Hắn nhìn vào lọ hóa chất gần như đã cạn, thứ dung dịch màu xanh nhạt đã tạo nên kỳ tích này. Hắn cần một cái tên cho nó, một cái tên xứng đáng với quyền năng mà nó mang lại. <Thuốc Khống Chế>. Đơn giản, trực tiếp và chính xác. Nó không chữa trị, nó không phục hồi. Nó chỉ khống chế. Và đó là tất cả những gì hắn cần.
Tiếp theo, là vật thí nghiệm. E89F12 là một mã số quá lạnh lùng và vô cảm cho một tác phẩm hoàn mỹ như vậy. Nó cần một cái tên. Một cái tên của con người, nhưng sẽ được dùng cho một nô lệ. Đông Mai. Một cái tên gợi lên vẻ đẹp lạnh giá của mùa đông, một vẻ đẹp tinh khiết nhưng không có hơi ấm, giống hệt như cô ta bây giờ. Hắn mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện thực sự. Vũ Hạo Thiên đã chết rồi. Giờ đây, chỉ còn Hạo Thiên, Đấng Tạo Hóa của một thế giới mới.
Hắn tiến lại gần bàn mổ, cởi bỏ những sợi dây da đã trói buộc Đông Mai. Hắn thì thầm, dù biết rằng cô ta không thể nghe, nhưng hắn vẫn muốn thực hiện nghi thức này. “Từ giờ, ngươi là Đông Mai.”
Hắn lùi lại một bước, tập trung ý nghĩ. “Đứng dậy.”
Một cách máy móc nhưng uyển chuyển, Đông Mai ngồi dậy, rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo và đứng thẳng người. Cô ta đứng đó, trần truồng và im lặng, một bức tượng sống hoàn hảo với thân hình của một người phụ nữ trưởng thành, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước, chờ đợi mệnh lệnh từ vị thần của mình. Hạo Thiên đi một vòng quanh cô, ngắm nhìn tác phẩm của mình từ mọi góc độ. Làn da tái nhợt, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon và cặp hông nở nang. Hoàn hảo. Nhưng căn hầm này thì không. Nó bừa bộn và bẩn thỉu, một khung cảnh không xứng đáng cho sự ra đời của nô lệ đầu tiên.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, khoanh tay, và ra lệnh đầu tiên cho sự tồn tại mới của Đông Mai.
“Dọn dẹp toàn bộ căn nhà và phòng thí nghiệm này,” hắn nói, giọng khàn khàn vì phấn khích. “Không được dừng lại khi vẫn còn dù chỉ là một hạt bụi.”
Ngay lập tức, Đông Mai bắt đầu di chuyển. Cô ta tìm thấy một chiếc giẻ lau, một cái xô, và bắt đầu công việc của mình với một sự tỉ mỉ đến phi thường. Hạo Thiên ngồi đó, không rời mắt khỏi cô ta một giây. Đây không chỉ là việc quan sát một nô lệ làm việc. Đây là một màn trình diễn khiêu dâm riêng tư, được biên đạo bởi chính ý chí của hắn.
Hắn ngắm nhìn từng chuyển động của cô. Khi cô ta vươn người để lau một chiếc kệ trên cao, cơ thể cô ta cong lại như một cây cung, làm nổi bật lên vòng eo con ong và cặp mông tròn trịa. Khi cô ta cúi xuống để chà rửa sàn nhà, một cảnh tượng còn hấp dẫn hơn hiện ra. Cặp vú đầy đặn của một người phụ nữ đã từng sinh nở, không bị áo ngực bó buộc, trễ xuống và lắc lư theo từng nhịp chà rửa. Chúng nặng trĩu, đong đưa một cách tự do, hai núm vú sẫm màu gần như chạm xuống sàn nhà bê tông. Chiếc lưng ong của cô ta cong lại, và khi cô ta cúi thấp hơn nữa, cặp mông của cô ta chổng lên trời, và âm hộ của cô ta lộ ra hoàn toàn, không một chút che giấu. Bờ môi hồng nhạt, khe rãnh sâu thẳm, tất cả đều phơi bày trước mắt hắn, mời gọi. Cô ta tiếp tục công việc của mình, di chuyển khắp căn phòng, hoàn toàn không biết rằng cơ thể mình đang mang đến cho chủ nhân một bữa tiệc thị giác bất tận.
Sự ham muốn trong Hạo Thiên dâng lên như một con thú bị bỏ đói lâu ngày. Cảm giác quyền lực tuyệt đối hòa quyện với dục vọng trần trụi, tạo thành một loại thuốc phiện còn mạnh hơn bất cứ hóa chất nào hắn từng chế tạo. Hắn đã chờ đợi đủ lâu. Sau gần một giờ, khi căn hầm đã sạch bong không còn một hạt bụi, Đông Mai đứng lại giữa phòng, cơ thể lấm tấm những giọt nước lau rửa, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Sự kiên nhẫn của Hạo Thiên đã cạn. Hắn đứng dậy, tiến lại gần cô. Hắn đưa tay chạm vào má cô, lạnh ngắt. Hắn lướt tay xuống cổ, xuống bộ ngực căng tròn, và dừng lại ở bụng cô. Hắn đã sẵn sàng để khai phá món đồ chơi mới của mình một cách trọn vẹn nhất.
“Nằm ngửa ra sàn. Dang hai chân ra.” Giọng hắn khàn đặc ra lệnh.
Đông Mai không một chút do dự. Cô ta lập tức nằm xuống sàn nhà bê tông sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, và dang rộng hai chân theo một góc hoàn hảo, phơi bày toàn bộ phần nữ tính của mình cho hắn. Một lời mời gọi câm lặng và tuyệt đối. Hắn quỳ xuống giữa hai chân cô ta, chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt. Đây là quyền lực. Đây là sự sáng tạo. Hắn cúi xuống và bắt đầu đụ cô ấy. Cảm giác khác hẳn với những cái xác trước đây. Dù vẫn còn lạnh và không có sự co bóp đáp lại, nhưng cơ thể cô ta không còn cứng ngắc. Có một sự mềm mại, một sự đàn hồi nhất định, và quan trọng hơn, nó phục tùng. Hắn thúc mạnh, lấp đầy cái khoảng không lạnh lẽo đó bằng sự sống và ham muốn của mình, trong khi đôi mắt của Đông Mai vẫn mở to, vô hồn nhìn lên trần nhà. Hắn nắm lấy hai cổ chân cô, gác chúng lên vai mình, thâm nhập sâu hơn nữa, cố gắng chạm đến tận cùng của sự tồn tại trong cô. Hắn rên rỉ, không phải vì khoái cảm thuần túy, mà vì sự thỏa mãn của một vị thần đang nhào nặn tạo vật của mình.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Hắn muốn một góc nhìn khác, một sự phục tùng chủ động hơn. Hắn ra khỏi người cô.
“Quỳ xuống, chống hai tay. Chổng mông lên.”
Đông Mai lập tức thay đổi tư thế, quỳ trên sàn, hai tay chống thẳng, đưa cặp mông tròn trịa, hoàn hảo về phía hắn. Hắn đứng sau cô, hai tay đặt lên hông, hoàn toàn kiểm soát. Hắn thâm nhập vào cô từ phía sau, một cú thúc mạnh mẽ và đầy chiếm hữu. Ở tư thế này, hắn có thể thấy toàn bộ tấm lưng trần của cô, thấy cách cơ thể cô rung động theo từng nhịp điệu của hắn. Hắn có thể nhìn thấy cặp vú nặng trĩu của cô lắc lư bên dưới. Hắn thúc nhanh hơn, mạnh hơn, như muốn đóng dấu ấn của mình lên từng thớ thịt của cô. Hắn cảm nhận được sự ma sát, sự lạnh lẽo bao bọc lấy dương vật nóng rực của mình, một sự tương phản tạo nên một loại khoái cảm bệnh hoạn đến tột cùng.
Vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại muốn một sự thay đổi. Hắn muốn cảm nhận sức nặng của cô, muốn cô hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
“Đứng dậy. Úp mặt vào tường, hai tay chống lên.”
Cô ta đứng dậy, bước đến bức tường bê tông lạnh lẽo và làm theo y lệnh. Hắn lại tiến vào từ phía sau, nhưng lần này, hắn vòng tay ra trước, bao lấy cả cơ thể cô. Một tay hắn siết chặt lấy eo, tay kia tự do khám phá, bóp nắn bộ ngực căng đầy của cô. Hắn có thể cảm nhận toàn bộ cơ thể cô đang run lên, không phải vì khoái cảm, mà vì những mệnh lệnh thần kinh đang truyền đi khắp cơ thể. Hắn vừa thúc, vừa dùng tay điều khiển núm vú của cô, tưởng tượng ra những cảm giác mà cô không bao giờ có thể có được.
Cuối cùng, hắn muốn sự phục tùng ở mức độ cao nhất. Hắn muốn được phục vụ. Hắn nằm ngửa ra sàn, cơ thể đã thấm mệt nhưng dương vật vẫn cương cứng vì ham muốn quyền lực.
“Lại đây. Cưỡi lên người tao.”
Đông Mai quay lại, bước tới và ngồi xuống một cách chuẩn xác, để cho cặc hắn trượt vào bên trong cô ta một cách dễ dàng. Hạo Thiên nhìn lên, một góc nhìn của một vị vua đang được ái phi của mình hầu hạ. Hắn có thể thấy toàn bộ cơ thể cô ta từ dưới lên, thấy vùng bụng phẳng lì, bộ ngực nặng trĩu rung động theo từng cử động nhỏ nhất. Hắn không cần phải làm gì cả, chỉ cần ra lệnh.
“Nhún đi. Chậm thôi.”
Cô ta bắt đầu di chuyển lên xuống, một nhịp điệu đều đặn, hoàn hảo và máy móc. Hắn có thể cảm nhận từng chuyển động của cô ta, sự ma sát bên trong, cái lạnh lẽo đang bao bọc lấy hắn. Cảm giác được một cơ thể phụ nữ xinh đẹp phục vụ mình theo từng mệnh lệnh lời nói khiến hắn phát điên. Hắn nhắm mắt lại, hai tay đặt lên cặp mông tròn lẳn của cô, tận hưởng cảm giác bị chinh phục bởi chính nô lệ của mình.
“Nhanh hơn!”
Nhịp điệu của cô ta tăng lên, chính xác và không một chút do dự. Cô ta như một cỗ máy tình dục hoàn hảo được lập trình bởi ý chí của hắn. Khoái cảm trong hắn dâng lên nhanh chóng, không thể kiểm soát, một cơn sóng thần của quyền lực và dục vọng. Hắn gầm lên một tiếng, và xuất tinh vào sâu bên trong cơ thể đã chết nhưng vẫn phục tùng của cô ta, một dòng tinh dịch ấm nóng lấp đầy sự lạnh lẽo, một dòng sông sự sống chảy vào vùng đất của cái chết. Hắn đã hoàn toàn chinh phục được Đông Mai, cả về thể xác lẫn ý chí, biến cô ta thành nô lệ đầu tiên, món đồ chơi đầu tiên.
Sau khi cơn cao trào qua đi, hắn ra lệnh cuối cùng. “Xuống. Đứng vào góc kia. Không được cử động cho đến khi có lệnh.”
Đông Mai bước xuống khỏi người hắn, cơ thể vẫn còn dính những dấu vết của cuộc hoan lạc, và đi đến góc phòng, đứng im bất động như một con ma – nơ – canh. Hạo Thiên nằm trên sàn, nhìn lên trần nhà, cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc, một sự bình yên của một vị thần sau khi hoàn tất công cuộc sáng thế. Sự trống rỗng đã biến mất, thay vào đó là một viễn cảnh vô tận về những khả năng, những thí nghiệm, những mệnh lệnh mới mà hắn có thể ban cho món đồ chơi của mình. Vương quốc của hắn đã có thần dân đầu tiên.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 5 |
Ngày cập nhật | 27/07/2025 06:38 (GMT+7) |