Hư không vặn vẹo, rồi ngưng đọng lại thành một cảnh tượng mà nhân cách hiền đã dùng cả linh hồn mình để niêm phong, một địa ngục trần gian được tái hiện với sự trung thực đến ghê rợn.
Giữa động, thân thể trần trụi của Tư Mẫn Yên nằm đó, như một tác phẩm điêu khắc bằng bạch ngọc bị vứt vào vũng bùn.
Y phục của nàng đã biến thành những mảnh giẻ rách bị ném vào một góc. Hai cổ tay trắng nõn bị sợi xích đen khắc đầy phù văn tà ác trói chặt vào thạch nhũ, kéo căng ra, phơi bày toàn bộ cơ thể nàng trong một tư thế mời gọi đầy nhục nhã.
Nhân cách thiện chết lặng. Hắn nhìn thấy rõ hơn cả cơn ác mộng tồi tệ nhất. Trên làn da trắng tuyết của nàng hằn lên vô số dấu tay bầm tím, dấu răng và những vệt xước.
Nhưng kinh khủng nhất, là ở nơi u mật giữa hai chân nàng, những dòng dịch trắng đục, sền sệt đã khô lại, bám vào da thịt và lông tóc, tạo thành những mảng bẩn thỉu. Vài dòng dịch lỏng hơn vẫn đang từ từ rỉ ra, chảy dọc xuống đùi trong, tạo thành một con đường nhớp nháp.
Mùi tanh nồng của dục vọng cũ và mới hòa quyện vào không khí ẩm ướt, đặc quánh đến mức khiến người ta buồn nôn.
Bóng đen cao lớn của Ngụy Tào đứng đó, gã vừa mới xong việc, đang thô bạo lau đi thứ bẩn thỉu trên người bằng chính mảnh áo rách của nàng. Gã cười hềnh hệch, ánh mắt thú tính nhìn xuống thân thể đang run rẩy nhẹ dưới sàn đá lạnh.
“Tiểu mỹ nhân,” giọng gã khàn đặc, “khá lắm, càng ngày càng biết chiều chuộng lão tử.”
Tư Mẫn Yên không còn la hét. Nàng không còn giãy giụa. Đôi mắt nàng, vốn từng rực sáng như sao trời, giờ đây mang một vẻ mệt mỏi, cam chịu đến đáng sợ.
Nàng không vô hồn, đó mới là điều tàn nhẫn nhất. Nàng vẫn nhận thức được mọi thứ, nhưng sự giày vò kéo dài đã mài mòn đi mọi sự phản kháng.
Nhân cách thiện muốn gào lên, muốn lao vào xé xác tên súc sinh kia, nhưng hắn chỉ là một khán giả bất lực. Một bức tường vô hình do Cố Thường “ác” dựng nên đã ghì chặt hắn lại, ép hắn phải chứng kiến, ép hắn phải nuốt trọn từng chi tiết của nỗi đau này.
Trong ký ức, Ngụy Tào ném miếng giẻ đi, dục vọng của gã lại trỗi dậy. Gã bước tới, bàn tay to lớn vỗ bôm bốp lên cặp mông đầy đặn của nàng, khiến làn da trắng rung lên những gợn sóng đỏ ửng.
“Nào, nghỉ ngơi đủ rồi. Lão tử vẫn chưa đã.”
Cơ thể Tư Mẫn Yên khẽ giật lên theo bản năng. Nhưng rồi, một điều còn kinh khủng hơn cả sự chống cự đã xảy ra. Nàng thở ra một hơi dài, một hơi thở mang theo sự buông xuôi. Đôi chân vốn khép hờ của nàng chủ động tách ra một chút. Tấm lưng vốn cứng đờ vì nhục nhã của nàng hơi ưỡn lên, cặp mông cong lên một cách mời gọi máy móc.
Nàng đã quen.
Cơ thể nàng, để tự bảo vệ mình khỏi những đau đớn vô ích, đã học được cách phục tùng. Nó đã ghi nhớ nhịp điệu của sự xâm phạm, ghi nhớ cách di chuyển để giảm bớt sự đau đớn khi bị xé rách. Nó đã học cách đón lấy thay vì chống cự.
Sự thay đổi đó, đối với nhân cách thiện, là một nhát đao cuối cùng, chém đứt chút hy vọng còn sót lại trong hắn. Đóa sen trắng của hắn không chỉ bị vấy bẩn, nó đã học cách sống trong bùn lầy.
“Ngoan lắm,” Ngụy Tào cười khoái trá, coi sự phục tùng đó là một sự tán thưởng cho uy quyền của gã.
Gã không chút do dự, quỳ xuống giữa hai chân nàng, rồi đổ ập thân hình to lớn của mình lên. Sự xâm nhập lần này không có sự kháng cự, chỉ có âm thanh trơn trượt, nhớp nháp khi cự vật nóng rực của gã tiến vào nơi đã bị giày vò đến sưng đỏ và ướt đẫm.
Lưu Ly Kính không bỏ sót một chi tiết nào.
Nó soi rọi cảnh tượng một cách trần trụi. Cố Thường “hiền” nhìn thấy cơ thể nàng nảy lên khi bị thúc vào tận cùng. Hắn thấy đôi môi nàng mím chặt, một tiếng rên khẽ thoát ra, nhưng đó không phải tiếng rên của đau đớn tột cùng, mà là âm thanh của một kẻ đã quen với nỗi đau. Và rồi, điều khiến tâm can hắn vỡ nát thành từng mảnh đã xảy ra.
Khi Ngụy Tào bắt đầu di chuyển, tấm hông của Tư Mẫn Yên cũng khẽ nhúc nhích.
Chỉ một chút thôi, nhưng đó là một chuyển động có chủ đích. Nàng đang nhấp theo hắn. Một cách máy móc, gần như vô thức, nàng chuyển động theo một nhịp điệu quen thuộc đến đáng sợ, cơ thể tự tìm kiếm một sự hòa hợp ghê tởm để cơn ác mộng này qua đi nhanh hơn.
Sự tương phản giữa khuôn mặt cam chịu, đôi mắt mệt mỏi của nàng và chuyển động dâm đãng của phần thân dưới tạo thành một bức tranh địa ngục. Nàng đang bị làm nhục, và cơ thể nàng đang đồng lõa với chính kẻ làm nhục mình.
Tiếng da thịt va chạm vào nhau vang vọng trong sơn động, hòa cùng tiếng thở dốc đầy thú tính của Ngụy Tào. Hắn thúc mạnh hơn, nhanh hơn, tận hưởng sự phục tùng của nàng, coi đó là sự chinh phục tuyệt đối. Thân thể nàng bị lật qua lật lại, bị giày vò ở mọi tư thế mà gã có thể nghĩ ra.
Nhân cách thiện không còn hét được nữa. Hắn chỉ có thể quỳ đó, nước mắt và máu từ những vết cào trên mặt hòa lẫn vào nhau. Hắn nhìn thấy linh thể của nàng, những vết nứt màu đen đã không còn lan rộng, mà như đã trở thành một phần của linh thể đó. Vết nhơ đã không còn là vết nhơ nữa, nó đã trở thành bản chất.
Cuối cùng, Ngụy Tào gầm lên một tiếng, trút toàn bộ thứ dịch bẩn thỉu của gã vào sâu bên trong nàng. Gã gục xuống, thở hổn hển trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của nàng một lúc, rồi mới lồm cồm bò dậy. Gã không thèm nhìn lại, chỉ chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi sơn động, bỏ lại một thân xác tan nát.
Tư Mẫn Yên nằm đó, bất động. Dịch thể nóng hổi bắt đầu trào ngược ra ngoài, hòa cùng những dấu vết cũ. Nàng khẽ thở dốc, rồi từ từ, khó nhọc lật người lại. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào hư hông, trống rỗng, vô hồn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |