Không một chút do dự, cô rút cuốn sách ra, dùng vạt áo lau đi lớp bụi dày, hiển nhiên chẳng ai ngó ngàng tới một cuốn sách nghiên cứu dương vật cả. Lý Uyển Như liền kẹp nó vào giữa những cuốn điển tịch về trận pháp mà cô đã lọc ra trước đó, che giấu một cách hoàn hảo để không một ai có thể phán định được tài liệu mà cô đang tìm kiếm.
Sau khi đăng ký mượn sách với đệ tử làm công việc văn thư trước cửa Thư Viện Các, Lý Uyển Như ôm một chồng sách lớn từ từ hướng về biệt viện của mình. Trời lúc này đã quá giờ trưa, thời gian cô ở trong thư viện đã qua hơn hai canh giờ, tiểu nha hoàn kia cũng đã trở về trước để làm những công việc thường ngày.
Khi Lý Uyển Như trở về biệt viện của mình, Tiểu Nhu đã đứng chờ sẵn ở cửa. Ả nha hoàn thấy cô trở về với một chồng sách dày, vội vàng bước tới đỡ lấy. Nhưng khi ánh mắt Tiểu Nhu vô tình lướt qua gáy cuốn sách nằm trên cùng, khuôn mặt nàng ta lập tức đỏ bừng, rồi nhanh chóng chuyển sang một vẻ kinh ngạc xen lẫn… khinh miệt.
“Bách Khoa Toàn Thư Về Động Vật Có Dương Vật Dị Hình”?
Tiểu Nhu cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào chủ nhân. Trong lòng ả thầm nghĩ:
“Trời đất, không ngờ vị Lý chấp sự trông thanh cao, lạnh lùng này lại có sở thích bệnh hoạn đến vậy. Xem ra những lời đồn về việc nàng ta là con điếm cho kẻ khác để leo lên vị trí này không phải là không có cơ sở. Tông môn lại cử mình theo hầu một chủ nhân dâm loạn thế này…”
Lý Uyển Như hoàn toàn không để tâm đến biểu cảm của Tiểu Nhu. Cô chỉ phất tay, ra hiệu cho ả lui ra ngoài, rồi đóng chặt cửa phòng lại.
Cô đặt chồng sách lên bàn, nhưng chỉ cầm lấy duy nhất cuốn “Bách Khoa Toàn Thư” của tác giả Lý Phóng Đãng. Cô lật từng trang, cẩn thận xem xét. Đúng như cái tên của nó, bên trong toàn là những hình vẽ chi tiết đến đáng sợ về khí quan sinh dục của đủ loại dị thú, kèm theo những dòng ghi chú sơ lược về loài vật đó, cách chúng giao phối, thu hút bạn tình…
Trang này qua trang khác, không có một dòng chữ ẩn, không có một tấm bản đồ giấu giếm. Chỉ có dương vật và dương vật.
Nhưng Lý Uyển Như không bỏ cuộc. Cô nhận ra, trên một vài trang, những ký hiệu của Lý gia lại xuất hiện, nằm rải rác ở những vị trí ngẫu nhiên: Góc trên, mép dưới, thậm chí là nằm đè lên cả hình vẽ. Chúng không theo một quy luật nào cả.
“Chắc chắn có bí mật.”
Cô thử mọi cách. Truyền nguyên khí vào, cuốn sách không hề có phản ứng. Hơ nhẹ trên lửa nến, giấy da chỉ hơi cong lại. Nhúng một góc vào nước, mực cũng không hề phai hay hiện ra chữ gì khác.
Sau gần một canh giờ mày mò trong vô vọng, cô ngồi tựa vào ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đống trang sách lộn xộn.
“Nếu đây là một mật thư của Lý gia… thì phải dùng cách của Lý gia để giải.”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu. Cô không còn nhìn chúng như những trang sách riêng lẻ nữa.
Lý Uyển Như rút thanh đoản kiếm, cẩn thận cắt đứt phần chỉ khâu ở gáy sách, tách rời từng trang một. Cô trải tất cả chúng ra sàn nhà, từ trang đầu đến trang cuối, kể cả hai trang bìa.
Ánh mắt cô quét qua một lượt, ghi nhớ vị trí của từng ký hiệu trận văn quen thuộc. Rồi cô bắt đầu sắp xếp lại chúng, không theo thứ tự trang, mà theo một trật tự hoàn toàn khác. Trang 5 đặt cạnh trang 27, trang 12 lại nối với trang bìa sau…
Như đang chơi một trò ghép hình phức tạp, từng mảnh ghép dần dần được đặt vào đúng vị trí. Và rồi, một cảnh tượng kỳ diệu hiện ra.
Tất cả những ký hiệu trận văn rải rác, ngẫu nhiên trên các trang sách, giờ đây đã được tổ hợp lại, tạo thành một vòng tròn trận pháp hoàn chỉnh nằm ngay trên sàn nhà. Mỗi trang sách là một mảnh ghép, và những hình vẽ dương vật dị hình kia, giờ trông như những nét vẽ phụ trợ, tô điểm cho sự phức tạp của trận đồ.
Chỉ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng ở trung tâm.
Lý Uyển Như hít một hơi thật sâu, cầm lấy trang bìa cứng cáp, nơi có bốn ký hiệu góc và cái tên tục tĩu, cẩn thận đặt nó vào chính giữa vòng tròn.
Ngay khoảnh khắc trang bìa vừa chạm xuống sàn.
Vụt!
Toàn bộ trận pháp bùng lên một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ. Các ký hiệu, các đường nét, và cả những hình vẽ ghê rợn kia đều đồng loạt phát sáng. Luồng sáng không chói lòa, mà ấm áp, mang theo một khí tức cổ xưa và quen thuộc.
Ánh sáng hội tụ lại, tạo thành một cột sáng nhỏ, rồi lao thẳng vào mi tâm của Lý Uyển Như.
Trong đầu cô, một giọng nói sang sảng, mang theo ý cười ngông cuồng của Lý Phóng Đãng vang lên, truyền tải toàn bộ thông tin mà ông ta đã cất giấu.
“Kẻ có thể giải mã cuốn sách này, ắt hẳn là đệ tử Lý gia…”
“Thiên hạ đều nói Lý gia ta thiên phú trận pháp, có thể soi xét thiên cơ, liệu định tương lai. Thật nực cười! Thiên phú ở đâu ra? Tất cả chỉ là một cuộc giao ước bẩn thỉu mà thôi.”
“Tổ tiên Lý gia, trong một lần thám hiểm bí cảnh thái cổ, đã tìm thấy một tà vật. Nó không có hình hài, không có tên gọi, chỉ là một khối ý niệm thuần túy, một khế ước sống. Nó hứa hẹn sẽ ban cho kẻ phụng dưỡng nó khả năng nhìn thấu quy luật, suy diễn vạn vật, chỉ cần… một cái giá rất nhỏ.”
“Cái giá đó, chính là linh hồn.”
Lý Uyển Như cảm thấy sống lưng lạnh toát. Dường như cô đã chạm tới một bí mật bị chôn giấu của gia tộc mà ngay cả kiếp trước cũng không có cơ hội biết tới.
“Mỗi lần một tộc nhân Lý gia sử dụng năng lực soi xét thiên cơ, họ không phải đang dùng trí tuệ hay thiên phú, mà là đang hiến tế một mảnh linh hồn của mình cho tà vật đó. Linh hồn càng mạnh, thứ nhìn thấy càng rõ. Đổi một phần linh hồn để lấy một phần chân lý. Một cuộc trao đổi công bằng đến đáng sợ.”
“Tà vật đó được gia tộc ta cung phụng trong một không gian riêng, nó chính là nền tảng sức mạnh, cũng là gông xiềng của cả gia tộc. Chúng ta càng mạnh, nó càng đói. Nó hút linh hồn của chúng ta để tồn tại, và chúng ta dựa vào nó để đứng trên vạn người.”
“Ta đã cố gắng thuyết phục các trưởng lão. Rằng đây là con đường dẫn đến diệt vong. Rằng một ngày nào đó, khi tà vật đủ mạnh, nó sẽ nuốt chửng tất cả. Nhưng không ai nghe. Quyền lực đã làm mờ mắt họ. Họ coi đó là vinh quang, là huyết mạch, là thứ không thể từ bỏ.”
“Ta rời đi, không phải vì chán ghét gia tộc, mà vì ta muốn tìm cách tiêu diệt nó, trước khi nó nuốt chửng tất cả. Ta để lại những manh mối này, hy vọng một ngày nào đó, một hậu nhân đủ tỉnh táo sẽ tìm thấy, và hoàn thành tâm nguyện của ta… Cứu lấy Lý gia, trước khi tất cả hoàn toàn lún sâu vào vũng lầy này.”
Những dòng chữ trong đầu dần tan biến. Lý Uyển Như đứng lặng giữa căn phòng của mình, toàn thân lạnh ngắt.
Sự thật kinh hoàng hơn bất cứ điều gì cô từng tưởng tượng. Năng lực mà cả gia tộc tự hào, thứ sức mạnh đã đưa Lý gia lên đỉnh cao của các thế lực, lại bắt nguồn từ một giao ước với tà vật. Mỗi một thành viên Lý gia, từ khi sinh ra, đã vô tình trở thành vật tế.
Và cô, kiếp trước, cũng là một trong số đó.
Tà phái trên mảnh đại lục này đã lụi tàn từ lâu. Các môn phái còn lại, dù không phải danh môn chính phái, cũng tuyệt nhiên hạn chế tiếp xúc với những thứ phản đạo đức, trái nhân tính. Ngay cả Liệp Sát Tông, trong bóng tối hay làm những công việc bẩn thỉu, cũng khó có thể gọi là tà phái thuần túy. Họ phục lệnh, tiếp nhận nhiệm vụ, chứ không phải giết người như ngóe, cướp đốt hiếp giết tùy ý.
Sau khi các môn phái ký kết hợp ước, cùng với sự xuất hiện của Dong Binh Hội trung hòa lợi ích, việc các tà phái phải cố gắng chiếm đoạt tài nguyên không còn mảy may xảy ra nữa. Chúng lần lượt được tẩy trắng, trở thành những môn phái hướng thiện, tránh xa điều ác hơn. Tất nhiên, bề mặt là như vậy, còn bên trong thối nát ra sao thì không phải việc mà một Lý Uyển Như mới trở lại thế giới này có thể biết được.
Lý gia, gia tộc mà cô từng dốc cả trăm năm thanh xuân và tu vi để bảo vệ, nơi cô từng xem là biểu tượng của vinh quang và chính đạo, lại được xây dựng trên một giao ước bẩn thỉu với tà vật.
Ngay cả cô, một Thánh giả, một người thuộc hàng ngũ trên đỉnh quyền lực của gia tộc, cũng chưa từng được biết đến bí mật động trời này. Nó được che giấu quá kỹ, chôn sâu đến mức ngay cả những người trong cuộc cũng không hề hay biết mình chỉ là vật tế.
Nếu những gì Lý Phóng Đãng nói là sự thật, thì Lý gia mà cô hết mực bảo vệ, thực chất chỉ là một tà phái đội lốt danh môn.
“Cung phụng tà vật… Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, Lý gia sẽ lập tức trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ đại lục.”
Lý Uyển Như lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự tính toán lạnh lùng. Cô hiểu rõ hơn ai hết cái quy luật vận hành của thế giới này. Các thế lực lớn luôn duy trì một sự cân bằng mong manh. Chỉ cần một kẻ trong số ba sáu Đại Thế Lực ngã ngựa, những kẻ bên dưới sẽ như bầy cá mập đánh hơi thấy mùi máu, lao vào xâu xé không chút do dự, tranh giành từng mảnh tài nguyên, từng tấc đất, để chen chân vào vị trí trống đó.
Lý gia diệt vong sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng thấy bất lực. Tà vật bị chôn giấu, gia tộc sớm muộn cũng bị nó nuốt chửng từ bên trong. Nhưng nếu bí mật bị phơi bày, quá trình diệt vong đó sẽ diễn ra nhanh hơn gấp bội.
“Muốn chạm vào bí mật này, muốn cứu gia tộc, hoặc ít nhất là cứu lấy chính mình khỏi cái vòng xoáy đó, ta phải trở lại tu vi đỉnh cao như trước, phải nắm lại quyền hành trong tay.”
Nhưng… đó là chuyện của tương lai xa xôi. Thực tại phũ phàng hơn nhiều. Cô nhìn xuống bụng dưới, cảm nhận luồng tà khí âm hàn vẫn đang bám chặt lấy tử cung như một con đỉa đói. Với nó, con đường tu luyện của cô đã bị chặn lại, mọi thứ chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Cô cần một lối thoát. Một lối thoát cho hiện tại.
Và rồi, giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn, một ý niệm điên rồ, một luồng suy nghĩ phản chính đạo mà trước đây cô không bao giờ dám nghĩ tới, bỗng dâng lên trong lòng.
“Tà vật… mượn nhờ hiến tế để thăng tiến…”
Cô chợt nhận ra một sự tương đồng đáng sợ.
“… chẳng phải thứ Tàn Dư Huyết Tế trong người ta, chính là vật hiến tế tốt nhất hay sao?”
Nó được tạo ra từ oán khí và máu thịt của vạn vật, là một nguồn năng lượng tà ác cực kỳ tinh thuần và dồi dào. Nếu có một tà vật khác, nó sẽ coi thứ trong tử cung cô như một món đại bổ.
Một kế hoạch hoàn hảo đến mức tà dị bắt đầu thành hình trong đầu Lý Uyển Như.
“Nếu như ta sở hữu một tà vật nào đó, mối lo về Tàn Dư Huyết Tế sẽ hoàn toàn được trừ khử. Ta không cần phải tìm kiếm nam nhân thuần dương, cũng không cần lo sợ bị nó ăn mòn.”
“Tà vật sẽ áp chế tà khí, và ta… sẽ áp chế tà vật.”
Lý Uyển Như càng nghĩ càng thấy khả thi. Một hệ sinh thái hoàn hảo, một vòng tuần hoàn khép kín sẽ được tạo ra ngay bên trong cơ thể cô.
Cô sẽ tiếp tục dùng Hoan Du Thánh Điển, hấp thụ tinh dịch của nam nhân. Tinh dịch sẽ được chuyển hóa thành nguyên khí trong tử cung. Nguyên khí đó sẽ vừa nuôi dưỡng tu vi của cô, vừa vô tình làm lớn mạnh Tàn Dư Huyết Tế.
Nhưng cô sẽ không để tà khí đó làm loạn. Thay vào đó, cô sẽ dùng chính nó làm “thức ăn”, làm “vật tế” để nuôi dưỡng một tà vật mà cô làm chủ.
Dùng tinh dịch nuôi tà khí. Dùng tà khí nuôi tà vật. Và dùng tà vật làm vũ khí cho chính mình.
Đó là một con đường tự cung tự cấp, một hệ tuần hoàn tà đạo hoàn mỹ. Cô không cần dựa vào ai, cũng không cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Chỉ có một vấn đề duy nhất.
“Tà vật đã biến mất dần trong dòng sông thời gian. Muốn sở hữu chúng, đâu phải là chuyện dễ.”
Cô biết, tìm kiếm một phôi thai tà vật cũng khó khăn ngang việc tìm một nam nhân có thể chất đặc biệt. Nhưng ít nhất, có thêm một mục tiêu rõ ràng, có thêm một hướng giải quyết vấn đề của bản thân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 120 |
Ngày cập nhật | 22/07/2025 13:51 (GMT+7) |