Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Vết cắt 2 » Phần 11

Vết cắt 2 - Tác giả Hiroshi D


Update Phần 11

Phần 11: “Lửa”

Máy bay nghiêng nhẹ, báo hiệu bắt đầu hạ độ cao. Những đám mây tan dần, để lộ mặt đất phía dưới.

Chuyến bay kéo dài gần 24 tiếng do những lần quá cảnh và delay, như vắt kiệt sức của Hoàng và Duy. Khi máy bay bắt đầu nghiêng nhẹ, hạ độ cao, những tầng mây dần tan, để lộ mặt đất quen thuộc phía dưới, Hoàng mở mắt, lòng nóng như lửa đốt.

Tân Sơn Nhất buổi sáng nhốn nháo, người người chen lấn, tiếng loa gọi chuyến bay dội vang khắp nhà ga. Vừa bước ra khỏi khu lấy hành lý, Hoàng và Duy đã lao nhanh tới quầy vé nội địa.

“Em vừa check rồi, chuyến sớm nhất lên Đà Lạt còn hơn một tiếng nữa mới bay…” – Duy nói, giọng căng thẳng.

Hoàng chỉ gật đầu, tay không rời màn hình điện thoại. Anh gọi cho My – “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Gọi cho Bình – không bắt máy.

Gọi cho Trí – cũng không có ai trả lời.

Bàn tay Hoàng siết chặt điện thoại, mắt bắt đầu hoe đỏ.

“Chết tiệt… Không ai nghe máy cả…” – anh khàn giọng, cố kìm cơn hoảng loạn.

“Lỡ có chuyện gì rồi thì sao? Chuyện này… không ổn chút nào đâu…”

Duy cũng đã rút điện thoại, thử gọi lại, nhưng mọi tín hiệu đều chìm trong im lặng.

“Anh Hoàng… em thấy bất an quá…” – Duy nói nhỏ, “Sao tự nhiên cả ba người đều không liên lạc được cùng lúc như vậy?”

“Anh cũng vậy… Linh cảm anh xấu lắm, như có chuyện gì rất tệ đang xảy ra.” – Hoàng nói, mắt vẫn dán vào điện thoại.

“Giờ sao anh? Chờ chuyến bay tiếp theo hả?” – Duy hỏi, giọng nghẹn lại.

Hoàng ngẩng đầu nhìn bảng thông tin bay, rồi nhìn xuống điện thoại. Tim anh như bị ai bóp chặt. Không phải chỉ là linh cảm. Đây là dự cảm. Rất rõ ràng.

“Phải về Đà Lạt ngay… trước khi quá muộn…” – Hoàng lẩm bẩm, tay run run, ánh mắt tràn đầy bất an.

~~~

Trời Đà Lạt sau những ngày mưa lạnh cuối cùng cũng dịu lại. Gió đêm se se thổi qua quảng trường Lâm Viên, nơi những ánh đèn vàng ấm áp trải dài xuống mặt đường lát đá. Trong làn gió nhẹ, My đứng đó – giữa không gian mênh mông và rực rỡ ánh sáng – như một điểm nhấn lạnh lùng mà đầy cuốn hút.

Cô gái ấy khoác một chiếc áo khoác rộng màu xám tro, bên trong là chiếc áo phông oversized trắng ngà, tưởng như luộm thuộm nhưng lại vô tình tôn lên những đường cong đầy mê hoặc. Vòng ngực căng tròn, lấp ló sau lớp vải mỏng, và đường eo nhỏ nhắn lộ ra mỗi khi gió lật vạt áo lên. Phía sau, vòng mông tròn đầy và săn chắc khiến nhiều ánh mắt đi ngang không khỏi liếc lại. Mái tóc tém của My được vuốt gọn, gương mặt lạnh như sương đêm – vừa là một người yêu, vừa là người chị, vừa là một tường thành không dễ gì chạm đến.

Bên cạnh cô là Bình – trẻ trung, quyến rũ một cách hồn nhiên. Cô mặc một chiếc áo len rộng màu kem, hơi trễ vai, cổ áo rộng vừa đủ để lộ xương quai xanh thanh mảnh. Phía dưới, Bình chỉ mặc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân dài miên man và cặp đùi nõn nà, trắng như ngó sen. Đôi bốt cao cổ càng làm tôn thêm dáng người mềm mại, ba vòng gợi cảm như muốn phá vỡ lớp áo đơn giản. Mỗi bước đi của Bình đều nhẹ nhàng, quyến rũ một cách tự nhiên, không gắng gượng.

Hai cô gái ôm lấy nhau, vai kề vai, bước chậm rãi dọc theo đường vào hồ Xuân Hương. Họ thu hút ánh mắt của hầu hết những người đi ngang qua – một người lạnh lùng như sương mù cao nguyên, một người rực rỡ như ánh nắng đầu đông.

Phía sau họ vài bước là Trí – lặng lẽ, kiên nhẫn, giống như một cái bóng âm thầm bảo vệ hai người con gái ấy. Đêm nay yên bình lạ, không còn tiếng mưa, không còn những trận gió buốt.

“Lâu lắm rồi chị mới bước ra khỏi căn nhà đó…” – My khẽ nói, giọng trầm như đang lẫn trong sương. “Thấy không khí này… thoải mái thật.”

Bình siết tay My, mắt long lanh vì cảm xúc:

“Lâu gì đâu? Mới tuần trước hai chị em mình vừa ra viện chăm ông cụ đi phía sau mình mà.”

Cả hai bật cười, và như thường lệ, Trí lại đỏ mặt quay đi, giấu nụ cười lúng túng.

Nhưng khoảnh khắc dịu dàng ấy chưa kịp kéo dài thì…

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ con đường bên hồ. Hai chiếc xe 16 chỗ trờ tới, dừng gấp ngay bên vỉa hè – chỗ ba người vừa đi qua.

“Chắc xe du lịch…” – Bình lẩm bẩm.

Cửa xe bật mở. Không phải khách du lịch. Là Hùng. Là ông Minh. Và hơn hai chục tên đàn em.

Gậy sắt. Dao phay. Ống nước đầu nhọn.

Ông Minh bước ra trước, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói vang lên như dao cắt không khí:

“Các con lên xe và đi theo ba… Hoặc là chết ở cái hồ này.”

My bước lên trước, chắn ngang trước mặt Bình và Trí. Ánh mắt cô không hề run sợ, ngược lại còn rực lửa, cái lạnh nơi cao nguyên giờ như tan biến hoàn toàn dưới hơi thở của giận dữ.

“Tôi không có người ba nào tên Minh cả.”

Ông Minh cười khẩy, bước thêm vài bước, dáng đi vừa thong dong vừa đáng sợ như một con thú săn mồi đang dồn con mồi vào chân tường.

“Con không đi, thì cả ba đứa tụi bay sẽ chết ở đây. Tao nói là sẽ mang gia đình mình về Mỹ cơ mà.”

Hùng từ phía sau bước ra, ánh mắt hắn lướt nhanh qua cơ thể của My rồi đến Bình, đầy nham hiểm. Hắn huýt gió một cái. Đám đàn em bắt đầu siết vòng vây.

Trí siết chặt nắm tay, quay lại gằn giọng với hai cô gái:

“Chạy đi!”

Không chờ thêm giây nào, Trí tung cú đấm thẳng vào mặt tên đàn em gần nhất, rồi xoay người đá gạt chân tên khác, thân thủ anh nhanh gọn như từng được huấn luyện. Nhưng số lượng quá đông. Dao gậy vung lên tua tủa.

My cũng không chịu thua. Cô rút con dao gấp từ trong túi áo khoác, lao thẳng vào một tên đang tiến đến Bình, ánh mắt đầy quyết liệt. Bình né sang bên, rồi bất ngờ đá vào đầu gối một tên đang lăm lăm ống sắt, khiến hắn khuỵu xuống, rít lên đau đớn.

“Mẹ kiếp, đụ con nhỏ này nó đá gãy chân tao rồi!” – Tiếng hét vang lên.

Nhưng rồi, một gậy thép giáng xuống lưng Trí. Anh bật lên một tiếng đau đớn, ngã chúi về phía trước, máu bắt đầu rỉ từ trán.

My hét lên, lao đến đỡ Trí, nhưng một gã to lớn đã túm lấy tóc cô, kéo ngược lại. Bình cũng bị kẹp chặt cả hai tay, vùng vẫy như điên, nhưng không thoát được.

“Bỏ ra! Buông chị tôi ra!” – Bình gào lên, giọng lạc đi.

“Không cần phải nhẹ tay nữa, nhét cả ba đứa nó lên xe cho tao!” – Ông Minh quát lớn.

Bụp! Một cú đánh từ phía sau khiến My choáng váng. Tiếng kêu yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng cô trước khi mắt tối sầm.

Người dân bên đường dừng lại, có người móc điện thoại quay, có người lùi bước. Nhưng không ai dám bước tới can thiệp. Chỉ vài tiếng bàn tán rì rầm và sự sợ hãi trôi giữa đêm lạnh.

Hai chiếc xe 16 chỗ rú ga, xoay đầu rồi phóng vọt đi, để lại khói bụi và máu nhỏ trên mặt đường đá lạnh.

Xa xa, trong bóng tối dưới mái hiên của một quán cà phê đã đóng cửa, một bóng người mặc đồ đen, mũ trùm kín đầu, đứng im lặng. Đôi mắt hắn dõi theo chiếc xe cuối cùng, ánh đèn hậu đỏ rực phản chiếu lên gương mặt chỉ hé lộ phần cằm lởm chởm râu.

Hắn móc điện thoại, chụp lại biển số xe. Ánh mắt lạnh như dao.

~~~~

Căn nhà im lìm giữa buổi trưa nắng gắt của Đà Lạt, khác hẳn không khí nhộn nhịp thường ngày. Cánh cổng đóng chặt, khóa ngoài bằng ổ khóa lớn, như một dấu hiệu bất thường khiến Hoàng và Duy ngay lập tức cảnh giác. Hoàng bấm chuông, gõ cửa, gọi tên từng người… My, Bình, Trí… nhưng chỉ có tiếng vọng lạnh lẽo đáp lại.

“Chết tiệt… không lẽ…” Hoàng lầm bầm, đập mạnh tay vào cổng sắt.

Duy leo lên hàng rào, dùng tay vặn thử then chốt, rồi nhảy vào trong. Hoàng theo sau. Họ chạy thẳng vào nhà, phá cửa chính, lục tung từng phòng một: Phòng khách, bếp, các phòng ngủ, thậm chí cả tầng gác mái. Không có ai. Căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp một cách kỳ lạ, như thể vừa được dọn để… rời đi vĩnh viễn.

Cả hai cùng bước xuống tầng hầm… nơi từng là phòng tập kín đáo mà Trí hay dùng để hướng dẫn My và Bình. Nhưng đèn tối om, và không khí thì lạnh lẽo đến rợn người.

“Không ổn rồi anh…” Duy lắc đầu, trán bắt đầu rịn mồ hôi.

Vừa lúc đó…

Ầm!

Tiếng pô xe nẹt vang dội ngoài cổng, theo sau là âm thanh rít bánh khét lẹt.

Choảng!

Một cục đá đập vỡ tung ô cửa kính ngay phòng khách. Những mảnh thủy tinh bay tung tóe, Hoàng cúi xuống, nhặt cục đá… bên ngoài nó được quấn bằng một mảnh giấy nhăn nhúm, thấm mồ hôi hoặc máu khô, với hàng chữ nguệch ngoạc bằng mực đỏ:

‘Muốn lấy xác tụi nó về, thì đến chốn cũ nhé.

Ký tên: Hùng’

Tay Hoàng run lên. Mắt anh mở lớn, môi khẽ lặp lại:

“Chốn cũ…”

Duy lo lắng hỏi: “Anh biết đó là đâu à?”

“Là hang ổ cũ của hắn. Căn nhà hoang ở mé đồi, gần trại trẻ mồ côi cũ đã bỏ. Chết tiệt… nó dám…” Hoàng nghiến răng, siết chặt nắm tay.

Gió Đà Lạt thổi qua khung kính vỡ, mang theo cảm giác lạnh buốt lạ thường, như điềm báo cho một trận chiến sống còn sắp tới.

Hai chiếc xe 16 chỗ thắng gấp giữa một khoảng đất trống giữa rừng, cách trung tâm thành phố hơn một tiếng đồng hồ. Con đường vào nhỏ, ngoằn ngoèo, không có đèn đường, chỉ có tiếng côn trùng và gió rít qua từng cành cây khô cằn. Căn nhà hoang đứng trơ trọi như bóng ma giữa rừng… đúng nghĩa là một hang ổ kiểu mẫu cho tội phạm.

Bên trong, ánh đèn vàng mờ nhòe soi lên cảnh tượng hỗn loạn: Những chiếc bàn chất đầy tiền mặt, ma túy, thuốc lắc, và vài khẩu súng được lau chùi kỹ càng, đặt ngay ngắn như thể chờ vào trận.

Cánh cửa xe bật mở. My, Bình và Trí bị quăng xuống đất như ba bao gạo, cả ba đều bất tỉnh sau cú sốc và những đòn đánh trên đường đi. Đầu Trí vẫn còn rỉ máu, miệng tím bầm.

Ông Minh bước vào, gương mặt lạnh tanh.

“Đem hai đứa con gái vô phòng tao. Còn thằng kia… tùy tụi mày muốn làm gì thì làm.”

Giọng hắn vang lên rít răng, vô cảm như ra lệnh chuyển hàng.

Hùng đi theo, giọng nhỏ nhưng ánh mắt sáng rực tà ý:

“Đại ca… hay để con Bình lại cho em. Dù gì… cũng là em gái em mà…”

Hắn cười gằn, nụ cười khiến cả bọn đàn em cũng thấy rợn sống lưng.

Ông Minh liếc Hùng, rồi gằn từng chữ:

“Được. Nhưng khi nào tao xong việc trước đã.”

Hắn hất cằm. “Đưa tụi nó vô.”

Hai gã đàn em lôi My và Bình đi như xác không hồn. Trong ánh đèn lập lòe, hình ảnh đó lạnh hơn cả cơn gió núi.

Căn phòng của ông Minh hoàn toàn khác với cái vẻ xập xệ tàn tạ của căn nhà bên ngoài. Đó là một không gian như bước ra từ một nơi… không nên tồn tại.

Sàn được lát gỗ sáng bóng, sạch sẽ bất ngờ. Điều hòa chạy êm ái, phả ra mùi tinh dầu quế thoang thoảng, dịu và… kỳ dị. Những cây nến thơm lung linh cháy dọc theo hai bên tường, ánh sáng lấp lóe như sân khấu của một màn kịch ma quái. Trên giường là tấm ga trắng muốt, được rải đầy cánh hoa hồng đỏ tươi như một buổi lễ hiến tế. Căn phòng quá yên tĩnh – yên đến mức khiến tiếng nhạc không lời du dương bật nhỏ trong góc cũng trở nên ghê rợn.

Trên bức tường đối diện giường, một màn hình TV cực lớn đang bật lên hình ảnh trực tiếp từ hệ thống camera trong căn cứ. Góc nào cũng có mắt thần – như thể nơi này được dựng lên không phải để trốn, mà là để… tận hưởng quyền lực tuyệt đối.

Bình khẽ rên, cựa mình. Cô gái trẻ mở mắt ra giữa ánh đèn mờ ảo. Trước mặt cô là My, nằm bất động, khuôn mặt có vài vết bầm, tóc rối, môi khô và tái đi.

– “Chị! Chị My! Tỉnh lại đi!” – Bình lao tới, bàn tay run run lay vai My.

My khẽ cử động, môi mấp máy.

– “Bình… đây là đâu vậy…” – Cô lắp bắp, mắt chưa kịp quen với ánh sáng dịu quái lạ của phòng.

Bỗng tiếng nói trầm khàn vang lên, lọt vào tai cả hai cô gái như tiếng rít của con rắn:

“Tỉnh rồi đó hả… Ba xin lỗi nếu lúc nãy hơi nặng tay với hai đứa. Nhưng… cái đó là do hai đứa chọn thôi.”

Cả hai ngẩng lên.

Ông Minh ngồi ngã ngửa trên chiếc ghế xoay bọc da, chân vắt chéo, tay cầm ly rượu vang sóng sánh đỏ thẫm. Gương mặt hắn sáng lên trong ánh đèn nến như một con quỷ vừa uống no máu. Hắn không nhìn hai cô gái mà dán mắt vào màn hình lớn đang chiếu thứ mà hắn gọi là “quà”.

“Tới đây, ba có cái này cho các con xem…”

Bình run run vịn vào thành giường, kéo My đứng dậy. Hai cơ thể mềm nhũn vì bị đánh, vai và tay vẫn còn vết bầm. Họ lê từng bước tới trước màn hình… chỉ để rồi cả hai cùng thét lên trong hoảng loạn.

– “TRÍ!!!”

Trên màn hình, Trí đang bị trói tay, quăng giữa sân sau căn cứ. Hơn chục tên đàn em thay nhau đạp, đánh, dùng gậy phang tới tấp. Mỗi cú đánh là một tiếng “bụp” vang lên, máu văng tung tóe lên đất đá. Trí cố gắng gồng người chịu đựng, nhưng đầu đã gục xuống, cơ thể run rẩy.

– “Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi!” – Bình hét lên, gào đến khản cổ.
– “Ông điên rồi! Đồ ác quỷ!” – My nghiến răng, hét vào mặt ông Minh.

Lão ta chỉ nhấp rượu, bật cười khoái chí.

“Phản kháng là phải trả giá… Còn ai phản kháng nữa không?”

Mắt lão đảo qua từng đường cong của hai cô gái như đang lựa chọn món tráng miệng. Trong ánh mắt ấy, không còn một chút gì gọi là con người.


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.cc, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Vết cắt 1
Vết cắt 2 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện Vết cắt 2
Tác giả Hiroshi D
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sex đồng tính luyến ái, Truyện sex gay
Tình trạng Update Phần 11
Ngày cập nhật 19/06/2025 05:55 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Hiroshi D

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba