Quét mắt đảo quanh căn phòng, chỉ thấy Lý Uyển Như vừa móc âm đạo lại vừa đang không ngừng liếm láp dương vật của tên tướng lĩnh. A Quang không mất thời gian suy đoán tình hình, vung người lao tới Vương Kiệt, tung một quyền vào phần lưng đối phương.
Nhưng Vương Kiệt lộ rõ là một kẻ đã quen với chiến đấu, hắn nhẹ nhàng lách người, rút dương vật ra khỏi bờ môi mềm của Lý Uyển Như, mặc kệ gương mặt có chút hụt hẫng của ả kỹ nữ.
A Quang lại tung người, không ngừng ra đòn hiểm đối với tên tướng lĩnh, không ngừng đè ép hắn phải lắc người tránh né. Liên tục dồn ép nhưng lại chẳng thể đánh trúng Vương Kiệt phát nào, A Quang có chút nôn nóng:
“Tên này không có tu vi. Tại sao lại có thể nhanh đến như vậy?”
Khi bị dồn tới sát tường, không thể tiếp tục tránh né, Vương Kiệt vội đưa tay đón đỡ, đối đầu trực diện với quyền phong đang gào thét lao tới trước mặt.
“Ầm”, tiếng xương cốt va vào nhau vang lên trầm thấp. A Quang bước lùi lại một bước để xua tan đi chấn động còn Vương Kiệt lại chỉ đứng yên chịu đựng, tay hắn đau nhức, cổ tay rách toạc lộ ra vết máu.
“Chủ nhân, chủ nhân ban dương vật của ngài cho em đi, Uyển nô nóng quá, nóng quá. Âm đạo em khó chịu quá, ngài hãy giúp Uyển nô, xin ngài. Xin ngài.”
Hai thân ảnh cao lớn vừa tách nhau ra, Lý Uyển Như đã tiến tới cuộc chiến tự bao giờ, trực tiếp bò tới chân gã Vương Kiệt đang gần cô nhất mà cầu xin.
Thấy Lý Uyển Như như con mèo nhỏ bám lấy chân của mình, lại cảm nhận từng cơn đau nhức ở cánh tay phải rỉ máu, ánh mắt Vương Kiệt lộ lên vẻ bất nhẫn, vẫn nhìn chằm chằm vào đối thủ nhưng miệng phun ra một chữ:
“Cút!”.
Hắn tung chân đá Lý Uyển Như đang đánh mất tâm trí ra ngoài, lực chân mạnh mẽ khiến cô bay xa, gáy đập vào thành bàn tròn giữa phòng, trực tiếp ngất xỉu.
A Quang thấy cảnh đó, ánh mắt hắn thâm trầm vô cùng. Mục đích của hắn là tới giải cứu Lý Uyển Như khỏi Phong Đô thành bị tập kích bất ngờ này. Bây giờ mục tiêu ngay trước mắt lại chịu đựng sự chà đạp mà hắn không thể bảo vệ được con đàn bà của hắn.
Bắt đầu hiệp hai, A Quang lần nữa nắm thế chủ động, hắn nâng đôi chân to khỏe đá mạnh vào phần đầu của Vương Kiệt. Tên tướng lĩnh biết đấu tay không thì không thể đánh lại A Quang được, vội nhào người với lấy thanh đại đao trước cửa.
A Quang biết mục tiêu của hắn, đời nào cho hắn thực thi mục đích. Chỉ thấy thân ảnh gã xa phu lóe lên, xuất hiện bên trên người của Vương Kiệt, vung tay đấm xuống lưng của hắn.
“Rắc”. Tiếng va chạm xương cốt xuyên qua cả lớp giáp sắt, chấn động lục phủ ngũ tạng của Vương Kiệt. Sức mạnh của người tu luyện vẫn vượt xa so với một tướng lĩnh thông thường.
Thấy một quyền của mình thành công, A Quang có chút buông lỏng, một đòn toàn lực của hắn không hề nhẹ, tuyệt đối có thể tổn thương nghiêm trọng tới đối thủ. Hắn tung chân sút vào mặt đang không có gì bảo hộ của Vương Kiệt, muốn trực tiếp đả bại kẻ đã vũ nhục ả đàn bà của hắn.
Song, đôi mắt của Vương tướng quân sắc lạnh, một tia sáng lóe lên sau cú vung tay của hắn. A Quang có chút buông lỏng phòng bị lập tức dính một đòn ám toán, một vết chém chéo người của Vương Kiệt lên cơ thể của hắn.
Vết chém kéo dài từ phần hông lên tới vai của A Quang, sâu tới tận xương, đặc biệt là phần ngực mơ hồ có thể thấy xương sườn trắng hếu. Máu phun ra như suối, A Quang lùi bước, ôm lấy ngực, khuôn mặt tái nhợt lộ rõ trên làn da ngăm đen của hắn. Miệng hắn lẩm bẩm:
“Ngươi… hèn hạ.”
Vương Kiệt nghe vậy, lồm cồm bò dậy, tay tung lên thanh tiểu kiếm nhỏ nhưng đầy uy lực của gã.
“Hèn hạ? Ha ha, hèn thì đã sao? Lão tử sống trên chiến trường, ăn ngủ cùng xác chết. Ngày ngày đối diện với hàng trăm nguy hiểm, trong mắt ta chỉ có sống và chết, hèn hạ là cái quái gì cơ chứ.”
Vương Kiệt không nhịn được cười lớn, con ngươi liếc gã vô tri không hiểu sa trường trước mắt. Một tay nhấc thanh đao lớn, vung lên tính chém đầu kẻ địch đã đả thương bản thân.
“Ha ha, anh hùng cứu mỹ nhân à? Ha ha, hy sinh cả mạng mình để cứu một ả điểm, có đáng không? Có đáng không?”
Lưỡi đao hạ nhanh xuống đầu của A Quang, chỉ thấy hắn cắn chặt răng, nín nhịn cơn đau nơi vết thương sâu hoắm của mình, chân trái bước lên phía trước, chấn động sàn nhà, tay phải tụ lực. Chỉ thấy khí huyết hắn như sôi trào, vết thương trước ngực càng thêm dữ tợn. Trước khi cây đao hạ xuống đầu, A Quang bước tới, tung một cú mạnh nhất của bản thân hắn lên Vương tướng quân.
“Kim Cang quyền”.
Quyền pháp cơ sở nhất của Nhân cảnh, đơn giản là tụ lực toàn thân, dẫn động nguyên khí tại đan điền mà phát động thông qua các thớ cơ thịt. Nhưng A Quang không có đan điền, tung ra một cú này khiến cơ thể hắn như co rút lại, năng lượng từ nhục thể mạnh mẽ cũng mất đi nhanh chóng.
Quyền ra sau mà tới trước, quyền phong mạnh mẽ mang theo khí huyết tanh tưởi chạm vào ngực của Vương Kiệt, trực tiếp đem giáp ngực của hắn lõm xuống, kình lực khủng khiếp đánh vào cơ thể của hắn. Vương tướng quân trực tiếp bị chấn bay, va vào cửa khiến cánh cửa đổ sập gây tiếng động to lớn, ngực hắn gãy đi toàn bộ xương sườn, trái tim bị năng lượng khổng lồ từ Kim Cang quyền đánh nát.
“Đáng, đáng chứ”. A Quang lẩm bẩm, sau khi hắn thấy một đòn toàn lực của mình thành công, vội ôm theo vết thương đến bên cạnh Lý Uyển Như đang rên rỉ, dẫu bị đánh ngất xỉu, tác dụng của thuốc vẫn không dừng lại, âm hộ của cô liên tục chảy ra dâm thủy trong suốt, miệng vẫn rên khe khẽ theo bản năng.
Chẳng có thì giờ mặc lại quần áo cho Lý Uyển Như, A Quang vội bế xốc cô lên, nén nhịn đau đớn nhảy ra ngoài cửa sổ. Phải hành động thật nhanh trước khi đám lính dưới sảnh lên kiểm tra tiếng động ban nãy.
Đáp xuống đất, xung lực từ độ cao hơn năm mét khiến A Quang nhăn mặt, máu từ vết thương chảy càng nhiều hơn. Đặt Lý Uyển Như lên lưng ngựa rồi tung mình nhảy lên sau đó, thúc chân vào mông thớt tuấn mã đen tuyền, phi nước đại xuyên qua màn đêm của Phong Đô thành.
Thủ đô của Yên quốc giờ đây tràn ngập khói lửa, mùi khét từ các công trình bốc cháy ngùn ngụt, mùi tanh tưởi của máu tươi, mùi gay mũi của xác chết đang cháy phừng phừng hòa lẫn tiếng binh đao liên miên bất tận, xen lẫn tiếng hét thất thanh của bách tình, của các cô gái bị đám lính tùy ý lăng nhục.
Nơi cấm cung càng là khói đen mịt mù, từng cỗ từng cỗ xe ngựa nối đuôi nhau chạy trốn khỏi thành, những quan viên chấp chưởng triều chính sợ hãi tháo chạy. Nhưng quân đội kẻ thù không biết ở đâu xuất hiện, trải rộng khắp thành Bắc, không ngừng chém giết, cướp bóc đám quan viên.
Kẻ cười to khi lấy được một rương bạc trắng, kẻ vui sướng đưa từng bộ trang sức óng ánh xa xỉ lên ngắm nghía. Lại có kẻ hưng phấn thúc dương vật vào đại tiểu thư quyền thế, cũng có kẻ lấy giết chóc làm vui, không ngừng cưỡi ngựa lùng soát quan viên trốn chạy.
Thành trì xa hoa nhất tam quốc, là chốn ăn chơi lớn nhất của ba quốc gia giờ đây như một tràng địa ngục. Tiếng gào thét cầu xin, tiếng đao kiếm đâm vào cơ thể hay tiếng ngọn lửa tí tách mang theo sự hủy diệt vang vọng khắp thành.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoan-du-thanh-nu/
A Quang mang theo Lý Uyển Như đang ngất xỉu, vội vàng chạy về phía thành Tây. Chứng kiến tràng cảnh kinh khủng suốt dọc đường đi khiến một đại ca hắc bang như hắn cũng có chút rùng mình.
“Yên quốc xong thật rồi”. Đấy là tất cả những gì mà hắn có thể nghĩ được.
Mang theo một nữ nhân lõa thể, binh lính ngoại quốc cũng chẳng thèm ngăn cản hắn, nhìn quần áo tên nghèo kiết xác này chẳng đáng để chúng trấn lột, mỗi căn nhà của thành Bắc đều có giá trị hơn tên này. Cũng nhiều kẻ nghĩ rằng A Quang giống như chúng, là lính ngoại xâm đang tận hưởng thành quả chiến thắng. Lần hành động này là Sở, Minh hợp lực, nên quân đội của hai bên có chút không nhận ra nhau cũng là thường tình.
A Quang tiếp tục thúc ngựa chạy về phía cổng thành Tây, nhìn tràng cảnh vắng vẻ nơi đây khiến hắn có chút an lòng. Thành Tây nghèo nhất trong bốn khu vực, chẳng có ai lại đi cướp bóc một đám nghèo không xu dính túi cho mất công cả. Các căn nhà bị trộm cướp nơi đây đều do đám lưu dân thực hiện, lợi dụng tình hình hỗn loạn mà cướp tiền cướp bạc, cướp lấy lương thực rồi trốn chạy.
Xuyên qua cổng thành đã bị phá hủy, A Quang cuối cùng cũng thấy lờ mờ thân ảnh đám tiểu đệ. Một số dời đi cùng gia đình, những kẻ neo đơn còn sống sót đều tập trung tại đây. Thấy đại ca thúc ngựa trở lại, Lữ Chung thở hắt ra an lòng, hắn chính là phó bang chủ của bang phái bảo kê do A Quang dẫn dắt, đi theo đại ca đã lâu nên tình cảm giữa hai người rất khăng khít.
Ngựa dừng, Lữ Chung tiến lại, hắn thấy vết thương kinh khủng nơi ngực của A Quang mà giật mình, vội đỡ hắn xuống ngựa tiến vào trong khoang xe ngựa nghỉ ngơi. Hắn cởi áo của mình, xé rách thành đoạn vải dài rồi băng bó thô sơ cho A Quang đã ngất lịm vì mất máu quá nhiều. Chiếc áo bố rách một đường dài bị Lữ Chung tiện tay ném vào góc khoang xe ngựa.
Vài tên khác thì đỡ Lý Uyển Như xuống ngựa, khuôn mặt cô vẫn dính đầy máu Minh Hiên, lưng dựa vào ngực A Quang cũng thấm màu đỏ sẫm. Ấy vậy chúng chẳng thể che đi được đường nét khuôn mặt kiều diễm lẫn đường cong thân thể quyến rũ kia được. Vài kẻ nhìn như si như say âm hộ rỉ nước dính đầy trên lưng ngựa, miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ:
“Nóng quá, địt, mau địt ta”
Lữ Chung quay đầu thấy mấy tên kia không ngừng xoa nắn cơ thể Lý Uyển Như, hạ thân căng phồng, không hề che dấu dục vọng của mình. Lại thấy dáng vẻ dâm đãng của cô khiến hắn nhíu mày:
“Mẹ kiếp, đại ca thì suýt chết, đám người các người còn có tâm trạng chơi gái à? Đưa con điếm này vào trong xe ngựa mau, phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi đám quân đội các nước lấy mất cái mạng nhỏ chúng ta.”
Lý Uyển Như dù ngất xỉu nhưng tác dụng kích dục của thuốc vẫn tràn đầy cơ thể cô, tiếp xúc với dương khí mạnh mẽ làm cảm giác hưng phấn càng ngày càng tăng lên nhưng lại chẳng thể phát tiết. Cô đưa tay không ngừng móc âm đạo và nắn bóp cặp vú, miệng vẫn rên rỉ không ngừng trước khi được đặt vào xe ngựa chung với A Quang. Tên bế cô có chút không nỡ buông tay, bồi hồi từng xúc cảm đàn hồi nơi bàn tay thô ráp của hắn.
“Đại ca không ngại chết chỉ vì con điếm này thôi ư? Cảm giác ả có thể chấp nhận quan hệ với tất cả mọi người mà chẳng vì lý do gì vậy. Đúng là đĩ điếm, lồn thiên hạ ngàn người chơi, vạn kẻ cưỡi”. Lữ Chung ngẫm nghĩ.
Dù ngoài miệng nói ra hay trong lòng suy nghĩ, Lữ Chung cũng không thể trấn định hoàn toàn trước thân ảnh yêu kiều đang toát lên vẻ dâm dục này được. Hắn cũng rất hưng phấn, nhưng với thân phận lãnh đạo tạm thời, không cho phép hắn được hành xử như vậy.
“Phải sống mới là mục tiêu chính đáng, đám tinh trùng thượng não chỉ có làm mồi cho quạ và kền kền thôi.”
Lữ Chung quát to với các thành viên khác:
“Chuẩn bị, hướng Tây Bắc, các ngựa không cách nhau quá xa, chúng ta sẽ nghỉ ở Hư giang một chút. Trước sáng mai phải tới được Lương Hòa trấn.”
Lại chỉ tay với hai kẻ khác, nói:
“Hai ngươi dẫn thêm một ngựa đi trước quan sát tình hình, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào lập tức quay lại báo cáo”.
Chiến trận bùng nổ trong thành, đám chiến mã chạy tán loạn trong sợ hãi, thành viên bang phái của A Quang vội vàng thu thập. Mỗi thớt ngựa đều không dưới 100 lượng bạc, còn với ngựa chiến thì giá tăng gấp ba, bốn lần là chuyện thường. Vì lẽ đó mà cho dù đang bỏ trốn, Lữ Chung cũng dắt theo bên cạnh vài con ngựa nữa. Đều là tiền cả đấy.
“Tất cả, XUẤT PHÁT!!!”.
Tiếng thét dài nơi màn đêm, tiếng ngựa hí vang vọng. Một tổ đội hơn chục người cứ vậy thành công rời khỏi nơi khói lửa. Sống, phải sống mới là mục tiêu của bọn hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 20 |
Ngày cập nhật | 05/05/2025 13:51 (GMT+7) |