Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Thằng Đức – Quyển 3 » Phần 58

Thằng Đức - Quyển 3 - Tác giả Lạtma


Update Phần 59

Phần 58

Hà Nội.

– “Bà và thằng con trai của bà muốn đi chết thì cứ tự nhiên đừng kéo tôi xuống nước… Còn nửa, từ nay đừng gọi tôi nha…” Hai mắt lộ hung quang, Trần Cao Kỳ cúp máy 1 cái cụp…

Bít tất cả mọi nẻo đường dẫn tới mình. Chuyện đầu đạn coi như êm thắm chìm vào quên lãng. Tâm tình Trần Cao Kỳ đang vô cùng cao hứng vui vẻ thì em dâu Kim Tuyến gọi tới khoe kế hoạch vạch trần âm mưu “anh hùng cứu mỷ nhân” của Trần Đức khiến lảo giận bốc khói, sợ lửa dẫn tới mình.

Chuyện Jessica là con tỷ phú bây giờ hầu như ai cũng biết, thằng Steven cưa đổ được vị công chúa này hay không thì hy vọng rất mong manh nếu hai má con con mụ này không biết trời cao đất rộng mà kiếm chuyện chắng khác nào tự tìm đường chết? Trần Cao Kỳ suy nghỉ thấy xem ra phải dứt bỏ quan hệ mới được. Nhưng bằng cách nào đây? Lảo trầm ngâm suy nghỉ 1 hồi bổng sáng mắt lên: “Ừ phải ha, lúc thằng Duy Mạnh bị giết, con Kim Tuyến này có mặt tại hiện trường, quan hệ giữa nó và thằng Duy Mạnh, mụ Đại Tá Thu Hà chắc rỏ trong lòng bàn tay chỉ là không nói ra. Vậy bây giờ mình có thể lợi dụng chuyện này để làm chút việc… Đầu nghỉ tay hành động, lảo lấy di động bấm…”

– “A lô… Kỳ Thứ Trưởng… Ông khỏe…” Đã lưu trử số của Trần Cao Kỳ khi cần nên chuông vừa reo được 3 hồi, Thu Hà liền bắt máy, tuy biết lảo có vấn đề nhưng chưa đầy đủ bằng chứng cụ thể, nàng vẩn chào hỏi rất quy tắc.
– “Khỏe… Khỏe… Hà Giám đốc… Cô cũng khỏe chứ…”Trần cao Kỳ cũng khách sáo đẩy đưa…
– “Hi hi… Tạm được… Thứ Trưởng Kỳ… Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ông?” Biết lảo có gì đó muốn nói nên Thu Hà trực tiếp hỏi.
– Không… Không có gì… Chỉ là trong vụ án của Duy Mạnh, tôi cảm thấy nợ Đại tá 1 ân tình… Đại tá đã giữ kín chuyện xấu hổ giữa em dâu và Thư ký của tôi… Aiz… Lẻ ra tôi không muốn nói đâu nhưng cũng là vì thằng em quá cố nên bất đắc dỉ mà thôi nhưng nghỉ lại thấy mọi chuyện nên minh bạch rõ ràng mới gọi nói với Đại tá 1 tiếng… ừm, trong tương lai nếu hai má con người này có làm chuyện gì thì Đại tá không cần nể mặt tôi cứ làm theo pháp luật là được…
– Thứ trưởng, việc này ông cứ an tâm, tôi trước giờ luôn làm theo trình tự của luật pháp…
– “Vậy thì tốt quá… Thôi tôi không muốn phiền đại tá thêm… Một lần nửa thật cảm ơn nhiều…”Cao Kỳ cúp máy, miệng mỉm cười, đắc ý… Thu Hà, đại tá PGĐ Sở CA là nhân chứng lảo đã phủi sạch quan hệ. Cho dù sau này hai mẹ con Kim Tuyến làm cái gì cũng không ảnh hưởng đến mình.

Cúp máy, Thu Hà nhếch miệng cười lạnh, nàng khẳng định lảo biết hai má con Kim Tuyến – Steven muốn làm cái chuyện lên mạng kia nên muốn đánh tiếng trước để khỏi bị kéo xuống nước.

Thu Hà thầm mừng, chuyện Steven lên mạng chưa xảy ra nhưng dù xảy ra thì so với chuyện đầu đạn chỉ là chuyện nhỏ, cáo già như lảo không có lý nào quên chuyện lớn mà chú ý chuyện nhỏ… Điều này chứng tỏ lảo đã hoàn toàn tin chuyện nàng bắt thằng Hưởng vì nó hung thủ giết Duy Mạnh vì vậy lọt vô cái bẩy mà ảnh đã gài…

Trần Cao Kỳ quả nhiên đã dẹp chuyện đầu đạn qua 1 bên,” con Thanh Đại đã chết, thằng Duy Mạnh cũng bị giết, hung thủ” giết Duy Mạnh đã bị bắt như vậy còn có gì đáng lo? Chút phiền muộn là hai má con Kim Tuyến có thể mang tiếng xấu cho lảo cũng đã giãi quyết… Ậy, cũng tới lúc tuyển thư ký mới rồi… Lảo cầm tập danh sách những nhân tuyển thư ký mà Chánh văn Phòng đề nghị, lần này không chọn “thằng” nửa mà là chọn “em”… Mai này lảo Ân ngồi lên ghế Thủ tướng, cái ghế Bộ Trưởng còn ai ngoài mình? Cho nên phải chọn em bá cháy mới được… Ui cha, em này được nè lại là Thạc Sỷ nhưng hình như vòng 2 hơi lép… Wow… em này nhìn như Hoa hậu nha, cũng là Thạc sỷ, đặc biệt là cái miệng trời cho để thổi saxo, hắc hắc vậy thì em này đi…

Còn đang ngắm nhìn hình của Thư ký tương lai chợt nghe tiếng di động reo, liếc nhìn màn hình, thấy số lạ, Trần cao Kỳ thản nhiên, phớt lờ. Lảo không bao giờ bắt máy khi thấy là số lạ, người gọi lộn số rất là thường…

Chuông kêu thêm 2 hồi nửa thì tắt nhưng tầm 1 phút sau, có tiếng tít tít, là tin nhắn… Liếc nhìn dòng chử khiến Trần Cao Kỳ thót tim, giật mình.

“Trần Cao Kỳ… Tôi đã dự trù trước rồi là ông sẻ không bắt máy… Sai người giết tôi xong lại thủ tiêu Duy Mạnh… Cũng may tôi chưa chết… Tôi cho ông 2 phút nếu không gọi lại số này thì ông sẻ biết hậu quả như thế nào… Muốn ngồi lên cái ghế Bộ trưởng à? Nằm mơ thì được…”

Gửi tin nhắn xong, Thanh Đại nhìn hắn, bây giờ là chờ… Cho tới giờ phút này nàng đã làm y chang như hắn đã viết trong “kịch bản”. Trước hết là gọi nếu Trần cao Kỳ không bắt máy thì nhắn tin, hắn nói Trần Cao Kỳ trong vòng 5 phút sẻ gọi tới… Nếu quả thật như vậy thì tên Trần Dức này đúng là Gia cát Lượng” tái sinh…

Rồi nàng nhớ lại chính mình đã lọt bẩy của hắn giăng ra trong chuyện nhà quàng ở bệnh viện Rạch Giá, đầu óc tên này thật đáng sợ, hắn luôn đi trước người khác mấy bước.

… Cần Thơ.

Trong phòng IT của chiếc du thuyền, Ngọc Vân, Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh cùng bộ tứ Đan Thùy, Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh cũng đang chờ của Trần cao Kỳ gọi lại cho Thanh Đại.

“Lảo sẻ gọi sao?”Đây là ý nghỉ trong đầu ngay giờ phút này của Đan Thùy, Việt Hà, Diệu Hiền, Hoàng Oanh… Đã thua nhiều lần tuy lòng khâm phục nhưng vẩn còn chút ấm ức, hy vọng hắn đoán sai lần này để có thể hả hê cho dù là 1 lần thôi cũng được…

… Cao Lãnh.

Đức thản nhiên nhâm nhi ly trà, mùi trà thơm phức. Tiên đứng phía sau hai tay khi thì bóp vai, khi thì xoa hai bên thái dương. Lẻ ra để “cung nữ” làm cũng được nhưng nàng muốn đích thân hầu hạ… Đêm qua “Hoàng thượng” ngự giá thân chinh đơn thân chiến “quần hồ” nên cần được tẩm bổ bởi vậy trà là loại trà sâm thượng hảo hạng ướp từ sâm Ngọc Linh nên giá rất khủng, một trăm triệu mới mua được 2 trăm gờ ram…

Bởi vậy tuy đêm qua chiến đấu suốt đêm nhưng tinh thần vẩn rất sảng khoái, hắn đang lim dim nhớ lại nhũng bất ngờ thú vị đêm qua, không thể tượng tượng Quyên dẫn chị dâu Thục Phấn tới, lại còn có chị Sáu, wow, Cẩm Vân cũng quá tuyệt vời… hi hi, chị dâu Kim Khánh nửa… Thu Thủy trước giờ nghiêm lắm vậy mà cũng có mặt. Bà Huyền Trân thật là quá đã, ờ phải, cô giáo Mỷ Hạnh nhìn ngoài mặt thấy hiền ai dè lúc đó sàng qua sàng lại rõ ràng cũng dâm hết biết… Aiz… Nghỉ lại cũng là nhờ có mặt nạ che nếu không thì khó chưa chắc thoải mái. Nói tóm lại đêm qua thật quá đã… Tiên thật là có cách…

– “Nếu lảo ta không gọi thì sao?” Thấy hắn thản nhiên, mắt lim dim nhàn hạ, thỉnh thoảng miệng cười mỉm chi, sắc mặt mơ màng… Chờ 1 hồi, Thanh Đại không nhịn được hỏi.
– Ậy… Không gọi thì thôi, tìm cách khác nhưng không đâu, tâm lý mà, có tịch thì rục rịch. Lảo chắc chắn sẻ gọi lại nhưng bây giờ chắc là đang liên lạc với người đã giết Duy Mạnh… Chỉ cần lảo gọi người này… Hi hi… Thục Linh đừng làm anh thất vọng nha…
– “Có bao giờ em làm anh thất vọng chưa? Yên chí đi, lảo không gọi thì thôi, chỉ cần lảo gọi mình sẻ biết người giết Duy Mạnh là ai…”Từ Cần Thơ… Thục Linh “trả treo”…
– “Tôi hiểu rồi, 1 lần nửa lảo sẻ kêu tên sát thủ này giết tôi…” Thanh Đại chợt ngộ ra “huyền cơ” trong kịch bản.
– “Đúng là như vậy đó… Cho nên tôi mới nói trong chuyện này độ nguy hiểm cho tính mạng của cô khá cao…”Đức gật đầu.
– “Bingo… Lảo đang gọi… Là số…”Miệng nói mười ngón tay Thục Linh liên tục chạy trên bàn phím… Tuy không nghe được nội dung nhưng lảo gọi số nào, chủ máy là ai thì chỉ trong vòng vài phút nàng sẻ biết được. Một khi biết được là ai thì chỉ cần giăng lưới là bắt được con mồi.
– “Số mà Trần Cao Kỳ vừa gọi chủ máy là Đổ Thành Nhân…”Miệng nói, bàn tay của Thục Linh vẩn lướt trên bàn phím, nàng muốn biết là ai, địa chỉ, nghề nghiệp… Nếu không phải là tên “ảo” thì thông tin cá nhân của người này sẻ không còn là vấn đề khó giãi. Hơn nửa biết số máy thì chuyện người này hiện đang ở đâu là chuyện quá dễ dàng.
– “Đổ Thành Nhân chỉ là tên ảo…”Bên cạnh Thục Linh… 10 ngón tay của Thu Tâm cũng chạy trên bàn phím, nàng tìm ra “Đổ thành Nhân” không có tên trong danh sách của khách hàng Viettel…
– “OK… Người này đang ở Ô môn… Chính xác là trong UBND Quận Ô môn…”Thu Tâm thấy số mà Trần Cao Kỳ vừa gọi đang nhấp nháy trên màn hình, kết hợp với địa hình mà “Google map” cung cấp, nàng có thể khẳng định người này đang ở trong UBND quận Ô môn… Đổ Thành Nhân là tên ảo, vậy là ai?
– “Không cần phải thắc mắc, người đăng ký số di động này lấy tên ảo Đổ thành Nhân, người này đang ở trong UBND quận Ô môn vậy thì tới đó điều tra sẻ biết người này là ai chứ gì… Chuyện này không làm khó được các em chứ? Đi đi… Cẩn thận, coi chừng bị lộ…” Từ bên Cao Lảnh, Đức thúc giục…
– “Lộ? Hi hi… Còn khuya á…” cười hi hi, Thục Linh cùng Thu Tâm đứng lên chẳng mấy chốc mất bóng rồi thì tiếng động cơ của chiếc ca nô rú lên phóng nhanh vào bến Ninh Kiều…
– Ngọc Vân, Phương Anh, trong khi chờ đợi… Em coi danh sách tất cả những cán bộ hiện đang công tác tại UNND Quận Ô môn ai đã từng công tác ngoài Vạn Ninh Nha Trang, tập trung trên những người từ 30 tuổi à không, tầm 40 trở lên nhưng không quá 50… Quen biết với Trần Cao Kỳ và là sát thủ của lảo tất nhiên không còn trẻ và cũng không quá già… Một khi tìm được nhân vật khả nghi thì báo cho Thục Linh và Thu Tâm biết.
– “Các người nghe chưa sao còn đứng đó… Làm việc đi” Ngọc Vân ra lệnh cho bộ tứ.

Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh mấy tuần nay theo thụ huấn học nghề, chỉ chờ có vậy nên Ngọc Vân vừa mở miệng đã ngồi vào vị trí, tay lướt trên bàn phím tranh đua thể hiện đào xới sơ yếu lý lịch của tất cả nhân viên cán bộ công chức trong độ tuổi từ 40 đến 50 của UBND quận Ô môn. Chuyện này không có gì khó nhưng sau 1 hồi hăm hở thao tác trên bàn phím. Bộ tứ vô cùng thất vọng…

– “Không có ai hết đã từng công tác ngoài Nha Trang hết.”Hoàng Oanh báo cáo…
– “Ừm… Không có gì lạ, dùng tên giả, lý lịch giả cũng thường thôi…”Như đã đoán trước kết quả, không 1 chút ngạc nhiên. Phương Anh gật đầu, trước kia đám tay chân của Phạm bá Thành không phải dùng lý lịch giả trà trộn vào đội ngủ CA huyện Cờ đỏ hay sao?
– “Đúng vậy… Cách này không được thì còn có cách khác mà… Nhìn đi, di động của đối tượng mình đang muốn tìm vẩn còn hiện trên màn hình, chỉ cần Thục Linh và Thu Tâm tới đó… Dựa vào vị trí của mục tiêu, mình hướng dẫn cả hai tới gần… Chạy sao khỏi… Phải không nè?” Đức cười đắc ý…
– “Hi hi… Đúng vậy… Lúc đó sẻ biết là ai liền mà… Đầu óc anh nhanh thiệt đó…” Ngọc Vân khen dồi… Bộ tứ Đan Thùy trong lòng cũng khâm phục sát đất, thầm nghỉ nếu chậm vài phút, mình cũng nghỉ ra đấy nhưng đầu óc hắn quá nhạy bén… Trên bất cứ chiến trường nào, hơn nhau là ở điểm này.

Mọi người tập trung trên màn hình… Hai điểm xanh đang di chuyển trên QL 91 tiến về hướng UBND Quận Ô môn, nơi đó điểm đỏ, là đối tượng đang truy tìm hầu như bất động.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

Ngay lúc này máy di động mà Thanh Đại vừa gọi lúc nãy reo lên, theo chi tiết trong kịch bản để chứng tỏ mình không khẩn trương. Nàng không vội bắt máy…

Thấy mọi việc diễn ra như mình đã dự trù… Đức mỉm cười đưa tay nhịp nhịp trong không khí như người nhạc trưởng đang điều khiển ban nhạc hòa tấu, sau 5, 6 hồi chuông, hắn cuối cùng ra dấu.

Không 1 chút vội vã… Thanh Đại bắt máy, giọng điệu rất nhập vai…

– A lô… Trần Cao Kỳ… ông giỏi thiệt, sai Duy Mạnh giết tôi xong lại giết hắn… Muốn bịt miệng à… Cũng may tôi chưa chết…
– “Thanh Đại… Là cô à, tôi làm sao có thể ra tay với Duy Mạnh và cô được, cô hiểu lầm rồi… Công An Cần Thơ đã điều tra, người giết Duy Mạnh là 1 người tên Hưởng ở Phú Quốc, thì ra lúc Duy Mạnh tiếp ứng cô, nó có tằng tịu với bạn gái người ta…” Trân cao Kỳ phân bua.
– “Thằng Duy Mạnh kia chết hay sống không liên can gì tới tôi, nó không chết tôi cũng sẻ giết nó mà nhưng ông thì còn sống, đừng tưởng tôi để ông yên… Ông nghỉ sẻ dễ dàng ngồi lên cái ghế Bộ trưởng à… Nếu cái vụ đầu đạn được phanh phui ông là người chủ mưu thì hậu quả ông biết chứ?” Giọng Thanh Đại rất bình thản nhưng ý trong lời nói đầy uy hiếp…
– Tôi nghỉ giữa chúng ta có hiểu lầm, hay là như vầy đi, cô đang ở đâu, mình hẹn gặp nhau cùng ngồi xuống nói chuyện.
– “Không có gì để nói, tôi muốn 5 triệu đô, tôi cho ông 48 tiếng để chuẩn bị tiền, khi tôi gọi lại sẻ nói thời gian và địa điểm gặp mặt giao tiền. Nếu lúc đó ông nói không đáp ứng được thì tự gánh hậu quả, tôi thì không sao hết nhưng ông được sao? Vậy đi nha…”Không đợi lảo ừ hử, Thanh Đại nói xong cúp máy…
– “Làm tốt lắm”Đức đưa ngón tay cái, khen.
– 48 Tiếng? Anh nghỉ lảo sẻ chuẩn bị tiền sao? – Tuy bị mình nắm thóp nhưng lảo không phải là loại người dễ dạy, bảo sao làm vậy đâu.
– “Tôi biết mà, 48 tiếng không phải cho lảo mà là cho tôi có đủ thời gian chuẩn bị… Ừm, nếu tôi không lầm thì lảo sẻ gọi người tên Đổ Thành Nhân kia…” Đức vừa dứt câu thì ở Cần Thơ, trên phòng IT, Ngọc Vân đã cười, nói.
– Hi hi, quả nhiên đúng như anh đoán, Trần cao Kỳ đang gọi Đổ Thành Nhân, tiếc là mình không nghe được…
– “Không cần nghe cũng đoán biết được mà, chắc chắn là đang dặn dò tên Đổ Thành Nhân kia chuẩn bị mọi việc để khi tới lúc thì ra tay loại trừ cô…”Nói tới đây Đức mỉm cười liếc nhìn Thanh Đại…
– “Nếu tôi sợ thì đã không giúp anh… Trái lại, Thanh Đại này là người có thù tất báo, tôi sẻ tìm cơ hội giết lảo coi như là ăn miếng trả miếng.”Trong mẳt Thanh Đại lóe lên sát ý.
– “Hi hi, cơ hội thì có rồi, không biết cô có muốn hay không thôi…” Đức cười gian.
– “Trần Đức… Tôi biết anh muốn lợi dụng tôi để trừ lảo, tôi không ngu đâu…” Thanh Đại bĩu môi.
– “Lợi dụng? Thấy cô muốn giết lảo nên tôi cho cô cơ hội… Cô trả được thù, còn tôi thì được việc coi như hai bên cùng có lợi, không chịu thì thôi… Đừng nói khó nghe như vậy mà.”Đức rùn vai.

Ngay lúc này, tiếng Ngọc Vân vang lên… Đức liền lắng nghe.

– Thục Linh, Thu Tâm mục tiêu đang cách 2 người tầm 4 thước…
– 4 Thước…

Vừa vô tới bên trong UBND của quận Ô môn… Nghe Ngọc Vân nói. Thục Linh, Thu Tâm nhìn quanh rồi nhìn nhau sửng sốt. Cách 2 nàng tầm 10 thước là người phụ nữ đang ngồi sau bàn tiếp tân, cũng tầm 10 thước vài người ngồi chờ trên hàng ghế, ngoài ra không thấy ai khác…

– “Ừ… 4 thước…” Nhìn trên màn hình, thấy 2 “điểm xanh Thục Linh, Thu Tâm ” cách “điểm đỏ” tầm 4 thước… Rất có thể là…”Ngọc Vân nhíu mày suy nghỉ.
– “Thục Linh…” Thu Tâm ngẩn đầu nhìn lên trần nhà… liếc nhìn về hướng quày lể tân, nháy mắt… Thục Linh hiểu ý, hướng về quày lể tân đi tới.
– “Bây giờ thì sao?” Quay người, Thu Tâm hỏi nhỏ vào “micro”

Ngọc Vân, Phương Anh chăm chú nhìn màn hình… Khoảng cách giữa “Điểm xanh” Thục Linh và “điểm đỏ” tăng dần trong khi giữa Thu Tâm và “điểm đỏ” vẩn không thay đổi. Như vậy đã quá rõ ràng rồi. Ngọc Vân xác nhận…

– Mục tiêu đang ở trên lầu 2, vị trí chính xác là ngay trên đỉnh đâu mi đó Thu Tâm…

Ngọc Vân vừa dứt lời… Thục Linh bổng kêu lớn “Ahh” 1 cái, ngả xuống nền nhà, nét mặt “thống khổ đau đớn”.

Người phụ nữ sau quầy lể tân kinh hãi, hấp tấp đi đến bên Thục Linh, đỡ nàng… Cùng lúc vài người ngồi, hai người đang ngồi chờ cũng lăng xăng chạy tới, giúp đỡ.

– Cô không sao chứ?
– “Đang đi bỗng nhiên chóng mặt nên té…”Thục Linh nhăn nhó đáp…
– “Tôi đỡ cô lại ghế ngồi nghỉ chút…”Người phụ nữ ân cần, đưa tay đỡ Thục Linh…
– “Cảm ơn nhiều, cô thật tốt…” Thục Linh mặt nhăn nhó, chậm rãi”cố gắng” đứng lên.
– Có gì đâu… Lại đằng kia ngồi nghỉ 1 chút…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

Thục Linh “té” kêu lớn tiếng “ahh” để thu hút sự chú ý của người khác là lúc Thu Tâm nhẹ nhàng nhanh như chớp phóng lên cầu thang lên tới tầng trên mà chẳng ai phác giác. Đã biết trước vị trí của mục tiêu cần tìm hơn nửa bên tai Phương Anh luôn cập nhật từng mét.

– “Cô tới “interview” phải không?” Đang thong dong rảo bước như người “có việc” mà đến đây, nàng vừa đi vừa nhìn, bất chợt có tiếng nói sau lưng. Thu Tâm quay lại, thấy người phụ nữ đang nhìn mình, liền gật đầu mỉm cười.
– Dạ phải… Dạ phải…
– “Lại kia ngồi đi, đừng chạy loạn… “Người phụ nữ hất hàm, tay chỉ về phía trước, nơi đó tầm 3, 4 người đang ngồi có lẻ chờ để được “interview” như người phụ nữ này nói cho công việc gì đó.
– “Cảm ơn chị…” Thu Tâm mỉm cười, lể phép…
– “Không có gì, nhớ tắt chuông di động, đừng để kêu om sòm…” Người phụ nữ phát tay, quay lưng bước đi…
– “Dạ dạ…”Thu Tâm gật đầu,”khúm núm rụt rè”.
– “Phía trước 8 thước…”Tiếng Phương Anh vang bên tai…

Thu Tâm chầm chậm đi về phía trước…

– “7… 6… Thấy gì chưa, mục tiêu cách mi 6 thước, bên trái…” Ngọc Vân hỏi.

Thu Tâm dừng lại, nàng thấy bên phải 4 người 3 nữ 1 nam ngồi chờ “interview”, tầm 2 thước trước mặt có gả thanh niên đang ngồi sau cái bàn nhìn thì biết là thư ký của lãnh đạo. Thu Tâm có chút sửng sốt khi thấy trên cánh cửa sau lưng của gả là hàng chử “Bí Thư Quận ủy Lâm Thiện Nhân”… Theo định vị mà Ngọc Vân và Phương Anh cung cấp thì mục tiêu mình đang tìm đang ở sau cánh cửa kia nếu đúng là như vậy thì hung thủ giết Duy Mạnh là Bí Thư Quận ủy Lâm Thiện Nhân?

– “Thấy gì chưa Thu Tâm?” Ngọc Vân lập lại câu hỏi.
– “Sau 4 thước là bên trong văn phòng của Bí Thư Quận ủy…”Thu Tâm nói nhỏ, còn muốn nói thêm thì gả thanh niên ngồi sau bàn nhíu mày hỏi khi thấy Thu Tâm đứng chàng ràng trước bàn.
– Cô tới tiếp kiến phải không? Cô tên gì? Giấy mời đâu?
– “À không, xin hỏi…” Thu Tâm chưa kịp dứt lời, cánh cửa bật mở…
– “Hủy bỏ các cuộc hẹn hôm nay… Hẹn họ ngày khác.” Bí Thư Lâm Thiện Nhân nét mặt không vui, cộc lốc chỉ thị. Vừa nói vừa đi ra ngoài…
– “Thu Tâm, mục tiêu trước mặt đó và đang cách xa dần… Có thấy ai chưa?” Ngọc Vân hỏi dồn dập khi nhìn trên màn hình thấy “điểm đỏ” gần trong gan tấc với “điểm xanh” Thu Tâm kế đó xa dần.
– “Biết là ai rồi…” Tưởng rằng trong phòng còn có ai khác nhưng khi thấy lảo đóng cửa, bước đi về hướng cầu thang, chứng tỏ nãy giờ trong phòng chỉ có 1 mình lảo vậy thì đích thị là người mình muốn tìm. Thu Tâm liền xác nhận. Nhiệm vụ hoàn thành, nàng rời đi.
– Phương Anh…
– “Em đang tìm nè…” Phương Anh, Ngọc Vân, Thục Linh, nói tóm lại các nàng bấy lâu nay bên cạnh Đức cùng nhau tiến thủ, lại còn là người phụ nữ của hắn dĩ nhiên tâm ý tương thông, không chờ Đức nói. Phương Anh đã khởi động đào sâu tìm tòi.

Đức cảm thấy khó hiểu… Trần cao Kỳ đã từng là Bí thư huyện Vạn Ninh, khẩu súng dùng để giết Duy Mạnh là khẩu súng dùng trong vụ đánh cướp ở Nha Trang 10 năm trước, như vậy rất hợp lý khi kết luận lảo không chỉ biết mà còn rất tin tưởng hung thủ nếu không thì sẻ không nhờ tên này giết Duy Mạnh để dập tắt những mồi lửa có thể đốt chết lảo…

Cho tới giờ phút này có thể khẳng định hung thủ giết Duy Mạnh là Lâm Thiện Nhân nhưng vấn đề là Lâm Thiện Nhân chưa hề làm việc ở Nha Trang, việc này khiến hắn cảm thấy chỉ có 2 giả thuyết. Giả thuyết thứ nhất là Lâm Thiện Nhân thay tên đổi họ? Khả năng này rất có thể. Giả thuyết thứ 2 là Lâm Thiện Nhân có mối quan hệ đặc biệt với thân tín của Trần cao Kỳ…

Nghỉ tới đây, Đức chợt động tâm cơ, quay sang hỏi Thanh Đại.

– Nếu đánh cận chiến, bản lĩnh cô so với Duy Mạnh thì như thế nào?
– “Tôi không phải là đối thủ của nó nhưng nếu nó muốn hạ gục tôi cũng không dễ dàng.”Không hiểu sao bổng dưng hắn hỏi vậy… Thanh Đại trâm ngâm vài giây, đáp.
– Cô và Duy Mạnh đã từng là vợ chồng vậy bạn bè của anh ta cô biết ít nhiều chứ?
– Hắn không có nhiều bạn, nhưng nếu là bạn của hắn thì là bộ đội xuất ngủ… Anh hỏi để làm gì?
– Tôi nghỉ hung thủ là người mà Duy Mạnh quen biết, rất có thể là bạn…
– “Em hiểu rồi, Duy Mạnh xuất thân bộ đội đặc chũng không có lý nào người lạ rút súng bắn 1 phát không kịp phản ứng trừ khi là người quen nên hắn không đề phòng…” Bên kia nãy giờ trong khi Phương Anh đang tìm tòi, Ngọc Vân lắng nghe tới đây liền tỉnh ngộ.
– “Đúng là như vậy đó… Chờ chút…”Cho tới bây giờ tuy chưa khẳng định 100% nhưng có tới hơn 90 %, tôi tin hắn là hung thủ…”Đức lấy di động của mình lên mạng tìm tới trang chủ của quận Ô môn, vào mục “tổ chức bộ máy”, hình của Bí Thư quận ủy Lâm Thiện Nhân “đẹp trai” hết biết đưa trước mặt Thanh Đại, hỏi.
– Nè, cô biết người này không? Nhìn kỷ nha, không cần gấp.
– “Tôi không chắc lắm, nét mặt người này giống với người đồng đội của Duy Mạnh. Một hai lần trước kia tình cờ gặp thì Duy Mạnh vẩy tay chào, có 1 lần thì nói chuyện vài câu… Cũng hơn 10 năm nên tôi không nhớ tên… Anh nói gả là người giết Duy Mạnh?”Hai mắt Thanh Đại lộ vẻ kinh khủng.
– “Rất có thể… hơn 10 năm cô không khẳng định cũng rất hợp lý…”Đức gật gù…

Lúc này, ở Cần Thơ… Phương Anh chợt reo lên.

– Tìm ra rồi, Lâm Thiện Nhân có người chị là Lâm Mỷ Kỳ. Bà này là Chánh văn phòng huyện Vạn Ninh cùng thời với Trần Cao Kỳ nhưng trước đó chỉ là viên chức của phòng lưu trử vật chứng, còn Lâm Thiện Nhân là bộ đội đặc chủng sau khi bị thương thì được điều về làm Phó Trưởng Phòng hèn chi trước đây tìm không ra…
– “Cô biết chuyện này chứ?” Đức hỏi Thanh Đại.
– “Chuyện này tôi không biết, Duy Mạnh chưa bao giờ nói.” Thanh Đại lắc đầu.
– “Ừm, theo tôi nghỉ cả hai Lâm Thiện Nhân và Duy Mạnh đều là sát thủ của Trần Cao Kỳ nếu cô cơm không lành với chồng củ thì có lẻ giờ này cô cũng là sát thủ làm việc cho lảo…”Đức không nóng không lạnh nói.

Thanh Đại muốn phản bác nhưng kịp nuốt lời vào bụng. Nàng nghỉ lại lời tên này nói có lẻ không sai khi nàng nghỉ lại làm việc cho Lê Thành Lể nàng đã từng giết người nếu cần như vậy so với việc giết người cho Trần cao Kỳ đều là giống nhau thôi.

– “Ừm, tôi hiểu rồi… Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm, Thục Linh, Ngọc Như nửa… chiều nay các em đi Thành phố 1 chuyến, còn có cô nửa Thanh ĐạI, cô cũng đi chung.”

Đức gật gù, Mọi việc dần sáng tỏ. Lâm Mỷ Kỳ và Trần Cao Kỳ chắc là có mối quan hệ rất đặc biệt cho nên cả hai chị em mới làm việc cho lảo nhờ vậy mà Lâm Mỷ Kỳ lên làm Chánh văn Phòng còn Lâm Thiện Nhân cũng là do Trần Cao Kỳ gửi gấm vận động đề bạt 1 chức vị nào đó rồi từ từ leo lên và bây giờ hiện tại là Bí Thư quận Ô môn… Duy Mạnh trở thành thư ký của lảo là do Lâm Mỷ Kỳ đề bạt cũng không có gì lạ… Thư Ký là ngụy trang, sát thủ mới là chánh hoặc vừa là thư ký vừa là sát thủ và còn có thêm 1 sát thủ khác nửa đó là Lâm Thiện Nhân…

Nghỉ tới đây, một kế mau chóng hoạch hình thành trong đầu. Đức mỉm cười.

– “Bước kế tiếp của anh là gì?”Thấy nụ cười gian trên gương mặt đểu của hắn… Thanh Đại buột miệng hỏi, trong đầu vô cùng thắc mắc tại sao là thành phố?

Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm và Thục Linh đã quen rồi, hắn nói vậy thì cứ thế mà làm thôi nên không hỏi gì. Trái lại trong đầu đang nghỉ khi xong chuyện thì vui chơi vài ngày, mua sắm. Sài gòn mà, hơn Cần Thơ nhiều.

– Mười năm cô không chắc nhận ra cũng không có gì lạ nhưng tôi khẳng định hắn sẻ nhận ra cô…”Đức mỉm cười, nụ cười “quỷ dị”…
– Tôi không hiểu lắm…
– Hắn sẻ tới gần cô rồi thì thừa lúc cô không đề phòng thì bất thình lình “bùm” 1 phát ngay đầu cô vậy là xong cũng như giết Duy Mạnh vậy.
– “Anh nghỉ tôi dễ bị hạ gục dễ như vậy sao? Để nó tới gần?” Cảm thấy bị coi thường, Thanh Đại nhìn Đức với ánh mắt tức giận, phải, tuy nàng thua trí hắn 1 lần nhưng không có nghĩa là nàng dễ bị người khác hạ.
– Nghe tôi nói trước đã, nà… khi nãy cô nói sẻ gọi lại sẻ nói thời gian và địa điểm gặp mặt giao tiền. Có phải không?
– Tôi theo kịch bản của anh mà…
– “Tôi biết… Ừm, địa điểm giao dịch nên là nơi đông đúc nhiều người qua lại. TTTM Aeon Bình Tân đi…”Sau 1 hồi đắn đo. Đức quyết định.
– “Tôi thấy…”Thanh Đại ngập ngừng, muốn nói “quá nguy hiểm” nhưng nàng nghỉ hắn chắc đã tính toán mọi việc nên im miệng.
– Tôi hiểu ý cô, nè, muốn giết cô trong tích tắc nhất định phải dùng súng có phải không?

Thanh Đại im lặng, nàng mặc nhiên nhìn nhận nhưng không hiểu ý hắn muốn nói cái gì.

– Có hai cách, một là bắn tỉa, hai là tới gần mục tiêu rồi bất ngờ rút súng ra bùm 1 phát… Tôi khẳng định Lâm Thiện Nhân sẻ dùng cách thứ hai…
– “Tại sao anh khẳng định như vậy?”Thanh Đại không tin, chuyện này sao có thể khẳng định chứ?
– Cô thử đặt mình vô vị trí của Lâm Thiện Nhân nha, trong TTTM, người đông, nếu muốn dùng súng bắn tỉa vậy phải đặt khấu súng chỗ nào để có thể nhìn thấy mục tiêu mà không bị phát giác? Khó lắm nếu không muốn nói là vô phương… Cho nên hắn phải dùng cách thứ 2 mà thôi vì hắn có lợi điểm. Nếu là tôi tôi sẻ dùng cách này…
– Lợi điểm?
– “Ừ, lợi điểm là quen biết cô. Nếu tôi không lầm thì Lâm Thiện Nhân kia sẻ “tình cờ” gặp và “nhận” ra cô… nè, sau khi Trần Cao Kỳ biết địa điểm, lảo sẻ nói cho Lâm Thiên Nhân biết rồi thì ngày đó giờ đó hắn sẻ tình cờ thấy cô. Diển biến chẳng hạn như vậy nè, hắn tới gần rồi bỗng nhiên nhìn ra cô, chẳng hạn như vầy nè: “Ý… Cô… Cô là bà xả của Duy Mạnh phải không, lâu quá tôi không gặp Duy Mạnh… Tôi là gì gì đó… Cô nhớ hôn, vâng vâng và vâng vâng… Rồi thì thừa lúc cô không để ý bất thình lình “bùm” 1 cái, cô đi theo Duy Mạnh “to love again” uyên ương đồng mạng. Hi hi… Sao hả… Cô thấy tôi nói đúng không? Nếu thấy có điểm nào không hợp lý xin nói ra mình cùng nhau bàn bạc.” Nói 1 hơi xong, Đức nheo mắt nhìn Thanh Đại, hỏi…

Thanh Đại im lặng, nàng không tìm ra sơ hở nào… Lời nói của hắn hoàn toàn hợp lý. Lâm Thiện Nhân sẻ dùng cách thứ hai. Như vậy bắt buộc hai bên phải nổ súng và nàng nhất định phải ra tay trước…

– “Cô đang nghỉ sẻ nổ súng trước có phải không? Yên chí đi, tôi đã tính toán rất kỷ và người của tôi sẻ không để cho Lâm Thiện Nhân có dịp nổ súng do đó sẻ không có ai thương vong.” Đức mỉm cười vô cùng tin tưởng.
– “Anh chắc như vậy sao?” Miệng hỏi nhưng trong đầu, Thanh Đại vô cùng kinh hãi khi thấy hắn “đọc” được ý nghỉ trong đầu của nàng…
– Chắc? Đâu có, thấy suy nghỉ hợp lý thì làm thôi, hay là cô có ý gì chắc chắn 100% thì nói ra đi để cùng nhau nghiên cứu?
– “Nếu có vậy tôi hỏi anh làm gì? Nói tiếp đi…”Thanh Đại phát tay…
– “Ừ… sẵn đây để tôi giải thích cặn kẻ nha, để cô khỏi thắc mắc… Sở dỉ tôi chọn Sài gòn cũng là đề phòng Trần Cao Kỳ nghi ngờ. Duy Mạnh nói cô chết rồi nên lảo mới giết hắn để bít mọi mồi lửa dẫn tới lảo. Bây giờ cô còn sống sẻ khiến lảo nghi ngờ cô có người giúp. Nếu mình chọn Phú Quốc là địa điểm sẻ khiến lảo ngờ vực hơn vì cô đóng đô ở đây 1 thời gian khá dài, có đàn em hỗ trợ. Tôi chọn Sài gòn là vì tôi đặt mình ở vị trí của lảo, Cần Thơ không tiện, lảo sợ người khác nhận ra Lâm Thiện Nhân. Hiểu chưa? Nếu không còn gì cô chuẩn bị đi, khi đám Ngọc Vân tới thì cô cùng đi Sài gòn, tối mai tôi sẻ hội họp với các người… nhớ những lời tôi căn dặn đó, đừng quên…”Đức nhìn đồng hồ ý ngầm nói không còn gì nửa, “đuổi khách”…
– “Nhớ rồi… Boss…”Thanh Đại hậm hực, đối với tên này nàng cảm thấy mình quá nhỏ bé, chỉ biết làm theo lệnh nhưng tự nhủ hắn cứu mình 1 mạng, làm xong chuyện này coi như huề hơn nửa còn trả được thù với cái lảo Trần Cao Kỳ…
– Chờ chút… Sao hả, tối qua nhìn mãn nhãn chưa?
– “Nhìn? Nhìn cái gì?”Nghe hắn hỏi, Thanh Đại giật nẩy người nhưng giả mù sa mưa.
– “Thành thật một chút đi…”Đức nheo mắt…
– “Tôi thật không hiểu anh nói gì…” Thanh Đại cố trấn tỉnh, nghỉ bụng tưởng chị đây ngu à, muốn chận đầu?

Đức nhìn Tiên, nháy mắt…

– “Hi hi, có cái này cho coi cô nè…” Tiên mỉm cười, đưa màn hình di động của mình để đưa tới… Thanh Đại liếc mắt nhìn thức thì mặt Thanh Đại đỏ như gấc chín, muốn tìm cái lỗ chui vô cho đỡ ngượng… Trong đoạn video, ngoài lan can hơi chật hẹp, bộ dáng của nàng đang lấp ló rình xem thật là khó coi.

Đây là chỗ ăn chơi của giới thượng lưu đỉnh cao, đỉnh của đỉnh mà, cho nên an toàn của khách đên chơi là tuyệt đối… Mọi góc cạnh đều có camera ngầm giám sát. Tầng 5 này là chỗ đặc biệt nhất là đêm qua, khách không phải là khách thường, thân phận hai chị em Thái Vân và Tuyết Cơ chẳng hạn, bà xả của Văn Trường phải hoàn toàn bảo mật. Thanh Đại bị camera khám phá là phải rồi… Tiên đã biết từ lúc nàng từ tầng 4 trèo lên rồi thập thò ngoài lan can, nàng liền cho Đức biết nhưng hắn vẩn phớt lờ…

– “Còn muốn chối nửa không? Nhìn mãn nhãn chứ? Cô cũng biến thái nha, thích “thị dâm” à? Mắt thâm quầng chắc là suốt đêm không ngủ chứ gì? Mai mốt nếu muốn tôi cho cô coi thả giàn, không cần phải leo trèo lấp ló như vậy. Đang bị thương chưa lành hẳn rủi té chết thì không nói làm gì, gãy tay gãy chân thì khổ đó. Bây giờ về phòng chuẩn bị đi thành phố. Lên xe ngủ 1 giấc cho đầu óc tỉnh táo mới có tinh thần làm việc… Đi đi… Nhớ là không có lần sau, muốn coi thì cứ nói, tôi không ngại đâu…” Đức giáo huấn 1 hơi rồi phát tay.
– “Anh… Anh…” Mặt đỏ rực, Thanh Đại chạy như ma đuổi…
– “Nhớ nha, muốn coi thì nói, cho cô “free”Đức nói vói theo.
– “Hi hi, anh làm cô ta chạy rồi…” Tiên bật cười…
– Hi hi, chọc chơi cho vui thui… Thôi được, anh về Ủy ban…
– “Không nghỉ thêm chút nữa, cần gì gấp vậy…” Tiên tiếc nuối.
– “Ậy… Có nhiều việc cần làm… Đâu có nhàn hạ hoài được chứ…”

Đức nháy mắt mỉm cười vừa đi ra xe vừa lấy di động ra bấm. Không biết hai cô nàng thân tín của Trình Nhật Mai tìm được gì rồi.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

Thành Phố Nha Trang…(H. S nhà hàng)

– “Oh my god, so good, so yummy…”Mai Vy dùng hai bàn tay búp măng lột vỏ con tôm nướng, xé miếng thịt chấm vào nước sốt me, cầm con tôm bỏ vào miệng, hai mắt lim dim, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
– “Really? Let me try… Oh yeah…” Nghe Mai Vy khen nức nở. Minh Hiền cũng bóc 1 miếng đưa vào miệng gật gù hưởng ứng và” bắn” 1 câu tiếng mẻo khen dồi mùi vị tuyệt vời… Như là việt kiều thứ thiệt nói đúng ra là còn hơn việt kiều nhiều.
– “Ê… Hướng 6 giờ, hi hi, sẵn chơi đùa 1 chút nha, cho vui…” Mai Vy chợt cười ranh mãnh, nói nhỏ.
– “Good idea…” Minh Hiền liền quay lưng lại, thấy có gả đàn ông tầm 30 nhìn về hướng bàn mình, nàng mỉm cười…

Với mục đích tìm tòi quá khứ của Trần Cao Kỳ mà không bị chú ý nên cả hai cố ý giả dạng việt kiều chảnh vui miệng hỏi ở kia 1 tí đằng này 1 chút nhờ vậy mà hai ngày nay dò hỏi được không ít cho nên mới tìm tới nhà hàng này… Nghe nói bà chủ phía sau là Chủ tịch Thành phố Lâm Mỷ Kỳ hơn nửa còn nghe phong thanh bà này và Thứ Trưởng Trần Cao Kỳ rất là thân thiết khi cả hai còn là Bí Thư và Chánh văn phòng của huyện Vạn Ninh.

Nói nào ngay Mai Vy và Minh Hiền chỉ gặp may thôi vì nhằm lúc tin tức Thứ Trưởng Kỳ không bao lâu nửa sẻ là Kỳ Bộ Trưởng được đám cán bộ hầu như công khai bàn tán khắp nơi…

Đã là người trong quan trường, ai lại không có mắt nhìn xa trông rộng không thể nào không nhìn thấy với giao tình thân thiết với Bộ Trưởng tương lai thì tiền đồ Chủ tịch thành phố Mỷ Kỳ sẻ vô cùng sáng lạng, cá vượt vủ môn hóa Phụng là cái chắc rồi…

Thớt có tanh tao ruồi mới đậu, gan không mật mở kiến bò làm quái gì. Ở Nha Trang, người trên trán đã khắc chử “Mỷ Kỳ” thì càng vửng lòng kiên định người khác thì tìm cách tới gần để tỏ lòng muốn nương tựa… Vì vậy mà mấy ngày gần đây nhà hàng H. S đã đông khách lại càng đông hơn bao giờ hết. Hai “việt kiều” Mai Vy, Minh Hiền cũng đang trà trộn trong số người này để nghe ngóng, tìm hiểu.

Không giả việt kiều thì thôi một khi đã giả thì phải cho giống, nhưng phần lớn việt kiều xấu òm hoặc ú na ú nần. Mai Vy, Minh Hiền thì khác. Cả hai đều quần short áo camisol hai dây hở rún khoe núi đồi hùng vỉ, vòng eo con kiến, cặp đùi thon dài, bờ mông tròn lẳn hình như cố ý khoe sắc khiến đám đàn ông đực rựa ngồi gần đỏ liên tục liếc mắt nhìn, thỉnh thoảng nuốt nước bọt thầm mơ được úp mặt vào giữa 2 đùi trần trụi kia húp cho dù có giãm thọ vài năm cũng tình nguyện.

Hửu Long cũng là trong số này, từ lúc hai nàng bước vào thì gả đã bắt đầu để ý, chờ một hồi lâu mà không thấy đàn ông đực rựa nào xuất hiện bên cạnh, gả thầm nghỉ biết đâu hai nàng là girls want to have fun? Nghỉ vậy khiến gả mừng rơn… Đang kiếm cơ hội lân la làm quen thì thấy một trong hai quay nhìn mình cười…

“Trúng mánh rồi”, bụng mở cờ, Long đứng lên vuốt tóc, bước tới, cười chào thân thiện. Tỏ ra rất hiểu biết.

– Hello… Hai cô chắc là từ nước ngoài về. Nghe giọng nói tiếng Anh tôi đoán có lẻ là từ Mỷ… Giọng người ở Anh thì khác…
– “Anh cũng từ Mỷ về?” Minh Hiền mặc nhiên “nhìn nhận” đồng thời cũng “đánh giá” đối phương.
– “Hi hi, không phải, tôi là người bản xứ… May I???” Hửu Long hãnh diện khi được nhận lầm… Để gây ấn tượng với người đẹp, gả cũng chêm tiến mẽo để chứng tỏ mình không tầm thường.
– “Mời ngồi, thêm 1 người thêm 1 phần náo nhiệt mà hơn nửa anh là người bản xứ thì hay quá. Lần đầu chúng tôi về Việt Nam nên không biết nhiều nên gặp được anh thì còn gì bằng… Hi hi, để tôi giới thiệu nha tôi là Mai Vy, đây là là Minh Hiền. Xin hỏi anh tên gì để tiện xưng hô…” Mai Vy cười quyến rũ.
– “Hửu Long… Bạn tôi thường gọi là David… Cứ gọi tôi là David nếu hai cô muốn…”Thời buổi này không có tên “nước ngoài” thì thật là quê mùa nên Long mỉm cười, hãnh diện khi giới thiệu tên Mỷ của mình…
– “Vậy thì gọi anh là David… Hi hi, mời ngồi…” Minh Hiền, Mai Vy đánh mắt nhìn nhau, cả 3 kéo ghế ngồi xuống.
– “David uống gì? Xin tự nhiên nha, đừng khách sáo…”Mai Vy vẩy tay gọi, người nữ phục vụ nhanh chân bước tới.
– Dạ… quý khách cần chi ạ?
– “Ây, hai cô từ mỷ về thì coi như là khách. Cho tôi cái hân hạnh được mời hai cô nha…”Dứt lời, Long quay sang chỉ bàn của mình, hào sảng nói với nữ phục vụ.
– Bàn bên kia cũng như bàn này, tất cả lát nửa đều tính cho tôi. Ừm, cho tôi lon Heineken…
– “Dạ được ạ…”nữ phục vụ gật đầu, bước đi, phúc chốc trở lại với lon bia Heineken và ly nước đá để xuống bàn…
– Hai cô uống gì, ăn gì xin cứ tự nhiên nha, tôi đãi.

“Như vậy sao được”… Minh Hiền áy náy.

– “Có gì không được chứ… Đừng khách sáo mà…”Long phát tay.
– “Hiền à, David đã nói như vậy thì mình đừng nên khách sáo nửa… David, cảm ơn anh nha…” Mai Vy mỉm cười.
– À nè… Lần đâu tới Nha Trang à? Hai cô đã đi đâu chơi chưa?
– “Có đi một vài chỗ nhưng chủ yếu là muốn thưởng thức các món ăn đặc sản ở Nha Trang, nghe đồn nhà hàng này rất có tiếng nên muốn tới thử, hi hi, ngon thiệt đó. Ở ngay bãi biển, địa điểm quá tốt, thức ăn ngon, phục vụ tiêu chuẩn. Hèn chi quá đông khách. Chủ nhà hàng này thật có con mắt và tài kinh doanh…” Minh Hằng khéo léo nhập đề.
– “Hi hi, Nhận xét của cô thật lợi hại…”Nói tới đây, Long ngừng, nhìn quanh rồi nói nhỏ vừa đủ để hai nàng nghe đồng thời len lén “địa” vùng núi đồi trước mắt.
– Bà chủ của nhà hàng này tên là Lâm Mỷ Kỳ cũng là Chủ tịch Thành phố Nha Trang đó.
– “Rồi sao?” Minh Hiền hỏi, nhìn Mai Vy… Ánh mắt của hai nàng “mờ mịt”…

Chợt nhớ 2 mỷ nữ việt kiều hiểu biết không nhiều về thể chế. Long nhỏ giọng giải thích.

– Hai cô từ nước ngoài về nên không biết thì cũng không có gì lạ… Vị Chủ tịch Thành phố này là thân tín của ông Bộ Trưởng tương lai của Bộ Công Thương cho nên tương lai rất sáng lạng…
– “Oh… Hi hi, tôi hiểu rồi, ý anh muốn nói họ tới vừa làm thực khách vừa muốn lấy lòng… Anh cũng vậy à?” Minh Hiền, Mai Vy bật cười…
– “Suỵt, đừng nói lớn, đúng là vậy đó ây nhưng tui không phải đâu. Tui với cháu của bà ta là bạn thân, hai vợ chồng nó là quản lý cho nên thường tới đây ngồi, đừng hiểu lầm nha” Long thanh minh thanh nga…
– “Hi hi, nói như vậy thì anh quen thân với người nhà của Chủ tịch thành phố rồi. Đâu cần phải như những người khác” Minh Hiền “ngưởng mộ”…
– “Ừm… Có thể nói như vậy… Tui và thằng Nghiêm chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên người nhà của nó tui biết hết á. Từ lúc Dì nó còn là Chánh văn phòng cho tới người cậu bộ đội đặc chũng, bây giờ đã là Bí Thư của 1 huyện ở Cần Thơ…”Long hãnh diện khoe quan hệ thân thiết.

“Bộ đội đặc chũng? Bí Thư của 1 huyện ở Cần Thơ?”Không hẹn mà Mai Vy, Minh Hiền trao đổi ánh mắt, cả hai có cùng ý nghỉ “Đây là 1 manh mối quan trọng. Người này rất có thể là tên hung thủ giết Duy Mạnh mà mình đang tìm.”Chỉ cần moi được người này ra và nếu đúng là như vậy thì đồng nghĩa với việc “tát” vào mặt tên kia một “tát”… Hừ, đồ làm phách, thấy Thủ trưởng coi trọng thì nghỉ ta đây giỏi lắm ý, lần này cho mi biết mặt, hai chị đây không phải tay vừa đâu…

Nghỉ vậy nên cả hai thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều… Minh Hiền giơ tay, nữ phục vụ nhanh chân bước tới, nhoẻn miệng cười rất chuyên nghiệp.

– Dạ, quý khách cần chi ạ.
– Mang cho tôi 1 chai Chateau de Callac Graves, làm ơn…
– “Dạ có ngay…” Cô phục vụ mỉm cười, quay lưng bước đi…
– “Giờ này đã có nhả hứng uống rượu à?” Miệng cười nhưng trong lòng Long đang muốn khóc, vô cùng hối hận khi nãy mở miệng nói “Từ Mỷ về thì coi như là khách. Cho tôi cái hân hạnh được mời”… Tưởng chỉ có 2 tô hủ tíu, hai ly cà phê thì chẳng có là bao nhưng mà chai Chateau de Callac Graves hơn 1 triệu… Thôi chết mẹ rồi, không biết lát nửa có gì nửa không đây, biết đâu chưa sơ múi gì được mà có thể tốn vài triệu? Thôi không được, mình đâu có giàu như vậy chứ… Càng nghỉ Long càng đổ mồ hôi lạnh, suy nghỉ tìm cách tam thập lục kế dỉ đào vi thượng.
– “Thích uống thì uống thôi, uống rượu cần phải có quy định giờ giấc sao? Đừng khách sáo, chúng tôi đãi anh…”Minh Hiền mỉm cười…
– “Hả? Hi hi, như vậy sao được, đã nói là để tôi mà…” Long mừng húm thở phào nhưng vẩn còn màu mè…
– “Khách sáo làm gì… Hai đứa tới đây chơi không quen ai, nghe anh kể chuyện thấy vui vui nên muốn mời anh uống chút rượu đỏ cho vui ấy mà…” Mai Vy đồng tình.
– “Hi hi… Hai cô đã nói như vậy tôi cũng không muốn dành nửa… cảm ơn nhiều… À nè, hai cô còn ở đây bao lâu? Có cần ai làm hướng đạo…”

Gả còn muốn nói thêm nhưng ngay lúc này, chuông di động reo lên từ máy của Mai Vy…

– “Xin lỗi…” Nháy mắt với Minh Hiền… Mai Vy đứng lên đi ra xa bắt máy.
– A lô… Sao rảnh rổi vậy Đức Bí Tịch?
– Hi hi, chúc mừng hai cô nha, đã là Đại úy rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao…
– “Anh mĩa mai đó à, nói về trẻ tuổi tài cao phải nói là Đức Bí tịch anh mới đúng, đừng nhiều lời, có gì thì nói ra đi…”Mai Vy cộc lốc.
– Ai… Muốn ngọt ngào dịu dàng nói chuyện với cô vài câu cũng bị cô xài xể.
– “Cái đó phải coi là ai nhưng hai từ “xài xể” thì không dám đâu à. Chỉ là đề cao cảnh giác thui… Có chuyện gì nói đi, anh rãnh nhưng tôi đang có chuyện cần làm…”Maivy vừa nói vừa bĩu môi.
– Ờ được rồi, hai ba phút thôi mà, Nha Trang có vui hong?
– Sao anh biết tụi này đang ở Nha Trang? Ạ, thôi tôi hiểu rồi, là Thủ trưởng nói với anh chứ gì?
– Thủ trưởng của hai cô cũng như hai cô thôi, hỏi thì nhiều nhưng biết thì không nói với ai.
– Vậy sao anh biết tụi này đang ở Nha Trang?
– Là cô mới vừa nói đó, tôi chỉ đoán thôi nhưng bây giờ thì biết rồi… Hi hi…
– “Anh…” Biết mình lại thua hắn thêm 1 lần, Mai Vy hầu như muốn hôn mê bất tỉnh vì giận.
– Sao hả? Có tìm được gì manh mối gì chưa?
– Có thì sao? Tôi không có bổn phận phải báo cáo với anh đâu à… Có điều là nếu anh muốn biết thì không thể không được nhưng tùy coi tâm tình của tôi vui hay buồn…
– Cô thì vậy nhưng tôi thì khác, cho cô biết tin này nè, tin hay không thì tùy… Hung thủ giết Duy Mạnh là Lâm Thiện Nhân. Cả hai đều là bộ đội đặc chủng. Có thể nói hai người là bạn với nhau. Lâm Thiện Nhân có người chị tên là Lâm Mỷ Kỳ, lúc Trần Cao Kỳ làm Bí thư thì bà này là Chánh văn Phòng của huyện Vạn Ninh. Lâm Thiện Nhân bị thương nên được điều về đó là Phó Trưởng Phòng…
– “Anh lấy tin tức này ở đâu vậy?” Mai Vy “nổi hung”, nàng thật không cam lòng khi nghỉ mình và Minh Hiền ra đây đã được 2 ngày chỉ moi được chút xíu tin tức, vừa rồi còn gọi chai rượu đãi tên kia với hy vọng moi nhiều hơn… Trong khi hắn “ngồi ở nhà” còn biết nhiều hơn mình và Minh Hiền… Vì vậy tức muốn bể phổi…
– “Lấy tin tức này ở đâu không quan trọng, bây giờ có chuyện này nhờ hai cô điều tra nhưng tôi nghỉ việc này không dễ dàng nên hai cô sẻ từ chối… Xong chuyện ở đây tôi ra ngoài đó tự điều tra… Thôi vậy đi nha, đủ 2 phút rồi, bây giờ không làm phiền cô nửa.” Biết bản tính của thầy trò Trình Nhật Mai hơn nửa rất hiểu câu “mời tướng không bằng khích tướng” bởi vậy giọng Đức đầy “tiếc nuối bất đắc dỉ”…
– “Anh chưa nói ra sao biết tôi từ chối?” Mai Vy sẵn giọng nhưng lời vừa nói ra nàng liền biết mắc bẩy khích tướng của “tên khốn” rồi. Tuy vậy với bản tính hiếu động lại thích thử thách, quyết làm trước cho hắn sáng mắt rồi sẻ tính sổ sau.
– Thôi đi… Hai cô chơi cho vui vẻ nha…
– “Trần Đức, anh có phải là đàn ông không mà sao lề mề quá vậy?” Mai Vy quát…
– “Cô hai à, tôi không cần chứng minh mình có phải là đàn ông với cô đâu à… Thôi được, là cô muốn biết đó nha, mai mốt thất bại thì đừng đổ thừa này nọ… Nghe nè, trong cái vụ cướp tiệm vàng ở Nha Trang 10 năm trước có 1 đại úy bị bắn chết, nhờ cô đào sâu coi người này là ai, có quan hệ bạn bè với người nào.”Nói tới đây Đức ngừng lại cho Mai Vy 1 chút thời gian suy đoán…
– “Rồi sao nửa, nói tiếp đi.” Mai Vy cố đoán nhưng nàng như người đi trong sương mù, biết hắn không nói nhăn nói cuội, nhất định có mối liên quan nào đó vì vậy giọng trở nên dịu lại, hỏi tới.
– Tuy chưa chứng minh được nhưng cho tới bây giờ có tới 99. 99% Hung thủ giết Duy Mạnh là Lâm Thiện Nhân. Người này với Duy Mạnh rất quen biết nhau, cho nên Duy Mạnh chính vì không đề phòng mà 1 phát bị Lâm Thiện Nhân bắn gục… Điều này giãi mã được tại sao Duy Mạnh là bộ đội đặc chủng giãi ngủ mà dễ dàng 1 phát bị hạ gục mà hiện trường không có dấu vết hổn loạn.
– “Vậy có liên quan gì tới vụ cướp tiệm vàng?” Mai Vy nghi hoặc.
– Thường thì bọn cướp chỉ cướp chứ không giết người cho nên tôi nghỉ, đây chỉ là giã thuyết thôi nha có khi nào đại úy đó nhận diện được hung thủ nên bị giết.
– “Tôi thật không biết tại sao anh nghỉ vậy nhưng quá mơ hồ, không có căn cứ và sức thuyết phục. Hơn nửa điều tra Trần Cao Kỳ mới là nhiệm vụ lần này nhưng hình như không cần nửa vì anh đã nắm bắt hết tất cả rồi…”Mai Vy thất vọng khi nghỉ mình và Minh Hiền ra Nha Trang để tìm manh mối giữa Trần Cao Kỳ và hung thủ giết Duy Mạnh nhưng hắn đã rỏ hết rồi vì vậy chuyến đi này coi như quá dư thừa nếu không muốn nói là vô dụng.
– “Cô nghỉ vậy à? Nếu vậy không làm phiền cô nửa…” Đức cúp máy…
– “Tên kia đâu?” Mai Vy trở lại bàn, chỉ thấy Minh Hiền mà không thấy Long nên hỏi.
– “Đi toilet… Sao hả?”Thấy nét mặt Mai Vy có vẻ khó coi… Minh Hiền hỏi.
– Mai mình về… Ở đây không còn gì nửa, hết chuyện rồi…
– “Về? Chưa xong gì hết mà, đã xảy ra chuyện gì? Nói nghe coi…” Minh Hiền trợn mắt.
– “Cái tên Trần Đức đó nha… Hắn…” Mai Vy đem chuyện nói nãy giờ kể tóm tắt…
– “Không phải đâu Mai Vy… Lúc “bà” nói điện thoại, mình và tên Long tán gẫu chơi nó nói bộ đội đặc chủng em trai của bà Chủ tịch thành phố này có lúc làm anh hùng bắt cướp. Gom mọi chuyện với nhau thì người này chính là tên Lâm Thiện Nhân kia rồi… 10 năm trước làm anh hùng bắt cướp, 10 năm sau là sát thủ… Tôi thấy nhất định có vấn đề… Bây giờ tạm dẹp chuyện Trần Cao Kỳ qua 1 bên… Nghỉ thử coi, lời của hắn tuy là thiếu căn cứ nhưng nếu như hắn nói đúng thì vụ án đó hung thủ rất có thể là tên Lâm Thiện Nhân kia như vậy xem ra vụ cướp tiệm vàng có nhiều chỗ bí ẩn…”
– “Nó có lý, sao tớ hồ đồ vậy…”Minh Hiền vừa dứt lời, Mai Vy đã vội bấm máy, nàng nghỉ mình thật quá hời hợt rồi chỉ tại trong đầu cứ tập trong lên chuyện làm sao vạch mặt Trần Cao Kỳ trước hắn mà thiếu suy nghỉ.
– “Từ từ đi… Không gấp…”Minh Hiền nháy mắt ngăn Mai Vy vì Long lúc này đã quay lại, gả cười cười khoe.
– “Hi hi, tôi vừa gọi điện nói cho thằng bạn nó có chiếc BMW, nó đang trên đường đi tới đây. Hai cô có muốn đi đâu chơi hong? Như vậy tiện hơn không cần bao taxi.” Long khoe, gả đi toilet chỉ là cái cớ để gọi cho thằng bạn. Hai em việt kiều này đẹp bá cháy và chịu chơi còn khá hào phóng, một mình “nuốt” thì không thể nào cho nên bấm bụng gọi thằng bạn, mỗi thằng 1 em…
– Đi chơi? Được, từ từ đi, không gấp… Nè, hồi nãy anh đâng kể chuyện đánh cướp tiệm vàng, nói tiếp đi, à không, nói lại từ đầu, Mai Vy thích mấy chuyện như vậy lắm…
– “Wow? Đánh cướp tiệm vàng? Hấp dẫn vậy sao?” Mai Vy “trố mắt”.
– Thích nghe hả? Cũng phải, như chuyện phim á… Hi hi, chuyện dài và hấp dẫn lắm để từ từ tui nói cho nghe…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

Lúc lên voi càng huy hoàng thì khi xuống chó đời càng thê thảm. Tuy hiểu được thế thái nhân tình, đời là thế đấy nhưng Lâm Tú Quỳnh vẩn không cam lòng, trong lòng vẩn nhớ thời vàng son, tiền hô hậu ủng, vừa xổ mủi hắt hơi 1 cái đã đã có người hốt hoảng lo lắng…

Buổi trưa ngay sau khi Lâm Chánh Hy bị còng tay chở đi thì buổi chiều căn biệt thự này vắng như chùa bà đanh. Ngay cả đám tôi tớ cũng cuốn gói trốn mất. Tú Quỳnh đã từng gọi điện cho đám bạn bè xu nịnh mình trước kia nhưng phần lớn không bắt máy, số còn lại chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp cái cụp…

Tú Quỳnh hận, thù hận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi hầm hừ “Trần Đức, bà sẻ không bỏ qua cho mày”…

Chỉ là nguyền rủa thôi cho đỡ cơn hận thù nhưng có thể làm được gì? Tú Quỳnh cầm ly Whisky nuốt ực, như nuốt cơn hận thù…

“Đing đoong… Đing đoong…” Có tiếng nhấn chuông ngoài cửa… Hơn 1 tuần nay chẳng ai tới nhà, bây giờ nghe tiếng nhấn chuông, Tú Quỳnh ngạc nhiên, đến bên cửa sổ vén màn nhìn ra ngoài. Thấy là Thìn. Tú Quỳnh mở hé cửa, giọng hằn hộc.

– Ông còn tới đây làm gì? Con vợ của ông giỏi thiệt, chim sẻ đậu cành cao chắc tưởng thành phượng hoàng rồi, để coi được bao lâu…
– Chị Quỳnh, bây giờ nó là nó tôi là tôi… Tôi cũng như chị, cái gì cũng mất hết rồi, bị cách chức, khai trừ khỏi Đãng, từ nay mình là người 1 xuồng. Cho tôi vô rồi nói.
– “Còn gì để nói…” Tuy nói vậy nhưng Quỳnh không đóng cửa, quay lưng đi vào trong… Thìn cả mừng, lách người theo vào, nói với giọng oán giận…
– Tôi thật là có mắt không tròng, không ngờ vợ chồng bấy lâu nay mà bị con Cẩm Lệ bán đứng…
– “Chỉ tại ông ngu thôi, nói đi ông tới đây làm gì? Chúng ta không quen thân lắm đâu…” Quỳnh hất hàm, hỏi.
– Ậy, chị Quỳnh, sao chị lại nói vậy, nói thiệt nha, tôi lâm vào cảnh này cũng là 1 phần do chị thôi, ậy, nhưng mà mình làm mình chịu, tôi không trách ai hết á, có điều là tôi và chị bây giờ cùng chung cảnh ngộ, phải tương trợ lẩn nhau mới phải, 1 cây làm chẳng nên non, 2 cây chụm lại hy vọng sẻ được việc, chị suy nghỉ lại đi…
– 2 Cây chụm lại hy vọng sẻ được việc? Ông nhìn lại ông đi, bây giờ ngoài trên răng dưới dái ông còn có gì và làm được cái gì? Tú Quỳnh văng tục.
– Ậy, chị đừng nói vậy, tình cảnh của chi bây giờ cũng không hơn gì tôi mà… Tôi…

“Đing Đoong… Đing Đoong… Đing Đoong” Còn đang muốn nói thêm thì chợt bên ngoài có người nhấn chuông khiến lảo im lặng…

Tú Quỳnh 1 lần nửa đến bên của sổ hé màng nhìn ra ngoài. Trong đầu kinh ngạc, khi nhận ra người này là con trai thứ của Nguyển Mạnh Tường và con mụ Lý Hồng Sa đây mà, nó tới đây làm gì? Quay nhìn Thìn, tay Quỳnh chỉ chỉ trên lầu… Thìn hiểu ý, tuy không biết là ai nhưng, nhanh chân bước lên cầu thang.

– “Là cậu à? Tới đây có chuyện gì?” Tú Quỳnh hé cửa, lạnh lùng, cộc lốc hỏi.
– “Chị Quỳnh, tôi không có ác ý, để tôi vào rồi nói được không?” Quang Hãi mỉm cười, lể phép hỏi.

Tò mò muốn biết mục đích gả tới đây, Tú Quỳnh không nói không rằng, quay người đi vào trong. Quang Hải lách mình bước theo sau, nhìn cặp mông căng tròn của Tú Quỳnh, gả thầm nuốt nước bọt, nghỉ trước kia thì không dám, bây giờ tại sao không? Ướm thử, được thì chơi không được thì thôi, có mất mát gì? Nhưng làm chuyện chánh trước đã…

– “Có gì thì nói đi…” Tú Quỳnh rót ly Whiskey hớp 1 ngụm, chẳng buồn mời khách…
– Tôi là Quang Hãi…
– “Tôi biết, cậu là con của Nguyển Mạnh Tường chứ gì, có gì thì nói đi, đừng dài giòng…”Tú Quỳnh phát tay, cắt lời.
– Ờ… Được, được, là như vầy chị Quỳnh, gần đây chắc chị có nghe qua chuyện Jessica cũng là Thủy lung linh, bà chủ nhà hàng ở Long Xuyên là con của tỷ phú Pháp? Nếu chị có coi TV thì chị chắc biết?
– “Rồi sao? Có liên can gì tới tôi?” Tú Quỳnh nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu.
– “Chị nghe tôi nói hết cái đã, tôi chỉ cần 5 phút thôi…” Quang Hãi kiên nhẫn.
– “Được, 5 phút, tôi cho cậu 5 phút, nói đi…”Tú Quỳnh nhìn đồng hồ, tuy ngày nay xuống chó nhưng đã quen rồi, thái độ vẩn còn rất trịch thượng.
– “Gần đây cô ta bị bắt cóc tống tiền rồi được Trần Đức cứu ra…”Quang Hãi vừa nói vừa quan sát nét mặt của Tú Quỳnh.
– “Lại là nó…”Tú Quỳnh nghiến răng…
– Đúng vậy, là Trần Đức, thì ra nó là người vừa ăn cướp vừa la làng, chơi trò anh hùng cứu mỷ nhân mục đích để lấy lòng cha cô ta… Chị thử nghỉ xem nếu tin này được phát tán lên mạng thì nó sẻ ra sao?
– “Cậu cũng có thù với nó à?”Tú Quỳnh cướp lời.
– Phải… Hai anh em tôi cũng vì chuyện này mà bị liên lụy, xém bị bọn in đô giết, chị nghỉ thử coi làm sao không ghi thù được? Còn nửa, chắc chị biết MC Diệp Chi của ĐTH Kiên Giang chứ? Là vợ sắp cưới của anh hai tôi đó. Không biết nó có bùa mê hay thuốc lú gì mà Diệp Chi đã tuyên bố hủy hôn.
– “Có chuyện này? Vậy sao anh hai cậu không tới đây gặp tôi mà chỉ có cậu?”Tú Quỳnh nhíu mày.
– “Bản tính anh hai tôi có chút gà mái hơn nửa rất nghe lời ba tôi mà ba tôi không muốn đụng chạm với nó… Chị hiểu vì sao mà…”Thấy mắt Tú Quỳnh đăm chiêu suy nghỉ, Quang Hãi thầm mừng, ngừng để nàng “tiêu hóa” tin tức mình vừa cung cấp, rồi nói tiếp.
– Quang Hãi này thì khác, tôi là người có thù tất báo, biết chuyện của Chủ tịch Hy cũng là nó đứng phía sau nên mới tới gặp phu nhân biết đâu mình có thể hợp tác…
– “Khoan đã, làm sao cậu biết được nó dở trò anh hùng cứu mỷ nhân gì đó?” Tú Quỳnh dè dặt.
– Chuyện này à, là Steven, người này là việt kiều Canada, cũng có thù sâu nặng với Trần Đức. Steven muốn hợp tác với anh tôi để quật thằng kia nhưng anh tôi thì nhát gan, nói cho đúng cũng không phải nhát gan mà là vì ba tôi thôi.
– “Cậu về đi… Tôi không muốn nghe nửa…” Tú Quỳnh đột nhiên nghiêm sắc mặt đứng dậy đuổi khách…
– “Chị Quỳnh… Chị…” Quang Hãi sửng sốt, trong đầu gã nghỉ Tú Quỳnh có thù sâu nặng với Trần Đức nên khi nghe được tin tức này nhất định sẻ tìm cách khai thác nhưng không dè phản ứng của Tú Quỳnh thật ngoài sức tưởng tượng…
– Cậu không nghe tôi nói sao? Về đi… chỗ này không hoan nghênh cậu…
– “Mong chị suy nghỉ lại…” Quang Hãi tiu ngỉu…
– “Không cần phải suy nghỉ, chuyện ân oán của các người tôi không muốn xen vào… Chuyện này coi như tôi chưa hề nghe qua… Cậu về đi.”Tú Quỳnh phát tay, đi mở cửa…
– “Vậy coi như tôi tìm lầm người…”Bị đuổi như đuổi tà… Quang Hãi tức giận, đi 1 mạch.
– “Sao vậy Chi Quỳnh, đây là chuyện tốt mà… Mình có dịp…” Thìn từ trên lầu hấp tấp đi xuống…
– “Dĩ nhiên là chuyện tốt nhưng còn tùy thao tác như thế nào, có điều khẳng định là nếu hợp tác với mấy thằng ngu như nó thì là con đường tự sát…”Lâm Tú Quỳnh nheo mắt cười nham hiểm… Cầm điếu Craven A, bật quẹt, hít một hơi, chu môi thả khói hình chử “O” vô cùng điêu luyện…
– “Tôi không hiểu lắm nhưng nếu chị cần tôi làm gì cứ nói… Tôi sẻ làm hết sức mình” Nghe giọng điệu, Thìn biết Tú Quỳnh sẻ làm gì đó nên tỏ lòng.
– “Ậy, ở đây không có chuyện của ông… Ông về đi…”Tú Quỳnh xua tay đuổi…
– “Khoan đã chị Quỳnh, cũng là câu nói đó. Tôi và chị bây giờ cùng chung cảnh ngộ, phải tương trợ lẩn nhau mới phải, 1 cây làm chẳng nên non, 2 cây chụm lại hy vọng sẻ được việc, chị suy nghỉ lại đi…”Thìn kiên trì.
– Vấn đề là tôi không thể tin con vợ của ông… Đừng nói nhiều nửa, về đi…
– “Nó là nó, tôi là tôi… Con đỉ đó, tôi nghi nó ngủ với thằng Vinh…”Thìn nghiến răng…
– “Chuyện hồi nào vậy?” Tú Quỳnh hỏi dồn dập, nếu vậy thì khác, có thể khai thác lảo này.
– Không được 100% cũng là 99%… Tôi với thằng Vinh có thể nói là bạn nối khố, tôi là Đại tá Phó Giám đốc Sở, vậy mà thằng Vinh cái gì cũng bàn với con Cẩm Lệ, nhiều lúc còn to nhỏ họp riêng, không coi tui ra ki lô nào hết. Thằng con nít cũng biết mà hai đứa nó làm gì… Bây giờ nó được lên Đại tá đãm nhiệm Phó Giám đốc nên càng coi tôi không ra gì.
– “Vì anh thì bị tước lon, khai trừ ra khỏi hàng ngủ… Đời mà, hiểu được, hiểu được… Cho nên anh muốn trả thù…” Tú Quỳnh gật gù.
– “Đúng vậy, chị muốn tôi làm gì nói đi, chị nói sao tui làm vậy…”Mắt Thìn đỏ ngầu vì giận khi nhớ lại đêm hôm qua muốn “gần gũi” ai dè bị Cẩm Lệ thẳng thừng từ chối hoàn toàn khác với trước kia, hơn nửa còn nói từ nay phòng ai nấy ngủ khiến lảo tức điên lên… Thìn nghi ngờ vợ lảo đã lên giường với thằng Lâm Chí Vinh vì thằng này cũng thuộc loại thích gian dâm vợ người khác hơn nửa Cẩm Lệ vú đít nây nẩy, thằng dê nào nhìn mà không nắng cực? Cho nên thằng Vinh không thể nào không nổi lòng hươu dạ vượn.
– “Bình tĩnh lại… nè, uống chút rượu đi…” Tú Quỳnh rót cho lảo ly Whiskey… Thìn cầm ly, nốc 1 hơi cạn sạch, đưa tay chùi mép.
– “Thằng Trường Giang muốn lợi dụng tôi phát tán chuyện của thằng kia lên mạng. Nó tưởng tôi là ai?”Tú Quỳnh trề môi, khinh thường.
– “Trường Giang? Sao bổng dưng chị nhắc tới thằng Trường Giang vậy.” Thìn mờ mịt, lảo không hiểu sao lại là Trường Giang? Vừa rồi là thằng Quang Hãi mà.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

– “Ừ, là thằng Trường Giang, nó kêu thằng Quang Hãi ra mặt tới đây muốn tui ra tay làm chuyện này còn nó thì núp lùm phía sau. Thất bại thì tui và thằng Quang Hãi lãnh đạn ngược lại thì… hi hi nà anh thử nghỉ coi bắt cóc con gái tỷ phú rồi cứu ra… Vừa ăn cướp vừa la làng thật hay giả thì khó mà biết được nhưng khẳng định chuyện này sẻ kéo được thằng Trần Đức xuống vũng lầy… Nó nghỉ Tú Quỳnh tôi là ai, nó còn non tay lắm…”Tú Quỳnh bĩu môi khinh thường, cầm ly rượu hớp 1 ngụm.
– “Sao nó lại làm như vậy…” Thìn chưng hửng.
– “Thù hận, lợi ích, ganh ghét, đố kỵ… Khó nói lắm… Thằng Trường Giang rất âm hiểm nhìn thấy vậy nhưng không phải vậy, là Nhạc Bất Quần đó, ngoài nhìn thấy hiền, đàng hoàng nhưng tâm địa rất xảo trá…”Tú Quỳnh rùn vai.
– “Nhưng Quang Hãi là em của nó mà hơn nửa rất có thể ba nó sẻ vì chuyện này mà bị kéo xuống nước…”Thìn nghi hoặc.
– Vậy là anh không biết rồi, là hai anh em 1 cha khác mẹ thui. Thằng Trường Giang bấy lâu nay nghỉ vì con mụ Lý Hồng Sa mà má nó chết còn lảo Mạnh Trường thì nhu nhược, Lý Hồng Sa nói sao lảo làm như vậy… Chuyện này ít người biết cho nên anh không biết cũng phải… Tui cũng là tình cờ mới biết… Nói tóm lại thằng Trường Giang muốn khai thác chuyện này để vừa trục lợi vừa trả tư thù…
– “Thì ra là vậy, cũng may chị biết nên không mắc mưu… Thiệt không ngờ ha… Nhưng nghỉ kỷ đây là cơ hội tốt để quật Trần Đức thằng này mà ngả thì thằng Vinh sẻ mất chỗ dựa, chừng đó…”Thìn vở lẻ, lắc đầu tiếc nuối.
– “Anh lầm rồi, được dịp tốt để quật thằng khốn kia tại sao không làm? Mà còn làm rất đẹp nửa kìa…” Tú Quỳnh cười âm hiểm…
– “Hả… Không phải vừa rồi chị…” Thìn sửng sốt, như đi trong sương mù, hoàn toàn không hiểu Tú Quỳnh nói gì nửa.
– Người ta muốn ném đá dấu tay thì tôi cũng làm y chang…
– “Ý của chị là…”Thìn bắt đầu ngộ ra…
– “Hi hi đúng vậy, mình tung tin này lên mạng rồi ngồi coi kịch… Tin rằng sẻ có nhiều “tình tiết” vô cùng hấp dẫn…
– “Được vậy thì tốt quá, bây giờ tui hy vọng thằng đó sụp dẫn tới thằng Vinh sụp”Thìn hai mắt sáng rở.
– “Không dễ dàng như vậy đâu còn phải làm rất nhiều chuyện nhưng khẳng định no sẻ khốn đốn, anh nghỉ coi tỷ phú gì đó ba của con Jessica biết được chuyện con gái mình bị bắt cóc là do nó giở trò? Jessica là người Pháp, chính phú pháp sẻ gỡi công hàm tới chính phủ VN để bày tỏ bất mản…” Nói đên đây Tú Quỳnh nhướng nhướng mắt nhìn Thìn…

“… Ha ha Hi hi…”Cả hai bật cười khoái trá…

– “Ậy, nhưng mà chị Quỳnh, rũi, tui nói là rũi thôi nha, người của nó điều tra được tìm tới mình…” Thìn ngập ngừng.
– “Anh sợ sao? Bây giờ anh chỉ còn trên răng dưới “dế” vậy còn sợ cái gì? Nhưng mà yên tâm đi, nghe nè…”Tú Quỳnh lấy di động bấm.

“Không cần phải suy nghỉ, chuyện ân oán của các người tôi không muốn xen vào… Chuyện này coi như tôi chưa hề nghe qua… Cậu về đi.”

Thì ra là hầu như toàn bộ đối thoại với Quang Hãi đều được ghi âm lại…

– Nghe rỏ chưa, tui có bằng chứng “là người tốt”… Với đoạn ghi âm này có chuyện gì thì mủi súng sẻ chĩa về tụi nó. Không liên can tới tui càng không liên lụy tới anh đâu… Đừng lo, tôi chỉ cần anh theo sát nhất cử nhất động của con vợ của anh rồi nói tôi biết… Sao hả có làm được không?
– “Sao lại không chứ, chị nói sao tui làm vậy…” Thìn vừa nói vừa “địa”… Hơi men làm người lảo nóng hừng hực, đã khá lâu bị Cẩm Lệ không cho đụng tới nên “khí tồn tại nảo”. Tú Quỳnh thì mặc áo ngủ cho nên lảo vừa nói vừa len lén nhìn.
– “Anh nói vậy thì được rồi, nè, uống thêm đi… Nhìn đã chưa? Anh coi anh kìa, bị con Cẩm Lệ “treo” phải không? Muốn à?”Biết muốn thu phục lảo này thì cần bỏ “chút vốn”, hơn nửa mấy ngày nay chưa có mùi đàn ông, ánh nắt Tú Quỳnh trở nên lẳng lơ…
– “Hi hi… Cũng là em hiểu anh nhất… Nè, từ nay em nói sao anh làm theo…” Miệng đổi từ “chị” sang “em”, gần đây khí tồn tại nảo, giờ được Tú Quỳnh bật đèn xanh, Thìn vội vàng ngồi hụp xuống, vén cái áo ngủ lên, tuột cái quần lót xuống áp miệng vào hít lấy hít để…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Thằng Đức – Quyển 1
Thằng Đức – Quyển 2 (Full)
Thằng Đức – Quyển 3 (Update Phần 59)
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 3
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Tình trạng Update Phần 59
Ngày cập nhật 17/07/2025 08:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba