Trên hòn đảo có không ít công trình tọa lạc, nhưng so với diện tích của hòn đảo số lượng này cũng rất thưa thớt do đó khoảng cách giữa các căn nhà cũng khá lớn.
Trung tâm Dao Trì đảo tọa lạc một trang viên khá lớn, nhưng nhìn lại toàn bộ trang viên đều rất thưa thớt cảm giác rất hiu quanh.
“Uh… uh… uh”
Đột nhiên những tiếng rên nhẹ phát ra từ một căn phòng gần trung tâm trang viên, trong bóng tối mờ nhạt ta có thể nhìn thấy một cơ thể sở hữu đường cong tuyệt mỹ đang nằm chổng mông trên chiếc giường giữa căn phòng, mặt của nàng hãm sâu trong gối một tay vòng lên nắm chặt gói đầu, tay kia mò xuống đưa về giữa hai háng.
Nếu lại gần hơn có thể thấy rõ ba ngón tay của nàng đang ngập trong lỗ thịt tuyệt mỹ không một cọng lông kia điên cuồng quất cắm, còn ngón tay cái thì lại đang đè lấy hột le mạnh mẽ chà xát.
Háng của nàng và tấm ga giường bên dưới đã ướt một mảng lớn, hiển nhiên nàng đã ra không ít lần, nhưng những ngón tay của nàng vẫn không dừng động tác.
Chúng tiếp tục nhanh chóng quất cắm, tốc độ quất cắm nhanh tới mức người bình thường cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh của ngón tay mà không thể thấy được hình dạng của chúng.
Hiển nhiên mỹ nhân này đã cực kỳ cường đại, nếu không cũng không thể duy trì tốc độ như vậy trong thời gian dài.
“Ah… ah… ahhh.”
Đột nhiên mỹ nhân rên lên một tiếng dài, nàng nghiêng người ngã lên giương, mặc cho ga giường lúc này đã cực kỳ giơ bẩn.
Tay của nàng rơi ra lỗ thịt, từ bên trong lỗ thịt lại một có nước chảy ra thấm ướt cả ga giường.
Lúc này dung nhan của nàng đã lộ ra, thật khó để hình dung vẻ đẹp của nàng, “Đẹp như tiên thiên ư?” Quá tầm thường rồi, từ ngữ có thể miêu tả được vẻ đẹp của nàng sao?
Không, không thể làm như vậy không khác nào sỉ nhục vẻ đẹp của nàng, ngươi chỉ cần biết dung nhan của nàng là hoàn mỹ nhất thế gian, một dung nhan không thể khinh nhờn cho dù lúc này đầu tóc nàng mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt nàng cùng đầu tóc rối bời tỏa ra một vẻ đẹp dâm mỹ.
Nhưng điều đó không có nghĩa các ngươi có suy nghĩ khinh nhờn nàng, cho dù một suy nghĩ cũng không được.
Đương nhiên, nếu bất cứ đệ tử của Dao Trì thánh địa nào thấy một màn này cũng khó mà tin được.
Diêu Hy thánh chủ, chủ nhân của Dao Trì thánh địa vậy mà lại làm ra hành vi dâm dục như vậy, ai mà nghĩ được Diêu Hy thánh chủ cao cao tại thượng lại suốt đếm tự an ủi cơ chứ.
Lúc này Diều Hy thanh chủ khuôn mặt mang một nết buồn vô cớ, như nữ nhân chưa được thỏa mãn tình dục nhìn về phía bàn tay ướt đẫm của mình.
Đầu óc nàng rất rối bời.
Đường đường là tiên đế, ham muốn hoan lạc đáng lẽ ra đã không còn bất cứ ảnh hưởng nào tới nàng, nhưng ai mà ngờ được sự kiện kia đã kích phát những dục vọng nguyên thủy trong cơ thể nàng, khiến chúng trở nên mất khống chế.
Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn tìm cách xử lý dục vọng này, nhưng vẫn không thể có được một phương pháp thỏa đáng. Ngay cả đạo lữ nàng Nguyên Cực tiên đế cũng không thể chịu được dục vọng khổng lồ của nàng.
Nguyên Cực tiên đế tuy không nói ra, nhưng ánh mắt của hắn cũng nói cho nàng biết hắn đã lực bất tòng tâm.
Cuối cùng sau khi suy tính nàng nhận ra được nếu rời khỏi tiên giới dục vọng trong cơ thể nàng sẽ giảm bớt nhiều.
Vì thế nàng rời đi tiên giới tìm tới giới này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa dục vọng hoàn toàn chấm dứt, ngược lại nó càng ngày càng tích lũy, hơn vạn năm qua nó đã tích lũy tới một độ cao khủng bố, một độ cao khiến nàng gần như phải hàng ngày thủ dâm mới có thể phần nào tiêu đi được.
Nếu tiếp tục như vậy nữa nàng không biết mình có thể chống đỡ bao lâu trước khi đầu hàng.
Nàng cũng từng nghĩ muốn bỏ qua cơ thể này, một lần nữa trùng sinh tu luyện lại từ đầu.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy, thứ đó đã xâm nhập vào sâu trong linh hồn của nàng, có thay một cơ thể mới cũng không thể được.
Hơn nữa không phải việc đoạt xá đơn giản như vậy.
Có thể nói linh hồn và cơ thể sinh ra là dành cho nhau, cơ thể sinh ra trước sau đó từ bên trong đản sinh ra linh hồn.
Linh hồn sinh ra là một sự kết hợp hoàn mỹ với cơ thể, nếu nàng lựa chọn bỏ đi cơ thể này sự kết hợp hoàn mỹ đó sẽ mất đi, đồng nghĩa với việc nàng gần như không có khả năng quay trở lại cảnh giới tiên đế.
Giờ đây Diêu Hy thánh chủ đã rời đi tiên giới vạn năm, tìm kiếm cách hóa giải dục vọng trong cơ thể.
Nàng chọn thế giới này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có mục đích. Đây chính là nơi khởi nguồn của kẻ đã khiến nàng trở nên như ngày hôm nay. Nàng tới đây tìm kiếm truyền thừa của hắn, hoặc có lẽ là bất cứ thứ gì hắn lưu lại.
Nhưng vạn năm qua rồi, nàng vẫn không có bao nhiêu tiến triển cho dù nàng đã lục tung cả vị diện. Nàng biết hắn chắc chắn sẽ để lại đường lui cho mình, nhưng nàng lại không tìm được đường lui đó, nàng quả thật sắp tuyệt vọng rồi.
Nhìn bàn tay thấm ướt nước dâm của mình Diêu Hy thật sâu thở dài.
“Ngươi rốt cuộc ở đâu. Ta biết ngươi còn sống…”
Dao Trì thánh địa là nơi duy nhất có thể tu tiên trên đại lục không phải không có lý do.
Ngoại trừ sở hữu công pháp có thể tu tiên, đây cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất toàn đại lục.
Nói là nồng đậm nhất cũng là so sánh với đại lục mà thôi, nếu thật sự so sánh thì còn chưa bằng nơi linh khí khô kiệt nhất tiên giới. Nếu không phải Diêu Hy thánh chủ bố trí trận pháp thu nạp linh khí thì nơi này còn không biết có được lượng linh khí nồng đậm như vậy hay không.
Chính xác mà nói có được nơi tu tiên như thế này đã là may mắn của toàn đại lục, dù sao một vị diện vừa mới được hình thành chưa tới ngàn vạn năm thì còn chưa đủ giới hạn thấp nhất để bước vào cánh của của tu tiên giới nữa.
Diêu Hy thánh chủ, người đứng trên đỉnh đại lục lúc này đang nhàn nhã thưởng thức trà đạo của mình, ánh mắt nàng nhìn về nới xa xăm không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Sư phụ! Đệ tử đã tới.”
Giọng nói thanh thoát vang lên sau lưng Diêu Hy thánh chủ, nàng không quay người lại chỉ “ân” một tiếng rồi tiếp tục đưa ánh mắt về nơi xa.
Sau lưng Diêu Hy lúc này xuất hiện một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam che đi cơ thể quyến rũ của mình, dù vậy cơ thể đầy ma lực của nàng làm sao có thể che đi dễ dàng như vậy, chỉ cần chú ý một chút không ai có thể thoát khỏi ma lực từ những đường cong trên cơ thể nàng.
Đương nhiên với dung nhan của nàng làm gì có ai có thể rời mắt đi. Có lẽ chỉ có người mù mới thoát khỏi sự quyến rũ này.
Nàng chính là đại để tử của Dao Trì thánh địa, Nhược Ly thánh nữ.
Đừng nhìn nàng trẻ tuổi nhưng thực ra nàng đã hai trăm mười lăm tuổi, số tuổi đã vượt qua nhiều đời phàm nhân.
Nhược Ly thánh nữ thiên tài trẻ tuổi vang vọng khắp tiên giới mới hơn hai trăm tuổi đã bước vào đại thừa, được thanh niên tài tuấn khắp tiên giới xem như nữ thần trong lòng.
Vốn dĩ nàng nên ở tiên giới mới phải bởi vì phàm trần không phải nơi nàng có thể tu luyện, linh khí ở đây quá mỏng manh khiến một người đã đạt tới đại thừa cảnh như nàng gần như vô vọng tiến giai.
Thực ra mục đích nàng hạ phàm không phải để tu luyện, mà chỉ muốn thăm sư phụ nàng một chút, hơn nữa công pháp nàng tu luyện sau đại thừa cảnh cần một khoảng thời gian lắng đọng, nên nàng không cần vội vã bước vào tu luyện.
Hôm nay như bao ngày nàng hằng ngày tới bái kiến sư phụ Diêu Hy thánh chủ.
Vốn dĩ với cảnh giới tiên đế đã trường tồn cùng thiên địa việc hàng ngày bái kiến như vậy là không cần thiết. Dù sao ngay cả vợ chồng vài trăm năm, vài ngàn năm không gặp nhau cũng là việc rất bình thường.
Nhưng ở hạ giới việc tu luyện gần như không thể với những người trên nguyên anh cảnh, vì thế sư phụ của nàng đã trở lại thói quen của phàm nhân, mặt trời lên thức dậy, mặt trời xuống đi nghỉ. Thói quen này đã xuất hiện cả vạn năm và không có sự thay đổi.
Nhược Ly đi tới bên cạnh bàn cầm ấm trà lên đong đưa một chút rồi rót cho vào chén trà đã cạn của sư phụ bên cạnh, sau đó rót cho mình một chén.
Nàng đưa chén trà lên ngửi một chút rồi nhấp một ngụm, vị đắng của trà tràn vào từng đầu lưỡi của nàng, theo sau đó là vị ngọt thanh bắt đầu lấn át.
Nàng chậm rãi thưởng thức hương vị ngọt trong đắng này, cảm giác tâm cảnh của nàng đã bước lên một nấc thang mới.
Không phải thiên tài địa bảo gì những cảm giác không thua kém thiên tài địa bảo, mỗi khi ống trà này nàng lại cảm thấy tâm cảnh của mình lại nâng cao không ít.
Nhược Ly ban đầu nhìn thấy sư phụ của mình uống đồ của phàm nhân cũng giật mình, nàng không hiểu được đường đường Diêu Hy thánh chủ vậy mà lại uống loại đồ uống của phàm nhân này.
Nhưng khi nàng thưởng thức nó, nàng mới hiểu được tại sao sư phụ lại thích uống thứ này.
Hai sư đồ không nói một lời tiếp tục thưởng trà đưa mắt nhìn về phương xa.
Không quá lâu tỉnh cảnh xung quanh bị phá vỡ, hai thân ảnh xuất hiện phía sau hai người.
“Đệ tử tham kiến sư phụ, đại sư tỷ.”
“Hài nhị tham kiến mẫu thân, tham kiến đại sư tỷ.”
Nhược Ly quay người nhìn lại, tiến tới là hai thiếu niên.
Một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lầm phong, trên người còn phản phất một cỗ tiên khí.
Nhược Ly nhìn thiếu niên này trong lòng trở nên mềm nhũn, nàng nhẹ nàng nở nụ cười với thiếu niên.
Đây chính là sư đệ của nàng Nguyên Túc, cũng là con trai của hai vị sư phụ Nguyên Cực tiên đế cùng Diêu Hy thánh chủ.
Nguyên Túc năm nay hơn ba mươi tuổi, cũng là một thiên tài tu luyện khi đã đặt chân vào nguyên anh cảnh. Lần này hắn hạ phàm cũng là đi theo nàng tới thăm mẫu thân, một thời gian nữa sẽ trở về tiên giới tiếp tục tu luyện.
Nhược Ly tiếp tục nhìn sang người còn lại, lần này nụ cười trên môi nàng đã đọng lại, trán hơi nhíu, ánh mắt lộ ra một chút chán ghét.
Thanh niên này gọi Hắc Huyên là đệ tử hai năm trước sư phụ thu nhận trong một lần ngao du phàm giới.
Chỉ thấy Hắc Huyên dáng người hơi lùn làn da ngăm đen, khuôn mặt cũng không có chút anh tuấn nào ngược lại có chút xấu xí, cả người lộ ra khí chất phàm tục khiến Nhược Ly có chút chán ghét. Nàng không hiểu tại sáo sư phụ lại thu nhận một người như vậy, nhưng vì là quyết định của sư phụ nàng cũng không nói nhiều.
“Ân! Hai người các ngươi ngồi đi.”
Diêu Hy thánh chủ cũng quay người lại chỉ vào hai vị trí còn trống.
Cả hai người lần lượt ngồi xuống, Nhược Ly để ý Nguyên Túc mang thần sắc đỏ mặt xấu hổ, hắn hơi cúi đầu không dám nhìn lên, nhưng nàng thấy được đôi khi ánh mắt hắn không tự chủ hướng về phía sư phụ, cũng là mẫu thân của hắn Diêu Hy thánh chủ đầy mê mẩn.
Cũng đúng thôi, ngay cả nàng lần đầu thấy sư phụ mặc như vậy cũng có chút giật mình, không thể rời mắt.
Không sai, sư phụ của nàng Diêu Hy thánh chủ hôm nay khoác trên mình một bộ váy đôn hoàng cực kỳ phong tình. Một lớp áo lót phía trên chỉ đủ che đi một phần bộ ngực đầy đặn, toàn bộ khe rãnh trắng bóc phía trên không có một chút che chắn nào lộ ra ngoài, ngay cả cơ thể phía trên cũng không có một mảnh vải che thân lộ ra làn da trắng nõn không tỳ vết cùng vòng eo mảnh khảnh.
Phía dưới được đắp lên một lớp sa mỏng che đi cặp chân tuyệt mỹ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy bóng dáng của cặp đùi thiên tạo kia, thi thoảng nàng còn có thể thấy được hình bóng trắng nõn của cặp chân kia qua khe hở của bộ váy.
Nàng nhớ được lần đầu tiên sư phụ mặc loại quần áo này là gần hai năm trước. Lúc đó bộ váy mới chỉ để lộ một phần nhỏ da thịt ở eo, nhưng mới qua một thời gian thôi cách ăn mặc của sư phụ ngày càng hở bạo.
Nàng thức mắc tại sao sư phụ lại thay đổi như vậy, nhưng nàng không dám hỏi. Sư phụ là tiên đế, quyết định của sư phụ không phải một đại thừa cảnh như nàng có quyền thắc mắc.
Tới đây ánh mắt nàng lại không lộ ra được chán ghét nhìn về phía Hắc Huyên. Chỉ thấy tên này không có chút tôn trọng nào hướng ánh mắt trần truồng tràn đầy dục vọng quan sát lấy cơ thể của sư phụ.
Nàng có thể thấy được ánh mắt của Hắc Huyên chứa đầy nhục dục, không một chút che dấu quan sát cơ thể tuyệt mỹ của sư phụ. Vốn dĩ nếu có kẻ nào làm càn như vậy sư phụ hẳn sẽ giáo huấn kẻ đó không thương tiếc, thậm chí có thể mất luôn cả tính mạng.
Nhưng sư phụ không hề phản ứng với ánh mắt của Hắc Huyên, ngược lại nàng cảm thấy như sư phụ đang ưỡn ưỡn bộ ngực của mình cho Hắc Huyên nhìn.
Đương nhiên nàng chỉ nghĩ đó là do ảo giác của mình, sư phụ sao có thể làm ra hành động như vậy.
Nàng quay đi niệm thanh tâm quyết ổn định lại tâm tình của mình. Dù sao chuyện như vậy hơn một năm nay nàng cũng thấy nhiều rồi.
Nguyên Túc tuy cúi đầu nhưng cũng có thể thấy được hành vi của Hắc Huyên, hắn tuy chán ghét nhưng cũng không nói gì, dù sao mẫu thân không nói hắn cũng không tiện phát tác.
Nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ nên giáo huấn Hắc Huyên thế nào, dám không kiêng nể gì nhìn mẫu thân như vậy tên này đáng chết.
Khác với suy nghĩ của hai người Diêu Hy lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng làm sao không biết Hắc Huyên đang dùng đôi mắt chứa đầy dục vọng trần trụi nhìn nàng.
Vốn dĩ trước kia nếu có ngươi làm như vậy không biết đã chết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao Diêu Hy lại có cảm giác hoàn toàn khác khi tiểu đệ tử nhìn nàng như vậy.
Cả cơ thể nàng nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn khóe mắt của nàng vẫn chú ý đến ánh mắt của tiểu đệ tử không hiểu được cảm giác hưng phấn. Và được biệt là lỗ thịt giữa hai chân nàng mỗi lần như vậy đều trở nên ngứa ngáy, ướt át.
Là một tiên đế nàng hiểu được đây không phải chuyện bình thường, nàng nghi ngờ do ma khí kia quấy phá, nhưng điều đó không phải. Nàng cũng thử điều tra qua tên đệ tử này, nhưng cũng không tìm được ra manh mối.
Nàng thu nhận Hắc Huyên không phải lý do nào khác, chỉ dựa vào trực giác, trực giác nói cho nàng biết tên đệ tử này có thể giúp nàng thoát khỏi tình tràng hiện tại.
Ban đầu nàng cũng thử suy tính qua Hắc Huyện, nhưng đều không có kết quả, cuối cùng nàng chỉ còn cách tin vào trực giác của mình, thu Hắc Huyên làm đệ tử, dạy hắn tu tiên.
Cứ như vậy từ từ cho đến hôm nay nàng dần cảm thấy bị nghiện ánh mắt đấy của tiểu đệ tử.
Nàng hiểu rằng mình không thể tiếp tục như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới ánh mắt của hắn nàng vẫn không thể nhịn được.
Hôm nay là ngày nhận chức của Hùng, hắn dậy khá sớm chuẩn bị đầy đủ.
Dù không quan trọng chức quan, nhưng hắn vẫn phải thể hiện sự coi trọng cho chuyện này. Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Sau khi sắp xếp một chút Hùng tới gặp Ninh vương phi chào hỏi.
Ninh vương phi sáng nay có vẻ mệt mỏi tinh thần khó tập trung, xem ra đêm qua giấc ngủ của nàng không được tốt.
Hùng cười mỉm với tay vào dưới háng của nàng, bên dưới không hề có quần lót, toàn bộ xung quanh đã ướt đẫm, bên trong lỗ lồn của nàng còn nhét lấy dương vật bằng gỗ, Ninh vương phi gần như kẹp chặt lấy dương vật bằng gỗ này không để nó rồi đi.
“Ừm! Không tệ. Nếu ngươi muốn ta địt ngươi tối nay thì phải nghe lời của nàng chuẩn bị sẵn sàng.”
Hùng hài lòng nhìn ánh mắt chờ đợi của Ninh Vương phi nói chỉ về phía hầu nữ trẻ vừa bên cạnh.
Nàng này chính là Thiên Băng tiên tử, đương nhiên nàng đã hóa trang qua che đi dung mạo của mình dùng thân phận hầu nữ tiến vào Ninh vương phủ.
Ninh vương phi nhìn người hầu nữ kia, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét, sau đó nhìn về phía Hùng cúi đầu xấu hổ trả lời.
“Ân!”
Hai tay nàng đan vào nhau, hiển nhiên nội tâm nàng đang đấu tranh rất quyết liệt, nhưng xem ra một bên nào đó đã chiến thắng.
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện Ninh chó khiến ngài hài lòng.”
Thiên Băng tự tin trả lời Hùng.
Nhưng Ninh vương phi đứng bên cạnh thân thể lại run lên nhưng nàng lại không phản ứng chỉ xấu hổ đứng tại chỗ.
Hùng thấy vậy hài lòng cười tay hắn bóp chặt vú của Ninh vương phi, dù cách một lớp quần áo nhưng cảm giác mềm mại vẫn truyền tới tay Hùng.
Chờ tới khi hai vợ chồng Ninh Kính tới hắn mới buông tay rời đi, trước khi đi hắn còn nhìn qua Hoa Thị với ánh mắt đầy ý vị khiến cơ thể nàng run lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thuần nữ thần công |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Liếm tinh trùng, Người và thú (Sex thú), Truyện bú cặc, Truyện liếm chân |
Tình trạng | Update Phần 16 |
Ngày cập nhật | 14/08/2025 05:55 (GMT+7) |