Nhưng nơi này hiện tại có 2 con người mà mọi ngày rất được người đời tôn trọng đang nằm tận hưởng, với họ nơi này ngập tràn thanh xuân và phủ đầy hoài niệm. Họ đang hưởng thụ không gian thơ mộng của riêng hai người. Dù nhìn họ lúc này thật xộc xệch nhếch nhác khi chiếc quần của người đàn ông còn mắc ở gót chân, quần sịp của hắn mới chỉ tụt qua đùi. Con đàn bà bên cạnh cũng thế, váy công sở của ả ta cuộn nhàu trên bụng, quần sơ lít bị kéo lệch sang bên, cửa mình đỏ au vẫn còn rỉ rả thứ dịch đục ngầu dinh dính.
Trên người cô ta là rất nhiều thứ đồ đắt tiền nào là bông tai, đồng hồ, vòng cổ hay kể cả chiếc áo nhàu nhĩ khoác ngoài đều gắn mác Dior. Những thứ này là của người chồng giàu có và yêu thương cô hết mực mua cho, nhưng ả chẳng nhớ gì trên miệng lại là những lời mật ngọt dành cho gã đàn ông khác.
– Hôm nay mấy người làm dịch vụ bên môi giới gọi em đấy, nếu không sang đây chắc bây giờ anh đã nhận chìa khóa nhà rồi.
– Haizz, lại phiền em rồi, còn tốn kém nữa, anh thật khó nghĩ.
– Anh đừng mặc cảm hay suy nghĩ nhiều về việc chỗ ở, em có điều kiện để giúp anh những thứ này, mai sau anh dư dả có thể trả lại em. Anh cố gắng lên anh nhé, em tin anh làm được mà.
– Có em bên cạnh anh thấy mình có thể làm được mọi thứ, sức mạnh của anh như được nhân lên gấp 10, em yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng. Nhưng thực sự mà nói giờ đây anh không cần cũng chẳng còn thiết tha những thứ ấy, anh chỉ cần mỗi em, hằng ngày được yêu em và được em yêu lại.
Một lời đường mật trao đi cô ta cũng được nhận về tâng bốc âu yếm, ngón tay anh ta vẽ vòng vòng trên da khiến cô hơi nhột nhạt mà run run. Mắt cô lim dim tận hưởng để mặc cảm xúc dắt cô đi những miền cô nhung nhớ. Khanh rất hài lòng, đây chính là mục đích ban đầu của hắn ta, hắn tiếp tục trút mật vào tai cô.
– 6 Năm trước anh tưởng mình đang đi tìm hạnh phúc và chân lý cuộc đời, nhưng đâu biết những thứ này từ lâu đã ở bên anh, khi anh rời đi nghĩa là anh mất hết. Anh chỉ kịp nhận ra điều ấy khi lại được ôm em trong tay, nhưng hình như bây giờ đã quá muộn phải không em.
– Đừng nói thế, em không muốn phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng khoảnh khắc này em đang rất hạnh phúc và không muốn lại mất anh một lần nữa.
Khi nói những lời này Mai nghĩ mình mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi vừa mới ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô có thể yêu và được yêu bất chấp. Cô tạm quên đi thế giới thực tại nơi mà luật pháp và đạo đức xã hội bắt cô phải gánh vác trách nhiệm của người mẹ và nặng nề hơn nữa là đạo nghĩa làm vợ với Khánh.
Khanh cũng rất khôn ngoan không muốn nhắc thêm về những điều đó, hắn kéo cô sát lại bên mình để da thịt hai người lại dán chặt lên nhau lần nữa.
– Không muốn nghĩ thì cứ quên đi, không muốn mất thì cứ giữ anh cho thật chặt, anh cũng sẽ không rời đi nữa, đã có một lần hối tiếc, anh sẽ không lặp lại một lần nữa đâu.
Những lời êm tai khiến Mai như chú mèo con rúc sâu vào ngực Khanh để tận hưởng hơi ấm của bạn tình. Cô quên đi nỗi xấu hổ của người đàn bà trắc nết đã phản bội chồng con cũng như chính những lời hứa của bản thân.
Hai người tiếp tục thủ thỉ, lâu lâu lại hôn hít rồi cười khúc khích hệt như lúc mới yêu. Họ đâu biết rằng ở nơi cách biệt với họ đến hàng ngàn cây số Khánh lúc này bồn chồn như ngồi trên đống lửa, anh đang ở trong phòng chờ của sân bay. Hôm nay không có chuyến bay thẳng về Việt Nam, Khánh phải bay chuyển tiếp sang một nước khác mới về Việt Nam được.
Tuy khó khăn là thế nhưng anh vẫn quyết tâm trở về bằng được vì lo lắng cho vợ con ở nhà. Ngồi trong phòng chờ anh tiếp tục kiểm tra camera trong nhà thì thấy lịch sinh hoạt của vợ rất phức tạp, thường xuyên ra ngoài các buổi tối chứ không ở nhà cùng các con như trước kia. Gọi điện cho bà vú hỏi thêm thì biết thời gian ở nhà Mai cũng thường xuyên lơ đễnh chứ ít gần gũi với các con.
Mọi thứ xâu chuỗi lại cho ra những nghi ngờ đáng sợ mà Khánh cho rằng không thể xảy ra. Thêm một vài lần gọi cho vợ không được anh quyết định gọi cho bà Bích mẹ nàng, cũng không được. Ngực anh như có đá tảng đè lên, anh đi qua đi lại đến chóng cả mặt, nhưng cũng không vơi lo lắng, hết cách anh lại tiếp tục gọi điện.
Trong căn phòng tội lỗi kia lúc này Mai bị Khanh hôn đến bợt cả môi, hai vú cũng căng lên xẹp xuống cả trăm lần còn bướm cũng chảy nước ra thành vũng.
– Ôi… anh ơi nhột quá… ứ ứ… anh làm em lại thấy rạo rực rồi… ứ ứ…
Thứ âm thanh réo rắt gợi tình từ miệng nàng cứ liên tục thốt ra, nhưng đáp lại cô lúc này là Khanh đang nói giọng uể oải.
– Anh còn chưa ăn cơm từ tối qua tới giờ.
Lúc này Mai mới giật mình nhìn lại, trông bộ dạng căn phòng Khanh ở có vẻ như mấy hôm nay anh ta rơi vào trạng thái chán nản nên bỏ bê cả chuyện vệ sinh và ăn uống. Mai lúc này mới xấu hổ mà nói.
– Anh làm em chẳng còn nhớ đến bất cứ chuyện gì khác, thôi mình đi ăn đã nhé.
Trong lòng Khanh thở phào, thú thực hắn chẳng đói đến mức vậy, chỉ có điều chiều một con đàn bà hừng hực thế này hắn ta hơi mệt. Mai đứng dậy kéo lại quần lót thì đống chất lỏng trong bướm nàng tràn ra chảy dọc hai bên đùi. Cô hơi xấu hổ nhìn Khanh rồi với tay lấy túi xách của mình để tìm khăn giấy.
Chưa tìm được bịch khăn nhỏ ấy đâu cô đã thấy điện thoại sáng đèn, cô nhìn vào màn hình thì thấy chồng mình đang gọi. Nàng run bắn giống như bị bắt gian tại trận, nàng cầm điện thoại còn không chắc liên tục phải ra hiệu cho Khanh yên lặng.
Khanh bình tĩnh hơn Mai một chút, hắn ra hiệu cho nàng bình tĩnh, thấy nàng chưa bắt máy hắn mới nói.
– Em bình tĩnh đừng bắt máy vội, chắc cậu ấy chỉ gọi về hỏi thăm thôi.
– Nhưng anh ấy chưa bao giờ gọi vào giờ này, mà anh nhìn xem, suốt từ 5h đến giờ anh ấy gọi em đến gần 30 cuộc điện thoại, cả nhắn tin đây nữa. Nếu chỉ hỏi thăm chắc chắn anh ấy không gọi nhiều như thế, giờ em phải làm sao đây, nói gì với anh ấy bây giờ.
Mai chìa điện thoại cho Khanh xem, trong lịch sử cuộc gọi hiển thị gần 30 cuộc gọi nhỡ, mục tin nhắn cũng chi chít tin chưa đọc. Khanh vẫn cố trấn an cô.
– Từ từ xem cậu ta nhắn gì cái đã.
17h15: “Sao anh gọi cho em không được thế, em giận anh à.”
17h45: “Hôm nay anh cố tình nghỉ sớm để dành cả buổi chiều cho em đây, em chắc tan sở rồi chứ, em nghe máy đi, anh xin lỗi mà.”
18h20: “Anh đang ra sân bay để về, em làm anh lo quá, anh xem camera cũng không thấy em có ở nhà, em đang gặp chuyện gì sao.”
19h45: “Anh phải bay chuyến chuyển tiếp, khoảng chiều tối mai mới về đến nhà, anh mong rằng lo lắng của anh là dư thừa.”
Mai nhìn đồng hồ, đã 19h55, vậy là từ lúc cô lái xe đến đây anh đã gọi, cô không để ý khiến anh lo lắng đến mức muốn trở về luôn hôm nay. “Giờ anh sắp lên máy bay rồi phải ngăn anh lại” cô nghĩ vậy rồi muốn gọi lại cho anh.
Khanh cũng đọc tin nhắn cùng Mai, hắn lắc đầu, ngăn cô gọi cho chồng và nói.
– Em cứ để cậu ấy về, đừng cản cậu ấy càng nghi ngờ hơn thôi.
– Nhưng anh ấy hỏi em đi đâu thì em biết nói thế nào, nhà em có camera, anh ấy nhìn sẽ biết mấy hôm nay em ít ở nhà buổi tối.
– Vậy gọi cho mẹ em đi, rồi nói với mẹ em thế này (…), rồi gọi cho Yến nói thế này(…), rồi bảo Khánh như thế này (…). Em làm đi.
Mai tối như tơ vò chỉ biết u mê mà làm theo, cô gọi cho bà Bích nhờ bà nói rằng cô sang chăm bà ốm, nếu Khánh hỏi gì thêm thì nói nàng đang đi mua thuốc cho bà.
Bà Bích tuy trong lòng đầy rẫy thắc mắc nhưng thấy con gái khẩn khoản cầu xin thì cũng chấp nhận, tuy vậy bà vẫn muốn ngày mai cô sang nhà bà để bà hỏi chuyện.
Vừa cúp máy thì Khánh lại gọi, lần này Mai lấy lại bình tĩnh hoàn toàn rồi trả lời anh.
– Em nghe rồi chồng ơi, em vừa lau người với đánh cảm cho mẹ, không biết anh gọi điện em xin lỗi nhé. Giờ em đang đi mua thuốc ở ngoài, không có gì đâu anh đừng lo nhé.
Khánh thấy vợ nghe máy thì mừng quýnh cả lên, anh hỏi thăm liên hồi thấy vợ đều nói là không sao anh mới thả lỏng.
– “Anh sắp lên máy bay trở về rồi, nhưng không bay thẳng được mà phải bay sang nước khác, chắc chiều tối mai mới về đến nơi, mà xe đã làm xong chưa sao anh chưa thấy mang về”.
– Anh về đi, đã xin được về thì tốt quá, mai em sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon chờ anh. Còn xe ạ, xong lâu rồi nhưng mấy hôm nay em cho Yến nó mượn, nó bảo cho nó chạy mấy hôm lấy vía, mấy hôm nay em toàn phải sang dạy nó lái mà. Để mai em bảo nó trả.
Mai nói dối trôi chảy không ngờ, tay cô nắm vạt váy chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Đến khi thấy chồng mình cúp máy cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó cô cuống cuồng gọi điện cho Yến.
– Alo, tao nhờ mày một chút nhé, mày có quen gara ôtô nào chuyên làm ghế da không, tao muốn làm luôn trong đêm, đến chiều mai xong trước 4h cho tao, bao tiền cũng được.
– “Gara mày hay làm đâu, sao muốn làm gấp thế, để tao hỏi thử xem, giờ đi sang đây luôn hả.”
– Đừng hỏi nhiều, mà nếu anh Khánh nhà tao có hỏi, thì bảo mấy hôm rồi mày mượn xe và bắt tao dạy lái nhé. Thôi tao cúp máy đây chờ tao nhé, tao qua bây giờ.
Mai cúp máy thật nhanh để tránh những câu hỏi tọc mạch của bạn mình. Làm xong tất cả cô mới thấy mình sao hư đốn mất nết, cô bỏ Khanh lại rồi quay lưng đi vào nhà tắm. Khanh cũng không gọi cô làm gì, hắn cũng đang quay mòng mòng trong đầu, hắn sợ hãi và đang tính đường lui cho mình nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Trong nhà tắm Mai nhìn mình qua gương thấy lúc này cô thật lôi thôi, nhưng dù cô có vuốt ve, chỉnh sửa thế nào cũng không còn thấy mình đàng hoàng chỉn chu nữa. Rồi cô tô lại son môi, kẻ mắt với đánh lại má hồng, nhưng dù trang điểm ra sao cô vẫn thấy mình xấu xí. Cô khóc, mới đầu chỉ thút thít nhưng rồi nức nở đến trôi cả phấn má đào, cứ như vậy đến khi Khanh gõ cửa gọi.
– Em ơi muộn rồi, em nên mang xe sang chỗ Yến sớm mới kịp làm.
Lúc này Mai mới nhớ rằng còn rất nhiều việc phải làm thì mới mong che giấu được tội lỗi của mình.
Khánh trong phòng chờ sân bay lúc này đang gục đầu vào điện thoại bấm bấm vuốt vuốt, anh vừa gọi cho bà Bích, cả bà và Mai đều nói bà bị ốm nên cô phải sang chăm. Nhưng anh nhớ lúc sớm bà ấy có đăng ảnh trên mạng xã hội, sao giờ không thấy nữa. Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ anh xách đồ bước lên máy bay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình nữ thần hóa điếm |
Tác giả | Lituchi |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 74 |
Ngày cập nhật | 23/05/2025 11:24 (GMT+7) |