Trên lưng Huyết Dị Yêu Hoàng, Lạc Nam lấy ra thi thể của Ma Lệ.
“Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật không cần đến linh hồn.” Ánh mắt hắn sáng bừng, cảm giác sắp có được một vị Siêu Thần Nữ Thi làm thuộc hạ không tệ chút nào.
“Dùng Nghịch Thế Thần Thông lên Siêu Thần, cái giá phải trả không nhỏ đâu.” Vân Tiêu nhìn ra ý đồ của hắn.
“Sẽ tốn nhiều lực lượng, nhưng hàng cướp được tại sao không dùng?” Lạc Nam cười nói, phất tay lấy ra mười mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.
Hắn lấy ra một khúc gỗ lớn được lấy từ Luân Hồi Thụ, dùng một thanh Thần Kiếm khắc gọt tạo thành hình quan tài.
Sinh Tử Chi Lực nhanh chóng bùng phát, bao trùm lấy quan tài.
Đây là Sinh Tử Quan dùng để chứa đựng thi thể phục sinh nhờ Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật.
Tuy rằng trước đó, Cao Tuyệt đã cải tiến môn Nghịch Thế Thần Thông này đến mức không cần Sinh Tử Quan, nhưng đây là lần đầu tiên thi triển lên một Siêu Thần, Lạc Nam muốn cẩn thận nhất có thể, như thế vừa tiết kiệm lực lượng, vừa gia tăng tỷ lệ thành công.
Nói đến tầm mắt của hắn hiện tại quá cao, thuộc hạ cấp Thần Đạo hay đại năng chưa chắc vừa ý.
Nhưng có một thuộc hạ Siêu Thần, không thể không động tâm.
Hắn đem thi thể của Ma Lệ đặt vào Sinh Tử Quan…
Sinh Tử Siêu Thần Lực kết hợp từ lực lượng của Luân Hồi Thụ nhanh chóng tiến vào xác của ả.
Mười mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm chất ở xung quanh.
“Sống lại đi, thi nô trung thành của ta!” Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị, hai tay kết ấn:
“Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật!”
Bá Đạo Quy Tắc, Sinh Tử Siêu Thần Lực dung hợp cuồn cuộn tiến ra, truyền thẳng vào trong Sinh Tử Quan.
ẦM ẦM ẦM.
Sinh Tử Quan lắc lư dữ dội, Vân Tiêu chăm chú quan sát, đây cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật lên một Siêu Thần.
Vù vù vù…
Nguồn Nguyên Khí nồng đậm từ mười mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm bị rút cạn, mà Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật vẫn chưa hoàn tất.
Lạc Nam cắn răng, lại ném ra 20 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.
Chừng mười phút sau, tất cả Nguyên Thạch lại bốc hơi, mà Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật vẫn chưa chấm dứt.
“Moá, tốn của quá.” Lạc Nam đau lòng mắng, nhưng đã lỡ phóng lao rồi chỉ đành theo lao.
Hắn lại ném ra thêm 20 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.
Rốt cuộc…
ẦM!
Một nguồn sức mạnh khổng lồ từ Sinh Tử Quan truyền ra, thân ảnh Ma Lệ bước ra bên ngoài.
Vẫn là khí tức của Siêu Thần, vẫn là Ma Khí trùng thiên, ngay cả các vết thương cũng đã biến mất, chỉ có làn da đã trở nên trắng bệch.
Thi nữ cấp Siêu Thần, thành công thức tỉnh.
“Tham kiến chủ nhân!” Ma Lệ quỳ rạp xuống lưng Huyết Dị Yêu Hoàng, cung kính dập đầu.
Lạc Nam thở hổn hển, mồ hôi chảy đầy, mệt muốn gần chết.
Sinh Tử Lực trong Sinh Mệnh Đỉnh và Tử Vong Đỉnh của hắn gần như bị rút cạn, mà 50 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm cũng đã bóc hơi.
Chẳng trách trước đây Sinh Tử Đạo Thống không thể dùng môn Nghịch Thế Thần Thông này xưng hùng xưng bá, bởi vì thi triển chuyển sinh lên cường giả đồng cấp tiêu hao thật sự quá nhiều.
Cũng may trước đó tịch thu được 82 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, bằng không Lạc Nam thật sự nghèo sau khi chuyển sinh Ma Lệ.
Bất quá giờ đây nhìn thấy một nữ thi Siêu Thần quỳ gối dưới chân, vẫn là cảm giác vô cùng có thành tựu.
“Còn không mau chào chủ mẫu?” Lạc Nam chỉ sang Vân Tiêu.
“Thuộc hạ tham kiến chủ mẫu.” Ma Lệ lại dập đầu về phía Vân Tiêu.
“Đừng nghịch nữa!” Vân Tiêu liếc hắn, nội tâm lại cảm thấy hơi lạ kỳ, cảm giác được một nữ Siêu Thần gọi là chủ mẫu thật sự khó diễn tả.
“Đứng lên đi!” Lạc Nam phất tay ra hiệu Ma Lệ đứng lên:
“Kể từ giờ tên của ngươi sẽ là Thi Cơ, không còn là Ma Lệ.”
“Tuân lệnh chủ nhân, ta sẽ là Thi Cơ.”
“Tốt, trở về ngủ đi!” Lạc Nam phất tay, ra lệnh cho Thi Cơ trở về Sinh Tử Quan.
Hắn đem quan tài thu hồi, vui vẻ yêu đời huých sáo.
Tuy rằng lần này đắc tội với Ma Linh Tộc triệt để, nhưng thu hoạch cũng là đầy bồn đầy bát.
Chỉ cần tìm được thế giới cho Vân Tiêu, chuyến đi này xem như hoàn hảo tuyệt đối.
Vân Tiêu ngồi khoanh chân xếp bằng, vẫn giữ vẻ kiên định và quyết tâm.
Nàng chậm rãi điều tức, hai tay ở trước ngực bắt đầu kết ấn, Ngự Quy Thần Thể và Vô Thượng Quy Tắc bắt đầu vận chuyển.
Có vẻ như Vân Tiêu muốn cảm ứng một cách ngẫu nhiên, tìm kiếm dấu vết từ các thế giới phù hợp với năng lực của mình.
Lạc Nam lười biếng nằm bên cạnh ngắm nhìn vẻ đẹp cao quý, ưu nhã của Vân Tiêu… nhớ lại lần trước nàng bị chúng nữ trói chặt quất roi, trong lòng nhộn nhạo.
Nhưng ngay lúc này, nhẫn trữ vật trên tay Lạc Nam khẽ rung động, một luồng dao động huyền diệu, có vẻ hư hư thực thực truyền ra từ bên trong.
Hắn nhíu mày, ra hiệu Huyết Dị Yêu Hoàng dừng lại giữa hỗn độn, đưa thần thức quét qua nhẫn.
“Cái gì thế này?” Lạc Nam lẩm bẩm, cảm nhận được đồ vật ấy dường như đang cộng hưởng với thứ gì đó bên ngoài.
“Lạc Nam, ta vừa cảm giác được gì đó…” Vân Tiêu vô thức quay đầu, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ nhìn vào Nhẫn Trữ Vật của hắn.
Hắn không đáp ngay, mà triệu hồi mảnh gốm sứ vụn vỡ từ nhẫn trữ vật. Mảnh gốm nhỏ bé, tưởng chừng vô dụng, giờ đây lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như thể đang sống dậy.
Những đường vân cổ xưa trên bề mặt mảnh gốm bắt đầu lấp lóe, tạo thành một hoa văn kỳ bí, giống như đang muốn kể một câu chuyện bị lãng quên từ thời xa xưa.
“Thứ này…” Lạc Nam ngạc nhiên, đưa mảnh gốm cho Vân Tiêu. “Nàng xem thử, nó đang phản ứng.”
Hắn không ngu ngốc, cái mảnh gốm này trước hay sau đều không có chút động tĩnh, thế mà ngay khi Vân Tiêu vận chuyển Vô Thượng Quy Tắc, nó bỗng nhiên cộng hưởng.
Nói không liên quan gì đến nàng, có đánh chết hắn cũng không tin.
Thần Huyền Huân cũng đã xem ra chuyện bất thường, từ đan điền phu quân nhảy ra quan sát.
Vân Tiêu tiếp nhận mảnh gốm, ngón tay thon dài khẽ chạm vào bề mặt lạnh lẽo. Khoảnh khắc ấy, một luồng sáng chói lòa bùng phát, khiến cả hai phải nheo mắt. Mảnh gốm rung lên dữ dội, như thể đang giãy giụa để thoát khỏi tay nàng.
Một luồng ý niệm cổ xưa, mạnh mẽ nhưng đầy đau thương, bỗng tràn vào thức hải của Vân Tiêu. Nàng khựng lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt giếng cổ giờ đây ánh lên một tia hoang mang hiếm thấy.
“Lạc Nam… ta… ta cảm thấy thứ này quen thuộc,” Vân Tiêu thì thầm, giọng nàng run rẩy, như thể đang cố kìm nén một ký ức bị chôn vùi. “Nó… ta và nó thật quen thuộc.”
Lạc Nam cùng Thần Huyền Huân đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự chấn kinh.
Dù với kiến thức và sự điềm tĩnh của Bất Hủ Công Chúa cũng không thể lường trước sự bất ngờ này.
Khiến mảnh vỡ của Bất Hủ Thần Vật sinh ra dị động, Vân Tiêu chẳng lẽ là…
“Vân Tiêu, nàng từng thấy mảnh gốm này trước đây sao?” Lạc Nam dò hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm kỳ lạ.
Vân Tiêu không trả lời ngay, nàng lại nắm chặt mảnh gốm, ánh mắt mờ mịt như lạc vào trong mộng.
Đột nhiên, một hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu nàng, đó là bóng lưng nữ tử đứng giữa thương khung, tay cầm một chiếc bình cổ như lưu ly, xung quanh là vô số cường giả cúi thấp đầu.
“AAAAA…”
Nàng bỗng nhiên hét thảm, bờ môi phun ra một ngụm huyết tinh.
“Vân Tiêu!”
Lạc Nam biến sắc, lo lắng ôm chặt lấy nàng.
Hắn phát hiện, từ trong đôi mắt sâu thẳm của Vân Tiêu, hai hàng thanh lệ lăn dài trên má…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 192 |
Ngày cập nhật | 01/06/2025 15:39 (GMT+7) |