Thi Hồng Nhan nhìn về dòng thác phía trước, thanh âm ngờ vực.
“Ta cảm thấy nam nữ có tình nên đến với nhau bằng sự chân thành, không để chút tạp chất nào khác lẫn bên trong đó.” Lạc Nam nói:
“Cũng giống như ta, hy vọng nàng có hảo cảm đơn thuần với ta, mà không phải vì những lần ta trợ giúp nàng, hay vì nàng cảm thấy bản thân còn đang nợ ta.”
Nàng quay lại nhìn hắn, bước nhẹ một bước chân, cước bộ có vẻ mất tự nhiên, vừa rồi muốn rời đi, nào ngờ hiểu lầm ý tứ của hắn… bây giờ không đủ dũng khí bước đến bên lần nữa.
Chợt, Lạc Nam đứng lên tiến về phía nàng, chủ động nắm tay của nàng kéo trở về.
Thi Hồng Nhan để mặc cho hắn dẫn đi, rồi lại ngồi xuống ở phía đối diện.
“Chỉ cần nàng bước về phía ta một bước là đủ rồi.” Lạc Nam nở nụ cười.
Lòng nàng nhẹ rung động, kéo lấy sợi tóc bị gió cuốn vào cánh môi, cất giọng ưu tư:
“Ta đã thấy những nữ nhân bên cạnh ngươi xuất chúng như thế nào, tại sao ngươi vẫn lãng phí thời gian ở chỗ của ta?”
Lạc Nam nhìn nàng, nói thật suy nghĩ trong lòng:
“Giữa ta và nàng trước đó ít tiếp xúc, quả thật không có khoảnh khắc đồng sinh cộng tử, cũng không đến mức tình thâm ý chủng, ta đối với nàng vẫn chỉ ở mức độ có hảo cảm mà thôi.”
Thi Hồng Nhan siết chặt nắm tay, quả nhiên là đúng như nàng suy nghĩ.
“Nhưng mà…” Lạc Nam nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
“Ta từng trải qua những thời khắc tưởng chừng không thể vãn hồi, vào những lúc như vậy, ta chợt nhận ra có những đoạn tình cảm mình đã bỏ lỡ, có những bóng hồng lẽ ra phải xứng đáng nhận được nhiều hơn, ta chỉ ước mình có thể quay ngược thời gian để bù đắp tất cả.”
“Ta trân trọng tất cả các mối quan hệ xung quanh mình, đó là lý do hôm nay ta hẹn nàng ở đây…”
Lạc Nam không phải tên ngốc, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thi Hồng Nhan khi nhìn về phía mình, cảm nhận được tình ý của nàng.
Không phải hắn ảo tưởng, bởi vì nàng thuộc kiểu nữ nhân nội tâm, dù rằng yêu một kẻ đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng nếu người kia không có tín hiệu đáp lại.
Thế nên hắn mới chủ động.
“Chỉ là hảo cảm…” Thi Hồng Nhan mỉm cười, nụ cười hơi đắng chát trên khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người ta thấy mà đau lòng.
Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân không thích anh hùng sao?
Thi Hồng Nhan không phải kiểu người tu luyện Vong Tình hay có ý định độc lai độc vãng cả đời, ngược lại khi còn là thiếu nữ, nàng cũng có hai mộng tưởng, một là trở thành nữ Thần Đạo, hai là tìm được như ý lang quân.
Một kẻ đỉnh thiên lập địa, đối xử với người thân dịu dàng ấm áp, đối xử với kẻ địch quyết đoán lạnh lùng.
Cho đến khi nam nhân này xuất hiện bên cạnh họa Thuỷ, nàng thật sự hiếu kỳ và tò mò.
Họa Thuỷ rõ ràng còn tâm cao khí ngạo hơn cả nàng, rốt cuộc là người như thế nào khiến họa Thuỷ phải động lòng như thế?
Càng tìm hiểu, càng tiếp xúc… nàng lại càng lún sâu.
Hắn thật sự có mọi thứ, thậm chí vượt mức tình nhân trong mộng.
Nếu không có tình, với tính cách thanh lãnh, hướng nội của nàng, làm sao sẽ nguyện ý cùng họa Thuỷ đến thế lực của hắn, vào Lạc Gia của hắn, tiếp xúc với các phu nhân của hắn?
Tuy nhiên dù thích, nàng vẫn tập trung vào đại đạo chưa từng lơ là, cũng áp chế mọi cảm xúc không nên có.
Hiện tại nàng đã là Thần Đạo Hậu Kỳ, việc đột phá đại năng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chuyện thứ nhất đã hoàn thành rồi, vậy chỉ còn chuyện thứ hai…
Hít sâu một hơi, Thi Hồng Nhan trực tiếp hỏi:
“Nếu ta cố gắng, tương lai chàng sẽ yêu ta sao?”
Thần Đạo Cảnh tùy tâm sở dục, nàng sẽ không lảng tránh, không thẹn thùng như một tiểu cô nương, càng không mù quáng.
Nếu như cả đời chỉ dừng lại ở mức hảo cảm, vậy chi bằng dừng lại ngay tại hôm nay, chỉ đau một lần duy nhất.
“Không phải là nàng cố gắng, mà là chúng ta cùng nhau.” Lạc Nam nhìn vào ánh mắt đen láy đối diện, thẳng thắng đáp:
“Ta rất ích kỷ nên mới quyết định gặp nàng, thật sự không muốn vào thời điểm nào đó trong tương lai, chợt nhớ về một vị nữ tử tên gọi Hồng Nhan ở nơi xa xôi rồi cảm thấy tiếc nuối…”
“Thật sự rất ích kỷ, vậy chàng thà giết lầm còn hơn bỏ sót?” Thi Hồng Nhan trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.
“Xem nàng nói kìa.” Lạc Nam bật cười:
“Nhưng đại ý cũng là vậy đấy.”
“Đúng là đồ khốn kiếp.” Nàng đứng lên, rất ít khi mắng người cũng phải thốt ra một câu như vậy.
Lạc Nam lắc đầu, hắn biết mình tham lam, nếu như nàng không thể chấp nhận, hắn cũng đành từ bỏ.
Hắn không muốn lừa dối nàng, tất cả cảm nhận của hắn về nàng đều là thật.
Đã trưởng thành lâu rồi, hắn hiểu mình muốn gì, hắn không dám hứa hẹn suông nhưng cũng không muốn bỏ lỡ người có tình với mình.
Đúng như nàng nói, hắn là tên khốn kiếp.
Bất ngờ bàn tay trắng nõn, thon thả tinh tế của nàng duỗi đến trước mặt của hắn, cất giọng êm tai nhưng có hừng hực hoả diễm cháy bên trong đó:
“Đứng lên đi! Ta cũng không tin mình lại kém như vậy, ta sẽ khiến chàng chuyển từ hảo cảm sang yêu ta cuồng si.”
Không dây dưa, không dài dòng, không uỷ mị, tràn ngập tự tin chính là Thi Hồng Nhan vào thời điểm này.
Nàng muốn nắm bất lấy, nàng tin rằng một chút hảo cảm ban đầu rồi sẽ nở rộ thành mưa xuân.
Lạc Nam bật cười, nắm lấy bàn tay như châu ngọc của nàng:
“Ta rất hy vọng.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 140 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 15:39 (GMT+7) |