– “Diệp Chi thật sự không muốn hủy hôn à? Có cần phải suy nghỉ lại không?” Tuy biết quyết định của Diệp Chi rất đúng nhưng Mỷ Thể vẩn hỏi.
– “Mỷ Thể không phải là người trong cuộc nên không hiểu đâu…” Diệp Chi lắc đầu.
– Em hiểu nè, nếu là em thì em cũng đá anh ta, đàn ông gì hèn, chỉ có cái mã. Chị Diệp Chi đẹp như vậy hong chừng biết chị “break up” với anh ta sẻ có khối người xếp hàng dài mấy chục cây số cho chị lựa chọn.
– “Thanh Hiền… Không được nói bậy…”Vân Anh quát, nháy mắt, ý ngầm nói Thanh Hiền đừng “nhiều chuyện” mà xát muối lên vết thương lòng của Diệp Chi.
Nhưng Thanh Hiền không ngừng vẩn bô bô cái miệng.
– Em nói thiệt mờ… Còn nửa nha, em để ý ánh mắt anh ta nhìn Jessica rõ ràng có ý gì gì đó…
– “Thanh Hiền…” Đến lượt Mỷ Thể quát… Chuyện này nàng cũng thấy nhưng chỉ là nghi ngờ nên không muốn nói ra nhưng không ngờ Thanh Hiền lại nói thẳng, sợ Diệp Chi đau lòng nên không muốn Thanh Hiền tiếp tục “nói bậy”.
– “Mỷ Thể… Không cần Thanh Hiền nói mình cũng thấy và hiểu mà… Trước tới giờ Trường Giang không khắn khít với Quang Hãi nên hầu như không bao giờ đi chung trừ khi có mình. Lần này theo Quang Hãi qua tận đây 1 tiếng cũng không nói cho mình biết…”Nói tới đây Diệp Chi không nói nửa mỉm cười chua chát, nhìn Jessica. Tin tức Jessica là còn gái của tỷ phú Pháp hầu như đã lan truyền khắp nơi. Đám COCC “Vương tôn, công tử” dĩ nhiên đều muốn được người đẹp tới tay.
– “Xin lỗi nha Diệp Chi… Mình…” Tuy không phải mình quyến rũ Trường Giang nhưng Jessica vẩn cảm thấy áy náy.
– “Ậy… Jessica hiểu lầm rồi, mình không trách bạn ngược lại cũng nhờ vậy mà thấy bộ mặt thật của người này. Coi như là giúp mình kịp dừng chân trước bờ vực, mình còn phải cảm ơn bạn nửa đó…” Thân mật vỗ vai Jessica, Diệp Chi mỉm cười…
– “Nói như vậy có nghĩa là thật sự không muốn đám cưới nửa với anh ta à?” Vân Anh hỏi vặn.
– “Chị khờ thiệt… Vậy mà cũng hỏi, dĩ nhiên rồi.”Thanh Hiền làm tài lanh, ăn cơm hớt Diệp Chi.
– “Càng ngày càng lanh lẹ ha…” “gõ” đầu Thanh Hiền… Diệp Chi mỉm cười tỏ y khen ngợi.
– “Ha ha Hi hi…” 5 mỷ nữ đều bật cười, cảm thấy càng lúc càng thân thiết gần gũi hơn.
– “Lần này chị em mình thoát nạn được cũng nhờ người của Bích Trâm Bí Thư và Trung tướng Nancy… Mình nghỉ chúng ta nên tổ chức bữa tiệc để cảm ơn họ…” Nghỉ lại lúc mình bị tên in đô sờ mó nếu hắn không tới kịp thời thì hậu quả thật khó lường nên Jessica muốn gặp mặt để cảm ơn hắn nhưng ngại miệng vì vậy chỉ nói “người của Bích Trâm Bí Thư và Trung tướng Nancy”…
– “Ừ phải… Mình cũng có ý này… Mỷ Thể thấy sao?” Diệp Chi hưởng ứng.
– “Vậy để mình tổ chức…” Mỷ Thể tán đồng, Vân Anh gật đầu.
– “Hay quá… Để em đĩch thân đi gặp ảnh nói lời mời như vậy mới có lòng thành…” Thanh Hiền vỗ tay reo vô tình làm đàn chị uất nghẹn chỉ tại bởi ngay trong lúc này trong đầu ai cũng có cái cớ với lý do này mà gặp hắn chuyển lời mời, bây giờ bị “cô nhóc” nhanh miệng dành trước cho nên vô cùng bức xúc.
Hai tay Cẩm Lệ chống vào cửa xe, hơi khom người, chìa mông về sau cho hắn dập. Miệng nàng không ngừng rên rỉ… Nàng tưởng mình “thổi” thì hắn chỉ chịu được tối đa 5 phút cũng như Thìn, như vậy đã là khá lắm rồi nhưng tất cả kỷ thuật làm với chồng đều đã đem ra làm đến nổi mõi miệng tê lưỡi mà hắn vẩn trơ trơ khiến nàng kinh hãi. Nào đã hết đâu, từ lúc hắn đút vào dập hết tư thế này đến tư thế nọ bây giờ trong kiểu “doggy” này đã gần nửa giờ đồng hồ mà vẩn chưa chưa có dấu hiệu sắp “bắn”… Nàng đã mấy lần lên đỉnh…
Phía sau, Đức “bơm” đều đặn, vai bị thương hình như không ảnh hưởng gì đến “hiệu suất” của hắn…
– “Ra chưa… Người ta mệt lắm rồi, anh thiệt không phải là người mà…”Cảm Lệ vừa rên rỉ vừa nũng nịu, mông nàng nhấp nhô theo nhịp nắc của hắn, đầu thầm nghỉ “Tên này có phải là người không vậy?”. Lúc đầu có ý “ông ăn chả thì bà đây ăn nem”… Cẩm Lệ chỉ muốn cho hắn chơi 1 lần để trả thù Thìn ngủ với Tú Quỳnh. Nhưng bây giờ nàng thật sự đã mê tít thò lò, con Thu Phong nói đúng, người có khả năng như hắn trên đời này có thể đếm với mười ngón của hai bàn tay.
– “Ra? Chưa đâu, hi hi… Còn chưa đã sao ra được chứ, nè, tôi so với ông xả chị thì sao?” Đức khum người, bụng áp sát lưng Cẩm Lệ, chỉ còn 1 tay nên khi thì xoa nắn bóp vú, khi thì mân mê khều khều mơn trớn chùm lông mềm mại, thỉnh thoảng dùng ngón tay khều khều nhẹ nơi cặc hắn đang mãnh liệt nhấp nhô ra vào, miệng hỏi Thìn so với mình thì sao…
Sở thích biến thái của hắn là vậy, nghỉ tới vợ người quằn quại rên siết dưới cặc mình làm hắn càng hứng thú, nắc càng mạnh. Hình như vết thương trên vai không ảnh hưởng gì…
– “Sao bằng anh được chứ… Lúc tôi làm bằng miệng, ổng chưa có lần nào ông chịu được 5 phút, còn anh… tôi mõi miệng tê lưỡi bây giờ chỗ đó đang rêm hết á, nhanh 1 chút đi, muốn giết người sao…” Giọng Cẩm Lệ lẳng lơ, dâm đãng, mông không ngừng sàn mông qua lại phối hợp theo từng cú nắc của hắn… Nàng không ngờ mình dâm như vậy vì cảm thấy vô cùng kích thích khi so sánh Thìn với hắn trong lúc cả hai đang kẻ đẩy người sàng.
“Chát”…”Thôi được rồi, chị mệt thì mình ngừng ở đây… vỗ mông nàng, Đức rút cặc ra…
– “Hả… Không muốn ra à, nói vậy thôi chứ tôi được mà, anh tiếp đi chừng nào ra thì thôi, suốt đêm cũng không sao, bị ứ trong đó khó chịu lắm…” Cẩm Lệ hối tiếc khi nói chỗ đó của mình bị rêm khiến hắn mất hứng.
– “Như vậy được rồi, hi hi, nếu chị thấy có hứng thú, mai này thỉnh thoảng mình gặp nhau…”Đức cười dâm, biểu hiện của Cẩm Lệ làm hắn thích nhất là khi nói về chồng mình trong khi quằn hoại dưới cặc hắn.
– “Là anh nói đó nha… Bất cứ lúc nào, muốn thì gọi…” Cẩm Lệ lườm, vừa mặc lại quần áo vừa thầm nghỉ xem ra Thu Phong nói đúng, 1 mình chịu tên này không thấu, phải có Thu Phong tiếp tay mới được, à phải, kéo luôn Cẩm Hường vô cho nó biết mùi…
– Hi hi… Có câu này của chị thì được rồi. Lên xe đi, nhờ đưa về Tỉnh ủy…
– “Được mà, ừm… vẫn là câu đó, anh thấy tôi với Thu Phong ai hơn ai kém hả?” Cả hai lên xe, Cẩm Lệ đề máy, chạy được chừng vài phút, vẩn không quên chuyện hơn kém với Thu Phong… Cẩm Lệ nhắc lại câu hỏi.
– “Ừm… Chưa biết được…” Đức mỉm cười lắc đầu.
– “Xạo đi… Tôi không tin…” Cẩm Lệ bức xúc, nàng không tin Thu Phong giỏi hơn nàng…
– Nà, là chị muốn biết đó nha… Ừm… Thu Phong hi hi…”swallow” and clean”…
– “Hả?”Swallow and clean? Nhưng anh đâu có ra…” Cẩm Lệ bức xúc, phân trần, chưng hửng, cảm giác lẩn lộn. Ông xả nàng cũng đã từng đòi hỏi như vậy nhưng nàng chưa bao giờ đáp ứng. Không ngờ Thu Phong lại thỏa mãn hắn ở phương diện này… Như vậy là mình kém nó rồi…
– “Ừm… Là chị hỏi thì tôi nói… Ậy, đừng phân hơn kém về vấn đề này mà…”Đức gật đầu, đám phụ nữ của hắn kể cả Nancy ai cũng nuốt và liếm sạch đầu cặc khi hắn “phun”, Thu Phong làm vậy cũng không có gì đặc biệt. À phải, nhắc tới mới nhớ, Bích Trâm thì chưa cho nên phải huấn luyện chuyện này mới được.
– “OK… Bye… Nhớ gọi tôi đó…”Cẩm Lệ cho xe dừng để hắn xuống, nàng không quên dặn dò.
– Nhớ mà… Ừm… À thôi, bye…
Cẩm Lệ cho xe chạy tầm 3 phút, nàng lấy di động bấm… Bên kia đâu máy, hồi chuông reo chưa dứt. Cẩm Hường đã vội bắt máy có lẻ đang nóng lòng chờ…
– Wow… Sao lâu vậy mày… Sao hả?
– Hi hi… Biết mày nóng lòng mà… Nè, bây giờ tao tới rước mày mình cùng về Rạch Giá… Trên đường tao nói cho mày nghe… Hắn nha… hi hi Oh my god!!!
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Xảy ra chuyện ở Cần Thơ… Kim Tuyến trở về Long Xuyên. Hai ngày nay, mẹ con ở chung căn hộ sang chảnh, có đến 4 phòng ngủ nhưng đêm nào hai cũng chung giường ôm nhau làm tình. Đang ở vào giai đoạn hồi xuân, máu dâm cuồn cuộn trong người hơn nửa đù sao cũng đã lở loạn luân rồi thì nhịn làm gì. Có ai biết đâu mà sợ…
Cả ngày nay Steven đi ra ngoài đeo đuổi Jessica… Kim Tuyến ở nhà tắm rửa sạch sẽ sẵn sàng chờ con trai về hú hí cho đã con lợn lòng… Ai dè gả vừa về tới phòng, sắc mặt hớt hơ hớt hãi, hấp tấp soạn hành lý khiến Kim Tuyến chấn kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì…
– Steven… Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?
– Về Canada… chỗ này không thể ở lâu… Con về Sài gòn trước ở đó vài ngày, má muốn về thì mình cùng về hay tùy ý má…
– “Về Canada? Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Jessica thì sao, chẳng lẽ bỏ ngang?” Kim Tuyến chưng hửng bức xúc hỏi dồn dập khi nghe con trai nói muốn trở về lại Canada. Đầu tư 100K cho buổi tiệc từ thiện để lấy lòng Jessica, 100K đó 1 con số không nhỏ, chưa thu hoạch được gì bây giờ lẳng lặng “thu quân” thật là đau lòng cho nên Kim Tuyến không cam lòng.
– “Thì cũng vì Jessica mà xém chút nữa con bị mất mạng rồi. Con đã nghỉ kỷ, mạng sống quan trọng nhất, còn mạng thì bất cứ cái gì cũng có thể kiếm… Đoãn mạng cho dù kiếm bạc tỷ thì cũng vô dụng thôi. Má không biết đâu…”Steven phát tay tỏ vẻ bất cần. Đến thời điểm này gã bỗng nhiên trở nên sáng suốt, chuyện đem Jessica về dinh hầu như khó hơn lên trời vậy thì không nên ngoan cố vấn vương làm gì, mất 100K tuy đau lòng nhưng còn hơn là mất mạng.
– “Cái gì? Xém chút mất mạng? Bình tĩnh, bình tĩnh nói từ đầu tới cuối rõ ràng mạch lạc rồi mình bàn bạc với nhau… Nè, ngồi ngồi xuống, uống ly rượu lấy bình tĩnh rồi nói cho má nghe…” Miệng nói… Kim Tuyến lấy ly bỏ vài cục nước đá cầm chai Remy Martin rót đưa cho Steven, đang khát, gả cầm ly rượu nốc 1 cái ực… Kim Tuyến lại rót thêm ly khác. Cứ như vậy đến 3 lần…
– “Nửa hôn? Nè… Đâu, nói ra má nghe coi để mình cùng nhau tìm cách…” Kim Tuyến lại rót thêm…
– “Hôm nay con và thằng Trần Chí Hùng bị bắt cóc, có cả Jessica và vài người khác nửa. Là bọn khủng bố in đô. Chuyện có liên quan gì tới thằng khốn kia, hình như liên quan tới tiền bạc…” Nốc cạn thêm vài ly khiến Steven bình tĩnh lại, gả bắt đầu kể dĩ nhiên là không nói chuyện gả và Trần Chí Hùng theo Jessica nên đút đầu vào rọ, lại còn thêm mắm muối bột đường.
– “Thôi hiểu rồi, nó cho người bắt cóc con? Thật là quá đáng mà… Không được. Phải nói cho Bác Hai con biết…” Giọng Kim Tuyến oán giận… Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ từ mấy ngày nay từ lúc Duy Mạnh chết, Trần Cao Kỳ không liên lạc với bà. Chuyện cũng dễ hiểu, lảo biết bà có ý đụ Thư Ký mình thì làm sao có thể bỏ qua được chuyện mất mặt mũi như vậy.
– Không phải là nó nhưng cũng vì nó mà con và thằng Hùng bị liên lụy… Nhưng nói nào ngay cũng nhờ người của nó mà cả bọn được cứu…
– “Vì vậy con muốn về Montreal? Còn Jessica thì sao? Theo má biết hiện giờ có rất nhiều người muốn được Jessica tới tay… chẳng lẽ vì vậy mà bỏ luôn à? Con cam lòng sao? Ý, khoan đã… Má nghỉ có thể nào…”Kim Khánh nhíu mày suy nghỉ.
– “Thôi hiểu rồi, mười phần hết chín là vậy, thật là âm hiểm mà, cũng may má nhìn ra được, không sai đâu…” Như đã nhìn ra điều gì, hai mắt bừng sáng, Kim Tuyến vỗ đùi nghe 1 cái “chát”…
– “Hiểu cái gì?” Steven sửng sốt.
– Không phải còn vừa mới nói – nhờ người của nó mà cả bọn được cứu à… Vậy chắc có lẻ bây giờ mấy con nhỏ kia rất cảm kích nó… Trong đó có Jessica, con nhìn ra chưa?
– “Ý của má là… Á đù, thằng này hiểm thiệt…” Steven chợt ngộ ra “huyền cơ”…
– “Con nhìn ra rồi hả? Hừ, là nó giở trò quỷ thôi, chiêu này gọi là ném đá dấu tay để trục lợi, ăn cướp cũng là nó anh hùng cũng là nó… Nà, con nghỉ thử coi… Jessica là con tỷ phú, bây giờ ai cũng biết nên rấp tâm chiếm hửu. Cạnh tranh rất khốc liệt cho nên muốn thành công tới tay thì phải có kế hoạchvejn toàn. Với chiêu anh hùng cứu mỷ nhân này má nghỉ Jessica sẻ rất cảm động, đó là bước đầu để tới gần rồi thì thao tác thêm 1 chút, chỉ còn là vấn đề thời gian, Jessica sẻ mắc bẩy. Con nha, chưa chi mà con muốn bỏ cuộc là trúng kế của nó rồi…” Kim Tuyến bừng bừng khí thế “giãi mã” chiêu “anh hùng cứu mỷ nhân”.
– … Ậy, chắc không đâu… Nó có bầu đàn thê tử, má tưởng Jessica ngu sao hơn nửa đám đàn bà của nó chịu để nó làm vậy sao? – Steven gật đầu rồi lại lắc đầu.
– Bởi vậy mới nói con thật là khờ, Jessica là con tỷ phú, tuy thằng đó có tiền nhưng chưa chắc bằng tỷ phú Pháp mà hơn nửa có ai chê tiền nhiều, có tiền là có thêm quyền lực… Tiền và quyền lúc nào cũng đi đôi… Mấy con vợ của nó thấy Jessica có tiền thì mắt nhắm mắt mở… Con hiểu chưa?
– “Có lý lắm, nếu má không nói thì con đã bỏ cuộc rồi, thằng này thâm độc thiệt… Vậy… Vậy…” Được Kim Tuyến “khai sáng, giãi mả”, Steven vở lẻ nghiến răng, hậm hực.
– “Yên chí đi… Có má ở đây quyết không để cho nó toại nguyện… Má sẻ lật mặt nó… Bây giờ con cứ coi như không có gì, chờ coi kịch đi…” Kim Tuyến đắc ý vỗ vai con trai cam kết…
– “Má thiệt thông mình…” Steven đưa ngón tay cái… Được Kim Tuyến giãi mã mọi chuyện, gả như cởi mở tấm lòng, ý định về Canada biến mất tiêu. Thay vào đó vừa uống vào mấy ly Remy Martin, thấy cặp vú và chùm lông đen ẩn hiện sau chiếc áo ngủ mõng tanh như cánh ve, cặc dưới quần bắt đầu cứng lên, 1 tay gả luồn vào áo bóp vú, tay còn lại mò lồn…
– “Ậy, người hôi rình hà… Đi tắm trước đi, má chờ…” Kim Tuyến cũng thấy nứng, đầu vú cương cứng, giữa hai mép phía dưới bắt đầu rỉ nước…
– Phải ha… Cũng tại thằng em của thằng Trường Giang, nó ị trong quần… Vô tắm chung đi, con kể cho má nghe…
– “Vậy sao…”Kim Tuyến đưa tay cởi phăng chiếc áo ngủ… Chỉ trong vòng 1 nốt nhạc hoàn toàn lõa lồ trần trường như nhộng. Tuy xấp xỉ 60, thân hình vẩn còn bốc lửa. Hai mẹ con bước vô bồn tắm, mở nước nóng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Cái gì? Bị bắt cóc? Xém chút nữa bị mất mạng? Là ai làm?” Nghe Trần Chí Hùng nói. Trần Thế Minh nhảy dựng lên, kinh hãi. Bên cạnh Lăng Ngọc Lệ trợn mắt há mồm, mặt trắng bệch… Trần Chí Hùng là đứa con độc nhất, người thừa tự của họ Trần, nó mà bị gì thì nhà họ Trần của Trần Thế Minh coi như tuyệt tử tuyệt tôn.
– “Theo con hiểu là bọn in đô muốn bắt cóc Mỷ Thể và MC Diệp Chi của ĐTH An Giang hình như là có liên quan tới Trần Đức. Jessica có mặt không đứng lúc không đúng chỗ vì vậy mà bị liên lụy, kéo luôn con và Steven còn có hai anh em con Chủ tịch Kiên Giang, con nhỏ khùng khùng điên điên Thanh Hiền và Vân Anh nửa… Tất cả đều bị vạ lây…”Tuy không mạch lạc nhưng Trần Chí Hùng đưa ra khá rõ ràng bức họa kinh hoàng mà gã vừa trải qua.
– Khoan đã… Ba hồi con nói liên quan tới Trần Đức, ba hồi nói nhờ hắn mà con và những người khác mới được cứu sao? Trần Thế Minh nhíu mày…
– “Đúng vậy đó ba, không sai đâu…” Chí Hùng gật đầu, khẳng định.
“Đét”… Tôi hiểu rồi… Ông nhìn ra chưa?” Ngọc Lệ chợt vỗ đùi nghe “đét” 1 cái.
– “Hiểu? Bà hiểu cái gì?” Trần Thế Minh hỏi gằn…
– “Tôi nghỉ có khi nào Đức cố vấn biết được Jessica là con gái của tỷ phú Pháp nên cố tình soạn ra vở kịch “anh hùng cứu mỷ nhân”? Có thể lắm ông à… Lòng tham của con người mà.” Ngọc Lệ như có thần giao cách cảm với Kim Tuyến…
– “Ý của má là…” Thế Hùng “bừng tỉnh”… Gả nhìn Trần Thế Minh… Lảo đang nhíu mày, phì phà ống vố đăm chiêu nghỉ ngợi…
– “Ý… Không đâu, con thấy rõ ràng tụi in đô chết mà… Có lý nào chứ…” Trần Chí Hùng lắc đầu…
– “Bởi vậy mới nói con còn non tay lắm… Biết cái gì gọi là giết người bịt miệng hong? Muốn làm chuyện lớn giết vài người có sao chứ…” Trần Đức thông minh xảo trá lắm… Cũng may là má nhìn ra kế độc của nó…” Ngọc Lệ mỉm cười đắc ý…
Ngay lúc này, di động của gả reo lên. Nhìn màn hình, thấy là Steven gọi tới… Không vội bắt máy, gả nhìn Trần Thế Minh, nói.
– Là thằng Steven, không biết có chuyện gì…
– “Thì bắt máy đi… Nghe coi nó nói gì…” Thế Minh thúc giục, tuy lảo thấy lời vợ vừa nói rất có lý nhưng không vội đưa ra quyết định, cần phải suy nghỉ cặn kẻ để hành động theo chiều hướng có lợi cho mình.
– “A lô… Steven hả…” Chí Hùng vội bắt máy.
– “Chí Hùng… Nói chuyện được không?” Giọng Steven vô cùng bức xúc.
– “Có gì không được. Nói đi…” Chí Hùng nhìn Thế Minh, Ngọc Lệ… Thế Minh ra dấu, gả liền bấm “speaker” để cả nhà cùng nghe.
– “Mẹ bà… Chuyện mình bị hôm nay là đều do thằng chó Trần Đức đứng phía sau chủ sự đó… Nó thật là thâm độc…” Giọng Steven vô cùng oán hận.
– “Hả? Sao lại nói vậy? Trần Đức cứu mình mà, Steven quên rồi sao?” Thấy Ngọc Lệ không ngừng ra dấu… Chí Hùng “ngây thơ” hỏi…
– “Vậy là Chí Hùng mắc mưu nó rồi… Nó thiệt thâm độc… Như vầy nè…”Steven đem “âm mưu hiểm độc” của Trần Đức nói ra, y chang như Ngọc Lệ vừa nói.
– Nghe Steven nói thấy cũng có lý… Nhưng rồi sao? Mình có thể làm gì?
– “Đừng lo, tôi có kế hoạch vạch mặt nó rồi… Gọi cho ông xong tôi sẻ gọi cho hai anh em Trường Giang – Quang Hãi biết… Mình cùng nhau hành động, tố giác lật cái mặt giả ngân giã nghĩa của nó… Cái mà tui muốn biết là ý Hùng ra sao?”You”re with me or not?” Steven cao giọng, hỏi…
– Sure… Sure… Mình là bạn, cùng hoạn nạn mà…
– “Được… Có câu này của ông là được rồi. Chờ tôi gọi hai anh em Trường Giang rồi cho ông biết tin ha…”Steven nói xong cúp máy…
– “Thấy chưa… Tui nói mà… Không ngờ Kim Tuyến cũng có ý nghỉ như tui… Ông à, ông biết phải làm sao rồi chứ gì? Mau vạch mặt nó đi… Như vậy sẻ có công lớn… Đừng để người ta đi trước mình…”Ngọc Lệ hăm hở, thúc giục.
– “Vạch mặt?” Thể Minh cười khẩy…
– “Ừ… Chứ còn gì nửa?” Ngọc Lệ trố mắt.
– “Ngu ngốc” Trần Thế Minh bĩu môi, khinh thường, mắng.
– “Cái gì? Già dịch, ông nói tui ngu?” Ngọc Lệ sừng sộ…
– “Má để ba nói hết đã…” Hùng can thiệp…
– “Được… Ông nói đi… Nói cho có lý à nhe, ngược lại thì biết tui…”Thấy Hùng can thiệp… Lệ không nói nửa nhưng mặt vẩn hầm hừ.
– “Đừng để cái mặt hầm hơi, bà vểnh cái lỗ tai tui nói nè, đây là cơ hội tốt để lấy điểm với Bí thư…”
– “Ý của ông là mình đem chuyện này nói với cô ta… Phải ha…” Ngọc Lệ chợt hiểu.
– “Đúng vậy đó… Bà cũng không ngu lắm… Nhưng không phải là tui, mà là bà…”Trần Thế Minh gật gù.
– “Tôi?” Lệ sửng sốt…
– Ừm… Ngày mai chắc là chuyện hôm nay ai cũng sẻ biết… Bà đi gặp Bí thư nói là tình cờ nghe được tin có người muốn hãm hại Đức cố vấn bằng cách nói chuyện tổ chức bắt cóc và cứu người là âm mưu của cậu ta với mục đích để lấy lòng con gái tỷ phú vâng vâng và vâng vâng…
– “Hi hi… Tui hiểu rồi… Nhưng sao ông không trực tiếp nói với Bí thư mà kêu tui? Ông là Phó chủ tịch tỉnh mà. Coi như báo cáo công tác với lãnh đạo không phải sao?”Ngọc Lệ vẩn còn thắc mắc.
– Bởi vậy mới nói bà hiểu 1 mà không hiểu 10… Tui dù sao cũng là 1 Phó Chủ tịch Tỉnh đức cao danh trọng, những chuyện có tính cách lề đường như vầy thì làm sao có thể mở miệng nói với Bí Thư được chứ nhưng bà nói với Bí thư thì khác. Cho dù chuyện không thật sự xảy ra cũng không sao nhưng nếu thật sự xảy ra thì là công lớn đó… Hiểu chưa?
– “Hiểu rồi, cha già này, ông giỏi thiệt…”Ngọc Lệ đưa ngón tay cái…
– Còn nửa, nếu Bí Thư hỏi sao bà biết được thì bà nói là thằng Hùng nói với bà. Nó không tin Đức cố vấn làm vậy vì chính Đức cố vấn cứu nó và mọi người mà… Nó không hiểu tại sao Steven lại làm như vậy nên nó vô cùng bức xúc vì vậy nói với bà… Bà nghe được định nói với tui nhưng biết tui là con ngươi có nguyên tắc, chuyện không bằng chứng thì không nói như vậy sẻ trễ nãi cho nên bà vội vã đi gặp Bí Thư nói cho cô ta biết mục đích để cô ta nói với Đức cố vấn…
Nghe lảo nói, cả hai mẹ con Lệ – Hùng trợn mắt há mồm, không ngờ ý nghỉ của lảo cao siêu như vậy. Nếu thật sự chuyện xảy ra như vậy, nhà mình sẻ có công rất lớn với Bí thư và Đức cố vấn đó nha và cho dù nếu không có chuyện gì thì Bí Thư và Đức cố vấn đều biết nhà mình có lòng…
– Tui thấy ngày mai thì quá trễ đó ông, tại sao không bây giờ? Càng sớm càng tốt mà. Ông nghỉ ra được thì có thể người khác cũng có thể nghỉ ra mà…
– “Phải đó ba… Càng sớm càng tốt…” Nét mặt phấn khích, Trần Chí Hùng phụ họa.
– “Ừm… Hai má con nói đúng… Càng sớm càng tốt… Nà, bà gọi số này… Đây là số của Thư Ký Thanh Hà, bà nói là có người muốn gây bất lợi cho Đức cố vấn…” Trần Thế Minh lấy di động bấm 1 hồi, lảo đưa màn hình trên đó số di động của Thanh Hà hiện rỏ…
– “Sao mình không trực tiếp gọi cho Bí Thư? Gọi Thư ký làm gì cho mất thì giờ?”Lệ cau mày…
– Thư ký là mắt tai của Bí Thư… Giờ này bà gọi Bí Thư không bắt máy đâu, trừ khi là Thư ký khi có chuyện quan trọng… Đừng hỏi nhiều, mau gọi đi.
– “Ừ…”Ngọc Lệ lấy di động của mình, bấm.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Trường Giang với Quang Hãi không vội về Rạch Giá. Cả hai mướn phòng trong khách sạn tắm gội thay áo quần sạch sẽ xong ra nhà hàng ăn uống xả xui xẻo.
– “Anh với chị hai… à không Diệp Chi coi như huề thiệt à…”Nâng ly bia nốc 1 hơi, lấy khăn giấy chùi bọt bia nơi mép miệng, thấy sắc mặt Trường Giang âm u không nói gì. Ngần ngừ do dự một lúc, rúc cục Quang Hãi không nhịn được, mở miệng hỏi.
– “Mày cũng thấy mà, là nó muốn chứ không phải tao… Nhưng mà cũng tốt…” Trường Giang cười đểu.
– “Tốt? Hi hi… Hiểu rồi, hi hi, anh thật đểu nha, chơi đã rồi hen… Nghỉ cũng phải, tội gì vì 1 đóa hoa mà bỏ cả khu rừng. Bấy lâu nay ngay cả tui cũng bị anh gạt luôn, giỏi thiệt…” Quang Hãi đưa ngón tay cái…
– “Ậy, không thể nói vậy, là do tình hình bắt buột thôi…” Trường Giang lắc đầu, lấy điếu thuốc châm lửa, rít 1 hơi, thả khói…
– “Hi hi… Tình hình gì, anh chơi đã rồi kiếm cớ chạy chứ gì…” Quang Hải cười đểu.
– “Biết mày nghỉ vậy mà… Không phải đâu… Diệp Chi là con gái của Lý Vọng, nhà họ Lý với nhà mình cũng có thể nói là môn đăng hộ đối hơn nửa ba cũng cần Lý Vọng ủng hộ trong Thường ủy…” Nói tới đây Trường Giang ngừng lại, đốt điếu thuốc lá, rít 1 hơi dài, hai mắt lim dim cảm thấy sảng khoái…
– “Vậy bây giờ anh “break up” với Diệp Chi như vậy ba coi như mất 1 đồng minh rồi…” Quang Hãi nhíu mày.
– “Bởi vậy mới nói mày từ Pháp về không lâu nên chưa biết nhiều đâu. Chỗ dựa của Lý Vọng ngoài Hà nội sắp không xong rồi, nghe nói nhúng chàm số tiền khủng lắm, theo tình hình mà đoán thì Lý Vọng cũng sẻ không ngồi vửng ở cái ghế hiện giờ. Cho nên nếu tao còn dây dưa với Diệp Chi, cưới nó làm vợ, lúc đó không những tao bị liên lụy mà nhà mình sẻ bị kéo xuống nước. Hôm nay nó mở miệng đòi chia tay thì tao chỉ thuận nước đẩy thuyền… Mai này không ai trách tao được, mấy con bạn của nó đều nghe rỏ mà, là chính nó muốn chia tay chứ không phải tao.” Trường Giang 1 lần nửa cười rất đểu.
– “Thì ra là vậy, anh làm đúng lắm…”Quang Hãi gật gù, tán đồng, sau đó1 vài giây, gả nhíu mày hỏi.
– Có điều tui thiệt không hiểu đang ngon lành sao bổng dưng Diệp Chi đòi hủy hôn vậy?
– Thì tao vừa nói đó, chỗ dựa của Lý Vọng ở ngoài Hà nội lung lay có lẻ vì vậy lảo muốn tìm 1 chỗ dựa mới, hậu thuẩn của Trần Đức là Trung tướng Nancy, người này lại con gái của TBT, còn có Bí Thư con gái Chủ tịch QH nửa chính vì vậy mà ba mình rất úy kỵ nó, muốn làm thân… Lý Vọng sao có thể bỏ qua? Mày nhìn ra chưa?
Tuy biết Diệp Chi nhìn ra mình có ý với Jessica nên quyết hủy hôn với mình nhưng khi Quang Hãi hỏi, Trường Giang lái câu chuyện theo đường hướng có lợi cho mình bằng cách ám chỉ Diệp Chi muốn làm người tình của Trần Đức c. Hỉ vì cha nàng.
Quang Hãi du học nước ngoài 1 thời gian, về đây chưa được bao lâu đã được bổ nhiệm làm Trưởng Phòng… Những mánh khóe trong quan trường gả so với Trường Giang dĩ nhiên còn kém xa vì vậy khi nghe phân tích dẫn giãi liền cảm thấy vô cùng hợp lý…
– Thì ra anh tức giận với Trần Đức là đóng kịch để sau này mọi người tưởng anh ghen…
– Dĩ nhiên làm bộ rồi, ông già mình muốn nịnh nó, tao có lý do ổng không trách tao được. Sau chuyện này, ai cũng tin tưởng sở dỉ Diệp Chi hủy hôn là vì Trần Đức, tao vô tội… Ê, kín miệng nhe mày… – Trường Giang mỉm cười ánh mắt đắc ý pha lẩn âm hiểm khi nhìn Quang Hãi nhưng chỉ 1 nốt nhạc liền trở lại bình thường.
– “Wow…” Quang Hãi đưa ngón tay cái đồng thời trong lòng thầm nghỉ má mình nói người anh 1 cha khác mẹ này tâm cơ thâm sâu âm hiểm khó lường thiệt không sai, mai này mình phải tuyệt đối cẩn thận mới được. Nghỉ tới đây, bất chợt 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu Quang Hãi… Gả nghỉ Trường Giang đang sắp đám cưới bổng thình lình từng bước âm mưu để Diệp Chi tức giận hủy hôn, cái mốc thời gian là sau khi tin Jessica là con gái của tỷ phú Pháp lan truyền… Có phải là cũng muốn Jessica tới tay? Chứ còn gì nửa… Nghỉ tới đây không nhịn được, gả buộc miệng hỏi.
– Anh thấy Jessica ra sao?
– Đẹp gái, trí thức quan trọng là con nhà tỷ phú mà là con gái độc nhất thằng nào vớ được coi như té vô mỏ vàng, vì vậy thằng Steven bám chặt nhưng tao thấy Jessica hình như không có cảm tình với nó, còn nghe nói Trình Quốc Cường cũng có ý đồ nhưng chưa thấy động tịnh. Chắc chắn còn nhiều người nửa nhưng chưa ra mặt đó thôi, chờ coi đi.
– “Bây giờ anh đã chia tay với Diệp Chi vậy có suy nghỉ 1 chút không? Biết đâu…” Quang Hãi thăm dò…
– “Mày nói tới đâu rồi… Không thể nào đâu, Diệp Chi và Jessica là bạn thân cho dù tao có muốn cũng sê không có cơ hội… mày thì khác, cố gắng lên… Nè uống” Trường Giang cầm ly bia lên… Cả hai cùng ly, nốc cạn…
– “Trước kia em cũng nghỉ mình có cơ hội nhưng bây giờ không nghỉ nửa… Em nói thiệt đó, bỏ uổng. Cũng như anh mới nói, cua được tới tay coi như té vô hủ vàng… Lên đi anh hai…”Quang Hãi lắc đầu ra vẻ bất đắc dỉ, cổ vũ anh mình.
– “Sao lại nói vậy? Đã xảy ra chuyện gì à? Nói ra đi, tao làm cố vấn cho…”Miệng thì nói vậy vô cùng thân thiết nhưng trong bụng Trường Giang khinh thường, gả thầm nghỉ “mày biết vậy thì tốt… Chuyện mày ị trong quần chắc bây giờ con Thanh Hiền đã làm cái loa truyền khắp nơi rồi, cua mấy đứa con gái nhà tầm thường thì được chứ mấy con nhà trâm anh thế phiệt thì đừng hòng. Cứ nghỉ xem mai này có người nhắc lại chuyện mày ị trong quần cũng đủ xấu hổ đội quần rồi. Jessica chịu mày sao? Nằm mơ thì được, chờ kiếp sau đi.
– Chuyện hôm nay anh cũng thấy rồi, thật là… Tui không muốn đâu nhưng dù sao cũng đã xảy ra, mai này gặp người quen cũng thấy xấu hổ huống chi… Aiz, tui nói thiệt đó, anh lên đi, đừng bỏ cơ hội, không được cũng không mất mát gì, thử đi, biết đâu được thì sao…
– “Sao bi quan vậy”Không giống Quang Hãi thường ngày đó nhe…” Trường Giang màu mè…
– “Không phải bi quan mà là thực tế thôi, mình là anh em, tui biết mình không có cơ hội nhưng không vì vậy mà không muốn tốt cho anh… Lên đi anh hai… Phù sa tốt không chãy ruộng ngoài…”Rất thành khẩn, Quang Hãi vỗ vai Trường Giang…
– “Ậy… Đừng nói chuyện này nửa… Nè, uống…” Trường Giang nâng ly… Gả không bộp chộp nghe Quang Hãi gợi ý mà gật đầu sẻ lộ tẩy hết, thằng này cũng như má nó, không ngu đâu.
Nghỉ tới người mẹ kế, má của Quang Hãi, ánh mắt Trường Giang lóe lên lửa hận thù. Bấy lâu nay, trong đầu gả, cái chết của mẹ gả là do con mụ này gây ra, gả không bao giờ quên được, hơn nửa từ nhỏ, trong nhà, chuyện gì Quang Hãi cũng được ưu tiên. Là anh hai nhưng gả chỉ là vai phụ, không hận sao được. Tưởng làm rể Lý Vọng, nhờ đó mà gầy dựng thế lực cho riêng mình, ai dè Lý Vọng không xong vậy thì cưới Diệp Chi làm gì nửa… Nếu cưới được Jessica thì khác nhưng làm sao đây?
Ngay lúc này chuông di động reo, Trường Giang ngạc nhiên nhìn Quang Hãi.
– “Là thằng Steven… – Nó gọi làm gì?”Nhíu mày, miệng nói, tay Trường Giang bắt máy, bấm “speaker” để Quang Hãi cùng nghe.
– A lô… Có chuyện gì?
– “Chuyện mình bị bọn in đô bắt cóc là bị vạ lây, nói đúng ra là trúng mưu gian của người khác, có muốn nghe không? Phải, tuy chúng ta không hợp nhau nhưng mình có chung kẻ địch nên tôi muốn cho anh biết” Không khách sáo vòng vo, Steven nói một hơi.
– “Vậy sao? Nói đi, tôi nghe…” Giọng Trường Giang cộc lốc.
– “Đây là chiêu “anh hùng cứu mỷ nhân” của Trần Đức mục đích của nó là muốn gây ấn tượng với Jessica, anh thử nghỉ coi sau khi được cứu, cái nhìn của Jessica đối với hắn như thế nào. Tôi nói như vậy anh đã hiểu rồi chứ gì? Mình hợp nhau vạch mặt nó, anh nghỉ sao?
– “Xin lỗi nha, tôi không có hứng thú với chuyện của Trần Đức, lần này coi như chúng tôi gặp xui đi… Vậy đi ha…” Trường Giang nói xong cúp máy…
– “Anh hai…” Quang Hãi nghe được dĩ nhiên lửa giận ngút trời, khi thấy Trường Giang không muốn hợp tác với Steven. Đây là dịp tốt để kéo tên kia xuống nước vậy tại sao không làm?
– “Thằng Steven nói cho mình biết là muốn xúi mình ra tay chứ không tốt lành gì đâu… Đừng mắc mưu nó…” Trường Giang phát tay…
– “Nhưng mà…” Quang Hãi bức xúc.
– “Bỏ đi. Đừng xen vô…” Trường Giang phát tay lắc đầu thật ra gả biết Quang Hãi không thể nào bỏ qua, gả không dại gì xen vô, mai này đổ bể mụ kia sẻ đổ thừa mình xúi giục. Chỉ cần khép léo mớm mồi để nó làm là được. Bởi vậy làm như vô tình nói.
– Hi hi… Tao nghỉ bây giờ nếu Lâm Tú Quỳnh biết chuyện này thì sẻ vô cùng náo nhiệt nha…
– “Phải ha…”Hai mắt Quang hãi sáng rực.
– Chứ còn gì nửa… Lâm Chánh Hy ngả, Lâm Tú Quỳnh bây giờ như con chó nhà tang, vì vậy đối với Trần Đức thù hận ngút trời chỉ cần biết tin này nhất định sẻ không bỏ qua, sẻ tích cực truyền bá khắp nơi để trả thù, chừng đó hi hi, hiểu rồi chứ gì?
– “Mọi người sẻ biết được mặt thật của hắn… Không chỉ lấy lòng Jessica không được mà oai phong hiện giờ sẻ sụp đổ…” Quang Hãi gật đầu cười đắc ý.
– Ê… Nói cho mày biết thôi, đừng bốc đồng hành động nha mậy…
– Được rồi, anh yên chí đi… Tui không nói gì đâu, nà, 100 phần trăm nha…
– “Ừ uống…” Trường Giang thầm đắc ý, ị trong quần, chuyện xấu hổ như vậy Quang Hãi sẻ đổ lên đầu Trần Đức cho nên nhất định sẻ tìm cách rò rỉ với Lâm Tú Quỳnh là chắc rồi. Chừng đó sẻ rất là náo nhiệt.
Quang Hãi quả nhiên trong đầu đang nghỉ khi về tới Rạch Giá, gả sẻ tìm tới Lâm Tú Quỳnh rò rỉ chuyện này, à phải… Lâm Tú Quỳnh nhìn rất đã con mắt… Trước kia thì không nghỉ tới chứ bây giờ Lê Thành Lể chết rồi, Lâm Chánh Hy nằm khám rồi… Bà ta như con chó nhà tang, lúc này mình tìm tới thì he he… À phải, nghe nói bà ta và Lâm Chánh Hy hai anh em, wow…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Đức có nằm mơ cũng không nghỉ có người nghỉ chỉ vì muốn được lòng Jessica nên hắn giở trò “cứu mỷ nhân”. Hắn đang hưởng thụ Bích Trâm “trả bài”…
– “Đúng… Đúng, có tiếng bộ rồi đó… Cứ tiếp tục như vậy… Ưm.”
Trong phòng tắm sang trọng của ngôi nhà dành cho lãnh đạo số 1 của tỉnh. Đức ngả người dựa vào tường, giữa 2 chân hắn, Bích Trâm lõa lồ, thân hình trắng nỏn, làn da mượt mà, cặc hắn trong miệng, mái tóc nàng đang gục gặt, thỉnh thoảng nhả ra, liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc, ngậm vào, gục gặt vài cái nhả ra liếm, cứ thế mà làm. Mắt thỉnh thoảng nhìn màn hình của I – phone trong tay hắn, nữ diển viên JAV làm sao thì nàng làm y chang.
– “Nếu không thấy vai anh băng bó thì thiệt khó mà tin anh vẩn còn hăng như vậy…”Bích Trâm lườm yêu…
– “Hi hi, trừ khi chỗ đó không hoạt động được chứ chỗ khác bị thì nhằm nhò gì… Nà, tiếp tục đi, có tiến bộ rồi đó…” Đức ấn đầu Bich Trâm… Nàng ngoan ngoãn cúi xuống liếm, há miệng.
– “Anh cũng dạy Nancy làm như vầy hả?” Được 1 chút, sực nhớ, đang ngậm, Bích Trâm nhả ra, ngẩn đầu hỏi.
– “Ừm…”Đức hàm hồ ậm ừ trong cuốn họng, hắn đang rất cảnh giác. Tuy biết đàn bà muốn hơn thua nhau từng ly từng tí, mới hồi nãy Cẩm Lệ tuy là lần đầu với mình nhưng vẩn muốn biết hơn hay kém Thu Phong nhưng hắn không nghỉ Bích Trâm muốn hơn thua nhau chỉ ở điểm này… Chắc là có ý gì khác…
– “Í… Không thể nào đâu, Nancy đã qua 1 đời chồng cho nên rất kinh nghiệm trong chuyện này còn anh là người đầu tiên của em mờ… Anh nói có phải không?” Lấy lưỡi vờn quanh đầu cặc, mắt chớp chớp nhìn hắn, trong ánh mắt có ý cười ranh mãnh, Bích Trâm hỏi.
– “Đừng nói nửa mà, tiếp tục đi, hay để anh hôn cô bé của em nha…”Đức hết hồn, không biết cô nàng này có ý gì nên hắn có ý chuyển đề tài bằng cách làm nàng phê tới bến…
– “Ậy, em chưa nói hết mà, anh nha, thật là không công bằng chút nào hết á… Trước khi đến với anh, Nancy đã qua 1 đời chồng, em thì vẩn còn trong trắng vậy mà anh cứ coi Nancy hơn em…”Bích Trâm phụng phịu như đứa trẻ.
– Đâu có, trong lòng anh, em và Nancy ngang nhau mà, không ai hơn ai hết.
– “Thì chính là như vậy mới không công bằng đó. Đâu có được chứ, anh là người đầu tiên của em cho nên anh phải coi trọng em hơn Nancy mới được chứ có lý nào ngang nhau. Anh nghỉ thử coi em nói có lý không? Nhưng thôi, thấy anh cũng khó xử cho nên em không chấp nhất chuyện này… Nhưng mà…”Bích Trâm cúi đầu xuống liếm 1 đường từ bìu dái lên trên, bàn tay cầm cặc sục nhè nhẹ, chồm lên đưa đầu cặc cạ cạ vào đầu vú mình, nhìn hắn với ánh mắt ranh mảnh.
– Sướng hong? Em làm theo y chang đó…
– “Dĩ nhiên sướng rồi, nà, nhưng mà cái gì? Nói ra nghe thử” Tuy đang phê tới bến nhưng Đức vẩn dè dặt, không biết nàng đang bài trò gì.
– Đơn giản lắm thôi, từ nay anh phải nghe lời của em mới được. Đừng lo, em không kêu anh cưng chìu em hơn Nancy cũng không kêu anh bỏ ai hết á, cũng không có gì quá đáng hơn nửa còn có lợi cho anh đó. Anh chịu hong nè?
Nói xong nàng lại ngậm mút nhưng ánh mắt nhìn hắn chờ đợi…
– Thật có chuyện tốt vậy sao? Nếu vậy thì không cần phải hứa, chỉ cần không tổn thương ai là anh làm theo em liền…
Bích Trâm rào trước đón sau, hắn cũng phòng thủ vô cùng cẩn thận. Bây giờ hứa với Bích Trâm. Nancy hay Gia Kỳ hoặc Ngọc Lan, Thu Hà. Mai Thảo biết được là đại họa lâm đầu, hắn không khờ như vậy.
– Hi hi… Nè, anh thấy Thanh Phượng, Phương Trang. Hãi Yến, Lan Anh ra sao hả? Có vừa ý anh hôn?
– “Bậy nà… Anh đâu có gì với họ chứ…” Thái độ của Bích Trâm khiến Đức cảm thấy khẩn trương, cãnh giác.
– Em muốn anh… Hi hi… 4 đứa nó làm chị em của em…
– Vậy bây giờ họ không phải là chị em của em sao? Anh thật không hiểu…
– Nè. Đừng giả khờ nha, anh biết em muốn nói gì mà. Thôi được anh khờ thiệt hay giả khờ em mặc kệ, em muốn bọn Thanh Phượng, Phương Trang. Hãi Yến, Lan Anh như Nancy với Kiều Nga và Kiều Chinh… Mỷ Chi với Bích Hà và Vịnh Hà vậy… Có lợi cho anh rồi đó mà đâu có hại ai…
– “Xê… Em làm như anh là Tình Thánh vậy… Tán tỉnh ai cũng được, cua là tới tay…”Đức phát tay, lắc đầu.
– Tình thánh? Phải ha, chứ còn gì nửa, em nè, 3 chị em Nancy, 3 chị em Mỷ Chi, 2 chị em Thanh Tình Phương Linh đều theo anh thì chứng tỏ anh có sức quyến rũ của Tình thánh rồi, hơn nửa không cần anh cua đâu, chỉ cần anh gật đầu là được, mọi chuyện để em sắp xếp cho.
– “Wow… Sao rộng lượng vậy? Ò… Ò… Anh hiểu rồi… Thì ra là muốn thành lập phe phái…”Cuối cùng Đức cũng nhìn ra ý đồ của Bích Trâm.
– “Cái gì phe phái chứ, em chỉ muốn công bằng thôi, bây giờ Nancy nói gì đám chị em cũng vỗ tay khen hay rõ ràng là người đông thế mạnh em không chịu đâu… Anh phải tính cho em chứ, không phải muốn tranh giành gì hết, em chỉ muốn ngang hàng vai vế thôi hà…”Bích Trâm phụng phịu như đứa trẻ…
– “Em nghỉ vậy à? Thôi được, em muốn sao thì sao đi…”Thấy nàng mè nheo, Đức cũng xiêu lòng thôi thì cứ gật đầu đi, mà không gật đầu được sao? Hơn nửa cộng thêm 4 cô nàng kia thì cũng chỉ là thiểu số so với Nancy… Hi hi…
– “Coi như anh đã hứa rồi đó nha… Thưởng cho anh nè…” Bích Trâm cúi đầu xuất sắc gục gặc “trả bài”, trong lòng vô cùng đắc ý, nàng biết hắn nghỉ gì, đừng có hòng nha, tưởng chỉ có Thanh Phượng, Phương Trang. Hãi Yến, Lan Anh thôi à, còn khuya á, mình sẻ có lực lượng ngang hàng với Nancy… Hi hi.
– “Quên nửa, nói cho em biết chuyện này để tránh mai này em nghi bậy nghi bạ…”
– “Có tịch rục rịch hả? Nói đi em nghe…”Bích Trâm ngẩng đầu lên hỏi vặn.
– “Là như vầy…” Đức đem chuyện 1 tỷ bồi thường thiệt hại nhà hàng của ba má Thanh Hà nói ra. Không nói không được, mai này Bích Trâm biết chuyện có thể sẻ nghỉ hắn ra tay “sộp” với ba má Thanh Hà 1 tỷ để lấy lòng nàng ta thì sẻ sinh lòng nghi ngờ. Ai chứ Bích Trâm đa nghi lắm, còn hơn Tào Tháo nhiều.
– “Em đâu có nói gì đâu, tại anh nhạy cảm đó thôi, nhưng mà nghỉ lại Thanh Hà cũng đẹp lắm có phải không?” Bích Trâm ởm ờ hỏi…
– “Bậy nà, người ta đã có chồng rồi đó…”Đức nghiêm mặt nhưng trong lòng rất ngượng chỉ tại mới vừa rồi, dập Cẩm Lệ tơi bời hoa lá cành bây giờ lại nói đạo đức.
– “Là khẩu vị của anh mà, không phải sao?”BÍch Trâm liếm mép cười mỉm chi, bộ dáng vô cùng lẳng lơ…
– Không phải, à phải nhưng là lúc trước kìa, bây giờ anh tu tâm dưởng tính rồi… Hi Hi Đừng nói thêm nửa… Biết cứ tiếp tục như thế nàng sẻ đào xới… Đức đè ngửa nàng ra úp mặt vào giữa hai đùi thon dài, trắng mịn.
– “Hi hi… Tin anh mới là lạ… Ưm…” Miệng nở nụ cười ranh mãnh khi nghĩ đến kế hoạch bành trướng thế lực của mình. Còn muốn tiếp tục cù nhầy nhưng khi lưỡi hắn chạm tới khe thịt, Bích Trâm thần hồn điên đảo… Nàng cố căn môi để kiềm tiếng rên, hai tay siết chặt đầu tóc hắn mỗi lúc mạnh dần.
Giữa lúc nàng đang mê mẩn, tiếng chuông di động kêu vang, dĩ nhiên là không bắt máy rồi, nàng mặc kệ… Chuông tắt được chừng 10 giây, lại kêu vang…
– “Là ai vậy, biết đâu có chuyện quan trọng…”Đức ngẩng đầu lên, mặt hắn ước đẩm dâm thủy…
– “Ò… Là Thanh Hà…”Miển cưỡng nhìn màn hình, thấy là Thanh Hà… Bích Trâm ngạc nhiên, thầm nghỉ “chắc là chuyện quan trọng nếu không Thanh Hà sao lại gọi giờ này?”
– A lô, Thanh Hà, có chuyện gì à?
– “Vậy sao? Được, tôi biết rồi…”Chẳng biết Thanh Hà nói gì mà khiến Bích Trâm bật ngồi dậy như cái lò xo khiến hắn chưng hửng…
– Chuyện gì vậy em?
– “Thanh Hà nói có người nói anh là chủ sự đứng sau vụ bắt cóc với mục đích lấy lòng Jessica…” Bích Trâm sắc mặt âm u, nói.
– “Hả? Á đù…” Đức sửng sốt… Giờ phút này hắn thật muốn chửi thề…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Ậy, chị đừng có hủ lậu quá mà. Thời đại 4. 0 rồi. Bây giờ bọn trẻ thích sồn sồn lắm, nà, chị không để ý sao, bà chủ Thu đáng tuổi má hắn đó, còn nhiều người nửa, ờ phải, cái bà Thoa, bà Khánh… Họ nha, ánh mắt nhìn học trò chị kỳ lắm, bảo đảm là trong lòng họ đang nổi chứng ngựa. Chị nha, Chị vẩn còn được lắm lại là cô giáo củ của nó, lợi thế này đã đủ ăn tiền rồi hi hi, cho nên tôi thấy chỉ cần chị chịu thì… Hi hi, tôi nghỉ không khó đâu…”Huyền Trân bô bô cái miệng “hiến kế”.
– “Bậy nà, sao có thể như vậy chứ…”Nghe Huyền Trân xúi giục mình lên giường với học trò còn nhỏ tuổi hơn Bích Chiêu…”Mỷ Hạnh mặt đỏ rực.
– “Sao lại không có thể chứ, thôi được, chị không muốn thì để tôi… Nghe xầm xì hắn là Lao Ái, tôi muốn thử cho biết…” Huyền Trân trắng trợn bày tỏ ý đồ của mình.
– “Ý, không nên, chị không sợ anh Hiền biết sao?”Mỷ Hạnh giật mình, không ngờ Huyền Trân quá bạo.
– “Xê… Tui đâu phải vợ thằng chả chứ, ngủ vớ ai mắc mớ gì ổng? Ậy, mà cho dù là vợ cũng chả sao hết. Hi hi, nói cho chị biết nha, ông xui của chị vừa lên ngựa nhấp nhấp vài cái đã bắn, có khi khóc ngoài quan ãi, thật là chán phèo. Tôi thì còn rất mặn nồng trong chuyện đó nên rất hứng thú với học trò củ của cho biết mùi… Hi hi…” Huyền Trân bạo mồm bạo miệng chê Lương Trung Hiền, còn tuyên bố muốn thử…
– “Sao chị…” Định nói “sao chị có thể làm vậy chứ, chị đáng tuổi má nó mà” nhưng Mỷ Hạnh kịp thời nuốt lời vào bụng…
Thật ra Mỷ Hạnh không phải là không động lòng. Chồng chết đã hơn10 năm rồi, hai họ bên ngoại, nội của Bích Chiêu đều rất gia giáo mà đã là gia giáo đạo đức thì cửa nhà không khá lắm có thể nói là nghèo mà nghèo thì chẳng giúp được gì vì vậy cuộc sống 2 mẹ con Mỷ Hạnh rất chật vật. Bương chảy muôi được con gái tới khi nó lấy chồng coi như Mỷ Hạnh đã giỏi lắm rồi.
Tưởng Bích Chiêu lấy chồng con nhà đại gia, từ nay mình có thể sống an nhàn. Nào ngờ hào môn sui gia sắp suy sụp.”Chạy” được cho thằng rể chức Phó Giám đốc Sở đã là cực hạn. Nghỉ có thể nhờ vậy mà “ăn nên làm ra” nào ngờ chỉ là 1 chức PGĐ không nhiều thực quyền ở Cần Thơ.
Thời điểm này Mỷ Hạnh tình cờ gặp lại học trò củ, tưởng hắn tầm thường dân quèn cấp 4… Chuyện rất kinh khủng là không ngờ Phó Bí Thư Việt, chỗ dựa của sui gia đối với hắn 10 phần có đến 8 khép nép… Sui gia bà khi biết được chuyện này đã không ngừng đốc thúc, mong bà làm trung gian để “kết nối” nhịp cầu với hắn…
Cái khổ là lúc khi tới Cần Thơ, hai mẹ con bà nghỉ hắn là dân quèn cho nên đã từng khinh người quá đáng, bây giờ nghỉ lại Mỷ Hạnh vô cùng xấu hổ. Cũng may hắn không chấp nhất còn mời lên du thuyền tuy vậy quan hệ cô giáo và học trò củ vẩn rất bình thường, như vậy đã a di đà phạt rồi, còn muốn tới gần nịnh nọt cũng phải chờ 1 thời gian. Vấn đề là sui gia ngày đêm thúc giục thêm vào Bích Chiêu khiến Mỷ Hạnh chịu rất nhiều áp lực…
Lên giường với hắn? Vấn đề là hắn chịu mới được chứ? Đại đa số đàn bà bên hắn đều đẹp mơn mởn đào tơ, tuy có vài người có tuổi nhưng biết đâu họ có gì đặc biệt hầu hạ chứ chưa chắc thuần túy hắn thích cách biệt tuổi tác và là cô giáo như Huyền Trân đã nói… Điểm này khiến Mỷ Hạnh do dự, đắn đo. Mình tự hiến tới nếu hắn gián tiếp từ chối cũng đủ kiếm cái lỗ chui vào cho đỡ xấu hổ.
– “Dì không cần nói thêm, má cháu là người rất đạo đức…” Bích Chiêu xen vào… Má nàng rất bảo thủ và đạo đức, sẻ không làm như vậy với người đàn ông còn nhỏ tuổi hơn nàng…
– “Thôi được… thôi được. Đừng nói chuyện này nửa, chị không muốn thì thôi, cứ làm người phụ nữ gương mẩu đi ha…”Thấy Mỷ Hạnh “ngoan cố”, Huyền Trân phát tay. Cầm lấy di động bấm nét mặt phấn khích nói 1 tràng rất vui vẻ khi bên kia bắt máy.
– A lô, chị Thu hả… Hi hi… Huyền Trân đây… Nhớ tui hông? À phải phải, là tui nè… Chị khỏe hôn, hi hi từ bửa gặp ở buổi tiệc nhà hàng, nói chuyện với chị vài câu thôi mà thấy rất hợp với chị. Nè, chuyện đầu tư lập chuổi nhà hàng chị nhất định phải cho tôi tham dự đó nhen. Bao nhiêu phần cũng được hết á… Hả, sớm ngày mai chị đi Cao Lãnh hảỪ… Tôi đi nửa được hôn? Ừ… được được, tốt quá nhất định sẻ có mặt, ậy, không chờ ngày mai đâu, tôi tới liền nha nếu chị không ngại, vậy sao? Đánh tứ sắc? Hi hi, hay quá, tôi cũng muốn chơi 1 tay…
Huyền Trân vừa nói vừa cười như lâu ngày gặp bạn củ khiến hai mẹ con Mỷ Hạnh – Bích Chiêu bức xúc. Huyền Trân vừa gặp bà chủ Thu chỉ có 1 lần mà đã thân thiết như vậy trong khi mình tới mấy tháng rồi mà vẩn còn rất xa lạ…
– “Hi hi… chị Hạnh… Tối nay tôi tới nhà hàng bà chủ Thu chơi tứ sắc, sáng mai cùng nhau đi Cao Lãnh, chị và Bích Chiêu chắc không đi đâu… Hôm khác gặp lại…”Huyền Trân nói xong, không đợi hai má con Mỷ Hạnh ừ hử, quay người lắc mông bước đi.
– “Chờ chút Trân… Tôi cũng đi…” Sau cùng Mỷ Hạnh cũng dứt khoát tư tưởng, bà thầm nghỉ cứ theo Huyền Trân, nó sao thì mình vậy nó làm được mình làm được. Nhất định phải vứt bỏ cái vỏ bọc “cô giáo đạo đức” qua 1 bên mới được.
– “Hả? Sao đổi ý mau vậy…”Huyền Trân ngạc nhiên.
– “Má… Hay là…” Bích Chiêu định nói “hay là để con” nhưng kịp thời nuốt lời vào bụng, thầm nghỉ mình với hắn không có quan hệ “cô trò” hơn nửa trước kia mình rất chảnh, biết đâu vì vậy sẻ làm hư chuyện.
– “Đừng nói nhiều nửa… Má đã quyết định rồi, hơn nửa Dì Trân nói vậy thôi chứ chưa chắc nó thích bà già như má.” Mỷ Hạnh phát tay…
– “Hihi, nói có lý… Đã như vậy thì đi đi…” Huyền Trân mỉm cười, nheo mắt, thầm nghỉ “bà” Hạnh này chính chuyên thiệt hay giả đây? Không chừng bề ngoài làm bộ em chả nhưng bên trong thèm? Chờ mình “chèo” liền thuận nước đẩy thuyền? Chứ còn gì nửa, có đàn bà nào góa chồng hơn 10 năm mà không thèm chuyện đó, nghe nói “khoai” hắn khủng dễ gì không động lòng? Mình khờ thiệt, trúng kế của người ta mà cứ tưởng mình khôn… Mỷ Hạnh này xảo trá thiệt nha… Nghỉ vậy nên Huyền Trân âm thầm cãnh giác.
– “Bích Chiêu, con không nên đi… Để má lo chuyện này được rồi…”Mỷ Hạnh nhìn Bích Trâm dặn dò…
– “Dạ”gật đầu… Nhìn theo 2 người sánh vai đi. Bích Chiêu nhíu mày, thở dài. Nàng hối hận khi nghỉ lại lúc trước nếu mình không phách lối thì… Aiz…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Là bà Huyền Trân kia hả, bả nói gì vậy chị?” Bên cạnh, Thoa hóng tai nghe, thấy Thu cúp máy, liền hỏi.
– “Ừm… Thì là chuyện chuổi nhà hàng đó, bà ta nói rất có hứng thú nên muốn đầu tư. Tôi nói ngày mai mình đi Cao Lãnh… Nghe vậy chị ấy nói tới liền, còn biết đánh tứ sắc, sẵn mình thiếu 1 tay nên muốn tới chơi cho vui”Thu mỉm cười.
– Nghi lắm nha chị, bà Huyền Trân này không phải thứ hiền đâu, tối hôm đó, tôi để ý bả thỉnh thoảng nhìn Đức Bí tịch với ánh mắt rất mờ ám…
– “Ậy… Để ý làm gì…” Thu cười hiền hậu… Nàng biết hắn là đối tượng khiến nhiều phụ nữ tranh giành nhưng chuyện này nàng không quản được và cũng không muốn quản vì có muốn quản cũng không tới phiên mình.
– “Phục chị luôn… Hi hi…” Thấy Thu không lo mà mình lại lo Thoa bẻn lẻn cười giả lã…
– “Hiện nay Đức Bí tịch như mặt trời giữa ban trưa, nhiều người vây quanh là điều không tránh khỏi. Em thấy anh ta rất đào hoa và phong lưu nhưng rất quý trọng chị cho nên chị không cần phải lo ngại đâu. Để thời gian tập trung vô chuyện chuổi nhà hàng còn hơn…”Cẩm Vân mỉm cười, ôn nhu nói…
– Hi hiu… Cẩm Vân nói đúng đó… Nhắc tới mới nhớ, chị có dự trù gì cho ngày mai chưa?
– “Dự trù gì? Đâu có, xuống tham quan thôi mà…” Thu lắc đầu…
– Ậy, sao lại như vậy… À không, ý em muốn nói là chị có ý trang trí nhà hàng của mình ra sao chẳng hàng như là theo phong cách Tây hay Đông phương…
– “Cần phải làm như vậy sao?” Thu sửng sốt, lúc mở nhà hàng hiện tại, chỉ là nấu nướng thôi, chỉ cần ngon miệng là khách đến cho nên chưa hề nghĩ đến chuyện trang trí cầu kỳ, cái gì là phong cách Tây hay Đông phương.
– “Chị Thoa nói đúng đó chị Thu. Nhà hàng nằm trong TTTM cao cấp, cho dù chị muốn hay không muốn, một khi biết được là do người thân của Đức Bí tịch kinh doanh, đại đa số khách sẻ là những người có thân phận cho nên…”Biết Thu đã hiểu, Cẩm Vân không nói nửa…
– “Chị thật quên mất điểm này, lúc trước có Hương bên cạnh, nó lanh lẹ và suy nghỉ chu đáo lắm nhưng từ lúc sanh em bé thì thường ở trên tàu, rất ít về đây…” Thu chợt hiểu, với thân phận của hắn, khách phần lớn sẻ là những nhân vật không lãnh đạo các ban ngành thì cũng là đại gia hoặc nhà giàu cho nên nhất định phải là nhà hàng cao cấp mới được.
– “Ậy… Không cần phải lo, biết chị không nghỉ tới nên em đã tính toán dùm chị hết rồi. Chị nghe em nói thấy có điểm nào không thích thì nói để em chỉnh sửa… Hi hi, những cái này em dựa trên những nhà hàng 5 sao đã từng trải nghiệm qua, í quên nửa. Cẩm Vân chắc cũng đã từng tới không ít các nhà hàng 5 sao vậy cũng góp ý nha… Cả hai chị em mình có phần hùn vốn nên góp sức với chị Thu. Vân nghỉ có phải hong?” Thoa khiêm nhường thể hiện hiểu biết của mình còn khôn khéo kéo Cẩm Vân vào.
– “Em không biết nhiều đâu nhưng chị Thu có gì cần em, cứ nói em sẻ làm hết sức.” Cẩm Vân mỉm cười ôn nhu nói…
– “Mình quê mùa lắm, không biết nhiều. Được hai người giúp tay vậy thì tốt quá… thật là chị em tốt…” Thu cười hân hoan…
– “Đừng khách sáo mà chị… Cứ coi em là người 1 nhà đi… Hi hi… Đã là người nhà thì đừng khách sáo,” Thoa, Cẩm Vân đồng thanh nói, nhìn nhau, không hẹn cùng có thầm nghỉ: ” Chị nói chị quê mùa chứ không phải tui nói nha, nhưng quê mùa thì sao chứ, miển được ông cù bà cù độ mạng thì được rồi… Nếu tui cũng quê mùa như vậy mà được hắn cưng chìu thì cam tâm tình nguyện… Aiz.
– “Ờ đúng ha, là người 1 nhà thì không nên khách sáo…”Thu mỉm cười gật đầu…
– “Quên nửa, chị Thu, chuyện hai cô bé kia ra sao rồi?” Thoa hỏi nhỏ…
– “Ừm… Hắn nói Nancy đang làm giấy tờ cho 2 đứa qua Canada du học… Sẻ mau lắm thôi. Như vậy cũng tốt… Ngọc Thy là má của Ngọc Hân… Đâu có thể như vậy được.” Thu thở phào như trút được gánh nặng.
– “Cũng chưa chắc đâu chị, hôm qua em tình cờ nghe hai đứa nó xù xì to nhỏ nói cô Duyên bên Canada hình như cũng vấn vương tơ tình với Đức Bí Tịch, biết đâu hai cô bé này qua tới bển rồi họp lại với cô Duyên kia… Vài năm sau trở về, lúc đó nếu mấy cô bé này còn vấn vương chưa dứt tình thì… Aiz…” Thoa lắc đầu.
– “Nói có lý lắm” Cẩm Vân gật đầu, tán đồng…
– Không… Không đâu, là con gái mới lớn, còn trẻ thì bốc đồng không suy nghỉ chín chắn nhưng nghe nói bên đó đàn bà con gái rất quý lắm nhất là đẹp mơn mởn như mấy đứa nó thì lắm người xếp hàng bao quanh nâng niu chìu chuộng. Họ sẻ quên hắn mau thôi…
– “Hả? Ờ ờ… Chị nói có lý…”Ngoài miệng nói vậy nhưng Thoa, Cẩm Vân đều thầm nghỉ ” Thu này khờ thiệt hay giả khờ đây? Hắn có công ty ở bển, bay qua bay lại, gặp mấy cô bé kia là điều không thể tránh khỏi, họ ngày càng mơn mởn, như mở treo miệng mèo, hắn nhịn được sao? Nhưng nghỉ thì nghỉ vậy chứ nào nói ra miệng, kệ mấy cô bé kia đi, mình lo chuyện mình. Thông qua chuyện chuổi nhà hàng trở thành thân tín của “Nương nương núp lùm” thì tiến gần tới hắn chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mà cũng không dễ đâu, xem ra cạnh tranh nhiều lắm, người tên Huyền Trân kia nhìn mặt cũng không phải thứ hiền, à còn có cô giáo Kim Anh của hắn nửa, hình như cũng có ý đồ…
Thu không phải khờ, nàng dĩ nhiên biết tâm trạng của hai người chị em mới này nhưng hắn đâu phải của riêng ai vậy thì thôi kệ đi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
– “Chủ tịch Trường yếu vậy sao? Nhìn cũng còn “được “lắm, mới hơn năm mươi thôi mà… Lúc trước có nghe chị nói qua nhưng đâu có ngờ yếu như vậy, tháng chưa được 1 lần” Nghe Kim Khánh “tâm sự”… Thu Phong chưng hửng.
– “Có khi 2 tháng mới được 1 lần mà vừa lên đã “xịt”… Bởi vậy…”Kim Khánh không nói nửa, nói cũng bằng thừa.
– “Wow… Thiệt khổ cho chị ha… À quên, Chủ tịch Trường có thử Viagra chưa? Bây giờ những người “không được” thì uống thuốc này…” Thu Phong mách nước.
– “Sao lại không nhưng có thấy hiệu nghiệm gì đâu, hết thuốc chửa rồi… Aiz…”Kim Khánh lắc đầu, mặt bí xị.
Ngay lúc này chuông di động reo, nhìn màn hình, thấy là Cẩm Lệ… Thu Phong vội bắt máy.
– “A lô… Sao hả? Quyết định chưa, ngày mai đó… Cái gì? Trời đất, mày nha, lúc tao nói thì làm như đoan trang lắm vậy không ngờ len lén “ăn” 1 mình…”Giọng Thu Phong oán giận khiến Khánh chưng hửng, tò mò tới gần định ghé tai hóng nghe, thấy vậy Thu Phong liền bấm “speaker” để chia sẻ.
– “Hi hi… mày cũng biết đó, tao tức thằng cha Thìn nên lúc đó có ý muốn “ông ăn chả thì bà ăn nem”, hơn nửa mày quảng cáo quá trời nên muốn thử cho biết có thật là như vậy…”Cẩm Lệ thanh minh thanh nga…
– “Rồi sao? Tao nói có đúng hong? Nà, để tao đoan thử nha, tâm trạng mày bây giờ vẩn còn mơ mơ màng màng vấn vương chứ gì…” Thu Phong vừa nói vừa nháy mắt với Khánh. Ý nói “chị nghe chưa? Có người vừa “trải nghiệm” đó…
– “Hi hi, đúng vậy đó, hắn thiệt không phải là người mà, tao thiệt không ngờ đó, tưởng mày thổi phòng, hi hi. À nè, tao có nói với hắn khi nào thấy hứng thú thì gọi, lúc nào cũng được hết để cùng nhau vui vẻ…” Bên này Cẩm Lệ vừa nói vừa nhướng mắt với Cẩm Hường, bên cạnh, mặt ngây ngô mơ màng tưởng tượng.
– “Ghiền rồi phải không? Tao nói mà… Gọi tao khoe hả mày…” Thu Phong nhướng mắt với Kim Khánh.
– “À không, là chị em với nhau, mày giới thiệu đồ tốt nên muốn báo mày biết. Thôi vậy nha, bửa khác gặp…”Cẩm Lệ nói xong cúp máy…
– “Cẩm Lệ này, nói chị biết nha chị Khánh, lúc đầu em nói hắn khũng lắm, nó làm bộ làm tịch em chả còn ra vẻ chính chuyên đạo đức, vừa rồi chị cũng nghe rồi chứ gì, bây giờ rõ ràng mê tít thì lò… Em nói mà 1 lần thôi…” cảm giác bị Cẩm Lệ “đi đêm” mà không thông báo với mình, Thu Phong tức thở phì phì.
– Hi hi, đừng ganh tỵ mà… Ngồi xuống đi…
– “Không phải, ganh cái gì chứ, hơi tức tức chút thôi… Hi hi. À, nè sao chưa thấy mấy người khác vậy…” Thu Phong bẻn lẻn cười giả lả…
Lúc này Kim Khánh reo lên…
– Kìa, tới hết rồi kìa…
Ngoài cổng, Ngọc Thy, Thanh Phương. Tuyết Hoa sóng vai đi vào, vừa đi vừa cười rúc rích vừa to nhỏ trò chuyện rất tương đắc.
Số là tối hôm nay với tư cách là Phó Chủ tịch của TTTM. Kim Khánh tổ chức buổi họp nhỏ để bàn chuyện đầu tư của chuổi nhà hàng và làm sao tiếp rước bà chủ Thu, chỉ là cái cớ thôi chứ mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi. Chủ yếu là họp để tán gẫu, tâm sự.
Người tới họp thì chẳng ai xa lạ… Thu Phong, Thanh Phương, Tuyết Hoa, và đặc biệt là Ngọc Thy cũng đến… Đương hiện giờ ở bên Canada làm việc, nàng không cần phải úy kỵ gì nửa, ngày càng bạo dạn hơn nửa chuyện nhà hàng là chuyện của Thu, chị em tốt. Ngọc Thy không thể không quan tâm.
– “Vô đây, vô đây… Hi hi, hôm nay mình kêu chị người làm nấu nồi Bún bò Huế, phải ăn cho sạch nồi đó nha… Hi hi…” Kim Khánh, Thu Phong bước tới niềm nở đón tiếp…
– “Đừng lo. Ăn không hết thì mang về có được không…”Tuyết Hoa pha trò.
– “Dĩ nhiên rồi, sao lại không chứ… Hi hi… Đêm nay lảo Trường và thằng Thọ đều không có ở nhà, chị em mình vui chơi 1 bửa…”Kim Khánh mỉm cười, ngầm ám thị chúng mình “free” tha hồ “quậy”…
– “Lúc nãy 3 người đang bàn chuyện gì vui vậy, nói nghe được hong?” Thu Phong thân thiết hỏi…
– “Còn chuyện gì nửa… Chị đoán được mà…”Thanh Phương ởm ờ…
– “Biết ngay mà hi hi…” Thu phong cười rú lên…
Trong phòng khách tiếng trò chuyện nói cười như bắp rang, người ta nói 3 bà họp lại thì biến thành cái chợ chính là ý này…
– “À nè, sao hả, chị hai, quyết định chưa? Chị Tiên lúc chiều có gọi điện nhắc nhở, là tối mốt đó…” Vừa đặt mông ngồi chưa nóng đít, Thanh Phương nháy mắt rù quến chị dâu cắm sừng lên đầu anh mình. Nói nào ngay, chuyện có lý do của nó, Phương biết anh mình “không được” trong chuyện gối chăn nên có ý giúp chị dâu theo chiều hướng có lợi cho nhà họ Mai. Nàng đã suy nghỉ rất cặn kẻ, hắn, một người có thực lực là lựa chọn tốt nhất.
– “Suỵt… Đừng lớn tiếng…” Mặt ửng đỏ… Kim Khánh nhìn quanh. Tuy hiện giờ chị ô sin đã cho nghỉ phép tối nay, nhà chẳng còn ai nhưng cẩn thận tốt hơn.
– “Hi hi… Nhìn chị kìa, như vậy có nghĩa là đồng ý rồi, tôi bảo đảm 1 lần thôi chị sẻ mê tới già. Phải không Phương… Nè, biết Cẩm Lệ hôn? Mới vừa rồi gọi tới, nghe giọng điệu 100 phần 100 là đã mê tít thò lò…” Thu Phong đem Cẩm Lệ ra tố giác.
– “Cẩm Lệ? Cẩm Lệ nào vậy?” Tuyết Hoa, Thanh Phương tranh nhau hỏi.
– “Không cần phải hỏi, có ít gì chứ. Mai mốt thế nào cũng có dịp gặp mà… Phong lưu như hắn không người này cũng có người khác…” Ngọc Thy lắc đầu…
– “Phải ha.” Tuyết Hoa gật đầu đồng tình.
– “À phải, Phương… Em coi chừng đó, thằng Chung có kiếm chuyện quạnh quẹ gì hong? Cẩn thận 1 chút…” Kim Khánh nhắc nhở.
– “Xê… Em đang muốn ly dị đây, chỉ chờ thằng chả kiếm chuyện là em làm tới luôn, nói cho 2 người biết nha, cả tháng rồi em không cho thằng chả đụng tới em…” Thanh Phương nhún vai trề môi ra vẻ khinh thương Đức Chung, chồng của nàng…
– “Ậy, nhưng cẩn thận tốt hơn, đừng để tai tiếng tùm lum…” Kim Khánh dặn dò…
– “Ậy… Chị nói đi, có muốn thử hay không nè?” Thấy chị dâu chưa trả lời mà cứ vòng vo, Thanh Phương hỏi gặn…
– “Nghe hai người nói vậy cho nên cũng muốn thử cho biết, lảo Trường nha, nhìn vậy mà không phải vậy, íu xìu hà… cả tháng chưa được 1 lần… Aiz…”Kim Khánh lắc đầu than khi nghĩ đến đòi hỏi nhục dục của mình ngày càng mãnh liệt nhưng ông chồng thì không có khả năng đáp ứng. Ngay cả Thanh Phương là em dâu cũng thông cảm dắt mối đưa đường cho thì mình sao lại nhịn được chứ nên bà đã quyết định rồi. Tại sao không chứ?
– “Bởi vậy mới nói chỉ cần 1 lần là chị sẻ mê hắn tới già…”Thu Phong choàng vai Kim Khánh ghé tai rù rì khiến sắc mặt Kim Khánh ửng đỏ như người say rượu, tim đập thình thịch… Chợt nhớ trước khi dấn thân vào mê hồn trận thì phải tuyệt đối cẩn thận. Kim Khánh nhỏ giọng dặn dò.
– Nà… Chị em mình… Hi hi… Cói như đi trên cùng chiếc xuồng, có phải không… Từ nay cùng nhau tiến thoái, giữ bí mật cho nhau…
– “Có câu này của chị Khánh… Em cũng cảm thấy yên tâm…” Ngọc Thy cướp lời… Chuyện cùng nhau ngoại tình với 1 người không vẻ vang gì, tuy nàng không sợ cho mình có gì thì ly dị thôi nhưng nàng sợ cho hắn vì hắn là cột trục chống trời của rất nhiều người.
– “Hiểu mà…” Tuyết Hoa, Thanh Phương gật đầu nét mặt nghiêm túc…
– “Hi hi… Vậy là chị em mình hiểu nhau rồi… Thôi, nói chuyện khác đi, sao nói có bún bò huế… Em đói bụng rồi, chiều tới giờ chưa ăn gì hết á…” Thanh Phương xoa bụng…
– Hi hi… Ham nhiều chuyện nên quên… Chị và Thu Phong cũng chưa ăn, chờ mấy người đó… Bây giờ chị em mình cùng nhau xuống bếp vừa ăn vừa trò chuyện nha… Đi đi…
Ngay lúc này chuông di động của Kim Khánh reo vang… Nhìn màn hình, Kim Khánh nhíu mày, quay sang nói với em dâu Thanh Phương…
– Là con Hồng Ngọc.
– “Nó gọi làm gì? Con này nha, lúc trước dựa vào lảo Đồng rất hách dịch cao cao tại thượng, tưởng lảo ta xong rồi thì nó xuống chó không ngờ cũng ngoi đầu lên được… Giỏi thiệt đó… Không biết…” Nói tới đây, Thanh Phong chợt im, nàng thầm nghỉ “có lẻ nào hắn “đớp” con Hồng Ngọc này rồi? Chứ gì nửa, nếu không sao nó còn tồn tại được chứ?
– “Hồng Ngọc này lợi hại lắm nha, trước kia là Tổng Giám đốc vậy mà chịu tới Đức Lập làm phụ tá rồi thăng làm Giám đốc chỉ trong 1 thời gian ngắn. Nghe nói cô ta rất được lòng của rấ nhiều người.” Tuyết Hoa phụ họa…
– “Các người đừng nghỉ nhiều, mưu đồ gì chứ… Đức Bí tịch nói cô ta là người rất có năng lực, tôi nghỉ ít nhiều chắc là có liên quan tới việc chị Thu xuống đây ngày mai nên cô ta mới gọi…”Hiểu được mối hiềm khích của 3 người. Ngọc Thy nhẹ nhàng khéo léo góp ý…
Thấy lời Thanh Phương và Tuyết Hoa rất hợp ý mình nên định phớt lờ không bắt máy nhưng nghe Ngọc Thy nói… Kim Khánh cảm thấy hổ thẹn, thầm nghỉ chợt nghỉ sao mình hẹp hòi nhỏ nhen như vậy thì mai này sao có thể làm được chuyện lớn chứ? Nghỉ vậy thái độ thay đổi 180 độ, niềm nở.
– A lô… Hi hi… Giám đốc Hồng Ngọc, xin lỗi nha, đang bận tay nên bắt máy hơi muộn… thật là trùng hợp. Tôi đang muốn gọi cô nhưng chưa kịp thì cô đã gọi tới… À nè, bây giờ có rảnh hôn? Tới nhà tui nhen, có Chánh văn phòng Thy và mấy người nửa, mình họp bàn chuyện ngày mai, không có cô là không được đâu à…
– “Vậy thì tốt quá, Phó Tổng thì đang ở bên Canada, 4 vị hồng nhan của Đức tổng thì ở Cần Thơ cho nên em cùng các người khác bận đầu bù tóc rối vì vậy quên mất chuyện ngày mai, bây giờ sực nhớ nên gọi chị cũng may… Hi hi, không biết…”
Hồng Ngọc không phải 1 mình, Tú Nhi, Thụy Vủ, Tuyết, Yến đang ở Cần Thơ bầu bạn với mẹ chồng nên công việc của họ thì nàng đang cùng Thu Lan, Thu Lan, Vệ Lan, Lam Điền, Trang Đài tạm thời chia ra đãm nhiệm… Kim Khánh có lời mời, Hồng Ngọc định hỏi tất cả cùng tới thì có phiền không vì vậy do dự.
Biết Hồng Ngọc không phải một mình, vì vậy Kim Khánh liền cướp lời giọng vô cùng thân thiết…
– Tới đi, tới đi… Càng đông thì càng náo nhiệt mà… Các người khác cũng vừa tới thui hà, chờ các người tới cùng ăn bún bò huế nha…
– “Ậy, không dám như vậy đâu, các chị dùng trước đi… Chúng tôi tới liền, lát gặp nha chị…” Hồng Ngọc nói xong cúp máy…
– “Chị hai à, sao tốt với nó vậy? Chị hong nhớ cái bản mặt cao cao tại thượng của nó trước kia sao?” Thanh Phương không hài lòng…
– “Ậy… Hồi nãy chị cũng như em và Tuyết Hoa nhưng sau khi nghe Ngọc Thy nói, chị thấy mình hơi hẹp hòi. Nói cho cùng chị em mình với cô ta đâu thù oán gì chứ, nè, em có bảo đảm nếu em ở vị trí của Hồng Ngọc trước kia thì em không làm phách nha, không chừng còn hơn nửa à…” Kim Khánh mỉm cười…
– “Em không có vậy đâu à… Thôi được, nể mặt chị với Chị Thy, em không so đo nhớ thù với cô ta nửa…”Bị chị dâu vạch trần mình không khác Hồng Ngọc, nét mặt ngượng ngùng, Thanh Phương phát tay…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thang-duc-quyen-3/
Cúp máy… Hồng Ngọc ngồi trầm ngâm, nghỉ ngợi.
– “Chị Ngọc…” Biết Hồng Ngọc sắp tới nhà Kim Khánh. Thu Lan do dự, nàng thừa biết Kim Khánh, Thanh Phương không có thiện cảm với mình cho nên tránh được thì tránh để đôi bên không thấy ái ngại, khó chịu. Họp ở TTTM hay ở Đức Lập thì không sao nhưng tới nhà của bà ta họp, ăn bún bò? Thu Lan thấy vô cùng ái ngại.
– “Sao vậy Lan? Không đi à? Ậy, làm việc thôi mà. Không có gì đâu. Tôi cũng như Lan thôi, à không, đúng ra là tội lớn hơn nhiều. Người ái ngại phải là tôi mới đúng… Nhưng tôi nghỉ chẳng lẽ vì vậy mà cứ phải tránh hoài sao? Không được đâu, mình cùng nhau làm việc cho cùng 1 ông chủ đó. Tôi nghỉ quan trọng là mình ra bước đầu. Lan nghỉ có phải không?”Hồng Ngọc mỉm cười… dĩ nhiên nàng hiểu được tâm trạng của Thu Lan cũng như mình, vì trước kia là người của Nguyển Văn Đồng cho nên dưới ánh mắt của người khác rất đáng ghét, có thể nói là tội nghiệt sâu nặng…
– “Thấy ngại thôi… Hồng Ngọc cũng biết tại sao mà, nghỉ trước kia chỉ tại mình… Nhưng Ngọc nói đúng, có chết đâu mà sợ cùng lắm là nghe mắng nhiếc vài câu thôi…” Lan mỉm cười…
– Vệ Lan, Lam Điền cũng nhìn nhau lắc đầu cười khổ khi nhớ lại thái độ của Hồng Ngọc trước kia khiến bây giờ cả hai bị vạ lây…
– “Nãy giờ các chị nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết…”
Trang Đài ù ù cạc cạc, thấy Lam Điền, Vệ Lan có vẻ hiểu nhưng mình thì mù tịt, nguyên do là vì nàng từ nơi khác tới làm việc cho Đức Lập sau khi Nguyển Văn Đồng về với tổ tiên, không hiểu chuyện cũng không có gì ngạc nhiên.
– “Hi hi… Chuyện dài lắm… Nếu có dịp thì mình kể cho nghe… Thôi mình đi…”Hồng Ngọc mỉm cười, nói cho qua chuyện…
Hà Nội…
– “Có chuyện này sao?” Nghe hai thân tín báo cáo, giọng nói Trình Nhật Mai rất thản nhiên. Nàng nghỉ hắn nói cũng đúng, nếu số tiền lớn lọt vào tay nhà nước thì sẻ nhanh chóng chia ra cho các Bộ rồi thì bốc hơi. Hơn nửa theo nàng được biết Nancy có rất nhiều hoạt động từ thiện ngầm mà chưa hề thấy quyên góp như vậy chứng tỏ hắn không nói dối. Trình Nhật Mai chỉ cảm thấy vô cùng bức xúc vì có cảm giác nàng “bị loại”, nàng nghỉ hắn thật là “không biết điều” chút nào.
– “Chính hắn đã nhìn nhận… Minh Hiền cũng nghe nên không thể giả được…”Mai Vy. Minh Hiền nhìn nhau cả hai chưng hửng khi nghe giọng nói của Thủ trưởng rất trầm tỉnh.
– “Hắn có nói gì về cái chết của Duy Mạnh không?” Sau 1 phút trầm ngâm suy nghỉ, Trình Nhật Mai hỏi. Bây giờ chuyện đầu đạn ngoài mặt thì có vẻ đã ngã ngủ, nhưng xem ra có nhiều bí mật chưa được vén màn vì vậy nàng quyết đào sâu.
– “Có… Hắn nói khẩu súng là hung khí được dùng trong 1 vụ cướp tiệm vàng ở thành phố Nha trang cách đây 10 năm, còn nửa, lúc đó… Lúc đó…”Mai Vy ngập ngừng. Tuy rất nhiều yếu liên quan tới Trần Cao Kỳ nhưng chưa có bằng chứng cụ thể mà nói lảo là người chủ mưu thì là bất kính với lãnh đạo…
– “Lúc đó thật trùng hợp, Thứ Trưởng Kỳ còn là Bí Thư huyện Vạn Ninh… Là hắn nói…” Minh Hiền xen vào, giác quan cho biết Thủ trưởng mình hình như có “cảm tình đặc biệt” với tên kia nên đem hắn ra làm bia đỡ đạn…
– “Thủ Trưởng, khi nào chị trở lại đây? Hai đứa tụi em thật khó nói chuyện. Miệng lưỡi của hắn hai đứa em không phải là đối thủ…” Không nghe Trình Nhật Mai nói gì bên kia đầu máy… Mai Vy hỏi giọng oán giận, không phải là vì Thủ Trưởng mà là đối với tên kia…
“Cộc… cộc… cộc”
– “Vài ngày nửa… Ừm… Nghe nè, hai em ra Nha Trang 1 chuyến, cẩn thận nghe ngóng tìm hiểu, nhớ kỷ tuyệt đối không được bộc lộ thân phận trừ trường hợp bất khả kháng” Nói tới đây, nghe tiếng gõ cửa, không đợi Mai Vy, Minh Hiền ừ hử, Trình Nhật Mai cúp máy, ngước mặt hướng ra ngoài, nói.
– Cửa không khóa… Vô đi…
Cửa mở, người đàn ông trạc tuổi Trình Nhật mai, mặc quân phục với quân hàm Thiếu tướng trên vai, dáng vấp tuấn lãng, trên tay ôm bó hoa hồng trước ngực, miệng mỉm cười, đưa bó hoa hồng tới trước mặt Trình Nhật Mai, nói 1 câu tiếng anh rất chuẩn.
– For you my sweet heart…
– “Anh làm gì vậy, người khác thấy được, họ cười đó…” Trình Nhật Mai nhíu mày.
– Cười? Hâm mộ mình thì có… Đi được chưa em, mọi người đang chờ, tối nay họ muốn cùng nhau mừng em lên Trung Tướng… Hi hi… Có nhiều tiết mục lắm.
– “Mọi người? Ăn mừng?”Nhật Mai nhíu mày, ngoại trừ buổi lể trao tặng huy chương, nàng không muốn tiệc tùng rình rang chút nào…
– “Là chuyện vui của em mà… Em lập công lớn thăng quân hàm Trung Tướng, mọi người muốn đãi tiệc chung vui thôi mà, đây là ý tốt của bạn bè đối với em. Đi đi cưng, có nhiều tiết mục bảo đảm em sẻ hài lòng…” Nghỉ tới chuyện mình đã chuẩn bị… Nhật Phong cười híp mắt, bước qua 1 bên nhường đường.
– “Được rồi, đi…”Tâm trạng đang rất buồn bực, thầm mắng tên Trần Đức kia thật là xảo trá. Mai này trở lại Cần Thơ nàng sẻ cho hắn biết tay. Trình Nhật Mai, miển cưỡng cầm cái bóp đầm hàng hiệu Gucci khoát lên vai bước ra cửa… Giờ phút này nàng không có tâm trạng ăn mừng chút nào trái lại đang nghỉ không biết tên cà chớn mắc dịch kia không biết bây giờ đang làm gì. Từ lúc nàng trở ra Hà Nội, hắn chưa hề gọi điện thăm hỏi, thật là khốn kiếp mà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 54 |
Ngày cập nhật | 14/07/2025 08:39 (GMT+7) |