Lưu Ly Kính đổi cảnh lần nữa.
“Ta sẽ cho ngươi thấy… điều gì xảy ra khi ngươi phong ấn ta.”
Giọng hắn không còn giễu cợt, mà lạnh như tuyết đọng ba nghìn năm.
Trong gương, một thung lũng phủ tuyết trắng mênh mông hiện ra.
Gió gào thét, tuyết bay lả tả, từng đoàn người nô lệ lảo đảo bước đi. Họ bị xiềng, bị đánh đập, kẻ ngã kẻ gào, bị xua đuổi như súc sinh.
Dẫn đầu là một nam tử lực lưỡng, dáng đi nặng nề, khuôn mặt lạnh băng.
Trái má có một vết rạch dài chưa lành, chỉ còn một mắt… đỏ ngầu. Là Hắc Hùng (Tư Mẫn Yên giả trang)
Mái tóc đen xõa rối, áo choàng dày phủ kín thân, dáng vẻ hung dữ… nhưng nếu nhìn kỹ, lại có một thứ gì đó… quá quen thuộc.
“Ngươi… nhận ra không?”
Nhân cách ác khẽ hỏi, ánh mắt âm trầm, lòng ngực nhói lên từng cơn nhưng được kìm lại bằng cái siết chặt tay đến ứa máu.
Cố Thường hiền không trả lời. Nhưng cơ thể hắn khẽ run.
“Ba tháng trước.”
“Lúc đó ta không hề biết gì về sự tồn tại của nàng. Không có ký ức. Không có tình cảm.”
“Ta chỉ thấy một kẻ dẫn theo đoàn nô lệ bước qua lãnh địa của ta… nên ta giết.”
Cố Thường hiền thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi run bần bật.
Hắn đưa tay ôm ngực, cảm giác trái tim như bị xé toạc bởi ngàn lưỡi dao. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng không còn giọt nước nào có thể chảy ra nữa.
Ánh sáng trong Lưu Ly Kính vẫn đang xoay chuyển, khẽ run rẩy như chờ lệnh.
“Bây giờ…”
Hắn cười khan, như muốn níu giữ chút ý chí sau cùng.
“Bây giờ cũng đã đến lúc… xem Cố gia rồi nhỉ?”
Nhưng hắn chưa kịp dứt câu thì tên yếu đuối ấy bỗng ho khan dữ dội. Một ngụm máu đen trào ra nơi khóe môi. Thân thể hắn run lên từng hồi, rồi ngã quỵ.
Ý thức tan rã như thủy tinh vỡ vụn.
Một bóng đen lặng lẽ đứng giữa màn kính. Cố Thường – hay đúng hơn là kẻ kia – nhìn xuống thân thể đang bất tỉnh của chính mình, ánh mắt không mang cảm xúc.
Hắn nghiêng đầu, bật ra một tiếng cười nhạt.
“Vô vị.”
Rồi hắn quay bước, đi về phía bóng tối đang mở ra như cánh cổng thực tại.
Trong khoảnh khắc, bóng tối nuốt trọn toàn bộ Lưu Ly Kính.
Ngoài thế gian, một đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên mở ra. Không còn chút bối rối nào, chỉ có sự lạnh lùng đến nghẹt thở.
Bóng tối dần khép lại sau lưng nhân cách ác, bỏ lại bên trong Lưu Ly Kính một thân ảnh co quắp giữa biển ký ức tan vỡ.
Cố Thường hiền quỳ rạp trên mặt đất lạnh băng.
Hơi thở không ra hơi. Nhịp tim không còn phân biệt được đâu là đau đớn, đâu là tuyệt vọng.
Đôi tay hắn siết lấy đầu, như muốn bóp nát những mảnh vỡ trong trí nhớ – nhưng càng siết, hình ảnh lại càng rõ hơn.
Tiếng bước chân kẻ kia đã biến mất. Không gian trống rỗng, lạnh lẽo đến phát rồ.
Hắn thì thào, như thuyết phục chính mình:
“Không phải ta… ta không… ta đâu có…”
Nhưng sự thật thì vẫn cứ là sự thật.
Hắn đã để nàng rơi vào tay kẻ thù.
Hắn đã chọn cách quên.
Và chính vì điều đó… hắn đã giết nàng bởi những thứ hắn đã tạo ra.
Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên. Lưu Ly Kính khẽ xoay.
Ánh sáng tái hiện.
Trước mắt Cố Thường hiền – một lần nữa – là khuôn mặt Tư Mẫn Yên, đôi mắt nàng không còn ánh sáng, chỉ còn lại tĩnh mịch.
Âm thanh bị bóp nghẹt, thân thể nàng run rẩy. Sau lưng là tiếng cười ghê tởm, tiếng va dập từ từng thớ thịt, âm thanh gợi dục vang lên.
Cảnh tượng đó… là một lần khác. Một đêm khác.
Không có tiếng cứu rỗi. Không ai đến.
Màn diễn cứ thế lặp lại.
Cố Thường hiền gào lên. Hắn nhào tới định đập vỡ Lưu Ly Kính.
Nhưng hắn chỉ là một “ý thức bị lưu lại”. Không thể làm gì.
Hắn đập đầu xuống mặt kính, máu chảy thành dòng. Nhưng hình ảnh vẫn tiếp tục.
Sự trừng phạt bắt đầu. Từ điển đã quên lãng từ “kết thúc”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |