Sự im lặng đáng sợ giữa hai lão quái vật chính là tín hiệu khai chiến. Lâm Lang không chờ đợi thêm. Ánh mắt hắn âm lãnh như rắn độc, khóa chặt lấy Vạn Hoa Thắm, nhưng khóe miệng lại liếc về phía Cố Thường, tựa như nhìn một thằng ngu xuẩn.
Hắn khẽ búng ngón tay.
Vụt! Vụt! Vụt!
Không một lời cảnh báo, từ mười đầu ngón tay gầy guộc của Lâm Lang, hàng trăm sợi chỉ đỏ mỏng như tơ nhện, óng ánh sắc máu, bắn ra tứ phía.
Chúng không bay thẳng, mà uốn lượn trong không trung như những con rắn có tri giác, đan vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, không một kẽ hở, bao trùm lấy cả Cố Thường và Vạn Hoa Thắm.
Từng sợi tơ lướt trong gió không một tiếng động, nhưng lại mang theo khí tức cắt đứt kim loại.
Vạn Hoa Thắm biến sắc. Nàng biết sự lợi hại của thứ vũ khí quỷ dị này. Nàng không dám chần chừ, khí tức Thải Dương Thần Công vận chuyển, thân hình mềm mại như không xương, lập tức di chuyển theo một quỹ đạo huyền ảo.
Cả người nàng uyển chuyển như một chiếc lá bay trong gió, lách qua những khe hở nhỏ nhất của tấm lưới tơ máu.
Mỗi lần sợi chỉ sượt qua, y phục của nàng lại bị cắt một đường ngọt lịm, để lộ ra làn da trắng như tuyết, nhưng tuyệt nhiên không chạm được vào da thịt.
Cố Thường thì khác. Hắn không có thân pháp tinh diệu như vậy. Đối mặt với tấm lưới chết chóc đang chụp xuống, bản năng sợ hãi trỗi dậy. Đôi mắt hắn mở to, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Chết chắc rồi!”.
Hắn không muốn chết, nỗi sợ hãi khiến khí huyết trong người hắn sôi lên một cách hỗn loạn.
Theo bản năng, hắn dồn sức xuống chân, đạp mạnh xuống lớp tuyết dày.
ẦM!
Tuyết dưới chân hắn nổ tung, bắn lên như một bức tường trắng xóa, tạm thời cản đi tầm nhìn.
Nhưng đó chỉ là một hành động theo quán tính.
Hắn thấy những sợi chỉ đỏ lòm xuyên qua màn tuyết, lao về phía mình. Hoảng loạn, hắn vung chân đá loạn xạ vào chúng, như một đứa trẻ cố xua đuổi một bầy ong.
KENG! KENG!
Chân hắn va vào những sợi tơ, cảm giác đau nhói như bị dao lam cứa vào xương truyền đến. Máu tươi lập tức rỉ ra, thấm đỏ cả ống quần.
“Không tệ.” Lâm Lang nhếch mép khinh bỉ.
Hắn chỉ cần khẽ động ngón tay, hai sợi tơ như có mắt, lướt qua cú đá vụng về của Cố Thường, quấn chặt lấy cổ chân hắn rồi giật mạnh.
“A!”
Cố Thường mất thăng bằng, ngã sõng soài trên nền tuyết lạnh. Chưa kịp định thần, hàng chục sợi tơ khác đã lao tới, đâm xuyên qua bắp tay, bắp đùi của hắn, ghim chặt hắn xuống đất. Máu tươi tuôn ra, nhuộm một vùng tuyết thành màu đỏ thẫm.
Hắn cố gắng giãy giụa, nhưng mỗi lần cử động, những sợi tơ lại siết sâu hơn vào da thịt, cơn đau xé rách khiến hắn phải nghiến chặt răng.
Giải quyết xong “con thú hoang”, Lâm Lang dồn toàn bộ sự chú ý bệnh hoạn của mình vào Vạn Hoa Thắm.
Hắn điều khiển Thiên Tàm Ti, không còn tấn công dồn dập, mà vây quanh nàng như một bầy sói đang đùa giỡn với con mồi.
Chỉ một thoáng sơ sẩy khi liếc nhìn Cố Thường, tốc độ của Vạn Hoa Thắm đã chậm lại. Chớp lấy thời cơ, một sợi tơ đỏ quấn chặt lấy cổ chân thon thả của nàng.
Ngay lập tức, như có hiệu lệnh, hàng chục sợi khác lần theo, trói nghiến lấy tay chân, eo và cả thân thể mềm mại của nàng, treo ngược nàng lơ lửng giữa không trung.
Lâm Lang cười một cách dâm tà, từ từ bước lại gần.
“Con điếm hạ tiện… Mới mấy tháng không gặp, thân thể này lại càng thêm mượt mà.”
Hắn đưa một tay ra, một sợi chỉ đỏ từ lòng bàn tay hắn nối dài, lướt nhẹ trên cặp đùi căng tròn của Vạn Hoa Thắm, chậm rãi đi lên, mang theo cảm giác lạnh lẽo quen thuộc.
Vạn Hoa Thắm cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt tràn ngập căm hận và khuất nhục. Nhưng sâu bên trong, một phản ứng mà nàng căm ghét nhất đang trỗi dậy.
“Ngươi nhớ không?” Giọng Lâm Lang thì thầm như ma quỷ bên tai, từng chữ như rót vào tai nàng. “Nhờ ơn ta ngày đó, thân thể này mới trở nên mẫn cảm như vậy… Ta ‘sử dụng’ ngươi, cũng không tệ, phải không?”
Câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng lại vô thức khiền nàng rùng mình, ký ức về những đêm bị hắn giày vò trên chiếc xe nô lệ bỗng ùa về.
Sự sỉ nhục, đau đớn, và cả khoái cảm bị ép buộc… tất cả hòa quyện lại. Nàng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực chạy dọc sống lưng, lan xuống hạ thân.
Âm cốc của nàng bất giác co giật. Một dòng dâm thủy không thể kiểm soát bắt đầu rỉ ra, thấm ướt một mảng quần. Đôi môi nàng run rẩy, khô khốc, không phải vì sợ, mà vì một cơn khát khao bệnh hoạn mà lý trí đang gào thét để chối bỏ.
Dứt lời, sợi chỉ trong tay Lâm Lang bỗng nhiên cứng lại, đầu sợi chỉ như một ngón tay vô hình, ấn mạnh vào bờ mông đầy đặn của nàng qua lớp vải mỏng.
“A…”
Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng nàng, không còn là tiếng hét phẫn uất, mà mang theo một âm điệu run rẩy, nửa đau đớn, nửa như mời gọi. Nàng ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao cơ thể này lại phản bội nàng như vậy?
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |