Mạc Vấn ngồi khoanh chân bên vách đá, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu hắc khuyển. Vạn Hoa Thắm dựa người vào góc động, khẽ day day trán, mái tóc rối phủ qua vai áo ẩm. Còn Cố Thường thì…
Hắn nhe răng cười, giọng lơ đãng như thể vừa thoát một trò đùa tinh nghịch:
“Cũng may là ta không chết!”
Tiếng cười ngây ngô, hồn nhiên một cách vô hại, vang lên trong không gian khép kín.
Nhưng chính vào lúc đó…
“Ngươi chắc chứ?”
Một giọng nữ mơ hồ ngân lên từ đâu đó, không rõ gần xa, không rõ cao thấp… như sương lạnh lan qua xương sống, như tiếng thì thầm của thứ gì đó vẫn luôn đứng sau lưng bọn họ, chờ đúng một khoảnh khắc sơ hở.
Nụ cười trên môi Cố Thường đông cứng lại.
Một luồng hàn khí len vào khe đá, mang theo tiếng gió rít khe khẽ như móng tay cào lên da thịt.
Cố Thường rùng mình. Không rõ vì gió lạnh thấm vào vết thương, hay vì một thứ gì đó sâu xa hơn… thứ đang trườn qua gáy hắn, như một cái bóng chưa từng rời khỏi.
Mỹ phụ bước vào, ánh mắt sắc như dao cạo, đi cùng một nam nhân gầy guộc thiếu sức sống.
Vạn Hoa Thắm khẽ lùi một bước, sắc mặt tái nhợt.
Hắn…
Dưới ánh sáng lờ mờ, thân hình gã đàn ông đứng sau Vân Anh hiện ra rõ hơn. Mảnh y bào Ngụy Sơn thêu chìm, vóc dáng cao gầy như que củi khô.
Khuôn mặt trắng bệch như sáp nến, không có một giọt máu, đôi môi lại đỏ tươi bất thường, như vừa liếm máu người.
Trong tay hắn là một sợi chỉ đỏ uốn lượn như có sinh mệnh, đầu sợi vẫn còn nhỏ từng giọt, từng giọt máu xuống đất.
“Làm sao có thể?” – Vạn Hoa Thắm che chiếc miệng nhỏ hoảng hốt nói.
Người đứng trước mặt nàng là Lâm Lang, tuy nàng không hề biết tên hắn, nhưng nàng nhớ rõ như in khuôn mặt của tên này.
Ba tháng trước… Trong chiếc xe nô lệ, chân nàng hoại tử… nàng từng ôm con dao rỉ sét định tự vẫn. Tấm rèm vải che hở một khe nhỏ, vừa đủ để nàng thấy cảnh tượng bên ngoài.
Trong lúc nàng có ý định tự vẫn, Thiên Tàm Ti của hắn đã đánh bay con dao dính máu mà nàng cầm trên tay đất, lúc nàng nghiêng mắt lướt qua nhìn thì đã thấy Dực Thử Tôn Giả Vương dùng vuốt xé toạc lồng ngực hắn, máu phun như suối, thi thể bị quăng ra ngoài tuyết.
Sao hắn còn sống? Không thể nào…
Vạn Hoa Thắm siết chặt nắm tay, môi run khẽ.
Nếu hắn còn sống… chẳng lẽ… tên bặm trợn Huyết Kiến cũng…
Lâm Lang liếm môi, nụ cười mỏng dính khiến da đầu lạnh buốt.
“Ồ… con chó cái này vẫn còn chưa chết sao?”
Ánh mắt hắn lướt qua người nàng như muốn lột trần từng lớp da thịt, đôi mắt đặt xuống dưới chân nàng, bờ môi hơi rung khẽ.
Vân Anh liếc nhìn hắn:
“Ngươi quen ả ta?”
Lâm Lang cúi đầu, giọng êm như gió tuyết:
“Vâng, Vân phu nhân. Ả là một trong số nô lệ bị đẩy từ vùng đất cấm tới. Xin phu nhân cho phép… để ả và tên bạch kiểm kia cho ta.”
Ánh mắt Vân Anh rời khỏi hắn, chuyển sang Cố Thường, môi cong khẽ.
“Ngươi thích ngắm lắm, đúng không?”
Giọng nàng mềm như nước, nhưng từng chữ lại khiến da đầu tê rần.
Vừa dứt lời, đôi mắt nàng bỗng rét căm.
“Thế thì… xuống cửu tuyền mà ngắm cho thỏa!”
Ầm! Ầm!
Bầu trời như run chuyển, tuyết trắng phất phơi tứ tung, từng luồng cực hàn được đẽo gọt tinh xảo, hình thành những mũi dao sắc nhọn từ lọn tay nàng bắn tới như mưa bão.
Những ánh sao lóe sáng, mang theo hàn khí bức người, chỉ là chúng chưa kịp chạm tới Cố Thường thì…
“Vân phu nhân.”
Một giọng nói khẽ vang lên, trầm đục, khản đặc nhưng lại như mang theo uy áp của đế vương, trầm trọng đổ xuống toàn bộ sơn động.
ẦM!
Mảnh băng tuyết vừa tụ trong tay Vân Anh lập tức nổ tung, hóa thành sương mù lạnh bốc ngược lên trần đá. Cả sơn động như chao đảo trong một thoáng.
Cả Lâm Lang lẫn Vân Anh không rét mà run.
Mạc Vấn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tay đặt nhẹ lên cán gậy gỗ, đôi mắt trắng đục mù lòa như không nhìn thấy gì. Nhưng khí tức của lão lúc này lại âm trầm đến đáng sợ… như một tòa núi phủ tro tàn suốt trăm năm bỗng lay động.
Vân Anh khẽ nhíu mày. Ánh mắt nàng nhìn lão, dường như cảm thấy quen mắt, như đã từng gặp ở một nơi nào đó. Nhưng đôi mắt mù lòa ấy khiến nàng không thể nhận ra.
Cố Thường nghiêng đầu, định nói gì đó, nụ cười vẫn còn vương nơi khóe miệng:
“Lão Mạc…”
Chưa kịp dứt câu, Vân Anh lập tức xoay đầu nhìn chằm chằm vào Cố Thường, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc:
“Mạc?”
“Mạc gia? Cái gia tộc từng bị toàn bộ tu chân giới huỷ diệt sao?”
Giọng nàng vẫn lạnh nhưng ánh mắt lại đầy nghi hoặc. Dù nàng không hề e ngại lão già trước mặt, nhưng cái tên “Mạc gia” ấy… từng là một bóng ma kinh hoàng trong lịch sử tu đạo… vẫn khiến người trong giới không khỏi chấn động khi nghe thấy.
Mạc Vấn thở dài. Tiếng thở nặng như tro bụi rơi xuống đáy giếng.
“Ngươi… chắc hẳn là Vân Anh, Vân trưởng lão của Ngụy Sơn Thế Tộc?”
“Bất hạnh thay…” – lão hơi nghiêng đầu – “… lại là một con điếm để nhiều nam nhân sử dụng làm bồn tiểu thịt”
Câu nói nhẹ tênh như gió thoảng, nhưng vang vọng như sấm sét trong sơn động.
“CÂM MIỆNG! MUỐN CHẾT!”
Vân Anh hét lên, sát ý bùng nổ!
Nàng tung tay, toàn thân bộc phát bảy phần tu vi. Tuyết động gào thét, băng vụ bắn tung lên từ lòng đất, tụ thành hàng loạt băng trùy nhọn hoắt rít gió lao thẳng về phía Mạc Vấn.
Ngay khoảnh khắc ấy… ẦM!
Một thân ảnh to lớn phủ đầy lông đen, mắt đỏ như máu, mang theo mùi tanh nồng chết chóc… Hắc Khuyển của Mạc Vấn từ trong bóng tối lao ra như quỷ ảnh, há to miệng đớp thẳng vào trận băng đang lao tới!
Rắc rắc rắc…
Tất cả băng trùy tan thành bụi vụn, hóa thành tuyết rơi lả tả xuống chân Mạc Vấn.
Mạc Vấn chậm rãi lê thân già bước tới xoa đầu Hắc Khuyển.
Giọng lão khàn đặc, như vọng về từ cõi hư vô “Tuyết lại ấm rồi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |