Khoảng thời gian này lại là cơ hội quý báu để Lý Uyển Như âm thầm quan sát và tìm hiểu. Dựa vào những gì thu thập được từ thư viện và những cuộc trò chuyện bâng quơ với các đệ tử, một bức tranh toàn cảnh về cơ cấu quyền lực và phân bổ nhân sự của tông môn dần hiện ra rõ nét trong đầu cô.
Đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp quyền lực là Tông chủ Dạ Hương. Ngay bên dưới nàng là Trưởng Lão Đoàn, một hội đồng gồm trên dưới hai mươi người, là những bộ óc và nắm đấm cốt lõi, quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong tông. Mỗi thành viên trong hội đồng này đều là cường giả Địa cấp hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong, không một ai là kẻ yếu. Ngay cả Dạ Hành, kẻ từng nắm giữ Thôn Thiên đoàn, cũng chỉ là một thành viên trong đó.
Kế đến là tầng lớp Chấp sự, xương sống của cả tông môn. Để bước chân vào hàng ngũ này, tu vi Địa cấp gần như là một tiêu chuẩn bất thành văn. Họ đảm nhiệm vô số vai trò: Có người làm giảng viên truyền thụ kiến thức, có người dẫn đội thực thi những nhiệm vụ đẫm máu, có người lại được phái đến các phân bộ xa xôi để trấn thủ một phương.
Tất nhiên, Liệp Sát Tông chưa bao giờ là nơi chỉ tôn sùng vũ lực. Chấp sự không nhất thiết phải là kẻ tu vi cao cường. Có những thương nhân tài ba, dù là phàm nhân, nhưng nhờ khả năng kinh doanh thượng thừa, hàng năm cống hiến cho tông môn những khoản tài sản khổng lồ mà vẫn được hưởng đãi ngộ và địa vị tương xứng. Giả như chính Lý Uyển Như, một người có thành tựu kiệt xuất trong một lĩnh vực chuyên môn hoặc lập được đại công, cũng có thể được đặc cách cất nhắc, hưởng thụ một cuộc sống sung túc hơn. Chỉ là, tông môn không bao giờ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Đãi ngộ càng cao, nhiệm vụ phải thực thi càng nặng nề và nguy hiểm.
Bên dưới tầng lớp quản lý, là tương lai của tông môn – đám đệ tử hạt giống. Khoảng hơn ba trăm người, đều là những tài năng sở hữu đan điền bẩm sinh, tu vi rải rác từ Nhân cảnh sơ kỳ đến tầng tám đỉnh phong. Họ được tông môn hậu thuẫn toàn bộ chi phí sinh hoạt, được cung cấp tài nguyên tu luyện mà không cần lo lắng về tiền bạc. Nhưng không có bữa ăn nào là miễn phí. Đổi lại, thẻ thành viên Dong Binh Hội của họ nằm dưới sự quản lý của tông môn. Hàng tháng, họ phải hoàn thành các nhiệm vụ bắt buộc do tông môn ban bố, cống hiến sức lực và đối mặt với sinh tử, coi như là thù lao cho sự đầu tư và huấn luyện mà Liệp Sát Tông đã bỏ ra.
Thấp hơn nữa là những đệ tử không có hoặc đã mất đi thiên phú tu luyện. Những người có chút tu vi sẽ trở thành lực lượng lao động chính, tham gia các dong binh đoàn cấp thấp hoặc làm các công việc hậu cần. Miễn sao có thể đem về cống hiến, họ vẫn có một chỗ đứng. Còn những kẻ hoàn toàn là phàm nhân, không tu vi, không đầu óc, thì cuộc sống chẳng khá khẩm hơn là bao. Họ phải làm những công việc chân tay nặng nhọc nhất, chạy vặt khắp nơi chỉ để đổi lấy một cuộc sống lay lắt qua ngày.
Và cuối cùng, ở dưới đáy của xã hội thu nhỏ này, là tầng lớp thấp kém và bi thảm nhất: Nô lệ.
Họ có thể là đệ tử phạm trọng tội, có thể là tù nhân từ các cuộc chiến, hoặc đơn giản là những kẻ xấu số bị bắt về. Có nam, có nữ, họ không có trợ cấp, không có tương lai, không có bất kỳ hy vọng nào. Họ là những bao cát sống cho đệ tử luyện tập, là những kẻ tiên phong bị ném vào hang ổ dị thú để dò đường, là vật thí nghiệm cho những loại đan dược mới, và dĩ nhiên, là những món đồ chơi tình dục, những bồn chứa tinh, những lỗ địt để thỏa mãn dục vọng cho bất kỳ ai có đủ điểm tích lũy.
Dùng nô lệ không hề miễn phí. Vẫn phải trả một cái giá nhất định, và tất cả khoản phí đó đều chảy thẳng vào túi của tông môn. Còn nô lệ? Họ chẳng nhận được gì, ngoài sự giày vò và tuyệt vọng kéo dài bất tận.
Lý Uyển Như cũng từng trải qua cuộc sống nô lệ như vậy khi cùng Ngụy Doãn chữa thương tại một phân bộ. Tình cảnh một nữ nô hạ đẳng lột xác trở thành một vị chấp sự có quyền hành quả thực là quá trình rất đáng ghi nhận. Cô không biết rằng bản thân chính là một hình mẫu mà đám nô lệ cấp thấp truyền tai nhau, khao khát một ngày có thể vượt qua vũng bùn, đạp những tên kiêu ngạo coi họ như công cụ dưới chân.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoan-du-thanh-nu/
“Lý chấp sự, đã đến giờ rồi ạ.”
Tiếng nhắc nhở của Tiểu Nhu vang lên nhẹ nhàng như gió thoảng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Lý Uyển Như. Sáng nay, cô phải đến Trận Pháp Đường để chính thức bắt đầu công việc mà tông môn đã giao phó.
Cô khẽ gật đầu, đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cửa sổ. Ánh nắng ban mai len lỏi qua, chiếu lên thân hình yểu điệu của cô, lúc này chỉ khoác một chiếc áo lót lụa mỏng sau một đêm dài tu luyện.
Tiểu Nhu cung kính bước tới, hai tay nâng một bộ y phục được gấp gọn gàng. Đó là trang phục tiêu chuẩn của một Chấp sự Liệp Sát Tông: Một bộ trường bào màu xám tro, chất liệu vải dày dặn nhưng mềm mại, viền áo và cổ tay được thêu bằng chỉ bạc hình những hoa văn cổ xưa, vừa tinh tế vừa toát lên vẻ nghiêm nghị.
Đầu tiên, Tiểu Nhu lấy ra một dải vải lụa trắng dài và dày, bắt đầu quấn quanh ngực Lý Uyển Như. Đây là cách để nịt chặt, thu gọn lại đôi gò bồng đào quá mức đẫy đà của cô, giúp việc hành động trở nên gọn gàng và thuận tiện hơn khi khoác áo chấp sự bên ngoài. Tiếp đó, cô nàng lại giúp cô mặc lớp áo trong bằng lụa trắng, mềm mại và mát lạnh, ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Tiếp đó, là một công đoạn khó khăn nhất.
Lý Uyển Như khẽ nhíu mày, cắn nhẹ môi dưới khi dải lụa siết lại. Bầu ngực căng tròn, nặng trĩu bị ép chặt, cảm giác vừa tức vừa khó chịu. Nhưng phiền toái hơn cả, là hai đầu nhũ hoa của cô. Sau khi sinh Trùng Thánh và bắt đầu có sữa, chúng trở nên cực kỳ nhạy cảm. Dù không cho ai bú, cơ thể vẫn theo bản năng mà tiết ra từng tia sữa nguyên khí mỗi khi bị kích thích hoặc căng tức.
Lớp vải lụa ép chặt, cọ xát vào đầu vú, khiến chúng lập tức cương cứng lên, nhọn hoắt như hai hạt lạc, nổi cộm rõ rệt sau lớp vải. Một cảm giác ngứa ngáy xen lẫn khoái cảm tê dại lan tỏa từ ngực, khiến cô có chút không quen. Sữa bắt đầu rịn ra, thấm một mảng nhỏ, ẩm ướt lên lớp vải trắng.
Cô biết, nếu thả rông, cặp vú quá khổ này sẽ khiến mọi hành động trở nên vướng víu và bất tiện. Nhưng nịt lại thì lại phải chịu đựng cảm giác khó chịu và sự kích thích không mong muốn này. Cô chỉ có thể chọn giải pháp ít tệ hơn.
Sau khi hoàn tất mặc áo trong, Tiểu Nhu mới khoác lớp áo trường bào xám tro bên ngoài. Bộ y phục được cắt may vừa vặn, che đi những đường cong bốc lửa, thay thế bằng một vẻ ngoài nghiêm túc và có phần lạnh lùng.
Tiểu Nhu khéo léo giúp cô búi mái tóc đen dài thành một búi tóc cao gọn gàng, cố định bằng cây trâm bạc hình như một thanh đao mà tông môn đưa đến. Vài lọn tóc mai được để lại, mềm mại rủ xuống hai bên má, làm dịu đi vẻ sắc lạnh trên gương mặt.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã hoàn tất, Lý Uyển Như đứng trước gương đồng.
Hình ảnh phản chiếu là một con người hoàn toàn khác.
Không còn là ả nô lệ với ánh mắt vô hồn, cũng không còn là cô thôn nữ lấm lem bụi đất. Người trong gương mang một khí chất của kẻ cầm quyền. Bộ trường bào màu xám tro không làm cô già đi, ngược lại càng tôn lên làn da trắng sứ và ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt phượng sâu thẳm, tĩnh lặng, mang theo một quyền uy không lời. Đôi môi đỏ mọng, dù không cười, vẫn toát lên một sức hút chết người.
Hiện tại Lý Uyển Như là một chấp sự, một người có địa vị, có quyền uy.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết, bên dưới lớp áo choàng nghiêm nghị kia, là một cơ thể luôn trong trạng thái “sẵn sàng”. Một bầu ngực căng sữa đang âm ỉ nhức nhối, một dấu ấn dục vọng luôn chực chờ bùng cháy, một cơ thể dâm dục luôn thiếu sự thỏa mãi, và một tử cung mang trong mình mầm họa tà dị.
Cô là một đóa hoa sen thanh cao mọc lên từ vũng bùn dơ bẩn nhất. Vừa thánh khiết, vừa dâm đãng. Vừa quyền uy, lại vừa phục tùng.
Lý Uyển Như hít một hơi thật sâu, nén lại cảm giác khó chịu nơi lồng ngực. Cô xoay người, tà áo choàng nhẹ bay lên.
“Đi thôi.”
Tiểu Nhu cúi đầu lĩnh mệnh, liền đi phía trước dẫn đường cho vị chủ nhân của mình. Mới tới đây vài ngày, Lý Uyển Như chưa thể quen thuộc địa hình tông môn được, và tiểu nha hoàn chính là người dẫn đường tốt nhất.
Tất nhiên là không trả thêm tiền công đâu, Lý Uyển Như dù khá khẩm hơn chút so với chuỗi ngày nô lệ hèn kém nhưng vẫn luôn tự nhủ bản thân là con đĩ nghèo khổ, không hơi đâu mà vung tiền quá trớn, đặc biệt là với một kẻ tựa như tai mắt có nhiệm vụ theo dõi mình là Tiểu Nhu.
Huyết Sát Thành vào buổi sáng sớm có một vẻ đẹp nghiêm trang và lạnh lẽo. Những con đường lát đá đen nhánh, sạch sẽ, không một cọng rác. Các đệ tử mặc đồng phục chỉnh tề, bước đi vội vã, tiếng chân vang lên đều đặn, tạo thành một nhịp điệu quy củ. Không có tiếng cười đùa ồn ào, chỉ có không khí của một cỗ máy khổng lồ đang vận hành một cách chính xác.
Lý Uyển Như, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Nhu, đi tới khu nội thành, hướng về phía Trận Pháp Đường. Dọc đường, không ít ánh mắt đổ dồn về phía cô. Có tò mò, có ngưỡng mộ, có cả những tia ghen tị không hề che giấu. Tin tức về một chấp sự Nhân cảnh mới, lại là một đại mỹ nhân, đã sớm lan truyền khắp nơi. Đặc biệt là sau sự cố với Mặc Tịch đại nhân, cái tên Lý Uyển Như càng trở nên nổi tiếng theo một cách không ai mong muốn.
Cô hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn đó. Gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, lạnh nhạt, lưng thẳng tắp, mỗi bước đi đều toát lên khí chất của người có địa vị, khiến những kẻ muốn buông lời trêu chọc cũng phải tự nuốt ngược vào trong.
Trận Pháp Đường là một ngọn tháp đá năm tầng hình bát giác, đứng sừng sững ở phía đông khu trung tâm. Nó không hoa lệ, nhưng lại mang một vẻ cổ kính và uy nghiêm, với những trận văn phòng ngự phức tạp khắc chằng chịt trên tường, âm thầm lưu chuyển, tỏa ra những luồng nguyên khí nhàn nhạt.
Khi Lý Uyển Như bước vào đại sảnh, không khí học thuật nghiêm túc lập tức bao trùm. Vài nhóm đệ tử đang ngồi vòng tròn, lắng nghe một chấp sự giảng giải. Thấy cô, tất cả đều dừng lại, đồng loạt đứng dậy chắp tay hành lễ.
“Ra mắt Lý chấp sự!”
Lý Uyển Như chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ tiếp tục, rồi đi thẳng lên tầng ba, nơi dành riêng cho các giảng viên.
Khi cô bước vào, Hứa trưởng lão và ba vị chấp sự kia đều đã có mặt. Căn phòng rộng lớn, bốn phía là những giá sách cao ngất chứa đầy điển tịch về trận pháp.
Hứa trưởng lão, lão già với bộ râu bạc trắng, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Tôn Hạo, gã trung niên khắc khổ, vẫn đang cắm đầu vào một cuộn da dê cũ kỹ. Vũ Lăng, nữ nhân lạnh như băng, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ có Kiều Phong, gã lãng tử đào hoa, là người đầu tiên mỉm cười chào đón.
“Ồ, Lý chấp sự đến rồi sao? Bộ y phục này thật hợp với cô, trông vừa nghiêm túc lại vừa quyến rũ.”
Lý Uyển Như không để tâm đến lời trêu chọc của hắn. Cô bước tới, cung kính hành lễ với Hứa trưởng lão trước tiên, sau đó mới quay sang ba người còn lại.
“Uyển Như ra mắt Hứa trưởng lão, ra mắt các vị chấp sự. Sau này mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Thái độ khiêm tốn, đúng mực, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Hứa trưởng lão lúc này mới từ từ mở mắt. Đôi mắt lão già đục, nhưng lại sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Lão nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, rồi gật gù.
“Không tệ. Khí tức ổn định, tâm cảnh vững vàng. Dù tu vi còn thấp, nhưng có thể sống sót trở về từ bí cảnh đó, lại còn thu về thành quả, xem ra cũng không phải dạng tầm thường.”
Lão phất tay, một cuộn giấy bay đến trước mặt Lý Uyển Như.
“Đây là danh sách các lớp nhập môn của đệ tử ngoại thành. Tạm thời, cô sẽ phụ trách giảng dạy những kiến thức cơ bản này. Cứ làm tốt việc của mình, đừng gây chuyện thị phi.”
“Vâng, thưa trưởng lão.” Lý Uyển Như cung kính nhận lấy.
Cô biết đây là một phép thử. Dạy đám đệ tử cấp thấp nhất, một công việc nhàm chán và không có nhiều lợi ích, chính là cách để xem thái độ và sự kiên nhẫn của cô.
Cô vừa định quay về chiếc bàn làm việc trống ở góc phòng thì Hứa trưởng lão lại lên tiếng.
“Về lịch trình thì Kiều chấp sự sẽ giải thích cho cô. Lớp ngoại thành trước đây hắn cũng từng dẫn dắt, hai người có thể trao đổi thêm.”
Lý Uyển Như chắp tay làm lễ, từ tốn đáp:
“Vâng.”
Nói đoạn, lão quay người rời đi, nhiệm vụ hôm nay của lão đã hết, đến lúc tự nghiên cứu riêng.
Lý Uyển Như nhìn theo bóng lưng có phần cô độc của Hứa trưởng lão, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Khí tức của lão, dù được che giấu kỹ lưỡng, nhưng với linh thức nhạy bén của một người từng là Thánh giả, cô vẫn có thể cảm nhận được. Nó ổn định, nhưng lại không hề mạnh mẽ như cô tưởng. So với những Trưởng lão khác mà cô từng nghe nói đều đạt tới Địa cấp hậu kỳ hay đỉnh phong, thì vị Hứa trưởng lão này… tu vi chỉ vỏn vẹn ở Địa cấp tầng một, yếu hơn cả phần lớn các chấp sự bình thường.
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô chợt hiểu ra.
Trận pháp, không giống như võ kỹ hay công pháp tu luyện thuần túy. Nó không hoàn toàn dựa vào tu vi. Sức mạnh của một trận pháp sư không nằm ở việc họ có bao nhiêu nguyên khí, mà nằm ở trí tuệ, kiến thức, kinh nghiệm và sức mạnh tinh thần.
Một tu sĩ Địa cấp có thể dùng nguyên khí cuồn cuộn để hủy diệt một ngọn núi, nhưng một trận pháp sư Nhân cảnh tài ba, chỉ với một lượng nguyên thạch nhất định và đủ thời gian, có thể bố trí một đại trận đủ sức nhốt cả một đội quân. Tu vi chỉ quyết định tốc độ khắc trận và quy mô của trận pháp, còn sự tinh diệu, sự biến ảo và sức mạnh thực sự của nó lại đến từ sự thấu hiểu các quy luật của trời đất.
Đây chính là lý do tại sao trận pháp sư lại hiếm hoi và được tôn trọng đến vậy. Và đây cũng là lý do tại sao cô, một Nhân cảnh, lại có thể đứng ở đây, trong căn phòng này, ngang hàng với những chấp sự Địa cấp.
Cô nhớ lại những ngày tháng còn là “Uyển nô” dưới trướng Ngụy Doãn. Dù thân phận thấp hèn, nhưng mỗi khi Thôn Thiên đoàn đối mặt với những trận pháp phòng ngự hóc búa của kẻ địch, hay cần bố trí cạm bẫy trong các nhiệm vụ phục kích, người mà Ngụy Doãn tin tưởng và dựa vào nhất luôn là cô.
Không ít lần Lý Uyển Như đã thể hiện bản lĩnh của mình. Những chiến công đó, dù không được ghi nhận công khai dưới tên cô, nhưng đều được các đội trưởng và những thành viên cốt cán của Thôn Thiên đoàn chứng kiến. Tin tức đã sớm lan truyền trong giới dong binh và cả trong nội bộ Liệp Sát Tông. Họ biết rằng, nữ nô của Ngụy Doãn không chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp, mà còn là một trận pháp sư có tài năng đáng sợ.
Sự tôn trọng mà các chấp sự khác dành cho cô, không phải vì cô được Tông chủ để mắt, cũng không phải vì danh phận chấp sự tạm thời. Mà là vì họ tôn trọng năng lực của cô. Trong thế giới của những kẻ sống chết bằng thực lực, tài năng luôn có tiếng nói riêng của nó.
Khi cô đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói lãng tử quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy tư.
“Sao thế, Lý chấp sự? Thấy Hứa trưởng lão của chúng ta hơi… ‘đặc biệt’ à?”
Là Kiều Phong. Hắn đã bước đến bên cạnh cô từ lúc nào, tay cầm một cuộn da dê, khóe môi vẫn giữ nụ cười đào hoa thường trực.
Lý Uyển Như quay lại, ánh mắt bình thản. “Chỉ là có chút tò mò.”
Kiều Phong cười khẽ, hạ giọng như đang chia sẻ một bí mật.
“Lão già đó cả đời chỉ đam mê trận pháp. Nghe nói năm xưa vì cố gắng nghiên cứu một cổ trận mà bị phản phệ, tu vi từ Địa cấp tầng năm tụt thẳng xuống tầng một, từ đó không thể tiến thêm được nữa. Nhưng về kiến thức, cả Trận Pháp Đường này không ai bằng lão đâu.”
Hắn liếc nhìn cô, ánh mắt có thêm phần hứng thú.
“Cô cũng vậy. Một Nhân cảnh mà có thể khiến Hứa trưởng lão phải đích thân gặp mặt, xem ra tài năng của cô không phải dạng tầm thường. Ta thực sự rất muốn được ‘thảo luận’ sâu hơn với cô đấy.”
Lời lẽ đầy ẩn ý, nhưng Lý Uyển Như chỉ mỉm cười nhạt.
“Vậy thì sau này, phải phiền Kiều chấp sự chỉ giáo nhiều rồi.”
Cô đáp một cách khách sáo, nhưng trong lòng đã có tính toán. Kẻ này, chính là con mồi đầu tiên của cô tại nơi này. Một con mồi tự mình dâng đến tận miệng. Huống chi hắn cũng khá thuận mắt nha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 120 |
Ngày cập nhật | 22/07/2025 13:51 (GMT+7) |