Tảng đá lớn dùng làm cửa bị Cố Thường đẩy sập lại, âm thanh nặng nề vang vọng khắp sơn động. Hắn dựa lưng vào tảng đá, thở dốc, nhưng trên gương mặt ngoài chút mệt mỏi lại phảng phất vẻ phấn khích khó hiểu.
“Thiếu chủ!”
Vạn Hoa Thắm và Mạc Vấn vội vã chạy ra. Khi nhìn thấy bộ dạng của Cố Thường, Vạn Hoa Thắm kinh hãi kêu lên. Vai áo của hắn đã rách toạc, vết thương sâu hoắm, máu tươi vẫn đang rỉ ra.
“Mau, mau cầm máu!” Nàng luống cuống định chạy đi tìm dược liệu.
“Khoan đã.”
Giọng Mạc Vấn vang lên, trầm và nghiêm túc. Lão tiến lại gần, dù không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí tức còn vương lại trên vết thương. Gương mặt già nua của lão thoáng một tia kinh ngạc.
“Hàn khí cực âm! Kẻ nào có thể ngưng tụ được luồng hàn khí tinh khiết và bá đạo đến mức này?” Mạc Vấn lẩm bẩm, rồi đưa tay chạm nhẹ vào vùng da thịt xung quanh. Lão không cảm thấy sự lạnh lẽo như băng đá, mà ngược lại, còn có một luồng nhiệt khí ấm áp đang chống trả.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Mạc Vấn gật gù, trong lòng đã có phán đoán. Lão hắng giọng, ra vẻ thâm sâu:
“Khụ… ta hiểu rồi. Quá trình Dung Huyết của thiếu chủ đã xảy ra biến dị. Khí huyết ngài không chỉ dồi dào, mà còn mang theo dương khí cực thịnh, khắc chế hàn độc. Đây chính là dấu hiệu của Dung Huyết Kỳ!”
Cố Thường lúc này mới hoàn hồn, nghe Mạc Vấn nói vậy cũng chỉ gật đầu qua loa. Hắn gãi đầu, vẻ mặt vừa có chút rùng mình vừa có chút tiếc nuối. “Gặp phải một nữ ma đầu! Chỉ lỡ nhìn thấy nàng ta tắm một cái… mà đuổi giết ta bán sống bán chết! Mấy chiêu của nàng ta lợi hại thật!”
Mạc Vấn nghe tới đây, khóe miệng giật giật. Lão quản gia mù lòa thầm nghĩ trong bụng:
“Chỉ lỡ nhìn một cái? Ngươi không bị nàng ta lột da phanh thây là phúc lớn ba đời rồi, tên tiểu tử ngây ngô này!”
Nhưng ngoài mặt, lão vẫn giữ vẻ nghiêm túc của một vị quản gia. “Thiếu chủ, kẻ có thể khiến ngài chật vật chắc chắn không tầm thường. Kể chi tiết cho ta nghe, chiêu thức của ả ta có đặc điểm gì?”
Cố Thường lập tức hào hứng hẳn lên, như một đứa trẻ vừa xem được trò ảo thuật hay. “Mạnh lắm! Nàng ta vung tay là nước hồ biến thành băng trùy. Rồi còn dựng lên cả một bức tường băng khổng lồ…”
Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở. “Đỉnh nhất là chiêu cuối, nàng ta hét ‘Hàn Băng Phong Bạo’ gì đó. Hai tay chập lại thế này này, một cơn lốc xoáy băng từ lòng bàn tay bắn ra, sắc như dao lam…”
Cố Thường mô tả đến đây, bất giác làm theo động tác chập hai tay của nữ tử kia.
Đột nhiên…
Một luồng khí trắng mờ ảo, lạnh lẽo, bỗng nhiên ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay hắn. Nhiệt độ trong sơn động giảm mạnh, Vạn Hoa Thắm đứng gần đó bất giác rùng mình một cái, ôm lấy vai.
Cố Thường cũng “A” lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào luồng hàn khí đang xoay tròn trong tay mình. “Ủa? Sao nó lại ra được này?”
Mạc Vấn không nhìn thấy, nhưng lão cảm nhận được tất cả. Gương mặt lão đanh lại, rồi cứng đờ, rồi lại co giật. Lão lùi lại một bước, cảm giác như có một ngàn con ngựa đang chạy trong đầu.
“Thiếu… thiếu chủ…” Lão hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ngài… ngài vừa làm cái gì vậy?”
Cố Thường ngơ ngác nhìn lão, rồi lại nhìn vào tay mình, hồn nhiên trả lời: “Ta không biết… Ta chỉ bắt chước động tác của nàng ta thôi mà, ai ngờ nó tự ra…”
Mạc Vấn đứng sững như trời trồng. Lão hoàn toàn cạn lời.
Cái cảm giác này không còn là bất lực, mà là một sự chấn động đến tận linh hồn, như thể toàn bộ nhận thức của lão về võ học, về thiên địa, vừa bị một bàn tay vô hình bóp nát.
Cơn giận dữ vì sự ngây thơ chết người của thiếu chủ còn chưa kịp bùng lên đã bị một luồng khí lạnh khác, còn đáng sợ hơn cả hàn khí trong tay Cố Thường, dập tắt. Đó là cái lạnh của một sự thật kinh hoàng.
Trong đầu lão già mù lòa, những cái tên kinh thiên động địa đột ngột hiện về, rõ ràng như khắc vào xương tủy.
Thái Cổ Nguyên Công…
Thải Dương Thần Công…
Và cả U Khuyển Đồng Mệnh Quyết, cái khế ước ma quỷ đã cứu sống lão khỏi ngưỡng cửa tử vong.
Trước đây, lão chỉ nghĩ đó là những kỳ ngộ mà thiếu chủ may mắn có được. Nhưng bây giờ, chứng kiến cảnh tượng phi lý trước mắt, một giả thuyết điên rồ, hoang đường nhưng lại hợp lý đến đáng sợ, bắt đầu nảy mầm trong tâm trí lão.
“Chẳng lẽ… thiếu chủ có khả năng nhìn thấu bản chất, thông tuệ vạn pháp chỉ bằng một cái liếc mắt?”
Nghĩ đến khả năng này, toàn thân Mạc Vấn không kìm được mà run lên. Lão bất giác ‘nhìn’ về phía Cố Thường.
Hốc mắt trống rỗng của lão không thấy được hình dáng, nhưng trong cảm quan của lão, khí tức của thiếu chủ lúc này không còn là của một thiếu niên nữa.
Nó mênh mông, sâu thẳm và cổ xưa, tựa như một con hung thú thái cổ đang khoác lên mình tấm áo da người, tò mò nhìn ngắm thế giới phàm tục này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 21/07/2025 06:39 (GMT+7) |