Huyết Sát Thành rộng lớn như một vương quốc thu nhỏ. Từ khu trung tâm uy nghiêm, xe ngựa đi qua những con đường đá tảng rộng lớn, vượt qua lớp tường thành thứ hai của khu nội thành, rồi cuối cùng mới đến được khu ngoại thành sầm uất và có phần xô bồ hơn.
Nơi đây không có những tòa tháp cao chót vót hay những biệt viện thanh tịnh. Thay vào đó là những dãy nhà san sát, những khu chợ nhỏ, những lò rèn vang tiếng búa đập và những sân luyện võ đầy ắp tiếng hò hét. Đây là nơi sinh sống của hàng ngàn thành viên cấp thấp, là nền tảng vận hành của cả tông môn.
Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà đá hai tầng trông khá cũ kỹ. Đây chính là phân đường của Trận Pháp Đường tại ngoại thành.
Lý Uyển Như bước xuống xe, Tiểu Nhu cung kính đứng chờ bên ngoài. Cô bước vào bên trong, một gian phòng rộng lớn đã có khoảng ba mươi người ngồi chờ sẵn. Bọn họ có đủ mọi lứa tuổi, từ những thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi với ánh mắt tò mò, cho đến những gã đàn ông trung niên gần ba mươi tuổi, gương mặt đã hằn lên vẻ mệt mỏi của cuộc sống.
Tu vi của họ cũng không đồng đều. Có những người hoàn toàn là phàm nhân, có người chỉ mới chạm đến ngưỡng Nhân cảnh sơ kỳ, nhưng cũng có vài kẻ đã đạt tới Nhân cảnh tầng năm, tầng sáu, những người có lẽ đã từ bỏ con đường tu luyện võ kỹ để tìm một hướng đi mới. Điểm chung của họ là trong ánh mắt đều ánh lên một sự khao khát và hy vọng khi nhìn thấy cô.
Khi Lý Uyển Như bước lên bục giảng, cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Cô không nói nhiều lời hoa mỹ. Giọng cô bình thản, rõ ràng, bắt đầu bài giảng về mười hai loại trận văn phòng ngự cơ bản nhất. Những kiến thức quá mức cơ bản đã vô cùng quen thuộc đối với Lý Uyển Như, cô dễ dàng truyền tải tới tất cả đám đệ tử kia.
Sau phần lý thuyết nhàm chán, Lý lão sư nói:
“Bây giờ là đến phần thực hành. Ai trong số các ngươi có Dẫn Nguyên Bút?”
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Vài người cúi gằm mặt, vài người nhìn nhau với ánh mắt ngượng ngùng. Lý Uyển Như biết rõ câu trả lời.
Một cây Dẫn Nguyên Bút tiêu chuẩn, dù là loại cấp thấp nhất, cũng có giá 50 điểm tích lũy trên cửa hàng của Công Tượng Hội. Với đám đệ tử ngoại thành này, mỗi tháng cống hiến cật lực cũng chỉ kiếm được vài chục điểm lẻ để đổi lấy thức ăn và nhu yếu phẩm. 50 Điểm là một con số xa vời như lên trời.
Lý Uyển Như nhìn một lượt, rồi thản nhiên lấy ra từ trong túi mang theo bên mình một hộp gỗ. Cô mở ra, bên trong là hơn hai mươi cây Dẫn Nguyên Bút được xếp ngay ngắn. Ánh mắt của đám đệ tử lập tức sáng rực lên.
Đây là những “dụng cụ học tập” mà Trận Pháp Đường đã cấp phát cho cô. Vì là giảng viên mới, lại phụ trách lớp nhập môn, nên số lượng được cấp khá nhiều.
Lý Uyển Như mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa mang theo sự tính toán không ai nhận ra.
“Ta biết các ngươi không có điều kiện,” cô nói, giọng điệu như một vị trưởng bối đầy thấu hiểu.
“Kiến thức trận pháp nếu chỉ học lý thuyết thì sẽ không bao giờ tiến bộ được. Vì vậy, ta có một đề nghị.”
Cô cầm lên một cây Dẫn Nguyên Bút, hình dáng thon dài của nó, cùng với phần đuôi tròn nhìn chả khác gì căn dương vật dưới ngón tay cô trông càng thêm phần hấp dẫn.
“Những cây bút này, ta sẽ cho các ngươi thuê. Mỗi buổi học, chỉ cần một điểm tích lũy, các ngươi có thể sử dụng nó để thực hành. Còn về nguyên thạch để kích hoạt, các ngươi phải tự chuẩn bị. Nếu không có tài nguyên, thì đành tiếp tục học lý thuyết vậy.”
Cả lớp học xôn xao. Một điểm tích lũy! Cái giá quá hời! Nó không hề rẻ, nhưng so với việc phải bỏ ra 50 điểm để mua một cây bút thì đây đúng là một cơ hội trời cho.
Họ không hề biết rằng, những cây bút này vốn là đồ công, được cấp phát miễn phí cho giảng viên. Lý Uyển Như đang dùng chính tài nguyên của tông môn để kinh doanh với đám đệ tử ngây thơ này.
Nhưng không ai phát giác. Họ là lứa mới, làm sao biết được quy trình cấp phát cho chấp sự. Hơn nữa, đứng trước một nữ giảng viên xinh đẹp, quyến rũ như vậy, người đang ‘tạo điều kiện’ cho mình, trong đầu họ chỉ còn lại sự cảm kích và ngưỡng mộ. Vài tên nam nhân trẻ tuổi nhìn cô bằng ánh mắt say đắm, gò má đỏ lên.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười người đã xếp hàng, chuyển điểm tích lũy của mình cho cô để đổi lấy một buổi thực hành quý giá.
Lý Uyển Như nhận điểm, trong lòng không một chút áy náy. Cô mỉm cười hài lòng, bắt đầu hướng dẫn đám đệ tử cách cầm bút, cách dẫn dụ một tia nguyên khí nhỏ từ nguyên thạch vào thân bút.
Buổi học thực hành diễn ra trong một không khí vô cùng sôi nổi. Đám đệ tử, đặc biệt là những gã nam nhân trẻ tuổi, vây quanh cô. Ánh mắt của họ không chỉ tập trung vào những đường nét trận văn mà cô đang thị phạm, mà còn dán chặt vào từng cử chỉ, từng đường cong trên cơ thể cô.
Lý Uyển Như đứng đó, dáng người thẳng tắp, giọng nói bình thản, chuyên nghiệp. Nhưng chỉ có cô mới biết, bên dưới lớp áo chấp sự nghiêm nghị kia, cơ thể cô đang bắt đầu phản bội.
Đã mấy ngày rồi cô chưa được nếm mùi đàn ông. Từ khi về tổng bộ, cô luôn phải dùng ý chí để trấn áp cơn khát khao của cơ thể và sự quấy nhiễu của tà khí. Sự dồn nén đó khiến cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Và giờ đây, đứng giữa gần hai mươi gã đàn ông, từ thiếu niên mới lớn căng tràn sinh khí đến những gã trung niên đầy kinh nghiệm, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng dục vọng đang hướng về phía mình.
Ánh mắt của chúng, có ngưỡng mộ, có tò mò, nhưng phần lớn là sự thèm khát trần trụi. Chúng nhìn vào khuôn mặt cô, vào đôi môi đỏ mọng, vào vòng eo thon gọn, và đặc biệt là vào bộ ngực căng đầy đang bị nịt chặt sau lớp áo. Mỗi một ánh nhìn dâm ô, mỗi một ý nghĩ tà niệm của chúng, đều như những mũi kim vô hình, thông qua Dấu ấn Dục Vọng, châm thẳng vào thần kinh cô.
Dấu ấn dưới bụng bắt đầu nóng lên.
Lúc đầu chỉ là một cảm giác âm ỉ, nhưng càng lúc nó càng trở nên rõ rệt. Một luồng nhiệt từ hạ thân lan tỏa ra khắp cơ thể, khiến hai má cô bất giác ửng hồng. Âm hộ bên dưới lớp váy dày bắt đầu co giật khe khẽ, rồi một dòng nước ấm áp, nhờn nhụa từ từ rỉ ra.
“Chết tiệt…” Lý Uyển Như thầm rủa. Dâm thủy đang chảy, không thể kiểm soát.
Cô phải khép chặt hai đùi lại, cơ bắp căng lên để ngăn dòng dịch tràn ra ngoài, nhưng hành động đó lại vô tình khiến lớp vải quần lót mỏng manh cọ xát vào hột le đang sưng lên vì kích thích, tạo ra một đợt khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng.
“Lý… Lý chấp sự, chỗ này… tại sao nguyên khí lại không ổn định ạ?”
Một tên đệ tử trẻ, mặt đỏ bừng, rụt rè giơ bút lên hỏi, mắt thì lại liếc trộm khe ngực lấp ló của cô.
Lý Uyển Như hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng nói không run rẩy.
“Là do ngươi dẫn khí quá vội. Phải từ từ, cảm nhận dòng chảy của nó.”
Cô bước tới gần, cúi xuống để chỉ cho hắn. Khi cô cúi người, mùi hương cơ thể thanh khiết của cô hòa quyện với mùi sữa mẹ thoang thoảng từ bầu ngực căng tức, xộc thẳng vào mũi gã đệ tử. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên mơ màng, dương vật dưới lớp quần vải thô không tự chủ được mà ngóc đầu dậy.
Dục vọng của hắn bùng lên mạnh mẽ hơn, và nó lập tức phản chiếu lại, đánh thẳng vào cơ thể Lý Uyển Như.
Như một con đê bị vỡ, dâm thủy trong cô trào ra không thể kìm nén. Chất lỏng ấm nóng chảy tràn, thấm ướt cả quần lót, lan ra lớp váy trong, tạo thành một mảng sậm màu ẩm ướt giữa hai đùi. Cảm giác trơn trượt, nhơ nhớp khiến toàn thân cô run lên, hai chân gần như muốn nhũn ra.
Cô phải cắn chặt môi dưới, móng tay bấu vào lòng bàn tay để không phát ra một tiếng rên rỉ đáng xấu hổ nào.
“Cảm… cảm ơn chấp sự…” Tên đệ tử lắp bắp, hắn cũng nhận ra sự khác thường trong hơi thở của cô, nhưng lại không dám nghĩ sâu xa hơn.
Lý Uyển Như vội vàng đứng thẳng người, hai chân vẫn khép chặt, cố gắng dùng tà áo choàng che đi vệt nước đáng ngờ. Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy vài gã đàn ông khác cũng đang trong tình trạng tương tự: Mặt đỏ, thở gấp, hạ thân cộm lên một cách rõ ràng.
Cả căn phòng ngập trong một bầu không khí kỳ quái. Một nữ giảng viên xinh đẹp, quyến rũ đang phải chịu đựng cơn nứng lồn do chính những học trò của mình gây ra, trong khi bọn họ hoàn toàn không hề hay biết, chỉ đơn giản là đang chìm đắm trong những ảo tưởng dâm dục về cô.
Buổi học hôm đó, với Lý Uyển Như, dài như cả một thế kỷ.
Hai canh giờ trôi qua trong sự giày vò không ngừng. Dâm thủy đã thấm ướt từ quần lót ra đến cả lớp váy trong, tạo thành một cảm giác dính nhớp, khó chịu. Mỗi lần di chuyển, lớp vải ẩm ướt lại cọ xát vào nơi nhạy cảm, khiến cơ thể cô liên tục phải hứng chịu những đợt khoái cảm nhỏ nhưng dai dẳng.
Cô phải dùng toàn bộ ý chí để giữ cho gương mặt không biến sắc, giọng nói không run rẩy, và đôi chân không nhũn ra ngay trên bục giảng. Bầu ngực cũng căng tức đến phát đau, sữa rịn ra thấm ướt cả lớp vải nịt, tạo nên một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa rạo rực.
Cuối cùng, khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, Lý Uyển Như gần như thở phào nhẹ nhõm.
“Tạm nghỉ một khắc,” cô nói, giọng cố giữ vẻ bình thản, rồi quay người bước nhanh về phía cửa, đến căn phòng nghỉ nhỏ dành cho giảng viên ngay bên cạnh, không dám để ai thấy dáng đi có phần cứng nhắc của mình.
Cô đóng sầm cánh cửa gỗ cũ kỹ lại. Cánh cửa này vốn chỉ để ngăn cách tạm thời, không hề có chốt khóa. Nhưng trong cơn vội vã, cô hoàn toàn không để ý.
Dựa lưng vào cánh cửa, Lý Uyển Như thở hổn hển. Cơ thể cô nóng như lửa đốt. Cơn nứng dồn nén suốt hai canh giờ liền lập tức bùng phát dữ dội. Âm hộ cô co giật liên hồi, dâm thủy chảy thành dòng xuống bắp đùi. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ánh mắt cô lướt nhanh, dừng lại trên cây Dẫn Nguyên Bút vừa mới thu lại từ một tên đệ tử.
Nó nằm đó, trên mặt bàn gỗ, lạnh lẽo và vô tri. Thân bút thon dài, khoảng một gang tay, đầu bút tròn trịa, được mài nhẵn bóng. Một hình dáng… không thể nào hoàn hảo hơn cho việc này.
Không một chút do dự. Lý Uyển Như ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, hai chân dạng rộng ra. Cô không cởi bỏ bộ trường bào chấp sự màu xám tro. Cô chỉ vén tà váy và lớp váy trong lên, để lộ đôi chân thon dài và chiếc quần lót ren màu đen đã ướt sũng.
Ngón tay thon dài của cô run rẩy kéo miếng vải mỏng manh sang một bên, để lộ hoàn toàn đóa hoa bí mật đang sưng mọng, đỏ rực và lấp lánh vì dâm thủy.
Cô cầm lấy cây Dẫn Nguyên Bút, cảm nhận sự mát lạnh của nó trong lòng bàn tay. Rồi, cô từ từ đưa nó đến cửa huyệt.
“A…”
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khi đầu bút lạnh lẽo chạm vào nơi nóng rực. Cảm giác tương phản đột ngột khiến toàn thân Lý Uyển Như run lên. Cô nhắm mắt, cắn chặt môi, rồi từ từ đẩy cây bút vào sâu bên trong.
Âm đạo ướt át, trơn trượt dễ dàng nuốt trọn lấy kẻ xâm nhập. Cảm giác được lấp đầy, được chọc ngoáy từ bên trong khiến Lý Uyển Như như muốn phát điên. Tay cô bắt đầu di chuyển, lúc chậm rãi, lúc dồn dập, rút ra rồi lại đâm vào.
Tiếng “nhóp nhép” ướt át vang lên trong căn phòng nhỏ, hòa cùng tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp của cô.
Trong khi đó, ở bên ngoài, một tên đệ tử ngoại thành tên Mã Tuấn đang gãi đầu gãi tai. Hắn là người có thiên phú kém nhất lớp, vừa rồi nghe giảng vẫn chưa hiểu gì cả. Thấy các đệ tử khác túm tụm bàn tán, hắn không dám lại gần, bèn lấy hết can đảm đi đến phòng nghỉ, định bụng sẽ hỏi riêng Lý chấp sự. Hắn nghĩ, một giảng viên tận tụy như cô chắc sẽ không từ chối chỉ bảo thêm cho một học trò ham học.
Hắn bước đến cửa, giơ tay lên định gõ.
“Lý chấp sự, tại hạ là Mã Tuấn, có thể… vào được không ạ?”
Nhưng không có tiếng trả lời. Chỉ có những âm thanh kỳ lạ, ướt át và những tiếng rên rỉ khe khẽ, đứt quãng từ bên trong vọng ra.
Hắn nhíu mày, áp tai vào cửa nghe ngóng. Tiếng rên càng lúc càng rõ hơn.
“Chẳng lẽ… chấp sự bị bệnh?”
Lo lắng, hắn không nghĩ nhiều, liền đẩy nhẹ cánh cửa.
Két…
Cánh cửa gỗ cũ kỹ không khóa, từ từ mở ra.
Và rồi, Mã Tuấn chết sững tại chỗ.
Trước mắt hắn, là một cảnh tượng mà cả đời này hắn cũng không thể nào quên được.
Lý chấp sự, người giảng viên luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng trên bục giảng, đang ngồi trên ghế, hai chân banh rộng. Bộ trường bào màu xám tro vẫn còn nguyên trên người, nhưng phần váy đã được vén lên tận eo. Chiếc quần lót ren màu đen bị kéo lệch sang một bên, để lộ hoàn toàn vùng kín đỏ rực, ướt át.
Và bàn tay trắng nõn của cô, đang nắm chặt một cây Dẫn Nguyên Bút, liên tục thọc vào rút ra khỏi âm hộ của chính mình.
Thân bút đã ướt đẫm dâm thủy, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Mỗi lần cô đâm vào, cơ thể lại khẽ giật lên, lưng ưỡn cong, miệng hé mở thở dốc. Mỗi lần rút ra, một sợi chỉ bạc trong suốt lại kéo theo, rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Nghe tiếng cửa mở, Lý Uyển Như giật mình, động tác trên tay khựng lại. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng vẫn còn ngấn nước vì khoái cảm, nhìn thẳng vào Mã Tuấn đang đứng chết trân ở cửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 120 |
Ngày cập nhật | 22/07/2025 13:51 (GMT+7) |