Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 134

Mưa và em


Update Phần 136

Phần 134

Trong mắt tôi, Uyển My luôn luôn là một cô tiểu thư xinh đẹp, giỏi giang và có phần… ngạo mạn. Nhưng lẽ dĩ nhiên rồi, khi bản thân tôi cũng đủ thông minh để hiểu rằng, tự cao chính là đặc quyền của kẻ mạnh, và kẻ mạnh dĩ nhiên là Uyển My, một người có thể nói là vượt trội hơn tất thảy những ai tôi đã từng biết tới, ở thậm chí là rất nhiều mặt.

Thế nhưng, nhân vô thập toàn, làm quái gì có ai hoàn hảo đâu, dù rằng trong quãng thời gian đầu bên nhau, tôi đã từng nghĩ Uyển My chính là người con gái hoàn hảo duy nhất trên quả đất này. Thế nhưng, sau hàng trăm những khoảnh khắc, những khó khăn mà chúng tôi trải qua cùng nhau, tôi đau đớn thừa nhận và hiểu ra một chân lý rằng, khi đã là con người, thì không có điểm yếu này cũng có tật xấu khác, người hoàn hảo chỉ xuất hiện trong phim mà thôi.

Uyển My mỗi lúc một khó chịu hơn, không chỉ là với tôi, mà còn với những người xung quanh, đặc biệt là những người có giới tính “nữ” bên cạnh tôi, cụ thể hiện tại là Quỳnh, và các nạn nhân trước đó không thể kể xiết, bao gồm luôn cả chị gái của nàng. Dù trong thâm tâm tôi vẫn luôn nhắc nhở rằng tôi là người yêu của Uyển My, lẽ dĩ nhiên nàng hoàn toàn có quyền ghen tuông với những cô gái tiếp cận tôi, dù là với bất cứ lý do gì. Cơ mà, cái sự ghen tuông ấy ngày càng có dấu hiệu trở nên nghiêm trọng và quá đáng hơn. Uyển My giờ đây dường như chẳng cần biết những người con gái đó nói chuyện với tôi nhằm mục đích gì, hễ cứ là con gái thì y như rằng sẽ bị nàng dằn mặt không thương tiếc, và bên cạnh đó, tôi cũng phải chịu chung số phận bị nàng lườm tóe lửa suốt cả buổi. Ngược lại với Uyển My, trong mắt tôi bây giờ không chỉ có nàng, mà còn có cả một phần của Quỳnh nữa. Quỳnh đối với tôi nhẹ nhàng, êm ái, em chưa bao giờ cáu kỉnh hay gắt gỏng với tôi, và đặc biệt hơn nữa, ở bên cạnh Quỳnh, tôi có cảm giác mình được nuông chiều và an ủi hơn rất nhiều. Em không bao giờ phản đối lại ý kiến của tôi, em cũng chẳng biểu hiện sự không hài lòng mỗi lần tôi muốn em làm theo ý mình. Những lúc ấy, thay vì dùng lý lẽ để đối thoại, Quỳnh chỉ thản nhiên mỉm cười và răm rắp nghe lời tôi, dẫu bản thân em biết đó là điều không đúng.

Suy đi tính lại rất nhiều lần, thì hôm nay tôi đành phải cay đắng khẳng định, rằng ước gì, ước gì, Uyển My có được một nửa sự dịu dàng của Quỳnh, có lẽ, mọi chuyện đã an bài tại đây rồi. Cơ mà tôi cũng hiểu, một người thuộc dạng tinh anh như Uyển My rõ ràng sẽ không thể nào cúi nhường trước người khác, huống hồ đó còn là một trong những đặc trưng rõ ràng nhất của nàng tiểu thư nhà tôi, một cô gái luôn luôn là tâm điểm ở mọi nơi cô ấy đi qua.

Nằm trằn trọc mãi đến tận gần 2h sáng, tôi mới thiu thiu ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn như mớ bòng bong vì quá nhiều chuyện xảy ra dạo gần đây, chưa kể mình mẩy bắt đầu cảm thấy ê nhức sau mấy ngày đánh đấm loạn xạ, thành ra vừa ngủ, tôi cảm giác như mình cũng đồng thời vừa mơ thấy những cơn ác mộng kinh hoàng nhất, nơi tôi bị không chỉ một, mà đến mấy cô gái cầm gậy đuổi đánh, cô đầu tiên chắc chắn là Uyển My rồi, vì cái điệu bộ hùng hổ đó, còn ai vào đây nữa, hic hic.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi chuông báo thức reo vang lúc 7h, tôi đã uể oải bật dậy lao ngay vào nhà vệ sinh để hoàn tất các thủ tục buổi sáng trước khi lò dò chạy sang phòng Uyển My để xem nàng đang làm trò gì. Cơ mà… tim tôi lại một lần nữa như thắt lại khi… Uyển My đã không còn ở đây nữa, căn phòng trống trơn, không một bóng người, chăn gối được sắp xếp gọn gàng, tươm tất, điều hòa thì dường như cũng đã được tắt từ lâu vì tôi không thấy hơi mát còn đọng lại.

Chẳng hiểu sao, ngay lúc ấy, trống ngực tôi bỗng đập liên hồi, linh cảm xấu về việc Uyển My lại bất thình lình… biến mất lại hiện ra rõ mồn một. Tôi cuống cuồng chạy xuống dưới nhà để kiểm tra, nhưng nàng cũng không ở đó, cửa ngoài thì cũng khóa, không rõ là nàng đã chạy đi đâu. Tôi hớt hải chạy khắp cái tòa lâu đài rộng lớn của gia đình Uyển My, vừa đi vừa gọi lên những tiếng thất thanh:

– Uyển My! Uyển My! Em đâu rồi! Ra đây đi!!!

Được khoảng chục phút, tôi đã bở cả hơi tai, mặt mũi phờ phạc, xanh như tàu lá chuối, ngồi phịch xuống dựa vào tường mà thở hổn hển, trong đầu gợi lên hàng trăm, hàng vạn nỗi lo bất định, lẽ nào, nàng lại bỏ tôi đi lần nữa?

Tôi ôm mặt gục đầu xuống tự trách mình, rằng liệu có phải tối hôm qua, tôi đã hơi nặng lời với Uyển My, để giờ đây, nàng không muốn nhìn thấy mặt tôi, và… bùm, biến mất không một dấu vết hay là không. Hàng vạn câu hỏi vì sao cứ thế lặp đi lặp lại trong tôi, nơi một thằng con trai vẫn cứ ngồi như mất hồn ở giữa nhà, miệng mồm lẩm bẩm những tiếng nói gì đó không rõ ràng, mãi cho đến khi… tôi nghe có tiếng lạch cạch mở cổng ở bên ngoài. Ngay tức thì, tôi chạy vội ra và thấy chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc của Uyển My đang từ từ tiến vào. Trong lúc tôi còn đang đứng phỗng tại cửa và suy đoán xem ai đang là người điều khiển chiếc xe, thì Uyển My, bất thình lình kéo cửa kính xuống, nhíu mày:

– Đóng giúp mình cái cửa được không?
– À… ừ… để anh, để anh!

Tôi vội vã tiến ra khóa cổng lại cẩn thận, trong lúc đó thì Uyển My tay xách nách mang một cơ số đồ đạc vào bên trong, hình như là một hộp giữ nhiệt đựng thứ gì đó:

– Gì vậy?
– Phở, mình mua đồ ăn sáng cho bạn đây, chút nữa còn đấu với người ta!
– Em đi mua phở bằng… xe hơi? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên…
– Ừm, thì sao, mình thích vậy đó – Uyển My nhún vai đáp…
– À không… hờ hờ… anh hỏi vậy thôi…

Tôi tính trêu nàng một chút, cơ mà cô tiểu thư dường như đang giận nên không tỏ ra tiếp chuyện cho lắm. Mà kể cũng phải, Uyển My có biết chạy xe máy đâu, nên đi xe hơi là đúng, mỗi tội tôi chưa thấy ai chạy con Mercedes tiền tỷ đi mua phở lề đường cả, hừm hừm. Uyển My nhẹ nhàng tiến vào bên trong, trút phần phở vào tô và chuẩn bị gọn gàng cho tôi ở trên bàn. Mùi tô phở quen thuộc thơm điếc mũi khiến tôi không tài nào kiềm chế được cơn… đói bụng:

– Em… không ăn hả?
– Mình không đói, ăn đi rồi mình đưa đi đánh nhau tiếp, hứ!
– Ơ…

Sự hiền dịu bất ngờ của Uyển My trong buổi sáng hôm nay khiến tôi bỗng chốc cảm thấy có điều gì đó không ổn, và liệu rằng không biết nàng ta đang định giở trò gì nữa đây. Tôi mải mê đắm chìm vào từng cọng phở thơm tho và ngon ngọt đến tận xương tủy, không kịp để ý và quan sát xem Uyển My đang lọ mọ gì đó ở phía bếp:

– Em… nấu gì à, có cần anh phụ không?
– Không, tự làm được.
– Làm gì đó?
– Bánh – Nàng đáp gọn lỏn…
– Bánh để ăn à?
– Không, để vứt đi!
– Uầy…

Mất khoảng chưa đầy 5 phút, tô phở thơm ngon đã nằm gọn trong đáy bao tử của tôi, cũng vừa kịp lúc Uyển My sơ chế xong phần nguyên liệu và cất gọn gàng vào trong tủ:

– Sao không làm luôn?
– Đã bảo để vứt đi, hỏi làm gì? – Nàng bình thản đáp…
– Còn giận anh à?
– Chẳng giận dỗi gì.
– Không giận mà nói chuyện cộc cằn thế, hờ hờ.
– Mình cộc cằn vậy quen rồi, ai dễ thương như Quỳnh của bạn.
– Ầy, sao lại nói thế?

Uyển My vẫn lạnh lùng dọn dẹp rồi lướt qua trước mặt tôi, không mảy may tỏ ra thân thiện:

– Lên thay quần áo đi, rồi xuống mình đưa đi, trễ rồi!
– À… thôi, để anh tự…
– Đi thay nhanh lên! Đừng có nói nhiều! Mình đợi đấy!
– À… ừ…
– Mà nè… – Uyển My gọi tôi giật lại…
– Sao… sao vậy?
– Xin lỗi vì chuyện tối hôm qua nhen, mình sai rồi, hì – Nàng nháy mắt, nhoẻn miệng cười lý lắc…

Không để cho tôi tiếp tục mè nheo, Uyển My chốt hạ câu chuyện một cách lạnh lùng và dứt khoát bằng cách quay đầu bỏ đi sau lời xin lỗi có phần… lạ lùng. Ngay sau đó, nàng chủ động quay lại tiếp tục dọn dẹp, để lại tôi vẫn còn ngơ ngác đứng ở ngay chân cầu thang:

– Thế là… thế quái nào vậy nhỉ?

Hôm nay, phận nô tài như tôi lại được đích thân tiểu thư Uyển My lái xe đưa đi… đánh nhau theo lời nàng nói, dù rằng việc đánh nhau này cũng có phần chính quy, nhưng Uyển My chưa bao giờ thích tôi đánh đấm cả, dù tôi có bị đánh hay đánh người ta đi chăng nữa:

– Phong!
– Hả? – Tôi giật bắn người khi nàng gọi tên…
– Mình làm gì bạn mà sợ?
– À… không… anh giật mình thôi.
– Anh Hải… sao lại đánh Phong?
– Chuyện này thì… dài lắm… nhưng mà, cũng tại vì nó nghĩ anh giấu em, mà anh có giấu đâu… chậc…

Tôi cứ tưởng Uyển My chẳng quan tâm đến chuyện đó mà chỉ tập trung vào “đối thủ mới” là Quỳnh, thành ra cả tối hôm qua tôi ngủ mà trong lòng tủi thân quá đỗi. Đến cả người dưng còn quan tâm đến tôi, ấy vậy mà cô người yêu tôi thương nhất lại dửng dưng với một chuyện lớn đến như vậy, nhưng không, hóa ra là… Uyển My, vẫn thế:

– Mấy vết thương đó, còn đau không? – Nàng hỏi lạnh lùng…
– Hết rồi, cũng lâu rồi mà.
– Ừm. Đừng lo! Chuyện về Hải, mình sẽ giải quyết!
– Ừ… anh hiểu rồi.
– Còn chuyện của bạn, mình sẽ tính sau!
– Ơ…

Đúng 7h55 phút, sau một quãng đường dài đằng đẵng tiếp theo kéo dài khoảng gần 15 phút với bầu không khí im lặng còn hơn cả thư viện thành phố trên con Mẹc sang trọng, tôi dè dặt bước xuống và đứng đợi Uyển My tìm chỗ đỗ xe. Hôm nay là ngày cuối cùng, trận chung kết, và nó sẽ diễn ra sau khi tất cả các hoạt động khác được diễn ra, vừa là để câu giờ, vừa là để khán giả có thời gian tề tựu đông đủ.

Cũng chính vì lẽ đó, không khí lúc này của nhà thi đấu náo nhiệt hơn bao giờ hết. Từng tốp người đứng tụm 5 tụm 7 trò chuyện, ở phía ngoài thì bóng bay, cờ hiệu cỗ vũ cũng được bán đầy ắp. Ngày hôm nay hình như theo tôi nhớ là ngoài bộ môn võ thuật của bọn tôi ra thì còn 3, 4 môn khác cũng thi đấu chung kết, vậy nên số lượng người đến tham gia là đông không thể tả.

Tôi ngoái đầu cố tìm kiếm một bóng hình quen thuộc nào nhưng có vẻ như là không có hy vọng, vì chỉ toàn thấy đầu là đầu, không biết ai vào với ai. Nhưng dường như cầu được ước thấy, tôi thoáng thấy bóng Quỳnh và nhóc Min, có cả mẹ của Quỳnh nữa, cả 3 người vừa xuống taxi và đang ở phía cổng. Đang loay hoay giữa đám đông không ngừng chen lấn, không biết cách nào để có thể ra được đến đó, tôi bất ngờ cảm nhận được cái nắm tay rất chặt và kéo tôi đi thật nhanh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, nước da mềm mịn này chỉ có thể là:

– Uyển… Uyển My?
– Sao?
– Đi đâu vậy?
– Đi vào trong này đứng đi, ngoài kia đông lắm!
– Ừ… ừm.

Nàng kéo tay tôi đi ra khỏi đám đông và dừng lại khi chúng tôi đã ở trước cửa nhà thi đấu, và Quỳnh cũng như bé Min đã biến đâu mất hút khỏi tầm mắt, chẳng rõ Uyển My vô tình hay cố ý nữa:

– Uyển My nè!
– Gì chứ? – Nàng vẫn lạnh lùng nhìn tôi…
– Em hơi lạ đấy… có gì không?
– Chẳng sao, mình lên chỗ ngồi trước đây.

Nói rồi, Uyển My hất tóc quay đầu đi thẳng. Hôm nay nàng đã trở lại với bộ giao diện… lộng lẫy và thu hút như ngày nào. Nàng diện một chiếc quần jeans đen khói ống rộng, tóc xõa dài để lệch một bên, và đặc biệt là chiếc áo len màu xám khói trễ vai, để lộ nước da trắng ngần không tì vết và phần cổ trắng nõn nà đầy quyến rũ. Khỏi cần nói lúc này, với nhan sắc tỏa sáng của mình, Uyển My bước đi đến đâu, hàng trăm cặp mắt nhìn nàng đến đấy. Và dĩ nhiên, không chỉ đám con trai, thậm chí cả tụi con gái cũng không thể rời mắt khỏi cô người yêu xinh đẹp của tôi, chỉ là ánh mắt ghen tị đang được hiện lên chứ không phải ánh mắt… đầy tà vọng như tụi con trai:

– Uầy, nhỏ kia đẹp dữ mày!
– Thôi, bỏ đi, bạn trai nó nay đánh chung kết võ thuật đấy, tao sợ no đòn lắm!
– Bạn trai nào, thấy em nó đi một mình mà!
– Nó kìa, đằng sau con nhỏ đó, thấy chưa?

Tiếng của hai thằng ôn này lớn đến nỗi, không chỉ tụi nó, mà còn phải thêm khoảng chục thằng nữa hướng về phía tôi, người vẫn đang đứng phỗng ra vì chưa biết phải làm gì tiếp theo. Bỗng, Uyển My quay người lại, nheo mắt nhìn tôi một lúc, nơi ánh mắt tôi và nàng lại chạm nhau, tóe lửa. Và rồi thì, chẳng hiểu nghĩ gì, Uyển My quay lại đứng trước mặt tôi, nàng nhoẻn miệng cười rồi nhón chân nói rất khẽ vào tai tôi:

– Cố lên nhé, mình tin bạn đấy!
– Em không… cản anh sao?
– Mình biết bạn trọng danh dự, nên mình biết bạn muốn thắng, vì rất nhiều lý do…
– …
– Năm ngoái mình đã khiến bạn thua cuộc, là lỗi của mình. Nhưng năm nay, mình sẽ không như vậy nữa…
– …
– Chiến thắng nhé! Chồng tương lai của Uyển My phải là người giỏi nhất mới được đó, hì hì.
– Anh… hứa… sẽ thắng, sẽ thắng! – Tôi bối rối đáp…
– Hì, giỏi!

Nói rồi, Uyển My nhẹ nhàng quay bước vào phía trong. Lần này, nàng đi thật, không đợi cho tôi có chút phản ứng nào. Mà cũng không phản ứng gì nổi nữa, vì lúc này đây, tôi đang ngây ngất trong hương thơm ngào ngạt từ mùi nước hoa thanh tao mà nàng sử dụng rồi. Một mùi hương vô cùng trong trẻo nhưng cũng rất sang trọng, tạo nên cảm giác rõ ràng về một cô tiểu thư sang trọng và xinh đẹp tuyệt vời. Chẳng hiểu sao, mới tối hôm qua, nàng còn gắt gỏng như vậy, mà sáng nay, Uyển My như đã biến thành một con người khác. Liệu có phải là do con gái quá khó hiểu, hay Uyển My… đích thị là người mắc hội chứng… đa nhân cách:

– Aaa bác Phong, bác Phong!!!

Tiếng gọi reo hân hoan từ phía sau kéo tôi trở về với thực tại, nơi cô bạn nhỏ tên Min của tôi đang lạch bạch chạy tới, trên tay vẫn còn cầm quả bóng bay màu đỏ:

– Ôi, Min của bác, lại đây nào! – Tôi cười rạng rỡ, nhấc bổng Min lên để cô bé ôm chầm lấy tôi như mọi lần, cười khúc khích…
– Bác Phong đấu võ hả bác Phong?
– Ừ, Min thích xem đấu võ không nào?
– Dạ, hông. Nhưng mẹ Quỳnh thích.

Min bất ngờ chỉ tay về phía Quỳnh làm em đỏ bừng mặt, khẽ nhăn nhó:

– Min! Đừng có nói lung tung!
– Min nói thiệt mà, mẹ Quỳnh nói mẹ thích bác Phong đánh võ, thích gặp bác Phong nữa! – Min thật thà đáp, cái giọng điệu của cô bé khiến tất cả đều phải phì cười…

Cô Hằng, mẹ của Quỳnh với ánh mắt trìu mến, mỉm cười và nắm lấy tay tôi:

– Cẩn thận Phong nhé, đừng để bị thương là tốt rồi!
– Dạ, cô đừng lo, con không sao đâu!
– Thôi cô với Min lên trước nhé Phong…
– Dạ…

Vờ như biết ý, cô Hằng mỉm cười nhìn về phía Quỳnh lúc này cũng đang tròn mắt ngạc nhiên:

– Mẹ lên trước đi, con lên ngay đây! – Quỳnh nói với theo…

Ngay sau đó, em lại chuyển sang e thẹn nhìn tôi. Hôm nay Quỳnh vẫn xinh như mọi hôm, chỉ là có phần thanh lịch hơn. Em mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có phần cổ được thắt dây khá lạ, tóc tết đuôi sam, phần mái trước hờ hững, làn da trắng muốt, đôi má ửng hồng và bờ môi đỏ dịu nhẹ, Quỳnh làm tôi đứng hình mất vài giây:

– Sao vậy, anh? – Quỳnh mỉm cười nhìn tôi…
– À… không… không sao…
– Hì, chúc anh may mắn, nhưng anh đừng cố gắng quá sức, cũng đừng để người ta đánh bị thương…
– Ừ… anh biết rồi, sẽ cố gắng…

Em nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, dè dặt đáp:

– Uyển My có đi không anh?
– À… có… Uyển My vào trong trước rồi! – Tôi hơi sững người, không ngờ Quỳnh lại hỏi thẳng tôi như vậy…
– Chuyện hôm qua, em xin lỗi, em không nên tranh cãi với My như thế – Quỳnh dịu giọng…
– Không có gì đâu… anh hiểu mà…
– Dạ, vậy đừng giận em hen? – Quỳnh khẽ nháy mắt, cười lém lỉnh…
– Ừ… ừ… anh không… À mà… Quỳnh nè…
– Sao vậy anh?
– Uyển My ấy mà…
– …
– Đừng có tranh cãi với Uyển My… không tốt đâu…

Quỳnh tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, có vẻ như em cũng chưa hiểu rõ lời tôi vừa nói. Dĩ nhiên là Quỳnh cũng biết tương đối về những kế hoạch của Uyển My thông qua lời kể của tôi, vậy nhưng việc đối mặt với cô tiểu thư nhà tôi lại là một chuyện hoàn toàn khác, vì Uyển My chẳng ngán ai bao giờ đâu:

– Hì, em nhớ rồi, em lên đây, anh cẩn thận đó!
– Ừ…

Tôi hít một hơi thật sâu, định tạm biệt Quỳnh rồi từ từ tiến vào phía trong phòng thay đồ để tiến hành các thủ tục trước khi thi đấu, thì bỗng, Tuyết Mai ở đâu chạy đến, nàng cười tươi tắn, khoe cái răng khểnh đáng yêu, đưa cho tôi một viên kẹo ngậm với dòng chữ ở phía sau “You”re the best”:

– Cái gì đây?
– Hi, tặng em rể, cố gắng lên nhen!
– Cảm ơn à… ủa mà… món quà bữa trước… thì sao? – Tôi ngập ngừng…
– Thì vẫn còn đó mà – Tuyết Mai cười tít mắt…
– Chứ không phải là… Uyển My hả?
– Không, chuyện khác, hì hì.
– Chứ gì?
– Bí mật, một món quà nhỏ thôi, nhưng Mai nghĩ sẽ rất có ý nghĩa cho Phong vào lúc này đấy!
– …
– Thôi nhé, cố gắng lên, em rể! Vô địch nhé!

Nói đoạn, Tuyết Mai lý lắc tạm biệt tôi rồi đi vội về phía khán đài. Tôi không biết món quà mà bà chị đáng yêu này sẽ tặng cho mình là gì, nhưng nếu nàng ta đã giấu đến tận phút này, hẳn nó sẽ cực kỳ có ý nghĩa, có lẽ là về mặt tinh thần hơn là vật chất, Mai nhỉ?

Vì tính chất quan trọng của trận đấu ngày hôm nay, hai đối thủ góp mặt trong trận chung kết là tôi và thằng Trí sẽ được ngồi luôn ở khu vực rìa sân khấu để theo dõi các môn khác. Mà có một vấn đề cũng khá tai hại xảy ra, đó là việc trận tranh hạng 3 bị hủy bỏ do không đủ người tham gia. Cụ thể ở đây là thằng BJJ hôm qua vừa bị tôi cho ăn đòn khá nặng, vậy là hôm nay nó không thể nào ngóc đầu dậy tiếp tục đánh tiếp trận nữa được, vậy nên hạng 3 được đường hoàng trao cho thằng Hòa, bại tướng của thằng Trí hôm qua. Ngay sau khi kết thúc trận chung kết 2 bộ môn cầu lông và bóng chuyền, trận chung kết của chúng tôi đã chuẩn bị diễn ra, thì thằng Hòa, người đã nghiễm nhiên dành hạng 3, từ phía ngoài chạy vội vào trong, tiến gần đến chỗ tôi:

– Chào!
– À… chào! – Tôi bối rối nhìn thằng Hòa, không biết nó tính làm gì…
– Hôm qua có xem ông bạn đánh, nhìn ấn tượng ngay, nên qua thọ giáo tí chút, hê hê – nó cười cười bắt tay tôi…
– À… không có gì…

Thằng Hòa đứng nói chuyện với tôi, nhưng người tôi đang nhìn chăm chú lại là thằng Trí, vì lúc này nó cũng hướng ánh mắt sang chỗ tụi tôi, dường như đang lo sợ rằng thằng Hòa có thể sẽ tiết lộ bí mật nào đó cho tôi không chừng:

– Mà ông học võ gì vậy, tôi thấy ông đánh tùm lum?
– À thật ra, tôi học Karatedo từ nhỏ, lớn lên thì học qua Jeet Kune Do, gần đây có tham khảo thêm chút Muay Thai – Tôi cười trừ…
– Ghê vậy, hèn gì thằng nào ông cũng đấm được hết. Mà công nhận ông giỏi thật, cỡ tôi vào gặp ông chắc không nổi 5 phút – Nó tặc lưỡi…
– Uầy, không có đâu, hên thôi…
– Mà ông cẩn thận thằng kia nhé!

Thằng Hòa nhỏ giọng lại, nó khẽ liếc nhìn thằng Trí:

– Sao thế?
– Thằng này đánh ác tay lắm, nó ra đòn như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ vậy, chậc…
– Vậy… vậy à? – Điều này thì tôi không lạ lắm, vì tôi và thằng Trí không dưới 3 lần đã đụng nhau ở lớp của Chương sư phụ còn gì…
– Mà còn cái nữa…
– Là gì?
– Thằng này có bài võ mồm khá lợi hại ông à…
– Võ mồm?
– Ừ, lúc đầu tôi bình thường, cơ mà một lúc sau nghe mấy bài khiêu khích của nó tự dưng không giữ nổi bình tĩnh nữa, lao vào ra đòn lung tung, cuối cùng bị nó bắt bài…
– Nó nói gì? – Tôi nhíu mày thắc mắc…
– Nó bảo…

Nhưng thằng Hòa chưa kịp nói hết câu, tiếng của thầy giáo bên ban tổ chức đã làm mọi sự chấm dứt:

– Mời Thanh Phong và Thành Trí tiến lại gần đây để thầy phổ biến luật cho trận chung kết.

Tôi vỗ vai thằng Hòa, rời đi nhanh chóng trong khi nó còn đang mắt tròn mắt dẹt như muốn nói gì đó:

– Chào! – Tôi cười cười nhìn thằng Trí…
– Ờ, chào, ổn chứ? – Nó cũng cười khẩy nhìn tôi…
– Ổn, dư sức đánh vài trận.
– Hê, tự tin quá nhỉ, hôm nay tao không dễ ăn như dạo trước đâu nhé!
– Tốt thôi, chứ trước đó mày dở quá, tao đánh toàn nhường – Tôi cợt nhả…
– Ừ, rồi xem!

Sự nghiêm túc của thằng Trí khiến tôi bất giác tắt cười ngay tắp lự. Có cảm giác, thằng Trí khá giống nhỏ Ngân, ở điểm là cả 2 đều rất yêu thích võ thuật, cực kỳ nghiêm túc và sống chết vì nó cũng như có niềm đam mê mãnh liệt đến khó tả. Dĩ nhiên tôi cũng đam mê, nhưng sự thích thú và cuồng nhiệt như vậy thì tôi không bằng được 2 người bọn họ.

Nhưng đời lúc nào cũng éo le, vì không phải hễ cứ đam mê dữ dội, chăm chỉ tập luyện, thì bạn sẽ giỏi hơn một thằng phớt đời, và tôi với nhỏ Ngân là ví dụ điển hình. Nhưng nhỏ Ngân thì không nói làm gì, vì thằng Trí mới đích thị là cửa ải quan trọng nhất mà tôi cần vượt qua. Suốt từ giai đoạn vòng đầu đến giờ, Trí luôn luôn hạ gục đối thủ rất nhanh chóng, và nó thậm chí còn không có một vết trầy xước bầm tím nào trên người, trái hẳn với bộ dạng no hành của tôi bây giờ:

– Thanh Phong!
– Dạ!

Tiếng thầy giáo trọng tài vang lên khiến tôi chợt khựng lại:

– Nhắc nhở đặc biệt với em Phong về tác phong và thái độ thi đấu nhé!
– Dạ… sao vậy thầy?
– Tính từ đầu giải đến giờ, em đấu bao nhiêu trận rồi nhỉ? – Thầy này hỏi…
– Dạ, em không nhớ rõ… hình như là 5 trận.

Hai thầy giáo bàn bạc gì đó một lúc rồi quay lên nhìn tôi, nghiêm nghị:

– Cảnh cáo em Thanh Phong trước nhé, vì đúng là em đấu 5 trận, nhưng cả 5 trận đều kết thúc bằng Knockout, và trong số đó thì có 3 người đã phải nhờ đến đội ngũ y tế.
– Ơ… dạ…
– Tôi không biết là em giỏi cỡ nào, nhưng hy vọng là em hiểu, ở đây chỉ là giao hữu giữa các khối lớp trong trường, không phải võ đài thực thụ, không nên đánh quá mạnh tay làm gì, vừa gây nguy hiểm cho người khác, vừa làm xấu đi hình ảnh của giải đấu, của trường, em hiểu ý tôi chứ?
– Dạ… thưa thầy, em hiểu ạ.
– Hôm nay là trận cuối cùng, thầy mong cả 2 em sẽ thi đấu với tinh thần thượng võ cao nhất nhé?

Chẳng nói chẳng rằng, cả 2 thằng tôi đều đồng thanh, trong khi ánh mắt vẫn nhìn chặt vào đối thủ:

– Dạ.

Tôi không phải dạng nói nhiều, nhưng là dạng thích phân bua. Bình thường thì ban nãy tôi đã có vài ý kiến trái chiều với thầy giáo rồi, cơ mà tôi nhận ra, bản thân mình cũng quá nóng vội vào ngày hôm qua. Sở dĩ tô đánh đấm mạnh tay như vậy là vì thứ nhất, các đối thủ quá lì lợm, và đặc biệt là thứ 2, tôi không quan tâm đối thủ là ai, vì tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất, là vô địch giải đấu, và khám phá món quà của Tuyết Mai.

Ơ mà… quên mất, vậy món quà của Tuyết Mai nói đến là gì, có phải là sự xuất hiện của Uyển My không nhỉ? Tôi bỗng chốc sực nhớ về lời hứa của cô nàng tóc xoăn mấy hôm trước và càng trở nên thắc mắc tợn. Nếu như đúng theo suy luận của tôi, thì món quà mà bà chị Tuyết Mai nói khả năng cao là Uyển My, nhưng khi Uyển My xuất hiện, Mai cũng không nói gì với tôi về chuyện đó cả, vậy thì liệu có phải đơn giản như thế hay không?

Trong lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ, tiếng loa phát thanh của ban tổ chức đã được ngân lên để đón chào ra sân khấu, 2 đại diện cuối cùng của đại hội võ thuật năm nay. Cực chẳng đã, tôi đành phải dập tắt dòng suy nghĩ về món quà của Tuyết Mai, tự an ủi rằng có thể đó chính là sự trở về của Uyển My chứ không có gì đáng nói rồi dần rảo bước:

– Ban tổ chức xin mời 2 đấu thủ bước ra sân khấu, Thành Trí và Thanh Phong, xin mọi người trong khán phòng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất!

Tôi hít một hơi thật sâu rồi cũng từ từ bước ra phía ngoài. Ngay khoảnh khắc đó, khi hai đại diện cuối cùng, những người xuất sắc nhất của đại hội, tiến ra sàn đấu, cả khán đài như muốn nổ tung. Một biển âm thanh cuồng nhiệt lập tức bao trùm không gian. Tiếng hò reo vang dội từ bốn phía, tên của hai đối thủ được hô vang không ngớt, hòa cùng tiếng vỗ tay như sấm dậy và tiếng huýt sáo inh ỏi.

Cờ hiệu, băng rôn đủ màu sắc được phất cao rợp trời, thể hiện sự ủng hộ cuồng nhiệt cho võ sĩ mình yêu thích, dĩ nhiên phần nhiều là từ phía 2 lớp chúng tôi. Không khí đặc quánh, nóng rực lên bởi sự phấn khích tột độ và niềm kỳ vọng vào một trận chung kết đỉnh cao, kịch tính sắp sửa diễn ra. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về sàn đấu, nơi sức nóng từ hàng ngàn con người như tiếp thêm ngọn lửa chiến đấu cho hai thằng con trai đang lườm nhau tóe lửa:

– Bis, bis, cố lên Trí ơi, một trận nữa thôi, vô đối rồi! – Một thằng bên lớp thằng Trí gào lớn…
– Đối cái… cối! Vả vào mõm nó đi Phong ơi, mấy cái thằng oắt con! – Tuấn đá chơi trội, mang hẳn cái micro hát karaoke có kèm loa để cổ vũ trên khán đài…

Riêng tôi lúc này thì không quan tâm cho lắm, chỉ hướng mắt về phía Uyển My, và hơi sửng sốt khi Quỳnh ngồi… ngay bên cạnh nàng. Và đáng chú ý hơn nữa, khi Uyển My ngay lúc này, lại đang chơi đùa gì đó với bé Min khiến con bé cười tít mắt. Sự hài hòa tạm thời giữa 2 nàng khiến tôi có chút gì đó phấn khởi và an tâm trong lòng, dẫu biết đó chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Hẳn nhiên là Tuyết Mai cũng có mặt, nàng cười tít mắt nhìn tôi ra dấu hiệu động viên, Ái Quyên cũng không ngoại lệ, nhưng cô bé không tỏ ra quá thiên về bên nào. Riêng đệ tử Thanh Ngân của tôi đang khó nhọc ngồi theo dõi với sự trợ giúp của thằng Linh. Cô nàng cười tươi nhìn tôi, nhá nắm đấm ngang mặt, áng chừng muốn bảo tôi phải thắng mới được đấy nhé:

– Hai đối thủ đã sẵn sàng chưa? Trận đấu bắt đầu!!!

Ngay khi hiệu lệnh được phát lên, những tiếng reo hò mỗi lúc một lớn hơn, và cả tôi lẫn thằng Trí đều tập trung nhìn thẳng về phía nhau, cười nhếch mép:

– Cuối cùng tao cũng chờ được ngày này! – Thằng Trí mạnh miệng…
– Được rồi, không còn áp lực gì cả, đừng nương tay nhé!
– Dĩ nhiên!

Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên toàn bộ không gian, những tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh cũng chẳng thể làm cho tôi xao nhãng được nữa, trận đấu, chính thức, bắt đầu!

Sau gần 1 năm luyện tập cùng nhau, thậm chí đã tỉ thí vài lần, cả tôi và thằng Trí đều có những bước phát triển cũng như tiến bộ vượt bậc. Tôi từ một thằng chỉ biết sơ sơ về Muay Thai nay đã được chính Chương sư phụ truyền thụ cho rất nhiều bí kíp cũng như độc chiêu lợi hại. Còn về phía thằng Trí, nó đã giỏi nay lại càng dũng mãnh và quyết tâm hơn. Dường như mong muốn hạ đo ván tôi một cách đường đường chính chính khiến nó trở nên nguy hiểm và khó lường hơn rất nhiều.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, thằng Trí đã không ngần ngại áp sát và liên tục tung ra những đòn trỏ mạnh bạo về phía tôi. Khi mà tôi còn đang bận chống đỡ vất vả, nó tiếp tục tung cước vào hai bên hông khiến tôi tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Và rồi, trong một giây bất cẩn, tôi ăn ngay một cước của thằng Trí vào phần bắp đùi đau thấu trời xanh. Sự khựng lại đó của tôi không lọt được khỏi mắt thằng Trí, nó gần như ngay lập tức tặng thêm cho tôi một cước cũng đúng vào vị trí đó, đau như cắt tiết:

– Aaa…

Tôi khẽ kêu lên một tiếng rồi nhảy lùi về phía sau, đưa tay xoa đùi:

– Yếu thế à? – Trí nhoẻn miệng thách thức…
– Được đấy, nhào vô!

Thằng Trí liên tục tung ra các đòn đá thấp vào chân trụ của tôi, đây là một trong những đòn đặc trưng và hiệu quả nhất của Muay Thai. Đáng nói là đòn này sử dụng phần ống quyển để gây sát thương chứ không phải mu bàn chân, vậy nên khi nhận đòn vào phần đùi, hông hoặc sườn gây đau đớn không tả. Bên cạnh đó, khi tung đòn đá, thằng Trí cũng đồng thời tặng cho tôi thêm vài đấm nữa vào vùng mặt. Sự nhanh nhẹn trong cách ra đòn của nó khiến tôi tối tăm mặt mũi, choáng váng mất vài giây, lợi thế đã rõ ràng.

Cơ mà, đâu phải vô cớ tôi đồng ý đi học Muay Thai, và cũng đâu phải vô cớ tôi được đích thân Chương sư phụ truyền thụ. Tôi còn nhớ, sư phụ đã nói với tôi rằng, sở dĩ ông muốn đích thân hướng dẫn cho tôi là vì nhận ra tiềm năng võ học lớn trong tôi, hơn thế nữa, ông muốn tôi phải đánh bại được thằng Trí, để nó tiếp tục có động lực tập luyện, vì thằng Trí là đệ tử ruột mà ông hết mực yêu mến.

Cũng chính vì lẽ đó, việc thằng Trí có những điểm mạnh gì, tôi đều đã nắm rõ và biết cách khắc chế. Khi tưởng chừng như đã nắm trọn lợi thế khi tôi liên tục ăn đòn vào bắp đùi, Trí tiếp tục tìm cách liên tục phá trụ tôi vào vị trí đó. Thế nhưng, nó đã nhầm to, vì sau 2 đòn đầu tiên là trúng thật, vài đòn tiếp theo là tôi chủ động để dính nhằm phán đoán hướng di chuyển của nó.

Tôi nhận ra thằng này thường xuyên di chuyển cùng bên với chân của nó, vậy nên, ngay khi nó vừa nhấc chân trái, là chân yếu của nó lên, tôi đã nhanh như cắt thực hiện đòn triệt vào cổ chân khiến nó loạng choạng, và ngay lập tức nhảy lên xoay người và thực hiện đòn Spinning Kick vào giữa ngực khiến nó lăn quay ra đất, ho sặc sụa:

– Tuyệt vời Phong ơi, let’s go!!!
– Cố lên Trí ơi, giã gạo nó đi!!!

Bầu không khí nóng hơn bao giờ hết, những tiếng gào thét của các cổ động viên mỗi lúc một lớn, tỉ lệ thuận với độ tập trung của tôi và thằng Trí ở dưới sân:

– Khá đó… nhưng bây giờ mới là lúc bắt đầu nè! – Trí cười khẩy nhìn tôi, mặt nó tràn đầy… sát khí…
– Tới đi!

Bất thình lình, thằng Trí lao tới và tung liên tiếp những đòn gối vào hông tôi, dĩ nhiên không ngoài dự đoán, vậy nên tôi vẫn còn né tránh kịp thời:

– Cẩn thận bên trái nhé!

Thằng Trí bất chợt thì thẩm nhỏ vào tai tôi, và ngay sau đó, nó đúng là liền tung ra một đòn đá vòng vào hông tôi, nhưng là bên phải.

“Chát”

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tôi khuỵu người xuống ôm hông đầy đau đớn. Thằng Trí cũng không có chút chần chừ nào, nó lao vào theo đòn Knee Strike, áng chừng muốn dứt điểm tôi ngay lập tức. Cơ mà đây cũng là một đòn tôi hay sử dụng, vậy nên không quá khó để tránh né, dù lúc này tôi vẫn phải ôm hông vì quá đau. Và trong một khoảnh khắc lơ đễnh, tôi tiếp tục ăn thêm một cước của nó vào thái dương. Lần này, lực ra đòn cực dũng mãnh của thằng Trí làm tôi không kịp trở tay, dính đòn cực nặng và ngã lăn ra sàn đấu, choáng váng đầu óc:

– Một, hai, ba…

Những tiếng đếm của trọng tài chưa chạm đến “sáu” thì tôi đã vội vàng bật dậy, lắc lắc đầu để thoát khỏi sự choáng váng ngay lúc này:

– Thằng… mất dạy… nói một đằng làm một nẻo à… – Tôi nghiến răng chửi rủa…
– Ai bảo mày… cả tin, bên trái tiếp nè!

Thằng Trí lại hét lớn, lao vào. Thế nhưng sau khi bị lừa 1 lần, tôi đã rút kịp kinh nghiệm. Vì ngay khi nó hét “bên trái”, tôi cũng đã ngay lập tức thủ sẵn tư thế bên phải, như cách nó đã lừa tôi trước đây. Nhưng không… tôi đã lầm, vì Trí tung ra một cước hiểm nữa vào hông trái của tôi, đúng như những gì nó nói, lần này thì tôi ho sặc sụa, ngã lăn ra đất ôm hông đau đớn, tưởng chừng như muốn chết đi sống lại:

– Một, hai…

Những tiếng đếm lại tiếp tục vang lên, thằng Trí vẫn mỉm cười đắc thắng mặc cho tôi cắn răng chịu đựng ở dưới đất. Trong khoảnh khắc, tôi chợt thấy ánh mắt lo lắng của Quỳnh, và dĩ nhiên là của cả Uyển My nữa. Cả 2 người đều đang nhìn về phía tôi. Quỳnh thì xúc động mạnh hơn, em lấy hai tay che miệng, đôi mắt đã hoe đỏ, còn Uyển My vẫn lạnh lùng như thế, nhưng cái nhíu mày của nàng khiến tôi có chút bận tâm:

– Đứng dậy đi, thằng kém cỏi, mày càng ngày càng yếu đi rồi đấy!
– Hự… hầy…

Tôi khó khăn thở dốc, nén đau đứng dậy. Chỉ chờ có thế, thằng Trí lại bất thần cong chân lên và tặng thêm một đòn gối mạnh bạo nữa về phía tôi. Lần này thì rất may tôi đã kịp nhìn thấy động tác đưa chân lên của nó, vậy nên nhẹ nhàng lách người né được khá dễ dàng…

“Rầm”

Tiếng thằng Trí hạ chân xuống làm miếng sàn đấu lắp ghép như muốn rung chuyển. Nó không mảy may sửng sốt mà ngay lập tức tiếp tục nhào tới ăn thua đủ với tôi. Càng ra đòn, Trí càng bộc lộ rõ quyết tâm hạ gục tôi, bằng chứng là đôi mắt nó lúc này thập phần dữ tợn, không có chút tính người:

– CÓ GIỎI THÌ ĐỠ ĐÒN ĐI, ĐỪNG TRÁNH NỮA, THẰNG KHỐN!!!

Trí hét lớn, lần này nó không đá nữa mà chuyển sang giật trỏ về phía sau đầy… khó hiểu. Nhưng rồi thì chỉ trong tích tắc, tôi nhận ra nó đang thực hiện động tác xoay người 180 độ để tung đòn về phía tôi. Nhưng nghĩ là một chuyện, còn né lại là một chuyện khác. Tôi không kịp lùi lại phía sau vì nó tung đòn quá nhanh, và lẽ dĩ nhiên, một trỏ đau điếng nữa được phần cẳng tay của tôi đỡ dùm cái thân người tội nghiệp. Chẳng biết có nhầm lẫn gì không nhưng tôi cảm giác tay mình sắp gãy làm đôi sau đòn vừa rồi. Tôi ôm tay loạng choạng ngã về phía sau, và chỉ đợi có vậy, Trí nhảy lên tung một cước ngang ngực khiến tôi văng ra cả mét, nằm đè lên vạch mức sàn đấu, hú hồn hú vía:

– Hoét!!! Hiệp 1 kết thúc, hai đối thủ tạm nghỉ ít phút!!!

Thằng Trí hừ nhạt quay đầu bỏ đi, còn tôi thì vẫn nằm bẹp dí ở giữa sàn đấu, thở không ra hơi. Thật không ngờ chỉ sau vài tháng không gặp, thằng Trí đã gần như lột xác và trở nên vô cùng lợi hại đến như vậy.

Phải mất đến cả phút đồng hồ, tôi mới uể oải đứng dậy được, toàn thân đau nhức ê ẩm do những chấn thương từ hôm qua đến giờ dồn lại, cẳng tay thì như muốn lìa ra khỏi người, tự tưởng tượng mình lúc này không khác gì Dương Quá thần điêu đại hiệp, mỗi tội tôi lại không có khả năng thi triển ám nhiên tiêu hồn chưởng để lật ngược tình thế.

Tự cười nhạt, thở dài, tôi ngồi gục mặt xuống trong phòng thay đồ, đầu óc trống rỗng không tìm nổi cách khắc chế. Ngồi tựa hẳn đầu vào tường, tôi ngước mắt lên trần nhà, cố gắng vận dụng tất cả những gì mình đã học để nghĩ ra phương án cho những hiệp đấu tiếp theo, thì bỗng… tiếng thằng Linh vang lên rất khẽ:

– Anh Phong, anh Phong!
– …
– Anh Phong!
– Gì? Gì vậy? Mày làm gì vậy Linh?

Tôi tròn mắt nhìn về phía nó, nơi thằng này tỏ ra vô cùng lấm lét, tiến gần đến chỗ tôi, trên tay nó là một mảnh giấy nhỏ:

– Chị My gửi anh, em cũng không biết gì đâu, em lên đây!
– Ơ… ờ… cảm ơn.

Nói đoạn, thằng Linh cũng nhanh chóng chạy vội đi, để lại tôi vẫn còn đang ngơ ngác với tờ giấy của Uyển My gửi trên tay, khó hiểu mở ra xem. Một đoạn tin nhắn với nội dung ngắn gọn, nhưng ngắn gọn thì chưa chắc gì dễ hiểu:

“Đánh cao bên phải”

Cái quái gì vậy nhỉ?

Tôi mắt tròn mắt dẹt, xoay tờ giấy lên xuống qua lại, những mong sẽ có thêm gì đó, nhưng vẻ như là không, đó là tất cả những gì Uyển My gửi đến tôi, một đoạn thông điệp… cực kỳ khó hiểu, như kiểu huấn luyện viên chỉ dẫn học trò vậy, nhưng Uyển My có biết gì về đánh đấm đâu, lạ thật.

Trong lúc tôi còn đang phân vân, thì trọng tài đã báo hiệu hiệp 2 bắt đầu. Tôi khó khăn bước ra phía ngoài trong tiếng cổ vũ giòn giã, không quên hướng ánh mắt về phía Quỳnh và Uyển My, nơi cô bạn thanh mai trúc mã vẫn nhăn nhó lo lắng còn Uyển My lạnh như băng không có gì khác biệt. Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, nàng đã khẽ gật đầu, dường như để ngầm xác định, chính nàng là người vừa gửi mảnh giấy đó, và tôi nên nghe lời.

Ngay lúc đó, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì quá nhiều, vì hiệp 2 đã chuẩn bị bắt đầu, và tôi cũng không rõ Uyển My đang tính làm gì. Cơ mà, bây giờ, ngay lúc này, nghĩ lại, ngày đó, giá mà tôi nghe lời nàng sớm hơn, thì kết cục của trận đấu đã không bi thảm như vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 136
Ngày cập nhật 16/04/2025 05:35 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Chuyện tình buồn
Anh... Cường.... Phương đang bước lại phía tôi, hai chân như sắp khụy xuống, chưa kịp nói gì mà nước mắt đã lưng tròng, cố đưa tay lên che ngăn không khóc thành tiếng mà vô ích. Trong ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo tôi vẫn thấy lấp lánh cái nhẫn bạc “đểu” duy nhất em đeo trên tay, dù...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex nhẹ nhàng Truyện teen
Phá trinh lớp trưởng
Anh đã ngủ chưa? Có chuyện gì thế, anh đang chuẩn bị ngủ. Dưới quê vừa báo tin bác em mất. Vậy à, mất lúc nào vậy em. Bác em bảo là bác bị xuất huyết dạ dày mất lúc 12h đêm. Bình tĩnh em, thế em có định xuống đó không? Xuống chứ anh, nhưng em … Sao vậy? À không có gì, anh thấy chưa, bác em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex nhẹ nhàng Truyện sex phá trinh Truyện teen
Đụ nát lồn em Linh
Về phần thằng Vinh, nó như nín thở với những gì diễn ra trước mắt, đủ cảm xúc khó tả diễn ra bên trong nó, nhưng thật sự nó đang phấn khích một cách kinh khủng với hình ảnh dâm đãng, lăng loàn của mẹ nó. Thằng Vinh không ngờ mẹ nó thường ngày rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ nó, lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ cave Đụ lỗ đít Some Thọc tay vô đít Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm cặc Truyện móc lồn Truyện NTR Truyện sex bạo dâm Truyện sex cuckold Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba