– Em cũng không ngủ được à, ra đây.
Anh vẫy rồi chỉ về phía chiếc chõng tre nằm gần cuối hiên. Cô đị lại đó rồi ngồi ở đầu bên kia. Khánh ngồi cách xa cô một đoạn rồi anh hỏi trước.
– Sao em không ngủ được thế, hồi hộp à hay có gì làm em thấy khó chịu.
– Không, chỉ là em thấy lạ nhà, lạ giường nên không đi vào giấc ngủ được mà thôi.
Khánh nhích đến gần Mai thêm một chút anh cũng ngẩng đầu ngắm trăng rồi bắt đầu nói chuyện.
– Em thấy bất ngờ và lo lắng lắm phải không, hì hì. Để anh nói về bố mẹ anh một chút cho em hiểu này. Cả bố và mẹ anh đều từng là người nhà nước, công tác ở mỏ than của tỉnh. Chẳng bao lâu nữa là cả ông lẫn bà cùng về hưu. Hai người kết hôn muộn nên chỉ có mỗi mình anh, họ thương anh lắm mà đều dễ tính thế nên em đừng sợ.
Mai nhìn anh rồi gật gù ra vẻ đã hiểu, có điều Khánh vẫn thấy hình như nàng vẫn còn nhiều suy nghĩ, anh lại nói tiếp.
– Em cứ thoải mái lên, quan trọng vẫn là ở chúng mình, vì chúng mình đều sinh sống và làm việc trên Hà Nội có ở đây đâu mà lo. Mà nói để em vui là bố mẹ anh, đặc biệt là mẹ anh rất là quý em. Mẹ anh nói riêng với anh là nếu để em chia tay thì bà đập anh chết. Cả họ hàng nhà anh nữa, ai cũng quý cũng khen em hết.
Mai vẫn ngồi im lặng chỉ là trong mắt có nhiều thêm ý cười mà thôi. Thấy cô hơi run nhẹ, Khánh cởi chiếc áo len đang khoác rồi choàng qua người cô.
– Em khoác đi, để anh vào nhà lấy thêm cái chăn mỏng.
Khánh đi rồi Mai mới hít hà mùi cơ thể anh từ chiếc áo, cô cũng khẽ cười vì sự chu đáo của anh. Khánh đi một lúc lâu rồi quay lại với cái chăn và một ly sữa ấm.
Mai nhận lấy ly sữa ấm, cũng bằng lòng để anh ngồi cạnh rồi khoác chăn đắp cho cả 2 người.
– Trăng đẹp nhỉ em nhỉ, ở trên thành phố cũng có Trăng nhưng anh lại chưa bao giờ thấy Trăng đẹp như thế.
– Chắc tại hoàn cảnh đấy, trên đấy thì luôn hối hả, bận bịu trăm công nghìn việc, rồi đến khi được nghỉ lại chui vào trong phòng. Thế nên trăng có đẹp ra sao mình cũng không biết được.
– Ừ đúng là như thế, nhưng với anh Trăng hôm nay đặc biệt hơn đẹp hơn tất cả mọi ngày. Vì anh đang ngồi ở nơi yên bình nhất, ở gần những người anh yêu thương và có ý nghĩa với anh nhất.
Mai chợt nhìn sang anh. Anh đang mượn ánh trăng để tỏ tình với cô đó ư, anh xếp cô vào những người yêu thương và quan trọng nhất chỉ là tán tỉnh hay là lời thật lòng từ trong tim nhỉ. Đúng lúc này Khánh cũng quay sang nhìn lại, anh nắm tay cô và nhẹ nhàng nói tiếp.
– Có lẽ em thấy mọi chuyện quá nhanh, hoặc anh vẫn còn chưa đủ làm em tin tưởng. Anh biết em còn nhiều lo nghĩ nhưng anh sẽ dùng thời gian và tình yêu của mình để chứng minh cho em thấy lựa chọn hôm nay của em không hề sai.
Giọng Khánh trầm trầm, không hùng hồn nhưng cực kỳ chắc chắn, những ai biết nhiều về anh sẽ hiểu Khánh là người rất trọng lời hứa. Anh không phải kẻ ba hoa, nếu đã nói ra là sẽ làm như vậy, Khánh đã nói lời ấy với Mai có nghĩa rằng anh đã chắc chắn về tình cảm của mình và sẽ cố gắng mang hạnh phúc đến cho cô.
Mai đang nhìn vào trong mắt Khánh, cô thấy rõ được sự chân thành và quyết tâm. Trong chốc lát đó cô chợt thấy rung động và giải thích được cho quyết định của mình.
Mai gật đầu và cười rất tươi, Khánh như chết lặng trong khoảnh khắc ấy, dù thấy Mai cười nhiều lần, nhưng rạng rỡ và cởi mở hoàn toàn như thế này thì chưa. Anh đưa tay giữ cằm cô lại rồi hôn xuống, Mai hơi cựa quậy muốn tránh nhưng thấy Khánh nhìn tha thiết quá cô cũng xuôi theo.
Nụ hôn từ tốn nhẹ nhàng chứ không vội vàng cuồng nhiệt, hai người chụm sát vào nhau, chiếc chăn cuộn tròn bao trọn cả 2 người trong đó. Rồi Khánh bế Mai lên đòi đặt cô lên đùi, ánh trăng soi rõ hình ảnh một đôi tình nhân đang mặn nồng quấn quýt.
Vẫn là Khánh lại dở thói hư ra trước, tay anh không yên mà sờ mó rồi đặt cô nằm xuống chõng.
Bỗng…”tách” tiếng công tắc đèn bật mở rồi ánh sáng từ trong nhà hắt ra, giọng mẹ Khánh vọng ra khá rõ.
– Cái Mai ngồi ngoài ấy hả, cẩn thận lạnh đó con, trời đêm miền núi nhiều sương chứ không giống trên thành phố đâu à.
– Dạ, con có khoác áo đắp chăn rồi, bác không phải lo đâu ạ.
Rồi cô đẩy anh ra thật xa, vuốt lại tóc tai và quần áo, cô nhăn mặt trách móc mà không dám nói to.
– Em biết ngay mà… không bao giờ anh chịu đứng đắn hết… từ giờ đừng hòng em cho hôn nữa.
Khánh cười trừ rồi nhìn vào nhà, anh thấy mẹ đi về nhà vệ sinh thì xua tay ra hiệu cô đừng sợ. Nhưng Mai không nghe theo anh nữa mà trả áo rồi đi vào nhà. Khánh cũng ngồi thêm vài phút rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau hai người về lại thành phố mang theo đầy cốp ô tô là quà quê và đặc sản trên này. Bố mẹ anh cũng dặn Mai về xin phép mẹ để hai người lên gặp. Mai cũng đồng ý gật đầu và chào hai người thật lễ phép.
Lên thành phố được vài ngày thì Mai nói cho Khánh biết mẹ cô muốn mời anh cuối tuần nào đó sắp xếp tới nhà chơi. Khánh rất vui mừng rồi ngay buổi tối hôm đó đã đi chọn mua quà gặp mặt.
Khánh và Mai đến Trung tâm thương mại sầm uất và sang trọng nhất ở Hà Nội để cùng nhau chọn quà cho mẹ của Mai. Cả hai dựa theo sở thích của bà đã đi mua được khá nhiều thứ. Vì là mua quà cho mẹ người yêu với lại Khánh cũng rất dư thừa về kinh tế thế nên anh chẳng ngại chi ra khá nhiều tiền. Cũng tiện thể anh mua cho Mai một vài thứ.
Nghe Mai nói hiện tại mẹ cô cũng đang có một người bạn trai nên Khánh cũng mua cả một bộ phụ kiện đồ da làm quà cho ông ấy. Lúc anh đang thanh toán thì nàng bước ra ngoài trước để chờ. Không nghĩ đến ở chỗ này Mai lại gặp mặt người quen.
Thuận và Vy hôm nay cũng rảnh rang để đi mua sắm, họ muốn chọn thêm cho đứa con sắp chào đời một ít đồ thật đẹp. Cũng tiện thể mua cho Vy đầm bầu khi cái bụng mỗi ngày một lớn.
Đã chọn được kha khá đồ rồi nên cả hai cũng tạt luôn qua khu có nhiều nhãn hàng dành cho nam để mua ít đồ cho Thuận. Đến đây thì họ gặp Mai đang đứng cửa của một gian hàng chuyên bán phụ kiện dành cho nam.
Suýt nữa họ đã không nhận ra cô, chỉ mới gần 4 tháng sau ngày họ cưới mà bây giờ nhìn cô khác quá. Trước đây Mai rất đẹp rất rạng ngời quyến rũ nhưng bây giờ còn hơn thế rất nhiều. Thay đổi lớn này đến từ cách ăn mặc và những nữ trang phụ kiện tô điểm khắp người cô. Trước đây Mai ít khi dùng đồ hiệu hay nói đúng hơn là không có điều kiện để dùng thế nhưng từ ngày yêu Khánh, anh đã mua cho cô chẳng thiếu thứ gì.
Thuận ngay lập tức mắt sáng hơn sao, hắn kéo tay Vy đến trước mặt Mai rồi chìa tay ra bắt.
– Chào em, lâu lắm rồi mới gặp em từ ngày anh chuyển lên tổng công ty. Em dạo này thế nào, tốt chứ mà hôm nay đi đâu đây.
Hắn nói liến thoắng chẳng để cho Vy kịp nói lời chào. Mai bắt tay hắn rất nhanh rồi cầm lấy tay Vy đang chìa sang phía mình.
– Hai vợ chồng anh đi mua đồ cho em bé với đồ bầu cho Vy ạ. Vy có bầu nhìn xinh quá, con gái hay con trai hai người đã biết chưa ạ.
– Chị Mai lại nịnh em rồi, em có đẹp gấp mười thế này cũng chưa bằng một nửa chị. Hoa hậu công sở bây giờ nên gọi là nữ thần mới đúng, mà chị đi đâu đây.
– Ui đừng trêu chị, chị đi cùng bạn trai mua ít đồ cho mẹ chị.
– Là anh Kha…
Vy chưa kịp nói hết câu thì Khánh bước đi ra khiến cô đứng hình. Người đàn ông lịch thiệp cao ráo với áo vest da khoác ngoài và áo thun cao cổ bên trong, anh đã từng là người yêu cô tha thiết. Bây giờ anh cũng không khác nhiều chỉ là nhìn ra dáng và sành điệu hơn mà thôi, anh đi với chị Mai, vậy ra 2 người là 1 cặp. Lòng Vy khá buồn, ánh mắt nhìn anh còn có phần hổ thẹn. Có chiếc bụng bầu ở đây như một bằng chứng tố cáo việc cô thay lòng trước. Cô cụp mắt cố giấu đi nội tâm xao động.
Khánh cũng đang nhìn Vy, nàng mập lên và cái bụng lùm lùm khi mang thai đến gần tháng thứ 7. Nét xinh xắn thơ ngây một thời con gái đã thay bằng sự căng đầy chín chắn của người đàn bà trưởng thành và chuẩn bị làm mẹ. Khánh chỉ bất ngờ một giây, cũng thoáng giận dữ nhưng không hiểu sao anh khoác tay Mai và chìa tay với Thuận.
– Em chào anh, chào Vy hai người cũng đi mua đồ cho bé đấy ạ.
– Khánh à, lâu rồi không gặp, cậu còn nợ anh lời giải thích vì sao xin nghỉ việc, làm trên tổng nháo nhào bảo công ty không biết trọng dụng nhân tài đấy. Anh với vợ đang đi mua đồ cho mẹ và bé, hai người cũng biết nhau mà nhỉ. Còn em với Mai đang mua gì thế, hai người dấu sâu thật đẹp đôi lắm à nha.
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng thì đắc thắng vô cùng, chơi được người yêu của thằng trai trẻ tài giỏi này khiến hắn có cảm giác thành tựu. Giờ thấy Khánh nhìn Vy, Thuận không những chẳng ghen mà lại càng thích thú. Vy lại càng xấu hổ hơn vì sự trơ trẽn của chồng, đã cướp bạn gái người ta mà lại còn ra vẻ. Còn Mai giờ mới nhận ra khó xử của Khánh, cô ôm tay anh chặt hơn rồi làm như vô tình hỏi thăm.
– Anh mua đầy đủ chưa, chỉ là gặp mặt thân mật thôi mà anh mua nhiều đồ quá, có khi làm mẹ em ngại đấy.
– Một chút tấm lòng thôi mà em.
– Ơ thế là mua quà gặp mặt bố mẹ vợ hả, có cần anh tư vấn cho không. Ngày trước anh mua quà cho bố mẹ vợ làm ông bà đổ đứ đừ từ lần gặp đầu tiên đấy.
Hắn còn định khoe khoang tiếp nhưng Vy đã chặn lời.
– Anh buồn cười thật sao không thấy anh chị ấy đang vội kia à. Mình cũng phải mua đồ cho xong nữa chứ.
Vy từ khi Khánh tới thì giờ mới nói một câu đầu tiên, nhưng chính nhờ câu nói này đã vớt vát lại mặt mũi cho chồng mình. Cô vừa nhìn lướt qua cũng thấy vài ba nhãn hiệu cao cấp trong đống đồ Khánh xách theo. Chưa kể rằng đồ của Mai mặc cũng nguyên một bộ gắn mác Dior làm cho chính cô cũng phát thèm. Vy biết điều kiện của Mai thế nào cũng rõ ràng Khánh là một người cực kỳ hào phóng. Nếu quả thực anh đã trở lên thành đạt thì quà tặng anh dành cho chị Mai và gia đình chị ấy sẽ cực kỳ tốt.
Tự nhiên trong lòng cô có chút chua chua, phải chăng ngày đó cô quá vội vàng, nếu không quyền lợi kia sẽ là của cô. Không đúng ngày đấy không chỉ là xao động nhất thời, nó đã là cả một quá trình và Vy đã yếu lòng phản bội trước, không có chữ “nếu” nào ở đây nữa hết. Mai hơi ngẩng đầu choàng tay thân thiết hơn với chồng.
Thế là 2 cặp chào nhau rồi đi về hai hướng khác biệt. Trong 4 người thì chỉ có Thuận ngoái lại nhìn đôi mông no tròn lúc lắc của Mai thèm thuồng, 3 người khác cứ vậy nhìn thẳng bước đi.
Về đến nhà thứ đầu tiên Thuận làm là buông mình trên chiếc ghế sofa rồi cười khanh khách. Không hiểu sao khi thấy anh mắt tiếc nuối của Khánh nhìn vợ mình hắn thật lòng khoái trá. Cùng với đó là được ngắm nhìn bờ mông đầy đặn của người yêu thằng khác hắn cũng kích thích vô cùng. Trong đầu hắn tự nhiên có rất nhiều các ý nghĩ kỳ quặc gần như là bệnh hoạn thế rồi hắn nhắm mắt lại tự thủ dâm trong ý thức của mình.
Đến khi hắn mở mắt ra là hình ảnh cô vợ bầu đang mặc quần lót và một chiếc áo mỏng manh đi qua đi lại. Cái bụng lùm lùm nhô cao, khuôn ngực căng tròn và bờ mông cong vội về phía sau, Vy lúc này trông thật gợi cảm. Thuận choàng tay ôm rồi kéo Vy vào lòng hôn ngấu nghiến.
– Anh… không được nghịch ngợm… động con bây giờ…
– Khà khà, động là động thế nào con anh phải khỏe như anh trở lên chứ lại. Có phải không vợ, nếu anh không khỏe đời nào em thèm chọn anh em nhỉ, không khéo người hôm nay dắt em mua đồ là thằng Khánh kia rồi.
– Nói vớ nói vẩn, tự nhiên lôi người ta vào làm gì, nói đúng ra là bọn mình sai trước đấy.
– Tình yêu nói sao được sai với đúng, mà em chọn anh mới được một đời sung sướng lên mây, chứ chọn nó thì được gì.
– Lại còn nói thế nữa, vừa nãy suýt nữa là anh bị hớ rồi đấy biết không. Anh định lên mặt dạy anh ta cách chọn quà cho nhà vợ. Anh biết không, trong túi xách người ta mua cho mẹ vợ là khăn lụa tơ sen đấy ông ạ. Ở đấy mà định khoe khoang à.
– Ui, thằng đó chịu chơi thế á.
Thuận ngạc nhiên mất mấy giây rồi lại cười khoái trá.
– Há há, chịu chơi, đẹp trai tài giỏi thế đấy thì đã là gì. Ha ha xem ai giờ trong vòng tay thằng này thì biết, nó giỏi giang tốt đẹp cũng có giữ nổi em đâu. Ha ha.
Khánh càng thành công thì cướp được người yêu của anh càng khiến Thuận hài lòng. Cơn ham muốn ở đâu kéo về khiến lồng ngực nóng ran, hắn vục đầu vào ngực Vy mà hôn rồi mò mẫm. Mới vừa chạm mặt tình cũ nhũng xúc cảm còn đan xen mà bị chồng đùa nghịch gợi tình làm Vy cũng bị xao động. Hơn thế nữa bầu bì ít khi được làm tình thoải mái khiến cô nhanh chóng thèm thuồng rồi phối hợp với hắn ta.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình nữ thần hóa điếm |
Tác giả | Lituchi |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 44 |
Ngày cập nhật | 08/04/2025 11:24 (GMT+7) |