Dù đã quan hệ xác thịt là thế nhưng Khánh vẫn như đang tán cô lại từ đầu, anh mua hoa, gửi quà khiến chi nhánh mới lại một trận xôn xao. Trái với sự hồ hởi của anh tuy Mai có vui nhưng cô cũng chỉ muốn anh tặng hoa tùy dịp. Cô cũng không muốn anh đến đón cô quá gần chi nhánh mà thường dặn anh đón bên góc đường.
Những thứ này chẳng sao, Khánh nghĩ chắc chỉ vì cô không còn muốn phô trương như lần trước, vậy là cô cứ dặn sao anh làm vậy. Nhưng dù sao thì giờ Khánh cũng đã khác, anh vừa có nhiều tiền mà cũng thư thả thời gian. Hầu như ngày nào Mai cũng được anh đưa rước, thậm chí đến giờ ăn anh cũng tận tình mang đồ đến cho cô hoặc đón cô đi ăn ở những nơi sang trọng.
Thú thật chuyện này với Mai mới đầu có chút không quen, cứ mỗi bước lại bước lên xe sang đi ăn đi chơi thì toàn nơi cao cấp. Cuộc sống của cô trước giờ chỉ luôn là bình dị, có khi thứ cô cần vô cùng giản đơn là cùng người yêu ngồi bên đường ăn ngô nướng. Thế nhưng người ta bảo rồi “chỉ có sung sướng là mau quen nhất” cô ngày càng trở nên quý phái, túi xách, phụ kiện cũng toàn hàng hạng sang. Vì có những thứ này phụ trợ mà rất ít những kẻ ong ve tới gần, không gặp phiền phức cô cũng thấy hài lòng.
Chuyện hẹn hò của 2 người cũng mỗi ngày lại tiến thêm một bậc cao mới, lúc ban đầu cả hai người còn ngượng nghịu chỉ gặp mặt nói được 2, 3 câu. Dần dà là ngồi cùng ăn và nói chuyện, đến giờ họ thỉnh thoảng cùng xem phim và nắm tay nhau đi dạo. Còn chuyện tình dục thì từ đêm đó tới giờ cả hai cùng tránh không nhắc lại.
Ngọc Mai cũng chỉ coi đêm đấy là một sự hoang đường, một lần yếu lòng rồi sa ngã chứ cô luôn giữ bản tính của mình vẫn là một cô gái e dè với nhiều nghi ngại.
Cô hình thành tính cách này khi nhìn vào hoàn cảnh của mẹ mình. Mẹ cô bà Ngọc Bích từng là hoa khôi nức tiếng một góc Hà thành, bà được săn đón theo đuổi bởi biết bao công tử thiếu gia ngày đó. Thế rồi bà nhẹ dạ cả tin, rồi có thai và sinh con ở tuổi 17, còn người yêu bà bị tống sang trời tây du học, cũng biệt vô âm tín đến nay.
Mọi bông hoa sớm nở thì đều chóng phai hương, bà trở thành tâm điểm chỉ trích, còn Ngọc Mai trở thành đứa trẻ không cha. Ông bà ngoại của cô cũng vì thế phải xấu hổ rồi trầm uất mà dần mất đi. Bắt đầu từ khi có nhận thức cô đều nghe thấy những điều không hay nói đến mẹ mình, rồi sẽ là chuyển nhà, mẹ thì thay việc mới… vv…
Cứ như vậy đến khi cô lớn hơn chút nữa thì lại thấy những bóng dáng đàn ông đến với mẹ, ai cũng giàu có, nhưng không ai gắn bó quá lâu. Mẹ nàng không cần vất vả lam lũ như những người đàn bà trong xóm bà cũng vẫn đẹp hơn hầu hết phụ nữ ngoài kia, ai nhìn vào thì cũng suýt xoa ghen tị. Thế nhưng chỉ mình Ngọc Mai mới biết những dịp lễ tết khi những người đàn bà khác được hưởng hạnh phúc sum vầy, thì bà lại ôm gối ngồi một mình khóc.
Cũng từ đấy khi hiểu rằng dù có sắc đẹp rạng ngời nhưng mẹ chưa bao giờ được hạnh phúc. Thế nên cô luôn tự nhủ với mình phải sống giữ mình và chọn lựa người đàn ông đồng hành với mình thật cẩn thận. Cô tưởng đã tìm được tình yêu cho mình khi có Khanh thế nên cô mới chủ động dâng hiến, nhưng đấy cũng là lúc 2 người đã yêu nhau được gần 2 năm.
Còn với Khánh thì quá trình lại đảo ngược, cô ăn nằm với người ta rồi giờ mới bắt đầu tìm hiểu. Điều này tai hại ở chỗ cô luôn có tư tưởng ép mình yêu anh ta, vì tư tưởng đó mà cô bỏ qua những rung động để ghi nhớ chúng như một kỷ niệm.
Giống như việc Khánh gửi hoa cho cô đến chỗ làm, khi biết là hoa của Khánh gửi cô cũng chỉ đạm mạc ôm hoa vào phòng rồi để ra một chỗ. Cô không còn cảm giác bất ngờ, hay lâng lâng vừa hát vừa cắm hoa. Anh lặn lội mang đồ ăn trưa cho cô thì cô đón nhận rồi cùng anh ăn và khen nức nở. Cô thấy đấy là một cử chỉ quan tâm nhưng không coi là một điều lãng mạn, vì thế cô cũng quên không đáp lại bằng một nụ hôn cảm ơn.
Có lẽ sau lần yêu đầu sâu nặng mọi rung động cô đều cố giữ lại thật sâu, cô sợ quá yêu, quá lụy tình thì càng nhận nhiều đau đớn hay chăng.
Khánh vẫn luôn là người đàn ông biết yêu chiều bạn gái của mình, và anh cũng cực kỳ chuyên nhất không bao giờ để hình bóng Vy ảnh hưởng đến cảm xúc của mình lúc yêu Mai. Sau một thời gian bên cạnh nhau Khánh có thể nhìn thấy ở cô rất nhiều đức tính đẹp. Anh cũng rất vui mừng và thầm tính chuyện tương lai.
Điều này anh cũng vì Mai mà nghĩ, anh còn rất trẻ, chỉ mới 24 nhưng Vy năm nay đã 27. Con gái có thì, cứ yêu mà không cưới không cho Mai thấy được tương lai anh sợ cô sẽ lo sợ một lần nữa bị bỏ rơi làm tương lai bị lỡ dở.
Vậy là mới chỉ yêu nhau được 2 tháng anh đã muốn dắt cô về ra mắt gia đình mình. Lần này thì Mai bất ngờ quá đỗi, cô không ngờ anh đã tính xa đến vậy, tuy nhiên cô cũng hoàn toàn đồng ý. Đơn giản thôi vì cô bên quản lý nhân sự, bệnh nghề nghiệp khiến cô hay để ý rồi đoán tính cách từng người. Cô tiếp xúc với anh, cũng tìm hiểu qua từ các đồng nghiệp rồi trên tổng công ty.
Cô biết được Khánh là một người chăm chỉ và có năng lực cực kỳ xuất sắc, ngày trước khi anh xin nghỉ bộ phận kỹ thuật, tổng công ty nói rằng đây là một tổn thất. Chính giám đốc kỹ thuật gọi điện xuống phân bua rằng ông không biết Khánh xin thực tập rồi ứng tuyển như một nhân viên bình thường như vậy. Chứ nếu biết được ông đã đón anh về trụ sở từ rất lâu rồi. Như vậy về phần năng lực cô đã có thể yên tâm.
Còn về con người thì cô cũng nghe mọi người kể và tự mình trải nghiệm, cô thấy Khánh là người lãng mạn, biết quan tâm và chịu lắng nghe để sửa đổi. Anh cũng không có bất kỳ điều tiếng gì về chuyện chơi bời hay gái trai không đứng đắn. Vậy là lại có thể tin thêm về đạo đức nữa rồi.
Cuối cùng nhìn vào những gì anh đang có bây giờ cô hoàn toàn có thể tạm thời vô lo về điều kiện sống sau này. Xét theo nhiều khía cạnh người đàn ông này có thể trao thân gửi phận được rồi, vì vậy khi anh bảo về ra mắt gia đình thì cô có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã thu xếp thời gian thuận tiện.
Ngày về ra mắt bố mẹ Khánh lòng của Mai bỗng thấy nao nao, cô đã từng rất mong mỏi ngày này nhưng suốt gần 7 năm trời không có được. Thế nhưng với Khánh thì sao, cô mới chỉ kịp quen với sự có mặt của anh thì đã tính chuyện tương lai. Là vì cô yêu bất chợt và hoàn toàn tin tưởng hay chỉ là cô vội vàng trốn chạy mối tình xưa.
Bố mẹ Khánh sống ở một làng quê yên bình thuộc một huyện miền núi ở Thái Nguyên. Nhà của hai cụ ở đây tuy đàng hoàng rộng rãi nhưng cũng chỉ ở mức bình dân, cô thắc mắc tại sao anh lại có cuộc sống xa hoa như vậy trên thành phố.
Cũng tại chưa bao giờ mai chịu nghe và tìm hiểu kỹ càng về công việc của anh. Khánh hiện tại có một công ty chuyên về phần mềm quản lý và bảo mật giao dịch trực tuyến. Hơn thế nữa sau chuyến đi Châu Âu về thì anh còn phát triển thêm mảng vận hành tòa nhà cao tầng và tham gia vào dự án vận hành đường ống dẫn dầu ở Trung Đông.
Công ty của Khánh không rình rang quảng cáo, không rầm rộ truyền thông nhưng là một tập thể làm việc vô cùng hiệu quả. Những nhân sự ở đây cũng là những người cực kỳ tài giỏi và hết lòng, cả bọn đều đã trở thành triệu phú nhưng vẫn chọn bộ dáng cù lần ít ai thèm để ý. Khánh là người đứng đầu lập ra cái tập thể này, giờ anh chịu trách nhiệm là bộ mặt, tiếng nói đại diện để giúp công ty tìm đối tác. Anh vì thế cũng ăn mặc bảnh bao và đi xế hộp như ông chủ, còn về kinh tế, nếu tính thêm cả tiền điện tử, chắc anh cũng chỉ giàu hơn 95% dân số còn lại chứ không nhiều.
Bố mẹ Khánh đón tiếp hai người rất niềm nở, đặc biệt là với người con gái như hoa như ngọc là Ngọc Mai. Được biết đấy là người yêu con trai về ra mắt hai người đã tất bật chuẩn bị từ đêm hôm qua.
Quả thật con trai ông bà tinh mắt quá, cô gái anh đem về vừa đẹp mà lại còn nhẹ nhàng lễ phép. Cô cư xử lễ độ lại còn biết chủ động phụ giúp với mẹ anh. Trong làng này cũng có một vài cô dâu cưới về từ thành phố nhưng đa phần các cô đều đỏng đảnh, tình tình tiểu thư. Không như cô, dù trời lạnh như thế vẫn ra giếng rửa bát như bình thường.
Bố mẹ anh vui lắm, gọi hết họ hàng làng xóm sang khoe, làm Khánh với Mai xấu hổ gần chết.
Họ hàng khi đến đây cũng mắt tròn mắt dẹt ngắm đến say sưa con dâu nhà này. Họ truyền tai nhau những câu cảm thán mà đến Khánh nghe được cũng còn phổng mũi tự hào.
“Sao có người gì mà đẹp đến thế nhỉ” “đẹp thật đấy, đến Tây Thi ngày xưa chắc cũng chỉ đến thế này”. “Bà có nhìn thấy da con bé không, ôi giời ạ nó đã trắng nhưng ra nắng gió thì cứ hồng tươi lên ấy chứ chẳng đen đi hay bị xỉn màu”. “Thằng Khánh nhà ấy có phúc nhỉ lấy được con vợ chỉ cần ngắm thôi cũng no cả ngày, khà khà”. “Ui ông đừng đùa nhá thằng đấy cũng đẹp trai đấy chứ, mà nghe đâu nó giỏi lắm, mới ra trường có hơn năm mà mua ôtô, mua nhà Hà Nội đón bố mẹ xuống dưới ấy mà ông bà ấy không nghe.” “Ui thế thì đúng rồi, trai tài gái sắc thường sánh đôi cùng với nhau mà lại.”
Rồi sau này một đồn 10, 10 đồn 100 chẳng mấy cả cái làng này biết Khánh lấy vợ xinh như hoa hậu. Thế là anh cứ đứng trước sân rồi tủm tỉm cười đến khi Mai ra gần đến nơi rồi vỗ vai anh mới tỉnh.
– Anh làm gì đứng đực ra đây thế, sao không phụ em dọn dẹp rồi chuẩn bị phòng cho em ngủ.
– Tuân lệnh em yêu, ha ha… mu oa… mu oa… chụt chụt…
Khánh quay lưng rồi bất ngờ ôm chầm lấy Mai vừa quay vòng vòng vừa hôn tới tấp. Mai giật bắn người chẳng hiểu người yêu mình bị trúng thuốc gì đây nữa, cô la oai oái đòi anh bỏ xuống cho bằng được.
– Ô, cái anh này bị hâm đấy à, bỏ ra nào để em xuống, em chóng mặt, ui đừng hôn bố mẹ anh thấy hết bây giờ. Nào thôi mà.
– Hì hì, anh hôn người yêu anh cần gì phải ngại, bố mẹ thấy có khi còn mừng thêm ấy chứ ha ha… hay hôm nay hai đứa ngủ một phòng nhé…
– Hư, đừng có mà mơ, em ngủ với bác gái, còn anh đi dọn giường để cho anh với bác trai đêm nay ngủ đi kìa.
Chỉ một câu nói khiến Khánh tiu nghỉu rồi cứ thế đi vào nhà làm y như lời cô nói.
Thế là phòng ốc chia xong rồi một lúc sau cả nhà tắt đèn đi ngủ.
Cả Khánh và Mai đều thức chong chong hai người có hai ý nghĩ riêng không sao mà ngủ được.
Với Khánh anh vừa hưng phấn nhưng vẫn hết sức băn khoăn không hiểu nổi chính mình. Anh thắc mắc rằng cưới vào thời điểm này có phải quá sớm với anh không, anh chỉ mới ra trường hơn năm thôi mà. Nhưng rồi anh xét lại, anh đang rất đầy đủ, sự nghiệp đang từng bước đi lên, cũng không có gì cản trở. Thêm một điều nữa là người yêu anh hơn tuổi, một đám cưới là cần thiết để nàng yên tâm.
Còn với Mai, cô không thắc mắc về quyết định của mình, ít nhất về phần lý trí việc này chẳng có gì sai. Thứ cô đắn đo là về cảm xúc, vì sao cô lại thấy không chút nào lo lắng, dù có tin tưởng, hài lòng đến mấy vào người đàn ông thì đến lúc này cô cũng phải xoắn xuýt một chút chứ. Sao cô lại hờ hững thế này.
Cả hai người cứ vậy trằn trọc không ngủ được, họ tỉnh giấc rồi không hẹn mà gặp gỡ nơi góc sân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình nữ thần hóa điếm |
Tác giả | Lituchi |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 44 |
Ngày cập nhật | 08/04/2025 11:24 (GMT+7) |