Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Thằng Đức – Quyển 3 » Phần 55

Thằng Đức - Quyển 3 - Tác giả Lạtma


Update Phần 56

Phần 55

Bên trong phòng họp tầm hơn chục người nam nữ không biết vì tình cờ hay cố ý mà nữ 1 bên, nam 1 bên ngồi đối diện chung quanh chiếc bàn hình bầu dục rộng lớn…

Lam Điền, Lan Anh là nhân viên thường trực nhưng Hải Yến, Lan Anh vẩn còn làm việc ở Cục C03 nên chỉ thỉnh thoảng tới tham dự các buổi họp. 4 nàng có thể nói là có “thâm niên”… Hãi Yến, Lan Anh, Lam Điền. Vệ Lan, Trang Đài đang xù xì to nhỏ. Cùng bên, có 3 người phụ nữ “mới”… 2 người tuổi sồn sồn tầm cỡ gã đàn ông người trung. Cô gái thì xấp xỉ với Trang Đài. Chính là cô gái đã mở cửa cho “Shipper” trước đây 15 phút…

Phía đối diện Micheal Vủ, Peter Huynh, Adam Nguyen, 3 người khác nửa, cả 3 đều trạc tuổi nhau đặc biệt là ăn mặc rất tươm tất, cà vạt, áo sơ mi, áo vest, đầu tóc cắt theo kiểu thời thượng, xức keo chãy dựng lên, nét mặt có chút kiêu hãnh. Nói tóm lại bộ dáng nhìn liền biết thuộc tuýp văn phòng…

– “Hi hi… Nghe nói Tổng Giám đốc hôm nay tới chủ trì cuộc họp, 6 người chúng tôi là người mới lại là người ngoài tỉnh, Kỷ sư trưởng, cô có thể hé lộ 1 chút không?”Gả đàn ông tầm 40, giọng trọ trẹ của người miền Trung nhìn Nathalie Trang Đài, mỉm cười, hỏi.
– “Tôi cùng Peter Huỳnh, Adam và Micheal Vủ làm việc ở Đức Lập cũng chưa được lâu, hơn các người vài tháng thôi cho tới bây giờ chỉ gặp ông Tổng không quá 3 lần tính luôn 1 lần trực tuyến nên không biết nhiều, câu hỏi này dành cho Hãi Yến, Lan Anh hay Lam Điền hoặc Vệ Lan mới đúng… Hãi Yến, chị nói đi…” Trang Đài nhìn Hãi Yến, Lan Anh Lam Điền, Vệ Lan.
– “Các người không cần phải khẩn trương, anh ta không phải là người khó khăn hơn nửa như Nathalie vừa nói đó, TGĐ ít tới đây lắm, cho nên ngoài Ngọc Giám đốc và 1 vài người khác như Thu Lan và 4 người chúng tôi thì những người khác, một năm cùng lắm gặp anh ta tối đa là 4 hoặc 5 lần.”Hãi Yến mỉm cười giải thích.
– “Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, chắc các vị cũng đã nghe rồi, ngoài thân phận Tổng Giám đốc và cũng là “Chairman” của Đức Lập… Anh ta còn có thân phận Bí Thư và Chủ tịch của 1 huyện bên Đồng Tháp, người bên đó biết anh ta rỏ và gặp anh ta thường hơn… Khi nào có dịp qua Đồng Tháp nếu nghe ai nói “Đức Bí tịch” thì chính là anh ta đó…” Lam Điền tiếp lời của Nathalie.
– “Bên An Giang thì là Đức cố vấn… Ở Đồng Tháp thì Đức Bí Tịch nhưng tóm lại Đức cố vấn hay Đức Bí Tịch hoặc Đức tổng của Đức Lập đều là cùng 1 người…”Lan Anh bổ sung… Nàng vừa dứt lời cửa phòng mở, Hồng Ngọc và Đức đi vào, theo sau là Thu Cúc tay ôm họp bánh cuối cùng là Thu Lan.
– “Đức Tổng…”Hãi Yến xướng tên, theo lể tiết nàng đứng lên chào, mọi người trong phòng lục tục đứng lên theo, người con gái khi nãy mở cửa vừa thấy hắn liền giật mình, sửng sốt trong vài giây rồi trở lại bình thường.
– “Hi hi, chào các vị… Ngồi, ngồi xuống, trên đường đi tới đây tôi có mua vài hộp bánh đem tới đây hy vọng vừa khẩu vị của các vị…”Đức mỉm cười thân thiện, ngồi ở vị trí chủ vị… Hồng Ngọc ngồi bên trái, Thu Lan ngồi bên phải… Mọi người lần lượt ngồi xuống.
– “Đức tổng, Ngọc Giám đốc, hai người uống trà hay cà phê?” Thu Cúc nhoẻn miệng cười duyên.
– Cho tôi chai nước suối được rồi, cảm ơn…
– Dạ không có chi…
– “Tôi cũng vậy…” Hồng Ngọc nói.
– “Dạ được…” Thu Cúc lấy bánh để lên dỉa giấy, đưa tới cho mọi người. Lấy trà nước để lên bàn, làm xong nhiệm vụ của mình, mỉm cười đi ra ngoài, không quên khép cửa.
– “Các vị, xin cứ tự nhiên, không biết có ngon không? Đâu để thử coi… Ừm, không tệ…”Đức ăn thử 1 miếng, gật đầu, hài lòng… Đã biết hắn 1 thời gian khá lâu nên Hãi Yến, Lan Anh, Lam Điền, Vệ Lan không khách sáo cầm muổng tự nhiên thưởng thức…

Trang Đài, Micheal Vủ, Adam, Peter Huỳnh cũng chẳng nói năng gì, cầm muổng ăn bánh…

Sáu người mới ai cũng có chút khẩn trương, hồi hộp. Lần đầu tiên gặp ông chủ mà, phải có ấn tượng tốt nên trong đầu đã soạn sẵn bài để tự giới thiệu mình, nào ngờ đầu tiên không phải hỏi tên tuổi mà là được mời ăn bánh. Bởi vậy nhìn nhau dở khóc dở cười thầm nghỉ “gì kỳ vậy ta, thôi rồi gặp ông chủ kiểu này không chừng ba bãy hăm mốt ngày lại phải xin việc khác… Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng rồi cũng cầm dĩa bánh lên,”hòa nhập” trước cái đã, chuyện khác hạ hồi phân giãi.

– “Cảm ơn, tôi không ăn ngọt, lúc này hơi béo ra nên muốn giãm cân, thật là không có lộc ăn, mấy thuở Đức tổng chơi sang mua bánh đãi nhưng đành chịu thôi…” Hồng Ngọc pha trò.
– Vậy sao? Vậy thì cảm ơn nhiều nha, tính trưa nay đãi cô ăn cơm coi như ủy lạo công cô làm việc cực khổ nhưng cô đã nói như vậy thì tôi tiết kiệm được chút tiền…
– Vậy sao? Nếu được ông Tổng đãi ăn thì khác, nhà hàng 5 sao nha, anh ra tiền tôi ra mạng.
– “Đức tổng, anh như vậy là không công bằng rồi, lúc anh qua Canada không phải chỉ có Ngọc Giám đốc làm việc cực khổ đâu à, có phải không các vị?” Hãi Yến “bất mãn”, liếc nhìn Lam Anh.
– Chuẩn không cần chỉnh, anh không công bằng, chúng tôi sẻ khiếu nại với Bí Thư đấy…

Thấy Hãi Yến, liếc mình… Lam Anh hiểu ý liền gõ nhịp… Trước kia bên cạnh Nguyển văn Đồng để làm nội gian cho Bích Trâm nên cả hai rất hiểu Hồng Ngọc. Tuy bây giờ đã là người cùng phe nhưng vẩn có chút gút mắc vì chuyện trước kia nên đôi khi đấu đá nhau vẩn không thể tránh khỏi. Biết hắn và Hồng Ngọc đi ăn cơm rất có thể sẻ xảy ra chuyện nên tìm cách “ngáng chân”. Không thể để Hồng Ngọc chiếm tiên cơ, hành động trước Thanh Phượng và Phương Trang được đồng thời ngầm ám thị “tụi này giám sát anh đấy”.

– “Đức tổng, xem ra nếu anh không “chảy tí máu” là không xong đó…”

Ngoài mặt Hồng Ngọc rất vui vẻ nhưng trong lòng thầm mắng Hãi Yến, Lam Anh phá chuyện tốt của mình, Hồng Ngọc đã tính rồi, chỉ cần hắn và nàng đi ăn cơm thì nàng sẻ có cách để hoa rơi hửu ý, tiến thêm một bước nửa.

– “OK… OK… Hôm nay thì không được để hôm nào tôi đãi các người 1 chầu ở nhà hàng 5 sao nha. Như vậy được chưa?”Đức phát tay, nào biết các nàng đang vì mình mà ngầm đấu đá, canh chừng lẩn nhau…
– “Có câu này của Đức tổng là được rồi… Còn 10 phút nửa là 11 giờ, bên Montreal, phó Loan sẻ “online” họp với mình.
– “Phó Loan trực tuyến?” Đức chưng hửng, hỏi, thầm nghỉ Loan vậy kêu mình tới đây làm gì? Nhưng nghỉ cũng phải, là TGĐ mà ít ai biết mặt, vừa rồi là thí dụ cụ thể, xem ra mai này phải thường xuyên hơn mới được.
– “Anh không biết sao? À, thôi tôi hiểu rồi, không ít lần nghe Tú Nhi nói với Tuyết là anh ít tới đây lắm nên có lẻ muốn anh tham gia nhiều hơn, tôi không thấy còn lý do nào khác. Hi hi…” Đến lượt Hồng Ngọc sửng sốt nhưng sau đó chợt hiểu nên giãi mã.
– Chắc là vậy rồi, aiz…
– Trong khi chờ đợi, để tôi giới thiệu nha. Các vị, đây là Tổng Giám đốc cũng là “Chairman” của Đức Lập… TGĐ… Nathalie, Micheal, Peter, Adam thì anh đã biết rồi, còn các vị này là người mới… Các vị tự mình giới thiệu đi ha…”Hồng Ngọc chỉ giới thiệu hắn, để các người tự mới giới thiệu mình.
– Đức tổng… Tôi là Minh Triết, người Mỷ Tho, Kỷ sư phần cứng (Hardware engineer)…
– Đức tổng… Tôi là Cao hy Vọng, người Phan Thiết, Kỷ sư phần mềm (Sofware engineer)…
– Đức tổng… Tôi Tạ Khánh Bình, quê tôi ở Quảng Ngãi, kiểm soát chất lượng QC (Quality control)…
– Đức tổng… Văn Thu Phương Vỉnh Long Kỷ sư điện…
– Bửu Cảnh Cà Mau Kế Toán…
– Thái Thanh Bến Tre Người lập kế hoạch sản xuất (Planner)
– “Hoan nghênh. Hoan nghênh các vị đến với Đức Lập… Đức đứng lên đến bắt tay từng người, nói câu chào đón miệng cười niềm nở nhưng trong lòng đang thầm than… Từ “kế toán” thì biết chút chút, còn cái gì Kỷ sư phần cứng, phần mềm, lập kế hoạch sản xuất, hắn chẳng hiểu mô tê gì hết…
– A hèm, a hèm… Không sợ các vị chê cười, tôi học không cao, kiến thức không nhiều nên không hiểu cái gì là phần cứng hay phần mềm nhưng có điều các anh chị được Ngọc Giám đốc tuyển dụng vào Đức Lập thì đối với việc tôi sắp làm thì chắc chắn rất hửu dụng, điều này tôi có thể khẳng định.
– “Đức tổng quá khiêm nhường rồi, người khác nghỉ sao tôi không biết như tôi đối với anh thiệt tâm phục khẩu phục.” Hồng Ngọc nói ra những lời tận đáy lòng. Cha con Nguyển Văn Đồng và cả nhà Chánh văn phòng Diệp ai cũng có trình độ đại học và quyền lực mà nhưng vẫn là bại tướng của hắn. Chỉ vậy cũng quá đủ rồi.
– “Tôi thấy Đức Tổng còn rất trẻ mà đã là người sáng lập ra Đức Lập thì chắc chắn có chỗ hơn người. Ở đời chỉ nói thực lực, nhìn sự thật mà đánh giá, tôi năm nay đã gần 50 rồi nhưng so với Đức Tổng tôi thấy mình kém xa… Các vị thì sao?”Minh Triết cảm thán, nhìn quanh hỏi.
– “Khi thấy anh lần đầu, tôi có cảm giác không thoải mái lắm, thầm nghỉ tại sao mình việc cho người này vì vậy, hi hi, anh cũng biết rồi đó, tôi và anh thường có ý kiến bất đồng nhưng bây giờ suy nghỉ lại, tôi thấy mình thật nông cạn… Anh Triết vừa rồi nói rất đúng với ý nghỉ trong đầu của tôi…”Trang Đài mỉm cười.
– “Ý kiến bất đồng thôi mà… Trái lại tôi thật thích cá tính của cô…”Khụ khụ khụ…”…”Nói câu này xong hắn cảm thấy không ổn, lấy tay che miệng ho để khỏa lấp.

Ngoài các người mới… Hãi Yến, Lam Anh sửng sốt. Lam Điền, Vệ Lan, Hồng Ngọc, Thu Lan giật mình. Micheal Vủ, Peter Huỳnh. Adam chấn kinh. Không hẹn trong đầu có cùng ý nghỉ “OMG chẳng lẽ Nathalie? Mà hồi nào vậy? Thật là kín ha”… Nếu không thì sao trở nên nhu mì hiền hơn ma soeur vậy? Trước kia hay bóp chát bắt bẻ lắm mà?

Trang Đài cầm ly cà phê lên hớp 1 ngụm, chăm chú nhìn màn hình của laptop trước mặt, nàng nghỉ gì thì chỉ có nàng mới biết, Đức thì chẳng nghỉ gì hết hắn hay suông miệng ba hoa nói nhăng nói cuội không hề nghỉ mình đang bị nghi ngờ.

Cũng không có gì lạ, hạ tầng ít hoặc không biết thì không ngạc nhiên, nhưng viên chức thuộc hàng cao cấp như Trưởng phòng, Giám đốc làm việc ở Đức lập 1 thời gian thì tất biết ông chủ là người đào hoa chiếu mạng nên có rất nhiều phu nhân và phần lớn phu nhân nào thân phận không tầm thường, có người chỉ cần hắt hơi sổ mủi thì trong giới quan trường có lắm người ăn không ngon ngủ không yên cũng chưa hết, lại có vị phu nhân vung tay 1 cái thì mua chiếc du thuyền như là mua chiếc xe Rolls Royce… Huyền thoại của Đức tổng thật khó tin ở thời đại 4. 0 này nhưng là chuyện có thật.

Rồi thì âm ỉ có tin đồn nói là Đức tổng rất có tài ăn nói, con chim trên cành khi nghe hắn nói cũng bay xuống huống gì đàn bà con gái nhưng nói thì nói vậy thôi để mô tả mỵ lực và hào hoa của hắn. Micheal, Peter, Adam đều nghỉ Nathalie “vướng” vào cũng không có gì là lạ… Nghỉ tới đây, bất chợt cả 3 liếc nhìn Văn Thu Phương, trong đầu không hẹn có cùng ý nghỉ: “Á đù… Đừng nha, Làm ơn đi đại ca, hãy cho “đàn em” con đường “sống”.

Ngay lúc này TV trên tường được kết nối với laptop của Hồng Ngọc nên màn hình đều nhấp nháy cùng lúc…

– “Phó Loan khỏe chứ?”Đức phớt lờ Ngọc Hoa…
– “Khỏe? Anh nghỉ sao TGĐ, bây giờ bên này là gần nửa đêm rồi đó vậy mà còn phải họp… TGĐ nói đi khỏe hay không khỏe?”Phó Loan, Giang Ngọc Hoa xuất hiện trong 1 khung nhỏ trên màn hình. Giọng Loan “sừng sộ”… Chỉ là cho vui thôi.
– “Hi hi, bởi vậy tôi thường nói với tất cả mọi người Đức Lập không có Phó Loan là không xong…”Đức nịnh.
– “TGĐ nói 10 câu chưa được 1 câu là thật… Tin cậu mới là lạ… Hello… Chào tất cả, mọi người khỏe chứ? Tôi thấy có 1 số người mới ở đây, vậy để tôi ngắn gọn giới thiệu, tôi là Dương Hồng Loan, Phó TGĐ. Bây giờ tạm thời “skip” giới thiệu đi ha. Hi hi, tới 6 người, bây giờ có nói tôi cũng không nhớ hết. Từ từ chúng ta sẻ có dịp biết nhau thêm mà.” Loan mỉm cười nói.
– Phó Loan nói đúng, mới vừa rồi thôi, các anh chị đây cũng đã giới thiệu qua nhưng bây giờ tôi chỉ nhớ 1 hoặc hay người… Như hồi nãy, đã gặp cô Thu Cúc lần trước mà vẩn quên tên, nhắc mới nhớ… Xin lỗi nha các vị… Lúc này trí nhớ hơi kém cõi… Ây, không được, Chị Lan, ở đây tôi không có thư ký, hay là chị tạm thời làm thư ký ghi chép nội dung buổi họp cho tôi nha…

“Dạ được Đức Tổng…”Lan gật đầu.

– “Chị Lan nhiều việc lắm, vừa ở đây vừa ở TTTM, còn phải đi Cần Thơ, chạy đi chạy lại ba bốn chỗ. Hay để tôi làm Thư ký cho anh?” Hồng Ngọc gợi ý.
– “Không sao mà…”Lan nhu mì nói.
– “Vậy thì không được. Ngọc Giám đốc nói đúng đó… Nhưng Giám đốc Ngọc cũng không thể làm thư ký cho tôi được, như vầy đi, để Thu Cúc kiêm luôn công việc thư ký của tôi. Tạm thời thôi, từ từ rồi tính… Gọi chị Cúc vào đi.” Nét mặt nghiêm túc, Đức phát tay, vẻ cười cười đã biến mất rồi.
– “Đức Tổng… Vậy tôi gọi Thu Cúc vào…”Adam đứng lên mở cửa ra ngoài chằng mấy chốc cùng Thu Cúc trở vào.
– “Tổng Giám đốc…”Nghe Adam nói hắn chỉ định mình làm thư ký, Thu Cúc vô cùng phấn khích… Tuy chỉ là tạm thời thôi nhưng nàng biết ý nghĩa rất quan trọng, đây là dịp thể hiện năng lực của mình, nếu làm tốt, trong tương lai biết đâu có thể được thăng làm Trưởng phòng hay Phó hoặc Giám đốc cũng không chừng?
– “Ừm… Ngồi xuống đi…” Biết Adam đã nói cho nàng biết nên Đức không nói nhiều, khẻ gật đầu hất hàm ra chỉ thị.
– “Dạ…” Thu Cúc kéo ghế ngồi sau lưng Tổng Giám đốc, lấy laptop bắt đầu ghi chép.
– OK… Chúng ta bắt đầu họp… Phó Loan, bên kia các người khỏe chứ? Có vấn đề gì không.
– “Ai cũng khỏe, mọi việc bây giờ không có gì nhưng tương tai ra sao thật khó nói lắm… TGĐ để thuận lợi trong việc điều hành các nghiệp vụ của cậu ở Bắc Mỷ, tôi đề nghị chị Giang Ngọc Hoa vào chức vụ Phó Tổng Giám đốc… Chị Hoa có kinh nghiệp trong hệ thống và phương tiện giao thông công cộng, giao thiệp rộng với các tay chơi lớn trong ngành “Trasport ” như Alstom, Bombardier, Siemens ở Bắc Mỷ và bên Âu châu nên tôi nghỉ chị Hoa là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí này.”

Loan nói 1 hơi,”nâng” Giang Ngọc Hoa lên cao vời vợi, ánh mắt nhìn Đức mặc dù không trực tiếp mà qua hình ảnh trên màn hình TV nhưng hắn nhận ra ánh mắt của Loan, ánh mắt mà chỉ có 2 người tâm ý tương thông với nhau mới hiểu được thông điệp ngầm trong đó.

– “Phó Loan đã nói như vậy. Chị Hoa, mai này mong chị góp sức dìu dắt nghiệp vụ bên đó ngày càng phát triển…” Lẻ ra gọi “Dì” nhưng hắn gọi Hoa với từ “chị”. Cũng là vì Giang Ngọc Hoa lúc trước đã nói đừng gọi ả là dì đó thôi nên lần này hắn cứ như vậy mà đối xử.
– “Chuyện này cậu có thể an tâm, tôi cam kết sẻ đưa nghiệp vụ ở Canada tốt hơn bây giờ, hay là như vầy đi, tôi lấy 100 triệu mua 10 phần trăm cổ phần, cậu thấy sao? Đó là tất cả tài sản của tôi đó… Nếu công ty thua lỗ thì tôi mất tiền…”

Tuy vẫn là Phó Tổng Giám đốc đấy, nghe thì giống như trước kia nhưng thật ra là khác một trời 1 vực vì là toàn quyền ở khu vực Bắc Mỷ và Âu Châu. Đạt được nhũng gì mình muốn nên Giang Ngọc Hoa muốn thể hiện.

– “Ậy, không cần đâu, tôi vừa tiếp quản công ty của mẹ tôi nên không muốn người ngoài chi phối công ty, hơn nửa tôi không cần tiền ít ra trong giai đoạn này…”Đức lắc đầu, ngừng 1 chút hắn nói tiếp.
– S. V. L ở Montreal, La Source ở Quebec… Việc quản lý hành chánh, conception, vẻ họa đồ, Services nói tóm lại tất cả do cô toàn quyền phụ trách. Cái tôi muốn là sản xuất thì mang về VN chứ không để bên Trung Quốc hay Thailand làm nửa…
– Cái này khá phức tạp…
– Vậy nói ra nghe thử coi phức tạp cỡ nào để tìm phương án giãi quyết.
– “Là như vầy, trong thời gian qua tôi có tìm hiểu chút đỉnh… Hiện nay sản xuất được làm ở Trung quốc nếu mình muốn đem về VN không phải là không được nhưng phải có sự đồng ý của khách hàng như Bombardier hay Alstom hoặc Siemens chẳng hạn…”Loan giải thích.
– “Tại sao? Sản xuất ở Trung Quốc hay Thailand hoặc ở nước mình có khác biệt gì?”Bên Cần Thơ, tuy gần đây rất tìm tòi và đào sâu nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều với chuyện làm ăn bên bắc Mỷ nên Tú Nhi hỏi…
– “Ờ phải, có gì khác chứ?” Đức nhíu mày, gật đầu.
– “Không phải là vấn đề khác hay giống mà là quy trình làm việc của họ. Hàng mình làm bán cho họ đang sản xuất ở Trung quốc bây giờ chuyển qua VN thì họ phái QC của họ đến VN “audit” để coi mình có đạt yêu cầu của họ hay không… Nếu OK thì không sao nếu không được đúng thì phải làm lại cho đến khi OK mới thôi… Vấn đề là khi họ thấy có điểm gì không hợp với quy trình thì họ không chấp nhận đồ mình sản xuất, việc này dẫn tới sự đình trệ trong việc giao hàng đúng thời hạn do đó sẻ ảnh hưởng dây chuyền…” Giang Ngọc Hoa nói 1 hơi, giải thích khá mạch lạc, rõ ràng.
– “Vạn sự khởi đầu nan, cho dù khó khăn nhưng tôi khẳng định mình làm được… Cũng là câu nói đó, sản xuất của mình sẻ đem về VN…” Đức tỏ ra rất cương quyết.
– Những gì cần nói tôi đã nói. Công việc xây công xưởng và mua các thiết bị máy móc rất bận rộn, Bên này cậu không cần lo, tập trung vào công xưởng sản xuất đi. Nếu không có gì tôi để TGĐ làm việc… Good luck… Chị Loan, tôi đi trước… Các vị, xin chào…

Giang Ngọc Hoa nói xong rời đi…

– “Đức tổng, chuyện Giang Ngọc Hoa vừa nói không thể coi nhẹ, phải,”hope for the best but ready to the worst” lần đầu “audit” thất bại chúng ta sẻ làm cho tới khi khách hàng bật đèn xanh cho việc sản xuất. Vấn đề là trong thời gian chưa được chấp nhận, công việc của họ bị đình trệ lý do là hàng mình cung cấp không đủ tiêu chuẩn thì mình sẻ bị phạt theo hợp đồng… Chúng ta phải quy mô chuẩn bi trong việc mướn và huấn luyện người…” bên Montreal chỉ còn 1 mình. Loan nói 1 hơi dài phân tích lợi hại.
– Xem ra phải mướn thêm người và việc xây nhà máy, mua thiết bị, 3 chuyện này phải tiến hành song song mới được… Nhất là nhà máy và thiết bị cần cho việc sản xuất phải cần xong trước thời hạn càng sớm càng tốt nhưng phải bảo đảm chất lượng của công trình. Trả lương giờ phụ trội nếu cần… Nathalie, Micheal, Peter và tất cả những vị đang có mặt ở đây chuyện này phải trông cậy vào tất cả vị phối hợp làm cho tốt.
– “Đức tổng cứ yên tâm…”Nathalie Trang Đài, Micheal Vủ, Peter nghiêm túc.
– “Được Tổng giám đốc tin tưởng. Chúng tôi sẻ làm hết sức” Minh Triết đại diện nhóm mới, nghêm túc nói.
– “Ừm… Trong các vị ai có kinh nghiệm về các thiết bị điện tử không?” Đức nhìn quanh, hỏi, câu hỏi nhắm vào 6 người mới.

Văn Thu Phương giơ tay ngập ngừng, nói.

– Là kỷ sư chuyên về “Production” nên tôi có gần 2 năm kinh nghiệm việc làm ra các máy “test semi automatic”…
– “Test semi automatic? Là cái gì vậy? Các vị đừng chê cười nha, tôi học không cao nên không hiểu, có thể giải thích 1 chút không?”Đức mỉm cười.

Bên trái là Hồng Ngọc, bên phải là Thu Lan không hẹn nhưng đều có cùng ý nghỉ “anh hai à, ở đây không thạc thì cũng là Tiến sỉ vậy mà ngồi nghe anh nói và nhìn mặt anh làm việc. Anh không học cao có phải là muốn “chơi” người ta không?

– “Dạ, Đức tổng, là như vầy, bất cứ sản phẩm điện tử nào trước khi giao hàng cũng cần được kiểm tra bằng “test” chức năng của nó, tùy theo mức độ phức tạp của sản phẩm mà thời gian “test” lâu hay ngắn… Nếu là người “test” thì lâu hơn nhưng nếu là máy test thì sẻ ngắn thời gian hơn, như vậy giá thành sản phẩm sẻ giãm, lợi nhuận sẻ tăng…”Tuy ngắn gọn nhưng Thu Phương giải thích rất rõ ràng…
– Oh, Tôi hiểu rồi, tốt lắm… Ừn, Xin lỗi, tôi quên tên cô là gì quên mất tiêu, à, nhở rồi, cô Phương phải không? Ừm, cô Phương có chồng con chưa vậy?

Mọi người nhìn nhau nghi hoặc. Bên Montreal, Loan sửng sốt. Ai cũng thầm nghỉ sao bổng đang họp mà “anh Tổng” hỏi đời tư chồng con của người ta? Có thấy “vừa” mắt thì cũng không nên lộ liểu như vậy mà… thật là.

– “Tôi… Tôi vẩn còn ở nhà với cha mẹ…”Mặt Thu Phương ửng đỏ, tuy nhìn nàng thấy tầm 26 nhưng tuổi thật thì sắp 30 rồi. Nói mình còn đang ở nhà với cha mẹ thì có nghĩa là chưa chồng, ở VN, đàn bà con gái sắp bước qua hàng băm mà chưa chồng thì như cá chợ chiều, đồng nghĩa với “ế”…
– “Tốt lắm…”Đức gật gù nhưng chợt thấy ánh mắt Hồng Ngọc, Trang Đài nhìn, hắn giật mình cảm thấy không ổn, vội vàng đính chánh…
– Ouf… Sorry, ý tôi muốn gửi cô đi Trung quốc 1 chuyến nhưng ngại nếu cô có gia đình và có con nhỏ thì không tiện, cô chưa có gia đình thì hay quá. À, cô nói tiếng anh được chứ? Ý cô thế nào? Đi Trung Quốc 1 tuần được không?
– “Tôi… Tôi nói tiếng anh được nhưng không lưu loát lắm hơn nửa chưa xuất ngoại lần nào…” Thu Phương không ngờ hắn có ý gửi mình ra nước ngoài công tác. Trung quốc thôi, không phải Mỷ hay Âu châu nhưng cũng cảm thấy mừng đồng thời thấp thõm lo âu sợ hắn đổi ý khi biết nàng chưa từng xuất ngoại, tiếng anh thì được thôi chứ không giỏi lắm.
– “Vậy thì được rồi… Ừm… Nếu gửi cô đi 1 mình thì cô sẻ bỡ ngỡ…”Đức trầm ngâm suy nghỉ.
– “Tôi có ý này, chúng ta phái anh Bình cùng với cô Phương… 1 người là kỷ sư sản xuất (Production engineer) 1 người là QC (Quality control)cả hai qua Trung Quốc làm “audit” đồng thời quan sát quá trình sản xuất của họ để sau này áp dụng trong xưởng mình?” Hồng Ngọc góp ý.
– “Ý kiến hay… Anh Bình, cô Phương. Hai người nghe rỏ rồi chứ gì, sao hả?”Đức nhìn 2 người Bình, Thu Phương… Cười, hỏi.
– “Tôi sẻ không làm Đức tổng thấy vọng…”Bình thẳng lưng, ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
– “Tôi sẻ làm hết sức mình…”Thấy có người đồng hành, Thu Phương cảm thấy đỡ lo, mạnh dạng gật đầu.
– “Tốt lắm… Hai vị chuẩn bị đi… Nhờ Phó Loan liên lạc với bên Trung Quốc, thông báo với họ ngày giờ 2 người mình qua đó “audit”…
– “OK… Còn gì nửa không? Nếu không còn tôi đi ngủ đây, bên này là nửa đêm rồi đó…”
– “Ouf… Quên bên đó bây giờ là nửa đêm ha… Có gì mai mốt nói, giấc ngủ là quan trọng… Bonne nuit… À la prochaine (Ý nói ngủ ngon, lần tới gặp)”… Không phải có ý khoe mà chỉ là vui miệng nên Đức xổ tiếng Pháp, hắn chỉ học được vài câu thôi. Biết vậy nên Hồng Ngọc, Thu Lan, Trang Đài, Micheal Vủ, Peter Huỳnh bấm bụng nhịn cười, 6 người mới nào biết vì vậy thấy hắn “bắn” tiếng Pháp cũng biết tiếng Anh cũng thông vì vậy âm thầm nể phục.
– “Đức tổng… Việc mướn người có kinh nghiệm về điện tử hiện nay có khó khăn…”Adam… Trưởng phòng nhân sự bức xúc.
– “Khó khăn? Nói ra nghe thử?” Đức nhíu mày.
– “Là như vầy, chuyện này Peter có báo cáo với tôi, người mới ra trường thì không có kinh nghiệm, người có kinh nghiệm thì không muốn rời đi trừ khi mình trả lương cao nhưng phần lớn họ không tin tưởng các công ty mới như công ty mình. Cũng dễ hiểu mà, tâm lý con người là vậy, thích ăn chắc mặc bền, làm chỗ nào quen chỗ đó cho tới khi về hưu hoặc bị chủ cho thôi việc…”Hồng Ngọc nói…
– “Vậy cũng phải.” Đức gật đầu, trước tới giờ hắn để Loan hoặc các nàng cáng đáng công việc làm ăn của mình, không ngờ hôm nay thấy nhiều khó khăn như vậy…
– Đức tổng, tôi có ý này không biết có được không? – Nathalie Trang Đài góp ý.
– “Sao hôm nay khách sáo vậy? Cô có ý gì nói ra để chúng ta cùng tham khảo…” Đức mỉm cười, thân thiện.
– Ngày nay khuynh hướng của các công ty là khi nhân viên tới tuổi hưu thì cho họ về vườn, mướn người trẻ trả lương rẻ… Nếu nói vắt chanh bỏ vỏ cũng không là quá đáng, có rất nhiều người ở tuổi về hưu vẩn còn rất tráng kiện…

Nghe tới đây, hai mắt Đức sáng lên, cướp lời.

– Ý cô muốn nói là mình mướn những người này? Phải ha… Càng già càng gân, à không phải càng có nhiều kinh nghiệm…
– “Đúng là như vậy đó, Đức tổng… Anh thật thông minh…”Nathalie đưa ngón tay cái…
– “Cứ quyết định như vậy… Peter… Anh nghe rồi chứ gì… Mai này nếu có các người cao tuổi gửi CV xin việc làm, nếu cần thì cứ mướn họ… ý kiến này rất hay, cảm ơn Nathalie…”Hắn mỉm cười nhìn Trang Đài đưa ngón tay cái, không phải là bánh ít đi bánh quy lại mà khen thật lòng…
– “Cảm ơn đã quá khen…” Trang Đài má đỏ hây hây…
– “OK Đức tổng… Như vậy thì dễ hơn nhiều…”Adam cảm thấy nhẹ nhõm…

Hãi Yến, Lam Anh nhìn nhau nghi hoặc thầm nghỉ chẳng lẽ Trang Đài này? Xem ra phải báo cáo với chị Trâm mới được…

Hồng Ngọc âm thầm cãnh giác nghỉ bụng nhất định Trang Đài chắc là có ý rồi, không thể để ả vượt qua mặt mình được…

– “Thật là trùng hợp, tôi có vài người bạn đúng ra phải nói là sư huynh trong ngành mới đúng vì rất có kinh nghiệm trong nghề, tầm 60, 61 rồi bất đắc dỉ về hưu vì hãng nói họ già… Các vị cũng biết đó, người về hưu thì thu nhập không cao nếu Đức Lập có thể mướn họ thì hay quá, lương bổng thấp chút cũng được…” Minh Triết dè dặt nói…
– Cái gì lương bổng thấp chút cũng được… Ở đâu thì không biết chứ Đức Lập sẻ không bao giờ làm chuyện chèn ép bốc lột như vậy… À… Hồng Ngọc, cô phải nhớ điểm này Anh Triết, nói bạn anh cứ gửi CV tới để Phòng nhân sự xét duyệt… Các vị cũng vậy, lúc này là lúc Đức Lập đang cần nhan tài, thấy ai có khả năng thì giới thiệu họ… Peter, cho dù có ai ngồi xe lăn miển là đầu óc người đó sáng suốt, có thể cống hiến cho công ty thì mướn họ… Lương bổng và phúc lợi không thể khác biệt… Không phân biệt đối xử. Tất cả hãy nhớ lấy điểm này. Đức tổng nghiêm túc dặn dò…
– “Tôi nhớ rồi, Đức Tổng…” Peter nghiêm túc gật đầu.
– Ừm… Còn nửa… Để dễ dàng chiêu mộ nhân tài… Thu Cúc, chị ra thông báo, nói kể từ hôm nay nếu trong công ty, ai giới thiệu người tới Đức Lập làm việc, sau khi qua 1 thời gian ừm… 3 tháng đi, nếu người đó được đánh giá tốt thì người giới thiệu sẻ được thưởng… ừm… được thưởng số tiền tương đương 2 tháng lương…

“Hai tháng lương?”… Cả phòng im lặng không ai nói tiếng nào nhưng trong lòng ai cũng bồi hồi xúc động. Hai nhóm nhân viên củ, mới trong đầu ai cũng có cùng ý nghỉ: “Tuy ông chủ này còn rất trẻ nhưng không những đối nhân xử thế thật hơn người còn có ý tưởng vô cùng đặc biệt. Hành xử quyết đoán…

– “Tổng giám đốc, vậy, nếu giới thiệu người nhà hay bà con của mình có được không?” Thái Thanh, người lập kế hoạch sản xuất giơ tay ngập ngừng hỏi. Cũng là câu hỏi của tất cả mọi người đang có mặt trong phòng… Ai lại chẳng có người thân, nếu anh hay chị hoặc em mình đang tìm việc mà giới thiệu được nó vào đây, chỉ cần nó có năng lực qua khỏi 3 tháng thử thách thì nếu lương mình là 20 triệu vậy sẻ được thưởng 40 triệu? Nghỉ vậy nên ánh mắt ai cũng kích động.
– “Sao lại không? Anh em vợ con cũng không thành vấn đề… Đức lập chỉ nhìn việc không nhìn người miển là người có năng lực siêng năng cầu tiến là được, ngược lại thì cho dù có thân với ai cũng vậy,”dehors”…”(có nghĩa là đuổi ra ngoài)… Hắn lại vui miệng xổ tiếng Pháp…

“Không còn muốn gì hơn nửa”… Mọi người nhìn nhau, thầm nghỉ như vậy là quá tốt rồi…

– “Nói về phúc lợi, ừm, hôm nay tình cờ gặp bé Thu Hương, con gái của chị Thu Lan, tôi bổng có ý định mở ra nhà trẻ cho nhân viên và công nhân của Đức Lập…” Đức tổng lại tung tin tốt.
– “Nhà trẻ? Ý của anh là…” Hồng Ngọc chợt nhìn ra, trong lòng đã phục càng thêm phục… Trước kia nàng là TGĐ 1 thời gian 4, 5 năm vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến điểm này.
– “Là như vầy, nếu ai có con nhỏ, nếu vợ hoặc chồng hay là có ông bà nội, ngoại ở nhà trông nôm chúng thì tốt nhưng nếu không thì sao? Có phải là mang đến nhà trẻ? Các người thử nghỉ coi giờ tan tầm nếu trời quang mây tạnh thì không nói làm gì, ngược lại mưa gió bảo bùng, lụt lội đường xá ùn tắc thì sao? Có khi tốn nhiều thời gian chạy đến nhà trẻ rước con rồi từ nhà trẻ về nhà, sẻ tốn rất nhiều thời giờ đó là chưa kể đến xe bị chết máy…”Nói đến đây Đức dùng lại để mọi người hình dung ra bức tranh cực nhọc của những nhân viên, công nhân tất tả đón con về khi mưa gió bảo bùng…
– “Đức tổng… Tôi tới đây làm việc lúc cậu còn ở bên Canada, hôm nay lần đầu tiên gặp nhưng tôi thật phục cậu… Ai nói tôi có ý là nịnh bợ sao cũng được nhưng đây là những lời nói từ tận đáy lòng…” Đang ngồi, Minh Triết đột nhiên đứng dây nghiêng người tỏ vẻ kính trọng… Thấy lảo tiên phong, mọi người không 1 chút e dè, lục tục đứng lên theo để tỏ lòng kính trọng, khâm phục.
– “Ậy, các vị đừng làm như vậy, tôi coi các người như anh chị, chú bác, cử chỉ này thật không dám nhận…”Đức phát tay…
– “Thu Lan… Trong phòng này chỉ có chị là có con nhỏ như vậy chuyện nhà trẻ để chị lo là thích hợp nhất, mọi việc báo cáo với cô Hồng Ngọc là được… Ừm, không làm thì thôi một khi làm phải làm cho thật tốt. Phòng chơi, phòng nghỉ ngơi phòng giãi trí vâng vâng và vâng vâng à, nhất là vần đề ẩm thực của các cháu phải đầy đủ dinh dưởng… Nói tóm lại tôi muốn nhà trẻ của Đức Lập ít ra cũng như ở các trường mầm non công lập vậy à không phải tốt hơn… Không biết số trẻ em trạc tuổi con chị là bao nhiêu… Peter. Anh làm thống kê rồi đưa cho chi Thu Lan để chị ấy nhanh chóng làm kế hoạch thư… Ừ quên nửa, chị làm luôn nhà trẻ cho Đức Lập Cần Thơ… Như vậy đi… Sao hả chị Lan, chị có vấn đề gì không?” Hắn nói 1 tràng, mọi người yên lặng chăm chú nghe.
– “Đức tổng… Như vậy… Như vậy chi phí sẻ cao lắm tôi sợ không phải ai cũng có thể trả nổi…” Thu Lan ngập ngừng nói. Những gì hắn vừa nói là hình ảnh của 1 nhà trẻ “5 sao” dành cho con cháu các vị đại gia hay con cháu các cán bộ cao cấp…
– “Ậy, tôi đâu có kinh doanh nhà trẻ chứ, cái này là phúc lợi của nhân viên và công nhân của Đức Lập mà, mỗi tháng một triệu à không một triệu hơi cao, thu mỗi em bé 7 trăm rưởi ngàn tượng trưng được rồi”Đức phát tay… Hiện nay số tiền chi cho trạm y tế ở ngoài Hà Tỉnh xấp xỉ 2 tỷ mỗi tháng, nếu chi thêm 2 hoặc 3 tỷ cho vận hành của nhà trẻ đối với hắn chỉ là con số nhỏ.

“750 Ngàn? Giá này quá bèo so với nhà trẻ “bèo” của tầng lớp lao động gửi con, bây giờ là nhà trẻ thuộc diện “5 sao” đó… Đây cũng là một cách chiêu mộ nhân tài vì người có con nghe được tin này sẻ đạp đổ cánh cửa Đức Lập để tới xin việc… Chiêu này của Đức tổng quá lợi hại.

– Hồng Ngọc, cô tạm thời trích ra 2 tỷ tạo 1 danh mục “nhà trẻ” trong sổ sách để chị Thu Lan xúc tiến việc nhà trẻ…
– “Dạ được…”Hồng Ngọc gật đầu.
– Ừm… Thu Lan, chức vụ của chị bây giờ là gì vậy?
– “Thu Lan đang học việc ở Đức Lập, phụ giúp chị Kim Khánh trong việc khánh thành TTTM vào tháng tới… Chưa có chức vụ rõ ràng… Là do ý của Tổng giám đốc anh mà…”Hồng Ngọc nhắc nhở.
– “Vậy chuyện nhân sự của TTTM…”Đức giật mình, tháng tới khánh thành TTTM thì tất nhiên đội ngủ nhân viên và ban quả trị đã được thành lập vậy mà hắn chưa biết gì…
– “Tổng giám đốc, anh chưa biết đó thôi, lúc anh bên Canada, Phó Loan đã giúp chị Kim Khánh thành lập ban điều hành TTTM nhưng chỉ vài vị trí, chị Kim Khánh nói là còn phải chờ anh quyết định 1 số vị trí còn lại.” Hồng Ngọc nói.
– “À thì ra là vậy… Chắc chị biết việc này, là các bộ phận nào vậy?” Đức hỏi Thu Lan.
– “Dạ… Tổng Giám đốc… Phòng nhân sự, ban Bảo vệ, Phòng tài chính kế toán, tôi chỉ biết có vậy thôi…”Thu Lan đáp, nàng mong hắn hiểu, là người học việc nên chỉ mở mắt quan sát và không tiện hỏi nhiều nhất là nàng biết Kim Khánh không thích nàng chỉ vì trước kia nàng là người của Nguyển văn Đồng.
– Ừm… Thời gian học việc của chị tuy hơi ngắn nhưng chắc cũng được rồi, bây giờ bắt tay vào việc đi, vừa làm vừa học. Từ nay chị không cần ở Đức Lập nửa… Thu Cúc, cô thảo 1 văn bảng gửi đến ban Giám đốc TTTM Cao Lảnh nói bắt đầu ngày hôm nay tôi chỉ định chị Thu Lan vào chức vụ Giám đốc trách nhiệm về chất lượng hàng hóa và thực phẩm ở TTTM…
– “Tổng Giám đốc… Tôi… Tôi…” Thu Lan lắp bắp, nàng không ngờ hắn giao cho nàng trọng trách lớn như vậy.
– “Chuyện gì? Không có lòng tin sao?” Đức nhíu mày.
– “Không… Không phải… Tôi nhất định sẻ làm tốt nhiệm vụ, không để Tổng Giám đốc thất vọng…” Thu Lan hít 1 hơi thu hết can đảm, nói.
– Ừm… Tôi có lòng tin với chị, quên nửa, khi nãy tôi có nói chị lo chuyện nhà trẻ nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi ý định, chị cứ tập trung vào nhiệm vụ ở TTTM là được, còn chuyện nhà trẻ, Ngọc giám đốc hay là chuyện nhà trẻ giao cho cô…
– “Được mà Đức Tổng… Thu Lan, chúc mừng chị…”Hồng Ngọc mỉm cười, nàng mừng cho Thu lan là những lời thật từ tận đáy lòng. Cả hai trước kia đều làm việc cho Nguyển văn Đồng nhưng nàng may mắn hơn Thu Lan rất nhiều.
– “Cảm ơn Ngọc…” Thu Lan cố kiềm cơn xúc động, không phải vì được hắn cất nhắc nàng vào chức vụ Giám đốc trách nhiệm về chất lượng cho mọi hàng hóa ở TTTM mà là hắn chưa bao giờ có ý lợi dụng thân xác của nàng…
– Còn nửa, Thu Lan, chị đưa email, số điện thoại và mọi thông tin liên lạc của các cổ đông TTTM cho cô Thu Cúc… Thu Cúc, cô thông báo với các cổ đông của TTTM Cao Lảnh nói là tôi triệu tập buổi họp vào sáng ngày mốt…
– “Dạ… Tổng Giám đốc…” Thu Cúc, Thu Lan đồng thanh đáp.
– Vậy đi. Xin lỗi nha, tôi có việc phải đi trước, các vị cứ tiếp tục họp ha. – Đức nhìn đồng hồ, đến giờ tới nhà ông bà nội Trương Tấn Tài/Bích Phượng thăm Bí Thư Nga… Nghỉ tới đây hắn cảm thấy khẩn trương, hy vọng thằng bé đừng quá giống mình, giống mẹ nó thì được rồi…

Thấy hắn nhìn đồng hồ, mọi người liền đứng lên theo lể tiết tiển “ông chủ”…

Giơ tay coi như tổng chào, Đức bước đi…

– “Tôi tiển anh…” Hồng Ngọc bám theo…
– “Hả, ừ… được…”Hai người sóng vai đi ra ngoài…
– “Có chuyện muốn nói với tôi à?” Nhớ trước kia trong xe đã từng sờ và mút đầu ti nàng, từ dạo đó thì làm thinh như chẳng có gì xảy ra, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn nói “phải quấy?” Vì vậy Đức hồi hộp, hỏi.
– “Ừm… Vào văn phòng tôi đi, 5 phút thôi, tôi có chuyện nói với anh…” Tới ngay cửa văn phòng mình, nàng mở cửa, ánh mắt u oán, nói.
– “Ờ… được… Là chuyện gì vậy…”Lòng thấp thỏm, Đức lách mình đi vào, giả mù sa mưa, hỏi.
– “Anh đừng làm bộ như không có gì nha, anh coi tôi là ai? Hôm đó anh… Anh… Bây giờ coi tôi như trong suốt…”Cửa vừa đóng, Hồng Ngọc ứa nước mắt, giọng sục sùi.
– Đừng… Đừng như vậy, có gì từ từ nói… Cô là 1 người đẹp lại là 1 cô gái tốt, phải, tuy là trước kia rất chảnh rất hách xì xằng nhưng bây giờ hết rồi. Nếu cô muốn thì có cả khối đàn ông thanh niên xếp hàng từ đây ra tới Hà Nội cho cô chọn…
– Nhưng mà tôi chỉ thích anh thôi, tôi biết vì cái quá khứ mà anh chê tôi nhưng tôi đã quyết định lâu lắm rồi, đời này kiếp này tôi chỉ thích và anh thôi, làm bé làm thiếp hay làm người tình trong bóng tối cũng được…
– “Chê? Không phải đâu, chỉ là…”Hắn còn muốn nói thêm thì môi hắn đã bị môi nàng khóa lại… Chần chừ một chút rồi hắn cũng ôm nàng, nồng nàn đáp trả, trong đầu nghỉ người ta là đàn bà con gái nói nhứng lời như vậy coi như đã hạ mình lắm rồi. Sao nở đành nói “không” chứ…

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

– Chị Nở… Chị thấy Giám đốc Ngọc đâu không? – Thấy Hồng Ngọc theo tiển Đức Tổng khá lâu mà chưa trở lại phòng họp, Thu Lan ra ngoài tìm…
– “Ngọc giám đốc ở trong phòng văn phòng á…” Chị Nở vô tư đáp… Hỏi “Ngọc giám đốc thôi mà chứ không có hỏi Đức Tổng…
– “Ờ được, cảm ơn…” Thu Lan đến văn phòng của Hồng Ngọc…

Trước kia cả hai đều là người của Nguyển văn Đồng cũng vì hoàn cảnh và vì cuộc sống bắt buột thôi. Thu Lan có lẻ vì có chồng nên không may mắn như Hồng Ngọc có địa vị trên cao, nhưng giờ đây thời đại của lảo đã qua rồi. Tình cờ hay ngẩu nhiên hoặc định mệnh đưa đẩy, bây giờ cả hai đều làm việc cho hắn. Trước kia gặp nhau chỉ là 1 cái gật đầu nhẹ coi như chào hỏi, bây giờ là đồng bệnh tương liên vì vậy cả hai ngày càng thân thiết… Biết cửa không khóa nên theo thói quen mở cửa bước vào, miệng nói.

– “Hồng Ngọc… Ouf… Xin lỗi…”Cảnh nóng trước mắt khiến Thu Lan sau khi đứng hình 1 giây vội đóng cửa lui ra lấy lại bình tĩnh, làm như không có gì trở về phòng họp.
– “Sao nói đóng cửa rồi, thật là…” Hai người buông nhau ra… Miệng trách Hồng Ngọc… Đức thầm nghỉ “cũng may, xíu chút nữa đi tới bến luôn rồi…
– “Em nhớ là có đóng rồi mờ… Đừng lo, Thu Lan thân với em lắm hơn nửa không có tính bà tám đâu… Mình hôn nhau thôi mà…”Hồng Ngọc mỉm cười, phân bua.
– Hy vọng là vậy… Ậy thôi đi…”Đức phát tay, thầm nghỉ “Con bà nó, thấy cũng đã thấy rồi chẳng lẽ “undo” được sao?”Nhưng không cần Hồng Ngọc nói, hắn tin tưởng Thu Lan sẻ kín miệng… Có điều là mai này khi gặp Thu Lan, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
– “Thôi… Anh có việc phải làm, tới giờ rồi…” Đức nhìn đồng hồ…
– “Nhanh vậy sao, mai này anh phải tốt với em đó, đừng lo, em không đòi hỏi gì đâu, anh đừng lờ em là được, em không di dân qua Anh quốc cũng là vì anh đó…” Hồng Ngọc nhu mì nói.
– Suy nghỉ kỷ chưa để sau này đừng hối hận đó. Một khi nhất quyết theo anh thì không được hai lòng, còn nửa, em cũng thấy và biết đó, anh nhiều lắm…
– “Nói chuyện dư thừa, tưởng em ngu sao, biết từ lâu rồi nhưng em thích anh, em iu anh, người khác em nhìn không thuận mắt cho nên biết làm sao bây giờ? Anh nói đi… Cũng là câu nói đó, em không đòi hỏi gì ở anh hết. Tiển em có mà tuy không giàu như người khác nhưng không cần anh chu cấp đâu, chỉ cần anh tốt với em là được”Hồng Ngọc lườm yêu, hôm nay coi như được toại nguyện nàng cảm thấy vui vẻ yêu đời…

Ngay lúc này chuông di động reo, nhìn màn hình, thấy là Thanh Tình… Đức bắt máy.

– “A lô, anh đang ở đâu? Ông bà nội, ba má đang chờ đó…”Giọng Thanh Tình nũng nịu, có chút hờn dổi.
– “Họp ở Đức Lập chứ đâu, vừa xong thì em gọi, anh ra xe đi liền nè, 15 phút sau tới… Bye cưng, lát gặp…”Hắn nói xong lại 1 màn hôn gió rồi cúp máy, quay qua Hồng Ngọc cười giả lả.
– Bye nha… Hôm khác nói chuyện nhiều hơn…
– “Ừm, em hiểu mà, tuần tới ngày này là sinh nhật của em, anh tới nhà ăn cơm với em được không?”Giọng oanh vàng thỏ thẻ.
– “Không hứa chắc được nhưng nếu không bận gì thì nhất định sẻ tới… Anh đi nha.”Đức gật đầu, quay lưng bước đi.
– “Anh nói vậy là được rồi, anh không tới em vẩn chờ…” Nói xong Hồng Ngọc áp lên môi nàng lên môi hắn, hôn nụ hôn tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

– “Sao hả? Nó đang làm gì? Chừng nào nó tới?”Thấy Thanh Tình vừa cúp di động, bà nội Bích Phượng hỏi dồn dập.
– “Ảnh vừa mới họp xong ở Đức Lập, đang trên đường tới đây…”Thanh Tình cười đáp.
– “Con đã nói mà, ảnh nói hôm nay tới nhà thăm thím ba r, làm sao dám quên được chứ… Ảnh bận lắm nên trễ 1 chút thôi…”Phương Linh bênh vực.
– “Chưa tới 12 giờ mà… Đâu có trễ bà nội, tại bà nội nóng lòng thui” Thanh Tình nhìn đồng hồ.
– “Đó… Đó… Ông già, ông coi hai đứa nó kìa, đúng là nữ sinh ngoại tộc mà. Mới nói tới thằng Đức 1 chút thôi thì hai đứa thay phiên bênh vực…”Bích Phượng “quát” nhưng ánh mắt nhìn hai cháu gái có ý cười…
– “Ậy, bà nào cháu nấy mà, không phải sao, nhớ lúc anh hai bà còn sống, ảnh thường nói với tui là nhạc mẩu thường nói với bà câu này…”Tấn Tài híp mắt cười, nói.
– “Ha ha hi hi…” Trước câu nói của ông cụ… Thúy Hằng, Tuyết Nga, Trương Tấn Dũng, Trương Hạo Nam, Thanh Tình, Phương Linh và Tuyết Vân đều bật cười.
– “Ông già kia. Chắc cảm thấy ngứa mình phải không?” Bích Phượng quắc mắt hung hăng nhìn Trương Tấn Tài.
– “Nà nà, hai cháu nhìn đi, ông thì bị ngược đãi quen rồi nhưng hai đứa đừng bắt chước bà nội nha sẻ làm thằng Đức sợ đó…”Trương Tấn Tài giả bộ “sợ hãi”…
– “Haha hi hi…”Mọi người bật cười vui vẻ…

Từ lúc con dâu thứ Trương Tuyết Nga sinh con trai thì ngày nào nhà của Trương Tấn Tài cũng rộn tiếng cười, bầu không khí trong nhà vui như Tết, phải nói còn vui hơn Tết mới đúng. Cũng đúng thôi, năm hết thì Tết đến chứ đâu có gì đặc biệt. Nhưng con dâu thứ Tuyết Nga sinh cho nhà họ Trương 1 đứa cháu trai. Là cháu đích tôn đấy, nhà họ Trương có người thừa tự rồi, cho nên không mừng sao được chứ.

– “Ba à… Ba tìm ra tên nào hay cho cháu nội đĩch tôn của nhà họ Trương mình chưa vậy?” Trương Hạo Nam cười hỏi. Trương Tấn Dủng có con trai khiến Hạo Nam như trút được gánh nặng, vậy là nhà họ Trương có người thừa tự, từ nay lảo sẻ không còn cảm thấy tội lỗi với tổ tiên ông bà nửa.
– Ừm… Ba và má con đã suy nghỉ kỷ rồi… Là Gia Hào… Trương Gia Hào… ý nói nhà họ Trương hùng mạnh.
– “Gia Hào… Ừm… Thật là có ý nghĩa…” Hạo Nhiên, Thúy Hằng gật gù…
– “Gia Hào… Gia Hào… Tên này thiệt đẹp đó, cảm ơn ba…” Lâm Tuyết Nga gật đầu mỉm cười nhìn con trai đang nằm ngủ trong xe nôi với ánh mắt yêu thương.
– “Gia Hào thật dễ thương, cháu giống chị nhiều hơn là giống anh rể…”Tuyết Vân nhìn cháu rồi nhìn chị mình với ánh mắt hâm mộ.

Đang cười đùa, nhìn thấy Tuyết Vân bên cạnh vợ… Nghe nàng nói, Tấn Dủng chợt dộng tâm cơ.

– Hâm mộ phải không? Tuyết Vân, dì có vừa mắt ai chưa? Hay là để anh rể làm mai cho nha. Tối ngày cặm cụi ở nhà hàng kiếm tiền không được đâu. Nà, em chắc biết Lê Minh Đạo phải không? Anh ta có ý với em đó, thường nhắc khéo em mỗi lần gặp anh.
– “Không cần đâu… Anh rể…” Nghe Trương Tấn Dủng có ý mai mối cho mình với Lê Minh Đạo. Tên này gần như ngày nào cũng tới nhà hàng ăn cơm, người đã xấu, hàm răng như bàn nạo dừa lại còn ăn nói rất vô duyên bởi vậy nghe anh rể nói, Tuyết Vân vừa hổ thẹn vừa giận muốn hôn mê bất tỉnh.
– “Lê Minh Đạo? Ông xả, anh có lộn không vậy?” Tuyết Nga bất mản…
– “Lê Minh Đạo là ai vậy?” Bích Phượng sửng sốt, bà muốn biết người này là ai mà sao con dâu phản ứng mạnh dử vậy…
– “Người này ngoài Nam Định, được điều động tới Đồng Tháp mình thế vào chỗ của Nguyển Xuân Hoàng… Nghe nói có chút thế lực ngoài kia…”Trương Hạo Nam đáp.
– “Là Phó Chủ tịch tỉnh… Là chuyện tốt mà sao con phản ứng dử vậy Nga? Có gì không ổn à?” Bích Phượng nghi hoặc hỏi Trương Tuyết Nga.
– “Má… Người này vừa lùn vừa xấu làm sao có thể làm mai cho Tuyết Vân được chứ… Ảnh thật là, vậy mà cũng nghỉ được…” Lâm Tuyết Nga tức giận.
– “Thiệt sao?”Trương Tấn Tài Trương nhìn Thúy Hằng, hỏi… Cả hai ông bà đều yêu thích Trương Tuyết Vân, coi nàng như con cháu trong nhà, cũng như đối với Thanh Tình và Phương Linh vì vậy rất quan tâm đến nàng.
– “Đúng đó ba… Ây, không biết chú ba nghỉ sao mà muốn làm mai Tuyết Vân cho người này…”Thúy Hằng gật đầu.
– “Ây… Thằng Dũng con “mát dây” à…”Nghe con dâu trưởng nói. Bích Phượng quắc mắt nhìn Trương Tấn Dũng. Trương Tấn Tài liếc nhìn con trai thứ, lảo làm sao không hiểu được tim đen của con trai mình chứ, chắc là nghe Lê Minh Đạo có chút thế lực nên muốn thân thiết với người ta chứ gì…
– “Chắc là chú ba nghỉ tốt cho cô Vân thôi, phải, tuy Lê Minh Đạo xấu người 1 chút, lùn 1 chút nhưng có câu củi khô dễ nấu chồng xấu dễ xài…” Trương hạo Nam nháy mắt với Trương Tấn Dũng…
– “Đúng… Đúng đó, con quả thật là có ý này… À, Dì Vân… Dì không thích thì thôi coi như anh rể chưa từng nói qua ha…” Thấy mình bị “lên án”, Trương Tấn Dũng giả lả cười.
– “Quan tâm tới em vợ là chuyện tốt nhưng cũng phải lựa người xứng đôi mới được chứ… Ý, ông à, tôi bỗng nhiên có ý này nói ra để mọi người cùng suy nghỉ nha.”Bích Phượng giáo huấn Trương Tấn Dũng rồi nhìn Tuyết Vân, bà chợt động tâm cơ.
– “Cháu xin phép… Anh hai, chị Hai, em về…”Tuy được đối xử như người trong nhà nhưng nghỉ bà nội chắc có chuyện nói với người trong gia đình, mình không tiện ở lại, Tuyết Vân dợm người đứng lên nhưng Bích Phượng giữ tay nàng lại.
– Ngồi, ngồi xuống đi, có liên quan tới cháu đó… Nghe bác nói nếu nghe chói tai rồi đi cũng không muộn mà.

Tuyết Vân nhìn Tuyết Nga, Trương Tấn Tài và mọi người nhìn nhau không ai hiểu mô tê gì…

– “Bà định làm mai Tuyết Vân chứ gì? Nói đi là ai vậy…” Trương Tấn Tài đi guốc trong bụng vợ…
– “Không cần đâu bác…”Mặt Tuyết Vân ửng đỏ, thầm nghỉ “sao ai cũng nghỉ mình “ế” vậy? Thật là tức chết đi được. Bộ đàn bà con gái cần phải có chồng sao? Bây giờ là thời đại gì rồi? Sống một mình cũng được mà.
– “Ậy, bác đã nói ngồi nghe bác nói trước cái đã… Hi hi, ông già chưa lú ha, vẩn còn thông minh, đúng đó, các người nghỉ coi hay là mình làm mai Tuyết Vân với thằng Đức?” Bích Phượng bá đạo nói…
– “Bà nội… Bà…” Sắc mặt Tuyết Vân đỏ rực…
– “Má… Má nói cái gì?”Thúy Hằng, Tuyết Nga kinh hãi.
– “Trời đất, má à…” Trương hạo Nam, Trương Tấn Dũng trợn mắt…
– “Bà nội à, bà nội nói gì vậy?” Thanh Tình, Phương Linh há mồm.
– “Bà xả, bà không sao chứ?” Tấn Tài rờ trán vợ, lảo nghỉ Bích Phượng bất thình lình bị sốt cao nên nói nhãm…
– “Cái gì không sao hay có sao chứ… Nghe tui nói nè…”

Tuy không có người ngoài nhưng Bích Phượng chợt nhỏ giọng…

– 3 Đứa con gái của TBT không phải đã có con với hắn rồi sao. Bây giờ còn có con gái của Hoàng Ngọc Hãi nửa đó là chưa kể tới cháu gái của Lý Hoàng Chương, còn nửa nha, 3 chị em của đại phú bà Mỷ Chi gì đó nửa… Có phải hay không Thanh Tình và Phương Linh cũng nên có thế lực riêng của mình, không phải là để tranh giành gì hay đối chọi với nhau nhưng ít ra cũng phải có tiếng nói riêng của mình chứ, có phải không?

Trương Tấn Tài im lặng. Trương Hạo Nam, Thúy Hằng. Trương Tấn Dũng, Lâm Tuyết Nga nhìn nhau không lên tiếng. Trong đầu ai cũng có cùng ý nghỉ ” Thanh Tình, Phương Linh cùng lấy 1 chồng là chuyện hiếm có ở thể kỷ này rồi bây giờ lại có ý gán thêm 1 người cho hắn nửa thì quá hoang đường nhưng suy nghỉ kỷ thì rất là có đạo lý. Chuyện “thâm cung nội đấu” có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà, cho nên phải chuẩn bị trước mới được, chỉ sợ nhất vạn không sợ vạn nhất.

– “Chị Nancy và các người khác tốt với 2 đứa con lắm… Bà nội không cần lo lắng đâu…” Phương Linh trấn an bà nội.
– “Khờ thiệt, bà nội đã nói rồi, không phải là đấu đá nhau mà là phải có lực lượng riêng của mình, cháu nha, khờ câm hà, Thanh Tình còn đỡ 1 chút, trái lại Tuyết Vân rất lanh lợi…”Nói tới đây Bích Phượng liếc Tuyết Vân, trong lòng bà đắc ý, quả nhiên như mình đoán “Tuyết Vân 100 phần trăm “phải lòng” thằng Đức rồi… Chứ còn gì nửa… Phương Linh không phải đang cặp kè với thằng Phát mà khi gặp hắn thì như bị trúng tà hay sao? Thanh Tình trước giờ kén cá chọn canh lắm vậy mà cũng bị trúng chiêu mặc dù biết hắn với Phương Linh và cả bầu đàn thê tử…
– “Tuyết Vân… hi hi… bác nghỉ vậy thôi nếu cháu nghe không lọt tay thì coi như bà già này ba xí ba tú cho vui ha…”Hầu như biết Tuyết Vân “tình trong như đã mặt ngoài còn e” nhưng Bích Phượng vẩn màu mè. Không phải à? Hồi nãy nghe thằng Dũng làm mai cho tên Lê Minh Đạo gì đó thì mặt mài xám xịt nhảy đong đõng lên bây giờ thì “hiền như ma soeur”, khép nép vân vê tà áo. Đây là triệu chứng của con gái đang nổi chứng ngựa.
– “Tuyết Vân… Ý em sao hả?” Tuyết Nga hỏi, hy vọng mình đoán sai… Nàng cũng nhìn ra tâm tư của em mình vì vậy thầm than “đúng là “oan nghiệt”. Hai chị em Thanh Tình, Phương Linh rồi bây giờ tới hai chị em nàng không biết hắn có bùa ngãi gì không. Nghỉ tới đó, liếc nhìn thằng con đang ngủ say sưa trong nôi, nét mặt Tuyết Nga nhuộm hồng…
– “Em… Em…” Cái mị lực của hắn làm Tuyết Vân xao xuyến lâu rồi, nhưng vì hắn là BF của Phương Linh nên chỉ đành âm thầm “mối tình đơn phương”… Đùng 1 cái thì nghe tin Thanh Tình và hắn khiến Tuyết Vân thấy xốn xang. Chính vì vậy mà khi Trương Tấn Dũng muốn mai mối nàng với tên Lê Minh Đạo… Tuyết Nga cảm thấy buồn tủi. Nàng không thua kém Thanh Tình, Phương Linh mà sao lại gán nàng cho tên Lê Minh Đạo chứ?

Bây giờ nghe bà nội Bích Phượng hỏi, Tuyết Vân cảm thấy đây là cơ hội nhưng trước mặt Phương Linh, Thanh Tình nên Tuyết Vân hổ thẹn, ngại ngùng, ấp úng…

– “Thôi được rồi, để bác lo, mai này 3 đứa cùng nhau tiến thủ, hiểu chưa?” Sống tới tuổi 80 rồi rất rành tâm lý, biết Tuyết Vân đang rất ngại ngùng, khó nói ra miệng. Bích Phượng phát tay.
– “Vậy má định nói sao với Thằng Đức…” Trương Thúy Hằng nghi hoặc.
– “Ừ phải, bà không nói với nó là bà gả Tuyết Vân cho nó chứ?” Biết bản tính bá đạo ngang ngược của vợ mình. Trương Tấn Tài hỏi gặn.
– “Hỏi nó? Tui không khờ đâu, nó sẻ lắc đầu mặc dù trong bụng khoái muốn chết đi được. Ậy, à các người hỏi làm gì, để tui sắp xếp… Các người cứ chờ coi đi…”Bích Phượng cười gian…

Tuyết Vân cúi gầm mặt tránh ánh mắt của Thanh Tình, Phương Linh… Nàng vô cùng xấu hổ vì đã có tư tưởng không chính đáng với BF của chị em bạn thân nhưng nghỉ lại đây là chủ ý của bà nội mình mà còn mình chỉ lặng thầm thôi.

Thúy Hằng không 1 chút bận tâm tới chuyện Tuyết Vân, nàng nghi lắm có phải hay không Gia Hào là con của hắn? Bấy lâu nay Trương tấn Dũng tịt ngòi bổng dưng Tuyết Nga có thai rồi sinh ra 1 đứa bé trắng trẻo dễ thương như vậy chứ, có điều là sao đứa bé không giống hắn? Mình nghỉ lầm? Hay là Tuyết Nga với ai khác? Không thể nào đâu, nếu có với ai thì “ai” đó chính là hắn, không ai trồng khoai đất này hết á. Hắn và Tuyết Nga làm việc chung với nhau? Thôi rồi, chắc lúc hắn đến văn phòng của con Nga báo cáo công tác rồi thì cũng như mình và hắn? Chứ còn gì nửa… Ui chà, Tuyết Nga này cũng thứ dử nha…” Rúc cục đã ngộ ra “huyền cơ”, tìm ra giãi đáp cho bài toán bí ẩn… Nghỉ tới đây, Thúy Hằng cười thầm…

Thanh Tình, Phương Linh lúc đầu bất mản bà nội lắm nhưng bây giờ nghỉ lại thấy bà nội rất có lý, cứ lâu lâu bổng xuất hiện một người vậy thì tại sao không thể là chị Vân chứ, đúng như bà nội nói, là “phe ta” đó mà… Hơn nửa không thể trách chị Vân được, lúc trước mình không phải biết hắn đã có Phương Linh mà mình vẩn lao đầu tới à?

Thanh Tình nghỉ vậy, Phương Linh cũng nghỉ không khác mấy, nàng biết hắn và Tú Nhi mà mình vẩn đâm đầu vào bây giờ trách chị Vân sao được chứ? Như vậy là quá ích kỷ… Còn chuyện bà nội muốn hai nàng có thế lực riêng của mình, cả hai không muốn nghỉ tới.

Nghỉ vậy nên cả hai cảm thấy thư thái dễ chịu…

Ngay lúc này có chiếc xe chạy vào đậu bên hàng rào hoa dâm bụt. Cửa mở, Đức Bí tịch xuống xe, tay cầm hộp quà, lửng thửng đi vào.

– Hi hi… Ông nội, bà nội, Bí Thư Nhiên, Trưởng Ban Hằng, Chánh văn phòng Dủng, Chủ tịch Nga… Các vị khỏe a…
– “Sao xưng hô lung tung vậy? Giờ này còn gọi là “Bí Thư, Trưởng Ban, Chánh văn phòng, Chủ tịch?” Bà nội Bích Phượng nhíu mày.
– “Hắn quen rồi, thôi kệ đi má, cũng là 1 câu thôi mà, muốn sửa cũng từ từ…”Trương Thúy Hằng mỉm cười tỏ ra dễ dãi, trong thâm tâm nàng không muốn hắn gọi mình là “má” chút nào, thật là xấu hổ khi nghĩ đến lúc nàng và hắn quấn nhau trên giường, đủ trò lắm kiểu.
– “Ậy, là con rể của con, con nói sao thì sao đi…”Bích Phượng phát tay…

Thanh Tình, Phương Linh đi tới, một bên trái, một bên phải… Thanh Tình nhìn hắn từ đầu đến chân, hỏi.

– Nhả Thy nói anh bị thương, không sao chứ?
– “Hi hi, nhìn anh đi, thấy có gì không ổn không?” Đức xoay 1 vòng cho 2 nàng kiểm tra…
– “Chuyện bọn in đô, ông cũng có nghe qua, từ đầu đến cuối là sao vậy? Hai đứa Thanh Tình, Phương Linh nói không rỏ đầu rỏ đuôi gì hết…”Trương Tấn Tài nhíu mày.
– “Ông này, lúc này là lúc nào sao lại nói chuyện đó…”Bích Phượng gạt phăng…
– “Phải đó ông nội, thủng thẳng rồi mai mốt nói sau, không có gì quan trọng đâu… Để cháu chúc mừng chú thím ba… Wow, đẹp trai hết biết nha, chắc là giống chú ba lúc nhỏ có phải không bà nội?” Đức nhìn đứa bé đang ngủ trong xe nôi, khen nức nở trong bụng mừng rỡ khi thấy đứa bé không giống mình trái lại có đến 90 % giống Tuyết Nga, như vậy là quá tốt rồi nhưng đồng thời thắc mắc đứa bé này có phải là con của mình hay không vậy hay là bị Tuyết Nga “chụp mủ?”, Xem ra phải hỏi kỷ mới được.
– “Hi hi… Chú cũng nghỉ như vậy đó… Người ta nói con nít mới sanh đôi khi không giống cha cho đến khi càng lớn lên mới rỏ nét của cha…” Trương Tấn Dủng cười híp mắt.
– “Hi hi, chắc là như vậy rồi… Ouf, quên, ở đây có chút quà cho cháu…”Đức đưa hộp quà nhỏ cho Tuyết Nga…
– “Cảm ơn đã có lòng nhưng quà quý quá thi không nên, sợ có người nói ra nói vào… Cẩn thận tốt hơn… Tuyết Vân, em mở ra dùm chị coi là cái gì…”Tuyết Nga ra vẻ thản nhiên, thờ ơ.
– “Ý… Bà chủ Tuyết Vân cũng ở đây à, xin lỗi nha, nãy giờ không để ý nên không thấy cô, nghe nói cô bị tai nạn, bây giờ thấy cô không sao thì tốt rồi…”Đức vừa nói vừa đưa hộp quà cho Tuyết Vân.
– “Chưa chết được… cảm ơn Đức Bí tịch đã quan tâm…”Miệng nói kháy, lời vừa nói xong nàng chợt thấy không ổn vì như là giận lẩy hắn vì vậy mặt đỏ, Tuyết Vân cúi mặt cầm lấy họp quà, mở.
– “Wow… Sao cô ta có vẻ quạo vậy. Bị bạn trai đá à?” Thấy Tuyết Vân hung hăng, Đức kề tai Thanh Tình hỏi nhỏ…
– “Em làm sao biết được, anh hỏi chỉ đi…”Thanh Tình lườm, ngắt hắn nơi eo 1 cái mạnh, tuy biết không phải lỗi tại hắn nhưng nàng vẩn không nhịn được, ngắt cho đã tức. Phương Linh bên cạnh bấm bụng nhịn cười.

Tuyết Nga mở hộp, bên trong là sợi dây chuyền vàng 18 ngắn dùng đeo ở cổ chân rất đẹp, nàng cầm đưa cho Tuyết Nga.

– Nà. Chị hai, là sợi dây chuyền đeo cổ chân, chị đeo lên cho Gia Hào đi…
– “Gia Hào? Tên đẹp đó… Hay là để tôi, hi hi, tôi đeo lên cho Gia Hào để mai này nó lớn lên sẻ có phong độ giống như tôi vậy đó.”
– “Ý, thôi đừng nha…” Thanh Tình, Phương Linh đồng loạt la lên…
– “Hả? Tại sao?” Đức trố mắt.
– “Ý của hai đứa cháu của tôi là con trai tôi mà giống cậu thì thiệt không nên đó mà, Đức Bí tịch, cậu biết tại sao chứ gì?” Giọng Tuyết Nga có chút mĩa mai.
– “Nga… Sao con lại nói vậy chứ, thằng Đức là người có tài, má thấy Gia Hào mà giống thằng Đức đúng là phước đức của nhà họ Trương, sau này nó chắc chắn là nhân tài để phát dương quang đại cho nhà họ Trương mình…”Bích Phượng nghiêm túc nói.
– “Má nói đúng đó em…” Trương Tấn Dũng nháy mắt với Đức… Lảo cũng như mọi người, tưởng bà xả mình là người đàng hoàng nên rất không vừa mắt với hắn vì cái thói trăng hoa, bây giờ thấy bà nội Bích Phượng có ý mối mai Tuyết Vân với hắn nên dĩ nhiên là không hài lòng nên xỏ xiên vài câu.
– “Hi hi… Thím ba chỉ nói chơi thôi mà, còn lời của bà nội nói cháu thiệt không dám nhận đâu à…”Không hiểu vì sao Tuyết Nga lại có vẻ quạo với mình nhưng thấy Trương Tấn Dủng nháy mắt. Đức đoán không nên chọc giận Nga, hắn liền cười giả lả, tỏ vẻ khiêm tốn.
– “Đã đông đủ hết rồi, con nói người làm dọn cơm lên nha má, giờ này chắc ai cũng đói bụng rồi…”Thúy Hằng muốn đổi đề tài sang chuyện khác.
– “Ờ, được… Con cho người dọn cơm lên đi… Ông à, nói vài câu đi, sao ngồi im re vậy?”Bích Phượng nói, quắc mắt nhìn Trương Tấn Tài.
– “Tui đâu biết nói gì chớ… Bà nói được rồi…”Tấn Tài phát tay…
– “Hi hi, có chuyện gì vậy bà nội?” Đức mỉm cười, cầm ly nước của Phương Linh đưa, hớp 1 ngụm…
– Ừm… Đức à, cháu thấy Tuyết Vân thế nào hả?
– Mọi người chấn kinh, không ngờ bà nội Bích Phượng – nhập đề trực tiếp như vậy. Nhất là Tuyết Vân, mặt nàng đỏ như gấc chín, muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho đỡ ngượng.
– “Khụ… Khụ… Khụ… Khụ… Khụ…” Đang hớp một ngụm nước, nghe Bà nội Bích Phượng nói… Đức giật mình. Vô cùng kinh hãi, khiến bị sặc nước ho sù sụ…
– “Anh không sao chứ?”Thanh Tình vuốt lưng hắn…
– Không… Không sao… Hi hi… Cháu biết bà nội thiệt thích nói chơi nhưng bà nội suýt làm cháu đứng tim luôn á…
– “Hi hi… Sorry, chỉ tại bà hơi hấp tấp nên nói không đầu không đuôi, là như vầy, Tuyết Vân có chuyện không ai giúp được, bà thấy chỉ có cháu thôi… Nà, bà nội coi Tuyết Vân như người 1 nhà cũng như hai đứa Thanh Tình với Phương Linh vậy nên muốn cháu giúp nó 1 tay… Giúp Tuyết Vân là coi như giúp nà nội…” Bích Pượng mỉm cười rào trước đón sau…
– “Ạ… Thì ra là vậy… Chuyện nhỏ thôi mà. Bà nội chỉ cần nói là chuyện gì thì được rồi…”Đức thở phào, con bà nó, làm hết hồn à.

Trương Tấn Tài nhìn vợ, Trương hạo Nam, Trương Tấn Dủng, 2 con dâu Trương Thúy Hằng, Tuyết Nga khẻ nhìn nhau. Thanh Tình, Phương Linh không biết bà nội Bích Phượng có trò gì. Tuyết Vân tim đập thình thịch thầm nghỉ chẳng lẽ bà nội trắng trợn nói mình có ý với hắn? Đừng nha, như vậy chẳng khác nào “rao bán hàng ế?” Xấu hổ chết đi được.

Mọi người còn đang nghi hoặc, Bích Phượng cười hi hi, thong thả nói:

– “Là như vầy… Có người từ Nam Định được Hà Nội điều vào để ngồi vài cái ghế của Nguyên Xuân Hoàng, tên là… ừm quên mất tiêu rồi, người già thì trí nhớ kém cỏi, tên gì vậy Dũng? Má quên rồi…”Quay sang Trương Tấn Dũng Bích Phượng hỏi.
– “Dạ… Là Lê Minh Đạo…” Dũng miệng đáp nhưng cũng như những người khác, tất cả như đi trên sương mù, chẳng hiểu sao lại lôi Lê Minh Đạo vô đây?
– Ờ, phải, là Lê Minh Đạo… Người này thấy Tuyết Vân thì mê tít thò lò, đeo dính, mỗi ngày đều tới nhà hàng nên Tuyết Vân cảm thấy rất phiền.
– “Bà nội, vậy con giúp được gì chớ?” Không nhịn được, Đức cướp lời, hắn ngẩn tò te… Theo đuổi đàn bà con gái không có phạm pháp mà, mình giúp được cái gì chứ hơn nửa còn là 1 Phó Chủ tịch tỉnh.
– Được, sao lại không… Bà muốn cháu giả làm BF của Tuyết Vân 1 thời gian là được để tên Lê Minh Đạo nản lòng mà rút lui, hơn nửa chỉ có cháu mới có thể giúp được thôi, người khác thì không được như cháu, bà sợ họ thấy Lê Minh Đạo thì rụt rè khúm núm như chuột thấy mèo, không chừng làm bể chuyện thì hỏng bét…

“Thì ra là vậy”… Trương Tấn Tài nãy giờ không biết bà vợ mình muốn giở trò gì, bây giờ mới thấy bà xả mình dùng chiêu này gián tiếp làm mai mối quả thật là cao tay, hay không chê vào đâu được.

Đang lo lắng, Tuyết Vân liền thở phào, trong lòng đại hỉ. Là “dóng kịch” thôi nha, không phải là thiệt nhưng mà hi hi, trong quá trình có xẹt ra tia lửa hay không thì là chuyện khác nhưng nàng vô cùng tin tưởng không xẹt lửa thì nàng sẻ tìm cách cho xẹt lửa thậm chí nổ bình xăng hay bình gaz cũng không sao hết miển là được việc.

– “Bà nội… Bà nội…”Đức trợn mắt há mồm… Đóng kịch thì dễ thôi mà nhưng hắn đã trải nghiệm 2 lần đóng kịch. Lần đầu là với Gia Kỳ lần thứ nhì với Thúy Ái mà lần nào cũng lộng giả thành chân hết… Nghỉ tới đây hắn liếc Tuyết Nga… Á đù, nếu lần này cũng là lộng giả thành chân thì cái số của mình đúng là trời sinh mình có cái số hưởng mà cả chị cả em đều quơ hết.
– “Sao hả? Mới vừa rồi cháu không phải nói “Bà nội chỉ cần nói là chuyện gì thì được rồi” sao?” Bích Phượng nhíu mày. Chận đứng con đường “quay xe” của hắn.
– “Đâu có… Con đang suy nghỉ coi Lê Minh Đạo là Phó Chủ tịch Tỉnh mà sao bị bà chủ Vân chê dử vậy thôi…”Nói câu này, hắn nhìn Tuyết Vân.
– “Tuyết Nga nói người này vừa lùn vừa xấu lại còn hôi nách và hôi miệng nửa, người như vậy làm sao Tuyết Vân có thể chịu được chứ? Phó Chủ tịch Tỉnh rồi sao?” Bích Phượng trừng mắt.

“Hôi nách? Hôi miệng?” Mình có nói vậy sao?” Tuyết Nga chưng hửng… Mọi người khắc bấm bụng nhịn cười hình dung 1 người lùn mả tử, xấu như Vỏ đại Lang, hôi miệng lại hôi nách thì cho dù là Tổng thống Mẻo cũng miển đi, ai mà chịu được chứ…

“Ụa…” Nghỉ tới đây bất thình lình Thanh Tình, Phương Linh “ụa” 1 tiếng, bụm miệng chạy đi…

– “Hai đứa nó bị sao vậy?” Nhìn theo bộ dáng 1 dứa cháu, Bích Phượng nghi hoặc.
– “Má à, đang ăn cơm mà má nói hôi nách hôi miệng thì hai đứa nó nghe phát ói là phải rồi” Hạo Nhiên cười hi hi…
– “Í… không phải đâu, hổm rày mấy lần rồi… mau, mau kêu 2 đứa nó đi khám bác sĩ, à không có que thử không vậy? À không, Hằng à, con mau kêu bác sĩ Kiều tới đây…”Bích Phượng cuống quýt, nếu thiệt thì hay quá…
– “Que thử thai? Không, không có” Thúy Hằng sửng sốt, nàng đã tắc kinh lâu rồi nên làm gì có que khám thai chứ, phải đi mua mới được.
– “Còn không mau đi mua, gọi điện kêu bác sĩ tới…”Bích Phượng thúc giục…

Cả nhà Trương Tấn tài bổng loạn cào cào lên, con dâu thứ sanh cháu đích tôn chưa được lâu bây giờ hình như là 2 đứa cháu gái có tin mừng vì vậy ai cũng khẩn trương, háo hức…

– “Cứ quyết định như vậy đi nha, coi như cháu đã hứa với bà nội… Ừm, từ nay tới nhà hàng của Tuyết Vân thường một chút, tốt nhất là đưa đón đi ha, phải như vậy mới được… Thôi hôm nay bắt đầu đi, lát nửa ăn cơm xong rồi thì đưa Tuyết Vân về nhà… Hi hi… Bà sắp xếp như vậy được không Tuyết Vân…” Tâm tình cực kỳ vui vẻ, Bích Phượng vẩn không quên chuyện làm mai mối, miệng cười hi hi, tuy biết câu trả lời nhưng vẩn hỏi.
– “Cháu chỉ sợ làm phiền Đức Bí tịch quá nhiều…” Liếc hắn, Tuyết Vân e lệ nói.
– “Sao hả cháu rể, có phiền cháu không vậy?” Bích Phượng mỉm cười, nhìn Đức, hỏi.
– “Không… Không, có gì mà phiền chớ, hi hi, là tiện đường thôi mà…”Đức mỉm cười thầm nghỉ chắc là mình như con chim bị ná bắn thấy cành cong liền sợ chứ không có gì đâu, không cần phải sợ, nghỉ vậy nên yên tâm nhiều…
– “Hi hi… Có rồi, có rồi…” Thanh Tình, Phương Linh cùng lúc chạy ra báo hỉ… Thì ra cả hai có mua que thử chỉ là thỉnh thoảng thử thôi, lúc trước luôn bị mừng hụt nên sinh ra nản chí, thờ ơ… Ai dè lần này nghe cả nhà nói nên cả hai liền vào phòng lấy que, vào toilet thử, kết quả là dương tính.
– “Hả? Thiệt… Tổ tiên phò hộ a… Tổ tiên phò hộ a… Ông à, sao còn ngồi đó, mau đốt nhan tạ ơn ông bà tổ tiên…”Bích Phượng la lớn…
– “Ờ… Tui làm liền… Nam, con giúp ba…” Tấn Tài mừng rỡ, đúng là tổ tiên phò hộ mà, từ lúc Thanh Tình và Phương Linh chào đời cho tới gần đây thì con dâu thứ sanh cho nhà họ Trương đứa cháu thừa thừa tự, không ngờ lại có thêm chắt rồi…
– “Đức… Cháu giỏi thiệt…”Trương Tấn Dũng đưa ngón tay cái, thử gần hơn mười năm, hai vợ chồng mới có được 1 mụn con, thằng cháu rể thì làm 2 đứa cháu gái mình ểnh bụng 1 lượt nên lảo vô cùng khâm phục… Lảo nào ngờ tác giả của thằng con đầu lòng của lảo cũng chính là hắn…
– “Hi hi… Chú ba quá khen…” Đức liếc Nga, cùng lúc nàng cũng nhìn lén hắn, sức mặt nàng ửng hồng.

Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/

– “Nè, đóng kịch phải làm y như thiệt, lát nửa anh đưa tôi tới nhà hàng, vào trong ngồi, phải tỏ ra săn đón tôi 1 chút đó…”Tuyết Vân chỉ đạo.
– “Được rồi, được rồi, tôi biết làm sao mà… Nà, là cô nói đó nha, đóng kịch phải làm y như thiệt, vậy có cần hihi, hôn hít hay cầm tay âu yếm 1 chút không?” Cũng là bản tính dê xồm, nghỉ được dịp thì ngu gì mà không lợi dụng thời cơ 1 chút?
– “Nghèo mà ham… Cầm tay thì được, hôn hít? Muốn thừa cơ chiếm tiện nghi à?” Tuyết Vân lườm, miệng mắng nhưng trong bụng thầm nghỉ tên này ngu thiệt, hôn thì hôn chẳng lẽ sợ nàng tát vào mặt hay sao?
– “Tôi có việc phải làm đó, không ngồi được lâu…”Đức nhìn đồng hồ, tối nay là đêm “nhất dạ đế vương” đó, bấy nhiêu ngày nôn nóng đợi chờ bởi vậy vô cùng háo hức.
– “Nếu gặp thằng chả thì anh chỉ cần ngồi 15 phút thôi là được để mọi người nhận biết tôi là GF của anh… Không lẻ 15 phút cũng không được?” Tuyết Vân xụ mặt.
– Ok… OK… Cô nói sao thì sao đi…

Gì khác chứ đóng kịch là “nghề của chàng”, vì vậy vừa xuống xe liền nắm tay Tuyết Vân vô cùng thân mật nhìn 1 cái là biết “1 cặp” rồi. Bởi vậy khi cả hai vừa mở cửa bước vào, đã không ít người trợn mắt há mồm, chụm đầu to nhỏ xù xì… Ở Cao Lảnh này ai lại không biết hắn? Đức Bí tịch đó mà, sao hôm nay lại tay trong tay với bà chủ Vân?

Rồi không hẹn, mọi ánh mắt đổ dồn về cái bàn ở gốc phòng. Phó Chủ Tịch Tỉnh Lê Minh Đạo, nét mặt đang sa sầm, hờn ghen lên khóe mắt nhìn Đức Bí tịch như muốn ăn tươi nuốt sống mới hả dạ.

Một Phó Chủ tịch tỉnh tới ăn trưa, để tương xứng với thân phận thì thường ngồi trong phòng riêng ở tầng trên nhưng Tuyết Vân lại không bao giờ bước lên, chuyện phục vụ thức ăn trà nước là nhiệm vụ của hầu bàn. Nàng chỉ gật đầu chào theo phép lịch sự xã giao của cô chủ nhà hàng.

Cho nên Lê Minh Đạo bất đắc dỉ phải chọn cái bàn góc phòng ở tầng dưới mục đích là để ngắm và trò chuyện vài câu khi có dịp. Nhưng “Tương dương hửu mộng thần nữ vô tình” đã gần 3 tuần rồi mà chỉ được cái gật đầu chào, thái độ thì lạnh lùng sương rơi heo may khiến Minh Đạo vô cùng uất nghẹn, gả đã tìm hiểu kỷ lắm rồi, nàng chưa có ai mà nhưng cho dù có rồi thì sao? Gả chỉ cần nhấc tay thôi, thằng đó sẻ vạn kiếp bất phục.

Ở tuổi 39 mà đã là Phó Chủ tịch Tỉnh còn là cháu của nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng tất nhiên thân phận không tầm thường, cho nên nếu Lâm Tuyết Vân là ai khác thì quá dễ rồi nhưng nàng là em gái của con dâu nguyên Thủ tướng, Việc này khiến Lê Minh Đạo vô cùng kiêng kỵ nên chỉ đành nhẫn nại, hy vọng với tấm lòng thành sẻ cưa đổ được người đẹp. Ai dè hôm nay xuất hiện 1 thằng bên cạnh người ngọc, cử chỉ vô cùng âu yếm. Gả làm sao có thể nuốt được cục tức này được nhưng vẩn cố dằn, đứng dậy, bước tới, coi Đức trong suốt, cười, nói.

– Hi hi… Tuyết Vân, hôm nay là sinh nhật của tôi, không biết hôm nay Tuyết Vân có nể mặt ngồi xuống mình cùng ăn bữa cơm không?
– “Chủ Tịch Đạo… Xin ông đừng gọi thẳng tên tôi như vậy, bạn trai tôi sẻ hiểu lầm đó…”Tuyết Vân nhíu mày, nắm tay Đức, một cách gián tiếp để giới thiệu.
– “Bạn trai cô?” Đạo sa sầm nét mặt, hai mắt lộ hung quang…

Đức đang trợn mắt há mồm, hắn nhớ lời “tả chân” của Tuyết Nga hình như chưa đủ “chân lắm”, thầm nghỉ trên đời này sao lại có người “ngủ quan” rất khó coi: Lùn, hói, mặt bủn da chì, mủi to, mắt lòi, môi đen, răng thưa. Vì vậy trong nhất thời nhìn chăm bẳm Lê Minh Đạo…

– “Thằng kia, mày nhìn cái gì?” Đạo lớn tiếng nên nói mà nghe như hét…

Cả nhà hàng đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt dồn về hướng này, chờ coi náo nhiệt, ở đây, thực khách phần lớn là cán bộ, viên chức nên ai cũng biết Đức Bí tịch vì vậy muốn thấy Phó Chủ tịch Đạo sẻ “chết” ra sao.

– “Nhìn? Câu này tôi phải hỏi ông mới đúng… Ông nhìn bạn gái tôi còn kêu tên nửa, kiểu này ông Phật cũng nổi giận nửa à huống gì tôi, ông là ai mà sao bất lịch sự vậy?” Tuy biết mình thất thố vì đã nhìn chăm bẩm người ta, lẻ ra xin lỗi vài câu nhưng thấy gả phách lối, hung hăng, Đức cũng không khách sáo.
– “Mày… mày… Bà chủ Vân, tên này là ai?” Trước nhiều ánh mắt nhìn, cảm thấy bị sỉ nhục… Đạo giận run.

Tuyết Vân chẳng thèm trả lời, nàng cặp tay hắn. Cử chỉ thay vạn lời nói.

– “Ông điếc à? Không phải tôi đã nói là bạn gái của tôi sao?” Đức nhướng mài, tay vỗ mu bàn tay Tuyết Vân, nhập vai y như thiệt, nào biết nàng thì thiệt đấy nên chỉ mong giây phút này kéo dài để càng nhiều người thấy thì càng tốt.

Ngay lúc này, Hậu, Thư ký của Đạo, gã bị chột bụng nên vào phòng vệ sinh, vừa ra chợt nghe tiếng Đạo hét liền chạy tới, thấy Vân quàng tay Đức trong khi lãnh đạo mình thì nét mặt đen như đít nồi, gả liền hiểu đại khái, nét mặt sa sầm.

– Anh kia, anh biết đây là ai không? Là Phó Chủ tịch tỉnh đấy, anh không được hổn láo, hậu quả anh không lường được đâu, biết điều thì xin lỗi rồi cút ngay đi, tôi cho anh 30 giây nếu không thì đừng trách… Gã vừa nói vừa rút di động, sẵn sàng bấm gọi, ý đồ hăm dọa.
– “Gọi điện đi, còn chần chờ gì nửa…” Đạo phát tay, thấy đây là cơ hội để thể hiện thế lực của mình cho Tuyết Vân biết…
– “Dạ… Lãnh đạo…”Hạo bấm di động… Chuông reo chưa được 3 tiếng, bên kia đã bắt máy.
– A lô… La Định Quốc đây… Là ai vậy?
– “Quốc Giám đốc… Tôi là Trương Hạo, Thư ký của Phó Chủ tịch Lê minh Đạo… Xin ông chờ chút… Lãnh đạo, Giám đốc La định Quốc…” Hạo đưa di động cho lảnh đạo…
– “Quốc Giám đốc… Hi hi… Là tôi đây Lê Minh Đạo… Aiz, xui thiệt, trưa ra ngoài ăn cơm thì gặp phiền toái nên muốn nhờ anh… Hy vọng không làm phiền anh chứ hả?” Đạo nói lớn, cốt ý cho Vân và Đức biết người mà gả đang nói chuyện là số “1” của Sở Công an An Giang… La định Quốc.
– “Ai dám chọc giận Đạo chủ tịch vậy? Nói đi, muốn tôi giúp gì…”La Định Quốc tỏ vẻ sốt sắng… Lê Minh Đạo này là cháu của nguyên Bộ trưởng Quốc Phòng nên không thể coi nhẹ.
– “À, là như vầy, tôi đang ở nhà hàng K. H ăn trưa thì gặp 1 thằng trẻ, là BF của bà chủ, tôi nhìn thấy nó rất là chướng mắt nên cảm thấy không ngon miệng… Không biết La giám đốc…” Đạo nói nhỏ…
– “Hi hi… Hiểu rồi… Được, tôi tới đó liền để giãi quyết chuyện này cho Chủ tịch Đạo…”La Định Quốc chợt hiểu thì ra là tên Đạo này chắc là dành gái không lại nên ghen muốn nhờ mình giúp đây mà, ậy, thằng cha này mình nhìn cũng thấy tởm huống chi là bà chủ nhà hàng, ụa, bộ cô này có BF rồi sao? Là ai vậy cà, thôi được, sẵn tới coi cho biết… Nếu cần bắt đem về nhốt 1, 2 ngày rồi thả ra… Mình đâu có đụng chạm tới em gái của con dâu ông cụ Tấn Tài đâu mà sợ… Nghỉ vậy nên La Định Quốc sốt sắng.
– “Vậy tôi chờ ở đây… Bởi vậy ông nội tôi luôn nói khả năng công tác của Giám Đốc Quốc luôn được đánh giá rất cao…”Đạo hàm súc nói.
– “Hi hi… Ông cụ đã quá lời… Tôi đi liền đây…” Quốc nói xong cúp máy…
– “Chủ tịch Đạo chỉ là hiểu lầm thôi mà, xin đừng làm lớn chuyện…”Tuyết Vân nhìn Đạo với ánh mắt “van lơn”, rồi quay sang nhìn Đức lắc lắc tay hắn.
– Anh à… Anh về trước đi… – Ra vẻ sợ hãi nhưng miệng thì mỉm cười ranh mãnh, hắn là ai chứ… Nguyển Văn Đồng, Lăng Ngọc Diệp, gần như cả nhà họ Thái bây giờ ra sao thì ở An Giang này ai cũng biết rồi cho nên nàng muốn đào cái hố để Đạo bước tới.
– “Hả? Vậy… Vậy…”Đức làm ra vẻ bồn chồn sợ hãi… Trong đầu nghỉ: “Ah… Thì ra là quen với La Định Quốc, hèn chi phách lối như vậy…” Nãy giờ tuy không muốn chú ý nhưng vì tên Đạo phô trương nói lớn nên nghe được, Đức gật gù, thầm nghỉ cũng phải, là cháu của nguyên Bộ Trưởng QP, chân ướt chân ráo tới đây nên mới được lảo Quốc ân cần như vậy… Hiểu được, hiểu được.
– “Hiểu lầm? Giờ biết sợ rồi sao… Chưa đâu, chờ coi đi…”

Thấy Vân bắt đầu sợ. Đạo thầm đắc ý, nhìn Đức bĩu môi khinh thường, gả lúc nào cũng không vừa mắt với những thằng bảnh trai, mẹ bà nó, bố sẻ cho mày biết bố mày là ai, chọc giận bố thì mày chỉ có con đường đi đó là con đường dẫn tới địa ngục trần gian.

Tuy xấu người, xấu tướng nhưng gả không ngu nên đã tìm hiểu cặn kẻ để tránh mạnh tìm yếu. Thằng này cặp với con Vân 1 cách công khai thì nhất định không thể là phò mả gia được vậy thì lấy nó mà khai đao, giết 1 thằng răng đe những thằng khác.

Chủ nào tớ nấy, tên thư ký nét mặt cũng khinh khỉnh chờ coi thằng trẻ kia lát nửa sẻ chết ra sao, nào biết biết đám thực khách đang nhìn hai chủ tớ với ánh mắt thương hại.

– Nhìn thì tưởng cô hiền ai dè cũng thật là gian nha, thì ra muốn lợi dụng tôi. Xong chuyện này tương lai tôi sẻ xử lý cô đó…
– “Anh muốn sao thì sao đi?” Vân lườm. Giọng ởm ờ…
– Tôi nói thiệt đó, không phải nói chơi đâu à… Ouf, còn muốn nói thêm thì chuông di động kêu, nhìn màn hình, thấy là Bích Trâm gọi tới, Đức vội bắt máy…
– A lô… Anh đang ở đâu vậy?
– Cao Lãnh chứ đâu, bận lu bù, sáng nay họp ở Đức Lập trưa tới nhà ông cụ thăm bí thư à không Chủ tịch Nga… Gọi anh có chuyện gì à?
– Em biết mà, hi hi, gọi anh không phải hỏi mấy chuyện đó…
– “Biết? Á đù, mình khờ thiệt… Không Hãi Yến thì Lan Anh đã “tường thuật” thì ai trồng khoai đất này? Xem ra mai này phải ngàn phần cảnh giác mới được, càng nghỉ Đức càng hú hồn, cũng may là chuyện trưa nay của mình và Hồng Ngọc hai “bà điệp viên” không thấy.
– “Lảo Micheal chết rồi…”Giọng Bích Trâm trở nên nghiêm túc, nàng gọi cho hắn chính là muốn thông báo tin này.
– “Hả? Chuyện xảy ra hồi nào? Sao em biết?” Đức sửng sốt.
– Ở Krabi, Thailand… Chính xác ngày nào thì chưa biết phải chờ kết quả khám nghiệm của Pháp y… Biết tại sao em biết hong? Lảo có người anh họ làm việc cho Đại sứ quán ở Bangkok, có lẻ vì an toàn của mình, Micheal đưa cho người anh họ này chìa USB trong đó có tất cả bằng chứng của bộ 3 Huy, Cảnh. Hầu.
– Anh hiểu rồi… Chắc là Micheal nói với người anh họ là nếu lảo xảy ra chuyện gì thì người ông ta liên lạc với em, giao chìa USB…
– Hi hi… Thông minh… Khi nhận được USB kia, sau khi kiểm chứng thì mình tiến hành bắt người…
– Khoan đã, chuyện này ngoài em ra còn có ai biết?
– Chưa, em đã gọi, lát nửa Thanh Phượng sẻ tới…
– “Ừm… Em và Thanh Phượng chờ anh, tầm nửa tiếng sau anh gọi lại, anh có chút chuyện cần giãi quyết” Đức nói xong cúp máy. Hắn vừa thấy La Định Quốc mở cửa bước vào, theo sau là 4 sỷ quan Công an cấp Đại úy trở lên…
– “Lãnh đạo… Giám đốc Quốc đã tới…”Ánh mắt luôn ngóng ra ngoài, vừa thấy La Định Quốc xuất hiện… Trương Hạo mừng rỡ nói lớn.
– “Anh Quốc…”Đạo bước tới nghênh đón, cùng La định Quốc bắt tay vô cùng thân thiết…
– “Chủ tịch Đạo…”La định Quốc đưa mắt nhìn quanh bất chợt sửng sốt khi thấy bà chủ đang cười cười bên cạnh 1 người đang nói di động, tuy hắn quay lưng về hướng này nhưng Quốc vẩn nhận biết đó là Đức vì vậy nhanh chân bước tới…
– “Quốc Giám đốc, là nó, thằng này rất bố láo, nó…”Lê Minh Đạo tưởng bở, miệng nói tay chỉ nhưng chưa kịp hết lời đã bị đám sỷ quan đi theo Quốc kéo lại, nét mặt bất thiện, một trung tá nhìn Minh Đạo quát nhỏ.”Im đi, biết người này là ai không? Ông muốn chết thì đi nhảy cầu sao cũng được nhưng đừng liên lụy người khác…
– “Hả? Hắn… Hắn…” Nhìn mặt đám sỷ quan đi theo La Định Quốc và cử chỉ vừa rồi của lảo ta… Đạo dường như đã đoán ra phần nào “thằng kia” là ai. Đạo đổ mồ hôi lạnh…
– “Hi hi, người anh em, tới đây ăn cơm à…” La Định Quốc liếc Minh Đạo với ánh mắt muốn giết người. Biết gả là cháu của nguyên Bộ trưởng, thân thiết một chút cũng nên nhưng gả muốn đụng chạm tới Trần Đức thì La định Quốc tao sẻ “giết” mày trước.
– “Giám đốc Quốc, hi hi, sao đúng lúc vậy? Tới đây ăn cơm hả?”Đức làm như không biết.
– “Đâu có rảnh vậy, là như vầy, đang rất bận đó chứ, nhưng bất thình lình Phó Chủ tịch Đạo gọi nói đang dùng cơm ở đây thì bị quấy rối nên tôi tới coi sao, người anh em cũng biết mà, ông ta là lãnh đạo nên CA phải có trách nhiệm…”Biết hắn giả mù sa mưa muốn dò mình. Quốc thành thật, có sao nói vậy.
– “Hiểu lầm thôi… Là hiểu lầm thôi… Hi hi… Đức Bí tịch, lúc tôi tới đây nhậm chức thì cậu không có ở đây nên chúng ta không biết nhau mới có sự hiểu lầm như vậy… Xin lỗi nha…” Đạo quay xe 180 độ, híp mắt cười, sống lưng đang đổ mồ hôi lạnh, trước khi vào đây, nhà gả có căn dặn nhiều lần “gặp người tên Trần Đức nếu không làm bạn được thì tốt nhất là đừng làm mếch lòng ngược lại thì “không ai cứu mày nổi đâu…”

Ai dè chưa được ba tuần, gả đã làm chuyện tài trời, khi nãy nghe người mà mình muốn “phanh thây” chính là Trần Đức… Hai chân Đạo run run, đứng không vửng, muốn xỉu…

Thấm nhuần đạo lý Hàn Tín lòn trôn giữa chợ, kẻ biết thời vụ mới là trang tuấn kiệt, gã hoàn toàn quên hết thái độ của mình trước đây vài phút, khúm núm xum xoe miêng cười toe bước tới làm mặt chay cười giả lả.

Lảnh đạo mình nghiêng người nhưng Trương Hạo thì cúi gập người gần 90 độ, không dám ngẩng đầu lên cũng không dám thở mạnh… Trong lòng khấn vái trời phật mong Đức Bí tịch không chấp nhất ghi thù…

– “Thôi bỏ đi…” Đức phát tay… Hắn không muốn chấp nhất với loại người này…
– “Người anh em, sẵn đây ngồi xuống mình cùng uống vài ly?” Quốc thở phào, hắn không chấp nhất là được rồi vì vậy thân thiết mời mọc.
– “Xin lỗi nha, muốn lắm nhưng vừa rồi nhận được cú gọi quan trọng nên phải đi ngay, kiếm hôm nào tôi sẻ mời Quốc giám đốc chừng đó mình sẻ tha hồ mà uống…” Đức gợi ý.
– “Nhất định nhất định…”La Định Quốc mỉm cười gật đầu…
– “Vậy tôi đi trước…”Đức quay người nhìn Tuyết Vân, vậy là hết chuyện rồi, từ nay tên Đạo dù ăn mật gấu chắc chắn sẻ không dám làm phiền nàng nửa, coi như “đại công cáo thành”… Nào ngờ vừa dợm bước, tay đã bị tay Tuyết Vân giữ lại.
– “Chờ chút, sao gấp vậy, anh coi anh kìa” Vô cùng âu yếm, nàng tới trướ mặt hắn nhắm mắt ngước mặt lên chờ đợi…
– “Không chứ hả? Có cần như vậy không?” Tuy nghỉ vậy nhưng Đức vẩn theo bài bản, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng.
– Con bà nó, hắn không phải là Phò mả gia? Sao có thể chứ… – Thầy trò Đạo – Hạo trong bụng bức xúc, cũng chính vì nghỉ vậy mà vừa phạm sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Càng nghỉ càng bất an.

Tuyết Vân đắc ý… Giờ phút này ai cũng biết nàng là “của hắn” rồi, sau này hắn có chối cũng không được.

Đức “chuồn” nhanh, hắn đang nóng lòng tới chỗ Tiên, nghe nói tối nay rất đặc biệt không biểt đặc biệt kiểu nào đây, nghe nói bà xả của lảo Trường cũng tới chung vui… Wow, chị dâu Kim Khánh nhìn cũng còn ngon lắm, ây, xém chút nữa quên rồi, bây giờ gọi Bích Trâm về cái vụ Micheal sau đó gọi Cần Thơ thăm hỏi, nếu không là chuyện lớn…

Đức lấy di động ra bấm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Thằng Đức – Quyển 1
Thằng Đức – Quyển 2 (Full)
Thằng Đức – Quyển 3 (Update Phần 56)
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 3
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Tình trạng Update Phần 56
Ngày cập nhật 15/07/2025 08:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba