Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.cc (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensextv.com...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 79

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 85

Phần 79: Hoàn cảnh Trương Nhị

Cô đẩy cửa bước vào. Phòng nhỏ, ánh đèn vàng leo lét chiếu lên tường loang lổ. Không có màn che, không có hương liệu, chỉ có một tấm chiếu mỏng trải trên giường tre, vài món đồ cá nhân cũ kỹ đặt nơi bàn thấp, vất vưởng vài mảnh y phục nhăn nhúm và một chậu nước còn vẩn đục đặt sát góc phòng.

Trong ánh sáng mờ nhòe, Trương Nhị đang ngồi thụp bên giường, váy áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, một tay cầm chiếc khăn ướt, lau đi hạ thân dính đầy tinh dịch của mình, một tay dùng hai ngón tay đưa sâu vào bên trong âm đạo, cố gắng móc ra toàn bộ dịch thể trắng đục bên trong.

Thân thể nàng run nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì mệt. Mùi tinh dịch, dâm thủy, mồ hôi và son phấn trộn lại thành thứ hương vị hỗn tạp đặc trưng của kỹ viện.

Thấy Lý Uyển Như bước vào, Trương Nhị chỉ liếc lên một cái, ánh mắt chẳng có biểu lộ tình cảm gì, không kinh ngạc cũng chẳng nghi ngờ, như thể đã quá quen với cảnh có người lạ vào phòng mình sau mỗi cuộc truy hoan.

“Nếu ngươi là khách… thì ta hôm nay mệt rồi. Có việc gì thì mai.”

Lý Uyển Như đóng cửa lại, bước vào vài bước, giọng nhẹ mà rõ:

“Trương Nhị, là ta… Lý Uyển Như.”

Động tác trên tay nàng khựng lại. Nàng từ từ quay đầu, ánh mắt sưng đỏ trừng lớn nhìn người trước mặt. Trong tích tắc, mọi cảm xúc trên khuôn mặt như vỡ vụn, kinh ngạc, ngỡ ngàng, rồi chuyển thành hoảng loạn.

“Tỷ… Lý tỷ… sao tỷ lại ở đây…”

Nàng lập tức túm lấy vạt áo che vội ngực, chân co lại, tay run lên vì lúng túng. Khuôn mặt nhòe nước, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Không ai muốn người từng quen biết mình, huống chi lại là người mình rất hâm mộ, nhìn thấy bản thân trong bộ dạng này.

Lý Uyển Như lặng lẽ đứng nhìn nữ nhân trước mặt, lòng có chút co thắt lại. Trước kia, Trương Nhị là một dong binh nhanh nhẹn, xinh xắn hoạt bát, được không ít người theo đuổi. Vậy mà bây giờ…

“Muội vẫn sống, là tốt rồi.” Cô nói khẽ, đặt chiếc bình thuốc lên bàn.

“Chỉ là không ngờ muội lại trong tình cảnh như vậy.”

Trương Nhị không dám đáp. Chỉ cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:

“Lý tỷ… đừng nhìn muội như vậy. Muội biết mình… bẩn thỉu, không ra gì… nhưng mà… muội không còn đường lui.”

Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt thanh tú đã gầy sọp đi nhiều, Trương Nhị vùi đầu vào ngực Lý Uyển Như, hai tay siết chặt lấy nàng như thể chỉ cần buông ra là sẽ tan biến vào hư vô. Không còn ngượng ngùng, không còn giữ gìn, cũng chẳng còn chút kiêu hãnh cuối cùng, chỉ là một nữ nhân đã mỏi mệt vì đời, đang bám víu vào chút hơi ấm xưa cũ như ôm lấy rìa vực thẳm.

Tiếng nức nở ban đầu còn nghèn nghẹn, sau càng lúc càng đứt quãng, trộn lẫn tiếng thở dồn dập và nước mắt. Lý Uyển Như im lặng lắng nghe, không ngắt lời, cũng không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng nàng như dỗ một đứa trẻ.

Từng câu, từng hình ảnh, từng mảnh ký ức bị giấu kín suốt bốn năm qua dần hiện lên trong tâm trí Uyển Như, thông qua những mảnh rời rạc giữa nước mắt và nghẹn ngào của Trương Nhị.

Năm nàng mười chín, đang còn là một nữ dong binh đầy sức sống, hào sảng và vô lo. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vây giết Liệt Hổ mà Lý Uyển Như cũng tham gia. Khi ấy nàng mang thai đứa con đầu lòng với Hầu, một người trung hậu, hết mực yêu thương vợ con.

Họ đã từng có một mái nhà nhỏ trong trấn dong binh, từng có một ước mơ giản dị: Sống đủ ăn, nuôi con khôn lớn, già đi cùng nhau.

Nhưng đứa bé đầu tiên sinh ra không được khỏe. Một căn bệnh quái ác bám lấy nó, khiến cả hai vợ chồng lao tâm khổ tứ, dốc hết tài sản tích lũy chữa chạy, thậm chí vay nặng lãi trong nội bộ dong binh hội, thứ điểm tích lũy mà cả đời bình thường không ai trả nổi.

Tiền vay càng ngày càng lớn, nợ nần càng lúc càng nhiều, khi cả hai chẳng thể nhận ra thì con số đã lên tới một vạn điểm, một con số khủng khiếp, gần như bản án chung thân với một dong binh tầm thường.

Song, dù họ đã cố gắng bao nhiêu, đứa bé vẫn chết. Hầu, không cam lòng nhìn vợ chìm trong tuyệt vọng, hắn nhận liên tiếp các nhiệm vụ cấp cao để mong xoay chuyển tình thế, gỡ nợ sớm ngày nào hay ngày ấy.

Rồi hắn chết. Trên đường đi một nhiệm vụ được đánh giá là “có rủi ro, nhưng đáng giá”, hắn bỏ mạng trong khe núi hoang. Khi đó Trương Nhị mới biết mình đang mang thai đứa thứ hai.

Mất con. Mất chồng. Gánh nợ vẫn còn nguyên, thậm chí còn bị cộng thêm tiền lãi, lệ phí trễ hạn, phạt hợp đồng. Dong binh đoàn của họ tan rã sau biến cố, đồng đội cũ tứ tán khắp nơi, người thì đổi nghề, người lấy vợ sinh con, chẳng còn ai nhớ một nữ nhân mang nợ sống lay lắt giữa trấn này.

Không còn lựa chọn. Khi bụng đã to, nàng buộc phải cắn răng ký khế ước bán thân với Bách Hoa Lâu, trở thành một kỹ nữ thấp hạng, ban ngày làm dong binh kiếm thêm từng điểm lẻ, ban đêm làm đủ trò mua vui, bán thân nuôi con.

Một năm nay, đứa trẻ thứ hai đã ra đời. Một cô bé yếu ớt nhưng ngoan ngoãn, là thứ duy nhất níu giữ nàng lại giữa cuộc đời này. Nhưng đứa bé còn quá nhỏ, nàng không thể rời đi tiếp nhận các nhiệm vụ khó khăn mất nhiều thời gian được, bán thân chính là con đường ngắn nhất vừa để trả nợ vừa có thể bên cạnh chăm sóc con gái.

Lý Uyển Như ôm lấy thân thể đang run rẩy trong vòng tay mình. Cô cảm nhận được xương cơ thể mỏng manh của Trương Nhị, cảm nhận từng tiếng nức nở dội vào ngực. Không còn là Trương Nhị hoạt bát, luôn xấu hổ đỏ mặt khi bị cô trêu đùa trong chuyến nhiệm vụ mà chỉ là một người mẹ rách rưới đang cố tồn tại vì sinh linh bé bỏng của mình.

Ánh mắt Lý Uyển Như trở nên trầm xuống. Đôi tay đang vuốt nhẹ lưng Trương Nhị khẽ siết chặt hơn một chút, cô không nói gì, để mặc Trương Nhị khóc nức nở, người phụ nữ ấy đã quá khổ rồi, khóc chính là cách duy nhất giải tỏa áp lực cho nàng.

Qua lời kể của Trương Nhị, Lý Uyển Như biết rằng việc múa cột hay nằm ngửa cho người ta chơi của nàng không kiếm được số điểm lớn như mấy khách trả giá.

“Tại sao muội không thử kiếm khách ngoài, chẳng phải sẽ nhanh chóng kiếm tiền trả nợ hơn sao?”

Lý Uyển Như không giấu nổi tò mò của mình, cũng từng xuất thân kỹ nữ nên cô thừa hiểu số phận của một gái điếm như thế nào.

Trương Nhị không giấu giếm, nhẹ nhàng trả lời tất cả những gì bản thân biết.

Dong Binh Hội không chỉ là một tổ chức võ lực thuần túy, mà từ lâu đã phát triển thành một bộ máy hành chính khổng lồ, kiểm soát cả kinh tế lẫn trật tự xã hội trong vùng biên thùy hiểm yếu. Một trong những quy định nghiêm ngặt nhất, nhưng cũng ít người dám công khai phản đối, chính là lệnh cấm mại dâm tự do ngoài hệ thống được cấp phép.

Theo điều lệ ngầm nhưng phổ biến trong giới dong binh và dân thường, mọi hành vi “bán thân” chỉ được phép thực hiện thông qua các cơ sở đã được đăng ký như thanh lâu, quán rượu, hoặc điểm giải trí do Dong Binh Hội giám sát trực tiếp. Nguyên nhân không chỉ là chuyện đạo đức hay danh dự, mà xuất phát từ ba lý do cốt lõi, vừa thực dụng, vừa tàn nhẫn.

Thứ nhất là vấn đề trật tự và thuế phí. Trong một thế giới nơi điểm tích lũy có thể thay thế tiền bạc, mọi giao dịch, kể cả giữa kỹ nữ và khách làng chơi, đều phải được ghi nhận để trích phần trăm vào hệ thống của hội. Gái bán thân ngoài hệ thống đồng nghĩa với thất thoát thuế và khó kiểm soát dòng chảy tích lũy, là điều Dong Binh Hội tuyệt đối không dung tha.

Thứ hai là kiểm soát rủi ro xã hội. Mại dâm không kiểm soát dễ khiến các thế lực ma giáo thù địch lợi dụng: Truyền bệnh, gieo rắc ma chủng, thu thập thông tin, hoặc cài gián điệp. Vì vậy, gái kỹ chuyên nghiệp bắt buộc phải được đăng ký, khám định kỳ, thậm chí phải mang lệnh bài hoặc ký hiệu riêng để phân biệt với dân thường. Ai vi phạm sẽ bị xem là nguồn lây nhiễm tiềm năng và bị cách ly hoặc xử lý như tội phạm.

Cuối cùng, với những kỹ nữ bán thân để trả nợ, như trường hợp của Trương Nhị, thì mọi khoản thu nhập đều phải ghi chép rõ ràng, khấu trừ vào sổ nợ cá nhân dưới sự giám sát của hội. Bất cứ ai cố tình “đi ngoài” đều bị quy vào tội trốn nợ, đồng nghĩa với phản bội Dong Binh Hội, một tội danh nghiêm trọng có thể bị truy bắt công khai, hoặc bị bán thẳng vào các phân bộ tông môn để cưỡng chế lao dịch.

Bề ngoài, luật lệ ấy có vẻ nhằm bảo vệ an ninh và đạo đức. Nhưng trong mắt những người như Trương Nhị, đó chỉ là một cái xích vô hình buộc vào cổ, khiến nàng dù có nhan sắc, có tu vi, cũng không thể bán rẻ thân mình theo cách chủ động nhất. Mọi thứ đều phải xin phép, chờ phân công, và cuối cùng, còng lưng làm việc cho một món nợ không rõ bao giờ mới xóa hết được.

Trương Nhị từng thử phá luật.

Khi ấy nàng mới sinh đứa con thứ hai được vài tháng, thân thể chưa kịp hồi phục, tinh thần vẫn còn vết thương âm ỉ vì cái chết của phu quân. Tiền ăn, tiền thuốc, tiền nợ… mỗi ngày đều như một tảng đá đè lên ngực. Trong một lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thu thập dược thảo đơn giản, nàng vô tình gặp một thương nhân từ Trung Vực đến, một kẻ lịch thiệp, có tiền, lại mê mẩn nhan sắc tang thương nhưng quyến rũ của nàng.

Hắn không thích đến thanh lâu. Chỉ thích cái cảm giác “chiếm hữu” một nữ nhân giữa thiên nhiên hoang dã, nơi không có ai chứng kiến. Hắn đưa ra một cái giá hậu hĩnh: Một đêm với hắn bằng với cả tuần nàng tiếp khách, ngang với tiếp cùng lúc hàng chục người, đấy là chưa tính đến việc trừ đi một phần của Bách Hoa Lâu. Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lời.

Ấy vậy mà vài hôm sau, nàng đã bị đội chấp pháp bắt ngay tại nhà. Lệnh tróc nã đã được phát đi ngay sau khi một thanh lâu phát hiện khoản tích lũy bất thường không ghi trong sổ.

“Vi phạm điều 17 – Mại dâm không đăng ký tại cơ sở cấp phép. Truy thu và trừ điểm tích lũy theo Điều 17.2 – Mức nhẹ.”

Đó là cách Dong Binh Hội xử lý: Không cần tra khảo, không cần xét xử. Mọi kỹ nữ được ban cho một tấm thẻ theo dõi điểm tích lũy, và mọi giao dịch đều được thống kê tự động. Một lần “giao dịch ngoài sổ” là đủ để hệ thống cảnh báo.

Hậu quả của lần vượt rào đó của Trương Nhị chính là: Phạt 1000 điểm tích lũy và bị đưa vào Danh sách Đen Kỹ Nữ, thời hạn 1 năm.

Từ đó, cuộc sống của nàng không còn gọi là sống nữa. Mỗi lượt khách, với giá niêm yết là mười điểm tích lũy, tưởng như một chút ánh sáng nhỏ nhoi, thì khi chia phần mới thấy là bóng tối sâu hơn. Năm điểm lập tức bị Bách Hoa Lâu thu vào làm phí môi giới, ba điểm bị hệ thống giữ lại để trừ vào khoản nợ tích lũy đang như vực sâu không đáy, một điểm khác bị trích ra do án phạt đang thi hành. Cuối cùng, nàng chỉ được nhận đúng một điểm tích lũy cho cả một đêm dâng hiến, tương đương với hai ngân tệ, quả thực chỉ đủ ăn.

Thế nhưng, tiền bạc chỉ là thứ dễ đong đếm nhất trong chuỗi khổ nạn mà nàng phải chịu. Việc bị ghi tên vào Danh sách Đen Kỹ Nữ mới là bản án thật sự. Một kỹ nữ bị liệt vào danh sách ấy sẽ không được ưu tiên chọn khách, không được phép bước vào những gian phòng sạch sẽ, không có quyền từ chối ai, dù người đó hôi hám, bạo hành hay bệnh tật. Họ cũng sẽ không được bảo kê, không được lên tiếng nếu bị khách đánh đập hay làm nhục. Với hệ thống, nàng không còn là người. Chỉ là món hàng tồn kho, rẻ mạt, dễ thay thế, luôn phải sẵn sàng hứng chịu phần dơ bẩn nhất của nghề kỹ nữ.

Vì vậy, để có thể tồn tại, Trương Nhị buộc phải tiếp khách liên tục. Có đêm nàng phải tiếp từ vài người đến hơn chục, không được nghỉ ngơi, không có lựa chọn. Nàng không thể ngừng lại, không thể thở, không được phép kiệt sức. Cũng may là thân thể đã tu luyện được đến Nhân cảnh tầng bảy giúp nàng còn chịu đựng được. Nhưng sự dẻo dai ấy chỉ là điều kiện để tiếp tục sa đọa, không phải một ân huệ.

Tệ hơn cả là những ngày hành kinh mỗi tháng, hệ thống tính lãi không có cảm tính vẫn trừ đi từng khoản tích lũy của nàng, nếu tích lũy đã hết? Vậy thì nợ chồng lên nợ.

Không có phép màu nào xảy ra. Không một đồng đội cũ nào còn liên lạc. Không ai trong dong binh đoàn cũ quay lại tìm nàng. Nàng sống trong một vòng xoáy tuyệt vọng, nơi ánh sáng không thể chạm tới.

Nếu không có người giúp đỡ, Trương Nhị chắc chắn sẽ chết trong kỹ viện, thân thể rữa nát vì bị sử dụng đến tận cùng. Và đứa con gái bé nhỏ kia, đứa trẻ còn chưa học nói tròn tiếng “mẹ”, cũng sẽ lớn lên dưới món nợ mà mẫu thân để lại, nối tiếp cuộc đời nhơ nhuốc ấy như một định mệnh không thể đảo ngược.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 85
Ngày cập nhật 07/06/2025 13:51 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba