Âm thanh như thủy tinh rạn vỡ vang lên, lan dần ra như vết nứt trong cơn ác mộng.
Toàn bộ cảnh vật xung quanh đột ngột tan rã như khói sương bị gió cuốn. Máu, tiếng khóc, cái đầu rơi lộc cộc… tất cả bỗng hóa hư vô.
Hắn thở mạnh. Mồ hôi rịn trên trán.
Lạc Lạc vẫn đang đứng đó, bối rối, đôi mắt mơ hồ như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ mà chính nàng… không hề biết mình từng mơ.
Nhưng thân thể nàng run nhẹ. Tay ôm cổ – không hiểu vì sao cổ họng lại thấy lạnh lẽo như có gió buốt thổi qua.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Trong lòng Cố Thường, có điều gì đó đang dâng lên. Không phải ác niệm. Không phải dục vọng.
Mà là ký ức, lại nhỏ giọt, từng giọt len lỏi vào trong thức hải.
Một cái tên… từ đâu đó rất xa xưa, vụt hiện lên rồi khắc sâu trong đầu hắn như một lời nguyền:
“Mộng…”
“Xuân…”
“Thu…”
Cố Thường mở mắt, hai mắt đỏ ngầu.
Thiếu nữ này là ai?
Đúng lúc này, bên ngoài Hàn Đàm bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ như tơ rơi.
Một thiếu niên thư sinh xuất hiện giữa màn sương. Dáng người gầy gò, búi tóc lỏng lẻo, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt trong veo mang theo vẻ… hiếu kỳ ngây ngô.
Hắn bước vào, ngó nghiêng xung quanh như lần đầu thấy cảnh giới tu luyện.
“Chỗ này… nhìn lạ thật đó…” – thiếu niên lẩm bẩm, tay chắp sau lưng, ánh mắt không có chút phong thái tu sĩ nào.
Lạc Lạc khẽ rùng mình.
Tay nàng vô thức đưa lên ôm lấy cổ. Trong cơ thể, âm cốc chợt co lại một cách khó hiểu… giống như có ai vừa thổi một luồng dương khí vào tận xương tuỷ.
Cố Thường liếc qua.
Không nói.
Không động.
Nhưng ánh mắt hắn khẽ biến đổi một tia.
… Phàm nhân?
Không có khí huyết. Không có tinh lực. Không có dao động trận pháp.
Nhưng lại khiến hắn có cảm giác… kỳ lạ quen thuộc…
Thiếu niên kia chắp tay lễ phép, cười hì hì:
“Xin lỗi nha, ta đi lạc. Nơi này… giống một cái mật thất bí truyền quá.”
Hắn nói xong liền lùi lại, không bước sâu thêm. Còn lễ phép cúi đầu.
“Để ta rời đi, xin lỗi vì đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục!” – Thiếu niên rất hiểu ý, nói xong liên chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã!” – Cố Thường lạnh lùng nói.
Thiếu niên dừng lại, chắp hai tay: “Đạo hữu có chuyện?”
“Ngươi đi thẳng, tới phía có suối chảy rồi quẹo phải, đó là lối ra!”
Thiếu niên sững người sau đó cúi xuống thi lễ “Cảm tạ, cảm tạ”
Cố Thường gật đầu rồi lắc đầu quay đi: “Tên kỳ lạ!”
Vài canh giờ sau, Lạc Lạc thấy Cố Thường đang ngồi xếp bằng, nàng cũng bắt chước làm theo, đem bờ mông núng nính áp nhẹ xuống nền đất.
“Thiên đạo có cấm luật – kể từ đại kiếp linh khí phản phệ, mọi tu sĩ không còn được hấp thụ linh khí trực tiếp từ thiên địa.”
“Thay vào đó, vạn vật đều cần thông qua “vật chứa, Vật chứa đóng vai trò hấp thụ linh khí, cần thời gian luyện hóa và chuyển giao đến tay tu sĩ”
“Tiền tệ của thế giới này không còn là linh thạch. Linh thạch giờ đây chỉ là vỏ rỗng – giá trị không quá mười phần trăm, chỉ dùng trong các giao dịch thông thường hoặc cho người phàm”
“Giai đoạn thứ hai là Nung Huyết kỳ, muốn tấn thăng cần đem lấy máu thịt làm nguyên liệu, để hỏa hệ cắn nuốt, có rất nhiều cách, cách điển hình nhất là dùng hỏa công đun sôi linh tuyền và ngâm với nhiều loại dược liệu khác nhau!”
Hàng đống kiến thức vang vọng trong đầu hắn, Cố Thường suy nghĩ một lúc liền nói: “Vậy theo ngươi nói, Dị Hoả hợp với thể chất của ta hiện đang ở Kinh Vân Trấn?”
“Chính xác! Vạn Vật Thấu Linh Thể có thể nhìn thấy và cảm ứng, thậm chí bắt chước mọi thứ nhưng cách thăng cấp cực kỳ khắc nghiệt, ai sở hữu thế chất này, hại nhiều hơn lợi vì bản thân nó cần rất nhiều thọ mệnh để duy trì sự sống!”
“Thể chất có linh trí sao?” – Cố Thường kinh ngạc nói.
“Chính xác, nói không ngoa. Dị hỏa chỉ có thể sở hữu một loại, thể chất này lại có thể thu được nhiều loại, ký chủ hãy sắp xếp thật chu toàn, một tháng sau nó sẽ khai sinh!”
Cố Thường gật đầu, khuôn mặt không gợn sóng, nhưng Lạc Lạc thấy cơ thể hắn run nhẹ, cảm giác phấn khích tự nhiên không kiểm soát được.
Hắn đứng dậy, từ từ bước ra khỏi hang, ánh chiều nghiêng dài bóng hắn lên nền tuyết. Gió rít qua những khe đá, mang theo hơi lạnh rợn người.
Phía trước, thiếu niên kia vẫn đứng y nguyên, hai tay ôm lấy bọc hành lý, mắt nhìn dòng suối như đang đấu tranh với chính mình.
Không bất ngờ. Cố Thường đã dự đoán từ trước.
Sau dòng suối là một vực sâu mấy trăm trượng, gió xoáy dựng đứng, phía dưới là tầng tầng lớp lớp sương mù và xương trắng.
Phàm nhân không thể vượt qua. Tu sĩ thì có thể băng qua nhờ cước pháp nhưng vẫn bị giữ lại từ cánh cửa, vì phía bên kia bờ là một trận pháp, đủ sức xé toạc tu sĩ tu vi Bàn Huyết Cảnh…
Nếu tên thiếu niên ngây ngô này có thể vượt được, hắn sẽ giết. Không chần chừ.
Cố Thường siết nhẹ chuôi Loan Đao trong tay áo. Mỗi bước chân hắn bước ra đều tính toán chính xác từng phản ứng. Hắn chưa từng tin bất cứ ai – dù là một tên thiếu niên khốn khổ không tu vi.
Đúng lúc đó, thiếu niên quay lại, thấy hắn thì run rẩy chắp tay, dở khóc dở cười nói:
“Đạo hữu… phía đó là vực thẳm. Ta… ta sợ quá không dám nhảy. Tính quay lại cầu xin ngươi, mà lại sợ… làm phiền đạo hữu sẽ bị đánh chết…”
Cố Thường không nói gì. Chỉ trong thoáng chớp mắt – Loan Đao trong tay hắn đã vung lên, chém tới sát cổ thiếu niên như sấm sét!
“Vụt!”
Một nhát chém bén lạnh tới mức gió cũng im lặng. Thiếu niên hét toáng, té ngửa ra sau, mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
“AAAAA! Đừng! Ta không có tu vi! Thiệt mà!! AAAAA – !”
Mũi Loan Đao dừng lại, cách cổ hắn đúng hai phân. Không thêm, không bớt.
Một giây. Rồi hai.
Cố Thường thu đao về như chưa từng rút ra, ánh mắt sắc như băng nhìn chằm chằm vào người thiếu niên đang bò lùi trên đất.
Không có dao động linh lực. Không có che giấu chân nguyên. Không hề phản kháng.
Hắn gật đầu, không nói lời nào.
Sau đó, hắn quay người, nhẹ nhàng rút từ trong túi áo một nhánh cỏ màu xanh ngọc, trên thân có đường gân tím nhạt, tỏa mùi thanh lạnh như mùi rừng sau mưa.
Hắn ném về phía thiếu niên:
“Cầm lấy. Ta sẽ giúp ngươi sang bên kia”
Thiếu niên ngớ người, vội nhặt lấy, nhìn một hồi thì mắt tròn như chuông đồng, há hốc mồm:
“Thanh… Thanh Dư Thảo!? Cái này… trời ơi, đạo hữu biết cái này đáng giá bao nhiêu không!? Ở thị trấn của ta, có người trả ngàn viên Bạch Tinh Tệ mà còn chưa chắc mua được đấy!”
“Thứ này dùng cho người thường như ta, vừa kéo dài mười năm thọ nguyên, lại làm khí huyết thông suốt, da dẻ hồng nhuận, sống lâu thêm mà không bệnh tật…”
“Ngươi… đưa ta cái này thật á? Không phải tạ lỗi rồi chém tiếp chứ…”
Cố Thường vẫn không đáp, chỉ đưa tay ra nắm lấy bả vai hắn… thân thể cả hai vút lên không trung, như mũi tên bắn vọt qua vực sâu.
Gió thét lên bên dưới, lạnh đến tận xương. Thiếu niên vừa bay vừa la oai oái:
“Trời đất mẹ ơi! Đạo hữu là tuyệt thế phàm nhân nào vậy!? Công phu này… quá bá đạo!!”
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |