Từ trước đến nay, mọi người xung quanh tôi đều chẳng ai có thành kiến gì với Uyển My, ít nhất là tôi không biết hoặc là họ cũng chẳng dám hó hé nửa lời với tôi, vì rõ ràng là chọc giận cô người yêu thông minh của tôi thì kết cục có thể sẽ rất thảm khốc. Cơ mà, khi đến đích thân ba tôi đứng ra để khẳng định về chuyện này, thì tôi ngay lập tức bị ám ảnh bởi những lời nói của ông và không cách nào dứt ra được khỏi những nhận xét có phần chính xác đó. Ba tôi dĩ nhiên chẳng cần tiếp xúc với Uyển My quá nhiều thì cũng dễ dàng nhận ra được rằng, nàng là một cô gái cực kỳ giỏi, cực kỳ thông minh và dĩ nhiên là trong giao tiếp cũng cực kỳ khôn khéo. Thế cơ mà, bằng ấy thời gian, dường như chưa một ai nói với tôi rằng, tôi và Uyển My không hợp nhau, dĩ nhiên là ngoài thằng Hải ngựa ngu xuẩn và thằng Đức trời đánh dạo trước ra. Chẳng ai thấy được tôi sẽ phải chịu lép vế như thế nào trước Uyển My và cũng chẳng ai quan tâm tương lai của tôi sẽ ra sao khi lấy nàng về làm vợ, ngoại trừ ba mẹ tôi. Cơ mà, hiện tại, mẹ tôi có vẻ đã trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt của Uyển My và không có lý nào bà lại phản đối chuyện đó. Nhưng như đã nói, ở trong gia đình tôi, tiếng nói của ba và mẹ là như nhau, và mỗi khí có chuyện gì hệ trọng, cả 2 người sẽ họp bàn lại và cùng đưa ra giải pháp. Xui xẻo thay, chuyện tình cảm giữa tôi và Uyển My lại không thể nào nằm trong trường hợp nguy cấp cần được ba mẹ tôi đích thân “xử lý”. Đó là chuyện riêng của tôi, và tôi phải tự quyết định cho tương lai của mình, vì sướng khổ gì, sau này, tôi cũng sẽ là người phải chịu chứ không phải ba mẹ tôi hay là ông hàng xóm cạnh nhà. Thế nên, khi hai đấng sinh thành đã mỗi người một ý, tôi lại càng trở nên hoang mang và lo lắng hơn bội phần:
– Ủa? Tới lớp sớm vậy mày? – Thằng Đức trờ tới bàn tôi vỗ vai hỏi…
– Ờ, ngủ không được, lên sớm cho rồi!
– Hê hê, hôm qua vợ yêu về nên lao lực quá hả? – Nó cười khoái trá…
– Lao cái đầu mày chứ lao, vớ vẩn! – Tôi đâm bực, nhá nắm đấm dọa nó…
– Ê ê cái thằng kia, mày đừng tưởng mày vô địch đại hội võ thuật thì tao sẽ sợ mày nhé! – Nó hất hàm…
– Thằng điên, cút đi cho tao yên!
Tôi lắc đầu ngao ngán, vội quay ngoắt lên trên, không thèm đếm xỉa gì tới nó nữa:
– Mà nè, Phong!
– Gì nữa?
– Quỳnh ấy?
– Ừ, thì sao?
– Quỳnh… có con rồi à? – Nó thì thầm, giọng rõ gian manh…
– Ừ, không thấy hay sao còn hỏi! – Tôi vẫn gắt gỏng…
– Thế sao mày nói nó chưa có người yêu?
– Thì có con thôi, nhưng mà… chuyện dài lắm. Nói chung hiện tại Quỳnh độc thân nuôi con, vậy đi!
Thằng Đức vuốt cằm đăm chiêu, một vài giây sau thì nó nhoẻn miệng cười, vỗ vai tôi:
– Mày thấy tao với Quỳnh có hợp không?
Với tâm trạng không lấy gì làm hứng thú, tôi đang tính ậm ừ đại cho qua chuyện:
– Hợp! Hợp cái cứt chứ hợp!
– Á đù, thằng ranh con! Mày có vợ rồi còn tính giành Quỳnh của tao à?
Nó lớn giọng, lấy tay nắm cổ áo của tôi trêu đùa. Cơ mà trong lúc tôi còn chưa kịp mở miệng ra nói lời tiếp theo, thì một bất ngờ lớn đã xảy ra, nhưng dĩ nhiên đó không phải là bất ngờ duy nhất:
– Không đâu, Quỳnh hợp với Đức đó, hì!
Một giọng nói ngọt ngào và êm dịu như rót mật vào tai vang lên, tuy vậy, đó không phải là một giọng nói lạ lẫm mà lại vô cùng quen thuộc, vì người đang đứng trước mặt 2 thằng tôi lúc này chính là… cô người yêu xinh đẹp của tôi, dĩ nhiên là với một bộ giao diện cũng thu hút chẳng kém:
– Uyển… My??? – Tôi trố mắt ra đầy ngạc nhiên…
– Hì, chào buổi sáng! – Nàng tủm tỉm cười…
– Em… làm gì ở đây? – Tôi bối rối ra mặt…
– Mình đi học thôi, có gì đâu mà lạ…
Uyển My nhún vai đầy kiêu hãnh đáp, bỏ mặc tôi và thằng Đức vẫn đang chết đứng giữa phòng vì sự xuất hiện bất ngờ này, mà Uyển My nói đi học là đi học kiểu gì chứ:
– Ủa mà, My nghỉ cả năm rồi còn học gì nữa? – Thằng Đức lên tiếng, thật trùng hợp cũng đúng điều tôi muốn hỏi…
Mặc dù người hỏi là thằng Đức, cơ mà Uyển My lại nhìn thẳng vào mặt tôi mà trả lời. Nàng đưa 1 ngón tay lên miệng ra dấu bí mật rồi thản nhiên cười thật tươi:
– Bí mật, hì hì.
Trong lúc 2 thằng tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thì đến lượt một nhân vật khác xuất hiện phá tan đi không gian tĩnh lặng lúc này:
– Xin chào mọi người, tới sớm vậy?
Tuyết Mai xinh xắn tiến vào với một nụ cười quyến rũ quen thuộc. Phải nói có lẽ đây là lần đầu tiên mà cả tôi lẫn thằng Đức được chứng kiến màn so kè nhan sắc giữa hai chị em nhà Uyển My – Tuyết Mai một cách chỉn chu như vậy. Hôm nay cả 2 nàng đều ăn mặc khá kiểu cách, nhưng nếu ở Tuyết Mai là sự trẻ trung, phá cách và pha lẫn một chút bụi bặm thì Uyển My vẫn trung thành với phong cách nịnh mắt và thu hút quen thuộc. Ở cô bạn gái của tôi toát ra sự bí ẩn, nét đẹp huyễn hoặc và một sự kiêu kỳ khó tả, còn chị gái của nàng thì chưa bao giờ thiếu đi nguồn năng lượng dồi dào, đi kèm với mái tóc xoăn đặc trưng và nụ cười má lúm đồng tiền thương hiệu, Tuyết Mai khẳng định mình cũng chẳng hề thua kém. Khỏi phải nói, đứng trước 2 cô nàng xinh đẹp như vậy, việc cả tôi và thằng bạn thân cùng đờ người ra mất một lúc là điều chẳng thể tránh khỏi:
– Hai người sao đấy? – Tuyết Mai nhoẻn miệng cười…
– À… à… không… không có gì… – Tôi lúng búng đáp…
– Vào chỗ đi Phong, chỉ Mai bài này với!
Nói rồi, Tuyết Mai bất thình lình kéo tay tôi tiến về phía bàn của hai đứa, không quên quay đầu lại phía sau và thè lưỡi trêu Uyển My:
– Mượn nhé, pleeeeuuu!
– Ơ… – Tôi cứng họng, chưa biết mở miệng nói gì tiếp theo…
– Kệ nó đi Phong, giỏi thì vào đây mà lấy, hihi!
Tuyết Mai tiếp tục cợt nhả trong khi Uyển My vẫn tỏ ra khá bình thản:
– Ơ này… hai người… đừng có mà… – Thằng Đức lo lắng, nó thúc tay tôi áng chừng lo sợ cho một cuộc chiến tranh xảy ra, cơ mà, làm gì có chuyện đó…
– Hì, bảo sao mãi không lớn được!
Uyển My lắc đầu tủm tỉm cười:
– Mày bảo ai không lớn, nhóc? – Tuyết Mai vênh mặt thách thức…
– Cũng không biết nữa, nghe thấy tiếng mà chẳng thấy mặt đâu!
Cô người yêu tôi rõ ràng chẳng phải tay vừa, vì khi bình thường thì nàng đã cao hơn chị gái mình gần một cái đầu, vậy nên là tận dụng lợi thế đó, Uyển My giả vờ liếc nhìn xung quanh với chiều cao vượt trội, bỏ qua luôn sự có mặt đáng yêu của Tuyết Mai ở… phía dưới:
– Cái… con ranh con! Coi chừng nhen! – Tuyết Mai nhăn nhó, trông nàng xinh tợn…
– Eo ơi, sợ quá, chắc phải nhập viện vì đau tim mất… – Uyển My đáp trả nhẹ nhàng, nhưng lại gây ức chế gấp bội…
– Tức… trời ơi là tức!!! Cái con nhỏ khó ưa này!!! Grừ!!!
Tuyết Mai tỏ vẻ tức giận cao độ, nàng nghiến răng ken két trước sự bình thản của Uyển My và sự hốt hoảng của thằng Đức:
– Này… này… hai người, có gì… từ từ nói! – Nó lo lắng ngăn cản, vẫn nhìn tôi đầy khó hiểu…
– Không có gì đâu, mày về chỗ đi, rồi sẽ biết thôi! – Tôi thở hắt ra…
– Là… là sao?
– …
– Là về chỗ đi Đức, mình ngồi chung với nhé, hì!
Nói đoạn, Uyển My khoác tay thằng Đức đi về phía cuối lớp, nơi ngày trước nàng và cả nó cũng đều ngồi giống vậy. Khỏi cần nói, thằng Đức hốt hoảng nhìn tôi như thế nào trong khi tôi chỉ còn biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Có cảm giác kể từ khi nhận ra tôi và Quỳnh có một mối quan hệ mật thiết và Quỳnh còn dám cả gan đứng ra đối đầu với mình, Uyển My tuy không hoàn toàn ngó lơ tôi nhưng cũng có những sự bỏ qua nhất định, điều đó khiến tôi có chút không thoải mái:
– Ngồi đi Phong, kệ nó, coi chừng nhen nhóc!
Uyển My không trả lời, chỉ lẳng lặng nở một cười đáp lễ rồi tiến về vị trí trong lúc tôi và Tuyết Mai cũng vừa kịp yên vị. Dĩ nhiên là tôi vẫn chưa thể nào rời mắt khỏi Uyển My suốt từ nãy đến giờ, phần nhiều là vì nàng cực kỳ xinh đẹp và tươi tắn vào hôm nay, phần nữa là vì tôi đang vô cùng khó hiểu về sự xuất hiện của nàng tại đây, vì chẳng nghĩ ra được bất cứ lý do nào mà một người đã nghỉ học gần 1 năm có thể quay trở lại như chưa có chuyện gì được, huống hồ là trở lại lớp cũ, lộ trình cũ, đó không phải là cách mà hệ thống bảo lưu hoạt động:
– Mai… Mai nè!
– Hửm?
– Sao… Uyển My… ở đây vậy?
Tôi hỏi, nhưng ánh mắt vẫn dán về phía cô người yêu của mình:
– Mai chịu đấy, nó thích gì là nó làm đó, ai mà cản được – Tuyết Mai lắc đầu ngao ngán…
– Vậy là từ giờ… Uyển My học chung với tụi mình luôn hả?
– Thật ra thì Mai không chắc, nó chẳng chịu nói…
– Nhưng sao mà… vậy được nhỉ, trường này lạ hen? – Tôi gãi đầu cười khổ…
– Lạ gì đâu, bộ Phong nghĩ ngẫu nhiên mà Mai chuyển sang lớp này hả?
Lần này thì tôi như ngộ ra nhiều điều, vì đúng như Tuyết Mai nói, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nghĩ là việc Uyển My rời đi rồi Tuyết Mai trám vào là hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ đến khi nghe nàng nói thì tôi mới vỡ lẽ:
– Vậy là… do…
– Đúng rồi, do con ranh kia kìa! – Tuyết Mai mỉm cười chỉ tay về phía em gái mình…
– …
– Mình biết những gì Uyển My làm là không đúng, nhưng với tư cách là chị gái của nó, mình thực sự cảm thấy thương nhiều hơn giận. Trái ngược với mình, Uyển My nó không có được một tuổi thơ vui vẻ cho lắm, vì ba mình và dì ngày xưa cũng khó khăn, vất vả mãi mới khấm khá được lên, bản thân con bé nó cũng đã rất cố gắng, rất nỗ lực đê có được ngày hôm nay…
– …
– Có thể mọi người nhìn vào con bé sẽ thấy nó rất kiêu ngạo, rất đáng ghét, nhưng mình hiểu nó đã trải qua những gì để hình thành con người nó hiện tại. Mình thì lại khác, được ba mẹ nuôi cưng chiều từ nhỏ, chẳng bao giờ họ phải để mình động tay động chân bất cứ chuyện gì. Mỗi lần mấy anh em cãi nhau thì y như rằng mình luôn luôn là đứa được bênh vực, còn Uyển My thì không, ba mình đã kể cho mình nghe cả rồi…
– …
– Phong à, mình nói chuyện với Phong theo tư cách là bạn của Phong nhưng cũng đồng thời là chị gái của Uyển My. Mình biết nó là một đứa bướng bỉnh, đáng ghét, tự cao, thích sai khiến người khác…
– Hơi nhiều nhỉ? – Tôi cười mỉm…
– Hì hì, nhưng mà nó là một đứa rất tốt bụng, nó rất thương mình, lúc nào cũng muốn làm mình vui, mình không phải khoe khoang gì đâu nhưng ba mẹ nuôi lo cho mình chẳng thiếu thứ gì, nhưng hễ cứ gặp nhau, đi chơi, đi ăn uống, mua sắm, mọi thứ, Uyển My nó đều trả tiền hết, vì nó nói là muốn bù đắp cho mình, cho mình hiểu cảm giác có người thân là thế nào…
– …
– Chắc Phong cũng nhận ra là Uyển My nó ương ngạnh thế nào, nhưng chỉ có một người duy nhất mà nó chịu nghe lời thôi, và dĩ nhiên là Phong rồi…
– …
– Mai biết Phong rất khó xử vì Quỳnh và Uyển My đang cùng lúc xuất hiện, Mai hiểu Phong không muốn mất lòng ai, một bên là người yêu, một bên là người bạn thời thơ ấu…
– …
Tuyết Mai khẽ đặt tay lên tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích xen lẫn chân thành:
– Nhưng Phong à, trong tình yêu, thì không có chỗ cho người thứ 3. Mai nhận ra rằng Phong đang phân vân, nhưng dù cho có là ai, Mai nghĩ Phong hãy nên sớm dứt khoát, để cả 3 người không phải rơi vào tình cảnh này nữa.
– Mình…
– Chắc Phong cũng thừa hiểu, một khi Uyển My nó đã muốn, thì nó sẽ làm mọi cách để đạt được, và Mai nghĩ nó cũng chẳng để tâm đến Quỳnh là ai đâu, vì lúc này đây, Quỳnh rõ ràng chỉ là một tình địch đáng ghét, không hơn không kém. Đến cả mình con nhóc đó nó còn chẳng kiêng nể, huống hồ là…
– …
– Mai chỉ nói vậy thôi, mọi quyết định là nằm ở Phong, mong sao mọi người sẽ đều cảm thấy hạnh phúc, hì.
Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự đã nhìn thấy nét tương đồng rất lớn giữa Tuyết Mai và Uyển My, nhìn rõ hơn bao giờ hết. Trước đây, đã có vài lần tôi cảm nhận được sự giống nhau này, cơ mà có nằm mơ tôi cũng chẳng nghĩ được rằng Tuyết Mai là chị gái ruột của Uyển My, và việc nàng có mặt cạnh tôi cũng đã là một nước đi trong tính toán, thật chẳng thể nào tin nổi nữa.
Tôi ngồi ngây người ra, ngắm nhìn cô bạn gái xinh đẹp vẫn đang vô tư cười nói ở phía dưới cùng hội bạn, chợt nhận ra rằng, trong cuộc đời, có những lúc, tưởng như đã vô cùng may mắn, thì không biết chừng lại là nỗi bất hạnh. Nếu như Uyển My và Quỳnh không gần như cùng lúc xuất hiện trở lại, nếu như Uyển My không tỏ ra độc tài như vậy, nếu như Quỳnh chẳng dịu dàng đến thế, có lẽ tôi đã chẳng đắn đó như lúc này. Mọi người nhìn vào có thể nói rằng tôi quá hạnh phúc khi bên cạnh tôi lúc này là cả 2 cô gái đều xinh đẹp và giỏi giang, nhưng có chắc rằng đó là hạnh phúc hay không, vì chỉ cần tôi dứt khoát đưa ra quyết định, tức thì 1 trong 2 sẽ trở nên cực kỳ đau khổ và dằn vặt, thử hỏi lúc đó, có còn gọi là “hạnh phúc” được nữa hay thôi?
Cuối buổi học hôm ấy, khi mọi người còn đang mải mê sắp xếp đồ đạc, Uyển My đã bất ngờ tiến đến cạnh và nắm tay tôi kéo ra ngoài:
– Em có chút chuyện, chị về trước đi hen!
Tuyết Mai ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Uyển My đã kéo tay tôi đi thẳng ra phía ngoài, nhưng không phải là đi về theo lối cầu thang, mà là hướng ngược lại:
– Ủa? Đi đâu vậy?
– Gặp một người!
– Ai… ai?
– Đi rồi sẽ biết, hì.
Nàng dẫn tôi băng qua vài dãy phòng học, trước khi dừng chân trước cửa phòng của… thầy hiệu trưởng. Uyển My tiến đến gõ cửa một cách khoan thai:
– Dạ, em vào được không ạ?
– À… vào đi!
Một giọng nói đanh thép vang lên từ phía trong, hẳn đó là giọng của thầy hiệu trưởng, người mà tôi còn chưa một lần được tiếp xúc, chỉ được thấy thầy từ phía xa mỗi lần có sự kiện nào đó diễn ra.
Bước vào phòng, tôi cảm thấy có chút gì đó khá hồi hộp, phần nhỏ là vì máy lạnh ở đây mở quá cao, phần khác là vì Uyển My vẫn đang nắm tay tôi dắt đi không buông, hệt như một người mẹ đang dắt tay đứa con bé nhỏ trong ngày đầu tiên đi học vậy:
– Em chào anh, hì! – Uyển My lên tiếng…
Trước mặt tôi lúc này là thầy hiệu trưởng đang tươi cười rạng rỡ. Thầy chắc chỉ ngoài 40, dáng vẻ cao ráo, năng động và lịch sự, quả thật là một nhân tài hiếm có. Vừa nhìn thấy hai đứa tôi, thầy đã cười hiền, khách sao:
– Hai em… ngồi đi!
Tôi khẽ cúi đầu chào thầy một cách lễ phép rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Uyển My:
– Về mà không ghé anh chơi vậy My?
– Dạ, hì, em cũng mới về được mấy hôm, còn bận vài công việc quan trọng nên em chưa sang thăm anh với chị được ạ.
– Ba mẹ có về với em không?
– Dạ, ba mẹ em chắc cuối năm, có khi năm sau mới về nghỉ được, em về một mình thôi, hì hì.
Sự trò chuyện quá ư là thân tình giữa Uyển My và thầy hiệu trưởng khiến tôi có một cảm giác rợn tóc gáy, vì có vẻ nhưng Uyển My đang tính nhờ thầy làm gì đó, mà việc đó lại có liên quan mật thiết đến tôi, đó là lý do vì sao tôi đang ngồi ở đây, ngay lúc này:
– À mà… em này là? – Thầy nheo mắt nhìn về phía tôi…
– Dạ… thưa thầy, em là Thanh Phong, lớp đồ họa 14205.
– À quên, chung lớp với My nhỉ?
– Dạ… thưa thầy.
– Em nói chuyện với Phong chưa? – Thầy quay sang nhìn Uyển My…
– Hì, ý kiến của anh mới quan trọng chứ!
Nàng cười tươi, chẳng để lộ ra bất cứ sự khác thường nào. Có lẽ điểm khác thường duy nhất mà tôi nhận ra hiện tại đó là việc hình như Uyển My và thầy hiệu trưởng trường tôi quá sức thân thiết, kiểu như là những người quen đã biết nhau khá lâu rồi vậy:
– Vậy Phong đồng ý chứ?
– Đồng… đồng ý chuyện gì ạ? – Tôi tròn mắt…
Uyển My nhìn tôi bằng ánh mắt sắc sảo, pha lẫn một chút lạnh lùng:
– Mình xin cho Phong học vượt giai đoạn rồi, cũng không khó lắm, thay vì phải mất thêm 1 năm rưỡi nữa, Phong chỉ cần khoảng 4 – 6 tháng là xong!
– Học… vượt? – Tôi ngơ ngác hỏi…
– Đúng vậy, mình nghĩ không nên phí thời gian làm gì, vì mình biết Phong thừa sức vượt trước. Tốt nghiệp sớm, có công việc sớm, ổn định sớm, mình nghĩ là chuyện tốt.
– Công việc?
– Chuyện này thì, nhờ anh Thành hướng dẫn giúp em, hì hì.
“Anh Thành sao?”
“Anh Thành…”
À thôi đúng rồi, đây chính là “anh Thành” tối qua mà Uyển My nhắc đến, hóa ra chẳng phải là một tên đẹp mã nào muốn tán tỉnh nàng nữa, mà hóa ra chính là ông thầy hiệu trưởng quý hóa của tôi. Nói vậy thì chắc hẳn mọi chuyện đã được nàng lên kế hoạch từ trước rồi, chẳng cần phải thông qua tôi để mà làm gì:
– À… Phong nhỉ?
– Dạ… dạ…
Thầy nhìn tôi, nở một nụ cười hiền từ:
– My cũng đã nhờ thầy rồi, nếu em đồng ý thì khoảng nửa năm là sẽ hoàn thành chương trình học và có thể ra nhận việc. Và tiện đây thì thầy cũng có một vài công ty đang cần vị trí này, và thầy nghĩ là Phong có thể hoàn toàn phù hợp. Thầy cũng đã xem qua bảng điểm của em, rất tốt, vượt trội hẳn so với các bạn, nếu Phong chấp nhận thì đó cũng hoàn toàn là một thành công cho công ty của thầy, vì tuyển dụng được một sinh viên ưu tú như em, em nghĩ sao?
Tôi đờ cả người ra nhìn về phía Uyển My, vì đến hôm nay thì quả thực là tôi đã cảm thấy vô cùng khó chịu, vì Uyển My thậm chí đã quyết định tương lai của tôi thay cho tôi mà còn chẳng thèm thông qua ý kiến tôi bất cứ một khoảnh khắc nào nữa. Nàng cứ lặng lẽ tự thu thập dữ liệu, tự liên hệ với những người có liên quan và tự sắp xếp mọi thứ để kế hoạch diễn ra trơn tru nhất mà bản thân tôi là nhân vật chính của câu chuyện cũng chẳng có chút thông tin nào về việc đó cả, thật… chẳng biết phải nói thế nào nữa:
– Việc này… là… là sao?
Tôi nhìn về phía Uyển My, nơi nàng vẫn đang tươi tắn mỉm cười:
– Cứ đồng ý đi, rồi mọi chuyện về nhà rồi tính, không sao đâu! – Nàng thản nhiên đáp…
– Vậy… nhưng mà… anh…
Chẳng để cho tôi kịp nói hết câu hay đồng ý bất cứ chuyện gì, Uyển My gần như đã ngây lập tức ngắt lời:
– Dạ, được đó anh Thành, vậy phiền anh giúp Phong, em cảm ơn anh nhiều!
– Ơn nghĩa gì, cái con bé này, ngày xưa ba mẹ em giúp đỡ anh nhiều lắm, anh còn trả ơn chưa hết, có chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà phải nói…
– Vậy để về tụi em bàn lại một chút rồi sẽ nhắn lại anh hen?
– Ừ, hai đứa cứ thong thả. Mà bao giờ, cho anh ăn cỗ đấy nhỉ? – Thầy hiệu trưởng cười tươi bông đùa…
– Hì hì, chừng nào Phong làm trưởng phòng chỗ anh thì em mới có tiền đãi chứ – Uyển My thè lưỡi lém lỉnh…
– Cô lại còn phải giấu với anh!
– Hì hì, vậy anh chuẩn bị quà thật lớn đi, em đãi ngay!
– Nhớ đấy nhé! Anh là anh không thích đợi đâu!
– Hì, vậy em cảm ơn anh Thành nhiều, em về xử lý rồi báo anh nhen?
– Ừ, hai đứa về cẩn thận!
Tôi như một người thừa trong cuộc đối thoại giữa Uyển My và thầy Thành hiệu trưởng, chẳng có chút tác dụng nào ngoài việc lắng nghe, thi thoảng nhắc đến thì gật đầu rồi vâng dạ cho qua chuyện:
– Dạ, chào thầy, em về!
Thầy Thành nhìn tôi cười tươi, rồi thầy vỗ vai tôi động viên:
– Cố lên Phong nhé, em giỏi sẵn rồi nên thầy cũng an tâm, chăm chỉ thêm chút xíu là sẽ qua được thôi, đừng lo lắng.
– Dạ… đâu có, em bình thường, không lo gì cả ạ…
– Ừ, cứ vậy nhé, chào hai đứa, anh cũng ra ngoài có chút công chuyện.
– Dạ… tụi em chào anh.
Tạm biệt thầy Thành, Uyển My kéo tôi ra về như thường lệ. Dọc đường đi, đã mấy lần tôi định lên tiếng hỏi về chuyện đang xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao cứ muốn mở miệng ra là lại á khẩu, không nói được thành câu, cứ ấp a ấp úng. Tôi muốn hỏi nàng cho ra nhẽ, nhưng chuyện cũng chẳng có gì khó hiểu cho đến lúc này cả, chỉ là sự áp đặt đó khiến tôi có cảm giác bức bối trong lòng, không sao giải tỏa được, dù nó đã nằm ở đó rất rất lâu rồi, giờ chỉ bùng phát trở lại mà thôi:
– Phong nè!
Uyển My bất ngờ lên tiếng khi đang ngồi phía sau xe tôi:
– Hả… sao… sao vậy?
– Không giận gì mình đó chứ?
– Giận chuyện gì?
– Thì chuyện mình tự ý sắp xếp mọi thứ?
Lần đầu tiên tôi thấy Uyển My hỏi một câu như vậy, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nàng có quan tâm đến cảm nhận của tôi, dù đó là sự cảm nhận mang tính chất quá đỗi muộn màng, khi tất cả dường như đã xong xuôi và thành hình thành dạng cả rồi:
– Anh… thấy hơi khó chịu thôi.
– Vậy… Phong có đồng ý không? Hay để mình… nhờ anh Thành hoãn lại hen?
– Không… không cần đâu, làm vậy cũng được, nhưng lần sau, em nên hỏi ý anh trước, vì quả thực là anh không thích bị người khác đưa mình vào tình huống đã rồi như vậy…
– Ừm, nhớ rồi, còn gì nữa không nè?
– Không… còn gì đâu chứ…
– Sao Phong không hỏi mình làm thế để làm gì?
Tôi nhún vai đáp, vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, dù rằng trong đầu tôi đã biết được tất cả những hành động khó hiểu này của Uyển My là nhằm mục đích gì rồi:
– Anh không chắc, nhưng anh đoán được phần nhiều…
– Là gì? Nói mình nghe thử xem!
Tôi nhận ra được sự háo hức trên gương mặt của Uyển My lúc này đang phản chiếu trên gương hậu:
– Em muốn anh… tốt nghiệp sớm, ra trường sớm, đi làm sớm và ổn định sớm… để tụi mình, lấy nhau chứ gì?
– Hì, cũng thông minh đó!
– Nhưng anh chỉ không hiểu… tại sao lại gấp như vậy… và tại sao lại là…
Bất chợt, Uyển My tựa đầu vào lưng tôi và vòng tay ôm lấy tôi, thật chặt, hệt như cái cách mà nàng đã làm trong suốt quãng thời gian chúng tôi còn hạnh phúc bên nhau:
– Vì mình sợ… thấy sợ thật rồi… mình không muốn mất Phong vào tay người khác đâu!
– Anh… không có…
– Mình thừa biết Phong đang phân vân, và Phong không muốn làm cả mình lẫn Quỳnh tổn thương, đúng không?
– …
– Nhưng trên danh nghĩa là bạn gái chính thức của Phong, mình nghĩ mình phải làm gì đó để bảo vệ tình yêu của mình, dù đó có là việc làm khó coi đi chăng nữa…
– …
– Mình biết Phong thương Quỳnh, và tình cảm này của hai người không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, bạn bè thân thích, mà nó đã phát triển hơn, đã đi xa hơn, chỉ là chưa kịp đến đích, thì mình đã… xuất hiện, hì…
– …
– Nếu là trước đây, là một người bạn trai nào đó khác, mình có lẽ sẽ chẳng lo lắng nhiều như lúc này, vì với mình, một người đã có sự lung lay giữa mình và người khác thì mình sẽ không bao giờ chấp nhận. Chỉ là với riêng mình… Phong… mình thực sự không muốn mất người mình yêu thương nhất trên đời…
– …
– Phong có thể giận mình, hận mình, nhưng tuyệt đối mình sẽ không chấp nhận rời bỏ, không chấp nhận chịu thua trước Quỳnh đâu, vì tên đại ngốc này chỉ được phép là của riêng mình thôi.
Tôi lặng im lái xe, chẳng nói thêm được bất cứ lời nào nữa, chỉ biết lẳng lặng nghe theo những sự chia sẻ thực tâm của Uyển My mà thôi. Hóa ra nàng biết nhiều hơn tôi tưởng, hóa ra nàng cũng cảm nhận được sự phân vân và lo lắng của tôi. Nàng nói ra điều này, tức là nàng đã có một sự thay đổi lớn ở trong tim, vì là nàng đã thực sự cho cả tôi lẫn Quỳnh một cơ hội cuối, một cơ hội để chúng tôi có thể dừng lại vứt bỏ những cảm xúc không trong sạch này, chí ít là ở vị thế của một người đã có bạn gái, là tôi. Thế nhưng, dù biết điều đó, dù biết tất cả những sự khó khăn ngay lúc này, tôi vẫn chẳng cách nào có thể quyết tâm đưa ra lựa chọn cho mình. Một bên là người bạn thời niên thiếu, yêu thương tôi hết mực, còn một bên là cô bạn gái xinh đẹp, giỏi giang, chưa bao giờ để bất cứ ai trên cõi đời này bắt nạt hay ăn hiếp được tôi. Mỗi người mỗi vẻ, cả bề ngoài lẫn tâm hồn và tôi đều cảm thấy say mê những vẻ đẹp đó, chỉ là, việc lựa chọn, có phải sẽ quá tàn nhẫn hay không?
Tối hôm đó, tôi không đi chơi với Uyển My, mà quyết định ghé sang ăn cơm với mẹ con Quỳnh như thường lệ. Hôm nay Quỳnh không tỏ ra vui mừng ra mặt nữa, mà khi nhìn thấy tôi, dường như một nỗi buồn đã xâm chiếm lấy tâm hồn em:
– Quỳnh nè!
– Dạ!
– Mọi việc… vẫn ổn chứ?
– Ổn, hì, đâu có gì đâu anh, đừng lo!
– Ừm, anh hỏi vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều quá, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.
– Dạ, hì…
Cơm nước xong xuôi, tôi lại cùng Quỳnh dạo qua các con phố trước nhà, hôm nay thì bé Min không được đi theo, vì câu chuyện mà tôi lẫn mẹ nó sắp tâm sự với nhau chẳng phải là chuyện mà một cô bé nhỏ xíu có thể nghe và hiểu được:
– Quỳnh nè!
– Dạ?
– Tụi mình quen nhau… gần 20 năm rồi nhỉ?
– Ừm, hì, đúng rồi, sao vậy anh?
– Mới ngày nào, hai đứa còn giành nhau đồ ăn vặt, giành nhau kẹo bánh, mà giờ đã lớn hết cả rồi, đã đủ thứ phải lo nghĩ…
– …
– Anh cũng thực sự mệt mỏi lắm, chỉ hy vọng là Quỳnh hiểu cho anh, anh không biết phải giải thích với em thế nào nữa… – Tôi thở dài rảo bước…
– Em hiểu mà, hì, anh đừng bận tâm quá, anh cứ làm theo những gì mà con tim anh mách bảo. Dù có thế nào thì em cũng sẽ luôn luôn ủng hộ anh, hen?
– Cảm… cảm ơn em… giá mà…
– Giá mà sao?
– Giá mà ngày xưa, em nói cho anh nghe, thì giờ chắc tụi mình… không phải nhức đầu thế này nhỉ?
Quỳnh tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng vài giây sau thì em cũng khẽ mỉm cười:
– Dạ, hì, em cũng nghĩ vậy, nhưng mà có chuyện này, em nói anh nghe hen?
– Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên nhìn Quỳnh…
– Từ bé đến giờ, chắc hẳn anh đã quên nhiều thứ, nhiều chuyện về em, nhưng em tuyệt nhiên là chưa bao giờ quên anh, bất kể là một ngày nào cả, hì…
Câu trả lời của Quỳnh khiến tôi chết lặng suốt từ lúc đó cho đến khi hai chúng tôi rảo bước về nhà. Tôi không biết nói gì, còn Quỳnh thì vẻ như là em cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, mọi thứ có vẻ như đã quá rõ ràng rồi, và hai cô gái đó đều đã nói cho tôi rõ tấm lòng của họ, quyết định cuối cùng, chắc chắn vô cùng khó khăn, vô cùng đau đớn, nhưng nó sẽ phải nằm ở vị trí của tôi, người đàn ông duy nhất trong câu chuyện tình trắc trở này.
Suốt 2 ngày tiếp theo, tôi chỉ lên lớp học, rồi lẳng lặng ra về, không có tâm trạng gặp mặt Uyển My, cũng chẳng dám đối diện với Quỳnh nữa. Cũng may Uyển My chỉ xuất hiện đúng một ngày duy nhất để thực hiện cái kế hoạch đó của nàng, còn lại nàng không chủ động có mặt thêm mà làm gì nữa. Và có lẽ cũng hiểu cho tâm trạng của tôi, Uyển My chủ động không làm khó, cũng không hỏi han quá sâu, nàng chỉ nhắn tin hỏi thăm đôi chút rồi để cho tôi hoàn toàn tự do với khoảng không gian của mình. Quỳnh thì khác, em tỏ ra lo lắng khi tôi không chủ động liên lạc và trò chuyện, dù rằng tôi đã một mực khẳng định mình không có vấn đề gì, chỉ là Quỳnh luôn luôn bận tâm về tôi, nhưng có lẽ em cũng hiểu, tôi cần thời gian để suy nghĩ, chỉ vậy mà thôi.
Tôi thẫn thờ đi tới đi lui, tôi buồn bã ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh trong vô thức mà chẳng hiểu lý do tại sao mình lại làm như vậy. Hiện trạng lúc này cũng thực sự chẳng giúp ích được gì nhiều, khi bản thân ngay trong gia đình tôi cũng đã hình thành những “phe phái” riêng biệt. Mẹ tôi dĩ nhiên là ủng hộ Uyển My, còn ba tôi thì không hài lòng với nàng, nhưng cũng chưa hẳn là đồng ý tuyệt đối với Quỳnh, chỉ là có còn hơn không, vậy nên, bữa ăn gia đình đã bắt đầu có sự căng thẳng nhất định, chí ít là tôi thấy như thế:
– Mai đưa bé My sang ăn cơm nhé Phong, mẹ nhớ con bé quá!
– Uầy, mới gặp đây mà mẹ!
– Thì cứ chở nó qua chơi với mẹ không được à? Tao có bắt mày trông nom nó đâu? – Mẹ tôi hắng giọng…
– Thế thì đưa cả con bé Quỳnh sang luôn đây, ba thấy nó cũng ngoan ngoãn, hiền lành hơn hồi xưa, cũng được đó Phong!
Đến đây thì mẹ tôi đã bắt đầu nhận ra một sự kỳ lạ khó hiểu, nhưng bà không phải là thằng nhát gan như tôi, có gì thì mẹ tôi cũng chẳng ngán, huống hồ đó chỉ là… ba tôi, một chiếu dưới đích thị trong gia đình:
– Anh… làm sao thế? Con bé Quỳnh dù gì nó cũng chỉ là bạn với thằng Phong thôi, để cho nó còn có thời gian tìm người yêu chứ, đừng làm tụi trẻ khó chịu!
– Anh thấy có gì khó chịu đâu, em thích con bé My thì anh… thích con bé Quỳnh, vậy thôi, cạnh tranh sòng phẳng, Phong nhỉ?
Nhận thấy mẹ tôi có dấu hiệu nóng mắt tắt nụ cười, ba tôi liền đẩy quả bóng trách nhiệm vào tay tôi:
– Con… không biết đâu, khỏi dẫn ai qua hết, nhức cả đầu!
– Ơ này… đang ăn đi đâu đấy?
Tôi đặt chén đũa lên bàn rồi lắc đầu chuồn vội trong tiếng hỏi dồn dập từ mọi người:
– Con no rồi, ba mẹ đừng cãi nhau nữa, tự con biết phải làm gì!
– Cái thằng này… nói với ba mẹ thế à? – Ba tôi nhăn mặt…
– Nếu ba mẹ thương con thì đừng có… chia phe như vậy nữa, con tự biết chọn ai rồi!
– …
Nói đoạn, tôi vùng vằng quay đầu bỏ đi, không tiếp tục đứng lại để nghe thêm bất cứ lời giáo huấn nào từ hai đấng sinh thành nữa. Vì đúng như tôi đã nói, tôi đã lớn, tôi tự nhìn thấy được ai tốt, ai giỏi và tôi cũng đã tự có câu trả lời cho riêng mình rồi, dù lời nói của ba mẹ có đúng đắn và chân thực cách mấy, nó cũng không phải là lời phá quyết cuối cùng. Ở đây, tôi không muốn thể hiện mình là người có quyền lực, người phán xử gì cả, thế nên tôi sẽ không dùng từ “lựa chọn” cho hành động của mình, vì cả Uyển My lẫn Quỳnh đều là những cô gái xinh đẹp, giỏi giang, không có tôi thì họ còn cả tỷ thằng con trai khác xếp hàng, còn tôi thì không có cơ hội đó, thế nên, tôi muốn dùng từ “ngã rẽ cuộc đời” thì sẽ phù hợp hơn. Tôi không phải tài thánh, tôi không biết ngã rẽ nào mới thực sự là ngã rẽ đúng đắn với tôi, chỉ là hy vọng, dù cho tôi có chọn bước tiếp cùng ai, thì người còn lại cũng vẫn sẽ tìm được cho mình niềm hạnh phúc vẹn nguyên và chân thành.
Thời gian qua là một quãng thời gian chẳng ngắn, nhưng cũng chưa thực sự quá dài, cơ mà tôi cảm thấy mình đã trưởng thành và lớn hơn rất nhiều ở trong suy nghĩ, trong tư tưởng. Tôi biết mình không còn nhỏ nữa, mình cũng sẽ chẳng có cơ hội để quyết định lại một khi đã đi theo ngã rẽ mình muốn. Hạnh phúc hay khổ đau, đúng như ba tôi nói, đều là do tôi tự định đoạt, không có quyền đổ lỗi hay phán xét bất cứ ai, vì tương lai này là tương lai của tôi, và của người con gái mà tôi yêu thương nữa.
Ngày qua ngày, tôi đã cảm thấy được rõ sức nóng của cuộc cạnh tranh… sòng phẳng này. Và rồi thì điều gì đến cũng phải đến, buổi tối hôm đó, tôi đã phải đưa ra một quyết định đau đớn, một quyết định thực sự khó khăn đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của tôi sau này, nơi tôi và cả hai người con gái bên cạnh tôi đã thực sự nhìn rõ được rất nhiều điều, ít nhất định hình rõ ràng được cục diện cuộc đối đầu này. Ở nơi đó, sẽ chẳng có sự nhường nhịn, vị tha nào, mà chỉ còn là sự ích kỷ, sự cá nhân và cả quyết định đau đớn nhưng rõ ràng nhất.
Ngày phán quyết, đã cận kề rồi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 140 |
Ngày cập nhật | 03/05/2025 05:35 (GMT+7) |