Cố Thường vẻ mặt ngây ngô, lặng lẽ đứng giữa tầng sương nhàn nhạt. Đôi mắt hắn trống rỗng, nhưng nơi sâu nhất trong đáy mắt lại như có thứ gì đó đang đè nén.
Từ phía đối diện, một thân ảnh quen thuộc bước ra từ bóng tối… giống hắn đến từng phân, nhưng lại khác biệt đến tận cùng.
Ánh mắt lạnh băng, thần sắc lạnh băng như mãnh thú bị đói lâu ngày…
Cố Thường, nhân cách ác.
“Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi,” giọng nói ấy vang lên, khàn đục nhưng mang theo uy thế khó tả, “Bao lâu rồi nhỉ, từ lần cuối ngươi “tự tay” nhốt ta lại?”
Nhân cách thiện không đáp. Hắn cụp mắt, nhìn vào làn sương dưới chân như thể có thể tìm ra lời giải trong vô thức.
“Vẫn giả vờ được à?” Nhân cách ác tiến lại một bước, giọng trầm thấp, “Ngươi không quên. Ta biết mà.”
Ánh mắt “thiện” khẽ rung động.
“Ngươi chưa từng quên bất kỳ điều gì, Cố Thường. Không phải ta, chính ngươi… là người nhớ rõ nhất.”
Im lặng.
Rất lâu.
Nhân cách thiện khẽ mấp máy môi. “Nhớ thì sao?” Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như một tấm gương mờ bụi. “Nhớ thì thay đổi được gì? Ký ức không cứu được ai.”
“Không cứu được, nhưng có thể giết ngươi.” Nhân cách ác cười lạnh. “Ngươi dùng trò ngốc nghếch này bao lâu rồi? Đóng vai “ngây ngô”, “bình yên”, để được tha thứ? Hay để trốn tránh?”
Hắn gằn từng chữ: “Ngươi là kẻ hèn nhát nhất mà ta từng biết. Và ta biết rất rõ… vì ta chính là ngươi.”
“Đủ rồi.” Nhân cách hiền gắt lên, giọng trầm thấp nhưng gấp gáp. “Ngươi đến đây để làm gì?”
Nhân cách ác nghiêng đầu, nửa như giễu cợt, nửa như thương hại. “Ta chỉ muốn hỏi một điều.”
Hắn ngừng một chút, rồi chậm rãi: “Ngươi còn nhớ nàng không?”
Nhân cách thiện khựng lại. Lồng ngực như bị bóp nghẹt.
“Tư Mẫn Yên,” người kia nói rõ từng chữ”
“Ngươi dám nói mình quên nàng không? Ngươi dám nhìn ta mà thề rằng ngươi đã buông bỏ?”
Nhân cách hiền không trả lời. Nhưng hai tay đã siết chặt.
“Ta nhớ nàng mỉm cười, nhớ cách nàng đặt tay lên tim ngươi và hỏi rằng: “Nơi này còn biết đau không?”
Nhân cách ác cười nhẹ, như thể đang đọc lại một kỷ niệm cũ nát. “Ngươi nghĩ ta nhớ được điều đó nhờ ngươi kể à? Không. Ta nhớ, vì đó là thứ ngươi đã khóa lại… trong đáy hồn.”
Nhân cách thiện lùi một bước.
“Vậy mà ngươi dám nói mình không nhớ? Dám nhìn vào mặt Lạc Lạc và giả vờ tim không đập nhanh?”
Ánh mắt nhân cách thiện giật mạnh. Một khoảnh khắc thôi, hắn muốn phản bác. Nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Ta tạo ra nàng,” giọng của nhân cách “ác” trầm hẳn: “Không phải vì ta mê mẩn một thân xác khôi lỗi.”
“Mà vì chỉ ta… mới đủ tàn nhẫn để cướp lấy mảnh hồn cuối cùng của Tư Mẫn Yên, và giữ nàng lại.”
Hắn nói xong, tâm niệm nhớ lại cảnh lúc đấy, khi thân thể Lạc Lạc dần hình thành, một luồng dục vọng đã trỗi dậy rất mãnh liệt.
“Mà ngươi thì sao?” – Hắn chỉ tay thẳng vào mặt gã yếu đuối phía dưới.
“Câm miệng!” – Nhân cách thiện quát lên, lần đầu tiên hai mắt đỏ ngầu, chằng chịt tơ nhện.
Không khí chấn động.
Một lúc lâu sau, hắn thì thào như tự thú: “… Ngươi nghĩ ta không đau sao?”
Nhân cách ác không đáp.
“Ngươi nghĩ ta không muốn ôm nàng sao? Không muốn nói lời cuối cùng? Nhưng ta không thể.” Hắn ngước lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng cương quyết. “Vì ta biết… nếu ta thừa nhận, nếu ta nhớ lại…”
“… ta sẽ sụp đổ.”
Không ai nói gì nữa.
Cho đến khi nhân cách ác khẽ thở ra: “Tốt.” Hắn lùi một bước.
“Vậy để ta sụp đổ thay ngươi.”
Hắn đưa tay lên, chạm vào không trung. Một vòng tròn thủy tinh mờ hiện ra giữa hư không… Lưu Ly Kính.
“Ta muốn nhìn lại tất cả. Từ đầu. Không che đậy. Không cắt xén.”
Nhân cách thiện cắn răng, ánh mắt lấp lóe giữa phản kháng và tuyệt vọng. “Không…”
“Ngươi có thể chạy trốn thêm bao lâu nữa?” – Một giọng nói khàn khàn văng vẳng lên như gió lùa – “Cho đến khi ký ức tự nó quay lại và ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |