng lẽ tuôn rơi. Không ai trong căn nhà lên tiếng thêm một lời nào.

Hoàng bước ra sân. Gió đêm lạnh buốt thổi qua rặng thông phía sau nhà, vậy mà thân thể Hoàng lại nóng hừng hực. Anh đấm thùm thụp vào cột bê tông, máu từ tay chảy ra từng giọt, hòa lẫn mồ hôi và giận dữ.

– “Mình không ngờ…” – Hoàng lẩm bẩm – “Không ngờ dư âm của thằng Hùng để lại… lại lớn thế này…”

Nỗi uất nghẹn trào lên như sóng biển, đập nát mọi bình yên trong lòng Hoàng. Bao nhiêu người bị kéo vào cơn ác mộng đó – chị My, Bình… cả Trí, cả Duy… và cả chính anh nữa. Hoàng siết tay, ánh mắt đỏ hoe, ánh trăng hắt bóng anh kéo dài trên sân gạch lạnh ngắt.

– “Mình phải mạnh hơn nữa… để bảo vệ hai người con gái đó… chị My và Bình… dù có thế nào…” – Nhưng đâu đó trong anh vẫn có một nỗi bất lực… âm ỉ… một khoảng trống mà mọi cú đấm cũng không thể lấp đầy.

Bên trong nhà, Bình lặng lẽ tháo dây trói cho Trí. Cô không nhìn hắn, nhưng đôi tay lại rất nhẹ nhàng, dứt khoát. Cô lấy thuốc đỏ, băng gạc, sát trùng vết thương, rồi cẩn thận khâu lại.

Trí chỉ cúi đầu, không nói gì. Bình cũng không nói gì. Cả hai đã từng yêu nhau, từng có ước mơ, từng là thanh xuân của nhau. Nhưng giờ, tất cả chỉ còn là những ký ức bị bóp méo bởi một con quỷ đội lốt anh trai.

Dù vậy, trong từng cái chạm tay, vẫn có chút gì đó… lặng lẽ… buồn và xót xa.

Cuối cùng, Bình thở dài, khẽ nói:

– “Lúc nãy mà em không cản là Hoàng cho anh đi bán muối rồi.”

Trí bật cười khẽ – một tiếng cười như nghẹn lại trong cổ họng. Hắn bất ngờ ôm lấy Bình.

Bình sững người, không phản ứng. Chỉ nhắm mắt lại. Không còn tình yêu… nhưng vẫn còn một chút quan tâm… và quá nhiều tổn thương chưa lành.

Phòng bên, My lôi Duy vào phòng như lôi một bao gạo.

– “Vô đây… chị cởi trói cho…”

Cạch. Vừa mới tháo được dây, Duy bật dậy thì My đã hoảng hồn la lên, tay che đầu:

– “Aaaaa đừng đánh chị! Chị không cố ý đâu! Là Hoàng nó kêu…”

Duy trừng mắt nhìn My, chưa kịp nói gì thì mặt tái xanh rồi… xỉu đè lên người My.

– “Á… trời ơi! Duy! Duy à! Đứng dậy coi! Mập mà nặng dữ thần…” – My vùng vẫy, nhưng không thoát nổi khỏi thân hình cao 1m8, vai u thịt bắp đang đè lên mình.

Duy thều thào:

– “Ác quá… cuối cùng em chỉ là nạn nhân thôi mà… mà cái quần nhét vô miệng em… là của ai”
– “Của… của chị… tại Hoàng nó hối chị gấp quá… nên…”

Thân thể Duy đè lên ngực My – bộ ngực tròn đầy, quyến rũ và mềm mại một cách đáng sợ. Duy như bị điện giật, tim đập thình thịch – thứ cảm giác mà một người LGBT như cậu không nghĩ là mình sẽ từng trải qua.

Duy mở hé một mắt… thấy má My đỏ bừng như gấc chín, cơ thể cô nhỏ nhắn, phập phồng… mùi hương thoang thoảng như hoa dại. Nhưng My đang cảm nhận là… cái gì đó cấn cấn… cứng cứng… đang chọc vào bụng My.

My tròn mắt, mím môi tính hét thì Duy đã vội bịt miệng cô lại:

– “Suỵt… chị nín coi… anh Hoàng mà vào là em chết thiệt á…”

My không dám nói, chỉ trừng mắt. Nhưng đầu óc cô thì đang quay mòng mòng. “Cái đó của nó… trời đất ơi… bự thiệt đó hả trời… làm sao mà… trời ơi…” My đỏ mặt, tim đập như trống làng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, não cô tự động vẽ ra hình ảnh Hoàng đứng một bên, Duy đứng một bên… còn cô thì bị kẹp giữa trong một cuộc chơi xác thịt hỗn loạn…

My giật mình, tự vả nhẹ vào đầu: “Không! Không được nghĩ vậy! Biến thái quá rồi My ơi!”

Trong khi đó, Duy vẫn giả bộ xỉu nằm im tiếp, nhưng cơ thể thì đang căng cứng vì quá gần thân thể phụ nữ lần đầu tiên. Còn My, cô vẫn bị đè dưới thân hình ấm nóng ấy, nghe từng nhịp tim, cảm từng hơi thở, và biết rõ dưới đó… vẫn còn một con quái vật đang ngỏng cao kiêu hãnh.

Trong căn phòng nhỏ, có thứ gì đó đang rung lên khe khẽ… không phải tiếng điện thoại… mà là tiếng tim…

Tối đó, sau khi mọi chuyện kết thúc, ai về phòng nấy.

Chỉ còn lại Hoàng – lặng lẽ thu dọn đống xà bần do chính tay mình gây ra. Mảnh chai vỡ lấp lánh dưới ánh đèn vàng đục như chính lòng anh – lộn xộn, mỏi mệt, rã rời. Trong góc phòng, hũ rượu sâm năm nào của ông già vẫn lăn lóc, rượu thấm ướt nền gạch, tanh nồng, tiếc ngẩn ngơ.

– “Má ơi… tiếc hũ rượu quá. Có uống được nữa đâu…”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng vang lên:

– “Ừ, uống đi… rồi ngủ luôn giấc ngàn thu…”

Là Bình. Không biết cô đứng đó từ lúc nào, tóc xõa, mắt sâu thẳm. Nhưng vẫn là nụ cười nghịch ngợm năm nào, dù đã nhòe đi sau bao nhiêu cay đắng.

– “Em không ngờ anh làm được mấy trò này luôn. Có khi nào… anh trói em luôn không?”

Hoàng xoay người lại, nháy mắt:

– “Ừ, sẽ có một ngày… anh trói em. Nhưng là trói em trong sung sướng.”

Bình cười phá lên, cái cười đầu tiên sau nhiều ngày giông bão. Cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ:

– “Nhớ trói luôn chị My nữa đó!”

Hoàng bật cười. Nhưng rồi bàn tay anh nhẹ nhàng kéo Bình sát lại, ôm gọn cô trong vòng tay rộng lớn. Cô nhỏ nhắn, ấm áp… vừa vặn với khoảng trống trong lòng anh.

– “Em ổn không?”

Không ai trả lời. Nhưng Bình chỉ tựa đầu lên ngực Hoàng, nghe nhịp tim anh đập chậm rãi, chắc chắn. Như thể sau tất cả, vẫn còn một chốn để cô dựa vào. Cơn gió lạnh tràn qua khe cửa cũng không làm họ rời nhau.

Ở tầng trên, căn phòng của Duy và Trí vẫn sáng đèn. Cả hai nằm trên giường, lưng quay nhau. Không ai ngủ.

Không có tiếng động. Chỉ có tiếng thở dài len lỏi giữa căn phòng tối.

Trí khẽ lên tiếng:

– “Em… xin lỗi anh…”

Không có hồi đáp. Duy vẫn nằm im. Ánh mắt mở to trong đêm, nhưng không nhìn vào đâu cả. Trong lòng anh đang xoắn lại, không phải vì giận, mà là bối rối, hoang mang… Từng lời Trí nói, từng hình ảnh trong đêm hôm đó, rồi cả cảm giác khi ôm lấy chị My… tất cả đang đảo lộn trong đầu Duy như cơn lốc.

Trí quay mặt lại, nhìn tấm lưng im lặng của Duy. Một khoảng cách rất ngắn, nhưng lại xa như vực thẳm.

Còn My, vẫn ngồi trước khung cửa sổ. Màn đêm phủ lên gương mặt cô một màu u buồn. Cô rít một hơi thuốc, khói trắng bay nhẹ như những nghĩ suy vẩn vơ.

Tàn thuốc cháy đỏ giữa lòng tay, như một chút tàn tích cuối cùng của quá khứ chưa thể buông.

My không khóc. Cô đã hết nước mắt rồi.

Xa đâu đó, một căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn huỳnh quang chập chờn…

Trên tường, tấm ảnh của My và Hoàng bị đâm thủng bởi một con dao găm. Máu heo giả vấy xung quanh bức ảnh như một nghi thức quỷ dị.

Hùng ngồi đó, ánh mắt hắn không còn điên loạn… mà lạnh lẽo, rắn độc và có tính toán.

Hắn thì thầm:

– “Tao… sẽ trả thù…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Vết cắt 1
Vết cắt 2 (Update Phần 6)
Thông tin truyện
Tên truyện Vết cắt 2
Tác giả Hiroshi D
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay
Tình trạng Update Phần 6
Ngày cập nhật 16/06/2025 05:55 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Hiroshi D

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba