Đó là khí tức đến từ tiểu nữ nhi Lạc Yêu Nhi và tiểu hôn thê Phụng Tiểu Dương của hắn.
Cả hai xuất sinh muộn, tu vi có phần chậm tiến hơn so với mọi người nên thời khắc đều vô cùng tập trung.
Mặc dù đang bế quan nhưng hai nữ đã nhận được tin Lạc Nam trở về, nóng lòng muốn đẩy nhanh tốc độ để được gặp hắn.
Vừa thương vừa giận, Lạc Nam phân ra hai luồng Phân Thân Linh Hồn bắn vào nơi bế quan của các nàng, ngồi xuống bên cạnh, ôn tồn nói:
“Tập trung tinh thần, thả chậm lại, ta ở đây chứ có đi đâu mà vội?”
Nghe thấy thanh âm ấm áp của hắn, cảm nhận được hắn ở ngay bên cạnh mình, hai nữ mới bình tĩnh trở lại và tập trung vào tu luyện.
Lúc này, hắn chú ý đến bóng hình thướt tha, xinh đẹp nhưng tràn ngập cô đơn đứng tại một gốc trường thành, lặng lẽ đón gió, ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
Kỳ lạ ở chỗ, Nguyên Giới hiện tại thiên hạ thái bình, mọi nguy hiểm đều đã mất nhưng có vẻ như không có nơi nào thuộc về bản thân nàng.
“Thiên Khả!”
Lạc Nam nhẹ giọng, ung dung bước đến gần.
Thân ảnh kia nhẹ run, nàng quay người lại nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, nụ cười thê lương:
“Năm đó ngươi không cần thiết quay về quá khứ cứu ta, thật vô nghĩa quá.”
Lạc Nam trầm mặc, hắn hiểu vì sao nàng lại bi quan như vậy.
Năm đó khi nàng quyết định đứng về phía Phá Đạo Liên Minh, hắn đã hứa với nàng sẽ thả cho Thiên Hoàng Thần Quốc của nàng một con đường sống nếu người chiến thắng sau cùng là hắn.
Nhưng khiến tất cả không thể ngờ chính là Phụ Hoàng của nàng đã cấu kết với đại địch, chấp nhận hiến tế toàn bộ Thần Quốc để nghênh đón hỗn độn xâm chiếm Nguyên Giới.
Đối với Thiên Khả luôn cố gắng bảo vệ quê hương mình mà nói, việc phụ hoàng chính tay chôn vùi mọi thứ so với giết chết nàng càng khó chịu hơn.
Nói là ác mộng cũng không quá đáng.
Sau cùng Yên Nhược Tuyết chúng nữ thay mặt Lạc Nam giữ lời hứa với Thiên Khả, tha mạng cho Thiên Hoàng Quốc Chủ, chỉ phế một nửa tu vi của hắn và đang giam lỏng tại Độ Đạo Môn.
Chỉ tiếc là Thiên Khả vốn không quan tâm đến sống chết của Thiên Hoàng Quốc Chủ nữa, bởi lẽ nàng đã quá thất vọng và căm hận đối phương.
Lạc Nam cũng chẳng biết phải làm sao để an ủi nàng trong tình cảnh này, chỉ đành nói thật:
“Có thể đối với nàng là vô nghĩa, nhưng đối với ta, đối với Thanh Quân và những người khác thì sự tồn tại của nàng rất đáng trân trọng…”
Thiên Khả lẳng lặng nhìn hắn, trải qua nhiều biến cố như vậy trong đời, nàng đã mất đi vẻ ngây thơ, kiêu ngạo thời điểm đến khiêu chiến Độ Đạo Môn, thay vào đó là sự thành thục và nét u sầu nơi chân mày.
Cắn cắn môi, nàng quyết tâm nói: “Ta đã không còn nơi để về, hy vọng có thể theo ngươi ngắm nhìn sự phồn hoa và đặc sắc của thế gian, biết được thế gian này rộng lớn đến mức nào, hùng vĩ đến mức nào.”
“Làm sao ta có thể nói không với ân nhân cứu mạng của mình?” Lạc Nam nở nụ cười:
“Bá Chủ Chi Thành, Lạc Gia luôn có một vị trí thuộc về nàng.”
“Đa tạ.” Thiên Khả cũng cười, một nụ cười nhẹ nhõm của buông bỏ quá khứ và hướng về tương lai.
Thân là nữ Thần Đạo, tâm cảnh đương nhiên sẽ không kém.
Thiên Hoàng Thần Quốc bị diệt không phải lỗi của nàng, cũng không phải lỗi do Lạc Nam…
Người thân duy nhất của nàng hiện giờ chỉ có Loạn Thanh Quân, mà Loạn Thanh Quân là thê tử của nam nhân trước mắt.
Nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/con-duong-ba-chu-quyen-17/
“Mùi hương này…”
Cung Đình Thụ, Lạc Nam bất giác dừng chân phía trước Lạc Đan Cung.
Mặc dù hắn cố ý đến nơi này tìm kiếm Đan Phỉ, nhưng lại không nghĩ đến vô tình ngửi thấy hương thơm của một loại đan dược hoàn toàn mới.
Mùi này vô cùng dễ chịu, nó chỉ thoang thoảng qua mũi đã khiến hắn phải liên tưởng đến Bàn Đào Quả, cảm giác vô cùng thèm ăn loại tài nguyên này.
Không do dự, Lạc Nam đẩy cửa bước vào, chợt hai mắt nhìn thẳng.
Chỉ thấy ở phía trước lò đan với nhiệt độ cao được ngưng tụ từ Thần Đạo Hoả Hệ Quy Tắc, Đan Phỉ còn nóng bỏng hơn.
Bởi vì đang ở riêng tư nên nàng cũng khá thoải mái, toàn thân chỉ khoác một lớp lụa mỏng, bên trong chẳng có nội y, khoe lấy làn da trắng nõn, đường cong gợi cảm, bộ vị mê người dụ nhân đến chí mạng.
Đáng nói hơn là khi đang tập trung luyện đan, mồ hôi lấm tấm, màu da ửng hồng càng thêm hấp dẫn.
“Ngươi sao lại đến? Mau đi ra!”
Đan Phỉ giật mình gắt lên một tiếng.
Lạc Nam tâm thần nhộn nhạo, cũng đã có thời gian dài hắn không thân mật với nữ nhân, lúc này nhìn thấy tân nương vẫn chưa động phòng của mình với dáng vẻ như vậy, làm sao có thể nhẫn?
Không nói hai lời, hắn cười tà đem cửa phòng đóng lại, bá đạo ở phía sau ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng.
“Mau buông tay, ta đang tập trung nghiên cứu, đừng làm rộn.” Đan Phỉ rùng mình, nàng đang trong giai đoạn mấu chốt, đây là thời điểm phải tập trung, bị nam nhân quấy rối tim đập thình thịch, nào còn chú tâm vào chính sự?
“Nàng cứ chuyên tâm vào việc của nàng, ta làm việc của ta.” Lạc Nam nở nụ cười, hôn lên gáy ngọc của nàng.
Đan Phỉ vừa giận vừa thẹn, việc của ngươi là quấy phá ta sao?
“Đừng có làm bừa, đây chính là phiên bản cải tiến của Thăng Hoa Thần Đan do ta sáng tạo, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của Nguyên Giới.” Nàng cố gắng nghiêm túc:
“Chờ xong đã.”
“Ừm, vừa rồi ngửi thấy mùi ta đã đoán ra.” Lạc Nam gật đầu hỏi:
“Công dụng thế nào?”
“Giảm đi thời gian hạn chế của Bàn Đào Quả gấp mười lần, gia tăng hiệu quả lên mười lần.” Đan Phỉ tự hào đáp:
“Là Thần Đan Hạ Phẩm mà thôi, nhưng toàn bộ nguyên liệu để tạo ra nó chỉ là Thiên Đạo Cấp.”
Trình độ luyện đan của nàng đã gần tiệm cận Đan Thần Viên Mãn, muốn luyện ra Thăng Hoa Thần Đan càng cao cấp hơn cũng không phải vấn đề, mấu chốt nằm ở nguyên liệu.
Việc thu thập nguyên liệu Thần Đạo để luyện Thăng Hoa Thần Đan Cực Phẩm số lượng lớn không dễ dàng chút nào, thay vào đó chỉ cần dùng nguyên liệu cấp Thiên Đạo đã luyện ra được Thăng Hoa Thần Đan Hạ Phẩm, lợi ích trong đó không cần nghĩ cũng biết.
“Nàng thật lợi hại.” Lạc Nam cũng phải giật mình, nếu như Đan Phỉ thành công, tương lai bồi dưỡng ra quân đội Thần Đạo số lượng lớn sẽ có hy vọng.
“Chút chuyện nhỏ, các nàng Đan Mộng Cơ, Bắc Cung Hàm Ngọc, Tiêu Thanh Tuyền cũng đang nghiên cứu những loại đan dược gia tăng tác dụng Kiến Mộc Thần Thụ, Bất Tử Dịch Thuỷ, khai mở đường văn cho Đông Hoa Cung…” Đan Phỉ nhún nhún vai:
“Tỷ muội chúng ta tự phân công, Luyện Đan Sư của Lạc Gia đều có đóng góp.”
“Không hổ là các lão bà của ta, vi phu tự hào về các nàng.” Lạc Nam đầy vui vẻ, bàn tay hướng lên trên.
“Đã bảo đừng nghịch!” Đan Phỉ vừa thẹn vừa giận, giữ chặt tay hắn không cho chạm lung tung.
“Nàng nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ muốn giúp nàng đẩy nhanh quá trình.” Lạc Nam ra vẻ chính sự nói:
“Đừng quên nam nhân của nàng là Đan Đạo Quán Quân, đã từng thắng nàng.”
Hắn vừa nói, vừa cắn vành tai nhỏ xinh của nàng.
“Ưm, đừng nghịch chỗ đó…”
Sóng mắt Đan Phỉ luân chuyển, cái tên đáng ghét này rõ ràng là muốn trêu tức nàng, nhưng lại không thể phủ nhận đẳng cấp đan thuật của hắn.
Tay của Lạc Nam nắm lấy tay nàng, Quy Tắc của hắn hòa cùng Quy Tắc của nàng, hoả diễm của hắn cũng dung hợp vào ngọn lửa của nàng.
Thời gian dần trôi, Toàn Chức Đạo Kinh được hai người vận chuyển, tâm hữu linh tê, tuy hai mà một.
Đối với Luyện Đan Sư si mê như Đan Phỉ, muốn nhanh chóng bước vào trái tim của nàng thì hãy lựa chọn con đường ngắn nhất.
Kể từ thời điểm hắn trở thành Đan Đạo Quán Quân, quan hệ giữa hai người mới dần dần phát triển.
Giờ đây khi cùng nhau sáng tạo Thăng Hoa Thần Đan, bọn hắn trở nên hòa hợp chưa từng có.
Ánh mắt Đan Phỉ trở nên mê ly tự bao giờ…
ONG…
Một tiếng đỉnh ngân, chỉ thấy hơn mười viên Thăng Hoa Thần Đan màu hồng đỏ như Bàn Đào Quả trôi nổi lơ lửng, bên trên thân đan còn có những đường vân, là Đan Vân chứng tỏ mức độ tinh khiết vượt xa đan dược cùng cấp.
Bởi vì hai người hợp tác, kể cả số lượng và chất lượng đều vượt mức.
“Thật tuyệt.” Đan Phỉ kinh hỉ, nhịn không nổi kích động hôn lên gò má hắn một ngụm.
Có nam nhân này hỗ trợ, nàng mới nhanh chóng hoàn thiện Thăng Hoa Thần Đan như vậy.
Lạc Nam thì mặc kệ đám đan dược, chỉ tập trung nhìn vào giai nhân trong lòng:
“Ta không thích Bàn Đào Quả cho lắm, ta thích mật đào hơn?”
“Mật đào là cái gì?” Nàng chớp đôi mi cong.
“Chính là nơi này!” Lạc Nam mỉm cười, cúi đầu hôn lên bờ môi chín mộng.
Ngọt ngào và kiều diễm như mật đào, khiến người ta nhịn không được muốn cắn lấy.
Nội tâm Đan Phỉ như muốn hòa tan, sau quá nhiều biến cố xảy ra, phu thê chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều… nàng cũng không muốn bỏ qua thời khắc này nữa rồi.
Hai người như hai ngọn lửa luyện đan vừa rồi, bùng cháy dữ dội, huyết hoa nhuộm đỏ.
Thời gian trôi, Đan Phỉ toàn thân mềm nhũn, ngay cả chút khí lực cũng không còn, chỉ lười biếng lướt đầu ngón tay trên ngực hắn, u oán nói:
“Thiếp nhìn trúng chàng trước, chàng vào Toàn Chức Đạo Thống, kết quả Cầm Dao Nhã lại hớt tay trên.”
Lạc Nam lười giải thích, chỉ lấy Đằng Vân Tiêu ra nhẹ nhàng cho một roi vào kiều đồn vểnh cao.
“Ưm… cái quỷ gì?” Đan Phỉ kẹp chặt hai chân, hoả nhiệt vừa mới lụi tàn có dấu hiệu niết bàn trỗi dậy.
“Đây là gia pháp của Lạc Gia, áp dụng trong trường hợp các lão bà bất hòa.” Lạc Nam hừ hừ đáp:
“Chuyện của ta và Dao Nhã nàng biết cả rồi, lại ưa thích mang ra nhắc lại, đều đã là Lạc phu nhân với nhau, còn để ý ai trước ai sau làm gì?”
“Hừ, người ta chỉ thuận miệng.” Đan Phỉ phong tình vạn chủng, ánh mắt lại hiện lên vẻ khiêu khích:
“Bất quá gia pháp vừa rồi chưa đủ răn đe cho lắm.”
“À, thì ra nàng chọn cái chết.”
Lạc Nam nở nụ cười tà ác, một lần nữa vung roi lên ngựa.
Không biết qua bao lâu sau, thanh âm cầu xin tha thứ vang lên:
“Thiếp thua chàng…”
“Vừa rồi là ai nói Đằng Vân Tiêu là hảo bảo bối?” Lạc Nam trêu chọc.
“Bảo bối thì bảo bối, nhưng vẫn chịu không nổi nữa.”
“Ngoan nào, lần này là thật sự tu luyện.” Lạc Nam thành thật vận chuyển Long Tiên Thánh Điển, Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Cảm nhận được sự yêu thương của tình lang, Đan Phỉ lười biếng khép lại đôi mắt đẹp, bờ môi mỉm cười tận hưởng mọi thứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 132 |
Ngày cập nhật | 13/05/2025 15:39 (GMT+7) |