Thế nhưng, tôi biết, khi tất cả những nỗi buồn đau này qua đi, tôi sẽ phải đứng dậy làm lại và bước tiếp trên con đường dài phía trước của mình. Tôi mới 25 tuổi, dĩ nhiên vẫn còn cả một tương lai đằng đẵng phía trước, tôi còn rất nhiều việc phải làm, không chỉ cho tôi, mà còn cho cả gia đình, người thân, mọi thứ. Tôi có thể mất vài năm để quên đi được hình bóng của Uyển My cũng được, miễn là sau những cơn bão đến điên cuồng ấy, xin trả lại cho cuộc đời tôi những phút giây bình yên mà tôi đáng được hưởng, và hẳn là cho cả những người tôi yêu quý nữa.
Chính thức, kể từ ngày hôm nay, sau khi quyết định sẽ lội ngược dòng trở lại với giải đấu võ thuật của trường, tôi tự nhận biết được rằng mình sẽ phải chăm chỉ tập luyện và thay đổi hơn nếu không muốn trở thành trò hề trước bàn dân thiên hạ. Khoảng 1 tháng gần đây, tôi gần như lơ là luôn việc tập luyện và trui rèn kỹ năng, dẫu trước đó là quãng thời gian dài chăm chỉ tập luyện. Thế nhưng, đánh đấm là kiểu kỹ năng mà nếu không được đem ra sử dụng hằng ngày, nó sẽ bị thui chột dần. Tôi biết điều đó, vì số lần tôi bỏ quên nó một thời gian dài trong đời đã chẳng còn đong đếm được nữa:
– Ái da, đau thế!
Tôi hốt hoảng giật lùi về phía sau, một tay ôm hông đau đớn sau một cước chớp nhoáng từ Thanh Ngân – con nhỏ đệ tử lì lợm:
– Đau gì mà đau, cái tội làm biếng, hứ!
– Cái con ranh này, dám đánh… sư phụ à? – Tôi nghiến răng ken két…
– Sư phụ mà làm biếng thì dĩ nhiên là phải đánh, đỡ đi!
Nói đoạn, Thanh Ngân hét lớn lao về phía tôi và liên tiếp tung ra những đòn cước hiểm khiến tôi phải vất vả lắm mới không ăn đòn. Công nhận, càng ngày, nhỏ Ngân càng tiến bộ hơn. So với chính nhỏ của cách đây hơn 1 năm, nhỏ Ngân bây giờ thân thủ đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều, quyền cước chắc nịch, đã thế còn biết tận dụng thêm nhiều đòn tay và đòn khóa được tôi chỉ dẫn, thành ra trình độ đã nâng lên 1 tầm cao mới:
– A… a…
Thanh Ngân kêu lên một tiếng ngắt quãng rồi ngã lăn ra đất sau khi nhận một đòn One Inch Punch từ phía tôi. Dĩ nhiên là khi tung đòn này, tôi chủ đích đánh nhẹ nhất có thể vào vùng đùi của Thanh Ngân và chỉ tung ra khi tôi đã bị nhỏ dồn ép đến bước đường cùng, không còn phương pháp chống trả:
– Có sao không? Lỡ… lỡ tay!
Chẳng nói chẳng rằng, nhỏ Ngân đùng đùng đứng dậy đánh tôi vào vai mấy cái đau điếng, giọng như dỗi:
– Đồ… ác độc, bắt nạt con gái!
– Ơ… ai bảo… đánh dữ quá, phản xạ thôi, hơ hơ…
– Phản cái đầu sư phụ ấy… đánh người ta trẹo chân rồi nè…
– Uầy, nhẹ lắm rồi đấy, chứ bình thường là…
– Là sao…
– Thì là… tiêu luôn chứ sao – Tôi nhún vai đáp…
– Dám hở? Chặt tay luôn đó!
Thanh Ngân vênh mũi, nghe cái giọng miền Trung của nhỏ làm tôi mắc cười không chịu được, không phải là tôi chê bai gì, nhưng nghe cứ ngộ ngộ, đáng yêu, nhưng khi giận dỗi lại khá vui tai, buồn cười:
– Hehe, thôi, cho sư phụ xin lỗi, đứng lên đi, lát mua nước cho uống…
Tôi dìu nhỏ về phía ghế ngồi, phủi bụi ở xung quanh người trước khi quay sang thằng Linh, người lúc này vẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn:
– Sao? Thử không? Vào đây luôn!
Sau quãng thời gian dài tập luyện, thằng Linh cũng quyết tâm tham gia chung cùng “người yêu hờ” và “sư phụ hờ” cho vui. Mà kể cũng thú vị, thằng này tập luyện chưa lâu lắm nhưng cũng rất có năng khiếu, tuy vậy, chỉ chưa đầy 1 năm luyện tập dĩ nhiên không thể nào là đối thủ của nhỏ Ngân chứ nói gì đến đòi hạ được tôi. Cơ mà luyện tập thì vẫn là luyện tập, đó vẫn là cơ hội cực kỳ tốt để những võ sinh mới chân ướt chân ráo có thời gian tiếp thu và trui rèn kỹ năng. Khác với tôi và Thanh Ngân đã học võ từ trước, thằng Linh chỉ đa phần luyện tập Muay Thai và gần như cách tung chiêu rất giống với thằng Trí, tuy kỹ năng và mọi thứ đều thua xa vài chục bậc. Cơ mà, được luyện tập trước với một đệ tử Muay Thai thuần túy có thể sẽ giúp tôi phần nào trong việc tiếp cận và thi triển trước đối thủ nặng ký nhất đợt này, dĩ nhiên là Trí rồi:
– Ê Trí!
– Gì?
– Đấu một ván không?
– Không!
Nó quả quyết, quay đầu về phía sau tiếp tục giảng dạy:
– Sao thế?
– Tao đợi mày ở trận chung kết!
– Hê, chắc gì thắng được đệ tử của tao mà đòi vào chung kết! – Tôi cà khịa…
– Để rồi xem, đừng có mà nhường gái nữa đấy nhé!
Thằng Trí cười nhếch mép rồi tiếp tục hướng dẫn cho các võ sinh mới, chẳng buồn để tâm đến thái độ khó hiểu của tôi. Dạo trước tôi không muốn đánh thì nó cứ một mực nài nỉ, giờ tôi muốn tỉ thí chút đỉnh thì nó lại né như né tà. Cơ mà cũng phải, với cương vị là đương kim vô địch giải đấu, Trí hoàn toàn muốn đặt một mục tiêu lớn hơn là chức vô địch, và có vẻ với cá tính của nó, thì việc đánh bại tôi rõ ràng là một cái đích uy tín và vĩ đại hơn. Thế nên, việc giấu bài trước đối thủ lớn nhất cũng là một cách khiến đối thủ đó cảm thấy dè chừng cũng như không bắt bài được bạn trước trận đánh lớn. Tôi thì hồi nào giờ cũng thường xuyên nhận xét đối thủ theo kiểu này qua thi đấu, vậy nên nó dè chừng tôi là đúng đắn lắm, hừm hừm.
Sự thay đổi tích cực của tôi trên cương vị võ thuật cũng đồng thời kéo tôi ở thực tại trở về với bản ngã của mình. Tôi đã không còn nhậu nhẹt bê tha với thằng Đức mỗi buổi tối nữa, thay vào đó, tôi tập trung vào làm việc cũng như dành nhiều thời gian hơn chăm sóc cho gia đình, ba mẹ và những người thân yêu, dĩ nhiên có cả Quỳnh và bé Min nữa:
– Bác Phong ơi, Min đói bụng!
Nhóc Min lạch bạch chạy lại chỗ tôi đang ngồi xem phim với hai bím tóc được cột gọn hai bên trông đáng yêu không tả nổi. Min bây giờ giống y như Quỳnh 20 năm trước theo trí nhớ của tôi, từ làn da trắng, nụ cười tươi cho đến gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu. À mà đến bữa nay thì Min đã không còn gọi tôi là “bác Phông” nữa khi đã chính thức chấp nhận người bác yêu quý của nó tên là Phong, công lao quá lớn của mẹ Quỳnh đấy chứ:
– Rồi, Min thích ăn món gì nào?
– Min muốn ăn bánh su kem!!! – Cô bé ngồi vào lòng tôi cười khúc khích…
– Có cho mẹ Quỳnh ăn không nào?
– Không cho mẹ Quỳnh, mẹ Quỳnh mới đánh đòn Min đó bác Phong!
Cô bé nhìn về phía mẹ, hét lớn lên đủ để Quỳnh nghe thấy rồi sợ hãi rúc đầu vào ngực tôi như để trốn tránh ánh nhìn phía xa:
– Hai bác cháu nói xấu mẹ phải không?
– Mẹ gọi kìa Min.
– Không biết… không biết gì hết… bác Phong nói đó, không phải Min đâu…
Nói đoạn, cô bé líu ríu chạy vọt xuống dưới nhà, nơi bà ngoại đang chờ sẵn:
– Chạy từ từ không ngã đó con! – Quỳnh nhắc với theo…
Sự thay đổi chóng mặt của tôi khiến Quỳnh vui vẻ hẳn lên, em không còn phải lo lắng chạy đi dắt tôi về nhà mỗi buổi tối nữa, mà thay vào đó, tôi chủ động xuất hiện nhiều hơn trước mặt em và tâm sự với em đủ thứ chuyện trên đời:
– Tự dưng anh thay đổi nhanh quá, em bất ngờ ghê, hì.
– Ờ thì… anh cũng biết là… không đúng, với cả phiền Quỳnh quá… anh… – Tôi bối rối gãi đầu…
– Anh hiểu ra là em vui rồi, anh đừng nhậu nữa nhen!
Quỳnh nói rất nhẹ nhàng, vừa mang ý nghĩa khuyên nhủ, vừa mang chút ít gì đó răn đe nhưng không áp đặt, điều này thực sự tuy rất nhỏ nhưng cũng mang một sự tác động khá lớn đối với tôi. Chí ít, ở mặt này, Quỳnh chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy phật lòng hay muốn phản kháng lại cả, vì tôi hiểu em luôn luôn muốn tốt cho tôi, và hơn thế nữa, thay vì bắt buộc, em muốn tôi tự nhận thức việc đó:
– Anh nhớ rồi… Mà Quỳnh nè!
– Dạ?
– Tuần sau… trên trường anh có tổ chức hội thao… môn võ đối kháng… anh có tham gia, Quỳnh đến xem nhé?
Ngay từ hồi bé, Quỳnh đã biết tôi là một thằng rất thích võ vẽ, đánh đấm, vậy nên, khi tôi thú nhận điều này, em chẳng những không ngạc nhiên mà còn cười hiền thích thú:
– Hì, dĩ nhiên rồi, em sẽ đến!
– Vậy tốt rồi…
– Tốt với giải đấu, hay là tốt với anh?
Quỳnh lém lỉnh nhìn tôi, những lọn tóc lơ thơ bay phất phơ, được tô điểm bằng lan da trắng ngần xinh đẹp của em khiến Quỳnh bỗng chốc trở nên rực sáng trong mắt tôi, một cô gái hoàn toàn đánh gục tôi về mọi mặt:
– Ờ thì… tốt với… – Tôi bối rối, miệng mồm lắp bắp…
– Em nghe nè…
– Với… tinh thần của anh…
Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi chỉ muốn nói rằng “dĩ nhiên tốt với anh rồi”, cơ mà miệng lưỡi cứ như tê cứng lại, chẳng thể phát ra thành tiếng:
– Xí, vậy mà cũng nói.
Quỳnh nguýt dài, lại tiếp tục với công việc của mình. Nhưng được một lúc, thấy tôi nhất thời im lặng, Quỳnh lại nhoẻn miệng cười, em nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy hy vọng:
– Sao anh im vậy?
– À… anh đang nghĩ…
– Nghĩ gì?
– Đang nghĩ… à… thì… chút nữa dẫn em đi ăn món gì đây?
Trái ngược hẳn với suy nghĩ của tôi trong đầu, Quỳnh không tỏ ra hào hứng cho lắm, em chỉ mỉm cười đầy ý nhị:
– Là anh đang mời em đi ăn tối đó hả?
– Ừ… thì… anh… đúng rồi!
– Hì hì, nhưng em không đi đâu, pleu.
Quỳnh khiến tôi ngạc nhiên tợn, không phải vì sự đáng yêu đó, mà là vì lời từ chối em dành tặng cho tôi vào lúc này, người mà tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ nói “không” với tôi kia đấy:
– Ơ… sao…
Tôi đứng chết trân tại chỗ, một phần là vì ngạc nhiên, phần nhiều khác là vì… quê xệ, chẳng biết xử lý tình huống tiếp theo như thế nào. Tôi cứ nghĩ chỉ cần mình mở miệng, thậm chí còn không cần chủ đích mời, Quỳnh vẫn sẽ đi ăn tối với tôi như thường lệ, cơ mà tôi đã nhầm, nhầm to là đằng khác. Thật tình lúc này tôi chỉ muốn đào ngay một cái lỗ thật to dưới sàn nhà mà chui xuống trốn cho đỡ nhục, lạy trời lạy phật:
– Nhưng mà thay vào đó…
Quỳnh lấp lửng câu nói của mình, em nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay vuốt khẽ lọn tóc mai bướng bỉnh và tiến về phía tôi. Quỳnh nhón chân lên, thì thầm rất khẽ vào tai tôi:
– Nếu anh chiến thắng, thì em sẽ đi ăn tối với anh, nhé?
– Ơ…
– Hì, em đi nấu cơm đây!
Tôi lại chết đứng thêm một lần nữa, nhưng lần này không phải là vì quê hay ngại, mà là vì… sự mê hoặc toát ra một cách khủng khiếp đến từ điệu bộ nhẹ nhàng mà đáng yêu của Quỳnh, nó thực sự làm tay chân tôi tê cứng lại, chẳng biết phải diễn tả làm sao nữa. Cái cảm giác này… chẳng phải là cảm giác mỗi lần Uyển My tạo bất ngờ cho tôi hay sao? Liệu rằng sau tất cả những gì đã diễn ra, tôi có thể xé bỏ trang sách quá khứ mà chấp nhận thực tại rằng, Quỳnh là người con gái hoàn hảo nhất dành cho tôi vào lúc này, và tôi thật sự chẳng nên bỏ lỡ em bằng bất cứ giá nào nữa. Tôi yêu Uyển My, điều đó không cần bàn cãi, nhưng liệu rằng… cảm xúc trong tôi lúc này, khi đối diện với Quỳnh, phải gọi là gì đây, tôi ơi?
Sự hồi phục về mặt cảm xúc của tôi tuy vậy lại không đi kèm chung với thằng bạn thân của tôi. Tôi đã có mục tiêu của mình, đã cố gắng trở lại thật nhanh để hoàn thiện mục tiêu đó, còn thằng Đức vẫn vậy, vì mục tiêu của nó hiện tại đã có người yêu, và mục tiêu mới, dường như nó vẫn tìm chưa ra. Những ngày sau đó, nó vẫn sang nhà tôi như thường lệ, nhưng không nhận được sự đồng thuận từ phía tôi, nó lại thất thểu mò ra quán ốc một mình, chẳng biết đến bao giờ mới hoàn hồn:
– Có nhiều chuyện tao rất muốn kể mày nghe, nhưng mày phải sớm quên chuyện này đi!
– Quên hay không thì cũng không phải bây giờ, tao chán lắm rồi! – Nó tựa người ra ghế, thở dài…
– Ngay từ đầu tao đã nói, dì Hạnh không thích mày đâu, tại mày không nghe thôi, ngu!
Nếu là lúc bình thường, hẳn nó đã gân cổ lên đôi co với tôi, cơ mà hôm nay lại không. Đức nhìn xa xăm ra phía ngoài, ngao ngán:
– Số tao đen như chó mực, thích ai là y như rằng người ta thích người khác…
– Cũng không hẳn, tại con mắt mù quáng của mày thôi, vì rõ ràng từ đầu, những người mày thích đều không xem mày là đối tượng, cái đó mày phải hiểu chứ – Tôi nhún vai đáp…
– Mày có được Uyển My rồi thì chẳng nói thế, hê! – Nó cười khẩy…
– Uyển My à? Không như mày nghĩ đâu!
– Là sao?
Nhắc đến Uyển My, nỗi uất ức trong lòng tôi lại dâng tràn hơn bao giờ hết, dù rằng tôi vẫn chưa chính thức nhận được câu trả lời từ nàng, nhưng trong thâm tâm, Uyển My đáng yêu của tôi ngày xưa đã biến mất, giờ chỉ còn lại hình bóng của một cô tiểu thư kiêu kỳ và vô cùng… ngạo mạn, thích chơi đùa với cảm xúc của người khác. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới gặp lại được nàng và lắng nghe câu trả lời đó, chỉ biết mỗi khi có cơ hội, tôi sẽ làm mọi thứ để cái ngày định mệnh đó đến nhanh hơn một bước.
Và rồi cuối cùng thì giờ G cũng đã điểm, hội thao toàn trường chính thức diễn ra vào ngày đầu tiên của tháng 8. Giống như lần trước, lần này giải đấu cũng sẽ diễn ra trong 4 ngày cuối tuần, từ thứ 5 cho đến Chủ nhật ở khắp các mặt trận, từ bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, bóng bàn cho đến bơi lội, cầu lông, võ thuật, thậm chí là cả esports. Lớp tôi đợt này tham gia rất nhiều bộ môn, riêng bản thân tôi thì để tập trung nhất vào mục tiêu của mình, tôi quyết định chỉ tham gia ở mảng đối kháng võ thuật chứ không đá ngang sang những trò khác. Dĩ nhiên mục tiêu lớn nhất đối với tôi vẫn là việc giành chức vô địch, và giải mã được món quà bí ẩn từ Tuyết Mai chứ không phải là… bữa ăn tối cùng Quỳnh. Tôi biết, tôi có lỗi với Quỳnh, và tôi cũng không xứng đáng nhận được sự quan tâm đặc biệt đó từ em. Thế nhưng, tôi chẳng thể nào che giấu đi những cảm xúc chân thực của mình, rằng trong đầu tôi lúc này, Uyển My vẫn là điều quan trọng và duy nhất, không có chỗ cho một người nữa, dù đó có là Quỳnh đi chăng nữa. Tôi không phủ nhận tình cảm và sự rung động tôi dành cho em, chỉ là, nó không đủ mạnh khi đứng trước những khúc mắc, những nỗi uất hận của tôi mỗi lần nhớ đến Uyển My. Tôi biết, chỉ khi nào đích thân Uyển My đứng trước mặt tôi và giải đáp toàn bộ những khúc mắc đó, tôi mới có thể đường đường chính chính mà chấp nhận sự thật, và sẵn sàng để bước những bước đi tiếp theo trên con đường đời của tôi, và vô địch giải đấu này, chính là cánh cửa ngắn nhất dẫn tôi đến con đường đó.
Tình hình thì giải đấu năm nay có số lượng người tham gia nhiều hơn hẳn so với năm ngoái, giải thưởng thì cũng xem chừng là đã được nâng cấp và trau dồi hơn vài lần. Đặc biệt hơn nữa, top 8 năm ngoái được đặc cách không cần đánh vòng sơ loại nếu tham gia, chỉ bắt đầu thi đấu từ vòng 64 người, và tôi chợt nhận ra rằng tất cả thành viên của top 8 năm ngoái đều tham gia, dĩ nhiên là bao gồm cả tôi, Ngân, Trí và:
– Ồ xin chào, khỏe chứ thằng chó?
Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trước mặt tôi, và không ai khác, lại là một thằng mà tôi chỉ muốn đấm vỡ mõm mỗi lần nó xuất hiện:
– Lại là mày, chưa chưa à con?
Nếu để dùng từ ngữ nào diễn tả về độ lì lợm của một người, có lẽ cái từ Nhật luôn luôn là từ hợp lý nhất, và nó hoàn toàn đúng khi áp dụng vào cái thằng ngu xuẩn trước mặt tôi ngay lúc này, thằng Nhật bảnh chọe. Cái thằng mà đã sút tôi muốn gãy xương hông trước khi bị Uyển My ngăn cản cho đến khi bị bản ngã của tôi đánh cho tối tăm mặt mũi cũng tại đại hội này năm ngoái. Không biết thằng này cố tình hay giả vờ quên, nhưng việc mà nó không còn theo học chung nổi với lớp tôi chính xác là vì đã bị đòn Kimura Lock của tôi ban tặng. Với cái tay gãy gập đó, không có một phép màu nào có thể tiếp tục giúp nó tiếp tục trở thành cái gai trong mắt tôi nữa, dù rằng rõ ràng tôi và nó không còn hướng về cùng một mục tiêu. Còn nhớ đợt đi Vũng Tàu dạo nọ, chính cái thằng này đã khiến tôi và Uyển My một phen sóng gió, chỉ tiếc là tôi trả đũa còn hơi nhẹ, chứ không bây giờ nó đã xanh cỏ luôn rồi không chừng:
– Hê, chừng nào chưa đập chết mày, tao vẫn còn dai lắm!
– Xem chừng mặt mày cũng còn cứng, thôi được rồi, tao sẽ xử mày sau!
Tôi nhoẻn miệng cười khinh bỉ nhìn về phía thằng Nhật rồi quay đầu bỏ đi, nơi nó cũng dường như chẳng có chút mảy may lo sợ nào, áng chừng vẫn chưa hiểu rõ được bản chất của vấn đề. Nói trắng ra thì vào năm ngoái, tôi đánh vẫn có chút nương tay với nó, vì thực sự thì ngoài việc thằng này hay phá rối tôi ra, nó cũng chưa làm điều gì quá ghê gớm khiến tôi nổi cơn điên thật sự. Thử ví dụ nếu đặt thằng Hải vào vị trí ấy, chắc tôi chỉ cần 5 phút là cho xe cấp cứu đến đón nó đi rồi. Tuy vậy, năm nay có vẻ mọi thứ sẽ khác, vì mục tiêu của tôi không còn là dạo chơi nữa, mà sẽ cố gắng hết sức để giành được chức vô địch:
– Anh Phong!
– Ơ… Quỳnh, em đến hồi nào đấy?
Niềm hân hoan trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên gấp bội khi cô Quỳnh xinh đẹp của tôi bỗng chốc xuất hiện từ phía sau với một giọng nói ngọt ngào và một vẻ ngoài đầy cuốn hút:
– Hì, em vừa đến, anh đấu chưa?
– Chưa, năm ngoái anh được top 8, nên năm nay được đặc cách vào vòng trong luôn, chắc tầm 10h mới đến anh. Mà em đi giờ này Min gửi mẹ rồi hả?
– Dạ, em gửi mẹ. Em định dẫn Min đi nữa cơ, nhưng mà nó ngủ say quá, nên thôi.
Tôi chợt ngây người một vài giây khi Quỳnh khẽ đưa tay lên vén tóc như cái cách em hay làm, không cần quá phô trương nhưng lại khiến người đối diện không sao có thể dứt ra được:
– Hì, sao anh nhìn em như vậy?
Quỳnh bẽn lẽn cười mỉm nhìn tôi, nhìn em lúc này thật sự là khiến tôi không khỏi xao xuyến. Quỳnh ăn mặc càng ngày càng giản dị, nhưng giản dị theo kiểu lịch sự, nhã nhặn và vô cùng nữ tính chứ không phải chỉ là ăn mặc qua loa. Gu thời trang của Quỳnh có thể không quá nổi bật và bắt mắt như Uyển My, thế nhưng cái thần thái ấy, gương mặt thanh tao và nụ cười ngoan hiền đó mới thực sự là thứ khiến tất cả đấng mày râu không thể rời mắt:
– Anh… không… không có gì! – Tôi lúng búng đáp…
– Hì, mặt anh nhìn không giống vậy đâu – Em cười khúc khích…
– Thôi… thôi… anh dẫn em lên tìm chỗ ngồi nè!
Nói đoạn, tôi kéo tay Quỳnh lên phía khán đài, dĩ nhiên đầu tiên là để tìm chỗ ngồi, thứ hai nữa là giúp tôi tránh được sự ngại ngùng đang dâng tràn mạnh mẽ lúc này. Quỳnh càng lúc càng xinh đẹp, càng hiền dịu hơn, điều đó chẳng cần bàn cãi. Và cái nét nữ tính dịu nhẹ đó của em càng khiến tôi mê hoặc hơn nhiều, nó không mãnh liệt như vũ bão nhưng lại thấm dần qua từng giây phút, để giờ đây, mỗi lần thấy nụ cười e thẹn của Quỳnh, trái tim tôi như muốn đập loạn nhịp không có điểm dừng.
Tôi đưa Quỳnh lên phía khán đài đã được hoạch định sẵn cho lớp tôi, nơi đã có một vài gương mặt xuất hiện từ sớm:
– A, em rể, đi đâu đó, mà… ủa, Quỳnh? – Tuyết Mai hớn hở chào tôi, cho đến khi thấy Quỳnh…
Vừa thấy Tuyết Mai, Quỳnh đã ngoan ngoãn cúi đầu chào, điệu bộ lễ phép đó không khỏi khiến tôi ngẩn ngơ thêm lần nữa:
– Dạ, em chào chị Mai, em mới đến.
– …
Tuyết Mai chợt khựng lại vài giây, không biết nói gì, chỉ trố mắt nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chào bà chị, tới sớm vậy, Quỳnh tới cổ vũ mình thôi!
– À… ừm… chào Quỳnh hen, Quỳnh ngồi đây đi!
Nói rồi, Tuyết Mai chỉ tay về phía cạnh nàng, áng chừng muốn hai đứa tôi sẽ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh. Sự thân thiện bất ngờ của bà chị bé này khiến tôi có đôi chút… ngờ vực:
– Dạ, em cảm ơn chị!
Tôi và Quỳnh cùng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Mai, theo thứ tự là tôi ở giữa, còn Quỳnh ngoài cùng:
– Như này là sao, em rể? – Tuyết Mai thì thầm rất khẽ…
– Sao là sao?
– Tính không nhận vợ nữa à?
– Hâm à, Quỳnh là người thân, không phải thế…
– Người thân, ý là… vại tương lơ?
– Là cái gì?
– Vợ tương lai.
– Uầy…
Sự lém lỉnh của Tuyết Mai làm tôi nhớ đến Uyển My, tuy rằng không thâm thúy và sâu cay như cô em gái, nhưng sự vui tính và nhiệt thành của Tuyết Mai lại dễ khiến người khác đông cảm hơn:
– Đừng nghĩ lung tung, mình vẫn vậy thôi, nhớ giữ lời đấy nhé?
Tuyết Mai cắn móng tay e ngại nhìn tôi một lát gật gù đồng ý:
– Dĩ nhiên, chỉ sợ ai đó không thắng nổi, hihi.
– Rồi bà chị xem, hê!
Tiếp xúc đã lâu, tự dưng mãi đến hôm nay tôi mới có được cái cảm giác giống như Uyển My, và vô tình tôi lại thể hiện ra một bộ mặt cũng chẳng khác gì cô bạn gái của mình là bao. Tôi cảm thấy vô cùng tự tin, vô cùng hào hứng trước những viễn cảnh sáng sủa trước mặt. Dĩ nhiên là ngoài việc tràn đầy năng lượng và chắc mẩm rằng mình sẽ đánh bại được mọi đối thủ, tôi cũng vừa giác ngộ được những suy nghĩ mà có thể Uyển My vẫn luôn nghĩ trong đầu, rằng khi bạn biết mình vượt trội hơn mọi người, tự khắc sự tự tin xen lẫn ngạo mạn của bạn sẽ được bộc lộ ra thôi.
Bọn tôi ngồi được một lát thì hội lớp tôi đã kéo đến đông đủ, từ những đứa lầm lì ít nói như thằng Duy cho đến những cái miệng không bao giờ dừng như Tuấn đá, tất cả đều đã hội họp để chuẩn bị cổ vũ cho những chiến thần lớp tôi sẽ ra sân sáng hôm nay, đầu tiên là thằng Linh và thằng Long đen. Nhỏ Ngân vốn không phải lớp tôi và cũng là một trong những đối thủ tham gia thi đấu, thế nhưng vẫn ngồi chung với bọn tôi để tiện bề bàn luận. So với năm ngoái, số lượng các bạn nữ tham gia đã nhiều hơn hẳn. Tầm này năm rồi chỉ có lác đác vài mống, nhỏ Ngân là nổi bật nhất, cơ mà năm nay đếm sơ đã được gần chục mạng, kể cũng sẽ khiến giải đấu thú vị hơn nhiều:
– Không về lớp đi mà sang đây vậy nhóc? – Tôi lèm bèm…
– Thích! – Nhỏ Ngân hếch mũi ương bướng…
– À, giỏi, dạo này hơi bị lì đấy, lát nữa sư phụ dạy cho 1 bài…
– Xí, giỏi nhào vô, năm nay đã khác năm trước! – Nhỏ Ngân thè lưỡi…
– Ừ, cứ láo cá đi, 2 đứa nhào vào một lượt cũng được!
Long đen sẽ là người mở đầu cho lớp tôi với trận đấu vòng sơ loại. Năm nay do quy định của ban tổ chức, tất cả đối thủ tham gia sẽ đều phải mặc võ phục, không cần biết là của môn phái nào, hoặc có học môn phái nào không, đều phải tự chuẩn bị quần áo riêng, ban tổ chức chỉ hỗ trợ thêm áo giáp và mũ bảo hộ, còn lại tự lo. Tôi thấy Long đen xuất phát với bộ trang phục của bộ môn Vovinam, hoàng đai tam đẳng, vậy là có thể nó đã theo luyện được vài năm, và trình độ cũng không phải hạng xoàng, hoàn toàn có thể đứng lớp dạy được. Theo như những gì mà tôi biết thì môn Vovinam này khá chú trọng đến khả năng phản xạ nhanh và linh hoạt chuyển đổi giữa tấn công, phòng thủ. Môn này không quá đặt nặng vào một vấn đề cụ thể như kiểu chuyên về chân như Karate của nhỏ Ngân hay tôi mà kết hợp moi thứ lại một cách hài hòa, từ quyền, cước, vật, khóa, đủ kiểu. Dẫu biết Long đen có thể chỉ mới học được trên dưới 5 năm, cơ mà tôi vẫn không nên xem thường bất cứ địch thủ nào.
Đối thủ của thằng Long đen lớp tôi là một thằng với trang phục Karatedo cơ bản, đai xanh da trời đậm, có lẽ là chỉ mới bắt đầu bước đến ngưỡng cửa thi đấu, hoàn toàn không đáng ngại cho lắm.
Trận đấu bắt đầu!
Long đen với thể hình vượt trội cũng như kỹ năng vượt bậc đã chủ động áp sát ngay từ những giây đầu tiên. Thằng đối thủ có vẻ khá non tay khi không tập trung phòng thủ mà chỉ chăm chăm lao lên tấn công. Chờ có thế, Long đen nhanh nhẹn lướt sang một bên tránh đòn cước từ trên xuống của thằng này, trước khi xoay người tặng cho đối thủ một quyền rất mạnh vào bên hông khiến thằng này nhanh chóng đổ gục người xuống. Trong lúc đối thủ còn chưa kịp chỉnh trang, Long đen lập tức không chần chừ lao tới dùng hai chân kẹp cổ thằng này và vật mạnh xuống sàn. Việc ra đòn được thực hiện một cách chuẩn xác và vô cùng mạnh mẽ, một tiếng “rầm” vang lên và thằng kia ngay tắp lự nằm chết ngất, không có bất cứ cơ hội nào có thể đứng đậy được nữa. Những tiếng hò reo vang lên dữ dội từ phía lớp tôi, Long đen chiến thắng dễ dàng và bước tiếp vào vòng trong, nó ngay lập tức nhìn về hướng lớp ăn mừng. Khỏi phải nói, chị bé Tuyết Mai là một trong những người vui nhất ở đây, chỉ nhìn cách nàng cười tươi vỗ tay tán thưởng là biết. Tôi không rõ lắm về mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, thế nhưng với tất cả sự tôn trọng, tôi hy vọng sẽ được thử sức với Long đen một lần, nhưng không phải là để nhường đâu đấy nhé, tôi sẽ băm hết, hứa đấy.
Trận đấu của thằng Linh diễn ra sau khoảng 15p, đối thủ của nó rất tình cờ lại là một đối thủ nữ, và dĩ nhiên không phải Thanh Ngân, vì nhỏ Ngân đang ngồi tám chuyện với Ái Quyên sau lưng tôi và Quỳnh:
– Uầy, cái đuôi của Ngân đánh với bạn nữ kìa! – Tôi chỉ trỏ…
– Chắc chuẩn bị bắt chước ai đó nhường cho xem… – Nhỏ Ngân bĩu môi…
– Ê, ai là người được nhường mà to mồm?
– Con chả cần sư phụ nhường, xí!
– Á à, được, con nhỏ này, khá quá, có bản lĩnh!
Như đã nói, Linh là một thằng khá có năng khiếu về chuyện đánh đấm. Nó tuy không phải thuộc dạng thiên tài võ học, đụng đâu nhớ đó như người khác, cơ mà luyện đến đâu, dường như Linh đều chắc tay đến đấy. Sau 9 tháng, với sự luyện tập chăm chỉ, thằng Linh cơ bản đã nắm vững các kỹ thuật ban đầu của Muay Thai như đấm, đá, cùi chỏ, gối và các phương pháp di chuyển. Tuy nhiên, việc thi đấu đòi hỏi không chỉ kỹ thuật mà còn là sự hiểu biết về chiến thuật, sức bền và khả năng ứng phó với các tình huống khác nhau trong trận đấu, mà điều này thì thằng Linh cũng được trui rèn khá nhiều, vì bên cạnh nó là một đứa đã luyện tập từ nhỏ như tôi, hoặc một con nghiện thuật khác là cô bạn gái ương ngạnh của nó nữa. Đối thủ của thằng Linh là một con nhỏ tóc ngắn, nhìn rất ngầu chứ không đơn giản là kiểu con gái liễu yếu đào tơ và cắt tóc ngắn cho đẹp. Khác với Thanh Ngân, nhỏ này tỏ ra khá bình thản và không quá căng thẳng trước trận, dù đối thủ là một đứa con gái to gấp rưỡi nó.
Trận đấu bắt đầu, nhỏ này với bộ trang phục Taekwondo, đai đen nhất đẳng, đã thể hiện sự vượt trội bằng cách nhanh chóng áp sát. Tuy vậy, với hành trang “vào đời” là rất nhiều lần thực chiến, thằng Linh nhanh như cắt né sang một bên và tung vài quyền thử lửa. Nhỏ này cũng chẳng vừa, lập tức chuyển sang đòn chân và đá vào bắp chân thằng Linh mấy cú đau điếng. Thế trận giằng co diễn ra sau đó vài phút, cho đến khi thằng Linh bất thình lình lao tới và tung một cước… triệt quyền của nhỏ kia khi nhỏ này manh nha tung cước, và điều này dĩ nhiên khiến không chỉ nhỏ mà ngay cả tôi vô cùng bất ngờ, vì đó chính là một chiêu quen thuộc trong phương pháp chiến đấu Triệt Quyền Đạo của tôi, không ngờ thằng này lại áp dụng hiệu quả nhanh như vậy. Bị mất đà, nhỏ này khuỵu xuống và không kịp phòng bị trước khi nhận vài tát của thằng Linh vào vùng mặt, dĩ nhiên chỉ là tát tính điểm, không có lực, và thắng thua đã rõ.
Một thằng chỉ học chưa đầy 1 năm Muay Thai đã có thể đánh sòng phẳng, thậm chí vượt trội hơn với một đối thủ Taekwondo khá cứng cựa, thật sự thằng Linh đã khiến tất cả phải bất ngờ, nhưng điều đó chưa phải là thứ bất ngờ nhất hôm nay.
Các trận đấu vòng loại tiếp tục diễn ra và 2 thí sinh đến từ 14205 của bọn tôi đều tỏ ra vô cùng chắc chắn cũng như hiệu quả. Long đen tiếp tục màn dạo chơi của mình sau khi quật ngã thêm một thằng khác ở trận thứ 2 và thằng Linh tuy vất vả hơn nhưng cũng lách được qua khe cửa hẹp bằng một chiến thắng nhờ đối phương bước ra ngoài vòng thi đấu. Kết quả chung cuộc, lớp bọn tôi bảo toàn nhân lực với 4 mạng để bước vào vòng 64 người. Và điều thú vị bất ngờ diễn ra khi lễ bốc thăm diễn ra:
– Cái đuôi của Ngân giỏi đấy chứ? – Tôi tiếp tục khịa đểu…
– Dĩ nhiên.
– Nhưng chưa chắc bằng cái đuôi của Quyên đâu nhé!
Ái Quyên ngồi phía sau huých vào lưng tôi:
– Nói gì đó?
– Không nhìn thấy à, kia kìa, ngay cửa thấy chưa?
– Ai?
– Cái đuôi của em đó!
Cô bé mất vài giây để nhận ra được sự có mặt của thằng Nhật bảnh chọe, cái đuôi đúng nghĩa của Ái Quyên khi mà nó dường như chưa bao giờ từ bỏ ý định tiếp cận cô em thân thiết của tôi:
– Thôi, xin người!
– Còn theo đuôi em không?
– Vẫn còn… nhưng mà nhắn tin tôi không có trả lời, nên im được mấy tháng rồi! – Bé Quyên rầu rĩ nói…
– Yên tâm đi, thằng này gặp “người yêu” Quyên là ăn cám ngay, không cần tới tụi mình!
Tôi kéo tay nhỏ Ngân vào cùng bình phẩm:
– Người yêu cái đầu ông ấy, biến đi!
– Hờ hờ, em gái tôi nay nóng nảy ghê!
Nhưng đúng là “ghét của nào, trời trao của đó”, thằng Nhật bảnh chọe đúng là đã đã đụng độ cái đuôi của một trong hai cô bạn phía trên đây của tôi, và xui xẻo làm sao, đó không phải là cái đuôi hiện tại của Ái Quyên, mà là cái đuôi của Thanh Ngân, thằng nhóc Linh lớp trưởng lớp tôi. Tôi không biết tình hình năm qua, thằng Nhật đã tiến bộ tới mức nào, cơ mà thằng Linh dường như không phải đối thủ của nó, tôi khá chắc chắn là như vậy.
Cục diện giải đấu đã được phân định khá rõ, á quân và quán quân của năm trước được chia ra 2 nhánh đấu khác nhau, và thật tình cờ, tôi lại nằm chung nhánh với nhỏ Ngân, điều đó có nghĩa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi và Thanh Ngân sẽ có thể đụng độ nhau trong trận bán kết. Đáng chú ý là thằng Linh nằm ở nhánh bên kia, cùng lúc 2 cái đuôi của Ái Quyên cũng có mặt, và có thể trò vui sẽ diễn ra ở đó.
Tuy thế, sự háo hức của tôi cũng không thể cho tôi biết một điều rằng, bước ngoặt của giải đấu sẽ không nằm ở chỗ đó, mà là từ phía… khán đài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 131 |
Ngày cập nhật | 13/04/2025 05:35 (GMT+7) |