Bây giờ tôi vẫn đang nén một bụng lửa giận đây! Còn dám bảo tôi lăn, tên này quả thật chán sống rồi.
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Nếu tao không đi thì sao?”
Tôi không lên tiếng thì không sao, nhưng ngay khi tôi mới nói xong, tôi không chỉ chọc giận tên đầu trọc kia. Bốn tên ở bên cạnh tên đầu trọc cũng lập tức đứng phắt lên.
“Mẹ nó! Thằng nhãi ranh này đúng là không hiểu quy củ gì, để hôm nay ông nội mày dạy cho mày biết!” Một tên xăm trổ khác quát lên.
“Được đấy! Để tao xem mày dạy dỗ tao như thế nào.” Tôi trực tiếp mở miệng nói, cũng chậm rãi đứng lên.
Lúc này, bốn người này đều quay đầu liếc nhìn tên đầu trọc.
Tên đầu trọc khẽ gật đầu, hiển nhiên đồng ý với chúng.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một người trong số họ nói: “Mẹ nó, bây giờ tao sẽ dạy quy củ cho mày!”
Nói xong, người nọ trực tiếp lao về phía trước.
Ba người còn lại cũng lao tới như ong cùng tổ, vung nắm đấm lên chuẩn bị đánh tôi.
Nếu chuyện như thế này xảy ra cách đây hơn một năm, tôi chắc chắn chỉ có thể nằm im chịu trận.
Bốn tên xăm mình chắc chắn có thể đánh chết tôi.
Nhưng bây giờ, tình hình đã khác xưa rồi.
Muốn đánh tôi, còn phải xem sức lực của bọn chúng tới đâu.
Chỉ với một tiếng khịt mũi lạnh lùng, tôi vận chuyển đạo khí, trong nháy mắt, toàn bộ khí chất của tôi đều thay đổi.
Ngay sau đó, những tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Bốn tên to cao kia đều lần lượt bị tôi “tẩm quất”.
Còn tôi thì một vết xước cũng chẳng có.
Nhìn thấy tôi hung hãn như thế, người đàn ông đầu trọc bị tôi dọa cho sợ ngây người, không còn dám ra tay…
“Còn mày nữa, bây giờ còn muốn dạy tao học quy củ nữa không?” Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Người đàn ông đầu trọc nghe tôi hỏi thì sửng sốt, tôi vừa dứt lời thì vội vàng lắc đầu nói:
“Không không không, không dám, không dám. Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Là Cửu Long tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không biết người anh em đánh đấm giỏi như vậy.”
(Anh hùng xuất thiếu niên (英雄少年): Là câu thành ngữ chỉ những người có tố chất thông minh, tài giỏi ngay từ khi còn nhỏ tuổi, cũng na ná câu “Tài không đợi tuổi”)
Nhìn thấy nụ cười làm lành của gã, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tôi chỉ cười “Ha hả” hai tiếng, rồi cũng lười nhìn đến gã.
Thấy uy hiếp đã không còn, tôi lại ngồi xuống, dựa vào tường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này, một viên cảnh sát bước vào: “Các anh đang làm gì vậy? Có phải đánh nhau không?”
Viên cảnh sát kia nhìn quanh một lượt, thấy tôi ngồi yên lặng ở một bên, xung quanh có bốn tên bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Đương nhiên, chúng đều bị tôi đánh.
Viên cảnh sát không khỏi giật mình, bốn tên này đều là côn đồ lang thang khét tiếng tại địa phương, thế mà lại bị một thiếu niên nhỏ bé đánh đến nông nỗi này.
Trong lúc anh ta đang sợ hãi, người đàn ông đầu trọc kia vội vàng giải thích:
“Không không không, đồng chí cảnh sát à, chúng tôi chỉ đang tập đấu vật mà thôi! Mấy người anh em này của tôi không phải đối thủ của cậu ấy, nên mới bị ngã, chỉ xước xát thôi!”
Viên cảnh sát ngẩn người, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Đêm khuya rồi còn đấu vật cái gì chứ? Cửu Long, đừng gây rắc rối cho tôi!”
“Vâng vâng vâng, tôi đã biết rồi đồng chí cảnh sát!” Tên đầu trọc tiếp tục nói.
Sau đó, viên cảnh sát kia xoay người rời đi.
Tôi liếc nhìn người đàn ông đầu trọc, gã mỉm cười, đang định bắt chuyện với tôi.
Nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến gã, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Vừa mệt vừa đói, tôi dựa vào tường và ngủ thiếp đi.
Đến sáng hôm sau, tôi vẫn bị giam giữ tại đồn cảnh sát.
Cũng may nơi này vẫn cho ăn cơm, tôi ăn ngấu ăn nghiến đến no căng bụng, lúc này mới cảm thấy cơ thể thoải mái hơn.
Không có việc gì làm cũng nhàm chán, hơn nữa tên đầu trọc kia thường xuyên bắt chuyện với tôi, nên tôi cũng đáp lại đối phương vài câu.
Tôi phát hiện ra, cái tên đầu trọc tên Cửu Long này chính là ông chủ của một sòng bạc ngầm ở đây.
Gã bị bắt khi đang tụ tập người để đánh bạc.
Bốn tên còn lại đều là đàn em đi theo gã kiếm miếng cơm.
Bọn họ hỏi tôi làm nghề gì, sao lại lợi hại được như vậy.
Tôi cười cười, giơ một tay lên, nói mình làm việc liên quan đến vấn đề ma chay.
Rồi tôi nhanh chóng kết một thủ ấn tạo thành hình một ngọn kiếm, một ngọn lửa nhỏ lập tức xuất hiện.
Đối phương nhìn thấy một màn này, không khỏi giật mình, còn tỏ vẻ cực kỳ chấn động.
Cửu Long vội vàng lên tiếng: “Đạo, đạo trưởng! Tôi đây đúng là có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn! Tối qua đã đắc tội ngài rồi.”
Tôi vẫy vẫy tay, cũng không muốn nói nhiều với bọn họ.
Nhưng Cửu Long do dự một lúc rồi nói với tôi: “Đạo trưởng, khi tôi bị bắt vào đây, có gặp phải một chuyện rất lạ, ngài có thể xem giúp tôi một chút được không?”
Tôi vừa nghe thấy có chuyện lạ, liền hứng thú.
Nói chung, khi người bình thường nói rằng họ gặp phải chuyện lạ, thì chắc phải đến tám, chín phần có liên quan đến những sự kiện siêu nhiên.
Cho nên tôi vội vàng hỏi lại đầu trọc, xem gã đã gặp phải chuyện lạ gì.
Cửu Long sờ sờ cái đầu trọc của mình: “Tối hôm kia, khi đi tới địa điểm tổ chức đánh bạc, tôi có đi ngang qua một rừng cây. Tôi nghe thấy có tiếng động gì đó phát ra từ trong rừng. Lúc đầu tôi tưởng có ai đó đang “dã chiến”. Hắc hắc hắc… Cho nên tôi tính mò tới xem trộm một chút, cho nên mới bước vào trong rừng cây. Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại thấy một đám người đỏ lòm, trông họ như thể không có da, còn bò lổm ngổm trên đất. Lúc đó tôi quá sợ hãi nên vội vàng chạy lại về khu đánh bạc. Chờ đến ngày hôm sau, khi đi ngang qua chỗ đó, đã không còn nhìn thấy gì nữa. Đạo trưởng, ngài nói, có phải tôi đã gặp phải ma quỷ rồi không?”
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thi-quyen-3/
Vốn dĩ tôi chỉ tò mò nên muốn nghe một chút thôi, nhưng ai mà ngờ được, tên Cửu Long này thế mà lại nói ra tin tức về đám quỷ da đỏ kỳ lạ kia.
“Đầu trọc, anh nói xem anh đã nhìn thấy thứ gì?” Tôi kích động nói.
Cửu Long thấy tôi kích động, cũng có chút sợ hãi: “Đạo, đạo trưởng, kia thật sự là quỷ sao?”
“Trước tiên anh hãy kể lại chi tiết cho tôi nghe, anh đã nhìn thấy những gì?” Tôi tiếp tục hỏi Cửu Long.
Đối phương thấy tôi kích động như vậy, cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Ngay sau, Cửu Long lại kể tiếp: “Là một đám quái vật hình người có màu đỏ, nhưng tôi không thể nhìn rõ chúng trông ra sao. Dường như bọn chúng không có da, chỉ có những khối u cơ bắp lộ ra ngoài. Số lượng còn rất nhiều, bò qua bò lại trong khu rừng ấy.”
Tôi hơi nhướng mày lên, đúng là không sai được rồi.
Chắc chắn là loại quái vật ăn quỷ hồn mà tối hôm qua tôi đã gặp được, nhưng không ngờ tới, loại quái vật này không chỉ có một hai con, mà hình như có rất nhiều.
Tôi nhìn Cửu Long, dương hỏa của gã đã có chút suy yếu.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi gã đột nhiên lại có thể nhìn ma quỷ.
Điều kỳ quái chính là, thứ này là cái gì? Vì sao lại xuất hiện nhiều như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi lại hỏi gã: “Đầu trọc, anh nói cho tôi biết. Anh đã nhìn thấy thứ kia ở đâu?”
“Địa điểm, địa điểm cách nơi chúng tôi tổ chức đánh bạc không xa. Trong khu rừng già cạnh nhà máy dược phẩm ở ngoại ô phía Tây thành phố!”
Đầu trọc vội vàng mở miệng, sau khi nói xong lại kinh ngạc hỏi ngược lại tôi: “Đạo, đạo trưởng, có phải, có phải tôi đã gặp ma quỷ rồi không?”
Nghe đến đây, tôi hít một hơi thật sâu.
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm đầu trọc, nói: “Anh có biết vì sao tôi bị bắt vào đây không?”
“Không biết!” Đầu trọc lắc lắc đầu.
Tôi cười nhạt: “Chính vì tôi muốn bắt thứ kia, nhưng lại bị người khác hiểu nhầm là trộm, vì thế mới bị bắt vào đây!”
Đầu trọc vừa nghe thấy tôi nói như vậy, con ngươi của gã chợt giãn to ra.
Đầu trọc hít một ngụm khí lạnh: “Đạo, đạo trưởng, tôi thật, thật sự gặp quỷ a!”
“Có thể nói như vậy, nhưng thứ này so với quỷ bình thường thì thứ này lợi hại hơn. Chúng chuyên môn ăn hồn phách của con người!” Tôi bĩnh tĩnh nói.
Đầu trọc kia nghe được lời này, sắc mặt đã tái xanh từ lâu.
Bốn tên bên cạnh gã nghe thấy cũng ớn lạnh.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng giam mở ra.
Một viên cảnh sát bước vào và nói với chúng tôi: “Ai là Đinh Phàm, ra đây!”
“Là tôi.” Tôi đáp lại một tiếng.
“Anh cũng thật may mắn, có vị luật sư lớn tới bảo lãnh cho anh!” Viên cảnh sát nọ lười biếng nói.
Đầu trọc thấy tôi chuẩn bị rời đi, vội vàng hỏi tôi: “Đạo trưởng, có phải tôi sẽ phải chết không? Phải làm sao mới có thể giải quyết được chuyện này?”
Tôi nở một nụ cười gượng: “Anh không sao đâu. Sau này đừng tham gia vào hoạt động cờ bạc nữa, mấy thứ kia tổn hại đến âm đức lắm. Làm nhiều chuyện tốt đi, làm ăn buôn bán đứng đắn vào, để sau này không bao giờ phải nhìn thấy hay dây tới mấy thứ như thế nữa!”
Nói xong, tôi không để ý đến gã nữa, trực tiếp rời khỏi phòng tạm giam.
Nhưng có ai ngờ những lời tôi nói sau này đều trở thành sự thật, cái người đầu trọc tên Cửu Long này, sau khi ra khỏi đây đã bắt đầu kinh doanh hợp pháp, sau này còn mở ra một xí nghiệp nội thất hàng đầu tại khu vực này.
Sau khi được đưa ra khỏi phòng tạm giam, tôi được dẫn sang một căn phòng khác.
Mới vừa vào phòng, tôi đã nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.
Lão Phong, Tiểu Mạn và một người đàn ông trung niên hiền lành xách túi và đeo kính gọng vàng.
Tôi cũng biết người đàn ông này, lần đầu tiên tôi vào đồn cảnh sát, chính Tiểu Mạn đã dẫn anh ấy tới bảo lãnh cho tôi.
Hình như tên của người này là Trương Bảo Kiện, là một vị luật sư nổi tiếng.
Tôi hơi sửng sốt một chút: “Lão Phong, Tiểu Mạn, luật sư Trương…”
Mấy người họ nghe thấy tiếng gọi của tôi, đều quay đầu lại nhìn.
Cùng lúc ấy, lão Phong là người đầu tiên đi lên đón tôi, thấy tôi không bị làm sao, cậu ấy vỗ lên bả vai tôi một cái: “Lão Đinh, đêm hôm cậu không có chuyện gì làm, đi trèo tường làm gì?”
Trên mặt tôi hiện đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng ở nơi này, tôi cũng không tiện nói rõ.
Tôi chỉ đành nói: “Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu nghe sau!”
Tôi vừa dứt lời, Tiểu Mạn đi lên đón tôi: “Nguyên Bảo, cậu không sao đó chứ? Bọn họ có gây khó dễ cho cậu không?”
Tiểu Mạn vừa dứt lời, luật sư nổi danh Trương Bảo kiện đứng bên cạnh cũng nói: “Ngài Đinh, nếu có người có hành vi xâm phạm đến ngài, ngài có thể nói cho tôi biết. Trên cơ sở pháp luật, tôi sẽ bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho ngài!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 175 |
Ngày cập nhật | 14/04/2025 02:22 (GMT+7) |