Vốn dĩ ở trong phòng bệnh đã đủ ngột ngạt lắm rồi, lại thêm mẹ tôi suốt ngày mặc áo y tá với đủ loại tất chân lượn lờ trước mặt, nhìn được mà không sờ được, mấy ngày nay tôi cảm giác mình sắp nổ tung tới nơi rồi. Giờ đến cả Diễm My cũng bị mẹ em giữ lại, quả này là đang dồn tôi vào đường cùng đây mà.
Reng…
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cơn tức giận. Nhấc máy lên, là một số lạ.
“Alo! Ai đấy?”
Đang lúc bực mình nên giọng tôi có hơi cộc cằn.
“Cậu đúng là không biết sống chết mà, đến nước này rồi còn bám lấy con gái tôi không buông.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia, nghe mà lạnh hết cả sống lưng, cái giọng điệu như đang tra khảo tội phạm thế này thì ngoài mẹ của Diễm My ra còn ai vào đây nữa?
“Con xin nói rõ một điều, không phải con bám lấy Diễm My, mà là chúng con yêu nhau. Người cứ bám riết lấy chúng con chính là cô, một người mẹ vô trách nhiệm.”
Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng chẳng cần phải khách sáo với cô ta nữa. Nếu đối phương đã truy cùng đuổi tận thì tôi cũng chẳng cần phải nhún nhường làm gì.
“…”
Thái độ cứng rắn của tôi rõ ràng đã khiến cô ta khá bất ngờ, nhất thời không nói nên lời. Nhưng tôi có thể cảm nhận được một cơn bão tố đang hình thành ở đầu dây bên kia.
“Hehe, được, rất tốt, mấy ngày không gặp mà gan to ra phết, dám nói chuyện với tôi như vậy cơ đấy.”
Giọng nói trầm thấp của mẹ Diễm My vang lên, thậm chí còn mang theo một chút uy áp, đủ để biết tâm trạng của cô ta lúc này đang tệ đến mức nào. Một đội trưởng cảnh sát hình sự mà lại bị một thằng nhóc ranh hỗn láo, chuyện này đặt vào ai cũng không thể chấp nhận được.
“Thưa cô, không phải con gan to, mà con cảm thấy tình cảm của con dành cho Diễm My là thật lòng. Cô cứ ép người quá đáng như vậy thì con buộc phải phản kháng thôi.”
Dù cả hai bên đều đang mất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế, cố gắng nói lý lẽ với cô ta để mọi chuyện không đi quá xa.
“Thật lòng? Cậu lấy tư cách gì để nói hai từ đó?”
Mẹ Diễm My mỉa mai, tỏ rõ vẻ khinh thường lời giải thích của tôi.
“Con đã đỡ cho Diễm My một nhát dao, suýt nữa thì mất mạng, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ nói lên điều gì sao?”
“…”
“Hành động của cậu đúng là khiến tôi bất ngờ, nhưng nếu không có cậu thì Diễm My đã không gặp phải chuyện đó. Nói cho cùng, mọi nguồn cơn đều là do cậu.”
Mẹ Diễm My vẫn không chịu nhượng bộ, ngay cả việc tôi đỡ dao cho Diễm My cũng chỉ khiến cô ta thấy kinh ngạc mà thôi.
“Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Diễm My rồi. Con bé nói đợi cậu xuất viện, ba chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện một lần, lúc đó sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Vậy nhé, tôi cúp máy đây.”
Mẹ Diễm My nói xong liền cúp máy luôn, không cho tôi cơ hội chen vào. Đối với những gì cô ta nói, tôi chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, tôi tin Diễm My sẽ không dễ dàng chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi như vậy. Nhưng tôi sợ em ấy bị mẹ ép đến đường cùng sẽ làm chuyện dại dột, để cho chắc ăn, tôi vẫn gọi điện cho em.
“Mẹ em tìm anh rồi à?”
Diễm My vừa bắt máy đã hỏi thẳng vào vấn đề, dường như em đã biết mẹ mình đã làm gì. Tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ thay cho mẹ em, miệng thì lúc nào cũng nói tốt cho con gái mà ngay cả tính cách của con mình cũng không nắm rõ. Trái lại, Diễm My dù ghét mẹ cay ghét đắng nhưng lại hiểu mẹ mình như lòng bàn tay, so sánh một chút là thấy ai hơn ai kém ngay.
“Ừm, mẹ em tìm anh rồi, nói là đợi anh khỏe lại thì ba người chúng ta gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng. Em đang có dự tính gì trong đầu thế?”
“Anh có muốn địt mẹ em không?”
“Ờ…”
“Có muốn không?”
Mặc dù trước đây Diễm My cũng từng nói những lời tương tự, nhưng đều là nói đùa. Còn bây giờ, giọng điệu của em lại vô cùng nghiêm túc, dường như trong đầu đã có sẵn một kế hoạch nào đó.
“Muốn!”
Tôi cũng trả lời dứt khoát. Nếu Diễm My đã không còn e dè thì tôi cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì. Trong thâm tâm, tôi vẫn khá sợ mẹ của em, cái cảm giác bị áp chế bởi thân phận cảnh sát của cô ta cứ như một tảng đá đè nặng trong lòng tôi. Nhưng có câu nói rất hay, ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh. Sự dồn ép của mẹ Diễm My đã đẩy tôi đến bờ vực của sự bùng nổ, và câu nói hôm nay của em như một mồi lửa, đốt cháy cả trái tim tôi.
“Hừm… Em có kế hoạch gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi, trong đầu hiện lên hình ảnh của mẹ Diễm My. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng và có vẻ rất kiêu ngạo, bộ cảnh phục càng làm cho cô ta trông thêm uy nghiêm. Dù quần áo che kín cơ thể nhưng vóc dáng bốc lửa đó vẫn không giấu đi đâu được. Cơ thể của mẹ Diễm My không đầy đặn như mẹ và dì tôi, nhưng lại toát lên một vẻ khỏe khoắn, thon dài mà săn chắc.
Kế hoạch của Diễm My khá đơn giản: Em sẽ lừa mẹ vào phòng, nhân cơ hội bỏ thuốc, và cuối cùng để tôi đến cưỡng hiếp bà ta, đồng thời quay video lại để uy hiếp. Em tin rằng làm vậy thì mẹ em sẽ không dám quấy rầy chúng tôi nữa.
Nhưng suy nghĩ của Diễm My vẫn còn hơi đơn giản. Thứ nhất, tôi không muốn mẹ em biết em cũng tham gia vào chuyện này, vì như vậy sẽ càng làm cho mối quan hệ mẹ con họ thêm tồi tệ. Thứ hai, với sức của tôi hiện tại, tôi không nghĩ mình là đối thủ của mẹ em, đến lúc đó ai đè ai còn chưa biết được. Cuối cùng, cho dù kế hoạch trên có thể thực hiện được, tôi tin mẹ em sẽ không dễ dàng khuất phục. Nếu cô ta lật kèo bắt tôi lại rồi tố cáo tội hiếp dâm thì mọi chuyện sẽ rất tệ.
Vì vậy, mọi thứ cần phải được lên kế hoạch kỹ lưỡng hơn. Tôi hỏi Diễm My về tình hình gần đây của mẹ em. Mặc dù em không bao giờ liên lạc với mẹ, nhưng qua ông ngoại em cũng nắm được đôi chút. Từ khi lên chức đội trưởng, mẹ Diễm My ít khi tham gia vào các công việc truy bắt tội phạm ở tuyến đầu, chủ yếu là chỉ đạo từ phía sau. Do đó, kỹ năng của cô ta có lẽ đã không còn sắc bén như xưa, nhưng vẫn duy trì thói quen tập gym và boxing.
Về giới tính, tôi có lợi thế. Về chiều cao, mẹ em có lợi thế hơn. Sức mạnh của chúng tôi chắc không chênh lệch nhiều. Hơn nữa, hồi còn đi học, tôi thường xuyên tham gia các vụ đánh lộn bên ngoài trường, nên kỹ năng của tôi cũng không tệ, chỉ thiếu một chút bài bản và kỹ thuật.
Cuối cùng, dù có quay video, cũng không thể để người khác nhận ra mẹ em đang chống cự. Phải làm cho cô ta chủ động cầu xin tôi địt, như vậy mới không bị cô ta lật kèo.
Tôi nói những suy nghĩ bổ sung của mình cho Diễm My nghe. Em ấy đồng ý để mọi việc theo ý tôi, khi nào chuẩn bị xong và cần em giúp thì cứ báo.
“Hehe, nữ cảnh sát sao? Thật thú vị đây.”
Cúp điện thoại, ánh mắt tôi đã rực lửa chiến đấu. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo mà mẹ Diễm My từng nhìn tôi, tôi chỉ muốn đè cô ta ra hành hạ ngay lập tức. Sẽ có một ngày, người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt tôi sẽ phải nhục nhã ngước nhìn tôi…
Có những chuyện chỉ nghĩ thôi thì không đủ, phải hành động thực tế. Vết thương của tôi bây. Giờ đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại được. Bác sĩ còn nói tốc độ hồi phục vết thương của tôi nhanh đến kinh ngạc. Chỉ có tôi mới biết, điều này không thể thiếu sự chăm sóc tỉ mỉ 100% của mẹ, đủ các loại thuốc bổ quý giá được mẹ cho uống liên tục. Thêm vào đó, bộ động tác tôi từng luyện tập trước đây đã cải thiện đáng kể thể chất của tôi, giúp tôi hồi phục nhanh hơn người thường khi bị thương.
Hiện tại, mỗi ngày tôi đều lên mạng học một số kỹ thuật chiến đấu tay đôi, rồi tập luyện nhẹ nhàng trong phòng bệnh. Ban đầu, mẹ thấy hành động của tôi khá kỳ lạ, nhưng tôi giải thích rằng đây là để có biện pháp đối phó nếu sau này bị tấn công. Lý do này cũng khá hợp lý, nên mẹ không nghĩ nhiều. Tuy nhiên, mẹ vẫn lo lắng tôi vận động mạnh sẽ làm rách vết thương. Nhưng mấy ngày sau, tôi không những không sao mà động tác còn ngày càng linh hoạt hơn, mẹ cũng dần yên tâm.
Cứ thế tập luyện, ngày tôi xuất viện cũng đã đến. Vì những biểu hiện tốt trong phòng bệnh, mẹ đã yên tâm giao tôi cho dì đến đón, và dặn dò tôi phải học hành chăm chỉ, bù lại những bài đã lỡ.
Chiếc xe hơi lao vun vút trên con đường rộng lớn. Dì Huyền ngồi ở ghế lái, tay vịn vô lăng, mắt không rời khỏi con đường phía trước. Còn tôi ngồi ở ghế phụ, ngắm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, tận hưởng sự tự do hiếm có này.
Lâu lắm rồi mới được ở riêng với dì như thế này. Những lúc rảnh rỗi trong bệnh viện, tôi cũng khá nhớ dì, chỉ là nhớ cái gì thì không tiện nói ra. Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào dì. Dì không nhìn tôi, nhưng tôi cảm nhận được bàn tay đang nắm vô lăng của dì bất giác siết chặt lại.
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy dì ngày càng xinh đẹp hơn trước. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng giữa hai hàng lông mày lại vô thức lộ ra một nét xuân tình phảng phất. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng ngực của dì dường như đầy đặn hơn trước, không có một chút dấu hiệu chảy xệ nào.
“Nhìn nữa là dì móc mắt con ra bây giờ.”
Dì Huyền không chịu nổi ánh mắt như thiêu như đốt của tôi nữa, không thèm quay đầu lại mà quát lạnh. Dì càng như vậy, tôi lại càng muốn trêu chọc, liền quay người nửa dựa vào cửa xe, nhìn chằm chằm vào mặt dì, khiến hàng mi dài của dì cũng phải rung lên.
“Dì ơi, con đột nhiên phát hiện dì xinh ra nhiều đó.”
Tôi nịnh nọt dì, hy vọng nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Nhìn đủ rồi thì quay đi chỗ khác, nhìn mà thấy phiền.”
Mặc dù thái độ của dì đối với tôi đã có phần dịu đi, nhưng vẫn là vẻ lạnh lùng nghiêm túc như mọi khi, dù sao thì đó cũng là con người của dì từ trước đến nay.
“Chậc, đẹp mà không cho nhìn, cả người dì chỗ nào con cũng nhìn hết rồi.”
Tôi quay đi lẩm bẩm, cố tình nói những lời mát mẻ để dì nghe thấy, kích thích ký ức của dì về đêm hôm đó.
“Con nói lại lần nữa xem.”
Dì quay đầu lại lườm tôi một cái cháy mặt, nếu không phải đang lái xe, chắc dì đã ra tay với tôi rồi.
“Hả? Nói lại cái gì ạ? Con nói dì có dáng đẹp mà, sao thế ạ?”
Tôi tỏ vẻ ngây thơ. Dì mấp máy môi, cũng đành bất lực với tôi, chỉ có thể quay đầu lại tiếp tục lái xe, nhưng không thèm nói chuyện với tôi nữa. Tôi cũng đành chán nản tựa vào cửa sổ xe ngắm cảnh bên ngoài.
Trở về ngôi nhà của dì đã lâu không ghé, mọi thứ vẫn y như lúc tôi rời đi, vẫn sạch sẽ, gọn gàng như vậy.
“Vết thương của con chưa lành hẳn, tạm thời cứ ở phòng cũ của con đi.”
“Vậy sau khi lành thì sao ạ?”
“Lành rồi hẵng nói, để xem con có ngoan không đã.”
Dì liếc tôi một cái thật sâu, cảnh cáo tôi ở nhà đừng có giở trò gì. Sau đó, dì đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa và khóa trái lại từ bên trong. Xem ra dì vẫn còn đề phòng tôi, không muốn ở riêng với tôi. Tôi cũng chỉ có thể quay về phòng của anh họ.
Phòng của anh họ rất sạch sẽ, không một hạt bụi, ngay cả chăn trên giường cũng đã được phơi nắng và gấp gọn gàng. Có vẻ như dì đã chuẩn bị mọi thứ trước khi tôi đến. Bề ngoài thì dì tỏ ra lạnh lùng với tôi, nhưng trong lòng vẫn quan tâm, đúng là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi.
Hà…
Tôi nằm trên giường ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều. Ra ngoài thấy cửa phòng ngủ của dì vẫn đóng chặt, phòng khách cũng không một bóng người, xem ra dì vẫn chưa ra ngoài. Đi đến trước cửa phòng ngủ, tôi loáng thoáng nghe thấy một giai điệu quen thuộc. Nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, đây chẳng phải là bản nhạc dì hay mở khi tập yoga sao? Hóa ra dì đang trốn trong phòng tập yoga, không ngờ dì lại đề phòng tôi đến mức này.
Cốc cốc cốc!
Tôi gõ cửa phòng dì.
“Gì thế?”
Giọng nói trong trẻo của dì vọng ra từ bên trong, còn mang theo một chút hơi thở gấp gáp.
“Dì ơi, dì đang làm gì đấy?”
“Dì làm gì kệ dì, liên quan gì đến con? Đừng có mà dí tai vào cửa nghe lén.”
Giọng dì hơi bực tức, rõ ràng là rất không vui vì bị tôi làm phiền.
“Có phải là tập yoga không thôi mà, dì ơi, lát nữa có cần con mát – xa giúp không? Con nhớ hồi trước dì thích con mát – xa cho dì lắm mà.”
“Quốc Hào, con muốn chết phải không!”
Dì đã hiểu ra ý trong lời nói của tôi.
“Thôi thôi, con không nói nữa, dì nhanh lên nhé, lát nữa đừng quên nấu cơm.”
“Biến!”
Một tiếng quát nhẹ vọng ra từ bên trong, làm tai tôi áp vào cửa cũng hơi đau. Tôi vội vàng chuồn đi, không đôi co với dì nữa.
Cạch!
Nửa tiếng sau, dì mở cửa phòng, mặt hằm hằm bước ra. Lúc này dì đã khoác một chiếc áo ngoài, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong qua cổ áo rộng. Cả khuôn mặt xinh đẹp của dì hơi ửng hồng, không biết là do tập yoga hay là do bị tôi chọc tức.
Lẹp xẹp… lẹp xẹp…
Đôi chân trắng nõn đi dép lê bước nhanh vào bếp. Lúc ra, trên tay dì đã cầm hai hộp mì ăn liền, đến trước mặt tôi liền ném thẳng lên bàn trà, cứ như đang bố thí cho một con chó hoang đáng thương vậy.
“Đây, bữa tối, ăn đi.”
Dì chống nạnh, nói một cách thản nhiên.
“Chỉ có thế này thôi ạ?”
Tôi hỏi với vẻ không thể tin nổi. Không ngờ vừa mới đến nhà dì, bữa đầu tiên dì đã đãi tôi bằng mì gói, xem ra dì muốn dằn mặt tôi đây mà.
“Hửm? Mấy đứa nhỏ các con không phải đều thích ăn thứ này sao? Mấy đứa bạn cùng lớp của con không được ăn còn phải ăn vụng trong ký túc xá đấy.”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của tôi, dì hơi ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần, thon dài, cái vẻ mặt bất cần đời đó thật sự khiến tôi ngứa răng.
“Dì yêu quý của con ơi, đừng đùa con nữa được không? Dù sao con cũng là bệnh nhân đấy, dì nỡ lòng nào cho con ăn mì gói để bồi bổ à?”
Tôi chủ động xin tha, tôi thật sự không muốn ăn mì gói buổi tối.
“Con nói dì mới nhớ, được rồi, dì đi chiên cho con quả trứng, bồi bổ cho con.”
Nhìn bộ dạng mếu máo của tôi, dì lộ vẻ đắc ý, còn không quên trêu chọc tôi vài câu.
“Nếu con muốn ăn ngon thì phải đồng ý với dì hai điều kiện.”
Cuối cùng dì cũng lộ ra ý đồ của mình. Vừa nghe dì nói đến điều kiện, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng tình thế hiện tại, tôi chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được được được, con đồng ý, điều kiện gì dì cứ nói.”
“Thứ nhất, sau này ở nhà phải ngoan ngoãn, giữ khoảng cách với dì.”
“Dì ơi, con vẫn luôn ngoan ngoãn mà? Dì nhìn mắt con xem, trong sáng biết bao.”
Nói rồi tôi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn dì, giả vờ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.
“Ngoan cái con khỉ, đồ dê xồm…”
Nhưng dì không hề bị lừa, dù sao dì cũng là người đã chứng kiến bộ mặt thật của tôi, làm sao có thể dễ dàng bị tôi mê hoặc được.
“Thứ hai, từ ngày mai con phải chấp nhận sự phụ đạo của các giáo viên bộ môn, bù lại những bài đã lỡ, bao gồm cả môn tiếng Anh của dì.”
“Con còn lựa chọn nào khác không ạ?”
Tôi mặt mày méo xệch nhìn dì, nhưng dì chẳng thèm để ý, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nheo mắt nhìn tôi:
“Xem ra cách diễn đạt của dì có vấn đề. Dù con có đồng ý hay không thì hai điều này con đều phải làm, khác biệt là nếu thái độ của con tốt một chút thì tối nay sẽ được ăn ngon hơn.”
“Thôi được rồi, con đồng ý là được chứ gì? Dì mau đi nấu cơm đi, con đói chết mất.”
Dì ném cho tôi một cái nhìn “coi như con biết điều” rồi cầm mì gói vào bếp, bắt đầu loay hoay nấu nướng.
Còn tôi thì nằm như một đống thịt nát trên ghế sofa. Vốn dĩ tôi cũng đã định ở yên với dì một thời gian rồi tìm cơ hội ra tay, nên điều kiện thứ nhất cũng không sao. Nhưng điều kiện thứ hai này, mặc dù tôi ghét học, đặc biệt là kiểu một kèm một, nhưng như vậy có nghĩa là dì cũng sẽ phụ đạo một kèm một cho tôi, thế thì tôi sẽ có nhiều thời gian ở riêng với dì hơn.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ đến một cảnh trong phim người lớn mà tôi từng xem, cô giáo xinh đẹp lạnh lùng phụ đạo cho cậu học trò nghịch ngợm, kết quả bị cậu ta lột sạch quần áo rồi địt một trận tơi bời, cuối cùng lên đỉnh trong những tiếng rên rỉ liên hồi. Nếu dì thật sự phụ đạo riêng cho tôi, vậy thì… “mình sẽ có cơ hội, hehe…”
“Đây, ăn đi.”
Dì bưng thành quả của mình ra trước mặt tôi, mùi thức ăn thơm phức lập tức đánh thức tôi. Tôi cầm đũa lên, háo hức chuẩn bị ăn thì phát hiện trước mặt mình vẫn là mì gói, chính xác hơn là mì gói đã được chế biến cẩn thận.
Dì đã thêm một ít rau xanh vào, một bên bát mì là hai quả trứng ốp la và một chồng xúc xích thái lát, bên kia là thịt bò xào ớt. Mọi thứ được bày biện như một suất cơm, bốc khói nghi ngút. Mặc dù tôi không thích ăn mì gói, nhưng thật lòng mà nói, bát mì trước mắt trông rất hấp dẫn, khiến tôi có cảm giác thèm ăn.
Xì xụp…
Tôi gắp một đũa mì cho vào miệng, hương vị quả thật rất ngon, đậm đà. Tay nghề của dì đúng là không chê vào đâu được, ngay cả món mì gói đơn giản cũng có thể làm ngon đến vậy.
Xì xụp… xì xụp…
“Ăn từ từ thôi, lát nữa ăn xong tự dọn dẹp bát đũa đấy nhé.”
Tôi ăn ngon lành, còn dì thì không có ý định ăn, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm chuẩn bị đi tắm.
“Dì không ăn ạ?”
Tôi tò mò hỏi.
“Giảm cân.”
Rầm!
Dì trả lời tôi một câu rồi đóng sầm cửa phòng tắm lại. Dáng người của dì đã đẹp như vậy rồi mà còn giảm cân, thật không hiểu dì nghĩ gì.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, tôi vừa về lớp chưa kịp ngồi xuống đã bị đám bạn xúm lại, đứa nào đứa nấy thi nhau hỏi han. Chuyện tôi bị thương không phải là chuyện nhỏ, cộng thêm việc dì cũng đã nhắc đến trong lớp nên ai cũng biết. Nhưng thông tin mà họ biết thì lại mỗi đứa một kiểu, đứa thì nói tôi đi chơi net bị côn đồ đâm, đứa lại bảo tôi đỡ bà cụ qua đường bị xe tông. Vô lý hơn nữa là có đứa còn nói tôi bị sàm sỡ trên xe buýt, rồi chống cự làm tên biến thái tức giận nên bị đâm. Rõ ràng là gộp chuyện của Diễm My và tôi lại với nhau, không biết thằng này hóng hớt tin ở đâu ra.
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho khan lạnh lùng đột ngột vang lên. Đám bạn đang vây quanh tôi nghe thấy tiếng động liền giật mình, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy dì đang mặc bộ đồng phục giáo viên màu đen, chống tay lên bàn nhìn tôi. Rõ ràng là bọn họ tự chạy đến nói chuyện với tôi, mà làm như thể là lỗi của tôi vậy, thật hết nói nổi.
“Bạn Quốc Hào vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe chưa hồi phục hẳn, các em đừng làm phiền bạn ấy, biết chưa?”
“Dạ biết rồi ạ.”
Cả lớp đồng thanh đáp. Xem ra những ngày tôi không có ở đây, dì vẫn rèn giũa bọn họ rất tốt, đứa nào đứa nấy đều ngoan ngoãn vâng lời.
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày học hành khô khan. Khác với trước đây, giờ giải lao tôi còn phải đến gặp các giáo viên bộ môn để được phụ đạo. May mà tôi thiên về các môn tự nhiên, cộng thêm kiến thức cấp hai cũng không khó, nên tôi vừa xem vừa nghe vài ngày là đã theo kịp tiến độ của các thầy cô. Còn kiến thức các môn xã hội phần lớn cần phải học thuộc, tôi mượn vở của Thúy Liễu chép lại hết các ý chính, rồi tranh thủ thời gian học thuộc.
Điều làm tôi thất vọng là dì không hề có cơ hội phụ đạo riêng một – một cho tôi. Dì đều phụ đạo cho tôi khoảng hơn một tiếng ở văn phòng sau giờ học buổi chiều. Ở đó còn có các giáo viên khác, nên tôi không có cơ hội làm gì với dì cả.
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của dì, mấy ngày nay tôi khá ngoan, thái độ học tập cũng rất nghiêm túc, được các giáo viên bộ môn khen ngợi liên tục. Dần dần, thái độ của dì đối với tôi cũng cải thiện nhiều, ở nhà không còn kiệm lời như trước, cũng không đề phòng tôi đủ điều, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không khóa nữa. Nhưng dì không biết rằng, thợ săn chỉ ra tay vào lúc con mồi lơ là nhất. Chuyện đêm hôm đó không phải là do tôi nhất thời bốc đồng, mà là đã có kế hoạch từ lâu. Làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua miếng thịt ngon đã được nếm thử một lần này chứ? Điều tôi cần chỉ là một cơ hội mà thôi.
Mấy ngày nay tôi không chỉ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt dì, mà những lúc rảnh rỗi tôi vẫn liên tục luyện tập các kỹ thuật chiến đấu tay không. Tôi phát hiện mình khá có năng khiếu ở mảng này, cộng thêm nền tảng thể lực sẵn có nên tiếp thu rất nhanh. Tôi cũng không cần phải biết hết mọi chiêu thức, chỉ cần học vài thế võ cố định, nhắm vào tình huống và đối tượng cụ thể, đến lúc đó bất ngờ tấn công mẹ Diễm My khi cô ta không phòng bị, hạ gục ngay lập tức, dù cô ta có giỏi võ đến đâu cũng vô dụng.
“Quốc Hào, tập trung vào!”
Một tiếng quát làm tôi giật mình tỉnh lại. Tôi vội vàng ngồi thẳng lưng, cười hề hề nhìn dì đang ngồi trước mặt với vẻ mặt lạnh như tiền.
“Đừng có mà cười nhăn nhở với dì, học một kèm một mà còn dám lơ đãng, con không muốn yên ổn nữa phải không, hả, có phải không?”
Dì liền véo tai tôi nhấc lên. Phụ nữ đánh thì không mạnh, nhưng cái sức véo, cấu thì lại mạnh đến kinh người.
“Ấy ấy, dì ơi, con sai rồi, mau buông tay ra.”
Bốp!
Dì buông tôi ra, mặt tức giận nhìn tôi, bộ ngực cao vút phập phồng vì tức. Tôi thì mặt mày oan ức, tay xoa tai nhìn dì, còn không quên tham lam liếc trộm đôi chân dài trong tất đen của dì một cái.
“Con nhìn cái gì đấy!”
Dì nhận ra ánh mắt của tôi, người rướn lên, mắt trợn trừng nhìn tôi dọa đánh.
“Thôi thôi thôi, dì… à nhầm, cô Huyền con biết lỗi rồi, con sẽ nghe giảng nghiêm túc ạ.”
Tôi lập tức đứng dậy né sang một bên nhận lỗi. Lúc này các giáo viên xung quanh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía dì.
“Cô Huyền, đây là cậu bé anh hùng của lớp cô đấy à, trông cũng đẹp trai đáng yêu phết nhỉ.”
Một cô giáo nhìn thấy tôi không khỏi khen ngợi. Xem ra dì thường hay kể chuyện của tôi cho các giáo viên khác nghe.
“Cô Huyền, thằng bé trông đẹp trai thế này mà cô cũng nỡ đánh à, phải tôi là tôi cưng nó không hết ấy chứ.”
Rõ ràng mọi người đều bị vẻ ngoài đẹp trai đáng yêu của tôi lừa gạt, chỉ có dì là biết chút ít về bộ mặt thật của tôi mà thôi.
May mà có mấy giáo viên giải vây giúp, dì không ra tay nữa, nhưng ánh mắt dì nhìn tôi vẫn hơi đáng sợ, lạnh buốt.
“Còn không mau ngồi xuống, thật là tức chết đi được.”
Tôi run rẩy ngồi xuống. Mặc dù trước đó đã từng cưỡng hiếp dì một lần, nhưng lúc cần sợ vẫn phải sợ, dù sao thì cô giáo xinh đẹp lạnh lùng này véo tai đau lắm.
“Nghe cho kỹ, từ này đọc là…”
Tâm trạng của dì nhanh chóng chuyển sang trạng thái bình thường, dùng giọng điệu như trên lớp để giảng từ vựng cho tôi. Dì lúc nghiêm túc lại càng ra dáng giáo viên hơn, vẻ mặt không cảm xúc, cặp kính gọng vàng trí thức, cùng với bộ đồng phục giáo viên màu đen và đôi tất chân quyến rũ đó thật sự làm tôi ngứa ngáy. Mặc dù đã địt dì hai lần, nhưng một lần là lúc say rượu, lần còn lại là khi dì mặc đồ tập yoga. Đồ yoga tuy cũng có nét riêng, nhưng xét về độ kích thích thì không thể bằng đồng phục giáo viên, lại còn không có tất đen nữa.
Vì vậy, tôi rất mong có một lần được địt dì khi dì đang mặc đồng phục giáo viên. Và lần này tôi không muốn dùng thuốc nữa, vì nếu cứ dùng cách này thì không biết đến bao giờ mới chinh phục được trái tim dì. Tôi muốn địt dì trong trạng thái tỉnh táo, để từng bước giày vò nội tâm, bào mòn ý chí của dì. Nhưng mấy ngày nay tuy dì đã lơ là với tôi nhiều, nhưng tôi vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, cộng thêm sắp tới còn phải xử lý một nữ cảnh sát nữa. Cho nên mấy ngày nay tôi không chọn ra tay với dì, mà chỉ quan sát thái độ của dì đối với tôi.
Buổi phụ đạo sau giờ học của dì không kéo dài lâu. Khi các giáo viên khác đã về gần hết, dì cũng đưa tôi về.
“À đúng rồi dì ơi, lúc con không ở đây, dượng có về không ạ?”
Nếu dượng về thì dì đối mặt với dượng thế nào? Hai người họ có làm gì không? Tôi rất tò mò về những điều này.
“Dượng con chưa về, nhưng cuối tuần này dượng sẽ về, con hỏi làm gì?”
Câu trả lời của dì làm tôi khá bất ngờ. Nếu dượng chưa về thì dĩ nhiên là dì và dượng chưa có gì với nhau. Vậy là sau lần hoan lạc với tôi trong lúc tỉnh táo, dù miệng không thừa nhận, nhưng cơ thể dì đã nếm trải mùi vị rồi. Giờ đây dì lại phải ở một mình lâu như vậy, không có nơi giải tỏa, dì của hiện tại…
Tôi nhìn dì với ánh mắt đầy ý đồ xấu. Mặc dù trên mặt dì không biểu lộ chút gì, nhưng cái dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng đêm đó tôi vẫn nhớ như in. Xem ra dì vẫn chỉ biết dùng tính cách lạnh lùng để kìm nén bản thân, đến mức tiềm thức cũng quên đi ham muốn đó. Nếu sau này có cơ hội, tôi chắc chắn sự phản kháng của dì sẽ không còn quyết liệt như lần trước nữa, bởi vì bản năng cơ thể sẽ dần dần lấn át ý chí của dì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nhật ký chinh phục mẹ và dì |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm chân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 30 |
Ngày cập nhật | 09/10/2025 05:55 (GMT+7) |