– “Lẩu bò Đà Lạt nha mấy đứa, đặc sản hẳn hoi luôn á!” – Hoàng cười rạng rỡ, mở nắp nồi cho hơi nước bốc lên hừng hực.
My mang rau sống ra, Duy bưng khay bò viên, còn Trí lặng lẽ lấy chén đũa. Không khí ban đầu có chút gượng gạo, nhưng rồi khi ba người – My, Duy và Hoàng – cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm thời còn học sinh, những buổi leo núi trốn học, ăn bánh tráng nướng ven hồ, tiếng cười cũng bắt đầu vang rộn.
– “Nhớ cái lần Hoàng bị cô chủ nhiệm bắt gặp đang hôn gái sau lớp không? Còn tưởng là con gái lớp khác, ai dè là chị My, haha!” – Duy bật cười.
– “Ê ê, lúc đó còn non dại! Với lại… không phải hôn, là bị chị My ép!” – Hoàng giả bộ nghiêm trọng, liếc My một cái, mặt tỉnh bơ.
– “Xạo vừa thôi, lúc đó chị còn là lớp trưởng gương mẫu đấy nhé!” – My chống nạnh, cười nhưng má hơi đỏ.
Cả ba cùng phá lên cười, trông giống như một nhóm bạn thân lâu năm không gặp, vô tư và hồn nhiên.
Giữa lúc đó, giọng Trí vang lên, chậm rãi và hơi lạc tông:
– “Anh Hoàng… Bình đâu rồi?”
Không khí bỗng khựng lại một nhịp. Hoàng ngẩng lên, nhìn Trí.
Anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười rộng, đôi mắt tít lại như thường lệ, nhưng lần này… có gì đó là lạ. Giống như một cái mặt nạ cười cố gắng che giấu thứ gì đó rất lạnh bên dưới.
– “Bình sáng nay không khỏe trong người.” – Hoàng trả lời chậm rãi, giọng đều đều – “Anh và chị My cho em nó uống thuốc rồi. Giờ đang nằm nghỉ trong phòng.”
Trí nghe vậy không nói gì thêm. Chỉ khẽ gật đầu rồi quay mặt đi chỗ khác. Nhưng lúc ấy… ánh mắt Hoàng không rời khỏi Trí. Trong đáy mắt đen thẳm ấy, ánh lên một tia lửa mỏng, nhưng lạnh và sắc như dao.
Sát khí.
My cảm nhận được rõ ràng. Cô đang cắt dưa hấu thì tay bỗng khựng lại, lưỡi dao trượt qua phần vỏ cứng, suýt đâm vào ngón tay. Cô run lên, tay không kiểm soát được.
– “Ơ chị My… chị bị sao vậy?” – Duy giật mình quay sang – “Hay là đang nhớ đến cái đó của em hồi trưa hả?”
My lập tức đỏ bừng mặt:
– “Duy!!! Em nói nhảm cái gì đó hả!?”
Duy phá lên cười, mặt tỉnh như sáo:
– “Thì em thấy chị cứ run run… tưởng nhớ “thứ không thể quên” thôi mà.”
– “Cái đồ… biến thái!” – My lấy cái khăn bếp ném thẳng vào người Duy, nhưng Duy vẫn cười hề hề, mặt dày chịu trận.
Hoàng thì ngồi kế bên, cười sằng sặc đến mức suýt sặc nước chấm.
– “Trời đất ơi… nhà này càng ngày càng giống cái phim truyền hình loạn xạ rồi!”
Không ai để ý, ở phía phòng My, một cánh cửa khẽ hé mở. Đôi mắt đỏ hoe của Bình nhìn xuống dưới qua khe cầu thang, trong đôi mắt ấy là vô vàn cảm xúc chồng chéo: Lo lắng, tổn thương, và cả một tia sợ hãi…
Buổi tối Đà Lạt lạnh dần, men bia len lỏi theo hơi gió luồn qua khe cửa, làm má ai cũng ửng đỏ. Bàn lẩu giờ chỉ còn lại mớ nước lèo sôi sùng sục, thịt rau đã vơi đi gần hết, chỉ có tiếng cụng lon, tiếng cười vang dội, và… vài ánh nhìn bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Duy là đứa lắm mồm nhất, như thường lệ. Trong men say, nó càng nói nhiều, nói dai và… bắt đầu lạc đề.
– “Chị My nè… hồi xưa chị khác lắm. Dịu dàng, nữ tính, tóc dài thướt tha cơ. Giờ sao lại… kiểu phá cách như này? Cắt tóc tomboy, ăn nói cũng mạnh mẽ nữa.”
My bật cười, nhưng trong mắt có chút buồn:
– “Thì… lớn rồi. Lớn thì phải thay đổi thôi em.”
Duy nhìn qua Hoàng, giơ lon bia lên:
– “Còn anh Hoàng nữa… haha… em nghi lắm nha. Cách anh quan tâm chị My lạ lắm á. Anh yêu chị My đúng không?”
Hoàng cười. Không xác nhận, cũng không phủ nhận. Chỉ nhấp một ngụm bia và im lặng.
Im lặng… đến độ ngột ngạt.
Trí ngồi bên cạnh, ít nói từ đầu đến giờ, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt thì… chăm chú dán vào My.
Rồi Hoàng bật cười, phá tan bầu không khí:
– “Trí à, em mê vẻ đẹp… “đàn ông” của chị My hả? Nhìn kỹ dữ vậy?”
Cả đám phá lên cười. Chỉ có Trí là không.
Trí nhìn My, giọng khàn khàn:
– “Không… em thấy chị My đẹp.”
Không hiểu vì sao, đúng khoảnh khắc đó, My quay lại nhìn Trí.
Ánh mắt đó.
My khựng lại.
