Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Một Con Người Hai Thế Giới » Phần 4

Một Con Người Hai Thế Giới - Tác giả Võ Dạ Phong


Update Phần 4

Phần 4: CUỘC TÌNH TAY BA SAU ĐÊM CHIẾN THẮNG & NHÂN VẬT MỚI


NHÂN VẬT MỚI.

Họ tên: Marilyn Nguyễn…

Biệt danh: D. Rose (Death Rose)

Tuổi: 27 tuổi.

Quốc tịch: Người Mỹ gốc Việt.

Chiều cao: 175cm.

Tính cách: Lẳng lơ, sexy, táo bạo, cởi mở, rất thông minh, xoay chuyển tình huống rất tài tình và uyển chuyển.

Nghề nghiệp:

• Giáo viên anh văn mới về nước và dạy học tại trường THPT Gia Liêm.

• Từng là người mẫu cho nhãn hàng đồ lót Victoria’s Secret tại Mỹ.

• Một hình sự chìm trong tổ chức Interpol.

Sở trường: Có thể bất cứ thứ gì làm vũ khí để ám sát, như một điệp viên.

Đặc điểm: Luôn có lối ăn mặc “đốt mắt đàn ông” nhưng vẫn lịch thiệp và sang trọng. Mái tóc vàng và xoăn phong cách Âu – Mỹ.

Căn hộ tầng 14 – 04: 27 AM…

Thành phố chìm trong cơn ngái ngủ sau đêm không ai hay biết đã suýt bị nhấn chìm trong máu. Nhưng trên tầng cao này, ánh đèn vàng cam vẫn hắt xuống sàn nhà lát gỗ lạnh lẽo, loang lổ những dấu vết của trận chiến vừa qua – vết bầm, băng cá nhân, và cả sự mệt nhoài không lời.

S. Flash – Võ Tuấn Khanh, 18 tuổi, nhỏ con, nhưng từng cú đá của cậu có thể hạ gục cả người trưởng thành mặc giáp máy.

Giờ này, cậu chỉ mặc áo ba lỗ đen và quần thể thao mỏng, ngồi bó gối bên cửa sổ, ánh mắt không định hướng.

– “Em trai! Định ngồi đó tới sáng hả?” – Uyển Linh bước vào từ bếp, ném chiếc khăn ướt xuống ghế, mắt vẫn còn phảng phất ánh lửa của trận đánh.

Cô mặc một chiếc áo thun rộng dài đến đùi mỏng manh, lấp ló bộ ngực to tròn 90cm và nhúm lông đen tuyền hấp dẫn giữa hai chân, tóc hai bên xõa rối, tai nghe tháo ra, để lộ vành tai đỏ hồng vì nóng.

Từ phòng tắm, Tô Dương Lan Ngọc bước ra. Mái tóc buộc đuôi ngựa giờ ướt và xõa xuống lưng, bộ quần áo jeans đặc trưng thay bằng áo sơ mi trắng sơ sài vắt hờ lên người và cũng không có gì mặc bên trong, vài nút còn không cài, làn da rám nắng ánh lên dưới đèn.

– “Em cứ như thằng nhóc trốn trong giấc mơ chiến tranh. Nhưng giấc mơ đó kết thúc rồi.” – Cô nói, bước thẳng tới trước mặt Khanh, đứng bằng đôi chân trần.

Tuấn Khanh ngẩng lên.

– “Em không biết sau đêm nay… tụi mình là gì.” – Cậu khẽ thở. – “Em không muốn làm tổn thương ai hết.”

Uyển Linh bước đến từ sau lưng, ngồi xuống ghế, tựa lưng vào ghế bên cạnh cậu:

– “Thì đừng nói nữa… chỉ là vì chị yêu em thôi.” – Cô nói dạng một chân vác lên thành ghế cho lồn mở lộ ra, bàn tay kéo tay Khanh đặt lên mu lồn lông lá của mình. – “Chỉ cần… cảm nhận thôi.”

Lan Ngọc không nói, nhưng cô cởi hẳn chiếc sơ mi, để nó rơi xuống sàn mà không cần kịch tính. Cơ thể cô rắn chắc nhưng mềm mại, bộ ngực có vẻ nhỏ hơn Uyển Linh một chút nhưng vẫn đủ chết người, hấp dẫn nhất là mu lồn ở giữa hai chân chỉ có một chút lông đã được tỉa gọn gàng – từng đường nét là kết quả của năm tháng thao luyện – nhưng lúc này, lại mang theo một thứ dịu dàng khác lạ.

Hơi thở chạm nhau. Nhịp tim đập nhanh. Cái ngại ngùng bị bóp nghẹt bởi khao khát.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

04: 42 AM…

Chiếc áo ba lỗ của Tuấn Khanh bị kéo lên, lưng cậu tựa vào thành ghế, còn Uyên Linh thì đã trèo lên người cậu như một chú mèo nhỏ đầy táo bạo.

– “Em trai nhỏ con thật đấy…” – cô thì thầm sát tai, hôn nhẹ vành tai cậu. – “Nhưng nhỏ mới dễ ôm.”

Sau đó, Uyển Linh vươn thẳng người lên chìa núm vú cho Tuấn Khanh bú.

Lan Ngọc quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tay lên ngực Tuấn Khanh – đôi bàn tay mạnh mẽ ấy chẳng còn cầm súng, mà giờ vuốt ve như thể đang lần theo vết thương chưa lành.

– “Để bọn chị chăm sóc em, lần này… bọn chị cũng yêu em.” – Lan Ngọc nói, đặt một nụ hôn lên hõm cổ cậu.

Cơ thể Tuấn Khanh bị kẹp giữa cơ thể trần truồng của hai người phụ nữ lớn hơn mình đến mười tuổi. Nhưng cậu không sợ.

Chỉ có cảm giác sướng rơn đang dâng lên – và cậu là người được yêu thương, được chọn, không phải vì sức mạnh, mà vì con người thật sự bên trong lớp mặt nạ sát thủ lạnh lùng.

– “Chị Uyển Linh… chị Lan Ngọc…” – giọng Khanh nghẹn lại. – “Em…”
– “Shhh…” – Uyển Linh đặt ngón tay lên môi cậu, rồi hôn nhẹ lên đó – “Đêm nay… em là của bọn chị.” – Rồi lại đưa núm vú còn lại cho Tuấn Khanh bú.

Bàn tay và những ngón tay của Tuấn Khanh cũng đùa giỡn trên chiếc lồn ẩm ướt của Uyên Linh, còn tay kia thì xoa đều bộ ngực 89cm của Lan Ngọc.

Trong khi Lan Ngọc đã cúi xuống nắm quần Tuấn Khanh kéo xuống cho con cu cứng ngắc được bật ra. Lan Ngọc vồ lấy con cu chăm sóc tận tình, lưỡi nàng liếm quanh đầu khấc rồi sau đó cho vào miệng bú.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

04: 58 AM…

Ba cơ thể quấn vào nhau trên chiếc giường nhỏ. Mồ hôi thấm lên ga giường, tiếng rên khe khẽ vang lên như bản nhạc nền giữa đêm tĩnh mịch.

Lan Ngọc trần truồng ở bên cạnh, sờ soạng toàn bộ cơ thể nhỏ bé nhưng cứng rắn của Tuấn Khanh, môi cô kề vào ngực cậu, thì thầm:

– “Em mạnh mẽ thật đấy… nhưng cũng dễ tổn thương như tất cả chúng ta.”

Uyển Linh di chuyển bên trên, điều khiển mọi thứ như thể cô đang điều chỉnh một bảng mạch sống, con cu Tuấn Khanh đang bị lồn Uyển Linh dập rất mạnh bạo – ánh mắt vừa tinh quái, vừa khao khát. Tay cô đan vào tay Tuấn Khanh, chặt đến mức như sợ anh biến mất.

– “Đêm nay, em không cần là sát thủ.” – Cô nói, thở dốc – “Chỉ cần là thằng nhóc tụi chị yêu.”

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

05: 21 AM…

Đã không còn nhịp. Không còn phân biệt chủ – khách – ai trên ai dưới.

Cả ba như hòa tan vào nhau. Tiếng thở gấp nối tiếp nhau. Móng tay bấu vào da. Lưỡi cắn nhẹ vào cổ. Đùi kẹp vào hông.

Khanh không còn là cậu học sinh lớp 12. Không còn là S. Flash.

Cậu là người đàn ông duy nhất trong hai người phụ nữ – và họ cần cậu.

Lan Ngọc rên nhẹ, Uyển Linh cắn môi. Tuấn Khanh rướn người đụ vào lồn của Lan Ngọc đang nằm banh chân ở bên dưới nhưng ôm cả Uyển Linh nằm bên cạnh vào ngực.

– “Chị yêu em…” – Uyển Linh thốt lên, giọng run, rướn người hôn môi Tuấn Khanh.
– “Chị cũng vậy…” – Lan Ngọc cắn nhẹ vai cậu, thì thầm – “Nếu em dừng lại bây giờ, chị giết em thật đó.”

Cả ba phá lên cười – nhưng không dừng lại.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

06: 03 AM…

Cơ thể trần truồng ba người lồng vào nhau, nằm trên chiếc giường chưa kịp dọn. Ga giường nhàu nhĩ. Tấm mền vắt qua chân.

Lan Ngọc nằm bên phải, đầu tựa lên ngực Khanh. Uyển Linh nằm bên trái, tay vẫn đan trong tay cậu. Lồn của cả hai nàng vẫn còn dòng tinh dịch còn chưa khô của Tuấn Khanh.

Không ai nói. Không ai cần nói.

Chỉ có tiếng tim – ba nhịp đập xen kẽ – nhưng hòa chung một tiết tấu.

– “Sau đêm nay…” – Lan Ngọc mở lời. – “… mọi thứ sẽ không còn như trước nữa… nhưng tụi chị chấp nhận cho em có cùng lúc cả hai bọn chị… chỉ cần em yêu bọn chị.”
– “Em không cần phải áy náy trong lòng mà hãy chấp nhận bọn chị.” – Uyển Linh đáp, hôn nhẹ lên thái dương Tuấn Khanh.
– “Ừ…” – Khanh nhắm mắt, khẽ thở ra. – “Miễn là đừng rời đi.”

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

Bình minh lên.

Ngoài kia, thế giới bắt đầu một ngày mới.

Nhưng với ba người trong căn phòng nhỏ… một khởi đầu khác đang bắt đầu – dữ dội, nguy hiểm, và đầy xúc cảm – không chỉ là sát thủ và đồng đội, mà là những người tình gắn bó trong tận cùng sự sống còn.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

Hôm nay là thứ Hai đầu tuần…

Xe buýt sáng sớm – Trên đường đến trường THPT Gia Liêm…

Chiếc xe buýt màu xanh dương khựng lại nơi trạm dừng, phát ra tiếng “xịch” quen thuộc khi cửa mở ra. Buổi sáng thành phố mát rượi sau cơn mưa đêm qua, mặt đường còn đọng hơi nước, thoảng mùi nhựa ướt pha lẫn mùi đất nồng ẩm. Trong xe, vài học sinh ngồi lác đác, ánh mắt còn mờ sương buồn ngủ.

Tuấn Khanh đã yên vị ở hàng ghế thứ ba từ cửa lên, sát cửa sổ. Tai đeo tai nghe – nhưng không bật nhạc. Cậu có thói quen ấy: Cần yên tĩnh, nhưng không có nghĩa là ghét con người.

Ánh nắng đầu ngày chiếu xiên qua ô kính, khiến cậu hơi nheo mắt. Trong lòng vẫn vương lại dư âm của đêm qua – mơ hồ như một lớp sương, nhưng đủ khiến chiếc vỏ bọc lạnh lùng của cậu rạn một đường mảnh nhỏ.

Tiếng bước chân vang nhẹ trên bậc xe. Là Ngô Thanh Nguyệt. Cô bước lên với dáng đi thanh thoát, mái tóc dài khẽ lay động theo gió sớm. Gần cô thoảng mùi hương dịu nhẹ – không phải nước hoa sắc sảo, mà là mùi dầu gội thơm mát pha lẫn chút nắng đầu ngày – khiến Tuấn Khanh bất giác liếc nhìn lâu hơn một nhịp thở.

Ánh mắt cô quét qua dãy ghế – rồi dừng lại đúng chỗ cậu, đôi môi hơi cong lên nũng nịu.

– “Nè chỗ này còn trống không?”

Tuấn Khanh gỡ một bên tai nghe, khóe môi khẽ nhếch cười lại:

– “Dĩ nhiên! Ghế này lúc nào bà tới cũng chừa sẵn.”

