Chiều tối hôm nay khách ngồi đông nghẹt, phần đông đều mặc quân phục với đủ các quân hàm từ Thiếu, Trung úy cho tới Đại tá, Thiếu, Trung tướng trên vai, chỉ 1 số ít mặc “civil”, nét mặt ai cũng rạng rở, vui mừng. Tiếng cười nói như bắp rang, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Ngồi ở bàn danh dự là các đại lảo của Bộ Quốc Phòng, cấp bậc Thượng Tướng, Đại Tướng. Còn có Ngô Hồng Sơn và Huỳnh Quang Dũng. Hai lảo vì có công sáng suốt chỉ đạo từ đầu đến cuối trong suốt quá trình truy tìm dấu vết của đầu đạn nên cùng với Trình Nhật Mai hôm qua vừa được gắn quân hàm Trung tướng trong buổi lể vô cùng long trọng với sự hiện diện của 4 vị đại lảo TBT, Chủ tich nước, Thủ tướng và Chủ tịch QH. Còn nghe nói sắp tới đây cả 3 được Tổng Thống của Nga ưu ái mời qua Moscow để nhận huy chương hạng nhất của nước Nga. Danh dự biết chừng nào bởi vậy tối nay cao tầng trong Bộ QP tổ chức buổi tiệc riêng để vinh danh người hùng của mình.
Ngô Hồng Sơn và Huỳnh Quang Dũng trong bộ quân phục, vai và trước ngực nặng trỉu huy chương, sắc mặt hồng hào rạng rở, cười nói huyên thuyên. Bên trái của Ngô Hồng Sơn còn duy nhất 1 chỗ trống, ai cũng biết là dành cho Trung tướng Trình Nhật Mai…
Tuy không phải là người trong quân đội nhưng Trần Cao Kỳ cùng với 1 số nhân vật cao cấp của Bộ Công An và các Bộ khác cũng có mặt để chia vui. Lảo đang thao thao bất tuyệt với các người đang ngồi cùng bàn.
– “Thiếu Tướng Trình Nhật Mai, à không, hi hi, bây giờ là Trung Tướng rồi. Cách đây không lâu tôi có gặp đồng chí ấy cùng hai nữ sỷ quan ở Cần Thơ… Chúng tôi có dịp cùng ngồi xuống ăn cơm, lúc đó thái độ ra 3 đồng chí rất bình thường nhưng thật không ngờ họ đang có nhiệm vụ quan trọng. Nghĩ đến họ là phái nữ và những gì họ làm, aiz, tôi là đàn ông đó chứ mà cảm thấy mình kém xa nên vô cùng khâm phục. Các người thử nghỉ coi nếu không nhờ đầu đạn kia có lẻ đã vào tay bọn khủng bố và hậu quả không thể lường được…”Đưa cả hai ngón tay cái lên, vẻ mặt Trần Cao Kỳ vô cùng sùng bái…
– “Hihi… Anh Kỳ, Trung tướng Mai là hoa khôi của Bộ QP đấy, bây giờ lại là ngôi sao sáng… Nhìn anh kìa, trầm trồ hít hà khen không ngừng miệng, phải chăng anh có ý gì… Hi hi…”Một trong những khách ngồi cùng bàn pha trò.
– “Thế hả, có thật không? Nếu thật thế thì phải so găng với Trần Nhật Phong rồi” Có người phụ họa…
– “Ê… Các bác nói tới đâu rồi, Trần Nhật Phong mà nghe được, tưởng thật là sẻ có án mạng đấy…” Biết họ pha trò, Trần Cao kỳ cũng dí dõm đáp.
– “Ha ha Hi hi…”Cả bàn đều bật cười, chỉ là trêu đùa cho vui thôi mặc dù ai cũng là người có địa vị trong các Bộ, Ban ngành trong guồng máy của chính phủ nhưng một khi có dịp tụ hội chuyện trò ăn uống thì vẩn có tính hài hước trêu chọc lẩn nhau.
– “Quên nửa, anh Kỳ, chuyện Thư ký Duy Mạnh thế nào rồi, đã tìm ra hung thủ chưa?” Thứ Trưởng Bộ Giáo Dục Nguyển Duy Nhất thăm hỏi…
– “Ờ phải, anh Nhất không hỏi tôi cũng quên mất…” Mọi người nhao nhao, mỗi người hỏi 1 câu.
– “Đội ngủ CA của Cần Thơ làm việc rất nhanh chóng, đã bắt được hung thủ rồi… cảm ơn mọi người đã quan tâm… Aiz… thật là không ngờ…” Trần Cao Kỳ lắc đầu,”ngao ngán” khiến mọi người nhìn nhau… Bắt được hung thủ giết Duy Mạnh tuy không phải là chuyện mừng nhưng là chuyện tốt sao lảo Kỳ lại có vẻ như không hài lòng?
– Sao thế lảo Kỳ? Nói ra chúng tôi nghe thử…
– “Aiz… Tôi thật không ngờ… Là như vầy”Sắc mặt có vẻ miển cưỡng mà nói ra chuyện xấu của người đã chết nhưng thật ra tâm trạng Trần Cao Kỳ rất vui vẻ. Nguyên nhân là hồi chiều này lảo đã nhận được cú gọi từ Sở CA Cần Thơ, nói hung thủ giết Duy Mạnh đã bị bắt, thì ra chỉ là do ân oán tình thù. Duy Mạnh đã ngủ với bạn gái của người khác, người này rất ghen, biết được nên nóng giận không dằn được kết quả là dẫn đến cái chết của Duy Mạnh… Chính bạn gái của hung thủ đã tố giác Công An Phú Quốc sau khi suy xét kiểm chứng cặn kẻ liền tiến hành bắt người sau đó thông báo với Sở Công An Rạch Giá cuối cùng Công An Rạch Giá giãi giao hung thủ tới Cần Thơ. Tuy hung thủ chối cãi nhưng bằng chứng rành rành, gả không thể thoát tội.”Cao Kỳ giải thích.
– “Thật không ngờ nhỉ… Tôi đã gặp qua Thư ký Mạnh nhiều lần, thấy anh ta có vẻ thật thà lắm mà, Sở CA Cần Thơ có lầm lẩm gì không?” Thứ trưởng Bộ Giáo dục ngạc nhiên.
– “Ậy không đâu, tuyệt đối là không, chính Đại tá Thu Hà Phó Giám đốc Sở CA Thành phố Cần Thơ đích thân điều tra chuyện này, cô ta rất có kinh nghiệm hơn nửa người của Trung Tướng Nguyển Trần Uyển nhất định có cái hơn người…” Trần Cao Kỳ tiết lộ.
– Ò… Thì ra là thế…
– Thảo nào…
Nghe đến cụm từ Trung tướng Nguyển Trần Uyển. Người cùng bàn ai nấy đều giật mình gật đầu thán phục, có người thấp thỏm lo âu khi nhớ mới vừa rồi mình nói “Sở CA Cần Thơ có lầm lẩm gì không?”Nếu câu này tới tai Trung tướng Nancy thì bỏ mẹ…
Trần Cao Kỳ cười hinh hích trong bụng thầm nghỉ: “Mấy thằng này vừa nghe tới người của Trung tướng Nancy thì im re, từ nay chuyện này coi như đóng hồ sơ rồi, sẻ không ai dám nhắc nhở nửa, mình có thể yên tâm được rồi… Hi hi, có chuyện mới biết người của Trung Tướng Nancy thì ra cũng chỉ là thế thôi, có tiếng mà không có miếng…”
– “Kìa, vai chánh tới rồi…”Ngô Hồng Sơn, Huỳnh Quang Dũng đồng loạt reo mừng, không hẹn mọi người đều hướng ánh mắt nhìn ra cửa rồi không ai bảo ai, đồng loạt đứng lên chào đón cặp nam nữ vừa xuất hiện, cùng lúc là một tràng pháo tay vang dội “Bốp bốp bốp…”
Nam là Thiếu tướng Trần Nhật Phong, nữ không ai khác, chính là Trình Nhật Mai. Cả hai sóng vai đi vào dưới tràng pháo tay vang dội.
– “Em hôm nay là nhân vật chánh đó, đây là ý của các vị lãnh đạo Bộ… Anh suy nghỉ nát óc làm sao đừng quá phô trương nhưng không thể kém phần long trọng và thân mật… Mong em hài lòng…” Sóng vai cùng Trình Nhật Mai đi giữa tràng pháo tay, Trần Nhật Phong vừa đi vừa hãnh diện nói.
Bắt bọn khủng bố in đô, tìm và trao trả dầu đạn nguyên tử cho Nga… Đây là sự kiện lịch sử có tầm quan trọng quốc tế. Danh dự, vinh quang của sự kiện này không cần phải nói nhiều vì vậy để đánh dấu sự kiện, cao tầng của Bộ Quốc Phòng quyết định hôm nay tổ chức 1 buổi tiệc thân mật để mọi người cùng nhau chia vui. Trần Nhật Phong là BF của Trình Nhật Mai, nhiệm vụ này còn ai thích hợp hơn chứ?
Nói Trần Nhật Phong là BF của Trình Nhật Mai cũng không đúng lắm nhưng không thể nói không phải. Quan hệ của cả hai rất vi diệu, có thể nói là trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Trần Nhật Phong đã có 1 đời vợ và đã có 1 đứa con gái 8 tuổi. Nay 2 vợ chồng đã ly hôn, vợ trước hiện nay đang ở Mỷ cùng với đứa con gái.
Trình Nhật Mai cũng không phải là gái mới lớn, năm nay nàng đã 38 rồi và cũng đã trải qua mấy cuộc tình nhưng chẳng có cuộc tình nào ra hồn, gặp được Trần Nhật Phong, thấy người này không tệ và có vẻ săn đón mình thôi thì những lúc rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm, dạo phố coi như tìm hiểu 1 chút, chẳng có gì quan trọng. Còn chuyện 2 người là tình nhân của nhau? Người khác nghỉ sao thì kệ họ, Trình Nhật Mai không để ý tới.
Nhưng hình ảnh lúc này giống như cô dâu chú rể đi dưới dàn chào danh dự khiến Trình Nhật Mai bối rối, giật mình, phải, nàng có cảm tình với gả nhưng cảm tình và cảm giác yêu đương rất khác xa, Trình Nhật Mai thầm nghỉ phải tìm cơ hội nói rõ ràng mới được, không thể tiếp tục gây hiểu lầm.
