Cô lặng lẽ tắm rửa, thay lên mình bộ trường bào chấp sự màu xám tro, che giấu hoàn toàn vẻ mệt mỏi và cơn khát khao còn âm ỉ. Gương mặt được trang điểm nhẹ, lạnh lùng, nghiêm nghị, không ai có thể đoán được bên dưới lớp vỏ bọc ấy là một cơ thể đang gào thét.
Trận Pháp Đường vẫn tĩnh lặng như mọi ngày. Tôn Hạo cắm đầu vào cổ tịch, Vũ Lăng trầm mặc bên cửa sổ. Kiều Phong ngồi đó, tay phẩy chiếc quạt giấy, đôi mắt đào hoa khẽ liếc về phía cửa, như đang chờ đợi điều gì. Khi Lý Uyển Như bước vào, một nụ cười lãng tử lập tức nở trên môi hắn.
“Lý chấp sự, trông cô có vẻ không được khỏe?”
Hắn lên tiếng, giọng quan tâm nhưng ánh mắt lại đầy dò xét.
“Chỉ là đêm qua nghiên cứu trận đồ hơi muộn.”
Lý Uyển Như đáp, giọng bình thản, bước đến chiếc bàn trống của mình. Cô biết hắn đang thăm dò, tán tỉnh mình. Càng như vậy, cô càng phải tỏ ra không có gì, ít nhất cũng nâng tầm giá trị bản thân lên, không thể tùy ý như trước được.
Đúng lúc đó, Hứa trưởng lão bước vào, theo sau là hai đệ tử khiêng một hộp gỗ lớn. Lão không nói nhiều, chỉ phất tay, những cuộn da dê cũ kỹ được trải ra bàn.
“Thất Tinh Trận,” lão cất giọng khàn khàn.
“Một cổ trận phòng ngự thất truyền, chỉ còn lại những mảnh vỡ này. Nhiệm vụ của các ngươi hôm nay: Phục dựng lại mắt trận chính. Ai có phương án khả thi, sẽ được thưởng một bình ‘Ngưng Thần Lộ’.”
Cả phòng lập tức xôn xao. Ngưng Thần Lộ, một loại linh dịch giúp thanh tẩy tạp niệm, ổn định tâm cảnh, cực kỳ quý giá đối với những người thường xuyên tập trung tinh thần như các trận pháp sư ở đây.
Kiều Phong lập tức thu lại vẻ lãng tử, đôi mắt trở nên nghiêm túc. Đây là cơ hội để hắn thể hiện. Hắn cầm lấy các mảnh trận đồ, bắt đầu tính toán. Không khí trong phòng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng bút lông sột soạt trên giấy và tiếng thở đều đều.
Lý Uyển Như cũng cầm lấy một mảnh, nhưng cô không vội. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, để mặc Kiều Phong trở thành trung tâm của sự chú ý. Gần một canh giờ trôi qua, mồ hôi đã lấm tấm trên trán Kiều Phong. Hắn đặt bút xuống, thở ra một hơi dài, vẻ mặt đầy tự tin.
“Trưởng lão, tại hạ đã có phương án.”
Hắn đứng dậy, trải bản vẽ của mình ra. Bản vẽ chi chít những đường nét phức tạp, kết nối các trận văn lại với nhau.
“Dựa trên các mảnh vỡ, ta nhận thấy đây là một trận pháp phòng ngự kiểu tuần hoàn,” hắn bắt đầu giải thích, giọng đầy tự tin.
“Mắt trận chính, theo ta phán đoán, là ‘Tụ Linh Hạch’ này,” hắn chỉ vào một tổ hợp trận văn hình xoắn ốc phức tạp. “Nó sẽ liên tục hút nguyên khí từ các nguyên thạch phụ, truyền qua các ‘Mạch Dẫn Năng’ này để tạo thành một lá chắn ổn định. Các trận văn phòng ngự còn lại sẽ được bố trí theo chu vi, tạo thành một hệ thống khép kín.”
Phương án của hắn rất logic, rất bài bản theo đúng sách giáo khoa. Nó giống như việc lắp ráp một cỗ máy phòng thủ tiêu chuẩn: Có nguồn, có dây dẫn, có lá chắn. Ngay cả Tôn Hạo, người luôn khó tính, cũng phải ngẩng đầu lên, gật gù tán thưởng. Hứa trưởng lão cũng khẽ vuốt râu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Đám đông bắt đầu xì xào, hầu hết đều cho rằng phần thưởng Ngưng Thần Lộ đã có chủ. Đúng lúc ấy, Lý Uyển Như mới khẽ lên tiếng, giọng ngập ngừng, yếu ớt như thể không chắc chắn.
“Kiều chấp sự… phương án của ngài quả thực rất tinh diệu.” Cô nói, rồi dừng lại, như đang đắn đo. “Nhưng… ta có một thắc mắc nhỏ.”
Cả phòng im bặt. Kiều Phong nhíu mày, có chút khó chịu vì bị cắt ngang, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự. “Ồ? Lý chấp sự cứ nói.”
“Theo như cách sắp xếp của ngài,” cô nói chậm rãi, bước đến bên bàn, ngón tay thon dài trắng muốt chỉ vào một mảnh da dê khác, trên đó có một trận văn trông rất đơn giản, gần như bị bỏ qua. “Trận văn ‘Nghịch Chuyển Phản Hồi’ này, ngài định đặt nó ở đâu? Theo lý thuyết thông thường, nó dùng để đảo ngược dòng chảy nguyên khí, đặt vào một trận pháp phòng ngự tuần hoàn chẳng khác nào tự phá hủy.”
Câu hỏi của cô như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Kiều Phong khựng lại. Hắn thực sự đã bỏ qua trận văn đó, cho rằng nó chỉ là một mảnh ký hiệu phụ không quan trọng hoặc đã bị hư hỏng.
Lý Uyển Như nói tiếp, giọng vẫn giữ vẻ ngây thơ.
“Ta chỉ nghĩ rằng… nếu đây không phải là một trận pháp phòng ngự liên tục, mà là một trận pháp phản đòn thì sao?”
Một luồng suy nghĩ mới xẹt qua đầu tất cả mọi người.
“Ý ta là,” cô giải thích, “thay vì dùng ‘Tụ Linh Hạch’ làm trung tâm, chúng ta dùng chính cái trận văn ‘Nghịch Chuyển Phản Hồi’ này làm lõi kích hoạt. Toàn bộ nguyên khí từ các nguyên thạch sẽ không tạo ra lá chắn, mà được nén lại ở trạng thái tĩnh. Khi có ngoại lực tấn công, ‘Nghịch Chuyển Phản Hồi’ sẽ được kích hoạt, lập tức đảo ngược và khuếch đại toàn bộ năng lượng đã nén, bắn trả lại kẻ tấn công.”
Lời nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại như một tiếng sét đánh vào giữa phòng.
Đó là một lý thuyết điên rồ. Một trận pháp không phòng ngự, mà là một quả bom hẹn giờ, chờ kẻ địch tự đến châm ngòi.
Kiều Phong sững người. Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Như, rồi lại nhìn vào các mảnh trận đồ. Hắn bắt đầu sắp xếp lại chúng trong đầu theo ý tưởng của cô… và rồi, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Nó hoàn toàn khớp. Từng chi tiết, từng mối nối, từng trận văn phụ trợ mà hắn không thể giải thích, giờ đây đều trở nên hợp lý đến hoàn hảo. Hắn đã sai. Sai một cách cơ bản. Hắn đã cố lắp ráp một chiếc khiên, trong khi thứ họ có là những linh kiện của một khẩu đại pháo.
Hắn đã dùng tư duy của một kỹ sư thông thường để giải một bài toán của một nhà phát minh thiên tài. Còn cô, đã nhìn thấu bản chất của nó ngay từ đầu.
Hứa trưởng lão, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp phòng.
“Tốt! Tốt lắm! Đã rất lâu rồi mới có kẻ nhìn ra được cái cốt lõi của một loại trận pháp mới. Đám nhóc các ngươi chỉ biết đọc sách, còn không bằng một nữ nhân mới đến!”
Lý Uyển Như chỉ khẽ cúi đầu:
“Chỉ là chút may mắn thôi ạ. Có lẽ vì thân là nữ tử, suy nghĩ có phần khác biệt.”
Câu nói khiêm tốn của cô, vào lúc này, lại như một cái tát vô hình vào sự kiêu ngạo của Kiều Phong. Hắn không chỉ thua về kiến thức, mà còn cảm thấy bị cô “dẫn dắt” một cách nhẹ nhàng.
Hắn bước tới, chắp tay, hành một lễ trang trọng, lần này là sự khâm phục từ tận đáy lòng.
“Lý chấp sự quả nhiên cao minh. Tại hạ đã học được một bài học.”
Nụ cười lãng tử đã trở lại, nhưng trong mắt không còn sự trêu đùa, mà là sự tôn trọng chân thành và một ngọn lửa tò mò cháy bỏng.
“Chỉ là vẫn còn vài điểm về cơ chế nén và phản hồi năng lượng mà tại hạ chưa thông suốt. Không biết tối nay, tại hạ có vinh hạnh được mời Lý chấp sự đến thư phòng để thảo luận thêm không? Ta tin rằng, đó sẽ là một buổi tối rất… bổ ích.”
Lời mời được đưa ra một cách công khai, đường hoàng, dưới danh nghĩa học thuật. Mọi người đều nghe thấy, không ai có thể dị nghị.
Lý Uyển Như ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, cô đoán được tên này chỉ mượn cớ ở riêng với cô mà thôi, nhưng vì đã từ chối hắn rất nhiều lần, thêm lần này Kiều Phong lấy danh nghĩa học thuật, cô không đi thì không phù hợp chút nào. Một thoáng do dự giả tạo, rồi cô khẽ mỉm cười, nụ cười vừa đủ khiêm tốn, vừa đủ bí ẩn.
“Nếu Kiều chấp sự đã có nhã hứng, Uyển Như sao dám từ chối.”
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoan-du-thanh-nu/
Thư phòng của Kiều Phong không giống như một nơi làm việc khô khan. Nó rộng rãi, được bài trí tinh tế, phảng phất mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ. Một giá sách cao chạm trần chứa đầy những cuộn da dê và điển tịch cổ, một bộ bàn trà bằng ngọc thạch trắng đặt bên cửa sổ, và ở trung tâm là một chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ tử đàn, bên cạnh là một chiếc giường lụa rộng rãi được che hờ bằng một tấm rèm mỏng.
Khi Lý Uyển Như bước vào, Kiều Phong đã chờ sẵn. Hắn đã thay một chiếc trường bào lụa màu xanh biếc, mái tóc đen được xõa tự nhiên, tay cầm một chén rượu ngọc, dáng vẻ phong lưu lãng tử đã hoàn toàn quay trở lại.
“Lý chấp sự, mời ngồi,” hắn mỉm cười, ánh mắt đào hoa lướt qua cô một cách đầy ẩn ý.
“Ta đã chuẩn bị Bách Hoa Tửu, loại rượu này giúp ngưng thần tĩnh khí, rất thích hợp cho những buổi thảo luận cần sự tập trung.”
Lý Uyển Như khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. Cô đặt vài cuộn trận đồ cổ lên bàn, bắt đầu câu chuyện một cách chuyên nghiệp.
“Về trận pháp mà Kiều chấp sự muốn hỏi…”
Cô bắt đầu phân tích, giọng nói bình thản, rành mạch. Từng luận điểm, từng phán đoán của cô đều sắc bén, khiến Kiều Phong từ chỗ chỉ muốn tìm cớ gần gũi phải thực sự tập trung lắng nghe. Hắn không ngờ, người phụ nữ này không chỉ có nhan sắc, mà kiến thức về trận pháp còn uyên thâm đến vậy. Sự ngưỡng mộ trong mắt hắn dần thay thế cho dục vọng ban đầu.
Cuộc thảo luận kéo dài gần một canh giờ. Lý Uyển Như đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong bằng tri thức của mình. Khi thấy Kiều Phong đã có phần bị cuốn theo, cô mới “vô tình” đưa tay lên xoa nhẹ thái dương.
“Ta… có chút choáng váng,” cô nói, giọng hơi yếu đi, hai má ửng hồng một cách tự nhiên. “Có lẽ hôm nay đã phải tập trung quá nhiều.”
Kiều Phong lập tức tỏ ra quan tâm:
“Là do rượu Bách Hoa có hậu vị mạnh. Để ta giúp cô nghỉ ngơi một chút.”
Hắn đứng dậy, bước đến bên cạnh, bàn tay ấm nóng đặt lên vai cô. Lý Uyển Như không né tránh, ngược lại còn khẽ ngả đầu, tựa vào người hắn. Hơi thở nóng rực của cô phả nhẹ vào cổ hắn, mang theo mùi hương cơ thể thanh khiết, ngọt ngào.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 120 |
Ngày cập nhật | 22/07/2025 13:51 (GMT+7) |