Vài năm qua, Dạ Hành vẫn luôn bế quan tại phân bộ trung tâm, không màng thế sự. Không ai nghĩ một người như hắn sẽ đột ngột xuất hiện tại nơi này. Vốn tưởng hắn đã giao toàn quyền cho Ngụy Doãn quản lý, bản thân lười biếng chỉ cần tu hành, nhưng lần này, hắn không thể không đích thân tới đây kiểm tra.
Vài tháng trước, một phong thư nặc danh được gửi về tổng đàn Liệp Sát Tông. Trong thư là từng dòng tố giác rõ ràng, kèm theo một loạt bản sao chứng từ, giao dịch, các phong thư gửi đi, tất cả đều chỉ đích danh Ngụy Doãn, phó đoàn Thôn Thiên, có ý đồ mưu phản. Theo đó, hắn đã nhiều lần cấu kết với các dong binh đoàn không nằm trong hệ thống tông môn, đồng thời biển thủ tài nguyên, vũ khí, đan dược và phần lớn điểm tích lũy đáng ra phải cống nạp về tông môn.
Những chứng cứ chưa đủ để định tội, nhưng lại quá đủ để khiến nội bộ tông môn phải cảnh giác cao độ. Tông chủ không thể tự hạ mình đến kiểm tra, nên mới phái em ruột, người được xem là “lưỡi đao giữ trật tự”, kiêm người quản lý Thôn Thiên đoàn, đi xử lý việc này.
Với hắn, không cần biết người bị tố giác là ai, cũng không cần biết công trạng từng có ra sao. Một khi đã dính đến nghi ngờ mưu phản, tất cả đều phải bị bóc trần sạch sẽ. Luật lệ của Liệp Sát Tông rất đơn giản nhưng cực kỳ tàn khốc. Và Dạ Hành chính là kẻ chuyên thực thi luật lệ của Liệp Sát Tông, vừa là kẻ giám sát thế lực ngoài luồng, vừa là kẻ nắm giữ chấp pháp đoàn, thanh trừng tất cả những bất lợi đối với tông môn.
Ngụy Doãn thân hình cao lớn, khom lưng với Dạ Hành, đầu cúi thấp, nhưng mồ hôi đã bắt đầu rịn ra hai bên thái dương. Dạ Hành không ngồi xuống, cũng không nhìn thẳng vào hắn, chỉ đứng đó, tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người còn đang nín thở quan sát.
“Ngươi biết vì sao ta đến đây không?”
Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi chữ thốt ra đều như chấn động vào lồng ngực người nghe, khiến kẻ yếu tu vi không khỏi rùng mình.
Ngụy Doãn siết chặt tay, rồi ngẩng đầu lên, gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Thuộc hạ không dám đoán bừa.”
Dạ Hành cười nhạt, lần đầu tiên ánh mắt dừng lại nơi Ngụy Doãn. Nụ cười kia không hề có lấy một chút ấm áp.
“Không dám đoán, hay không dám nhận?”
Hắn bước lên một bước, khí tức từ thân thể lập tức tràn ra như núi đè xuống, đám dong binh xung quanh lập tức hoảng hốt, có kẻ không chống nổi đã phải quỳ rạp xuống.
Ngụy Doãn răng nghiến chặt, hai mắt đầy tia máu, nhưng vẫn gắng chống đỡ.
“Thuộc hạ vẫn một lòng trung thành với tông môn, tuyệt không có nửa phần dị tâm!”
“Trung thành?” Dạ Hành bật cười, xoay cổ tay, như làm ảo thuật biến ra một xấp tài liệu dày, rơi phịch xuống trước mặt Ngụy Doãn.
“Thư tay, lệnh điều động, hồ sơ phân phối đan dược, nhật ký giao nhận tài nguyên, dấu ấn nguyên lực của ngươi vẫn còn đó. Ngươi muốn chối cái gì?”
Giọng Dạ Hành lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng.
Ngụy Doãn ánh mắt lóe lên, liếc sơ qua, rồi lập tức cúi đầu:
“Chuyện này… thuộc hạ có thể giải thích. Đây là người khác mượn danh, hoặc có thể là giả mạo…”
“Giả mạo?” Dạ Hành cắt lời, không thèm nghe hết.
“Ngươi cho rằng ta từ trung tâm phân bộ bế quan ra chỉ để nghe ngươi biện bạch một câu sáo rỗng như vậy?”
Một luồng áp lực khủng khiếp nữa tràn ra, lần này trực tiếp khóa chặt khí cơ Ngụy Doãn. Tên phó đoàn lập tức phun ra một ngụm máu, ngã rạp xuống đất, cả người run rẩy như sắp tan vỡ.
Dạ Hành không thèm liếc hắn một lần. Tay hắn phất nhẹ, một đạo lệnh phù bay ra, tự động phát sáng giữa không trung, in rõ bốn chữ đỏ như máu: “Tiền trảm hậu tấu”.
Cả đại sảnh lập tức náo loạn. Không ít người đứng dậy kinh hãi, thậm chí có kẻ run tay làm đổ cả chén rượu. Đó là một lệnh giết tuyệt đối, do chấp pháp trung tâm ký tên, được thi hành ngay tại chỗ, không cần qua xét xử.
Ngụy Doãn trợn tròn mắt, đôi môi run bần bật:
“Không… không thể nào! Chuyện này… sao có thể nghiêm trọng đến vậy? Chỉ một phong thư nặc danh… mà ngươi đã muốn giết ta?!”
Dạ Hành cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như chém vào xương tủy. Hắn thong thả đáp, từng chữ rạch thẳng vào tai người nghe.
“Không phải một phong thư. Là một chuỗi tài liệu liên tiếp được gửi về phân bộ trung tâm trong vòng ba tháng. Từng bức thư, từng bản sao chứng từ, tất cả đều khớp với dữ liệu nội bộ. Ta đã bí mật điều tra. Tất cả đều xác thực.”
“Ngươi cấu kết các đoàn dong binh ngoài hệ thống tông môn, dùng danh nghĩa nhiệm vụ để biển thủ tài nguyên, tuồn linh dược và vũ khí ra ngoài, tự ý giữ lại điểm tích lũy. Các phân bộ khác đều có ghi chép mờ ám có chữ ký của ngươi.”
Ngụy Doãn cắn răng, không phản bác được lời nào. Đôi mắt hắn vằn đỏ, ánh nhìn như muốn phát cuồng:
“Ai? Ai đã tố cáo ta?! Là đám vô dụng bên cạnh ta sao? Hay có tên phản trong chấp sự?!”
Dạ Hành khẽ nghiêng đầu, giọng vẫn đều đều, như không chút hứng thú.
“Ngươi muốn biết?”
Ngụy Doãn gật đầu, ánh mắt như dại đi.
Dạ Hành quay đầu lại, chỉ tay về phía Lý Uyển Như đang quỳ cúi đầu bên cạnh. Cô không nói gì, không ngẩng mặt, chỉ giữ nguyên tư thế quỳ phục, yên lặng như một chiếc bóng vô hình.
“Là nàng.”
Một chữ “nàng” buông ra, như sấm sét giáng vào đầu Ngụy Doãn.
Hắn trừng mắt nhìn Lý Uyển Như, máu từ miệng trào ra lần nữa, ánh mắt vừa phẫn nộ, vừa không dám tin.
“Là… ngươi?!”
Giọng Ngụy Doãn khản đặc, như bị thứ gì đó cắt ngang cổ họng. Ánh mắt vốn nghiêm nghị giờ đây thổi bùng lên cơn phẫn nộ, hắn không ngờ nô lệ luôn bị kiểm soát trong tay hắn lại là kẻ đẩy hắn đến chân tường.
Lý Uyển Như vẫn không đáp, chỉ cúi đầu thật thấp. Một cơn gió nhẹ lướt qua, tóc cô xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch, nhưng khóe môi thoáng nhếch, không rõ là run rẩy hay là… mỉm cười.
Dạ Hành lóe lên, di chuyển không để lại bóng phía sau, lập tức xuất hiện trước người Ngụy Doãn, tung một cước vào bụng hắn khiến Ngụy phó đoàn vốn quyền uy lẫm liệt giờ đây như một miếng giẻ rách.
Khí tức trên người Ngụy Doãn tụt dốc không phanh. Áp lực từng khiến kẻ khác cúi đầu run rẩy nay đã tan biến, chỉ còn lại dư âm nhợt nhạt ngang với những tu sĩ Nhân cảnh xung quanh. Đan điền vỡ nát, nguyên khí tán loạn, cuồn cuộn tràn khắp kinh mạch như lũ dữ phá đê. Thân thể hắn bị xé toạc từng mảng, máu tươi tuôn xối xả như suối cạn đáy.
Chỉ trong thoáng chốc, Ngụy Doãn đã trở thành một thân máu đỏ rợn người. Nhưng hắn không cảm thấy đau. Trong lòng hắn chỉ trào dâng một cơn giận dữ vô biên, một cơn giận đến từ sự phản bội không thể tha thứ của con nô lệ kia.
“Trước sau gì cũng chết… vậy thì ngươi phải chết cùng ta.”
Hắn nghiến răng, liều mạng kích phát Huyết Khế, kéo Lý Uyển Như cùng xuống địa ngục. Thế nhưng… chẳng có gì xảy ra. Không có cơn đau linh hồn nào ập tới, không có linh hồn nô lệ nào thắt nghẹn cùng hắn trong sát ý cuối cùng ấy.
Lý Uyển Như vẫn quỳ nơi đó, đầu cúi thấp, yên tĩnh như một pho tượng gỗ. Không động đậy. Không phản ứng. Không một chút dao động trong khí tức.
Ngụy Doãn chết lặng.
Huyết Khế… vô hiệu? Không thể nào! Nếu nó đã mất hiệu lực, thì sao cô còn ở đây? Với bản lĩnh của cô, đã có thể trốn khỏi tay hắn từ rất lâu rồi. Cớ gì phải ở lại, cớ gì phải cam chịu làm kiếm nô lệ?
Hắn không biết rằng, trong bốn năm ngụp lặn ở Thôn Thiên đoàn, từ một thân phận nô lệ bị khống chế triệt để, Lý Uyển Như đã âm thầm vươn lên, chưởng khống phần lớn nhân sự và tâm lý đám dong binh. Chỉ cần một đêm nằm bên cô, dục vọng của những kẻ đó sẽ bị giam cầm.
Nếu không bị giới hạn bởi cảnh giới, chỉ có thể khống chế những kẻ ở Nhân cảnh trở xuống, thì có lẽ chính hắn, Ngụy Doãn, đã sớm trở thành con chó dưới chân cô từ lâu.
Sau khi kiểm soát toàn bộ tầng lớp dưới của Thôn Thiên đoàn, Lý Uyển Như mới có cơ hội thi triển bí pháp của Lý gia, lặng lẽ xóa bỏ khế ước linh hồn với hắn.
Khi cô thức tỉnh và hợp nhất ba nhân cách của mình, Lý Uyển Như đã có cơ hội để dùng bí pháp này thoát khỏi ma chướng của Ngụy Doãn, nhưng cô không dám tùy ý sử dụng. Dùng bí pháp Lý gia sẽ tiêu tổn phần lớn linh hồn, thêm nữa khi xóa bỏ Huyết Khế, linh hồn cô cũng bị tổn thương thêm.
Nếu như không khống chế hoàn toàn các dong binh phía dưới, dục vọng của họ phản ánh lên cơ thể của Lý Uyển Như sẽ nuốt chửng cô, biến cô trở thành đồ chơi tình dục, trở thành một búp bê sống chỉ biết đến dương vật.
Ba năm dài đằng đẵng trôi qua, Lý Uyển Như từng bước thôn phệ lòng tin và ham muốn của đám thuộc hạ. Lúc này, cô mới dám cởi bỏ Huyết khế trong linh hồn mình. Nhận một tổn thương linh hồn vô cùng lớn, đến giờ cô vẫn chưa thể hồi phục.
Chỉ khi thật sự thoát khỏi ma chướng của Ngụy Doãn, Lý Uyển Như mới hạ nước cờ cuối cùng. Những tài liệu về hành vi phản tông của hắn đã được cô cẩn thận thu thập từ lâu. Mỗi lần làm nhiệm vụ, mỗi lần bị hắn lôi lên giường, cô đều ghi chép lại các thông tin quan trọng, để rồi có thể từng bước phục thù, trả thù sự áp bức cô phải chịu từ Ngụy Doãn.
Tất cả… chỉ để hôm nay, trong giây phút này, hắn gục ngã trong vũng máu chính mình, còn cô, vẫn quỳ lặng lẽ, như một vầng trăng lạnh trên đỉnh đầu kẻ thù.
Ngay khi khí cơ sát phạt trên người Dạ Hành dâng đến đỉnh điểm, trảm đao sắp rút khỏi vỏ, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, xuyên qua màn sát ý lạnh băng như một giọt nước rơi vào tàn tro.
“Xin đoàn trưởng dừng tay một chút.”
Dạ Hành khẽ nghiêng mắt. Giọng nói ấy không hề mang theo run sợ, cũng chẳng có vẻ cầu xin yếu đuối thường thấy. Hắn nhìn xuống, Lý Uyển Như vẫn quỳ nơi đó, tóc rũ che nửa gương mặt, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn vô cùng.
“Ngụy Doãn tội không thể tha, chuyện đó Uyển nô không thể phủ nhận”
Cô chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng như đinh đóng cột.
“Nhưng hắn là kẻ hữu dụng. Thôn Thiên đoàn do hắn dẫn dắt vô cùng xuất sắc, những năm qua vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ giao xuống. Đám dong binh cấp thấp cũng bị hắn trói chặt bằng thủ đoạn riêng, ít kẻ dám làm loạn.”
Dạ Hành không nói gì, chỉ nhìn cô như đang chờ điều gì sâu xa hơn.
“Liệp Sát Tông ta coi trọng kết quả. Nếu một tên tàn phế vẫn còn giá trị, thì cớ gì phải giết để thỏa giận? Giết một Ngụy Doãn thì dễ, nhưng thay thế hắn thì không dễ. Ngài cũng biết rõ, có mấy ai đủ cứng tay nắm giữ được đám người trong Thôn Thiên đoàn?”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn, chỉ mang theo sự tính toán bình thản:
“Hắn đã phế, đan điền vỡ nát, dẫu sống cũng không thể tu luyện. Nhưng để hắn tiếp tục quản lý, giao việc, làm trâu làm chó cho tông môn, vẫn còn hữu dụng. Cắt bỏ quyền lực, giám sát chặt chẽ, để hắn sống như cái bóng không thể phản kháng đó là cách xử trí hợp lý nhất. Uyển nô mạo muội, mong đoàn trưởng thứ tội.”
Dạ Hành nhìn cô thật sâu, như đang cân nhắc giữa lý trí và nguyên tắc. Xung quanh, vài vị chấp sự đưa mắt nhìn nhau. Có người nhíu mày, có kẻ lại khe khẽ gật đầu.
Ánh đao chậm rãi thu về. Sát ý trên người Dạ Hành cũng tiêu tán dần như nước lặng sau cơn gió mạnh.
Hắn không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, chỉ nhàn nhạt gật đầu, xem như tạm tha mạng cho Ngụy Doãn. Nhưng ánh mắt cuối cùng hắn dành cho Lý Uyển Như lại sâu hơn cả lưỡi đao chưa rút: Một ánh nhìn vừa tán thưởng, vừa thăm dò, đầy nghi hoặc.
Sau khi Dạ Hành thu đao, không khí như được thả lỏng, nhưng ai cũng biết đây mới chỉ là khởi đầu. Một Ngụy Doãn bị phế thì Thôn Thiên đoàn sẽ do ai tiếp nhận? Câu hỏi ấy lặng lẽ treo lơ lửng trong đầu tất cả.
Dạ Hành không để im lặng kéo dài quá lâu. Hắn lạnh nhạt phất tay, giọng nói mang theo uy nghi không thể phản kháng:
“Ngụy Doãn tạm thời giữ lại tính mạng, giao cho Tông môn xử trí sau. Phó đoàn trưởng mới của Thôn Thiên đoàn, ta sẽ lập tức điều người từ tổng bộ đến tiếp quản.”
Vài dong binh cúi đầu, không dám nói gì. Nhưng giữa đám đông, một tên dong binh lực lưỡng, mặt mày thô ráp, giọng nói như chuông đồng, bỗng bước ra một bước:
“Thưa đoàn trưởng, cho tôi mạn phép nói một câu.”
Dạ Hành liếc nhìn hắn, không nói gì. Kẻ kia tiếp tục:
“Mấy năm nay, Ngụy Doãn có thể ép chúng tôi nghe lời, không chỉ nhờ tu vi của hắn… mà còn là nhờ ả nô lệ kia.”
Hắn hất cằm về phía Lý Uyển Như.
“Ả thực sự xuất sắc trong việc quản lý nội bộ dong binh đoàn, và khả năng hoàn thành các buổi đàm phán một cách mẫu mực. Chưa kể ả cũng là một trận pháp sư đại tài, có thể gánh vác được công việc của Ngụy Doãn để lại.”