– “Các vị… Được các vị yêu thương nhưng danh dự này Trình Nhật Mai thật không dám nhận. Nói về công trạng hiển hách nhất phải nói là của Trung tướng Sơn và Trung tướng Dũng… Nếu không có sự chỉ đạo sáng suốt của 2 người thì chúng ta không có buổi tiệc ngày hôm nay… Quý vị, một tràng pháo tay cho 2 vị lãnh đạo của chúng ta…”Trình Nhật Mai vỗ tay khéo léo chuyển hướng, theo bài bản nâng bốc Ngô Hồng Sơn và Huỳnh Trung Dũng…
“Bốp bốp bốp”… Đám đông điên cuồng vỗ tay…
– “Trung tướng Mai… Cô thật là quá lời rồi… Thành quả của chiến trận là do tướng sỉ ngoài tuyến đầu, hai lảo già này chỉ cho chút ý kiến có đáng gì… Có phải không Đồng chí Dũng?” Ngô Hồng Sơn cười híp mắt, thầm khen Trình Nhật Mai thật là biết nói chuyện làm vui lòng người khác…
– “Phải phải… Nói về công trạng, Mai Trung tướng phải là công đầu mới phải, hai lảo già này chỉ là may mắn được thơm lây thui…” Thấy Ngô Hồng Sơn đánh đàn, Huỳnh Trung Dũng liền gõ nhịp… Đợt này 2 lảo vì có công chỉ đạo “sáng suốt” nên cũng được thăng quân hàm Trung Tướng, cứ theo đà này trước khi về hưu thì ít nhất cũng sẻ là Thượng nói không sẻ là Đại Tướng.
– “Nói tóm lại, không có 3 vị thì Bộ Quốc Phòng chúng ta không được vẻ vang như ngày hôm nay có phải không các vị… Đề nghị chúng ta thêm 1 tràng pháo tay…” Trần Nhật Phong nói lớn…
– Bốp… Bốp… Bốp… – Mọi người phấn khích ra sức… Trình Nhật Mai cũng vỗ tay miệng cười nhưng tâm trạng nàng không vui lắm, nàng đang nghỉ cái danh dự này đúng ra là của hắn, bộ óc cho toàn bộ kế hoạch và cũng là người xông pha ra tuyến đầu lửa đạn nhưng những người ở đây chẳng ai biết đến…
– “Chúng ta hãy ngồi xuống bắt đầu bữa tiệc… Người đâu, mau khui sâm banh cùng nhau cụng ly chung vui.”Ngô Hồng Sơn, Huỳnh Trung Dủng hô lớn. Đã có chuẩn bị sẵn, Trần Nhật Phong tức thì phát tay ra hiệu… Đám sỷ quan cùng lúc khui sâm banh, tiếng “bốc bốc” của mấy chục chai sâm banh được mở nút… Đám phục vụ mang thức ăn lên, tiếng cười tiếng nói huyên thuyên khiến bầu không khí thật vui nhộn.
– “Thứ Trưởng Kỳ… Là ông à…” Thấy Trần Cao Kỳ đi tới nhìn mình cười cười… Trình Nhật Mai mỉm cười gật đầu chào hỏi theo lể tiết, nhớ lại cuộc gọi của Mai Vy, nàng âm thầm cãnh giác.
– “Chúc mừng cô… Trẻ tuổi như vậy mà đã là Trung tướng rồi. Thấy hai vị thật là trai tài gái sắc, khi nào thì “song hỉ lâm môn” đây?”Trần Cao Kỳ nhìn Trần Nhật Phong cười thân thiết…
– “Tôi thì mong đợi ngày đó lắm…”Ánh mắt nồng nàn, Nhật Phong nhìn Nhật Mai ngầm nói gả đã sẵn sàng, chỉ cần nàng gật đầu.
Tiếc là Nhật Mai giả điếc, giả khờ. Nàng chuyển hướng đề tài.
– Kỳ Thứ trưởng, tôi có nghe qua chuyện của thư ký Duy Mạnh… Thật là đáng tiếc.
– Ậy, hôm nay là ngày vui của cô không nên nhắc chuyện không vui…
– “Kỳ Thứ trưởng nói đúng đó em… Hung thủ đã bị bắt, Thư ký Mạnh có thể nhắm mắt rồi… Sorry… Anh đi một chút trở lại liền…”Nhật Phong nói xong, hấp bước đi… Trình Nhật Mai đang suy nghỉ chuyện khác nào nghe được gả nói gì…
– “À phải… Sao không thấy 2 nữ sỷ quan thân tín của cô vậy?” Trần Cao Kỳ nhìn dáo dát…
– “. Vào Nam công tác cũng khá lâu nên hai người họ lấy 1 tuần phép về thăm nhà” Trình Nhật Mai đáp…
– “Vậy à…” Cao Kỳ gật đầu, trong lòng nghi hoặc, hai người kia lẻ ra cũng đến đây cùng vui với lãnh đạo chứ? Cả hai cũng được thăng cấp mà, đây là danh dự không dễ có. Nghỉ phép về thăm nhà? Thật không hợp lẻ thường… chẳng lẽ còn có gì làm? Ậy, mình quá đa nghi thôi…
– “Nhật Mai… Hi hi… Phong Thiếu Tướng là người tài tuấn, mọi người hỏi chúng tôi có biết hai người chừng nào đây để họ chuẩn bị quà cáp… Hi hi…” Huỳnh Quang Dũng, Ngô Hồng Sơn bước tới… Rượu ngà ngà say, Huỳnh Quang Dũng vỗ vai Nhật Mai thân thiết hỏi.
– “Theo tôi đoán, chắc cũng sắp rồi phải không Nhật Mai… Không biết cô thì sao chứ tôi thấy Nhật Phong rất nóng lòng… Hay là năm nay đi…” Ngô Hồng Sơn cười, góp ý…
– “À phải, lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho tôi nha. Không thể thiếu phần của tôi được đâu à…” Trần Cao Kỳ gật đầu, phụ họa.
– “Các vị hiểu lầm rồi… Tôi và Trần Nhật Phong chỉ là bạn thôi, chưa tới đó đâu.”Nhật Mai lắc đầu, đính chánh.
– Hiểu lầm?
– Ha ha Hi hi… Mọi người bật cười ồ lên…
– “Nhật Mai… Có thiệt mới nói nha, ậy… còn mắc cỡ gì nửa chứ… Chúng tôi biết hết rồi…”Ngô Hồng Sơn cười hô hố.
Cùng lúc này đèn tắt, trong nhà hàng chỉ còn ánh sáng của chiếc tv kích thước khủng. Nhật Mai sửng sốt khi thấy nàng đang ở trên màn hình đồng thời lại thêm một tràng pháo tay vang dội.
Trước cặp mắt hâm mộ của những người đang có mặt, Trần Nhật Phong trong bộ y phục com lê trắng, tay cầm 1 bó hoa hồng tươi ước lượng tầm cả trăm đóa, tiêu sái chầm chậm tới trước Nhật Mai, gả quỳ 1 chân, đưa bó hoa hồng dâng lên.
– Nhật Mai… Will you marry me…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Nhật Mai… Will you marry me?
Lúc Nhật Phong quỳ xuống tay dâng bó hoa nói câu “Nhật Mai… Will you marry me?”, Trong nhà hàng có hơn trăm người hiện diện, tiếng cười tiếng nói ồn ào nên dĩ nhiên không nghe được câu “kinh điển” này nhưng nhìn hình ảnh trên màn hình TV thì quá rõ ràng rồi… Thiếu tướng Trần Nhật Phong cầu hôn TT Trình Nhật Mai… Là 1 cặp trai tài gái sắc đấy.
Bầu không khí đột nhiên im lặng… Cả trăm I – phone hướng về Trần Nhật Phong để “livestream” phút giây lãng mạn “lịch sử” này…
Nhật Mai bối rối, phải, đối với nàng, Trần Nhật Phong không tệ nhưng tình cảm của nàng đối với gả còn thiếu cái gì đó để xẹt ra tia lửa dẫn đến tình yêu như vậy làm sao nhận lời cầu hôn được nhưng nếu bây giờ từ chối cho dù lời nói khéo léo cỡ nào thì trước mặt đám đông sẻ làm gả bị tổn thương, nàng không muốn chút nào. Nghỉ vậy Nhật Mai đứng thừ người ra.
“Yes… Yes… Yes…” Thấy nàng đứng bất động, đám khách tưởng nàng xúc động e thẹn nên cổ vũ hò reo. Nhật Phong cũng nghỉ vậy, tay định lấy chiếc nhẫn cưới đã chuẩn bị sẵn trong túi áo…
Ngay lúc này ngọn đèn điện trang trí lớn treo trên trần nhà lắc lư chuyển động nhè nhẹ rồi nhanh dần bất thình lình rơi thẳng xuống thẳng xuống đụng sàn gổ nghe “rầm” 1 tiếng. Cũng may khi thấy nó bắt đầu lắc lư mọi người theo phản xạ tránh đi nên không có ai bị thương.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu xảy ra chuyện gì, cùng lúc, ly, chai treo trên nóc bar rượu, một số dỉa chén ly nước trên bàn, màn hình TV đồng loạt rớt xuống đụng nên nhà nghe 1 cái “rầm” vang dội…
“- Động đất… Chạy mau…” Đến lúc này thì mọi người chợt hiểu. Tuy ở Việt nam, động đất rất là hiếm nhưng mấy năm gần đây nghe nói vùng Đắk Lắk, Kom Tum gì đó đã xảy ra 1 hay 2 lần rồi. Vậy có khi nào lần này xảy ra ở Hà Nội? Chứ còn gì nửa, thời bình mà, không phải là mỷ đế thả bom, cũng không nghe tiếng nổ vậy không phải là động đất thì là cái gì? Mà cho dù không phải thì có sao chứ, trước hết là chạy ra ngoài cái đã, an toàn là trên hết, chần chừ ở đây khi nhà xập sẻ bị bê tông đè chết… Nghỉ vậy nên la lên, miệng la chân chạy…
Một người chạy thì có người thứ hai thế rồi cả đám ùn ùn xô đẩy chen lấn tranh nhau chạy ra cửa…
– Các người bình tĩnh lại.
– Trật tự một chút…
Để thể hiện tác phong lãnh đạo của mình, Ngô Hồng Sơn, Huỳnh Quang Dũng mỗi người quát 1 câu nhưng thấy trần nhà rung càng lúc càng mạnh hai lảo lấm lét nhìn lên những cây đà ngang trong lòng thấp thỏm lo âu sợ chúng ngả đổ xuống thì bỏ mẹ vì vậy chân xê dịch nhanh dần.
– Mình mau ra khỏi đây… Bó hoa hồng của Trần Nhật Phong rơi trên sàn nhà, gả nắm tay Nhật Mai kéo. Nàng nhanh chân bước theo, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghỉ đây có phải là ý trời?
Lúc này ngoài đường người đông nghẹt, ra được rồi thì ai cũng lo lắng không biết ở nhà có bị gì không nên lấy di động gọi về thăm hỏi… Biết không có gì thì mới yên tâm đồng thời thúc giục người nhà ra đường tạm thời lánh nạn ít nhất là qua đêm nay…
– “Nhật Mai… Ngày khác nha, anh hứa chúng ta sẻ có một ngày khác hoành tráng và lãng mạn hơn…”
Thấy chuyện cầu hôn lãng mạn của mình chỉ kéo dài chưa được 2 phút liền bị sự cố nên đành phải gát lại, Trần Nhật Phong nhìn Nhật Mai mà trong lòng cảm thấy bức xúc áy náy nói lời hứa hẹn…
– “Ừm…” Trình Nhật Mai thở phào, trong lòng đang rất vui, rõ ràng “ông trời” vừa rồi đã giúp nàng tránh được tình huống khó khăn. Nàng muốn nhân cơ hội này nói “giữa chúng ta chỉ là bạn bè, chuyện kết hôn Phong hãy quên đi” nhưng cảm thấy hôm nay chưa phải là lúc cho nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện chờ thời cơ thích hợp… Nàng đã suy nghỉ kỷ rồi, nàng đối với Nhật Phong không có cảm giác yêu đương, bằng chứng là hơn nửa năm nay, vào Nam công tác, đối với gả, nàng không một chút nhung nhớ nhưng đối với tên kia, trở ra Hà Nội chưa được 1 tuần thì trong lòng nàng đã bồn chồn, trống vắng muốn thấy mặt hắn mặc dù cả hai chưa có gì với nhau ngoài việc châm chích, bắt bẻ.
Nghỉ tới đây, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Trình Nhật Mai: “Ừ há… Bích Trâm vừa lên Trung Tướng thì được điều động làm Bí Thư An Giang? Con nhỏ này trước tới giờ thích xông pha bây giờ chịu chuyển qua chính quyền còn không phải là vì hắn mà chuyển vào Nam hay sao? Chứ còn gì nửa? Vậy thì mình cũng như nó, xin được điều động vào Nam…”
Nghỉ tới đây hai mắt Trình Nhật Mai hai mắt sáng rở, âm thầm quyết định…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Tờ mờ sáng, ở UBND huyện Lấp Vò đèn đuốc sáng choang, đã không ít người đến chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Không phải chỉ hôm nay, hơn hai tuần đã như vậy rồi thay vì sáng 8 chiều 5 kể từ ngày Đức Bí tịch lên đường bay ra nước ngoài thì đại đa số sáng 6 chiều 6… 12 tiếng 1 ngày vậy mà ai cũng rất hăng hái vui vẻ.
Đám công chức thì không nói làm gì, dù sao cũng được trả lương giờ phụ trội, hết cách thôi lóng rày quá nhiều việc để làm. TTTM Cao Lãnh tuy là thuộc về tư nhân nhưng về giấy tờ của cả mấy trăm cơ sở làm ăn trong đó cần được cấp giấp phép mà đâu phải “ký tên” là được. Cần phải giám định để mọi mặc phảt hợp pháp, hợp tiêu chuẩn, theo đúng quy định. Cả 1 khối việc khổng lồ…
Văn Đường từ khi được đề bạt làm Chủ tịch HDND rất tỏ ra sốt sắng, tận tâm trong chức vụ, lảo là 1 trong những người đến sớm nhất sau đó là Phó Chủ Tịch Tuyết Hoa, Thanh Phương, Trưởng Phòng tài chính huyện Thu Thủy và Chánh văn phòng Ngọc Thy và Thư ký Ngọc Thơ… Nói tóm lại “cao tầng” của Huyện ai cũng nổ lực sốt sắng thì đám cán bộ công chức cũng không dám lơ là. Có thể nói là Huyện Lấp Vò ngày nay đã hoàn toàn “lột xác” khi so với năm trước.
Nói về chuyện huyện “lột xác” này, dân trong huyện ai cũng thán phục Đức Bí tịch tận đáy lòng, cũng như xả Đông Phú, người Lấp Vò bây giờ hầu như ai cũng có chử “Đức” trên trán thậm chí có người tiếc hận mình không có con gái nếu không sẻ gả cho hắn cho dù làm bé hay người tình cũng được.
Trước đây Ngọc Thơ nghe thật chói tai bởi vậy khi biết chị mình có tư tình với hắn, nàng liền mét mẹ, hy vọng mẹ can ngăn nhưng nàng không ngờ mình bị mẹ mắng khiến nàng chưng hửng…
“Đàn ông tốt là người đàn ông có quyền lực để bảo vệ vợ con mình, con nhìn thằng Đương đi, nó bảo vệ được chị hai con à? Hừ, từ khi gả cho nó, chẳng thấy có ngày nào chị hai con được sung sướng, ấm no mà toàn là chịu khổ trăm bề, như vậy chưa đủ sao? Bây giờ nhìn đi, chị con rất yêu đời còn nửa nhìn nhà mình bây giờ, con thấy rồi đó không cần mẹ nói chứ hả…” Lúc mẹ nàng rống giận nói ra những lời này, Thơ thật khó mà tin được là từ miệng của mẹ mình, hơn nửa tuy cha nàng không nói gì nhưng nhìn ánh mắt cha. Thơ biết cả cha và mẹ đều có cùng ý nghỉ.
Lúc đó Ngọc Thơ thầm nghỉ thật là mất đạo đức quá mà, sao có thể như vậy chứ bởi vậy trong lòng không phục thậm chí muốn từ chức, không làm thư ký nửa cho khỏi chướng tai gai mắt. Nhưng khi biết được Tuyết Hoa, Thanh Phương cũng như chị mình đều có tư tình với hắn hơn nửa Ngọc Thơ khám phá thì ra các đàn chị Thu Thủy, Oanh Oanh, Lan Chi cũng có ý đồ “hoa rơi hửu ý”.
Ngọc Thơ bắt đầu ngờ vực bản thân, nghỉ mình mới 24 sao lại có tư tưởng của bà cụ già? Trong khi cha mẹ mình thì ý nghỉ phóng khoáng cởi mở như người trẻ? Rồi nàng miên mang nghỉ ngợi: “Phải rồi, chị hai thì không nói làm gì, trước kia mình đi ra ngoài, đi tới đâu, cuộc sống rất bấp bênh tạm bợ, bây giờ…”
– “Đức Bí Tịch hôm nay về trụ sở… Lịch trình của anh ta thế nào? Em duyệt lại 1 chút đi” Thấy Ngọc Thơ ngồi thừ người suy nghỉ. Ngọc Thy nhắc nhở.
Chuyện em gái biết nàng vụng trộm với hắn. Ngọc Thy không còn bận tâm chút nào, mặc dù biết mình có lỗi nhưng có lúc Thy hy vọng Đương biết được thì nàng không cần mở miệng giải thích phân trần, lúc đó đường ai nấy đi thôi. Thế kỷ thứ 21 rồi, không có gì phải vấn vương khi tình đã không còn.
– “Lịch không bận lắm có lẻ nhiều người chưa được thông tin Đức Bí tịch về trụ sở… Quên nửa, hồi nảy em thấy anh Mạnh và chị Mai, cả hai tới rất sớm, đang ở ngoài cổng” Ngọc Thơ đáp, giọng nói rất bình thường, không còn giận dổi nửa về chuyện chị mình dối chồng ngoại tình với người tình trong mộng của mình…
– “Vậy hả? Sao không mời ảnh chỉ vô đây… Thôi, để chị…” Ngọc Thy nhíu mày, thầm trách Ngọc Thơ quá hời hợt… anh Mạnh, chị Mai là con của bác Kiển, người có ân với nhà nàng dĩ nhiên phải nên ân cần đối đãi mới được. Bởi vậy nói xong liền mở cửa đi nhanh ra ngoài cổng.
– “Sao không chứ, em có mời ảnh chỉ vô đây ngồi chờ nhưng cả hai kiên quyết không muốn phiền mình làm việc, nói chờ tới giờ mới vô… Em thiệt hết cách…” Ngọc Thơ bước theo, vừa đi vừa phân bua…
Thy gật đầu, âm thầm hãnh diện. Lẻ ra mướn công nhân viên chức phải qua thủ tục tuyển chọn nhưng nàng bỏ qua, thủ tục thì sao chứ, đám viên chức hiện nay không phải qua thủ tục để khảo hạch “đủ tiêu chuẩn à?” Nhưng sự thật thì lúc nào cũng ù ù cạc cạc, chẳng có 1 chút chuyên môn vậy mà đãm nhiệm những khâu quan trọng trong các phòng. Chuyện này phải chấm dứt. Anh Mạnh và chị Mai đều tốt nghiệp đại học, tuy chưa có kinh nghiệm nhưng có học vấn và kiến thức chuyên môn như vậy quá đủ rồi.
Hai chị em bước ra ngoài, đi về hướng cổng thấy một người đàn ông và một người đàn bà, cả hai đều trạc tuổi nàng đang đứng dưới mái hiên của bãi đậu dành cho xe 2 bánh, vẻ rụt rè. Ánh mắt vui mừng khi thấy hai chị em Thy – Thơ.
– Hi hi… Anh Mạnh, chị Mai… Vô đây đi…
– “Chánh văn phòng Thy, Thư Ký Thơ, xin chào…” Hai anh em Mạnh, Mai gật đầu lể phép chào, mỉm cười, miệng lí nhí.
– “Hi hi, cái gì Chánh văn phòng với thư ký chứ, cứ gọi hai đứa em là Ngoc Thy, Ngọc Thơ được rồi, mình là người 1 nhà, anh Mạnh, chị Mai không nên khách sáo như vậy…”Thấy hai người rụt rè… Thy, Thơ vồn vả, trong lòng nhìn Mai cảm thấy xót xa khi thấy Mai già trước tuổi.
– “Cũng là 1 câu thôi mà…” Mạnh nói, Mai mỉm cười… Hai anh em nhìn nhau thấy lòng ấm áp, vô cùng xúc động, không ngờ Chánh văn phòng và Thư ký của Chủ tịch huyện thân phận cao vời vợi mà đối với mình niềm nở như vậy. Cả hai nhớ lúc lên Bình Dương làm việc, sếp của 1 khâu nhỏ trong công xưởng may mặc thôi nhưng cũng rất là hách dịch.
Mạnh, Mai là hai anh em, tuy tốt nghiệp đại học tiếc là thời buổi nhất thân nhì thế, ba quan hệ tư tiền tệ hơn nửa tuy cha là Chủ tịch của 1 xả nhưng không xiểm nịnh lại che chở cho nhà họ Bùi nên mất lòng Thái Hửu Cơ. Trước đây Cao lảnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung là bầu trời của họ Thái nên ai cũng sợ Thái Hửu Cơ vì vậy hai anh em chẳng kiếm được việc đành phải lên Bình Dương sống tha phương cũng hơn 5 năm rồi, bây giờ cả hai đều có gia đình và con cái, ngày Tết cụ bị về quê 1 lần rồi lại gồng gánh ra đi, tưởng cứ như vậy cho hết kiếp này.
Ai dè tuần rồi cha, mẹ gọi điện nói về nhà làm nhân viên cho UB Huyện, chưa hết bà xả của Mạnh và ông xả của Mai được nhận vào Đức Lập Cao Lảnh làm việc khiến hai anh em bán tín bán nghi. Trước sự quả quyết và thúc giục của cha, mẹ… Mạnh cùng vợ, Mai cùng chồng lấy cớ nhà có chuyện nên xin phép nghỉ vài ngày cùng về quê trong lòng hy vọng nếu được như vậy thì tốt, không được cũng không sao.
Hôm qua vừa về tới trưa thì buổi chiều liền được tin sáng nay đến nhận việc, còn vui mừng nào hơn, ngày đầu tiên không thể đến trễ vì vậy cả hai sáng sớm đã tới. Định đứng bên ngoài chờ tới giờ mới vô báo danh nhưng không ngờ thấy cả hai chị em Thy, Thơ ra tận ngoài đón, thái độ rất niềm nở ân cần khiến cả hai xúc động.
– “Anh Mạnh, chị Mai… Anh chị theo em vào văn phòng đi… Thơ à, mau thông báo Trưởng Phòng Thủy nói hai nhân viên mới của Phòng tài chính đã tới rồi…”
Thy thân thiết nắm tay Mai bước đi, Mạnh theo sau. Nhân viên mới tới nhận việc lẻ ra với thân phận là Chánh văn Phòng. Ngọc Thy không cần phải đích thân đón chào, chỉ cần cấp dưới lo thủ tục là được rồi nhưng là con của Bác Kiển, ân nhân của nhà nàng thì khác.
– “Ừm…” Thơ lấy di động bấm gọi…
Bây giờ Hoàng Thu Thủy đôi khi nhớ lại chặng đường lên chức Trưởng phòng của mình, nàng cứ tưởng như là giấc mơ. Chủ tịch Huyện Đức vô cùng bá đạo, vừa đến huyện nhận nhiệm sở chưa được 2 ngày đã cách chức Trưởng Phòng tài chính… Lúc đó hắn hỏi có ai tình nguyện thay thế, Thủy chỉ là 1 nhân viên hợp đồng, được Ngọc Thy cổ vũ, Thủy liền đứng ra được ăn cả ngả về không, đánh cuộc 1 lần.
Giờ thì chử “Quyền” đã xóa được rồi. Thủy chính thức đã là Trưởng Phòng tài chính huyện, là người của Đức Bí tịch đề bạt đấy nên trên trán có khắc chử “Đức”. Có thể nói ở Ủy ban, nàng là 1 trong những người có quyền lực cũng như hai Phó Chủ tịch Huyện Thanh Phương và Tuyết Hoa nhưng không vì vậy mà Thủy kiêu ngạo, trái lại rất bình dị dễ gần. Mọi việc cũng là nhờ Ngọc Thy cổ vũ… Bởi vậy đang trong văn phòng, nghe Ngọc Thơ gọi điện, liền nhanh chân đi ra.
– “Trưởng Phòng Thủy… Đây là hai nhân viên mới của phòng tài chính, tôi giao cho chị… Anh Mạnh, chị Mai, đây là Trưởng Phòng tài chính Huyện mình…” Thấy Thủy tới, Ngọc Thy mỉm cười hàm súc giới thiệu.
– “Hoan nghênh… Hoan nghênh với đại gia đình của Ủy ban Huyện…”Biết Mạnh, Mai có trình độ đại học có bằng cấp tốt nghiệp tài chính, còn là người quen thân của Ngọc Thy… Thủy niềm nở đón chào.
Được sự ủng hộ của Đức Bí tịch… Thanh Thủy đang tiến hành thanh lọc phòng tài chính, người ít hoặc không kiến thức chuyên môn bị di dời nhường chỗ cho người khác nhờ vậy hai anh em Mạnh, Mai được nhận vào Phòng tài chính huyện, nói nào ngay cả hai có thể nói là thân tình với nhà họ Bùi nên có thể nói là thuộc diện “nhất thân” nhưng là “thân” có cơ sở, có bằng cấp hàng thiệt thứ thiệt đấy chứ không phải là 1 tờ giấy mua về.
Không chỉ ở Phòng tài chính mà hầu như toàn bộ các Phòng của Huyện đều được thanh lọc. Đức Bí tịch tuy học hành không cao nhưng lại rất coi trọng “hiền sỉ” cho nên hiện nay Huyện cần khá nhiều người…
– “Trưởng Phòng Thủy… Mai này xin chỉ dạy nhiều…” Mạnh, Mai lần lượt lể phép chào hỏi.
– “Hi hi, đừng nói vậy mà, phải nói là giúp đỡ lẩn nhau thì đúng hơn…” Thủy khiêm nhường…
– “Thôi đừng nói thêm nửa… Anh Mạnh, chị Mai trưa nay em đãi hai người ăn cơm…”Ngọc Thơ thân thiết cười nói… Vừa dứt lời thì có tiếng nói vang lên khiến mọi người giật mình…
– Wow! Đãi ăn cơm? Có phần của tôi không… Hihi…
Chạy vô bãi đậu xe nhưng thấy đèn đuốc sáng choang, tưởng mình tới sớm nhưng không ngờ còn có người sớm hơn, biết là chắc chắn có chị em Ngọc Thy, bản tính có chút tinh nghịch nên nãy sinh ý định “du kích” vì vậy đậu xe bên ngoài, âm thầm đi vào. Bảo vệ thấy Đức Bí tịch lù lù đi tới thì chấn kinh nhưng hắn phát tay ý nói “đừng ồn” khiến hai người bảo vệ im lặng cho nên cả đám bên trong nào hay biết cho đến khi thấy hắn xuất hiện với cái giọng cà rởn quen thuộc.
– “Đức Bí tịch, là anh à? Anh không sao chứ?” Thu Thủy chưng hửng, buộc miệng hỏi.
– Ây… Đức Bí tịch, bây giờ thấy lãnh đạo không có gì, tôi mới yên tâm…
– Đức Bí tịch… Anh không sao thì tốt quá…
– Nam mô a di đà phật…
– Cảm tạ chúa…
Đang trong văn phòng, nghe tiếng hắn. Văn Đường, Thanh Phương, Tuyết Hoa vội vã đi tới… Lan Chi, Ngọc Thúy, Oanh Oanh cùng lúc ùa chạy đến nhìn hắn từ đầu đến chân từ chân đến đầu.
Số là đêm qua, tuy không được tới gần nhưng người dân lân cận quán ba mẹ của Thanh Hà nghe tiếng súng nổ trong căn biệt thự, lại có công an vây bên ngoài thì không ai bảo ai đều lấy di động “lai chim” có hơn trăm ngàn người xem…
Đức Bí tịch, người An Giang nói chung, Cao Lãnh nói riêng nhất là ở Ủy ban huyện Lấp Vò không ai mà không biết hắn vì vậy tuy hình ảnh trong bóng đêm không rỏ lắm nhưng họ vẩn nhận ra hắn, áo đẩm máu được 2 mỷ nữ dìu… Hắn là ai chứ, là cột trụ chống trời cho tất cả mọi người ở đây vì vậy hắn không thể bị cái gì. Đó là lý do bây giờ thấy hắn cười cười thì ai cũng thở phào. Nét mặt rạng rở nói 1 câu cảm tạ trời đất.
– “Hi hi… cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi có 9 cái mạng lận, có sao đâu chứ, vẩn khỏe như con trâu í…” Hắn vừa nói vừa xoay 1 vòng…
– “Hi hi Ha ha…” Mọi người bật cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
– “Thư ký Thơ… Hồi nãy lần đầu tiên mới nghe cô nói đãi ăn cơm, wow, không giống bản tính keo kiệt của cô đó nha, sao bổng dưng xài sang vậy? Trúng số rồi sao?” Đức nhìn Thơ, trêu chọc.
– “Lãnh đạo, anh lầm rồi, người keo kiệt chính là anh đó chứ không phải tôi…” Ngọc Thơ trề môi, phản bác.
– “Không chứ hả… Tôi keo kiệt?”Đức “sửng sốt”…
– “Phải đó Thơ… Nói đi…”Mọi người thích thú cổ vũ Thơ.
– “Chứ còn gì nửa, cấp dưới đãi lãnh đạo ăn cơm thì không tốt vì có vẻ tâng bốc nịnh bợ cũng là 1 hình thức tặng quà cáp vậy ngược lại lãnh đạo thấy cấp dưới siêng năng làm việc thì phải đãi ăn cơm coi như khuyến khích cổ vũ ủy lạo mới phải. Tôi là thư ký của anh mà anh chưa bao giờ đãi tôi ăn cơm thì có phải anh là người keo kiệt hong?” Ngọc Thơ vênh mặt lý sự…
– Ý, nghe có đạo lý nha…
– Chuẩn không cần chỉnh…
– Lãnh đạo, anh quá keo kiệt rồi… Có phải nên tự kiểm điểm và sửa lỗi lầm không?
Các nàng nhao nhao, gật gù, mỗi người nói 1 câu…
– “Lãnh đạo, chuyện gì chứ chuyện này tôi không bênh anh được rồi… Ý, còn nửa nha, nhớ lúc trước khi anh lên đường có nói sẻ mang quà về cho chị em chúng tôi mà, có phải không các người? Sao không thấy gì hết vậy?”Ngọc Thy bỏ đá xuống giếng.
– “Phải ha… Chị Thy nhắc mới nhớ…”Đám phụ nữ “trừng mắt” nhìn hắn… Văn Đường thầm cười, lắc đầu, lảo muốn “cứu chúa” nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành mỉm cười.
– “Khụ khụ khụ… Quà hả? Ai cũng có mà, quên sao được chứ, không phải là quên mua mà là có việc đột xuất nên quên mang theo… Vài ngày nửa nha, sẻ mang xuống tới.”Đức trừng mắt với Ngọc Thy, thầm nghỉ “phản rồi”. Xem ra phải “trừng trị” mới được…
– “Không phải chỉ có quà thui đâu, lãnh đạo không được đánh trống lảng nha, anh đừng quên đãi chị em chúng tôi ăn cơm vì làm việc cực khổ trong lúc anh ở bên Canada đó…” Ngọc Thơ quyết “không tha”…
– Ahhh, thui tui hiểu rồi, cô đão 1 vòng lớn với mục đích là muốn móc túi tui chứ gì… Hi hi, vậy thì nói thẳng đi, được rồi, như vầy nha, các cô đi ăn xong rồi đem “biu” về tui hoàn lại… Hài lòng chưa?
– “Không phải mấy quán vỉa hè đâu nhe, nhà hàng 5 sao đó, lãnh đạo, anh không ngại chứ?” Mai Thanh Phương cười duyên.
– “Dĩ nhiên là không rồi, lãnh đạo mình là đại gia của đại gia, có du thuyền lại mướn máy bay riêng cùng các vị phu nhân bay qua Canada du lịch, mình không thể làm lãnh đạo mất mặt được. Tôi nói có phải không các người?” Đức chưa kịp ừ hử, Tuyết Hoa gõ nhịp với Thanh Phương.
– “Hi hi… Đức Bí tịch, xem ra hôm nay cậu không mất chút máu là không được rồi…” Văn Đường mỉm cười.
– “Nhà hàng 5 sao chứ gì… Được rồi, được rồi, các cô nói sao thì sao đi, 10 sao cũng được mà, cũng là câu đó, đem “biu” về tôi hoàn lại, như vậy được chưa?” Biết mình thế cô sức yếu trước 1 đám phụ nữ. Đức chào thua.
– “Ah… Lãnh đạo, hay là như vầy không biết anh nghỉ sao?” Ngọc Thy chợt sáng mắt lên.
– “Cô lại có ý gì nửa đây, nói đi, đã nói là nhà hàng 10 sao cũng được mà…”Đức phát tay, thấy Thy “nhiều chuyện, hắn “căm giận” nhìn nàng ý nói sẻ “biết tay” nhưng nàng phớt lờ.
– “Hi hi, các chị em, nghe nói lúc này ở bến Ninh Kiều rất nhiều người nhìn chiếc du thuyền của Đức Bí tịch mà trầm trồ, mình nghỉ có mấy thuở… Hi hi, cho nên bổng có ý nghỉ nếu được…”Nói tới đây, Thy không nói nửa, mỉm cười, con nít cũng hiểu nàng muốn nói gì.
Đám phụ nữ hai mắt sáng lên như hai ngọn đèn pha thầm nghỉ “wow! Phải ha… nếu có thể lên chiếc du thuyền tham quan thì còn gì bằng?”Bởi vậy tất cả ánh mắt hướng về Đức Bí tịch, mong đợi.
– “Hi hi, chỉ có vậy thôi đó hả… Được rồi, để tôi sắp xếp mời các người lên du thuyền chơi 1 ngày nha, vậy hài lòng chưa? Còn nửa nếu các người muốn thì mang gia đình theo cho vui…” Đức mỉm cười, chuyện này hắn đã từng nghỉ qua nhưng ngại. Miệng người ta kỳ lắm, nếu hắn tự ý mời thì sẻ có người nói hắn muốn khoe khoang nhưng nếu các nàng yêu cầu thì khác…
– “Lãnh đạo, là anh nói đó nha, không được nuốt lời…”Tuyết Hoa, Thanh Phương, Oanh Oanh, Lan Chi Ngọc Thúy, Thu Thủy, Ngọc Thy phấn khích, hăm hở. Là du thuyền tư nhân đấy, được lên tham quan 1 lần cũng đủ mản nguyện…
– Tôi có nuốt lời bao giờ chưa… Ừm… Chánh văn Phòng Thy… Giao cho chị lập danh sách, tôi cần biết biết bao nhiêu người để chuẩn bị…
– “Cả trăm người đó, có khi hơn…” Ngọc Thy nhắc nhở, nàng hối hận đã đùa quá trớn, chỉ muốn nói cho vui thôi ai dè hắn gật đầu không chút do dự… Người trong văn phòng thì không sao nhưng kèm theo người nhà thì con số tầm cỡ đó…
– “Không sao đâu, nếu đông quá thì chia ra 2 nhóm. Cứ quyết định như vậy…”Đức phát tay.
– “Các người còn không mau cảm ơn Đức Bí tịch…” Văn Đường cười, nhắc nhở… Lảo cũng háo hức, 52 tuổi rồi, có thể nói là hơn nửa đời người mới có dịp tham quan chiếc du thuyền. Nghỉ tới đây lảo liếc nhìn hắn, aiz… Bây giờ mới thấm thía câu “trông người sang tủi phận hèn”…
– “Cảm ơn lảnh đạo… Hi hi…” Chúng nữ cười hi ha, mặt hớn hở…
– “Hài lòng rồi chứ gì… Còn không mau đi làm việc?” Đức trợn mắt.
Chúng nữ hi hi ha ha chạy đi, chẳng mấy chốc chỉ còn Thu Thủy, Ngọc Thy, Ngọc Thơ và Văn Đường.
– “Ha ha… Đưc Bí tịch, tôi biết gần đây có quán mới mở, thức ăn không tệ, hai là trưa nay chúng ta cùng nhau tới đó dùng cơm?”Văn Đường thân thiết đề nghị.
– “Để bửa khác đi, hôm nay không được rồi. Từ Canada về thì bận việc quan trọng không có thời gian thăm Bí Thư à không là Chủ Tịch Nga của Hồng Ngự mới đúng cho nên trưa nay thấy rảnh 1 chút vì vậy muốn tới thăm viếng” Đức mỉm cười nhưng trong lòng đang thấp thỏm, con thím ba giống mình thì còn có lý nhưng con của Trương Tấn Dũng mà giống mình thì bỏ mẹ…
– “Thì ra là vậy… Phải phải, vậy để bửa khác, các vị từ từ nói chuyện ha, tôi còn có việc…” Văn Đường gật đầu, quay lưng bước đi trong lòng lảo vô cùng hâm mộ… Chuyện Chủ tịch Nga sanh quý tử, cháu đích tôn của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài. Là người trong bộ máy Cao lãnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung ai cũng có quà mừng nhưng nhà của ông cụ không phải ai cũng tới là được đâu à cho nên phải đành phải qua trung gian của Tỉnh ủy mà gửi tới nhưng Đức Bí tịch thì “thấy rãnh” mới đi… Aiz…
– “Hai vị này là…”Văn Đường vừa rời đi. Đức mới thấy có hai người lạ đứng ngây ngô, hắn sửng sốt nhìn Ngọc Thơ hỏi.
– “Ouf… Đây là hai viên chức mới của Phòng tài chính, tôi ra đây là đón họ nhầm lúc lãnh đạo tới nên quên… Hi hi…” Thủy bẻn lẻn phân bua, đổ thừa.
– “Đây là anh Mạnh và chị Mai… Con của Chủ tịch xả Vỉnh Thạnh… Hôm nay là ngày đầu đến làm việc ở Phòng tài chính… Anh Mạnh, chị Mai… Đây là Lãnh đạo huyện Đức Bí tịch…” Ngọc Thy giới thiệu.
– “Đức Bí tịch…” Mai lí nhí…
– “Đức Bí tịch…” Mạnh rụt rè, gật đầu cúi chào. Nãy giờ chấn kinh không ít. Nghe nói hắn trẻ nhưng không ngờ trẻ hơn tưởng tượng vậy mà còn vừa là lãnh đạo tối cao vừa là ông chủ của công ty mà vợ mình và chồng con Mai sắp tới làm việc.
– “Chào hai vị…”Đức mỉm cười gật đầu chào Mai, bắt tay Mạnh rồi chợt nhớ trước đây không lâu Huỳnh văn Kiển có nhờ Ngọc Thy giới thiệu con trai và con gái ông ta vào Đức Lập, sao bây giờ lại tới đâu nên ngạc nhiên hỏi.
– Ụa… Không phải anh chị tới Đức Lập sao?
– “Dạ… Dạ… Là vợ tôi và em rể…” Cùng vợ con và em gái em rể vừa về tới hôm qua thì sáng nay, cầm bằng cấp đi nhận việc nên Mạnh không rỏ lắm hơn nửa lần đầu tiên đối diện với quan to, tuy hắn có vẻ rất bình dị nhưng Mạnh rất hồi họp, khẩn trương vì vậy ngập ngừng.
– “Là như vầy, bà xả của anh Mạnh và ông xả của chị Mai đều là kỷ sư công trình còn anh Mạnh và chị Mai thì có bằng kế toán, sẵn Trưởng Phòng Thủy nói Phòng tài chính huyện cần người cho nên…”Thy liếc Thủy…
– “Chuyện này có trình bày với Đức Bí tịch rồi, chắc Đức Bí tịch bận việc nên quên?”Thủy tiếp lời Thy… Trong lòng có chút thấp thỏm sợ hắn trách mình không qua đúng thủ tục tuyển người…
– “Nhớ rồi, nhớ rồi… Thôi đi làm việc đi.” Đức phát tay.
– “Anh Mạnh, chị Mai… Mời theo tôi vào trong…” Thủy mời Mạnh, Mai theo nàng vào trong văn phòng, tuy không qua thủ tục nhưng cũng phải phỏng vấn 1 chút xem bằng cấp vâng vâng và vâng vâng… Một lần nửa Mạnh, Mai khép nép cúi chào rồi đi theo Thủy vào bên trong.
– “Thư ký Thơ, hôm nay có lịch trình gì đặc biệt không…” Đức nhìn Ngọc Thơ hỏi.
– “Chưa biết chắc ngày lảnh đạo anh về nên chưa sắp xếp lịch nhưng phần lớn là trong thời gian lãnh đạo anh vắng mặt, các lãnh đạo xả tới báo cáo công tác với Phó Chủ tịch Hoa và Phó Chủ tịch Phương…”Thơ đáp…
– “Tốt… Cứ tiếp tục như vậy…”Đức phát tay, thầm nghỉ từ nay mình cứ nắm phương hướng, cụ thể thì để người khác phát huy coi như cho họ có dịp thể hiện khả năng như vậy mới có thời giờ làm chuyện khác…
Từ Canada trở về. Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ vẩn còn nghỉ mệt ở Cần Thơ nên sáng nay hắn muốn ghé qua Đức Lập Cao Lảnh nhìn một chút trước khi tới thăm Nga, cũng là thăm Thanh Tình và Phương Linh nếu không thì là chuyện lớn.
Đang lúc này di động kêu tít tít… Có tin nhắn, Đức nhìn màn hình… Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa gửi “text” nói “see you tonight” với hình hí họa miệng cười hi hi. Đặc biệt là hàng chử nhắn tin với nội dung “có chuyện cần gặp ” không chỉ của Lan Chi và của Ngọc Thúy khiến hắn giật mình, không biết hai người này muốn gặp mình có chuyện gì mà phải nhắn tin? Hồi nảy nói không được sao? Kỳ ha… Thôi được, nhưng không gấp…
– “Tôi có chuyện cần bàn với Chánh văn phòng Thy, nếu có ai tới muốn gặp tôi thì hẹn ngày khác…”
Qua bên Canada, nửa tháng vừa về đã có chuyện với tụi in đô nên vô cùng bận rộn, nào biết chuyện hắn và Ngọc Thy thì Ngọc Thơ đã biết hết rồi bởi vậy như bình thường nét mặt nghiêm túc, Đức nhìn Ngọc Thơ, nói.
– “Ừm…” Biết Thơ đang nhìn mình, Thy có chút ngượng nghịu thầm nghỉ kệ đi dù sao nó biết hết rồi.
– “Dạ được…” Thơ đang nghỉ hắn và chị hai mình có họp thiệt hay không hay làm chuyện gì khác thì khó nói lắm nhưng đó là chuyện của anh rể, nhằm nhò gì tới mình. Nhưng nghỉ tới chuyện hắn và chị mình trai đơn gái chiếc trong phòng đó… Tim Thơ đập thình thịch khi nghỉ chị hai trước kia thục đức lắm mà sao bây giờ lại như vậy? Ây, còn hai mụ Tuyết Hoa, Thanh Phương nửa… Thời buổi này thật là…
Đức đi vô văn phòng, Thy bước theo… Cánh cửa vừa đóng hắn liền ôm chầm lấy, môi hắn phủ lấy môi nàng… Hơn nửa tháng rồi, phải nói là “bao nhiêu thương nhớ đong đầy”… Thy nồng nàng đáp trả, nàng cũng đang mong chờ giây phút này.
– “Đừng… Để tối đi…”cảm giác được bàn tay hắn chui vào váy… Ngọc Thy thở hổn hển, miệng nói nhưng không cản cứ để tay hắn lộng hành chạm tới vùng cấm địa khiến nàng rùng mình, ham muốn dâng trào.
– “Sờ chút mà, thơm quá, không nhớ anh à…”Tay Đức chạm vào đám mạ non mượt mà, xoa xoa chỗ đó khiến Thy co rúm người, người nàng nóng hừng hực, liếc ra cửa nghỉ bụng “mặc kệ, nó biết rồi, sợ cái gì…”
– “Yêu em đi…” Thy thở hổn hển, kéo vạt váy lên, xoay người, hai tay chống vào tường,”doggy style”, tư thế này nàng thích nhất và thích họp nhất trong những lúc như vầy.
Tiển biệt thắng tân hôn, hơn nửa kích thích nhất là “đánh du kích”… Đức kéo phẹc mơ tuya quần mình, kéo quần lót nàng xuống quá đùi, cầm tiểu huynh đệ đang cúng ngắt dí ngay cửa hang đã lầy lội lắm rồi, nhấn vào 1 phát lút cán, nắc nhè nhẹ rồi nhanh dần… Thy bậm môi cố kiềm để khỏi rên rỉ thành tiếng.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Hai mắt Ngọc Thơ tập trung dán vào màn hình máy vi tính nhưng đầu óc nàng đang nghỉ chuyện khác, đúng ra là cố đoán sau cánh cửa đó, bây giờ chị mình và hắn đang làm gì? Chắc là cái chuyện đó rồi, chứ còn gì nửa. Đúng là không thể tin được mà, chị Thy lúc trước hiền lương thục đức lắm sao bây giờ lại như vậy?
Rồi nàng nhớ lại mỗi lần Mai Thanh Phương, Lý Tuyết Hoa mỗi lần báo cáo công tác với hắn đều rất lâu… Aiz… Nhìn “bà” nào cũng tưởng là thục đức hiền thê lắm ai dè “khủng” thiệt dám cấm sừng lên đầu chồng. Mà hắn cũng gan thiệt, rủi anh rể và chồng mấy bà kia biết được thì sao ta? Ậy, chuyện của người ta liên quan gì tới mình, suy nghỉ chi cho mệt… Nghỉ vậy nàng liền tập trung vào màn hình.
Nhưng chỉ 1 vài giây thôi thắc mắc lại đến trong đầu: “Thật là khó hiểu, hắn nhiều vợ như vậy sao còn gian dâm với đàn bà khác? Đàn ông thích của lạ? Còn chị mình, Lý Tuyết Hoa, Mai Thanh Phương chỉ vì hám lợi? Chứ còn gì nửa, Chị mình bây giờ là Chánh Văn Phòng, hai “bà” Lý Tuyết Hoa. Mai Thanh Phương bây giờ đều là Phó Chủ tịch huyện. Đúng rồi, là trao đổi mà thôi… Ý, không phải đâu, rõ ràng chị Thy yêu hắn lắm, hai bà kia mỗi lần mình nghe được, cả hai đều cười rúc rích nét mặt rất là “ngựa bà”… Vậy là sao? Ouf… Ngọc Thơ sực nhớ có lần Lý Tuyết Hoa nói hắn là “Lao Ái”…
Tuy biết Lao Ái là ai nhưng vì để chắc chắn 100%. Thơ vào google gõ từ “Lao Ái”, nàng lẩm bẩm đọc:
“Theo ghi chép của sử ký Tư Mã Thiên, Lao Ái vốn là người cao lớn khỏe mạnh, năng lực tình dục mạnh, thường khiến nhiều đàn bà con gái ngoài chợ theo đuổi. Thừa tướng Lã Bất Vi mang ông vào phủ làm người hầu hạ.”
Ngọc Thơ trợn mắt há mồm…
“Òh my Goddd… Thì ra là vậy, đúng rồi sao mình không nghỉ tới vậy cà. Hắn nhiều vợ như vậy rõ ràng là “chuyện đó” rất khủng mới kham nổi chứ… Phải rồi, nếu là như vậy chị Thy và 2 bà Tuyết Hoa, Thanh Phương nhất định là có máu dâm rồi mới chịu nổi chứ còn gì nửa, hèn chi… Nghỉ vậy nên tim Thơ đập thình thịch, đứng lên đi vào toilet để hạ nhiệt.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng, Ngọc Thy mệt phờ nhưng sắc mặt lộ nét thỏa mãn. Nàng đã hai lần lên đỉnh. Mặ dù còn muốn nửa nhưng không thể lâu quá được nên cả hai buông nhau ra, mặc lại quần áo chỉnh tề…
– Hi hi… nhà cửa ra sao rồi, khi nào dẫn anh tới. Mình cùng nhau suốt đêm “cắt băng khánh thành”…
– “Suỵt… Đừng lớn tiếng… Có chuyện nè… Ngọc Thơ biết chuyện của mình rồi đó…”Ngọc Thy lườm, tung bom tấn.
– “Cái gì?” Đức hết hồn… Hắn lo lắng không biết Ngọc Thơ có lẻo mép hay không nhưng chuyện Thy nói tiếp theo đó khiến hắn cảm thấy muốn xỉu.
– Ngọc Thơ biết chuyện của mình, nó còn nói với má và ba nửa…
– “Vậy… Vậy… Hai bác có nói gì không?”Đức đổ mồ hôi lạnh nhưng thấy sắc mặt Ngọc Thy… Hắn nghỉ chuyện chắc không đến nổi nào nên an tâm 1 chút…
– “Có… 1 câu thôi đó là “Con cái đứa nào cũng lớn rồi chứ không còn là con nít nửa làm chuyện gì không ai quản được…”Thy ôn nhu đáp.
– “Có nghĩa là sao?” Mặt Đức bư ra, là gian phu nên lo sợ mai này gặp ba, mẹ của nàng thì thật là xấu hổ.
– “Sao ngu vậy? Chẳng lẽ ổng bả hớn hở?” Ngọc Thy lườm, thầm nghỉ tên này bình thường thì rất thông minh nhưng có những lúc ngu như heo í… Thái độ của ba mẹ nàng khi biết chuyện nàng dan díu với hắn mà không phản ứng mạnh như vậy là tốt lắm rồi còn muốn gì nửa.
– “Ừ hén… Hi hi. Như vậy cũng đỡ 1 chút…”Đức thở phào… Mai này từ từ mới tính đi…
– “Em tính ly dị với anh Đương… Anh thấy sao?” Do dự, đắn đo một hồi lâu tầm vài phút. Ngọc Thy chợt hỏi, bắt đầu xưng “em” ngọt như mía lùi.
– “Hả? Khoan, không gấp, Bây giờ ảnh mới qua Canada làm việc, hơn nửa Ngọc Hân sắp qua đó học, không nên xáo trộn tâm lý của cả hai, chờ chậm chậm 1 chút đi.” Đức lắc đầu khi nhắc tới Ngọc Hân… Aiz… Hắn hy vọng cô bé này và Gia Hân qua bên đó du học rồi cùng với Duyên. Mỗi người cặp 1 anh Tây mủi lỏ mắt xanh thì quá tốt tuy là có chút tiếc nuối đấy.”Ui, lại nửa rồi, tiếc nuối cái gì chứ…
Rồi hắn nghỉ tới Thu, Ngân, Nhung, Hương, 4 người đàn bà này vì hắn mà ly dị với chồng, tội nghiệt sâu nặng a… Ây, không thể nói như vậy đâu à, mình đâu phải chơi qua rồi bỏ chứ, cuộc sống của các nàng và con không phải tốt hơn rất nhiều so với trước kia sao? Ừ, mai này nhất định sẻ đưa bé Sỷ, bé Kiệt, bé Trúc ra nước ngoài du học mới được, coi như là đền bù… Nghỉ vậy nên Đức cảm thấy thư thái hơn nhiều.
– “Còn nửa nè… Chuyện của anh với Tuyết Hoa, Thanh Phương… Con Thơ cũng biết hết rồi…”Thy tiếp tục tung bom tấn…
– “Hả?”Vừa thư thái 1 chút, một lần nửa Đức kinh hãi, thầm nghỉ xem ra không thể để cô nàng này làm Thư ký cho mình được nửa rồi…
– “Hả cái gì… Không phải con Thơ muốn soi mói chuyện của anh đâu, mỗi lần anh họp hành đều nhanh nhất là nửa tiếng, đối với ai khác thì 5 hoặc tối đa 10 phút thui, 1 lần thì không nói nhưng mỗi lần như vậy, con nít cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì…” Thy trừng mắt nói…
– “Nè, nghỉ xem có nên điều Ngọc Thơ đi chỗ khác…”Đức hàm hồ gợi ý, có ai khờ dại giữ “gián điệp” bên mình chứ?
– “Nghỉ cũng đừng nghỉ nha… Anh có biết tại sao nó để ý từng li từng chút hong? Là nó thích anh đó, nên ghen…” Thy lại tiếp tục tung bom tấn.
– “Không phải đâu, là em đa nghi thôi…”Đức lắc đầu, đối với Ngọc Thơ, trước tới giờ mình rất đàng hoàng chưa hề có ý dê, sao lại như vậy?
– “Đa nghi? Trước khi biết chuyện của mình nó bóng gió nói thích anh lâu rồi, chỉ là chưa nói với anh thôi. Còn nửa nha, không phải chỉ có Ngọc Thơ đâu, Lan Chi, Oanh Oanh, Ngọc Thúy hình như cũng muốn hoa rơi hửu ý đó… Anh tự lo liệu đi… Cách nào cũng được nhưng chuyển em gái em đi nơi khác thì đừng hòng nha…”Thy hung hăng hăm dọa.
– “Em… Em nói thiệt hả?” Đức chấn kinh, nửa nừng nửa sợ, nếu là đúng như Ngọc Thy nói thì rõ ràng ông trời muốn chơi mình đây mà. Lan Chi, Oanh Oanh, Ngọc Thúy đều hết xẩy… Không “đớp” thì uổng mà “đớp” thì… Để suy nghỉ lại coi, ừ hém, đâu có gì không ổn chứ? Ai cũng độc thân mà, không vướng bận chút nào.
– “Thiệt hay không thiệt anh sẻ thấy mà, không lâu đâu… Em đi ra ngoài làm việc…” Thy nói xong lắc mông mở cửa đi ra… muốn nói “tối nay nàng sẻ theo Kim Khánh, Thanh Phương, Tuyết Hoa gặp hắn ở “Nhất dạ đế vương” nhưng nghỉ lại muốn dành cho hắn “wonderfull surprise” nên tạm thời giữ bí mật.
Nghỉ tới tối nay, Thy hai má nóng bừng, thầm hổ thẹn, nàng không ngờ mình có thể như vậy nhưng rõ ràng nàng không có lựa chọn nào khác. Cắt đứt quan hệ với hắn trở về với Đương? Coi như chuyện nàng với hắn như là 1 giấc mơ? Nói thì dễ, không thể nào đâu, nàng không thể mất hắn… Tuyết Hoa, Thanh Phương cũng như mình mà, còn Kim Khánh nửa… Cả 3 người họ không ngại thì mình ngại cái gì?
Đang suy nghỉ chuyện tối nay thì chuông di động reo, nhìn màn hình, thấy là Thu Thủy gọi. Thy mỉm cười, bắt máy.
– Sao? Đã quyết định chưa?
– “Hắn… Hắn biết tối nay tao…”Bên kia đầu máy, Thủy không nói nửa.
– “Hắn cũng không biết tao sẻ tới đó huống chi là mày… Nà, tao biết mày nửa muốn nửa không, lúc trước tao cũng vậy đó, mày quyết định sao tao cũng ủng hộ. Như vầy đi, tối nay nếu qua 7 giờ mày không gọi thì tao coi như mày quay đầu, ngược lại thì tới điểm hẹn đúng giờ…”Thy nói xong, không đợi Thủy ừ hử, nàng cúp máy…
– “Ê… Chờ chút…” Thủy còn muốn hỏi thêm nhưng Thy đã cúp máy rồi… Định gọi lại nhưng Thủy liền để di động xuống.
Trong 1 thời gian ngắn từ 1 viên chức tầm thường trở thành Trưởng phòng tài chính huyện khiến cuộc sống của Thủy thay đổi nghiêng trời lệch đất. Có câu: “Nhà có người làm quan, trong nhà gà chó cũng thành tiên, tuy chỉ là 1 Trưởng phòng, nói là quan thì chỉ là quan nhỏ thôi nhưng hiện giờ nhà nàng cũng như bên nhà chồng thì đúng là như vậy đó…”
Không hoặc chưa được thì thôi nhưng một khi đã được rồi thì bằng mọi cách không muốn mất hơn nửa còn muốn hơn, là con người mà. Thủy sợ, nàng sợ 1 ngày nào đó, không xa, hắn rời khỏi đây thì rất có thể nàng sẻ không giữ được và biết đâu sẻ mất hết những gì đang có. Nếu chỉ một mình nàng thì không sao nhưng người nhà? Không, không thể để chuyện đó xảy ra được. Thủy thầm nói với mình.
Hơn nửa, Thủy có ngưởng vọng cao, nàng nghỉ mình có năng lực mà, cho nên sẻ nổ lực để không chỉ là 1 Trưởng phòng, mà tương lai sẻ là Phó Giám đốc rồi Giám đốc Sở biết đâu còn hơn nửa… Giấc mơ này chỉ có thể thành hiện thực nếu nàng có chỗ dựa khủng mà người có thể để nàng dựa vào không ai khác hơn là hắn. Người này trong tương lai sẻ bay cao…
Cho nên Thủy đã quyết định rồi, vậy thì đêm nay đi…
Thy đi ra ngoài rồi Đức vẩn thừ người suy nghỉ: “Cách nào cũng được nhưng chuyển Ngọc Thy đi nơi khác thì đừng hòng?” Hắn bức xúc, như vậy làm sao được chứ? Việc đánh du kích trong văn phòng sẻ không thoải mái chút nào… Ý khoan,”cách nào cũng được?” Thy nói em nàng có ý với mình vậy thì hay là hoa thơm đánh cả cụm biến Thơ thành người của mình? Được đó, phải sớm tìm cơ hội mới được. Aiz, rõ ràng muốn tu cũng không được mà.
Nghỉ vậy nên Đức thấy thư giãn 1 chút. Sực nhớ lời Ngọc Thy nói về Lan Chi, Ngọc Thúy. Hắn cầm di động xem lại tin nhắn khi nãy… Năm khi mười họa Ngọc Thúy, Lan Chi mới gửi tin nhắn…
“Thôi đi… Thôi đi, không nên… Cái gì không nên chứ, rõ ràng ông trời cho mình cái số hưởng, không hưởng thì bị ổng đánh cho tan xác nha…”
Đầu nghỉ vậy nên tay cầm di động bấm. Là cùng tin nhắn nhưng với Lan Chi thì là “chị”, với Ngọc Thúy thì là “Thúy”… Đại khái là như vầy:
“Ừ được… Chị (Thúy) khỏe hôn? Kiếm ngày nào đi ăn cơm hay uống nước nha”… Từ Canada về có mang quà, bảo đảm chị(Thúy) thấy sẻ thích…”Bấm xong hắn nhìn đồng hồ, ây chà, tới giờ đến Đức Lâp rồi, nếu không Tú Nhi, Thụy Vủ sẻ lên án tử hình cho mình đó…
Bên ngoài vẩn đang chăm chú nhìn màn hình của máy tính, nghe tiếng mở cửa, Ngọc Thơ ngẩng đầu lên, thấy hắn tim nàng đập mạnh.
– Wow… Ngọc Thơ, sáng giờ bận rộn quá nên không để ý, bây giờ mới thấy cô đẹp ra. Hơn lúc trước nhiều đó nha…
– “Lúc nào cũng vậy mà…” Ngọc Thơ lí nhí…
– “Đâu có, thấy lộng lẩy lắm hi hi… Ừm, cô chuẩn bị sáng mai cùng tôi đi xuống các xả dưới tham quan 1 chút…”Đang cười, Đức nghiêm túc nói.
– “Dạ được, xả nào để tôi gọi điện thông báo trước…” Ngọc Thơ lấy giấy viết.
– “Ậy, đừng làm vậy, tới đột xuất mà đừng để họ chuẩn bị…”Đức phát tay, trong đầu đã tính toán rồi, ngày mai xuống 1 xả nào đó cũng được rồi thì hi hi… Hắn liếc nhìn, wow… Bấy lâu nay quả thật không để ý…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Đức Lập Đồng tháp là do 4 công ty Hồng Ngọc, Thắng Lợi, Đống Đa, Trường Sơn hợp lại mà thành nên quy mô lớn hơn Đức Lập Cần thơ nhiều và đang trên đà phát triển hơn nửa. Trụ sở chiếm gần 2 mẩu đất bao gồm bãi đậu xe trước và sau dãy văn phòng 3 tầng nhìn rất hoành tráng.
Là ông chủ cũng là Tổng giám đốc nhưng hắn ít khi đến đây. Mọi việc do Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ điều hành nhưng sau chuyến bay dài từ Canada trở về, mặc dù là máy bay riêng, có phòng ngủ riêng vô cùng thoải mái nhưng 4 nàng vẩn than mệt nên muốn nghỉ thêm vài ngày lấy lại sức, ra lệnh cho hắn tới Đức Lập nhìn 1 chút và làm quen với đám nhân viên, là ông chủ vậy mà hầu như rất ít người biết mặt thật là nghe không thuận tai chút nào.
Nghe cũng phải bởi vậy hôm nay Đức dành chút thời giờ tới đây không quên ghé tạt qua tiệm bánh Hồng Phát mua búa xua la mua hầm bà lằng xắng cấu đủ các loại bánh mỗi thứ 1 ít để đãi nhân viên. Nghe nói chỉ riêng văn phòng toàn bộ kiến trúc, kỷ sư, kế toán có tới gần 50 chục người nên hắn mua khá nhiều, đựng trong 5 hộp lớn.
Đức đậu xe, vai mang túi xách khệ nệ mang 5 họp bánh đi tới, định mở cửa nhưng bất thình lình có tiếng nói thánh thót vang lên.
– Để tôi giúp anh…
Theo phản xạ, Đức quay lại nhìn… Một mỷ nữ nhìn hắn mỉm cười, tay mở của…
– “Cảm ơn cô…” Đức bước vào, đem 5 họp bánh mùi thơm bay ngào ngạt để lên mặt bàn quầy lể tân, quay nhìn mỷ nữ gật đầu cười, chào.
– Một lần nửa, cảm ơn cô…
– “Không có chi, tiện tay thôi…”Nàng mỉm cười, bước đi vào trong mất hút ở cuối hành lang, phía sau hắn vẩn còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
– “Cậu tới giao bánh à? Sao nhiều vậy? Có biết ai đặt hàng không? Thôi được, để đó đi…” Bà “béo” ngồi sau bàn lể tân nói với hắn, giọng có chút “kẻ cả”…
– “Giao bánh?”Đức sửng sốt nghỉ mình giống “shipper” sao? Nhưng rồi thầm mỉm cười, nghỉ cũng phải…
Ngoại trừ những buổi lể nhậm chức thì bất đắc dỉ phải hình thức 1 chút. Bình thường hắn không thích quần tây, áo sơ mi, cà vạt, mà chỉ thích đơn giản như quần Jean, áo T – shirt… Nhưng không đơn giản đâu, trên người hắn, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, không Mỷ Chi thì cũng là Ngọc Lan, Gia Kỳ, Tú Nhi, Thụy Vủ, Tâm Đoan đặc biệt chọn lựa. Người không biết hàng thì tưởng là đồ lạc xoong mua ở chợ trời nhưng thật ra trên người hắn, từ đầu xuống chân, quần áo giày vớ tổng cộng cũng tầm mấy chục triệu đấy…
– “Tổng giám đốc, anh đã tới rồi…”Còn đang dở khóc dở cười khi bị coi là người giao hàng, bổng có tiếng reo, Đức quay lại, thì ra là lần trước đã gặp qua người đẹp này ngồi ở vị trí của bà béo kia…
– “Cô là, hi hi, lần trước đã gặp qua nhưng không nhớ tên…”Hắn vừa nói vừa liếc nhìn bà “béo” thầm phê bình 4 vị phu nhân của mình… Bàn lể tân rất là quan trọng sao mướn một bà béo phì như vậy, thật là mất thẩm mỷ, đàn ông đực rựa đang “lên” mà nhìn thấy bà này bảo đảm trăm phần trăm sẻ xìu.
– “Hi hi, em tên là Thu Cúc, bây giờ là phụ tá cho trưởng phòng nhân sự…” Thu Cúc hớn hở, khoe.
– Wow… Vậy chúc mừng cô… Cố gắng lên nửa nha…
– “Thu Cúc… Vị này là…” nghỉ hắn là người giao hàng, bây giờ nghe Thu Cúc gọi hắn là “Tổng Giám đốc” nên Bà “Béo” rất là kinh hãi.
– “Chị Nở, đây là Tổng Giám đốc cũng là người sáng lập công ty mình. Tổng giám dốc, đây là chị Nở…”Thu Cúc giới thiệu.
– “Tổng giám đốc… Xin lỗi nha, thấy Tổng Giám đốc cầm nhiều họp bánh nên tưởng là người đến giao hàng…” Bà “Béo” áy náy phân trần.
Thu Cúc nghe bà Béo nói thầm kinh hãi, nghỉ chị Nở này thật là…
– “Hi hi, không có gì, chị Nở phải không? Nhờ chị đem mấy họp bánh này để ở phòng ăn để mọi người có thể hưởng dụng… Ý, em bé này là…” Đức đâu có vì chuyện đó mà chấp nhất. Hắn nói xong chợt thấy có bé gái trạc tuổi Thu Sương đang ngồi ở cái bàn nhỏ sau quầy lể tân nhìn mình, Đức nhớ là đã gặp em bé này ở đâu rồi nhưng nhất thời nghỉ không ra.
– Là bé Thu Hương, con gái của chị Thu Lan… Hai ngày nay nhà trẻ có chuyện nên chị Lan mang bé tới đây…
– “À tôi nhở rồi… Bé Thu Hương hả, có nhớ chú không, chú đã gặp cháu và ba cháu ở bệnh viện lúc tới thăm má cháu đó…” Hắn tới gần, vuốt tóc bé, ân cần hỏi.
Thu Hương không đáp, chỉ gật đầu…
– “Bé Thu Hương đang làm gì vậy, đâu đưa chú coi… Chà, vẻ hình à, đẹp quá… Hi hi, nè ăn bánh đi…”Đức mở họp lấy 1 cái bánh đưa tới nhưng có lẻ vì mắc cỡ nên bé chỉ cúi gầm mặt.
– “Sao vậy? Không nhớ chú à…”Đức mỉm cười, chợt nhớ gì đó, hắn hỏi Thu Cúc.
– Suốt ngày bé ngồi đây sao?
– Dạ phải, đến giờ giãi lao chị Thu Lan ra chơi với bé, lúc trưa thì hai má con cùng ăn cơm…
– “Như vậy đâu có được, trẻ nhỏ cần nghỉ ngơi, chỗ đâu mà nằm? Chẳng lẽ ngồi suốt ngày… Chị Cúc, chị dẫn bé vào phòng của Tổng Giám đốc…”Đức phát tay ra lệnh, tuy hắn rất ít tới đây nhưng Phó Loan và Tú Nhi cũng dành cho hắn 1 phòng làm việc có giường ngủ, TV, tủ lạnh như là phòng của khách sạn 5 sao… Đặc quyền của Tổng Giám đốc cũng là “Chairman” của Đức Lập mà.
Ngay lúc này được Nở thông báo Tổng Giám đốc đã tới. Hồng Ngọc, Thu Lan hấp tấp đi ra tiếp đón.
– “Đức Tổng… Chị Tú Nhi nói hôm nay anh tới nên chúng tôi chờ anh để họp luôn…”Hồng Ngọc đon đã.
– “Đức tổng, thật xin lỗi, nhà trẻ có chuyện nên đóng cửa, tôi đơn chiếc cho nên…” Thấy hắn đứng cạnh con gái mình… Thu Lan áy náy vì mang con tới nơi mình làm việc nên muốn phân bua giãi bài nàng vì bất đắc dỉ.
Đức phát tay…
– Lỗi phải gì chứ… Ngọc Giám đốc, mai này cứ để bé Thu Hương đến phòng Tổng Giám đốc của tôi… Con nít mà, đâu thể để ngồi suốt ngày chứ… Chị Lan, cháu có vẻ nhút nhát hay là chị dẫn cháu vào phòng tôi để cháu nghỉ ngơi đi…
– “Không cần đâu Đức tổng, để nó ở ngoài này được rồi…” Thấy hắn rộng lượng, Thu Lan xúc động.
– “Cái gì không cần? Đặc biệt cho cháu chứ cho chị sao? Đừng nói nhiều nửa, đây là mệnh lệnh của Tổng Giám đốc tôi đó…” Đức quắc mắt.
– “Tổng Giám đốc đã nói như vậy… Hi hi… Thu Lan, chị mau làm theo đi…” Hồng Ngọc thúc giục.
– “Vậy… Vậy được… Thu Hương, con theo mẹ…” Thu Lan nắm tay con gái dẫn đi, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động. Trước kia đàn ông tới gần nàng đều muốn lợi dụng nhưng hắn thì khác, người này rõ ràng đối với nàng không 1 chút vụ lợi…
– “Đức tổng… Anh thật tốt…” Hồng Ngọc đưa ngón tay cái, khen… Không phải nói cho hắn vui mà là lời lẻ xuất phát từ tận đấy lòng.
– “Tôi biết mà… Không cần khen đâu, có phải muốn lấy lòng ông chủ không? Như vậy thì cô phạm sai lầm rồi.” Đức nghiêm mặt.
– “Hả? Ha ha Hi hi…” Nghe hắn nói, Hồng Ngọc chưng hửng nhưng nhìn mặt, biết hắn đang đùa, Hồng Ngọc cười hi hi… Bên cạnh, Thu Cúc cũng không nhịn được cười…
– Cười cái gì? Sao nói là có buổi họp? Mọi người đang chờ?
– “Phải Phải… Tổng Giám đốc… Xin mời…”mỉm cười, Hồng Ngọc đưa tay bộ dáng nửa cung kính nửa thân thiết… Hai người sánh vai đi tới phòng họp.
– “Giờ tui mói nhìn ra TGĐ thiệt đẹp trai ha… Cậu ta mấy tuổi vậy Cúc…” Nhìn theo bóng lưng hắn… Bà “Béo” Nở hỏi Thu Cúc…
– Không rỏ, hình như là hăm mốt hay hăm hai gì đó nhưng gần đây nghe nói hơn, ậy chuyên ông Tổng dài hơn phim bộ nửa, có thời giờ tui kể chị nghe, ly kỳ lắm…
– Trời đất, trẻ dử ha, quá đẹp trai, quá phong độ… Wow, vừa giàu vừa đẹp, nhưng kỳ thiệt, ăn mặc quá xoàng nên tui tưởng là “shipper”…
– “Hi hi… Chị thật là nhà quê, cái gì ăn mặc xoàng chứ… Tử đầu đến chân Tổng Giám đốc toàn là hàng hiệu nổi tiếng đó, cộng lại không dưới 5 chục thậm chí trăm triệu đó…”Thu Cúc ra vẻ sành sỏi.
– Trời đất, mắc vậy sao… Ê… tôi thấy hình như Giám đốc Ngọc…
– Suỵt… Biết thì để bụng, đừng nói ra miệng… Phó Tổng Giám đốc Tú Nhi, Giám đốc Thụy Vủ, Tuyết, Yến đều là…”Giọng Thu Cúc như muổi kêu rù rì bên tai bà “Béo” Nở.
– “Thiệt… Thiệt sao?” Miệng bà “Béo” mở to, quả trứng gà có thể nhét vào được.
– Còn thiệt hơn vàng nửa à… Chưa hết đâu, từ từ chị sẻ thấy… Hi hi…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 54 |
Ngày cập nhật | 14/07/2025 08:39 (GMT+7) |