Cô từng thấy ánh mắt đó rồi. Đêm đó… đêm kinh hoàng mà cô muốn chôn vùi mãi mãi. Căn phòng mờ tối, hơi men, mùi thuốc mê… Hùng, và… đàn em của hắn.
Trong mơ hồ, trong giấc mê bị đánh thuốc hôm ấy, cô nghe thấy tiếng nói, tiếng cười nham hiểm… và cả ánh mắt lạnh như thép ấy.
Trí.
My nghẹn lại.
Lon bia trong tay run lên.
Cô bàng hoàng nhìn Trí, nhưng Trí thì chỉ cúi mặt, nhấp môi lon bia như không có chuyện gì. Hay là… hắn cũng nhận ra? Hay là hắn đã quên? Còn cô thì không thể?
Không khí lại rơi vào trầm mặc. Hoàng đặt tay lên vai My, như một dấu hiệu yên lặng. Rồi anh đứng dậy, cười nhạt:
– “Mọi người uống thêm rượu sâm không? Ba anh để lại á. Ổng ủ nhiều lắm dưới hầm nhưng chưa kịp uống thì đã đi rồi.”
– “Có luôn đi anh!” – Duy hào hứng.
– “Rượu sâm là phải nhậu với lẩu bò, đỉnh của đỉnh luôn á!”
Hoàng gật đầu rồi rời khỏi bàn ăn, đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Trong bóng tối, anh mở cái thùng gỗ cũ kỹ, lôi ra một bình rượu ngâm nhân sâm Hàn Quốc màu nâu sẫm. Bình rượu được bọc cẩn thận trong giấy báo cũ. Anh gỡ lớp giấy ra, rút trong túi một cái lọ nhỏ – không nhãn, không màu. Một loại bột mịn lạ, mùi nhẹ, thoang thoảng hăng.
Không chần chừ, Hoàng cho một lượng rất nhỏ vào bình rượu, lắc nhẹ, rồi gật đầu.
– “Đêm nay… sẽ là một bất ngờ nho nhỏ.”
Anh nói với chính mình, ánh mắt thoáng lên một nét u tối, pha chút đau thương, chút giận dữ… và rất nhiều toan tính.
Hoàng mang bình rượu sâm lên, đặt xuống bàn với vẻ điềm tĩnh. Chai thủy tinh ngâm rễ sâm uốn lượn trông như những con rắn vàng nhạt ngủ đông trong làn nước nâu sóng sánh.
– “Đây, rượu sâm ba anh để lại.” – Hoàng nói, rút nắp ra, mùi rượu thoang thoảng lan vào trong không khí.
Duy, vẫn là cái miệng không ngừng nghỉ:
– “Để em rót cho, rót cho mấy anh chị một ly thật đầy!”
– “Không.” – Hoàng giơ tay ngăn lại, mặt không biến sắc – “Anh là chủ nhà, để anh.”
Anh từ tốn rót rượu ra ba ly nhỏ, đều tăm tắp, không dư không thiếu.
Duy cau mày:
– “Ủa? Ba ly? Sao không rót cho chị My?”
Hoàng cười mỉm:
– “My dị ứng với sâm. Một lần uống vào là nổi ban, thở không được. Không liều được đâu.”
Duy chậc lưỡi:
– “Quan tâm dữ ta… Mà còn chối không yêu, haha. Bây giờ chị chị em em yêu nhau cũng nhiều mà. Em mà là anh, em tán tỉnh chị My từ lâu rồi.”
My đang đưa miếng bò vào miệng thì suýt sặc, trợn mắt nhìn Duy.
Hoàng cốc lên đầu Duy một cái:
– “Thằng này… hàm hồ. Mày có người yêu rồi mà.”
Duy nhăn mặt xoa trán:
– “Haha, chắc hai anh chị cũng biết hết rồi ha? Em với Trí quen nhau đó. Nhưng mà… bọn em là bisexual.”
Câu nói vừa dứt, không khí như khựng lại một nhịp.
My nghiêng đầu, chồm sát lại gần mặt Duy, ánh mắt trêu chọc:
– “Thế mày thử tán tỉnh chị xem nào…”
Cô nhấn mạnh từ “thử”, rồi liếc ngang sang Hoàng. Một cái liếc nhẹ, nhưng chứa biết bao nhiêu ngầm ý.
Hoàng thấy ánh mắt đó, thấy nụ cười đó của My – nửa thật nửa đùa, và trong lòng anh… có một chút gì đó ghen, rất nhỏ thôi, nhưng đủ để men rượu trong người chưa uống mà đã nóng lên.
Duy ngẩn ra một lúc, gãi đầu:
– “Thôi… uống tiếp, cạn ly! Đêm nay phải say mới chịu!”
Hoàng nâng ly rượu của mình lên, cụng vào hai ly còn lại. Ba tiếng “cốc” vang lên giòn giã.
Duy và Trí không chần chừ, đưa ly lên miệng, ngửa cổ uống cạn không sót một giọt.
Hoàng thì cũng nâng ly lên, nhưng chỉ giả vờ nhấp một ngụm nhỏ, rồi cúi xuống, vừa húp nước lẩu vừa kín đáo nhổ rượu ra. Chất lỏng thấm vào nước dùng, hòa vào vị bò và sâm, không ai hay biết.
Anh ngẩng lên, cười như chưa từng có gì xảy ra, như thể anh cũng đang say, cũng đang vui, cũng đang vô tư… như hai người kia.
Nhưng trong đáy mắt Hoàng, thứ đang cuộn trào… là một cơn giông.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vết cắt 2 |
Tác giả | Hiroshi D |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay |
Tình trạng | Update Phần 4 |
Ngày cập nhật | 15/06/2025 05:55 (GMT+7) |