“Ngụy Doãn quản đầu, ả quản đuôi. Giao tiếp với người ngoài, sắp xếp hàng hóa, chia thưởng, dập loạn… chuyện gì nó cũng lo. Hôm nay đổi người khác đến, dù là thiên tài tổng bộ đi nữa, cũng phải mất ít nhất nửa năm để ổn định lại.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
“Thuộc hạ không xin cho ả lên làm phó đoàn. Nhưng nếu ngài cử người mạnh mẽ tới đảm nhiệm vị trí trấn giữ, còn để ả làm người vận hành bên dưới, thì mọi việc vẫn đâu vào đấy.”
Cả đoàn xôn xao. Vài tên gật gù. Dạ Hành không nói gì, nhưng mắt khẽ nheo lại. Hắn nhìn xuống Lý Uyển Như vẫn còn quỳ bất động, ánh mắt càng thêm hứng thú. Hắn chậm rãi nói:
“Ý ngươi là, để một kẻ từng là nô lệ… tiếp tục vận hành toàn bộ Thôn Thiên đoàn, còn để người của ta từ tổng bộ đến chỉ để trấn áp?”
Tên dong binh lắc đầu:
“Không phải là tiếp tục, mà là duy trì. Không có ả, đoàn này không còn là Thôn Thiên. Ai vào thay cũng vậy thôi, đều phải hỏi ả để biết phải bắt đầu từ đâu.”
Một sự im lặng căng như dây đàn bao trùm. Vài ánh mắt liếc nhìn nhau, thấp thỏm. Rất lâu sau, Dạ Hành khẽ bật cười, không to, nhưng mang theo một lực trấn áp vô hình:
“Đúng là dong binh… lời lẽ thì thô, nhưng lý lại chẳng chê vào đâu được.”
Hắn bước về phía trước một bước, giọng lạnh tanh như gió rừng đêm khuya:
“Liệp Sát Tông dùng người, chưa từng nhìn thân phận, chỉ nhìn năng lực. Nếu ả thực sự có bản lĩnh khiến cả đoàn vận hành được mượt mà như vậy…”
Ánh mắt sắc bén quét thẳng qua Lý Uyển Như, tựa như đâm xuyên hồn phách.
“… Thì vị trí phó đoàn, sẽ thuộc về ả.”
Mọi người sửng sốt. Dạ Hành phất tay, giọng vẫn bình thản, nhưng đầy sức nặng:
“Thân phận nô lệ sẽ được xóa bỏ. Từ nay, Lý Uyển Như lấy danh nghĩa phó đoàn tạm quyền, xử lý mọi việc nội bộ của Thôn Thiên. Nhưng…”
Hắn ngừng lại, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo hơn.
“Để đề phòng phản bội, ta sẽ lập một tổ chấp pháp, do Trình Thương từ tổng bộ tiếp quản. Hắn sẽ giám sát toàn bộ hành động của Lý Uyển Như, đồng thời nắm giữ quyền chấp pháp và vũ lực cấp cao trong đoàn.”
Giọng hắn trầm xuống như tiếng chuông đá:
“Một kẻ đảm nhiệm vận hành, một kẻ cầm đao giữ đầu. Tách quyền rõ ràng, ai làm trái… giết.”
Dạ Hành vừa dứt lời, bóng lưng cao ngạo quay bước. Nhưng ngay trước khi khuất hẳn sau cánh cửa, hắn dừng lại, ngoái nhìn Lý Uyển Như vẫn đang quỳ bất động.
Một cái liếc cuối cùng, không rõ là thừa nhận hay cảnh cáo.
Hắn phất tay áo. Chiếc thẻ nô lệ trên cổ cô khẽ rung lên, rồi nứt toác như thuỷ tinh mỏng, vỡ thành bụi ánh sáng rơi xuống đất.
Một cảm giác lạ thường lan khắp thân thể. Không còn gông xiềng. Không còn xiềng xích trói buộc ý chí và danh phận. Lý Uyển Như lặng lẽ siết tay dưới ống tay áo.
Từ giây phút ấy, cô không còn là nô lệ hèn mọn trong bóng tối nữa. Mà là phó đoàn trưởng của Thôn Thiên đoàn, chính danh thay thế vị trí Ngụy Doãn để lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 85 |
Ngày cập nhật | 07/06/2025 13:51 (GMT+7) |