Một nữ giáo sư xinh đẹp và 8 học viên nòng cốt đã mặt đầy đủ trên xe và xe từ nội viện lăn bánh tiến ra khu ngoại viện. Không có chiếc xe điện này thì quả là ác mộng bởi sự rộng lớn của học viện. Thiên Vân vẫn bị kẹp như bánh mì kẹp thịt vì bị ôm cứng ngắc giữa Thiên Hương và Diệu Linh, đối diện vẫn là những con người cũ không thay đổi, giống những chỗ ngồi này đều đã được cố định của mỗi người. Diệu Linh vẫn còn ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật không có một tia xấu hổ nào, lâu lâu không nhịn được lại bê mặt Thiên Vân lên hôn muốn tím cái môi mà vẫn chưa đã cơn nghiện. Trong khi những cô nàng ngồi đối diện làm như là đã quá quen với cảnh này rồi nên không cần phải tỏ ra quá nhạc nhiên nữa.
… Bạn đang đọc truyện Pháp Sư Tam Kiếp tại nguồn: http://truyensextv2.cc/phap-su-tam-kiep/
Sau cùng, ngoại viện cũng đã đến nơi. Nơi ngoại viện này cũng y chang không khác gì nội viện. Cũng không có một dãy lớp học giống như các ngôi trường thông thường đều có. Nhưng là những căn nhà như căn hộ trong nội viện, chỉ khác là diện tích mỗi căn rộng hơn nội viện thôi, vì mỗi căn đều là những giảng đường do một hai vị giáo sư phụ trách một lớp. Học viện này ngoài những buổi giảng về những việc có liên quan đến Pháp Sư, nhưng bên cạnh đó vẫn dạy những môn học bình thường, nên vẫn có các giáo sư bộ môn thay phiên nhau vào lớp dạy.
Một ngôi nhà cũng như bao nhà khác của ngoại viện, chỉ khác là không có giảng đường. Chính là văn phòng của phó giáo sư Lưu Bích Hà, do có tấm bảng được dán dính ở trước nhà.
Cọc… cọc… cọc…
– Vào đi!
Tiếng mở cửa bước vào, Phạm Thúy Uyên xuất hiện cùng với những học viên trước đó đã được Lưu Bích Hà mời đến văn phòng.
– Thưa phó viện trưởng! Những học viên mà cô yêu cầu em đã đem đến hết rồi ạ!
– Chúng em chào cô!
– Ừhm! Cô và các em đến sofa ngồi đi. Các em cứ tự nhiên đừng ngại. Thúy Uyên àh! Cô đi lấy nước cho các em uống đi.
– Dạ!
Trong khi Phạm Thúy Uyên vừa đi khỏi, Lưu Bích Hà đến chiếc ghế bành chung một bộ với sofa, ngồi bắt chéo chân đối diện với năm học viên cưng của học viện là hai nam ba nữ Thiên Vân, Hồng Quân, Diệu Linh, Thiên Hương và Ngọc Trân.
– Các em thả lỏng đi, đừng căn thẳng! Đổng Thiên Vân, bây giờ em hãy đem đầu đuôi câu chuyện giáo sư Phạm Thúy Uyên bị bắt cóc cho cô nghe. Tuy cô đã xem toàn bộ video của em, nhưng cô muốn biết tường tận hơn.
Nghe Lưu Bích Hà đã nhắc đến mình, thế nên Thiên Vân bắt đầu từ tốn kể lại mọi chi tiết trong câu chuyện.
Kể luôn từ lúc đang ở trong căn hộ B34 của Thiên Hương phát hiện ra sự việc nhờ tu luyện một loại võ kỹ đồng thuật đặc biệt có thể nhìn xuyên thấu vạn vật trong bán kính 200m. Cho tới lúc quay camera được cảnh Phạm Thúy Uyên bị đột nhập vào nhà và bắt cóc đem đi và đuổi theo cũng bằng võ kỹ thân pháp đặc biệt, cũng như hạ gục đám người Trần Đại Hùng bằng một loại võ kỹ binh pháp đặc biệt. Sau khi nghe xong Lưu Bích Hà lóe lên ánh mắt thú vị kèm với ngạc nhiên nên từ tốn hỏi lại.
– Ổh! Trên đời này còn có loại võ kỹ như vậy sao?
– Dạ cũng không giấu gì cô! Là đồng thuật Thái Hư Cổ Nhãn Long, thân pháp Thái Hư Tật Phong Hành, binh pháp Thái Hư Phạt Ma Xích và binh khí đi kèm với binh pháp là Cổ Long Huyền Trọng Xích. Đây đều là những bộ võ kỹ trấn tộc của Long Tộc, chỉ có người của Long Tộc mới có thể tu luyện.
– Ồhhh! Ý em là Long Vương Thánh Thể? Nói như vậy em chính là người của Long Tộc sao? Nhưng cô nghe nói, em trước đây từng là người không có huyết mạch để trở thành Pháp Sư, điều này có đúng sự thật không? Và còn Long Tộc, theo như cô được biết Long Tộc từ lâu đã không còn tồn tại trên thế gian, vậy em giải thích thế nào về điều này?
– Dạ thưa cô! Em chính là một trong những hậu duệ còn sót lại duy nhất của Long Tộc bằng chứng là huyết mạch Long Vương Thánh Thể của em, và còn một bằng chứng thứ hai nữa thuyết phục hơn nữa xin mời cô hãy xem.
Nói xong, Thiên Vân liền đứng lên và biến hình ngay tại chỗ. “Ahhh…” Tiếng la hét dữ dội do gồng năng lượng Long Tộc.
Chưa đầy 5 giây sau, trên cơ thể Thiên Vân xuất hiện dị tượng. Trên khắp cơ thể xuất hiện những mảnh Hoàng Kim Long Lân và ngày càng hiện rõ ràng hơn. Những mảnh Hoàng Kim Long Lân kết lại thành một bộ giáp gọi là Hoàng Kim Long Giáp, từ Hoàng Kim Long Giáp còn tỏa ra lấp lánh những ánh kim sa rực rỡ đủ mọi màu sắc như bảy sắc cầu vồng, trên đầu nơi hai bên trán còn mọc ra đôi Hoàng Kim Long Giác vương cao ngạo nghễ. Màu Hoàng Kim tượng trưng cho đế vương và ánh kim sa thì lại tượng trưng cho đế vương trên cả đế vương. Điều có là rồng trên tất cả loài rồng, và là vua của muôn loài thần thú.
Ngồi xem dị tượng, mà bao nhiêu con người ngồi xem chứng kiến cũng đều trợn mắt há mồm. Bỗng nhiên, có tiếng cười lớn phát ra từ ngoài cửa văn phòng, tiếp theo là tiếng đôi giày tây nện xuống nền gạch bông đi vào.
– Hahaha… Hậu duệ cuối cùng của Long Tộc hahaha… đúng là chọn nơi không bằng gặp đúng nơi… lại xuất hiện ngay trong học viện Thiên Vương chúng ta… hahaha…
Lão thầy giáo già viện trưởng Phương Khiếu Hoành không biết đã xuất hiện từ bao giờ, phong thái tiêu sái trong bộ đồ tây, áo gile sang trọng và chiếc áo blouse phòng thí nghiệm bước vào trong văn phòng. Sau đó Phạm Thúy Uyên cũng đã xuất hiện, trên đôi tay bê khay trà cùng với những lon Thumb Up vị dâu rừng cũng ở trên khay. Lão viện trưởng trực tiếp đi thẳng đến chiếc ghế đơn còn lại trong bộ sofa, một điếu xì gà Cohiba Habana được rút ra từ túi áo, châm một điếu rồi ngồi bắt chéo chân phì phà. Phạm Thúy Uyên cũng bước vào đặt khay trà lên bàn rồi soạn ra tách trà đã được rót sẵn, cùng với lon nước ngọt cũng được dọn ra.
– Chúng em xin chào thầy!
– Ừhm! Các em cứ thoải mái đi, đừng căn thẳng! Mọi người cứ tiếp tục câu chuyện.
– Viện trưởng! Sao ngài cũng đến đây?
– Phó viện trưởng đừng lo lắng! Mọi sự việc tôi cũng đã biết rồi. Hừ! Bọn Trần Đại Hùng đúng là to gan, nếu gặp phải ta thì không đơn giản chỉ nằm la liệt dưới mặt đất và bị sa thải đâu.
Sau đó, hướng ánh mắt tán thưởng về phía Thiên Vân, giọng từ tốn nói.
– Hậu duệ Long Tộc Đổng Thiên Vân phải không? Thầy rất tán thưởng em, em rất giỏi. Mau thu về Hoàng Kim Long Giáp rồi ngồi xuống đi hahaha…
– Dạ vâng thưa thầy viện trưởng!
– Nào, tiếp tục câu chuyện đi!
– Vâng thưa thầy viện trưởng, phó viện trưởng! Còn về chuyện em đã từng không có huyết mạch cũng là sự thật.
Sau câu nói chốt hạ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Lưu Bích Hà bèn hỏi lại.
– Chuyện này lại hóa ra là sự thật sao?
Thiên Vân vội nhảy vào nói tiếp.
– Nhưng không phải em hoàn toàn không có huyết mạch, mà là do em bị hãm hại dẫn đến huyết mạch bị mất hết.
Lão già Phương Khiếu Hoành dựng người dậy.
– Hả! Chuyện này là sao? Nói đi, là ai làm? Mọi tình huống như thế nào?
– Dạ chuyện này em không dám phán bừa vì em không có bằng chứng. Em chỉ biết là sau khi em bị đánh là vào một đêm trời tối đen như mực, những tên hung thủ kia lại mặc toàn đồ đen che kín hết người. Khi em tỉnh dậy thì đã thấy mình bị ném vào trong sơn mạch, may là không bị phât hiện bởi bọn Yêu Quân hay Ma Quân còn sót lại sau ngàn năm.
Nguyễn Ngọc Trân giọng có chút bực tức, nhưng cố nén cơn tức giận nói.
– Ác… quá ác! Vậy bạn có nghi ngờ ai không?
– Không dám chắc! Nghi ngờ thì quả thật là có, nhưng cũng chỉ là suy đoán không có chứng cứ.
Viện trưởng nói.
– Em cứ nói theo cảm nhận của mình! Không cần lo, ai mà không có nghi ngờ, cho dù là nghi ngờ không có chứng cứ nhưng vẫn là đầu mối quan trọng đã có hướng đi cụ thể. Nói đi, em nghi ngờ là ai?
– Dạ, dạ… là Trần Đình Nam, cha của Trần Đại Hùng và còn một người nữa là Đỗ Minh Nhuận là giáo sư của học viện Bá Vương.
Lưu Bích Hà vội chen vào.
– Tại sao em có nghi ngờ như vậy? Cứ nói hết mọi thứ mà em cho rằng đó là căn cứ của sự nghi ngờ.
Đổng Thiên Vân chính là Trần Thiên Vân bây giờ, nhờ vào ký ức của Đổng Thiên Vân nên đã kể lại nguyên văn, chỉ giấu đi chuyện ba linh hồn ba kiếp trong một thể xác.
– Dạ, thưa thầy, thưa cô! Long Tộc của em tuy không còn nữa, nhưng cho đến nay vẫn còn lại một nhóm nhỏ là hậu nhân còn sót lại của Long Tộc và từ lâu đã tập hợp lại thành một Long Tộc nhỏ và ẩn cư ở Thành Phố Sài Thành này. Trong đó có chú bác, cha mẹ em và cả cô em gái nhỏ của em nữa, nhưng có một hôm chỉ sau một đêm cả nhà em đều bị diệt trừ hoàn toàn, riêng em được may mắn còn sống sót vì lúc em không có ở nhà nên thoát một kiếp nạn. Long Tộc của em thực ra cũng chỉ mới diệt vong cách đây 500 năm, và kẻ thù lớn nhất của Long Tộc chính là thế gia nhà họ Đỗ, nên em nghĩ sau khi cả nhà em bị diệt vong đều có sự nhúng tay của giáo sư Đỗ Minh Nhuận của học viện Bá Vương. Và khi biết được em là một người duy nhất của Long Tộc vẫn chưa chết, lại sắp gia nhập học viện Thiên Vương, nên đã cấu kết với thế gia nhà họ Trần chính Trần Đình Nam đã cùng suy tính mưu kế để hãm hại em một lần nữa, và lần này em bị đánh đến mức trọng thương dẫn đến huyết mạch bị mất hết và quẳng xác vào rừng phi tan. Và một lần nữa lại may mắn thay, là em vẫn chưa chết và bây giờ có mặt ở đây.
“RẦM” cái bàn đáng thương đã vỡ nát, ngay cả khay trà cùng cả bộ ấm tách, lon nước ngọt cũng bị vạ lây. Ánh mắt Phương Khiếu Hoành tóe ra lia lửa bốc lên ngùn ngụt.
– HỪ! QUÁ ĐÁNG… THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG! QUÁ SỨC TƯỞNG TƯỢNG CỦA TA! ĐƯỢC, KỂ TỪ HÔM NAY EM ĐỔNG THIÊN VÂN SẼ ĐƯỢC ĐÍNH THÂN TA BẢO HỘ! TA SẼ THAY EM ĐI ĐIỀU TRA RÕ NGỌN NGUỒN TRONG CHUYỆN NÀY!
Kèm lúc đó, lại có tiếng khóc nức nở của các cô gái khi câu chuyện còn chưa kể xong, ngay cả cứng rắn như Lưu Bích Hà cũng đã xuất hiện giọt nước mắt đã lăn xuống trên vẻ mặt lạnh như băng của cô và sự bình tĩnh cực độ của Nguyễn Ngọc Trân cũng đã bị vạ lây. Vì xét cho cùng nếu không có chức vụ giáo sư hay phó viện trưởng thì họ vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn chỉ là con gái bình thường trên hết mọi sự bình thường, và nhất là những người nữ luôn chọn cho mình cái vỏ bọc băng giá nhất thì lại là những người có tâm hồn yếu đuối nhất.
Đến khi câu chuyện đã kể xong rồi, lại có tiếng nói đi kèm với tiếng nấc nghẹn của Lưu Thiên Hương. Thiên Vân đang sẵn ngồi kế bên nàng, nên nàng chỉ cần đơn giản là nhào qua ôm là xong.
– Hức, hức! Ông là người bạn của tui đã biết bao nhiêu lâu… vậy mà đến bây giờ tui mới biết được hoàn cảnh của ông lại bi đát đến như vậy… Hức, hức… thật là đáng thương… Thiên Vân của tui… hơ hơ…
Ngô Diệu Linh cũng ngồi phía bên còn lại Thiên Vân, cũng nhào qua ôm lại còn khóc to hơn.
– Ahhh… hức, ahhhh… Thiên Vân của tui đáng thương quá à ahhh…
Nhưng vẫn chưa xong, Lưu Bích Hà hỏi, trong khi giọng nói do kìm nén sự nghẹn nghẹn trong cổ họng, nên rung rung nói.
– Vậy em hãy cho cô biết! Làm cách nào để em khôi phục lại huyết mạch của em?
Thế là Thiên Vân rút ra từ nhẫn trữ vật một cái lọ thuốc có lớp kính trong suốt, nên thấy rõ màu nước thuốc màu xanh lục bên trong. Nhưng không nói nó đến từ thế giới tương lai nhưng lại nói…
– Đây là một loại gen tái tạo huyết mạch do chính em đã sáng chế ra, hiện em vẫn còn rất nhiều. Thuốc tái tạo gen này chỉ để dành cho những ai bị mất huyết mạch giống như em hoặc những người hoàn toàn không có huyết mạch đều có thể sử dụng. Nhưng sau khi sử dụng đẳng cấp huyết mạch vẫn rất ngẫu nhiên tùy vào độ may mắn và độ tương thích trong máu huyết của mỗi người.
Phương Khiếu Hoành giật mình trố mắt ra nhìn, liền chụp lấy lọ thuốc giật ra khỏi tay Thiên Vân. Sau đó, một tay giữ lấy kính một bên mắt để xem cho rõ. Sau một hồi, lại ngẩng đầu lên hỏi.
– Đây là thật sao! Cái này sử dụng thế nào?
– Thưa thầy viện trưởng! Thầy chỉ cần tìm đại một người không có huyết mạch bất kỳ, đem đến đây và em sẽ biểu diễn cho thầy xem!
– Được! Quản sự đâu! Mau tìm đại một người không có huyết mạch ở ngoài đường đem đến đây cho tôi, ai cũng được… nhưng hãy bí mật hành động, cũng đừng gây tổn hại cho người ta, nghe rõ chưa?
– Tuân lệnh thưa viện trưởng!
Chưa đầy năm phút sau, một nữ quản sự đã đem đến một cô gái trông yếu ớt, da mặt xanh xao.
– Hửm! Sao lại thế này, tôi bảo ai cũng được nhưng cũng không đến mức yếu ớt thế này!
Thiên Vân vội chen ngang.
– Dạ không sao thưa thầy viện trưởng! Loại thuốc này không làm tổn hại cho người cho dù là yếu ớt!
– Hả! Thần kỳ vậy sao, được rồi, các ngươi lui ra đi! Thiên Vân em hãy làm cho thầy xem.
Và thế là Thiên Vân lại từ nhẫn trữ vật rút ra một loại kim tiêm đặc chế có ống xi lanh hình thù đặc biệt như hình cây súng. Thiên Vân lấy lại lọ thuốc trên tay viện trưởng, lắp vào cái khe vừa khít với lọ thuốc trên thân ống tiêm. Tiến lại gần cô gái yếu ớt, xanh xao và tiêm vào đường gân mạch trên vai sau khi đã được sát trùng bằng bông gòn có nhúng đầy cồn. Sau khi tiêm xong, một hiện tượng dị biến bắt đầu xảy ra dưới những ánh mắt nhìn trân trân của bao con người đang theo dõi.
Từ một cô gái gầy nhôm có nước da xanh xao yếu ớt liền trở thành cô gái xinh đẹp với thân hình đã trở nên nở nang hơn lúc trước quá thần kỳ và đầy bất ngờ, đến nổi quần áo trên người nàng không còn mặc vừa nữa xém tí nữa là bị rách toạc luôn. Kèm theo đó là hào quang cơ thể được tỏa ra ánh sáng đỏ rực, không những thế còn hiện lên một hình ảnh 8D trên đỉnh đầu cô gái là hình ảnh của một tiên nữ màu tím.
Ánh mắt già nua của lão viện trưởng liền sáng lên tia hoan hỷ… quá đỗi vui mừng bèn lao đến ôm chầm Thiên Vân vỗ vỗ vào lưng.
– Hahaha… thần kỳ… quá thần kỳ! Đây là huyết mạch cấp SSS, huyết mạch Tử Y Thất Tiên có thuộc tính Thời Không và Ánh Sáng. Huyết mạch đặc biệt nhất của Tiên Tộc đã xuất hiện ở học viện ta hahaha… huyết mạch này sánh ngang với huyết mạch Phượng Hoàng của Lưu Thiên Hương. Thiên Vân! Em đã lập được một đại công lớn cho học viện chúng ta! Hahaha… quá đã, quá đã…
Sau khi cơn vui sướng tạm nguôi ngoai một chút, Phương Khiếu Hoành nói tiếp.
– Thiên Vân! Em bằng lòng giao ra công thức của thuốc tái tạo gen và cách điều chế của nó cho học viện Thiên Vương ta không? Em đừng lo, công lao sáng chế thuốc tái tạo gen của em vẫn đứng trên danh nghĩa của em. Học viện chúng tôi chỉ phụ trách nghiên cứu, sản xuất và bán ra. Còn về lợi nhuận học viện chỉ lấy 10%, em thấy thế nào?
Đổng Thiên Vân vẫn không cần lo lắng về công thức và cách điều chế thuốc, vì Thái Hư Cổ Nhãn Long ngoài nhìn xuyên thấu vạn vật còn có chức năng nhìn thấu chi tiết của mọi sản phẩm, thế nên Thiên Vân nói luôn không cần suy nghĩ.
– Dạ thưa thầy! Thầy cũng không cần phải nói như vậy đâu ạ! Nếu em không muốn cống hiến cho học viện thì em chỉ cần bịa ra một lý do khác để có lại huyết mạch, như vậy không phải là được rồi sao? Đâu cần phải lấy ra thuốc tái tạo gen này ra để làm gì? Còn về lợi nhuận em xin tặng lại học viện thêm 20%, như vậy em chỉ thu về 70% cho riêng em.
– Hahaha… tốt, rất tốt… em không những có tài mà lại có đức… rất nghĩa khí, rất hợp với ta hahaha… Được! Công lao của em, học viện Thiên Vương ta sẽ ghi nhớ muôn đời. Ngoài ra, kể từ hôm nay em sẽ được đặc quyền sử dụng khu giải trí của nội viện, hay bất cứ nơi nào của nội viện… toàn bộ đều sẽ miễn phí vô thời hạn cho em. Thêm nữa, đây là thẻ VIP ngân hàng Hoàng Kim của thầy, mỗi khi em ra ngoài học viện nếu muốn mua gì thì cứ lấy thẻ này mà xài. Nhưng thầy cũng phải nhắc nhỡ em một chút, đừng quá thường xuyên ra khỏi học viện chỉ trừ khi rất cần thiết. Bởi vì em là hậu duệ cuối cùng của Long Tộc, thầy chắn chắn ngoài kia kẻ thù của Long Tộc không chỉ có một mình thế gia nhà họ Đỗ đâu. Tốt nhất khi em ra ngoài em cần đem theo cho mình một hoặc hai Pháp Sư cấp A hay cấp S để bảo toàn cho em. Tất nhiên em cũng có thể nhờ cả ta hay cả phó viện trưởng Lưu đây, chỉ cần một trong hai ta không có việc bận. Hoặc ta nhờ người khác sẽ đi cùng em, chỉ cần một lời của thầy thì dù hắn có đang chịch gái cũng phải mặc đồ vào ngay lập tức và đi cùng em, em thấy thế nào?
– Lão già vô sỉ!
Tất cả đều không nhịn được đành buộc miệng mắng một cái, nhưng không dám bật lớn tiếng. Thế mà lão viện trưởng vẫn nghe được mà lại phá lên cười.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Pháp Sư Tam Kiếp |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú vú |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/07/2025 01:24 (GMT+7) |