Hành trình trên phi thuyền trôi qua khá nhanh. Chỉ mất vài tiếng, họ đã bay qua quãng đường một trăm dặm hiểm trở. Từ trên cao nhìn xuống, những dãy núi và khu rừng già chỉ còn là những mảng màu xanh sẫm nối tiếp nhau.
Trong khoang thuyền, không khí khá im lặng. Lục Thông thì liên tục hỏi han Kiều Phong về các vấn đề trận pháp, ánh mắt đầy sùng bái. Vương Hổ và Triệu Báo thì ngồi một góc lau chùi vũ khí, thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Uyển Như với ánh mắt tò mò nhưng không dám tiếp cận.
Còn Lý Uyển Như, cô chỉ ngồi yên một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực chất, cô đang âm thầm quan sát tất cả. Cô đang đánh giá Kiều Phong, đánh giá năng lực của Lục Thông, và cả sự trầm ổn của hai gã dong binh kia.
Khi phi thuyền bắt đầu hạ độ cao, Kiều Phong mới lên tiếng:
“Chúng ta sắp đến nơi rồi. Theo thông tin, khu di tích nằm trong một hẻm núi được bao phủ bởi sương mù độc chướng. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng.”
Phi thuyền đáp xuống một bãi đất trống ở bìa rừng, cách hẻm núi khoảng vài dặm. Gió từ trong hẻm núi thổi ra, mang theo một mùi ẩm mốc và khí tức âm hàn đến rợn người, khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chưa ngả về tây. Kiều Phong liếc nhìn sắc trời, rồi quyết đoán ra lệnh:
“Trời vẫn còn sớm. Chúng ta sẽ không hạ trại. Di chuyển ngay lập tức, thăm dò nhanh, kết thúc sớm.”
Không ai có ý kiến. Trong những nhiệm vụ trinh sát như thế này, việc lưu lại qua đêm ở một nơi xa lạ, đầy rẫy bất trắc luôn là hạ sách.
Trước khi đi, Kiều Phong bước tới thân phi thuyền, hai tay kết một ấn pháp phức tạp. Hắn đặt tay lên một trận đồ được khắc sẵn trên vỏ thuyền. Lập tức, một luồng sáng xanh lam mờ ảo lan tỏa ra, bao bọc lấy toàn bộ phi thuyền. Con thuyền khổng lồ từ từ trở nên trong suốt, rồi hoàn toàn biến mất, hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Chỉ có một gợn sóng không khí rất nhẹ cho thấy sự tồn tại của nó.
Đây là Trận Che Giấu cao cấp, một thứ trang bị tiêu chuẩn trên các phi thuyền chấp sự, đủ để qua mặt hầu hết các loại dã thú và tu sĩ Địa cấp sơ kỳ.
“Được rồi, xuất phát.” Kiều Phong nói, giọng trầm xuống, không còn vẻ lãng tử thường ngày.
Đội hình nhanh chóng được thiết lập. Kiều Phong, với tu vi Địa cấp tầng ba, dẫn đầu, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác. Ở giữa là Lục Thông và Lý Uyển Như, hai trận pháp sư được bảo vệ ở vị trí an toàn nhất. Đoạn hậu là hai gã dong binh dày dạn kinh nghiệm, Vương Hổ và Triệu Báo, vũ khí đã tuốt trần, ánh mắt sắc như dao quét qua mọi ngóc ngách phía sau.
Kiều Phong cũng không hề keo kiệt. Hắn lấy ra từ túi trữ vật một bình ngọc nhỏ, đổ ra bốn viên đan dược màu xanh biếc, tỏa ra một mùi hương thanh mát.
“Đây là Bích Thanh Đan, có thể giải được hầu hết các loại độc chướng sơ cấp. Mỗi người một viên, ngậm trong miệng, đừng nuốt. Sương mù phía trước không đơn giản, cẩn thận vẫn hơn.”
Lý Uyển Như nhận lấy viên đan dược, cảm nhận được nguyên khí tinh thuần từ nó. Cô thầm gật đầu. Kiều Phong tuy phong lưu, nhưng khi làm việc lại rất cẩn trọng và chu đáo, không hổ là một chấp sự có thể dẫn đội.
Quãng đường vài dặm đối với những tu sĩ Nhân cảnh tầng bảy trở lên chỉ như một cái chớp mắt. Cả nhóm di chuyển nhanh như những bóng ma, lướt qua những thân cây cổ thụ và những tảng đá rêu phong.
Càng đến gần hẻm núi, khí tức âm hàn càng trở nên đậm đặc. Cây cối xung quanh dần trở nên cằn cỗi, vặn vẹo một cách kỳ quái. Không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng, chỉ có sự im lặng chết chóc.
Đứng trước cửa hẻm núi, một luồng gió lạnh buốt mang theo sương mù độc chướng màu xám tro phả vào mặt. Sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn xa quá ba trượng, và nó mang theo một mùi hôi thối như xác chết mục rữa lâu ngày.
Vương Hổ và Triệu Báo lập tức nhíu mày, kinh nghiệm mách bảo họ đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Lý Uyển Như, thay vì sợ hãi, trong lòng lại dâng lên một sự mong chờ kỳ lạ.
Khí tức này… nó không chỉ âm hàn, mà còn mang theo một cảm giác tà dị vô cùng.
“Có lẽ nào…” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cô đang rất sốt ruột. Gần một tháng tu luyện bằng đan điền mới, tiến độ của cô chỉ nhích được một chút, đạt 1/9 của quá trình tôi luyện đan điền. Tốc độ chậm chạp này khiến cô cảm thấy vô cùng tù túng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết đến bao giờ mới có thể chạm tới ngưỡng cửa Địa cấp, không biết bao giờ mới có đủ sức mạnh để tự quyết định số phận của mình.
Cô cần một cơ hội. Một bước ngoặt.
Và khu di tích tà dị này, có thể chính là cơ hội đó. Nếu ở đây thực sự có dấu vết của tà vật, hoặc một loại tài nguyên đặc biệt có thể giúp cô nuôi dưỡng “con quỷ” trong tử cung, thì nhiệm vụ lần này không chỉ đơn thuần là công vụ nữa.
Nó sẽ là bước đi đầu tiên trên con đường tà đạo mà cô đã chọn.
Ánh mắt Lý Uyển Như lóe lên một tia sáng quyết đoán, ẩn sâu dưới vẻ ngoài bình thản. Cô nhìn vào màn sương mù dày đặc trước mắt, không phải với sự sợ hãi, mà là với sự khao khát của một kẻ đi săn đã tìm thấy con mồi của mình.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoan-du-thanh-nu/
Khi đội của Lý Uyển Như tiến đến bìa hẻm núi, cảnh tượng trước mắt khiến ngay cả những dong binh dày dạn nhất cũng phải nín thở.
Hơn chục nhóm tu sĩ từ các tông môn lớn nhỏ đã dựng trại, cờ hiệu phấp phới trong gió lạnh, tạo thành một vòng vây không chính thức quanh cửa hẻm. Không khí đặc quánh mùi cảnh giác và toan tính. Có nhóm của Thanh Vân Các, một tông môn chính đạo nổi tiếng với kiếm pháp, các đệ tử đều mặc áo bào xanh, vẻ mặt nghiêm nghị. Có nhóm của Bách Thú Môn, đệ tử đi cùng với những con dị thú hung hãn. Và cả những tán tu lẻ loi, ánh mắt láo liên, cố gắng tìm kiếm cơ hội trong dòng nước đục.
Sự xuất hiện của đội Liệp Sát Tông lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Kiều Phong thân là người dẫn đầu, với tu vi Địa cấp, bước lên trước, chắp tay một cách xã giao nhưng không hề yếu thế.
“Tại hạ là Kiều Phong, chấp sự Trận Pháp Đường của Liệp Sát Tông. Đến đây để thăm dò dị tượng.”
Một trưởng lão của Thanh Vân Các, râu tóc bạc phơ, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì. Ai cũng biết Liệp Sát Tông là “hàng xóm” khó ưa, nhưng không ai dại gì gây sự khi chưa rõ tình hình.
Thêm một Liệp Sát tông không làm chậm đi tiến trình tham dò của các thế lực, việc xuất hiện dị tượng như vậy rất nguy hiểm, cần nhanh chóng kiểm tra và xử lý mới là lựa chọn khôn ngoan nhất. Đối đầu với một tông môn khác là hành động vô cùng ngu xuẩn, dù cho ô danh của Liệp Sát tông có thối đến mức nào thì ngoài mặt các tông môn liền kề vẫn giữ khoảng cách và tôn trọng nhất đinh. Sự ràng buộc về lợi ích cũng như uy thế của Dong Binh Hội khiếm các thế lực dù căm ghét nhau vẫn phải tỏ vẻ hảo hữu chi giao, còn sau lưng đâm vài nhát dao hay không thì phải tùy thuộc vào thái độ của những kẻ trong cuộc.
Cuộc thăm dò ban đầu diễn ra trong sự căng thẳng tột độ. Màn sương mù độc chướng ở cửa hẻm có khả năng ăn mòn cả nguyên khí phòng thân. Khí tức âm hàn, tà dị bên trong khiến ai cũng tin rằng đây là nơi ẩn náu của một ma vật cổ xưa hoặc một tà tu đang luyện công.
Tin tức nhanh chóng được truyền về các tông môn.
“Dị tượng cấp độ Địa cấp!”
“Có khả năng là một tà trận cổ đại đang thức tỉnh!”
“Nguy cơ ảnh hưởng đến cả khu vực!”
Các tông môn không dám lơ là. Trong vòng một ngày, hàng loạt cường giả bắt đầu đổ về. Phi thuyền xé gió rầm rộ, khí thế kinh người. Các vị trưởng lão Địa cấp đỉnh phong, những người thường ngày bế quan không ra, nay cũng phải đích thân xuất hiện. Cả khu vực quanh hẻm núi bị phong tỏa, trận pháp phòng ngự được dựng lên tầng tầng lớp lớp, sẵn sàng cho một trận đại chiến.
Không khí căng như dây đàn sắp đứt. Tất cả đều nín thở chờ đợi “thứ đó” bên trong xuất hiện.
Lý Uyển Như chứng kiến khả năng ứng phó của các tông môn cũng phải gật đầu khen ngợi, mọi rủi ro đều phải đảm bảo triệt tiêu chính là việc làm đúng đắn nhất của các tông môn mang mác chính đạo này. Huống chi trừ gian diệt ác là một phần, phần lớn nguyên nhân là không ai mong muốn có thứ không sạch sẽ xuất hiện ngay trên địa bàn của mình.
Sau một ngày bàn bạc, các trưởng lão quyết định cử một đội tinh anh, gồm những người mạnh nhất của các phái, tiến vào thăm dò lần cuối trước khi quyết định có nên dùng đại trận công phá hay không.
Họ bước vào, thần kinh căng cứng, vũ khí lăm lăm, chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoan-du-thanh-nu/
Càng đi sâu, sương mù càng loãng đi, khí tức âm hàn cũng nhạt dần. Cuối cùng, đám người tiến đến một hang động lớn. Và cảnh tượng bên trong khiến tất cả phải chết lặng.
Giữa hang là một cái lò luyện đan cũ kỹ, khói đen vẫn còn bốc lên nghi ngút. Xung quanh vương vãi đủ loại thảo dược rẻ tiền, phần lớn là những loại có tính âm hàn, khi đốt lên sẽ tạo ra khói độc.
Và ngồi chễm chệ bên cạnh lò đan là một tên thanh niên.
Hắn mặc một bộ đồ rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem tro bụi. Thấy một đoàn cường giả hùng hổ bước vào, hắn giật mình, làm rơi cả chiếc quạt đang phe phẩy cho lò đan.
“Ái chà… đông thế?” Hắn gãi đầu, cười một cách ngây ngô.
Vị trưởng lão của Thanh Vân Các, người đang căng thẳng nhất, gần như hét lên:
“Ngươi… ngươi là ai? Tà khí ở đây là do ngươi tạo ra?”
Tên thanh niên gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi ạ! Tại hạ đang cần luyện một lô Hóa Cốt Đan, mà loại đan này cần môi trường âm hàn một chút mới dễ thành công. Tìm mãi mới thấy cái hang này hợp ý. Mấy cái sương mù kia chỉ là khói từ dược liệu cháy thôi mà, không độc lắm đâu.”
Cả đoàn trưởng lão: “…”
Tất cả mọi người đứng hình.
Hàng trăm cao thủ. Hàng chục trưởng lão Địa cấp đỉnh phong. Đại trận đã sẵn sàng. Cả khu vực náo loạn suốt hai ngày trời…
Chỉ vì một tên luyện đan “ngáo ngơ” muốn tìm chỗ yên tĩnh?
Vị trưởng lão của Thanh Vân Các tức đến mức râu cũng dựng đứng lên, mặt đỏ bừng, nhưng không nói được lời nào. Hắn chỉ có thể phất mạnh tay áo, gằn lên một chữ:
“Rút!”
Đoàn cường giả quay lưng bỏ đi, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi. Bọn họ cảm thấy như mình vừa tham gia vào một vở kịch hề lố bịch nhất trong lịch sử tu luyện của mình.
Đội của Lý Uyển Như cũng nhận được lệnh rút lui. Cô và Kiều Phong nhìn nhau, không nhịn được mà khóe môi khẽ cong lên.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô ở tổng bộ, một nhiệm vụ tưởng chừng nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng lại kết thúc như một trò đùa.
Trên đường trở về, Kiều Phong không ngừng lắc đầu cười khổ. Còn Lý Uyển Như thì chỉ im lặng. Cô không thấy buồn cười. Cô chỉ thấy một sự thật phũ phàng: Trong thế giới này, đôi khi sự ngu ngốc còn đáng sợ hơn cả kẻ thù.
Nhiệm vụ hoàn thành một cách nhẹ nhàng, nhưng nó cũng cho cô một bài học. Không phải lúc nào cũng cần dùng đến đao kiếm hay âm mưu. Đôi khi, chỉ cần ngồi yên, kẻ địch… hoặc là một gã ngốc nào đó, sẽ tự mình giải quyết vấn đề.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 120 |
Ngày cập nhật | 22/07/2025 13:51 (GMT+7) |