Nghe thế, nàng nở nụ cười thật tươi, Thanh Nguyệt ngồi xuống không chút ngại ngần – như thể chiếc ghế đó từ lâu vốn đã là của cô. Một làn hương quen thuộc len nhẹ qua mũi Tuấn Khanh, khiến không gian xe buýt bỗng như thoáng đãng hơn. Cô nhìn ra cửa sổ giây lát, rồi quay sang, khều vai cậu:

– “Ông vẫn giữ cái kiểu tai nghe im ru đó hoài luôn sao?”
– “Ờ. Đeo cho có, khỏi ai làm phiền.”
– “Vậy… tui không tính là phiền hả?”

Tuấn Khanh im vài giây, liếc nhìn cô – ánh mắt chạm nhau, lặng và gần hơn mọi lần trước.

– “Bà là người duy nhất ba năm nay dám ngồi cạnh tui mỗi sáng. Còn không phiền thì ai phiền?”

Thanh Nguyệt bật cười, nhưng tim cô khẽ rung – như thể vừa có một tia sáng lọt vào góc tối mình giấu kín từ lâu.

Xe lăn bánh. Họ trò chuyện lưa thưa: Bài văn chưa làm, cô Mai Vy mới làm tóc, sân bóng còn đọng mưa. Chuyện nhỏ nhặt, nhưng với Ngô Thanh Nguyệt, chính là liều thuốc giữ nhịp cho những buổi sáng uể oải.

Khi xe rẽ vào khu dân cư Phúc Hòa, Thanh Nguyệt bỗng hỏi – giọng khẽ như gió chạm mặt kính:

– “Tối qua… ông ngủ được không?”

Tuấn Khanh hơi khựng lại, rồi gật đầu:

– “Không dễ… nhưng ổn.”

Thanh Nguyệt không nói thêm. Bàn tay khẽ siết mép áo đồng phục.

– “Tui nghĩ cả đêm…” – cô nhìn thẳng – “Nếu một ngày ông biến mất, chắc tui thấy… trống.”

Tuấn Khanh quay sang. Không phải vì ngạc nhiên, mà vì không nghĩ cô sẽ nói vậy – vào một buổi sáng bình thường, trên chiếc xe cũ đầy mùi nhựa ghế và hương tóc mát lành.

– “Bà nói gì nghe như… sắp tỏ tình vậy đó.”

Thanh Nguyệt bật cười – lần này không né ánh mắt nữa.

– “Cũng gần giống.”

Tuấn Khanh im lặng. Trong một khoảnh khắc ngắn, đầu cậu trống rỗng. Lời nói ấy, không cầu kỳ – nhưng đủ để tim cậu lỡ mất một nhịp.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

07: 21 sáng – Cổng trường THPT Gia Liêm…

Thanh Nguyệt bước xuống trước. Tay khẽ chỉnh lại cúc áo, mái tóc hất nhẹ ra sau vai. Mùi hương quen thuộc thoáng qua, theo gió. Tuấn Khanh theo sau, tay đút túi, ánh mắt không còn mơ hồ như mọi khi – mà như đang hướng về một điều gì đó chưa từng dám gọi tên.

– “Bữa nay chắc có kiểm tra đầu giờ môn Văn đó.” – Cô nói.
– “Bà lo dùm tui luôn rồi hả?”
– “Lo hồi nào giờ mà ông có để ý đâu.”

Cậu khựng một nhịp. Câu nói ấy – không trách móc, chỉ như một lời thú thật nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

07: 28 – Lớp 12A1…

Lớp học đầu tuần còn vương mùi bụi phấn và tiếng ngáp lén lút. Tuấn Khanh và Thanh Nguyệt bước vào, đi thẳng đến bàn cuối – góc cạnh cửa sổ, nơi hiếm ai chen chân.

Thanh Nguyệt đặt tập vở xuống, chìa ra một tờ giấy gấp tư:

– “Nè. Tui chép lại bài Văn cho ông. Khỏi cảm ơn.”
– “Tui còn chưa động tới mà bà lo luôn?”
– “Biết ông lười. Mai bị kêu lên đọc bài, thì đừng có liếc tui nha.”

Tuấn Khanh cầm lấy, mắt lướt nhanh – rồi khẽ cười:

– “Bà tốt với tui quá vậy. Có ý đồ gì không?”

Thanh Nguyệt nghiêng đầu, nheo mắt:

– “Có chớ.”
– “Thiệt luôn?”
– “Ừ. Để ông chịu mở lòng một chút, bớt im im cho tui dễ thở.”

Tuấn Khanh cười – không phải kiểu nửa miệng, mà là một nụ cười thật lòng, hiếm hoi.

– “Vậy chắc tui phải tập nói nhiều hơn rồi.”
– “Ừ. Vừa đủ để tui không thấy bị bỏ quên.”

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Cô Phạm Mai Vy bước vào lớp. Tà áo dài trắng ngà theo nhịp chân nhẹ lướt, để lại dư âm của hương oải hương thoang thoảng. Mái tóc đen mềm mại buông qua vai, nét mặt không trang điểm đậm, nhưng ánh mắt sâu – một vẻ đẹp đằm thắm của người phụ nữ bước qua tuổi ba mươi, vừa dịu dàng vừa bí ẩn.

– “Hôm nay các em kiểm tra một tiết. Đề đã in sẵn. Làm bài nghiêm túc, không trao đổi. Cô sẽ ngồi tại bàn giáo viên để quan sát.”

Giọng nói quen thuộc, không lớn, nhưng thấm sâu – như mưa ngấm vào đất.

Khi phát đề, cô đi từ dãy đầu xuống cuối. Mỗi bước chậm lại dần, cho đến khi tới bàn cuối bên cửa sổ – nơi có ba ánh nhìn đang sẵn chờ nhau: Một người thờ ơ, một người dè chừng, một người kìm nén.

Ngô Thanh Nguyệt ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn. Mái tóc đen dài khẽ lướt ngang má, ánh nhìn dịu dàng nhưng không thiếu đi sự sắc sảo. Cô luôn thế – giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng trái tim lại dễ xao động nhất khi ở cạnh Tuấn Khanh.

Cạnh cô, Võ Tuấn Khanh nửa ngả người ra sau ghế, một tay xoay bút, tay kia đặt hờ trên mặt bàn – tư thế lười nhác thường thấy, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự chú ý khi cô giáo Mai Vy tiến tới.

– “Làm bài nghiêm túc nhé.”

Giọng cô dừng lại nơi bàn hai người.

Thanh Nguyệt ngước lên, đón ánh mắt cô giáo. Cô mỉm cười nhè nhẹ – lịch sự, nhưng trong ánh mắt có một tia ngầm hiểu, như thể cảm nhận được điều gì đó không bình thường đang diễn ra.

Cô Mai Vy đưa đề cho Thanh Nguyệt trước, rồi nhẹ nhàng đặt tiếp một tờ trước mặt Tuấn Khanh.

Khoảnh khắc đầu ngón tay cô lướt gần tay cậu, Tuấn Khanh nhìn lên, ánh mắt chạm vào mắt cô. Không dài, nhưng đủ lâu để Thanh Nguyệt cảm nhận rõ sự chuyển động nhỏ nơi không khí giữa hai người – một điều mà không ai nói ra, nhưng Thanh Nguyệt thì thấy rõ.

– “Cô nhìn kỹ vậy… em run tay bây giờ.”

Tuấn Khanh nói khẽ, nửa đùa, nửa thật.

Cô Mai Vy không đáp, chỉ khẽ xoay người, để lại sau lưng một làn hương dịu nhẹ của Chanel Chance Eau Tendre – mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng như gió đầu xuân. Tà áo dài khẽ căng nơi bờ vai, như thể có điều gì đó cô đang giữ mãi trong lòng, chưa thể buông.

Thanh Nguyệt nhìn nghiêng sang Tuấn Khanh, giọng nhỏ vừa đủ nghe pha một chút ghen tuông tinh tế:

– “Ông đùa với cô hoài, lỡ người ta hiểu thiệt thì sao?”
– “Người ta là ai?”

Tuấn Khanh đáp, không nhìn lại.

– “Thì còn ai nữa…”

Thanh Nguyệt mím môi, rồi cụp mắt xuống, tay siết nhẹ mép giấy.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

07: 43 – 12 Phút sau khi phát đề…

Lớp học chìm vào tiếng bút viết và hơi thở lặng lẽ. Thanh Nguyệt viết đều tay, nét chữ tròn trịa như tính cách cô – cẩn thận, dịu dàng, và luôn đúng mực. Mỗi dòng cô viết như một phép cân bằng – giữa trái tim đang rung lên, và ánh mắt cô vẫn thấy ở góc khuôn mặt bên cạnh.

Tuấn Khanh thì khác – tựa lưng, viết nhanh, lơ đễnh mà đầy bản năng. Nhưng thỉnh thoảng, cậu ngẩng lên, nhìn về phía cô giáo – và rồi như chợt nhớ ra, liếc sang Thanh Nguyệt, bắt gặp ánh mắt cô đang dõi theo.

Thanh Nguyệt vội quay đi, nhưng tim cô không quay theo được.

Ở phía bục giảng, cô Mai Vy ngồi yên. Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại vô thức dừng nơi ba người cuối lớp. Không rõ cô đang nhìn ai – hay nhìn khoảng cách giữa họ, nơi cảm xúc đang dần dâng lên như nước ngập chân ghế.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

07: 57 – Gần cuối giờ kiểm tra…

Cô Mai Vy đứng dậy, bước xuống cuối lớp. Áo dài khẽ bay – mùi nước hoa Chanel Chance Eau Tendre cũng cứ thế in dấu những nơi cô đi qua, bước chân chậm, lòng ngực lại tràn những nhịp đập không tên.

Dừng lại bên bàn cuối, cô liếc qua bài của Thanh Nguyệt trước – nét chữ gọn gàng, bài làm dài gần kín trang. Cô khẽ gật đầu hài lòng, nhưng không nán lâu.

Ánh mắt cô dừng lại nơi bài của Tuấn Khanh – nơi những dòng chữ nghiêng ngả nhưng đầy cảm xúc. Tuấn Khanh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô. Họ nhìn nhau – không tránh né.

Thanh Nguyệt quay sang. Cô không lên tiếng, chỉ nhìn. Và cô thấy rõ – điều gì đó giữa họ không còn là khoảng cách của “cô – trò” đơn thuần. Nó mờ mịt… và lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

08: 12 – Hết giờ…

– “Các em nộp bài theo tổ. Xếp gọn, để lên bàn cô.”

Không khí trở lại rộn ràng. Tiếng ghế kéo, tiếng thở phào, tiếng xì xào nho nhỏ. Thanh Nguyệt gom bài tổ mình, Tuấn Khanh thì vẫn chậm rãi – như cố giữ thêm chút gì chưa buông.

Cậu là người nộp sau cùng. Khi đặt bài lên bàn, Tuấn Khanh chậm rãi nói:

– “Cô thấy bài em viết… có thành thật không?”

Mai Vy mở bài lướt qua. Dưới cùng trang giấy là một dòng chữ nghiêng nhỏ:

– “Cô từng dạy rằng: Cảm xúc thật thì không cần giải thích. Em hy vọng… cô vẫn tin điều đó.”

Cô khựng lại. Ngước nhìn, nhưng Tuấn Khanh đã quay về chỗ.

Thanh Nguyệt đón lấy ánh nhìn của cậu, khẽ hỏi:

– “Ghi gì mà lâu vậy chứ?”
– “Chút… lòng thật.”

Cậu đáp, không giấu.

Thanh Nguyệt im. Nhưng trong lòng, một cơn gió khẽ thổi qua, lạnh mà trong.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

09: 25 – Sân trường THPT Gia Liêm – Giải lao giữa giờ…

Sân trường rộn ràng tiếng bước chân và tiếng cười nói. Gió thổi lật tung mấy tà áo đồng phục, quẩn quanh mùi nắng mới và hương bạch đàn từ hàng cây phía sau dãy phòng học.

Võ Tuấn Khanh tựa người vào lan can hành lang tầng hai, mắt dõi theo khoảng sân phía dưới. Tay đút túi quần, dáng đứng tưởng như lơ đãng – nhưng ánh mắt lại không bình yên như vẻ bề ngoài. Hai tiết Văn vừa rồi trôi qua không dài, nhưng cảm giác có ba ánh mắt chồng lên nhau – một của cô giáo, một là của chính cậu và một của cô bạn thân hay trên cả bạn thân… cậu cũng không biết nữa – khiến tâm trí như trượt mãi trong mê cung không lối ra.

Tiếng bước chân nhẹ đằng sau. Cậu chẳng cần quay đầu cũng biết là ai.

– “Ông giỏi quá ha.”

Ngô Thanh Nguyệt lên tiếng, giọng đều đều nhưng ẩn dưới đó là một tầng sóng nhỏ đang chực vỡ.

– “Giỏi gì?”

Cô dựa tay lên lan can cạnh cậu, mái tóc dài buông xõa phất nhẹ theo gió, vài sợi lòa xòa che nửa gương mặt. Ánh mắt cô nghiêng nghiêng, liếc sang cậu – như một lời trách móc mà không muốn nói thành lời.

– “Giỏi diễn. Giỏi vô tâm. Giỏi luôn cả chuyện… làm người khác thấy mình không là gì.”

Tuấn Khanh im. Gió luồn qua áo đồng phục, mát lạnh mà khiến sống lưng cậu nóng lên.

– “Ý bà là… chuyện trong lớp hồi nãy?”
– “Tui đâu có nói gì đâu.”

Giọng cô bỗng khẽ lại, bàn tay kéo nhẹ vạt áo đồng phục, như trẻ con giấu giếm lỗi lầm.

– “Tui chỉ thấy lạ. Mà lạ hoài… thì mỏi.”

Tuấn Khanh quay sang, nhìn cô gái bên cạnh – ánh mắt trách móc lại còn rưng rưng chút nước long lanh, chỉ là một sự tổn thương nhỏ, như ai đó vô tình giẫm lên vết xước chưa lành. Khóe mắt cô ửng đỏ. Không hẳn khóc – nhưng ươn ướt, và ấm ức.

– “Tui thấy rõ mà. Lúc cô Mai Vy đi xuống, lúc ông nhìn cô lâu hơn bình thường…”

Cô nói rồi quay mặt đi, mắt nhìn xa xuống sân trường, giọng điệu có chút hờn ghen, nhưng cô vẫn luôn tinh tế đúng như tính cách của cô.

– “Mà thôi. Không có gì đâu. Mấy chuyện đó, ông chắc quên nhanh lắm.”

Tuấn Khanh khẽ thở dài. Cậu đưa tay khều nhẹ vạt tóc bên má cô, giọng cất lên nhẹ hơn gió:

– “Bà… đang ghen đó hả?”

Thanh Nguyệt giật tay áo, mím môi:

– “Tui không có ghen! Tui chỉ… thấy hơi buồn. Mà buồn chút thôi!”
– “Ờ, buồn chút thôi mà xém khóc luôn kìa.”
– “Ông dỗ đi thì tui hết.”
– “Ai nói ghen rồi còn đòi được dỗ nữa.”
– “Thì… ông cũng đâu có nói ông vô tội.”

Tuấn Khanh bật cười – nhỏ thôi, nhưng ấm. Cậu nghiêng đầu, ghé sát hơn:

– “Bà biết không… lúc cô Mai Vy đứng đó, tui cũng nhìn.”

Thanh Nguyệt hơi khựng lại. Câu nói này, nếu dừng ở đó thì thật sự đau.

Nhưng cậu tiếp:

– “Nhưng không phải vì cô. Mà vì ánh mắt bà đang nhìn tui từ bên cạnh. Nhìn rõ như tia sáng giữa trời âm u. Làm sao tui ngó lơ cho được.”

Thanh Nguyệt chớp mắt, tay khựng lại, rồi nhẹ nhõm đến mức gần như… chảy tan.

– “Thiệt không?”
– “Thiệt. Sáng giờ có ba ánh mắt đáng nhớ… của bà, của cô Mai Vy, và của tui – đang ráng tìm cách nói ra sao cho không ai bị tổn thương.”

Thanh Nguyệt quay sang. Đôi mắt ươn ướt khi nãy giờ ánh lên một nụ cười, dù còn ngại ngùng. Cô khẽ đẩy tay cậu:

– “Vậy sao nãy nhìn cô kỹ vậy?”
– “Ờ… để dò xem bà có giận thật không đó mà.”
– “Xạo.”
– “Vậy cho tui nói thiệt nè…”
– “Gì?”
– “Tui thích nhìn bà hơn. Nhưng nhìn lén thì dễ bị phát hiện.”

Cô bật cười – nhỏ, khẽ, nhưng lòng nhẹ đi hẳn. Đôi má đỏ hồng lên, không biết vì nắng hay vì điều gì đó mềm mại vừa được chạm vào.

Gió lại lùa qua hành lang, lần này không lạnh nữa.

– “Nếu mai bà giận tiếp…”
– “Sao?”
– “Tui sẽ dỗ tiếp.”

Thanh Nguyệt mỉm cười – ánh mắt như thể chưa từng ghen, chỉ có thương.

– “Vậy… mai tui giận nữa.”
– “Giận cả đời tui cũng dỗ.”

Cô cười, tựa đầu vào vai Tuấn Khanh nũng nịu, khẽ thở ra:

– “Tui không cần ông hứa gì hết. Chỉ cần sáng mai… tui vẫn là người được ngồi cạnh.”
– “Ừ. Nhất định là vậy.”

Tuấn Khanh đưa tay, gỡ một cọng tóc vương bên má cô – lần chạm nhẹ nhàng, như thay cho một lời: “Tui ở đây.”

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

Tiếng chuông vang lên. Giờ ra chơi khép lại. Nhưng cảm xúc… chỉ vừa bắt đầu.

Từ một chút ghen – hóa một chút thương.

Từ một lời trách – hóa thành một lời chạm.

Trong lòng mỗi người, khẽ nhen lên một góc nhỏ… để dành cho nhau.

Ở cuối lớp 12A1, Tuấn Khanh và Thanh Nguyệt ngồi cạnh nhau.

Cậu con trai với ánh mắt thường ngày trầm lặng nay lại thoáng hiện một nụ cười mơ hồ như gió lướt qua mặt nước.

Còn cô gái, gương mặt ửng hồng như ánh chiều tà, nhẹ cắn môi khi trút hết nỗi lòng từng âm ỉ giấu trong cơn ghen vu vơ.

Cả hai đã soạn sẵn sách vở cho tiết học Anh Văn kế tiếp.

Thì…

“Cộc… cộc… cộc…”

Âm thanh gót giày cao gót vang đều trên nền gạch, chậm rãi mà sắc lạnh như nhát dao cắt qua không khí.

Cửa lớp mở ra…

Marilyn Nguyễn – cô giáo mới nhận lớp – một người Mỹ gốc Việt vừa trở về quê hương – đôi chân thon dài như một siêu mẫu cao 175cm, bước vào như một cơn gió khác lạ giữa khung trời giáo điều.

Mái tóc nhuộm Ash Blonde Ombre buông xõa, chuyển màu từ xám tro lạnh lùng đến ánh vàng nóng bỏng, tạo thành vầng hào quang rực rỡ bao quanh gương mặt sắc sảo.

Cặp kính tri thức mỏng che giấu ánh mắt lẳng lơ, ngập ngụa những lớp sóng xô ẩn ý phía sau.

Trang phục?

Là một tuyên ngôn không lời.

Chiếc váy ôm sát đen tuyền không thể ngắn hơn được nữa, đường may khéo léo nâng đỡ từng đường cong như được đo ni đóng giày cho chính cơ thể cô.

Chiếc áo vest công sở màu đen – cố tình không cài khuy – để lộ bên trong là áo ống trắng mong manh, mỏng đến mức chiếc bra ren đen quyến rũ bên dưới cũng không cần giấu.

Cổ áo khoét sâu, để lại khoảng trống vừa đủ để trí tưởng tượng của những ánh mắt non trẻ trong lớp trượt dài không phanh.

Mỗi bước đi của cô là một sự tính toán.

Mỗi cái liếc nhẹ qua lớp là một vũ khí.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch cong lên, ánh mắt như vuốt ve từng học sinh một lượt – cho đến khi dừng lại ở cuối lớp… nơi Tuấn Khanh ngồi.

Một thoáng im lặng.

Cô khẽ mỉm cười.

Không phải nụ cười thân thiện của một giáo viên… mà là nụ cười đầy chủ ý của một kẻ thích khám phá điều bí mật.

Ánh mắt Marilyn lướt qua cậu học sinh có đôi mắt lạnh – như muốn lột từng lớp mặt nạ che giấu thứ gì đó thú vị phía trong.

“Thật là một chàng trai… thật đáng để chơi một ván.”

– “Good morning class!”

Giọng nói không to, nhưng từng âm rơi xuống như bản nhạc jazz trong hộp đêm ảo mộng, như nước đá nhỏ vào ly whisky – lạnh, êm và khó đoán.

Cả lớp đơ ra mất vài giây.

Chỉ có Tuấn Khanh – ngồi bàn cuối – là vẫn bình thản. Nhưng ngón tay cậu bất giác siết nhẹ. Vì cậu biết: “Người phụ nữ này… không đơn giản chỉ là giáo viên tiếng Anh.”

Cô ấy nhìn thấy cậu – không phải bằng đôi mắt, mà bằng bản năng của một kẻ từng sống trong bóng tối.

Marilyn chậm rãi bước về bục giảng, tay nâng một quyển sách giáo trình, nhưng không đọc ngay.

– “Tuấn Khanh,” – cô gọi, mắt không rời cậu – “Em dịch giúp cô câu này:

“Behind every mask… there is a truth waiting to be revealed.”

– “Đằng sau mỗi chiếc mặt nạ… là một sự thật đang chờ được hé lộ.” – Khanh đáp, giọng đều, ánh mắt không né tránh.

Cô khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

Nhưng ở bàn gần đó, Ngô Thanh Nguyệt khẽ cau mày.

Cô không ghen. Ít nhất là cô nghĩ vậy. Nhưng có gì đó không ổn – ánh nhìn lạ thường giữa giáo viên và bạn cùng bàn, câu nói mơ hồ về “mặt nạ”… và cảm giác bản thân đang bị đặt ra ngoài một điều gì đó lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

10: 25 AM – Listening Practice…

Căn phòng tối lại, máy chiếu bật sáng – chiếu đoạn video về một đặc vụ Interpol đang truy sát một sát thủ mang mặt nạ.

Trong ánh sáng mờ nhòe, Marilyn lướt chậm giữa các dãy bàn – đôi guốc cao chạm nhẹ nền gạch, gợi cảm mà không phô trương, mùi nước hoa quyến rũ đủ giết chết tâm hồn mọi tên đàn ông. Khi đến sát bàn Tuấn Khanh, cô dừng lại.

– “Silver Flash… nghe hay thật. Nhưng em có khi nào… nhớ cảm giác được sống thật là mình không?” – Giọng cô chỉ đủ để hai người nghe.

Tuấn Khanh không quay đầu lại.

– “Tôi chưa từng được sống đúng là mình… thì nhớ làm gì?”

Câu trả lời khiến Ngô Thanh Nguyệt ở bàn bên khẽ chấn động. Cô không nghe hết – chỉ nghe loáng thoáng, nhưng cũng đủ khiến trái tim đập lệch một nhịp.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

10: 52 AM – Cuối tiết…

– “Trước khi hết tiết, các em viết một đoạn ngắn: Behind your mask – what lies within?” (Đằng chiếc mặt nạ của bạn… có gì bên trong?)

Marilyn vẽ lên bảng hình ảnh một chiếc mặt nạ nửa mặt – nửa trái tim.

Một hoạt động bình thường trong tiết học, nhưng ánh mắt cô khi nhìn Tuấn Khanh lại không bình thường chút nào.

Cô đọc chậm bài viết của Ngô Thanh Nguyệt trước lớp:

– “Behind my smile… is a storm I choose not to show.”

(Đằng sau nụ cười của tôi… là một cơn bão mà tôi chọn không để lộ ra.)

Một cơn sóng lặng. Ngắn. Nhưng khiến Tuấn Khanh quay sang liếc nhìn cô gái bên cạnh – người luôn mỉm cười, nhưng dường như đang phải chống chọi với thứ gì đó lớn hơn cả nỗi cô đơn.

Còn bài của Tuấn Khanh, Marilyn không đọc to.

Cô chỉ lặng nhìn, rồi gật đầu nhẹ.

– “I”m not hiding. I’m just protecting what’s still good in me.” – Cô lẩm nhẩm như đang xác nhận lại chính mình.

(Tôi không trốn tránh. Tôi chỉ bảo vệ những gì vẫn còn tốt đẹp trong tôi thôi.)

– “See you next time. Và nhớ lấy – ngay cả hoa hồng cũng có gai. Nhưng một vài… thì tẩm độc.”

(Hẹn gặp lại)

Câu cuối cô nói khi đã bước ra khỏi lớp, mắt vẫn hướng về phía Tuấn Khanh – và một thoáng… nhìn cả Thanh Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

11: 05 AM – Phòng giáo viên – Khu nhà C…

Cánh cửa lớp khép lại sau lưng cậu – nhẹ đến mức chẳng ai bên ngoài để ý.

Tuấn Khanh chưa kịp xoay người, thì thân thể đã khựng lại.

Một bàn tay mềm, lạnh dịu nhưng đầy uy lực, áp lên ngực cậu – giữ chặt cậu tựa lưng vào mặt gỗ lạnh phía sau. Hơi thở có mùi cà phê đá pha bạc hà – gợi cảm, khó quên – phả sát bên tai.

– “Thế giới này chán thật đấy…” – Giọng nữ vang lên, trầm ấm như mật rót – “Đến cả một sát thủ cấp S… cũng phải đóng vai học sinh ngoan suốt ba năm ròng.”

Marilyn Nguyễn. Death Rose.

Cô giáo mới – đồng thời cũng là cựu người mẫu đồ lót nổi tiếng tại Mỹ, và là đặc vụ chìm của Interpol.

Cô không đợi cậu trả lời, chỉ nghiêng người sát lại – làn da trắng óng ánh dưới lớp áo sơ mi ôm sát, mái tóc vàng xoăn uốn sóng đổ xuống bờ vai, thơm nhẹ mùi hoa hồng đen và nước xịt Victoria’s Secret.

– “Tôi không đến để điều tra em đâu… S. Flash.” – Cô vừa nói vừa khẽ chạm móng tay đỏ lựu dọc theo xương hàm sắc lạnh của cậu – “Tôi đến… vì tò mò.”
– “Tò mò vì sao một sát thủ của công lý… lại chọn cách ẩn mình trong lớp học… chỉ để lặng lẽ bảo vệ một người – thay vì kết liễu kẻ ác như em vốn làm.”

Tuấn Khanh giữ ánh mắt lạnh lùng. Nhưng cổ họng đã khẽ chuyển.

– “Lệnh từ tổng bộ. Nhưng lý do thật sự… là vì cô ấy.”

Marilyn mỉm cười – không ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu, môi khẽ lướt gần cằm cậu – đủ gần để tạo ra điện, nhưng không chạm. Một khoảng cách khiêu khích đầy chủ đích.

– “Cô ấy tên là… Ngô. Thanh. Nguyệt… đúng không?”

Tuấn Khanh không xác nhận. Nhưng cái siết nhẹ bả vai, cái nhìn sâu hút vào vô thức – đã nói hết.

Marilyn buông tay khỏi ngực cậu, nhưng hai tay lại vòng lên sau cổ, kéo sát lại – như người tình, như đồng đội, như đồng lõa.

– ‘Em giết – nhưng không giết người vô tội.

Em ẩn thân – nhưng không trốn tránh lý tưởng.

Em bảo vệ… bằng cách ngồi cạnh cô ấy ba năm trời, như một cái bóng âm thầm.

Chết tiệt, em làm tôi tò mò hơn mức tôi cho phép bản thân.’

Từ bên trong lớp áo khoác lụa mềm, Marilyn rút ra một huy hiệu bạc hình hoa hồng quấn lưỡi hái – biểu tượng của Dark Destiny – và cài hờ lên ve áo cậu.

– “Death Rose – người từng giết một kẻ hiếp dâm bằng một nụ hôn bôi độc, từng bắn xuyên cốc rượu để hạ sát trùm buôn người giữa tiệc rượu. Nhưng hôm nay… tôi không đến để giết ai.”

Cô rướn người gần hơn, sát đến mức môi cô gần chạm vành tai Tuấn Khanh.

– ‘Tôi đến… để đứng bên cạnh em.

Nếu một ngày – em khiến tôi cũng muốn bảo vệ em như cách em bảo vệ cô gái kia… thì sao, S. Flash?’

Tuấn Khanh nhìn thẳng – lần đầu không phòng bị, không phản kháng. Ánh mắt ấy… là ánh mắt của một người quen sống trong bóng tối, nhưng đang ngỡ ngàng vì có người muốn bước vào đó cùng mình.

Marilyn khẽ bật cười – không quyến rũ, mà rất thật lòng.

– ‘Ba người con gái sẽ đứng sau lưng em.

Một – là tôi, hoa hồng có độc.

Hai – là cô gái mang tên Nguyệt, người đã ngồi cạnh em ba năm mà chưa từng hỏi em là ai…’

Cô lùi nhẹ, ánh mắt chuyển sắc – từ mê hoặc sang nghiêm nghị, như thể đang điểm danh trong sổ mật lệnh.

– ‘Và ba – là hai đàn chị mà em từng cùng chiến đấu.

Eyes Hawk – Tô Dương Lan Ngọc – tay bắn tỉa huyền thoại, từng bắn xuyên hai lớp bê tông để giải cứu một bé gái trong vòng ba giây.

Blackqueen – Trần Ngọc Uyển Linh – nữ hacker từng phá sập một mạng lưới buôn người ở Đông Âu chỉ trong một đêm.’

Cô nghiêng đầu, ánh mắt như lưỡi dao gọt thẳng vào tim người đối diện.

– ‘Cả hai từng là sát thủ – nhưng giờ là chiến binh bóng tối của công lý.

Còn tôi… thì khác.

Tôi từng là người mẫu – từng là cảnh sát ngầm – và giờ là người đàn bà muốn chiến đấu kề vai bên em, trong cả bóng tối lẫn ánh sáng.’

Marilyn kéo cổ áo cậu lại – như thể đính lại một mảnh linh hồn.

– ‘Tôi không đến để thay thế họ.

Tôi đến… để bổ sung.’

Và rồi, khi hơi thở của cô chạm lên môi dưới cậu chỉ một khe hở, cô thì thầm:

– ‘Câu hỏi duy nhất là…

Em có đủ dũng cảm để tin tôi – như đã từng tin họ?’

Hàng ghế đá sân trường dưới tán cây bàng che bóng mát.

Giờ tan trường đã lâu nhưng nàng vẫn ngồi đó như đang chờ đợi ai đó.

Ngô Thanh Nguyệt ngồi tựa vào thành ghế, ánh nắng chiều xiên qua những kẽ lá chiếu lên mái tóc dài, khiến từng sợi lấp lánh như được dát vàng.

Mắt cô nhìn vào một khoảng không trên sân trường, nơi những học sinh đã đeo túi xách rời khỏi trường, ánh mắt như dừng lại ở một nơi rất xa.

Tiếng bước chân không gấp không chậm vang lên phía sau.

Tuấn Khanh.

Cậu đứng cạnh cô – không một lời chào, không một tiếng xin lỗi. Nhưng Nguyệt không cần. Cô đã quá quen với cái im lặng mang theo sự hiện diện ấy – âm thầm, nhưng luôn đúng lúc.

– “Tui không hỏi ông đi đâu.” – Cô cất giọng, vẫn nhìn về phía xa.
– “Vì tui biết… ông luôn quay lại.”

Tuấn Khanh không đáp. Nhưng tim khẽ rung một nhịp.

– “Tui đứng đây… không phải để giữ ông lại.” – Thanh Nguyệt nghiêng đầu, mái tóc khẽ bay trong gió – “Mà là để ông biết… dù đi đâu, vẫn có người hiểu ông đang chiến đấu vì điều gì.”

Tuấn Khanh quay sang. Trong ánh mắt cậu, có thứ gì đó không phải là áy náy… mà là sự biết ơn.

– “Thanh Nguyệt! Bà…”
– “Tui xin lỗi, nhưng chuyện giữa ông và cô Marilyn tui đã nghe hết rồi.” – Cô nói, bình thản nhưng lại cong môi lên giải thích thêm – “Nhưng tui không có cố ý nghe lén đâu à nghe… từng chữ. Từ lúc cô ta bước đến gần, đến khi ông không từ chối… cũng không hứa hẹn.”

Tuấn Khanh khựng lại. Cậu không định giấu. Nhưng cậu cũng không nghĩ… cô lại chứng kiến mọi thứ.

– “Tui thích ông, nhưng tui không ghen vô cớ.” – Thanh Nguyệt tiếp lời, lần đầu quay lại nhìn cậu – ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng cứng cáp như thủy tinh.
– “Tui không trách ông. Cũng không hỏi ông chọn ai. Vì tui biết, nếu một ngày ông không còn là S. Flash – thì ông cũng vẫn là người đã từng quỳ gối bảo vệ tui khỏi những tên bắt cóc trước đó.”

Tim Tuấn Khanh chợt siết lại.

Thanh Nguyệt rời khỏi ghế rồi bước một bước đến gần ôm Tuấn Khanh, rất nhẹ – gần như không mang theo ý định cầm giữ, mà chỉ để… lắng nghe.

– “Ông sống trong bóng tối, nhưng chưa từng để nó nuốt trọn mình. Vậy nên… đừng để những người đi bên cạnh làm ông quên mất điều đó.”
– “Eyes Hawk, Blackqueen, Death Rose – ai cũng mạnh mẽ hơn tui.” – Cô mỉm cười, một nụ cười không so bì, không tổn thương.
– “Nhưng chỉ tui đã từng thấy ông yếu đuối. Từng thấy ông khóc… khi không ai biết. Và tui chưa từng kể với ai cả.”

Câu nói cuối như một lời tuyên thệ – nhẹ nhàng, nhưng khắc sâu hơn bất cứ điều gì khác.

Tuấn Khanh ngước mắt nhìn lên Thanh Nguyệt. Không phải bằng ánh mắt của một sát thủ, cũng không phải của một đứa trẻ bị tổn thương. Mà là của một người đàn ông đang học cách tin tưởng, sau tất cả những vết sẹo.

– “Tui không cần ông chọn ai hết.” – Thanh Nguyệt lặp lại, nhưng lần này cô đẩy Tuấn Khanh ra một chút, khẽ đặt tay lên ngực cậu – nơi trái tim vẫn đập đầy thận trọng.
– “Tui chỉ cần biết… ông là ai – khi không đeo mặt nạ.”

Tuấn Khanh nhắm mắt lại một giây. Và trong khoảnh khắc đó – cậu hiểu.

Không cần phải thề hứa. Không cần dằn vặt hay trốn chạy.

Chỉ cần một người chịu đứng lại, dù biết cả quá khứ của cậu là những vệt máu lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện Một Con Người Hai Thế Giới tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-con-nguoi-hai-the-gioi/

Ngô Thanh Nguyệt quay đi, không níu kéo – cũng không để lại một giọt nước mắt nào.

Nhưng chính khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên sau rất lâu, Tuấn Khanh thấy mình được tha thứ – và được tin tưởng – không bởi một nhát kiếm, cũng chẳng cần đến bất kỳ viên đạn nào. Chỉ là… được tin, vì chính con người thật của mình.

Cậu bước tới, chẳng kịp nghĩ gì nhiều. Một tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía mình, rồi ôm nàng thật chặt.

Gò má cậu vùi vào lồng ngực ấm áp của cô gái cao hơn mình một cái đầu – như một cậu bé ôm lấy cả bầu trời từng che chở cho mình suốt ba năm qua.

Giọng Tuấn Khanh run run:

“Cảm ơn bà… Ba năm trung học… bà là người duy nhất luôn quan tâm tui… hiểu tui… chưa từng hỏi tui là ai, cũng chưa từng rời bỏ tui… Bà là người quan trọng nhất đời tui…”

Cậu ngẩng lên, đôi mắt ánh lên những xúc cảm chưa từng gọi thành lời:

“Tui yêu bà… Thật lòng yêu!”

Thanh Nguyệt khựng lại.

Cô vốn nghĩ mình đã quen với ánh nhìn ấy – ánh nhìn của một chàng trai lạc lõng giữa thế giới – nhưng hôm nay, ánh nhìn ấy khiến tim cô như siết lại.

Cô cắn môi, cố ngăn tiếng nấc, nhưng rồi cũng chẳng thể kìm lâu hơn. Nước mắt tuôn ra, từng giọt – nặng như lời tỏ tình không ngờ tới – và cũng thật nhẹ… vì cuối cùng, hai trái tim đã tìm được về phía nhau.

– “Tui biết… sau này sẽ có người khác bước vào đời ông. Nhưng ông phải nhớ, người đầu tiên hiểu và ở bên ông… là tui. Nên dù ông yêu ai cũng được… miễn là đừng quên tui còn tồn tại trong tim ông.”


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.cc, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Một Con Người Hai Thế Giới
Tác giả Võ Dạ Phong
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện 18+, Truyện xã hội
Tình trạng Update Phần 4
Ngày cập nhật 28/07/2025 01:12 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Võ Dạ Phong

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - sex viet - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba