Cố Thường gắng gượng chống người ngồi dậy, những vết thương trên người vẫn còn đau nhói.
Hắn nhìn cảnh tượng Lâm Lang thoi thóp, rồi lại nhìn Vạn Hoa Thắm đang đứng đó, khí tức vẫn còn hỗn loạn sau khi bộc phát sức mạnh. Trong lòng hắn dâng lên một luồng sát ý lạnh lẽo.
Kẻ này không thể sống.
Hắn cắn răng, dồn chút sức lực cuối cùng, lết người về phía Lâm Lang. Hắn phải tự tay kết liễu tên ác quỷ này.
Nhưng khi hắn chỉ còn cách Lâm Lang vài bước chân, một cảnh tượng quỷ dị đã diễn ra.
Thân thể của Lâm Lang, vốn đang nằm trên vũng máu, bỗng nhiên co giật.
Nhưng không phải là sự giãy giụa của kẻ sắp chết. Da thịt của gã bắt đầu khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Huyết nhục teo tóp, làn da trắng bệch nhanh chóng xám xịt lại như vỏ cây khô. Chỉ trong vài hơi thở, một thân thể thiếu sức sống từ đầu nay đã biến thành một cái xác khô không hơn không kém, chỉ còn da bọc xương, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Cố Thường sững sờ, dừng hẳn lại. Chuyện gì thế này?
Hắn quay đầu nhìn Vạn Hoa Thắm, ánh mắt đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Vạn Hoa Thắm cũng đang nhìn cái xác khô đó, nhưng trong mắt nàng không phải là sự ngạc nhiên, mà là một sự phức tạp khó tả. Nàng khẽ thở dài.
“Hắn… hắn vốn dĩ đã chết rồi.” Nàng nói, giọng có chút mệt mỏi.
Cố Thường cau mày. “Chết rồi? Ý nàng là sao? Ta không hiểu.”
“Ta cũng không chắc.” Vạn Hoa Thắm lắc đầu.
“Ba tháng trước, trong lúc bị áp giải, ta đã tận mắt thấy Dực Thử Tôn Giả Vương xé nát lồng ngực hắn, thi thể bị quăng ra ngoài tuyết. Một vết thương chí mạng như vậy, không thể nào sống sót.”
Cố Thường càng thêm hoang mang. “Nhưng hắn rõ ràng vẫn đứng đây, vẫn đánh nhau với chúng ta. Chẳng lẽ hắn có phân thân? Nhưng ta nghe Lão Mạc nói, quy luật thiên địa không cho phép tồn tại những thứ như vậy.”
Quy luật bất biến của thế giới này là một thân một mạng, một linh hồn một thể xác.
Sự tồn tại của phân thân là điều đi ngược lại với Đại Đạo, là điều không thể.
Vạn Hoa Thắm cũng không thể giải thích được. Nàng biết điều đó là phi lý, nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt. Một người đã chết, lại có thể sống lại, mang theo tu vi và ký ức.
Sự việc này vượt xa khỏi tầm hiểu biết của nàng.
“Ta không biết,” nàng thành thật đáp, “chỉ biết rằng, kẻ mà ta vừa đánh bại, có lẽ chỉ là một cái vỏ rỗng được một thế lực nào đó điều khiển mà thôi.”
Nghe vậy, Cố Thường bất giác rùng mình. Một thế lực có thể khiến người chết sống lại? Điều đó còn đáng sợ hơn cả bản thân Lâm Lang.
Hắn không nghĩ thêm nữa. Điều quan trọng bây giờ là tìm Lão Mạc.
Cả hai người, một bị thương nặng, một vừa tiêu hao sức lực, dìu nhau bước ra khỏi sơn động. Cảnh tượng bên ngoài khiến họ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Cả một vùng Tuyết Sương Lĩnh vốn yên bình giờ đây đã bị tàn phá nặng nề. Cây cối ngã rạp, đất đá bị cày xới tung tóe, vách núi chi chít những vết chém và những mảng băng khổng lồ.
Dư chấn kinh hoàng từ cuộc chiến của hai cường giả Nguyên Tinh Cảnh vẫn còn vương lại trong không khí, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Trên nền tuyết trắng, từng vệt máu đỏ tươi và đen kịt xen kẽ nhau, kéo dài từ trong sơn động ra đến một vách núi bị sạt lở. Nhưng ngoài những dấu vết đó ra, thân ảnh của Mạc Vấn và Vân Anh lại không thấy đâu.
“Lão Mạc!”
Cố Thường lo lắng hét lên. Lòng hắn thắt lại. Lẽ nào…
“Thiếu chủ, ngài đừng lo.” Vạn Hoa Thắm vội an ủi, dù chính nàng cũng không chắc chắn.
“Mạc quản gia thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ không sao đâu. Có lẽ bọn họ đã đổi nơi khác để chiến đấu rồi.”
Cố Thường im lặng, nhưng nỗi bất an vẫn không hề vơi đi. Hắn biết thực lực của Lão Mạc, nhưng đối phương cũng là một trưởng lão của Ngụy Sơn Thế Tộc, không phải là một kẻ dễ đối phó.
Đúng lúc đó, từ trong một hang cốc nhỏ khuất sau những tảng đá lớn, một bóng người xinh đẹp vụng về chạy ra.
Đó là Lạc Lạc, mỹ phụ khôi lỗi.
Nàng dường như đã nghe thấy tiếng gọi của Cố Thường. Có lẽ do dư chấn trận chiến quá lớn khiến nàng sợ hãi trốn đi, bây giờ mới dám chạy ra. Ánh mắt nàng vẫn còn chút ngây ngô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chật vật đầy máu của Cố Thường, đôi mắt mỹ lệ đó lập tức ngập tràn sự sợ hãi.
Nàng chưa thể định hình được khả năng ăn nói, nhưng những cảm xúc cơ bản đã hiện rõ trên mặt.
Mặc dù sợ hãi nhưng Lạc Lạc vẫn lảo đảo chạy tới, miệng ơ a: “C – chủ nhân… không… bị… gì?”
Nàng ôm hắn, hơi ấm từ thân thể nàng truyền qua, xoa dịu đi phần nào nỗi đau và sự lo lắng trong lòng Cố Thường.
“Ta… không sao…” Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, khẽ nói, chỉ là cảm xúc có phần hơi kỳ quặc.
Hắn chỉ biết nàng là nô tỳ, hay đứng sau hàng đống máy móc kỳ lạ, khuân vác khoáng thạch rất máy móc, cũng không có tí cảm xúc gì.
Nhưng cảm giác được ôm mỹ nhân cũng là một loại mỹ vị kích thích.
Ngay khoảnh khắc đó.
Tim hắn đập mạnh một nhịp. Một tiếng nói, lạ lẫm mà quen thuộc đến rợn người, vang lên trong đầu:
“Chơi đủ chưa?”
Toàn thân Cố Thường cứng lại. Trong thức hải, một vật thể như gương đồng cổ nổi lên giữa biển ý niệm. Trên mặt gương, phù văn chằng chịt – và ở giữa, một con mắt từ từ mở ra.
Rồi một bàn tay – đen như than, đầy vết nứt – vươn ra từ gương đồng, bóp lấy hắn như bóp một con kiến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 34 |
Ngày cập nhật | 23/07/2025 06:39 (GMT+7) |