Một tiếng kiếm ngân xé toạc màn trời, chấn động Đông Nam.
Vô số tu sĩ ngẩng cao đầu, ngay cả các Bất Hủ Thần cũng bị kinh động, nhao nhao hướng mắt nhìn về phương hướng phát ra thanh âm đó.
“Kiếm tu cấp Bất Hủ, hơn nữa còn ẩn chứa Thời Không Chi Lực!” Các vị nữ Kiếm tu tại Bá Việt Tông đều giật mình.
Đặc biệt là Nam Thiên Tố, nàng quá nhạy cảm đối với loại kiếm khí như thế này, nó khiến Nam Thiên Kiếm và Luân Hồi Chi Đạo của nàng không ngừng run lên.
Mà cùng lúc, Tuế Nguyệt, Âu Dương Thương Lan, Lôi Di Quân, Yên Nhược Tuyết phá không mà lên.
Bởi vì vị trí mà luồng kiếm khí kia xuất hiện là trên thiên không Bá Việt Tông.
Chỉ thấy bầu trời bị kiếm khí sắc bén gọt ra, từ bên trong đó có hơn hai mươi thân ảnh cùng lúc xuất hiện.
“Hít!”
Khoảnh khắc đó, những đại nhân vật như Song Sinh Chi Tổ, Thiên Mộc Lão Tổ, Tu Di Thần Tăng đồng loạt gầm lên:
“Không thể nào!”
Trong tiếng gầm tràn ngập kinh hãi và không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì bọn hắn cảm giác được, tất cả những thân ảnh kia đều là Bất Hủ Thần.
“Rốt cuộc là thế lực phương nào giáng xuống Bá Việt Tông?” Huyết Âm Thần Chủ vô thức siết chặt nắm tay.
“Có Diệt Quy Thần Chủ, còn có Thủ Mộ Nhân đã khôi phục tu vi… chẳng lẽ là tàn dư của Bất Hủ Liên Minh và Cấm Khu phối hợp?” Cửu Long Ma Đế hô hấp trầm trọng.
“Cây cao đón gió!” Thiên Mộc Lão Tổ thở dài:
“Bá Việt Tông thanh thế quá lớn, lại tiêu diệt Cấm Thần… quả nhiên Cấm Khu sẽ không bỏ qua.”
“Không, đây không phải là gió, đây là cơn bão điên cuồng!” Tu Di Thần Tăng chắp tay lắc đầu, cố gắng vận chuyển trí nhớ của mình, chưa từng biết được có sự kiện nào xuất động cùng lúc nhiều Bất Hủ Thần như vậy đến một thế lực.
Mà nhìn lấy kiếm khí xé toạc bầu trời, tư thái ầm ầm vang dội của các Bất Hủ Thần khi hiện thân, rõ ràng là mang theo địch ý mà đến.
“Kiếp nạn này… không biết Bá Việt Tông vượt qua được không?” Vạn Tượng Chi Chủ đặt câu hỏi:
“Còn chúng ta, phải lựa chọn thế nào đây?”
Nội tâm của bọn hắn cũng trầm trọng đến cực điểm.
Bá Việt Tông tuy có thanh thế lấn át tất cả, tỏa sáng như trăng rằm giữa đêm khiến những thế lực xung quanh như ánh sao bé nhỏ nhưng nói thế nào đi chăng nữa, Bá Việt Tông cũng là thế lực ở Đông Nam, chưa từng gây thù chuốc oán hay ỷ vào cường đại mà lấn lướt.
Hôm nay nếu để Cấm Khu quét tan Bá Việt Tông mà bọn hắn không dám ra mặt, truyền sang những đại khu vực khác còn ai dám tin tưởng vào sự liên hợp ở đây nữa?
Thậm chí nếu diệt được Bá Việt Tông, nhân lúc đang tập trung đội hình khủng bố như vậy, liệu Cấm Khu có thuận tiện chiếm luôn Đông Nam hay không?
Dã tâm của Cấm Khu mọi người đều biết, không loại trừ bất cứ khả năng nào có thể xảy ra.
Nhưng nếu như liều lĩnh xen vào, dù có cùng Bá Việt Tông hợp tác, liệu có chống nổi đội hình khủng khiếp kia không?
Dù là Bất Hủ Thần, cũng có những thời điểm tiến thoái lưỡng nan vô cùng.
Mà như nhận ra suy nghĩ của bọn hắn, Vô Ưu đứng trên bầu trời, the thé nói ra:
“Hôm nay Cấm Khu đến đòi lại công đạo cho Thần Ma Đế Chủ, chỉ tính toán cùng Bá Việt Tông, kẻ nào xen vào… chết!”
Một câu này đã tuyên bố rõ ràng, đây là ân oán riêng giữa Bá Việt Tông và Cấm Khu, không liên quan đến Đông Nam, nếu kẻ khác không biết điều mà nhúng tay vào, đừng trách chúng ta vô tình.
Vô Ưu nhìn như tên biến thái nhưng lại cực kỳ xảo quyệt, hắn dập tắt chút ý định muốn tương trự Bá Việt Tông của các nội tình hàng đầu Đông Nam ngay từ đầu, để tránh phiền toái trong quá trình chiến đấu.
Dù sao thì Bất Hủ Thần ở nơi đây cũng có gần chục vị, là cỗ lực lượng không hề nhỏ.
“Bọn họ… những cường giả này, đều muốn nhắm vào tông môn của chúng ta sao?” Hàng vạn đệ tử Bá Việt Tông chạy ra quảng trường, ngẩng đầu nhìn lên những nhân vật cao cao tại thượng.
Mặc dù đa số người trên cao kia không tỏa ra uy thế gì, nhưng vẫn khiến tất cả đệ tử cảm thấy ngạt thở, nội tâm run rẩy, nhận thức được nguy cơ tử vong chưa từng có.
Biết rằng đây chính là kiếp nạn to lớn của Bá Việt Tông, có thể dẫn đến huỷ diệt.
Phần phật…
Ống tay áo tung bay, bốn vị Phó tông chủ – Lạc Sương, Lâm Tích, Hoài Khánh và Yểm Tuyên cùng lúc hiện thân, quét mắt nhìn các đệ tử, bình thản nói:
“Kẻ nào sợ hãi đứng ra, sẽ được truyền tống rời đi!”
Hơn 20 vị Bất Hủ Thần, đừng nói là các đệ tử, ngay cả nội tâm của các nàng cũng đang bị đè nặng đến mức hít thở không thông.
Nhưng khiến bốn vị Phó tông chủ ngoài ý muốn chính là, không có đệ tử nào đứng ra.
Ngược lại, từ trong mắt của bọn hắn lại nhìn thấy sự quật cường, chấp niệm quyết tử.
Một nam đệ tử hình thể gầy gò, lưng có mai rùa, đầu mọc sừng long bước ra, hướng về phía Bá Chủ Chi Thành quỳ rạp xuống, cao giọng nói:
“Phụ thân đệ tử là Ma Long, mẫu thân chỉ là Hải Quy, sinh ra đã mang huyết mạch lai tạp, phụ thân không công nhận, đồng tộc khinh thường, Cửu Long Sơn khắp nơi truy sát, mẫu thân vì bảo vệ ta mà chết thảm, ta như chó nhà có tang.”
“Bá Việt Tông lại chào đón ta, chào đón rất nhiều huynh đệ tỷ muội có xuất thân như ta, ban tài nguyên, tạo điều kiện giúp ta tu luyện, có các trưởng bối chỉ dạy tận tình, có tông chủ và các phu nhân khiến ta ngẩng cao đầu kiêu ngạo!”
“Nơi này từ đầu đã là nhà của ta, dù có chết đệ tử cũng sẽ chết ở nhà của mình!”
“Nói rất hay!” Lại có một thiếu niên dáng người mập mạp, sắc mặt ngây ngô bước ra rống lớn:
“Đệ tử là con của Nhị trưởng lão Cương Thân Tộc, nhưng căn cốt bất thường, luyện thể không được, đành chuyển sang luyện hồn.”
“Các đệ tử, đồng tộc đều gọi ta là đồ phế vật vô dụng, làm mất mặt tổ tiên, ép ta rời tộc.”
“Bá Việt Tông chẳng những không chê ta kém cõi, trái lại còn tán thưởng thiên phú Hồn tu của ta, có Yểm Ma hỗ trợ tu luyện!”
“Những đồng tộc nhục mạ ta trước đây, hiện tại lại cầu xin ta giúp đỡ, hướng dẫn cách gia nhập Bá Việt Tông, hâm mộ ta vô cùng.”
“Chưa bao giờ ta cảm thấy mình được công nhận đến như thế, mình có giá trị đến như thế.”
“Dù chết, đệ tử cũng phải làm một cô hồn dã quỷ ở nơi này!”
Từng câu từng lời của bọn hắn khiến vô số đệ tử nghẹn ngào, khóe mắt ngấn lệ, hiển nhiên đã bị nói vào tâm khảm.
Ở tại Chung Cực Giới tàn khốc này, thiên phú tu luyện luôn là thứ được đặt lên hàng đầu.
Không có thiên phú chính là phế vật, không có thiên phú chẳng khác nào con đường cường giả đã khép lại với ngươi.
Dù là Đạo Thống nho nhỏ chỉ có Thần Đạo trấn thủ cũng không muốn lãng phí tài nguyên vào kẻ không có thiên phú.
Nhưng Bá Việt Tông thân là thế lực mạnh nhất Đông Nam lại chưa từng nhìn vào thiên phú mà xem nhẹ bất kỳ đệ tử nào, ngược lại chỉ chú trọng phẩm tính, lòng cương nghị.
Chính điều đó đã tạo điều kiện cho rất nhiều số phận lang thang trong bóng tối tìm thấy ánh quang minh, mở ra con đường hy vọng với tiền đồ phía trước.
Giống như ba nữ ở Đông Cực Hải cũng là điển hình, số phận các nàng vốn là lô đỉnh, là đồ chơi trong tay cường giả nhưng vì cơ duyên gặp được tông chủ, vận mệnh nghịch chuyển, có được như ngày hôm nay.
Những đệ tử thu nhận ở Chung Cực Giới đã như thế, càng đừng nói đến các đệ tử từ đại thế giới được những Giới Linh tuyển chọn tỉ mỉ, đều có tâm tính phi thường, một lòng một dạ.
“Chúng ta không sợ!” Bọn hắn cùng nhau gầm lên, có nam có nữ, có già có trẻ.
Toàn thể đều đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đối mặt với địch nhân hùng mạnh…
Cái cảnh tượng này chẳng khác nào bầy kiến đang cố chấp đối mặt với những cự long.
Dù biết rằng không thể chống lại vẫn đoàn kết một lòng, dù biết rằng sẽ chết nhưng khí thế không được thua kém.
Không vì gì khác, vì tất cả là đệ tử của Bá Việt Tông, là người dưới trướng của Bá Chủ!
“Các ngươi…” Chứng kiến tình cảnh này, các vị Phó tông chủ hay Bá Lão cũng phải rùng mình, nhiệt huyết sôi sục.
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu, lý do Tông chủ đã nhấn mạnh chỉ ưu tiên tâm tính, lòng dạ và đạo đức của đệ tử.
Đây mới chính là thứ tất cả tông môn đều cần.
Đứng trước uy thế của 24 vị Bất Hủ Thần, không thể nguỵ biện, không thể giả vờ, không thể làm bộ…
Mọi thứ đều xuất phát từ cảm xúc, từ nội tâm của mỗi người đệ tử.
Thiên tài đến đâu, yêu nghiệt đến đâu cũng không bằng một phế vật dám can đảm mặt đối mặt với cường địch.
Trong những thời khắc khốn cùng, toàn bộ thế lực trên thế giới này đều cần người can đảm đứng ra gánh vác, không cần một thiên kiêu tham sống sợ chết, quay lưng bỏ chạy.
Ý chí của những đệ tử lan truyền đến đại quân, đến từng vị trưởng lão, đến từng vị cao tầng tông môn, mọi người tiến vào trạng thái quyết tử.
“Bá Việt Tông chúng ta trên dưới một lòng, sao có thể bại?” Tiêu Tài Lão Tổ lão lệ tung hoành lao vọt lên.
Ở bên cạnh hắn, Bất Hủ Thần Thi – Pháp Hưng bay theo, sẵn sàng chiến đấu.
VÙ VÙ VÙ…
Một cỗ lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng quy tụ như vũ bão, ùn ùn kéo đến Bá Việt Tông.
“Hửm?” Các Bất Hủ Thần giật mình.
Tu sĩ cấp thấp không cảm thấy gì, nhưng tu vi như bọn hắn lại có thể nhận ra đây chính là Khí Vận Thiên Địa.
Bất cứ một thế lực, một chủng tộc, một quốc gia nào cũng đều có được khí vận tương ứng.
Đối với quốc gia, khi dân tâm quy tụ, Quốc Vận tăng lên, quốc gia đó sẽ ngày càng vững vàng, sừng sững không ngã.
Mà Bá Việt Tông giờ đây cũng tương tự như thế, sự đồng lòng của tông môn này đã lây nhiễm sang thiên địa, khiến Khí Vận tự nhiên trong trời đất tập trung đến.
Nếu vượt qua kiếp này, Bá Việt Tông sẽ càng củng cố được địa vị cũng như tương lai, khí vận như hồng, thế hệ nối tiếp thế hệ, thiên tài sinh sôi, cường giả xuất thế, không lo suy tàn.
“Hừ, sắp bị diệt rồi khí vận rồi cũng sẽ tan!” Loạn Chiến lạnh lùng nói.
“Hé hé hé…” Vô Ưu cười quỷ dị, đảo mắt nhìn Bá Việt Tông, cao giọng nói:
“Tội nghiệp ghê, mỗ chỉ đến đòi công đạo cho Tần Dương, nếu các vị biết điều, đâu đến mức diệt vong mà phải khóc lóc trước như thế?”
“Hahaha!” Tiếng cười bá khí ngạo thị cửu thiên, Lạc Nam chậm rãi bước ra trên đỉnh Cung Đình Thụ.
RỐNG RỐNG!
Hỗn Độn Thú, Bá Kỵ Long Mã ngửa đầu thét gào, nghênh đón chủ nhân của chúng.
“Tham kiến tông chủ!” Toàn tông gầm vang, ánh mắt từng người trở nên cuồng nhiệt đến cực điểm.
Chẳng biết vì sao, khi tiếng cười đó vang lên, khi nam nhân đó xuất hiện thì nội tâm của tất cả đều trở nên bình thản đến lạ lùng.
Dường như ở trước mắt không còn là đại trận hình Bất Hủ đáng sợ, mà chỉ là một chương lịch sử sắp được Tông chủ lưu danh.
Hắn chính là người sáng tạo kỳ tích, lập nên lịch sử…
Đây là tín ngưỡng thâm căn cố đế trong lòng toàn bộ sinh linh của Bá Việt Tông rồi.
Cái loại cảm giác dù bầu trời có sập xuống cũng có tông chủ chống lên này, thật sự khiến người ta an tâm.
“Rất tốt, bổn tọa vì từng vị đệ tử ở đây mà kiêu ngạo.” Lạc Nam tán thưởng gật gù.
Hiển nhiên dù là hắn cũng bất ngờ trước phản ứng thà chết không lùi của các đệ tử.
Điều này khiến hắn càng vững tin vào con đường mình lựa chọn, vào từng bước chân mình đang đi, vào sự trường tồn của Bá Việt Tông.
Lập ra tông môn này, hắn làm đúng rồi!
“Có gì đáng cười?” Vô Ưu híp mắt hỏi.
Loạn Chiến, hai vị Cấm Lão và các Cấm Thần đều thận trọng nhìn về phía Lạc Nam.
Chiến tích là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực, sau khi biết ngay cả Vô Ưu Cấm Lão và Loạn Chiến Cấm Lão cũng từng thua thiệt trong tay nam nhân này, không một ai dám xem nhẹ hắn.
Dù hắn không phóng thích bất cứ tia lực lượng nào, nhưng bá khí vô hình tỏa ra vẫn khiến chư vị cường giả Cấm Khu cảm thấy một tia áp lực.
“Ta cười vì Cấm Khu vô liêm sỉ!” Lạc Nam nhếch mép nói:
“Cách hành sự của các ngươi không thể khiến hào kiệt trong thiên hạ tâm phục khẩu phục, vậy vĩnh viễn cũng không thể nắm giữ được giang sơn trong tay.”
“Cấm Khu ở trong mắt ta, chính là một đám đầu đường xó chợ, ô hợp!”
Toàn trường tĩnh lặng, ai cũng nghe ra ý tứ trong lời này…
Bá Việt Tông tổ chức đại lễ khai tông, vốn chẳng liên quan gì đến Cấm Khu, thế mà Cấm Khu vẫn cử ra Tần Dương đến gây sự.
Kết cục của Tần Dương rõ ràng là tự làm tự chịu, hoàn toàn xứng đáng.
Vậy mà giờ đây, Vô Ưu lại lấy danh nghĩa Tần Dương muốn đòi lại công đạo…
Dù thắng thì sao? Dù Bá Việt Tông bị diệt thì sao? Vẫn chẳng ai phục cách hành sự của Cấm Khu, bởi tình và lý không đứng về phía chúng.
“Nói tình nói lý có lợi ích gì?” Một tên Cấm Lão híp mắt:
“Nắm đấm là đạo lý, thực lực là chân lý, ngươi tu luyện đến cảnh giới này còn chưa hiểu điều đó sao?”
“Thế nên mới nói, vì sao đám các ngươi sau nhiều năm như vậy vẫn chưa có được giang sơn.” Lạc Nam thoải mái cười:
“Chỉ dựa vào thực lực là loại hữu dũng vô mưu, kiểu này chỉ nên làm võ phu hoặc làm tặc tử, không làm Đế được!”
Tên Cấm Lão nổi trận lôi đình, kẻ này dám mắng mình là hữu dũng vô mưu sao?
“Dù Cấm Khu có thành công hay thất bại, e rằng họ Lạc ngươi không có ngày nhìn thấy!” Cấm Lão lạnh lùng nói:
“Bằng những lời vừa rồi của ngươi, ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng gia nhập Cấm Khu rồi!”
“Không!” Lạc Nam lắc đầu:
“Ngược lại, bằng thái độ hôm nay của các ngươi với Bá Việt Tông, ngày sau sẽ không kẻ nào sống sót dưới kiếm của ta!”
KENG!
Kiếm ngân động thiên.
Bá Hồng xuất thế!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 19 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 22 |
Ngày cập nhật | 08/10/2025 08:29 (GMT+7) |